Phần 3 - Chương 98: Bé Cưng Trưởng Thành Rồi
edit: PhunhâncủaMộcKha
Chương 98: Bé Cưng Trưởng Thành Rồi
Chu Tìm không thể không quay lại, kỹ lưỡng xem lại thông báo hệ thống, xác nhận rằng những con gà con anh gặp ở cổng làng thực sự là của Thiên Duyên.
Nếu không tìm thấy chúng, có lẽ cậu sẽ khóc, anh cần phải tìm cách đưa chúng trở lại.
Chu Tìm đang suy nghĩ như vậy thì lại nghe thấy hệ thống tiếp tục thông báo:
"Chúc mừng bạn đã nhận được danh hiệu danh dự: 'Con mồi của Thiên Duyên', là đứa con được Boss cấp thần yêu thương nhất, là đứa trẻ nhỏ nhất trong 'gia đình', mọi NPC phải tuân theo quy tắc kính trọng người già và yêu thương trẻ nhỏ, không được phép săn đuổi bạn nữa."
Chu Tìm nhíu mày. Thiên Duyên là ai anh đã biết, nhưng cái "gia đình" này là gì? Có phải cũng là một phó bản không? Hay là Thiên Duyên cũng có một phó bản riêng của mình?
Lúc này, Chu Tìm tranh thủ hỏi hệ thống: "Nếu tôi bị ăn bởi Boss của phó bản khác thì sao?"
Hệ thống trả lời ngay: "Không thể, không ai... có thể vượt qua ■@%&*..."
Giọng nói của hệ thống có vẻ bị sự cố, những lời sau bị che khuất trong âm thanh tạp và khó nghe, Chu Tìm không thể nghe rõ.
Chu Tìm không phải là người không có đầu óc, anh hiểu rằng điều này có thể liên quan đến mục đích tối cao của trò chơi kinh dị này.
Có thể là Thiên Duyên hiện tại đang bị điều khiển bởi kẻ mạnh nhất...
Chu Tìm cúi đầu, chuẩn bị một lần nữa bước vào phó bản của anh trai Thiên Duyên, Nhà hát Xilia.
Trong khi đó, Thiên Duyên, sau khi trải qua giấc mơ ấy, đã có những thay đổi lớn.
Những thay đổi này lớn đến mức, anh ấy không dám xuất hiện trước mặt Chu Tìm và những người khác, chỉ dám trốn trong vòng tay của cha.
Ngay cả khi về nhà, Thiên Duyên cũng e ngại, nhìn cha và anh trai, sợ rằng mình sẽ trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi.
Cuối cùng, anh trai là người lên tiếng trước.
"Emm... sao lại lớn nhanh thế này?"
Thiên Duyên giờ đây, với những ký ức dần khôi phục, cơ thể cũng biến đổi thành hình dáng của một đứa trẻ khoảng mười một, mười hai tuổi.
Thiên Duyên không còn vừa vặn với bộ quần áo nữa, chỉ có thể mặc một chiếc áo dài của cha, mặc dù cậu đã lớn lên chút xíu, nhưng trong mắt cha và anh trai, cậu vẫn là một đứa trẻ, chiếc áo của cha nhìn trên người Thiên Duyên giống như một tấm chăn bông.
Cậu xoa tay lên góc áo, hơi ngượng ngùng nói: "Em...em... cũng không biết nữa..."
Với ký ức khôi phục và chút tính cách thay đổi, Thiên Duyên cảm thấy những hành động trước đây của mình thật trẻ con, sao lại có thể như vậy?
Hơn nữa, khi cậu đã lớn lên một chút, cha và anh trai có còn muốn chăm sóc mình nữa không?
Cha cũng rất ngạc nhiên nhìn Thiên Duyên, cuối cùng giang tay ra, bế cậu lên.
Cậu bé nhỏ ngày nào giờ đã lớn hơn chút, không còn mũm mĩm nữa, nhưng vẫn giữ vẻ dễ thương với khuôn mặt mèo con.
"Cha...?"
Thiên Duyên khẽ đung đưa đôi chân nhỏ trong không trung, cuối cùng vẫn được cha ôm vào lòng.
Cha đổi tay ôm cậu, cảm giác như bế một chú mèo con mới lớn, thử thử cảm giác một chút.
Kết luận là ôm rất vừa tay.
Vừa vặn để ôm, cảm giác mềm mại vừa đủ.
"Cha... cha ơi, ưm..."
Thiên Duyên cảm nhận được sự âu yếm của cha, biết chắc chắn rằng cha vẫn muốn cậu là đứa con của mình.
Anh trai cũng vậy.
Anh trai vỗ tay, lập tức có một người hầu tiến lên đo kích thước mới cho Thiên Duyên, làm cho cậu bộ quần áo mới.
Thiên Duyên hơi ngại, vì luôn lo lắng có sự khoảng cách giữa mình và gia đình, vì vậy cậu nhỏ giọng hỏi: "Các anh không để ý việc con đột nhiên lớn lên sao?"
Anh trai hơi dừng lại, ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi Thiên Duyên: "Vậy con có cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Có thấy khó chịu không?"
Cậu bé ngoan ngoãn lắc đầu.
Ngoài lúc bắt đầu khôi phục ký ức, cơ thể có chút thay đổi khiến cậu không dễ chịu, nhưng sau đó có cha giúp đỡ, cậu đã bình phục và còn cảm thấy mình mạnh mẽ hơn.
Mạnh mẽ giống như cha và anh trai vậy.
Anh trai thấy vậy, vươn tay xoa đầu Thiên Duyên, mái tóc mềm mại, cảm giác lạnh lạnh khiến anh trai phải nheo mắt lại:
"Chỉ cần em không cảm thấy khó chịu là được, những điều khác chúng ta không quan tâm."
"Dù em có thay đổi, không giống như trước nữa, em vẫn là gia đình của chúng ta. Hơn nữa, em cũng sẽ không cao lắm đâu, cao nhất chỉ đến ngực anh thôi..."
"Ái chà, dù em thế nào cũng đều dễ thương, thật đấy, anh muốn biến em thành búp bê lắm." ( ê nha anhh....ê nhaaa.... em nhắc anhhh )
Thiên Nguyên đẩy mặt anh trai ra: "Cảm ơn anh, cảm ơn."
Lời cảm ơn của Thiên Duyên chính là không muốn làm búp bê.
Anh trai hơi không vui: "Em không nói yêu anh sao? Thôi, dù sao thì em cũng đã không còn dễ thương như trước, giờ em có vẻ không đáng yêu một chút nào."
"Nếu em nhanh chóng lại đây hôn anh một cái, nói yêu anh và nhớ anh, anh sẽ nhanh chóng tha thứ cho em."
Thiên Duyên mặt lạnh lùng: "Em đã 11 tuổi rồi, là bảo bối lớn rồi! Không thể cứ làm nũng hoài."
"Em sẽ bị người ta cười đó."
Anh trai bế cậu nhóc xuống ghế: "Sao lại không thể làm nũng? Ở đây không có ai sẽ cười em đâu, anh đã hỏi rồi, làm nũng là được mà."
"Nhóc con thì phải hay làm nũng mới lớn lên được, không thì chỉ mọc mũi dài thôi."
Thiên Nguyên: "Em không phải nhóc con nữa!"
"Được rồi, vị gia chủ vĩ đại, em có thể làm nũng với anh không? Anh mang bánh nhỏ cho em nè."
Thiên Nguyên nhìn chiếc bánh nhỏ trước mặt, kiên quyết chống lại sự cám dỗ, từ từ ôm lấy tay mình.
"Em là bảo bối trưởng thành rồi, không còn bị bánh nhỏ cám dỗ nữa."
Nhưng khi anh trai mở hộp bánh, chiếc bánh có hình thỏ trên đó.
Cậu bé quay lại nhìn một chút.
Cậu kiên trì được ba giây.
Cậu ôm lấy mặt anh trai, làm mặt hung dữ, hôn anh một cái thật mạnh.
Anh trai xấu! Cám dỗ Thiên Nguyên!
Lén lút hôn mặt anh!
Cậu bé ăn no uống đủ, nói với anh trai: "Trừ khi lần sau là bánh nhỏ hình con vịt, không thì em chắc chắn sẽ kiên quyết làm bảo bối trưởng thành."
Anh trai: "Ồ, được rồi, bánh hình con vịt, anh nhớ rồi, lần sau sẽ nhờ thợ làm bánh làm cho em."
"Không được, em phải đi hối lộ anh ấy, đừng làm bánh dễ thương như vậy."
Thiên Nguyên sờ bụng một chút, nhìn thấy anh trai nở một nụ cười đặc trưng:
"Vậy em bắt đầu hối lộ anh ngay đi, anh sẽ giúp em làm những con búp bê không quá xuất sắc."
Thiên Nguyên: Hắn suýt nữa lại quên mất anh trai có thể gian lận.
Cậu bé có chút muốn trốn đi, nhưng cuối cùng vẫn bị anh trai giữ lại, thử rất nhiều bộ đồ mới.
Cậu bé mệt mỏi, sắp trở thành cá khô, đưa tay về phía ba, nhờ ba bế mình đi.
Nhưng Thiên Nguyên vẫn không muốn ngủ.
Không phải vì không muốn nhớ lại cảm xúc đó, mà là vì càng lúc càng không muốn rời xa gia đình thuần khiết của mình.
Vẫn là nhóc con, Thiên Nguyên cũng đâu thiếu cảm giác muốn dựa vào gia đình?
Thiên Nguyên đắp chăn sao biển màu xanh nhạt, không nhịn được hỏi ba bên cạnh:
"Ba, nếu sau này con biến thành một hình dạng khác, có thể là con mực, có thể là ác quỷ... hay là một sinh vật khác, con chắc chắn vẫn rất tuyệt vời! Là bảo bối rất giỏi! Nhưng ba vẫn sẽ nhận ra con và muốn con làm con của ba chứ?"
Ba không hiểu vì sao con mình lại muốn trở thành động vật hay trứng, nhưng dù không hiểu, ông vẫn tôn trọng.
Ông ôm con vào lòng, mái tóc đen và cánh tay tái nhợt đủ để che cho con, ông nói:
"Dù là gì... cũng được."
Dù là bùn đất, dù là mướp đắng, đều được cả.
Con vẫn là bảo bối độc nhất của ta
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro