Phần 3 - Chương 99: Cơn ác mộng hay giấc mơ đẹp?

edit: PhunhâncủaMộcKha

Chương 99: Cơn ác mộng hay giấc mơ đẹp?

Nhưng thực ra, Thiên Duyên cũng rất muốn thay đổi thành hình dáng giống như ba của mình.

Không chỉ là người thân về mặt danh nghĩa, mà là người thân có dòng máu chung, nhìn vào còn thấy xương cốt cũng giống nhau.

Ba của cậu đẹp trai như vậy, nếu cậu thực sự là con ruột của ba, chắc chắn sẽ di truyền những gen ưu tú của ba.

Lúc đó, hai người sẽ như thể một khuôn đúc ra, một lớn một nhỏ, chắc chắn sẽ rất thú vị.

Nếu sau này cậu có thể nhờ Hệ thống giúp tạo hình khuôn mặt như vậy thì tốt biết mấy, cậu sẽ có thể đột ngột xuất hiện trước mặt ba, làm ba giật mình, rồi ba sẽ tự hỏi không biết từ lúc nào lại có thêm một đứa con ruột.

Thiên Duyên lén lút che miệng, cười thầm.

Ba quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như thể đi săn, tưởng rằng có con ngứa trên người Thiên Duyên, nên định đến giúp cậu gãi một chút.

"Ngứa quá, mẹ ơi, con xin lỗi, con không cười nữa đâu, uuuu, con thật sự không cười nữa đâu."

Thiên Duyên nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, nằm trong lòng ba, ba nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, vỗ về lưng cậu, dỗ dành cậu ngủ thiếp đi...

Trong giấc mơ, Thiên Duyên nhìn thấy Chu Tìm.

Lúc này, cậu lại biến thành dáng vẻ trưởng thành, chỉ có hai người, cùng chạy giữa cánh đồng mênh mông, hoang vắng.

Thiên Duyên nhanh chóng cảm thấy kiệt sức, nhìn đám châu chấu đen đặc cuồn cuộn kéo đến từ phía sau, nước mắt suýt rơi.

"Chu Tìm, liệu em có chết không, uuuu, em sợ côn trùng..."

Chu Tìm không nói gì, nhưng anh nhanh chóng cõng Thiên Duyên lên vai, bước đi như bay.

Thiên Duyên chịu đựng một lúc, rồi không nhịn nổi nữa, lẩm bẩm: "Chu Tìm, vai của anh cứng quá..."

Nhưng câu nói của Thiên Duyên chưa kịp dứt, Chu Tìm đã kéo cả hai nhảy vào hồ.

Thiên Duyên dù vô thức nín thở, nhưng cũng bị sóng nước đẩy vào, thành một chú mèo ướt sũng.

Chu Tìm ôm Thiên Duyên dưới nước, sợ cậu bị mệt, trượt xuống.

Ai ngờ, Thiên Duyên còn bám chặt vào anh hơn, toàn thân quấn lấy anh như vòng tay.

Lúc này, Thiên Duyên giống như nàng tiên cá không có chân, mất thăng bằng, trôi nổi không vững, hai chân thon dài vụng về vẫy như đuôi cá, coi anh là điểm tựa duy nhất, bám chặt lấy anh.

Hai người lặng lẽ ngẩng đầu trong dòng nước tĩnh lặng, nhìn đàn châu chấu và ruồi không đầu bay vù vù trên không.

Còn lượng khí oxi trong Thiên Duyên dần dần cạn kiệt.

Khi Thiên Duyên không thể kiên trì được nữa, Chu Tìm nắm lấy vai cậu, cúi xuống, áp sát.

Oxi và hơi thở của Chu Tìm tràn vào trong miệng Thiên Duyên. Cậu ngây ra, mắt mở to, ngẩn ngơ nhìn anh.

Cho đến khi cơn nguy hiểm qua đi, cả hai người lên bờ.

Thiên Duyên vẫn giữ nguyên biểu cảm đó.

Cảm giác như có một nút bấm trên miệng vậy, chỉ cần ấn vào là cậu trở nên ngơ ngác.

Chu Tìm nhìn thấy, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn, nhưng anh biết bây giờ không phải là lúc để nói những điều đó, anh nhẹ nhàng chạm vào môi Thiên Duyên một cái:

"Bật máy."

Thiên Duyên cuối cùng cũng tỉnh lại, cậu chớp mắt, ánh mắt càng thêm ướt và đáng thương, lại nhìn sang môi Chu Tìm.

Là một đôi môi mỏng, luôn mím chặt, chẳng bao giờ cười.

Nhìn có vẻ sắc bén và lạnh lùng.

Nhưng thực sự, thực sự...

Thiên Duyên cảm thấy mình không thể nghĩ thêm được nữa.

Cậu đột ngột đứng dậy, cố gắng gắt gỏng với Chu Tìm: "Anh không được nói với ai về chuyện hôm nay!"

Chu Tìm vẻ mặt phức tạp.

Có phải cậu không muốn để người khác biết chuyện này... có phải cậu ghét như vậy? Cảm thấy anh không xứng đáng được công khai?

Không ngờ, câu nói tiếp theo của cậu lại là: "Nếu anh để ai biết, họ chắc chắn sẽ cười vì trước giờ em không biết nhịn thở!!!"

Chu Tìm: ...

Thiên Duyên nói xong, đôi tai đã đỏ ửng, giống như chú chó con giận dữ, nhảy lên vài bước: "Nếu anh nói ra, em nhất định sẽ trả thù anh..."

"Đổi sữa trước khi đi ngủ của anh thành sữa siêu lạnh, rải lông mèo vào trong ga giường, khiến anh hắt xì!"

"Anh, anh, anh tốt nhất là phải canh chừng mắt trong khi ngủ đấy!"

Nói xong, Thiên Duyên tức giận đi ra ngoài, nhưng vì đang mải mắng, cậu vô tình đá phải một dây leo, ngã ngay xuống đất.

Chu Tìm liếc nhìn Thiên Duyên đang nằm im trên đất, không đứng dậy được vì đau, thở dài một tiếng. Trước khi cậu bắt đầu rơi nước mắt, anh kéo cậu đứng dậy, khoác chiếc áo khoác khô của mình lên người cậu.

Rồi anh quỳ xuống trước mặt Thiên Duyên: "Lên đi, anh cõng em."

Thiên Duyên leo lên, cơ thể vẫn giữ khoảng cách xa với Chu Tìm, giống như một đứa trẻ cần phải vẽ một đường ranh giới rõ ràng giữa hai người.

Chu Tìm hỏi: "Em còn tức giận bao lâu nữa? Đợi tôi đứng lên, em lại ngã mất thôi."

Lúc này, Thiên Duyên mới chịu gần lại, những giọt nước trên tóc cậu rơi xuống, nhỏ vào xương quai xanh của Chu Tìm.

Chu Tìm nhận thấy nước đã chuyển sang ấm, là những giọt nước mắt không biết phải làm sao của Thiên Duyên.

Thiên Duyên biết mình không nên khóc, nhưng vừa rồi ngã quá đau. Cậu không thể nói với Chu Tìm là mình đau, chỉ biết lấy áo của anh lau nước mắt, nằm lên lưng anh, như thể anh đang bao bọc cậu hoàn toàn.

Lúc này, Thiên Duyên mới nhận ra, nhịp tim của Chu Tìm đập nhanh hơn cả của mình, mạnh mẽ đến mức gần như muốn bật ra khỏi lồng ngực, đập vào trong lòng cậu.

Thiên Duyên cuộn tay lại, như thể bị sự nóng bỏng của cơ thể anh đốt cháy, rồi từ từ đặt đầu lên cổ của Chu Tìm, giọng nói nhẹ nhàng, hầu như không nghe thấy:

"Cảm ơn anh vì đã cứu em."

......

"Con yêu?"

Trong giấc mơ, Thiên Duyên đang làm nhiệm vụ, cậu cảm thấy mình mệt mỏi hơn bình thường.

Những ngày qua cậu không ngủ ngon, và cậu trông có vẻ mệt mỏi, giống như một đứa trẻ đang làm điều gì đó khuất tất vào ban đêm.

Ba của cậu đưa tay bế cậu vào nhà tắm, xịt kem đánh răng dành cho trẻ em vào miệng cậu, sau đó chuyên nghiệp lau mặt cho Thiên Duyên bằng khăn.

Sau khi ba cọ mặt cậu vài cái, cuối cùng Thiên Duyên cũng mở mắt, nhưng trong gương, hình ảnh của cậu lại không phải là Thiên Duyên.

Cậu không có đôi mắt dài hẹp như vậy, cũng không có mái tóc đen như mực.

Thực ra, cậu giống như ba của mình khi còn nhỏ.

Thiên Duyên ngẩng đầu, nhìn ba mình, người đang mặc bộ đồ ngủ giống chó con với cậu, tay còn buộc dây chun.

Ba thúc giục: "Nhanh lên, hôm nay con còn phải đi học."

Thiên Duyên thật sự ngây ngốc.

Cậu nhìn ba mình chuẩn bị cho cậu mọi thứ, xách ba lô hình khủng long, rồi dắt cậu xuống lầu, lái xe, rồi ra ngoài.

Thiên Duyên cuối cùng cũng nhận ra, khi đang ngồi trong xe, vẻ mặt đầy ngạc nhiên với tay che mặt:

Ba của cậu thật sự bình thường rồi!!!!

Ngoài cửa sổ xe, một chiếc xe khác dừng cạnh họ, đang đợi đèn đỏ.

Lúc Thiên Duyên đang ngẩn người nhìn, cửa sổ chiếc xe đối diện hạ xuống.

Một chiếc đầu chó xuất hiện.

Cả hai mặt đối mặt.

Thiên Duyên hoảng hốt: Chắc chắn đây là giấc mơ!

Nhưng ba cậu, dù chỉ có hai tay, vẫn rất thành thạo đưa xe dừng ở cổng trường Tiểu học Ánh Dương.

Ba kéo Thiên Duyên xuống xe, đi đến trước mặt một giáo viên đang đứng ở đó.

Thiên Duyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người có khuôn mặt giống như Tạ Miên, đang mỉm cười với mình: ( hahahaa lại là anh Miên, ảnh lm bé con ám ảnh quá mà hahhaa)

"Con yêu, bài tập hè của con làm xong chưa?"

Thiên Duyên hét lên một tiếng, rồi tỉnh lại từ giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro