Chương 1: bắt nạt
Đây là một câu chuyện Mary Sue kết hợp với yếu tố kỳ quái trong học viện. Tại nơi đây, những tiền bối thường xuyên bắt nạt người mới đã trở thành truyền thống.
Ngài mang trong mình thân phận là: [Học sinh gặp khó khăn trong việc đọc hiểu.
Ngài là một học sinh hướng nội, trầm lặng và nhẫn nhục, dễ dàng trở thành mục tiêu bị bắt nạt, bị coi là kẻ dị biệt. Và để khiến ngài thôi học, họ sẵn sàng sử dụng những thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Điều kiện thông qua: Sống sót trong 7 ngày, ngài sẽ gia nhập nhóm: Nhân vật tham gia trò chơi.
Vì sự an toàn của ngài, khi chưa xác định được nhóm của đối phương, xin đừng để lộ ra nhóm của bản thân.]
Hệ thống nhắc nhở: [Do người chơi là tân binh, hệ thống sẽ đưa ra những nhắc nhở thích hợp trong tình huống riêng biệt nhằm tăng cường khả năng sinh tồn cho người chơi.]
[Đây là bối cảnh của thế giới] 1024 lần thứ mười lặp lại.
Cũng là ngày đầu tiên Ngu Hà bị cuốn vào thế giới vô hạn lưu, cậu gặp khó khăn trong việc đọc hiểu, nói đơn giản là bị rối loạn ngôn từ.
Ngu Hà luôn cúi đầu, ngốc nghếch lảng vảng ở một góc, phù hợp với hình tượng một học sinh tối tăm, trầm lặng.
Có người đến truyền lời, bảo cậu lên sân thượng một chuyến.
Người truyền lời ăn mặc lộn xộn, không nói rõ là có chuyện gì.
Ngu Hà thấp thỏm một lúc lâu, mới từ từ tiến lên sân thượng.
Trên sân thượng cũ nát, những tiếng xô đẩy nhốn nháo, một thiếu niên gầy gò dường như bị đẩy tới đẩy lui, tóc rối bù che khuất mặt mày, chỉ lộ ra phần cằm tái nhợt.
Bụi đất dưới ánh mặt trời rực rỡ bốc lên như sương mù, sân thượng có nền xi măng thô ráp, cánh tay cọ lên tạo nên những vệt xước như mạng nhện, nơi cánh tay hiện rõ sự suy nhược vô cùng rõ ràng.
Cậu bị đẩy mạnh xuống đất.
Đỉnh đầu lại bị dội một thùng nước lạnh, hơi lạnh theo da đầu lan ra khắp cơ thể.
"Ha ha ha ha!"
"Nhìn nó đéo khác gì ma da được vớt từ dưới mương."
"Xấu như quỷ!"
Ngu Hà sặc đến mức mắt cay xè, bả vai bị hai kẻ ấn chặt, không thể nhúc nhích, chỉ có thể cúi đầu ho khan không ngừng.
Âm thanh ồn ào của đám thiếu niên cùng những lời nhục mạ vang lên liên tục, không ngừng nghỉ.
Cậu biết bảy ngày tới sẽ không dễ dàng, những người này muốn dùng cách lăng nhục để khiến cậu thôi học.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, Ngu Hà vẫn sợ hãi đến run rẩy, cậu vốn đã nhát gan rồi.
Đôi giày thể thao đắt tiền dừng ngay trước đầu gối cậu, bên cạnh còn có một trái bóng lăn trên đất.
Ngu Hà không dám ngẩng đầu, sợ sẽ rước lấy sự ức hiếp hung tàn hơn.
"Là nó đó. Thằng xấu xí này không biết phép tắc, thấy đàn anh cũng không chào hỏi, cũng không biết 'kính trọng', nên cần phải dạy dỗ một chút."
Mỗi đợt tân sinh nhập học sẽ được phát sổ tay quy định để xây dựng uy danh, đó là món quà đầu tiền từ tên lưu manh số một Ân Hành.
Ngu Hà có chứng rối loạn đọc, việc hiểu nội dung trong sổ tay đối với cậu thực sự rất khó khăn. Dù được 1024 thuật lại cậu cũng không thể làm theo.
Cậu là học sinh mới với hai bàn tay trắng.
"Xấu xí?"
Hắn nói với giọng không kiên nhẫn, vẻ mặt kiêu ngạo. Cà vạt trên cổ không cánh mà bay, thay vào đó là những trang sức bạc rườm rà.
Các thanh thiếu niên thu lại biểu tình giương nanh múa vuốt, làm chim cút ngoan ngoãn nghe lời.
"Em không tiếp xúc với nó lắm."
"Không ai biết nó trông thế nào."
"Gương nó cũng không dám nhìn, chắc chắn rất xấu."
Ân Hành "À" một tiếng, có chút tò mò, ra hiệu cho bọn họ buông tay.
Chiếc gậy bóng chày đè lên vai Ngu Hà, với tư thế rất ngả ngớn nâng cằm cậu lên, mái tóc đen dính trên mặt cũng rơi lên thân gậy.
Ngu Hà đột ngột tiếp nhận ánh nắng, ánh sáng chói mắt làm cậu không thể mở mắt ra, mi mắt run rẩy.
Cậu thanh niên tóc vàng ồn ào nói: "Thường ngày nó chỉ biết thu mình trong góc, rốt cuộc có gì quái dị. Để hôm nay mọi người mở mang tầm mắt, xem cái tên thỏ đế này xấu đến mức nào..."
Lời chế nhạo khó nghe dừng ngay miệng khi cậu ta nhìn thấy gương mặt của Ngu Hà. Những tiếng cười, lời châm chọc và nhục mạ bỗng dưng vắng lặng.
Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi khuôn mặt Ngu Hà, tóc ướt sũng dính bết vào đôi gò má, những giọt nước trong suốt lăn dài từ má đến cằm, chưa kịp rơi xuống bàn tay của Ân Hành.
Rõ ràng nước rất lạnh nhưng lại có sự ấm áp kỳ lạ.
Mọi người không khỏi ngạc nhiên, tụi nó hiếm khi dại người ra như vậy.
Trong đầu cả đám đều hiện lên một câu hỏi - "Mẹ nó, ai đây?"
Ngu Hà quỳ gối trên nền xi măng thô ráp, vai bị đè xuống, cả người đổ về phía trước.
Để có thể thở được, hắn ngửa đầu lộ ra cần cổ như thiên nga, đôi môi đầy đặn khép mở thở dốc, từng hơi thở đều phả ra những làn khói trắng, từ từ bay lên không trung.
Thông báo tự động: Hạ Hoan Dã đã thêm bạn vào danh sách [đặc biệt quan tâm].
Thông báo tự động: Lăng Lan đã thêm bạn vào danh sách [đặc biệt quan tâm].
Thông báo tự động: Ân Hành đã thêm bạn vào danh sách [đặc biệt quan tâm].
Thông báo tự động:...
Ước chừng tầm một phút, lại vang lên một tiếng động khác.
Tổng cộng có 48 người thêm bạn vào danh sách [đặc biệt quan tâm], trong đó bao gồm hệ thống NPPC và những người chơi bình thường hiện diện ở đây.
[Đặc biệt quan tâm]: sẽ được hệ thống nhắc nhở khi đối tượng xuất hiện trong bán kính 10 mét, duy trì trong vòng 24 giờ (mỗi phó bản chỉ có thể sử dụng một lần).
Lưu ý: nhắc nhở sẽ không làm thay đổi phương hướng của đối tượng.
Đây là lần đầu tiên tụi nó được thấy rõ mặt Ngu Hà.
Cơn gió lạnh trên sân thượng đánh lên gò má Ngu Hà, khuôn mặt trắng ngần trở nên ửng hồng. Ánh mắt xinh đẹp của cậu mông lung, ướt át, những giọt nước mắt sinh lý rưng rưng nơi khóe mắt do bị sặc không thể rơi xuống, khiến hàng mi dài thêm ướt đẫm lộ ra đôi mắt đen trong trẻo.
Cằm cậu còn có dấu vết từ bàn tay Ân Hành để lại.
Bàn tay Ân Hành dường như nóng lên, giống như một con sói đói khát đã lâu, không thể kiềm chế ánh mắt nhìn dấu ấn trên cằm Ngu Hà.
Đây là dấu vết hắn để lại?
Hắn ra tay nặng đến vậy?
Không ai nói cho hắn biết, Ngu Hà lại có vẻ đẹp như vậy...
Ân Hành kéo Ngu Hà đứng dậy, tư thế đứng thẳng khiến toàn bộ cơ thể lộ rõ, vòng eo thon gọn dưới lớp vải ướt đẫm mỏng manh càng lên rõ ràng, tinh tế đến mức gần như trong suốt, khiến lòng người không khỏi xao xuyến.
Tuy nhiên, vẫn có người dám bước tới quấy rối. Ngay lập tức, Ân Hành vung chiếc gậy bóng chày trong tay về phía đối phương.
Âm thanh rên rỉ vang lên, sắc mặt Ngu Hà càng thêm tái nhợt.
"Cậu ổn chứ?" Ân Hành nhẹ nhàng khoác áo cho Ngu Hà, ngẩng đầu ngốc nghếch giới thiệu bản thân, "Tôi, tôi tên Ân Hành. Những kẻ vừa bắt nạt cậu, tôi sẽ dạy dỗ bọn nó."
Thân hình mảnh khảnh của cậu run rẩy, chóp mũi tinh xảo bị đông lạnh đến đỏ ửng.
Ân Hành đau lòng đến mức không chịu nổi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Ngu Hà, cẩn thận lau sạch lớp bùn đất còn bám trên tay cậu.
Trong thế giới vô hạn lưu có đầy những tuấn nam mỹ nữ, họ đã quen mắt với cái đẹp, nhưng chưa bao giờ thấy ai lại đẹp như Ngu Hà.
Vẻ mỏng manh yếu đuối tạo ra một vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Cậu không giống con người, so với một tác phẩm nghệ thuật sống động lại càng giống hơn, đẹp như tranh sơn dầu.
1024: "Làm quen với Ân Hành đi. Hắn là một NPC quan trọng đó. Tôi vừa nghe lén từ những người chơi khác nói vậy đó."
"Ân Hành," Ngu Hà thấp giọng nói, "Cảm ơn áo khoác của cậu."
Bị nước lạnh sặc vào họng mang đến cảm giác rất khó chịu, âm thanh mềm mại trở nên khàn đặc và sắc tình hơn.
Thiếu niên kiêu ngạo lúc vừa rồi giờ đây chỉ vì đối phương gọi tên mà lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhịp tim đột nhiên đập nhanh, Ân Hành không khỏi cảm thấy tên mình thật dễ nghe.
Sau đó, hắn nghe thấy Ngu Hà nói giọng nhẹ nhàng, có chút uỷ khuất, hỏi: "Sau này đừng bắt nạt tôi nữa, được không?"
Ân Hành giật mình, đứng bất động.
Ngu Hà không tỏ ra phẫn nộ hay giận dữ, mà dùng dáng vẻ đáng thương, cần xin đừng bắt nạt cậu nữa. Cảm giác như sắp khóc vì uất ức.
Khi nhìn gần, Ngu Hà khiến người khác không thể dời mắt.
Những giọt nước lăn tăn dính vào người cậu cùng chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh bị lạnh đến ửng hồng, ánh mắt mơ màng, lông mi run rẩy, khiến cậu trông như một món đồ dễ vỡ.
Thanh niên tuổi còn choi choi như hắn nào thấy hình ảnh hương diễm như thế, lập tức hứa hẹn: "Không ai có thể ức hiếp cậu nữa."
Lời hứa này khiến người chơi xung quanh ngạc nhiên. Bởi thân là NCP quan trọng, tính cách Ân Hành nổi tiếng nóng nảy. Họ đã phải bỏ ra không ít công sức, dâng này biếu nọ để xây dựng mối quan hệ với Ân Hành.
Thế nhưng hắn chưa từng đưa ra lời hứa hẹn tốt đẹp như vậy.
Vậy mà tên tân sinh này vừa mới đến này lại dễ như trở bàn tay đạt được điều mà họ không thể.
Ân Hành dò hỏi Ngu Hà ở ký túc xá nào, cậu bị dọa đến mức không dám thốt ra lời nào, lo sợ Ân Hành sẽ tìm cậu quấy rối khi nghỉ trưa.
1024 nhắc nhở: "Phòng ngủ của ngài vẫn chưa được phân chia."
Ngu Hà liền trả lời như vậy, tuy Ân Hành có chút không vui nhưng cũng không nói gì thêm. Sau khi hai người trao đổi thông tin liên lạc, Ân Hành chuẩn bị đi học.
Sau khi hắn rời đi, Ngu Hà mở hệ thống để kiểm tra ký túc xá của mình.
Phòng A410 có hai người, không rõ bạn cùng phòng là ai
Mở điện thoại, Ngu Hà thấy một tin nhắn dài từ Ân Hành liền cảm thấy đau đầu. Cậu báo cho Ân Hành rằng mình ở phòng A401.
1024: [?]
"Tôi cảm thấy hắn sẽ đến tìm tôi gây rắc rối," Ngu Hà thì thầm, "Tôi sợ."
[Phòng A401 không có người ở, hắn không thấy ngài, có khi càng tức giận hơn đó...?]
Ân Hành dường như rất thích Ngu Hà, hắn là phó hội trưởng hội học sinh, nếu biết cách lấy lòng hắn, việc sống sót trong 7 ngày không hề khó.
Chỉ giây trước, Ân Hành còn đang phô trương trước mặt cậu, giây tiếp theo lại chuyển sang thái độ thân thiện, tâm tình bất định như vậy. Biết đâu ngày mai hắn sẽ giết chết cậu.
Ngu Hà không tin Ân Hành sẽ vô cớ đối xử tốt với mình.
1024 muốn nói với Ngu Hà rằng những người chơi khác đã phải cực khổ rất nhiều mới có thể thiết lập được mối quan hệ tốt với Ân Hành. Còn cậu chỉ cần lộ mặt một chút, đã khiến ánh mắt của Ân Hành không thể rời khỏi. Có khả năng Ân Hành đã nhất kiến chung tình với cậu. Nếu biết cách tận dụng lợi thế này, việc tồn tại 7 ngày sẽ dễ như ăn cháo.
Nhưng nhắc nhở của hệ thống có giới hạn. 1024 chỉ có thể ám chỉ đến đây thôi.
Ngu Hà tìm thấy ký túc xá của mình, dự định tắm rửa trước buổi học bơi lội lúc chiều.
Khi nhìn vào bảng tên ở giường đối diện, cậu phát hiện bạn cùng phòng của mình là Hạ Hoan Dã, người thêm cậu vào danh sách [đặc biệt quan tâm].
1024 đã tặng cho cậu món gói quà, sau khi sử dụng làn da cậu sẽ lành lặn như ban đầu, thậm chí còn mịn màng hơn trước.
"Tôi làm gì khiến họ thêm vào danh sách [đặc biệt quan tâm] vậy?" Ngu Hà vừa thoa sữa tắm vừa hỏi, cảm thấy hoảng sợ khi nhận được nhiều sự chú ý như vậy, vốn dĩ cậu cũng không phải là người gan dạ.
Hơi nóng từ phòng tắm làm cậu dễ chịu. Làn da vốn trắng nõn giờ trở nên hồng hào hơn. Bọt sữa trắng xoá tắm trượt trên eo, lăn xuống đùi, đầu gối cũng ửng hồng.
1024: "Ngài không cần nghĩ nhiều, hiện tại bọn họ chỉ mới thêm vào danh sách [đặc biệt quan tâm]. Thực ra phó bản này không có gì khó, chắc chỉ tò mò về ngài mà thôi."
"À."
Không biết Ngu Hà có nghe vào không, cậu áp tay lên gò má gò bị đỏ, đôi môi tinh tế càng thêm rõ nét, phát ra những âm thanh nức nở đầy thỏa mãn.
"Thoải mái quá"
1024: ...
Thôi, rảnh rồi nói sau.
Sau khi thay bộ quần áo mới, Ngu Hà đặt đồ dơ vào máy giặt. Cậu định tìm chút đồ ăn trong căn tin nhưng ngôi trường này không có nhà ăn, các cửa hàng tạp hóa cũng chưa mở cửa. Điểm số của cậu lại không đủ để đổi đồ ăn.
Cậu đã đói bụng suốt cả ngày.
Trên đường đi, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cậu, thậm chí có người cầm điện thoại chụp hình lại. Cậu cúi đầu bất an, bước chân cũng trở nên nhanh hơn.
Đến chiều, khi đến giờ học bơi lội, Ngu Hà và đánh dấu tên mình vào ô điểm danh, lòng bàn chân run rẩy.
Ngôi trường này không có giáo viên, trốn học chắc cũng không sao, đúng không?
Cậu chỉ cần sống sót trong bảy ngày, chỉ cần hạ thấp cảm giác tồn tại, trốn ở một góc, liệu có bị phát hiện không?
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân ồn ào, khiến cậu vội vàng nép vào một góc tường nhỏ trong phòng. Cả người áp sát vào cửa, mũi chân nhón lên, lỗ tai kề sát, khuôn mặt nhỏ chăm chú lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài.
"Ân Hành thật sự coi trọng Ngu Hà hả?"
"Có lẽ. Hắn nói ai dám động đến Ngu Hà hắn sẽ đánh gãy chân kẻ đó."
"Trong giờ nghỉ trưa, Ân Hành đi tìm cậu ta nhưng không thấy, nên tức giận đến mức phát hỏa, công khai tìm người luôn đó."
"Vậy chúng ta có thể lấy tung tích Ngu Hà để đổi manh mối không?"
"Chắc rồi. Nhưng so ra thì tôi càng tò mò hơn, sau khi Ngu Hà sẽ bị Ân Hành bắt sẽ bị tra tấn như thế nào."
"Cậu ta tay yếu chân mềm, chắc chắn sẽ bị 'chơi' chết."
Tiếng cười dần lắng xuống, khi nhận ra không có ai xung quanh, cơ thể cậu cũng dần trở nên mềm mại.
Ân Hành quả thật rất tức giận.
Thảo nào có người cứ chụp hình cậu, thảo nào mọi người luôn nhìn cậu. Nếu Ân Hành tìm được cậu thì sao? Cậu thật sự sẽ bị "chơi" đến chết sao?
Cậu muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, muốn giấu mình đi.
Trong tình huống như vậy, nỗi lo lắng khiến cậu thêm hoảng loạn. Cậu vừa mở ra một khe cửa, không kịp trở tay chạm mắt với một ánh nhìn vô cảm, làn khí lạnh lẽo như đang chui vào mạch máu cậu.
Cậu bị dọa đến mức run rẩy, vội vàng đóng cửa lại.
Khớp tay rõ ràng chắn lấy khung cửa, Ngu Hà muốn mạnh tay đóng cửa, nhưng sức của người kia quá lớn, khiến cậu nghẹn mặt đỏ bừng cửa vẫn không nhúc nhích.
Nhớ lại lúc trước có người muốn dùng cậu để đổi manh mối, chân Ngu Hà run rẩy, nhưng cậu vẫn kiên quyết không buông tay.
"Cậu không muốn gọi thêm những kẻ khác đến đây đâu, phải không?" Giọng nói hắn lạnh lùng, không hề có ý thương lượng, "Để tôi vào."
Biểu cảm của hắn cho Ngu Hà biết Ân Hành không phải là người dễ nói chuyện.
Cậu nhút nhát sợ sệt buông tay ra.
Cậu như một học sinh tiểu học mắc lỗi, cúi đầu đứng đó, hai chân khép lại. Hàng mi dài run rẩy, như cánh bướm lung lay trong gió.
Quả thực, vẻ ngoài của cậu thật thu hút ánh nhìn.
Thoạt nhìn thì có vẻ vô tội, yếu đuối và vô hại lại khiến người khác có suy nghĩ ô dâm, đôi mắt trong trẻo phát ra sự ngây thơ, không mang chút sát thương nào.
Nhân lúc thiếu niên không chú ý, Ngu Hà nhắm hướng cửa mà chạy, định mở cửa bỏ trốn, nhưng sau cổ lại bất ngờ bị ai đó nắm chặt, mạnh mẽ ngã vào lòng ngực ấm áp.
Hơi lạnh mạnh mẽ lại bá đạo lập tức xâm chiếm mọi giác quan của cậu, bàn tay lạnh buốt đặt lên môi Ngu Hà.
Cậu hoảng hốt mở to mắt, hoảng loạn giãy giụa nhưng trước sức mạnh áp đảo đó, mọi nỗ lực phản kháng của cậu đều vô ích, chỉ càng khiến thiếu niên cúi xuống nhìn cậu nhiều hơn.
"Đừng nhúc nhích."
Giọng nói của thiếu niên rất lạnh lùng, rất sạch sẽ, dễ khiến người ta liên tưởng đến một nơi mênh mông, tĩnh lặng được phủ đầy tuyết đọng.
Hắn một tay lấy điện thoại ra, gọi một cuộc. Khi điện thoại được kết nối, Ngu Hà có thể cảm nhận nhịp tim rõ ràng của đối phương qua những rung động nơi lồng ngực.
"Tìm được người rồi."
Giọng nói hờ hững ấy làm sống lưng Ngu Hà lạnh toát, âm thanh quá mức lạnh lẽo, không hề có chút độ ấm nào. Rất nhanh, cậu nghe thấy một giọng nam khác vang lên, càng khiến cậu thêm hoảng sợ.
"Tôi qua ngay." Dường như cảm thấy chưa đủ, người đó lại nghiến răng thêm một câu.
"Đừng để cậu ấy chạy thoát."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro