Phần 3 - Chương 103: Cùng nhau bước tới

edit: PhunhâncủaMộcKha

Chương 103: Cùng nhau bước tới

Thực ra, Thiên Duyên cũng không muốn làm anh trai lo lắng.

Nhưng anh trai nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cậu thì lại mềm lòng, không thể mắng, không thể đánh, chỉ có thể lải nhải với cậu, khiến cậu phải lấy tay bịt tai muốn chạy trốn, khiến anh trai phải lau nước mắt cho cậu khi anh trai nổi giận làm cậu khóc.

Anh trai thật đáng sợ.

Làm cho Thiên Duyên phải học theo anh trai để giả vờ đáng thương.

Anh trai trước đây luôn là người lừa cậu, giờ lại nếm trải cảm giác bị cậu lừa lại.

Vấn đề là Thiên Duyên thực sự không quá "làm quá" trong việc giả vờ, nhưng chỉ cần anh trai nhìn thấy cậu nhíu mày thì lại không nỡ.

Dù sao, từ khi cậu còn bé xíu, yếu đuối, anh trai đã chăm sóc cậu, nuôi dưỡng cậu trưởng thành.

Cậu là đóa hoa mà anh trai dày công nuôi dưỡng, là quả ngọt mà anh trồng xuống, chăm sóc từng chút.

Làm sao có thể để cậu buồn?

Mọi người thường nói yêu một người giống như nuôi một cây hoa, nhưng nuôi dưỡng một đứa trẻ còn tốn nhiều tâm sức hơn là yêu một người.

Ngay cả một nửa linh hồn cũng đã bị xé rời đi.

Làm sao có thể nhìn thấy cậu bị một người từ đâu xuất hiện cướp đi?

Anh trai nhìn Thiên Duyên, ngừng lải nhải, lịch sự rút chiếc khăn tay từ trong ngực ra lau mặt cho cậu, bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt.

Nhưng anh không thể che giấu biểu cảm u buồn.

Thiên Duyên... suýt nữa lại không kìm được nước mắt.

Cậu sợ nhất là nhìn thấy người mình quan tâm lộ ra vẻ mặt này, ngay lập tức bật dậy chạy đến trước mặt anh trai, khóc nức nở:

"Em không đi đâu, em sẽ ở lại cùng ba và anh, òa òa..."

Anh trai vuốt đầu cậu, khi Thiên Duyên không nhìn thấy, anh lén lút mỉm cười một cách đắc ý.

Cậu vẫn còn quá non nớt.

Bọn họ ngây thơ, ngây ngô, cả Thiên Duyên hoàn toàn bị anh trai thao túng trong lòng bàn tay.

Vì vậy, sau đó, Chu Tìm và Dư Thành Châu ngoài kia đã không gặp lại Thiên Duyên nữa.

Cậu ngoan ngoãn làm việc vặt trong nhà hát, trở thành một vai phụ A, B, C, D.

Thực ra, anh trai định xếp Thiên Duyên vào vai nam chính hoặc nữ chính, nhưng tiếc là cậu không có hứng thú với việc diễn xuất, chỉ muốn lười biếng, nên anh trai đành để cậu làm vai phụ.

Chỉ cần thở thôi là đủ.

Sau khi diễn xong, anh trai còn muốn đứng dậy vỗ tay khen ngợi cậu.

Khen đến nỗi Thiên Duyên suýt tin rằng mình thật sự là một tài năng diễn xuất phi thường.

Còn bên này, Chu Tìm cuối cùng đã thay thế một con rối khác, chen vào trong nhà hát.

Sau một số thao tác, anh nghĩ ít nhất mình cũng đã có được vị trí trong đội ngũ nhân viên của nhà hát.

Nhưng sau đó anh phát hiện ra, mình chỉ là một người quét dọn.

Chu Tìm nhìn sang bên cạnh, thấy Dư Thành Châu đang làm nam chính.

Dư Thành Châu: "Đừng dùng ánh mắt đó với tôi, tôi sẽ không nhường vị trí này đâu."

Dư Thành Châu bị kỹ năng của anh trai làm tổn thương, hiện tại đúng là yếu đuối không chịu nổi một đòn.

Vậy thôi, không đánh nữa.

Sợ mà đánh chết người thì Thiên Duyên sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa.

Chu Tìm ấm ức quay về, nhưng lại nhận được thông báo vì thiếu người nên anh phải tạm thời lên sân khấu làm vai phụ.

Chu Tìm vội vã thay đồ vai phụ, lên sân khấu thì mới nhận ra mình không phải diễn đơn độc.

Anh có một người bạn đồng hành.

Đó là một người đang ngồi ngẩn ngơ, mặc áo sơ mi, quần short và giày da nhỏ.

Chu Tìm đi qua nhìn.

Là Thiên Duyên.

Cậu vẫn là Thiên Duyên với ánh mắt lấp lánh vì bụi kim tuyến, sáng bóng.

Chu Tìm: "Cậu diễn cái gì vậy?"

Thiên Duyên: "Cậu không xem kịch bản à? Tôi là Mặt Trăng mà."

Chu Tìm: ...

Mặt Trăng còn cần diễn sao? (:))) má hài)

Nhưng anh không thể khách quan đánh giá diễn xuất của Thiên Duyên, đành im lặng.

Thiên Duyên lại hỏi anh: "Cậu diễn gì vậy?"

Chu Tìm nhìn vào vai diễn của mình: "Vẫn là người quét dọn."

Cũng không tệ, vì người hầu thường làm việc vào ban đêm, vậy là anh có thể ngắm Mặt Trăng.

Dư Thành Châu, người diễn vai nam chính, người có số phận bi thảm và cuối cùng tự sát: "Này, các cậu ít nhất cũng nên hỏi tôi một câu chứ."

Khi buổi biểu diễn bắt đầu, chỉ có Dư Thành Châu là cố gắng theo kịch bản, nhập vai và tuân theo các quy tắc của vở kịch.

Còn Thiên Duyên và Chu Tìm, một người thì treo lủng lẳng trên một chiếc xích đu trên trời, một người thì ngửa mặt lên trời, vừa quét dọn vừa nhìn lên.

Cuối cùng, khi Dư Thành Châu gần tới cao trào của vở kịch, anh đã cảm thấy mình sắp chết ở đây, thì Chu Tìm mới bước lên hỗ trợ. Và khi giúp, Chu Tìm còn phải nói với Dư Thành Châu:

"Thiên Duyên ở đây, cậu giải thích cho anh ấy, cuốn nhật ký đó là của tôi!"

Dư Thành Châu cầm dao ăn, đang tự cắt cổ mình trong sự mất kiểm soát.

Nhưng ánh mắt của anh ta đầy thù hận.

Thiên Duyên đứng bên cạnh thúc giục: "Nhanh lên!"

Nếu vở kịch không thể hoàn hảo khép lại, theo quy tắc, Dư Thành Châu và những người khác sẽ phải trả giá.

Nhưng nếu vở kịch thành công, Dư Thành Châu cũng sẽ phải chết.

Mặc dù Dư Thành Châu có buff không thể bị săn, không bị sợi dây kiểm soát cơ thể, nhưng nhiệm vụ của anh trai không chỉ là điều khiển cơ thể. Đó là sự kiểm soát từ suy nghĩ đến linh hồn. Dư Thành Châu bị mê hoặc, tin rằng hành động của mình theo kịch bản là điều bình thường và hợp lý.

Vì vậy, nếu anh ta "tự sát", sẽ không vi phạm quy tắc.

Đây quả là một tình huống khó xử. Mặc dù anh trai không phải là boss mạnh nhất, nhưng nhiệm vụ của anh ta chắc chắn là một trong những nhiệm vụ có tỷ lệ thành công cao nhất trong các nhiệm vụ dành cho con người.

Chu Tìm thấy tình huống này không thể thoát ra bằng lực lượng bên ngoài, đành phải sử dụng vật phẩm, thay thế Dư Thành Châu vào vai của anh ấy, và hy vọng có thể kéo dài thời gian.

Tuy nhiên, Thiên Duyên không thể đứng nhìn, cậu cũng muốn giúp, nên từ trên trời rơi xuống, giành lấy vai nữ chính.

Kịch bản gốc là hai nhân vật chính vì tình yêu tuổi trẻ nhưng khi gặp lại nhau đã bị quyền lực và lợi ích biến thành những con người hoàn toàn khác, nên không đến được với nhau. Nam chính cuối cùng cô đơn suốt đời, bước lên con đường tự sát.

Nhưng Thiên Duyên lại bí mật lấy đi sợi dây điều khiển nữ chính.

Nữ chính giờ đã tự do, dù là tình yêu hay cô đơn, cô đều có thể làm theo ý mình.

Và Thiên Duyên như một con bướm nhẹ nhàng, bay đến trước mặt Chu Tìm.

Chu Tìm ngửa đầu nhìn Mặt Trăng, thì Mặt Trăng lại bay về phía anh.

Cũng như lần Thiên Duyên cứu anh ấy, có lẽ còn có cả kiếp trước, kiếp trước nữa, Thiên Duyên đã cứu anh rất nhiều lần.

Họ mãi mãi cùng nhau bước tới.

Thiên Duyên đến trước mặt Chu Tìm, nhìn vào đôi mắt với hai màu khác biệt của anh.

Dù ký ức có lộn xộn, dù cậu chưa hồi phục hết tất cả ký ức của quá khứ, nhưng cậu sẽ không quên đôi mắt này, đã khắc sâu vào linh hồn cậu.

"Lần này, cậu cũng đến tìm tôi rồi."

"Tôi đã trở lại, Chu Tìm."

Có lẽ theo kết thúc của vở kịch, họ nên ôm nhau hay gì đó, nhưng người "đạo diễn" anh trai, đứng sau màn, không thể chịu nổi nữa.

Chưa kịp kết thúc, màn đã được kéo xuống.

Anh trai đứng trong bóng tối, trông giống như một kẻ phản diện xấu xa, nhìn vào Chu Tìm, ánh sáng lạnh từ mũ lưỡi trai phản chiếu trên khuôn mặt anh, dường như đã quyết định không quan tâm đến quy tắc mà xóa bỏ gã này.

Thiên Duyên thấy vậy, chỉ có thể nắm tay Chu Tìm và Dư Thành Châu, lùi lại gần cửa.

Mở cánh cửa đó ra, chính là [Nhà].

Hệ thống thông báo: Người chơi Chu Tìm và Dư Thành Châu đã hoàn thành nhiệm vụ phụ bản [Nhà hát Xilia], đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn [Nhà], chúc người chơi thành công hoàn thành nhiệm vụ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro