Muốn ở bên anh cơ 🥺
Sau khi rời trường quay, Khaotung cứ lẽo đẽo theo sau First, bước chân chậm rãi như không muốn rời xa. Nhưng rồi cậu chợt nhớ ra hôm nay mình phải về nhà. Tonkhao đã nhắn tin từ trước, và giờ đang kiên nhẫn đứng đợi ngoài cửa. First đột ngột dừng lại, khiến Khaotung không kịp phản ứng, va phải lưng anh.
"Xin lỗi, bé có sao không? Sao lại đi theo anh thế?"
First quay lại, giọng nhẹ nhàng, ánh mắt quan tâm nhìn cậu.
"Hôm nay em phải về nhà rồi. Định đến tạm biệt anh thôi,"
Khaotung nhỏ giọng, mắt cậu hơi rưng rưng, như đang kìm nén cảm xúc.
First mỉm cười, giọng ngọt ngào:
"Bé con ngoan, đừng buồn nhé. Ngày mai lại gặp nhau mà."
Anh nắm lấy tay cậu, rồi đưa tay xoa đầu an ủi. Khaotung nhìn anh, tim như thắt lại, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.
"Em…"
Cậu hít sâu, giọng nhỏ nhẹ, như muốn nói gì đó nhưng không đủ can đảm.
"Ngoan nhé, ngày mai anh sẽ đến đón em,"
First cười dịu dàng, rồi quay người định bước đi. Nhưng Khaotung không chịu được nữa, cậu vội kéo tay áo anh lại, nước mắt đã rưng rưng như sắp rơi.
"Em muốn ở bên cạnh anh cơ,"
Cậu nói, giọng nghẹn ngào, đôi mắt long lanh nhìn anh.
"Ô, bé mèo mít ướt của ai đây hả?"
First quay lại, cười trêu chọc, rồi dang tay ôm chặt lấy cậu.
Lần này, anh càng dịu dàng, Khaotung càng khóc nức nở. Cậu vòng tay qua cổ anh, siết chặt như không muốn buông. First để cậu ôm một lúc, rồi nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, dùng ngón tay lau đi hai dòng nước mắt lăn dài trên má.
"Không ngờ anh zai quý của em cũng có lúc như thế này sao,"
Tonkhao từ nãy đến giờ đã chứng kiến hết, bật cười không nhịn được. Cô bé giơ điện thoại lên, định quay lại khoảnh khắc này để gửi cho mẹ.
"Dừng lại cho anh, Tonkhao,"
Khaotung xấu hổ, vội xua tay, giọng hơi run.
"Hai anh thế này mà đã yêu nhau rồi, đúng không?" .
Tonkhao trêu đùa, ánh mắt tinh nghịch nhìn cả hai.
Khaotung đỏ mặt, vùi mặt vào ngực First, tay đẩy nhẹ Tonkhao ra như muốn trốn.
"Đừng nói bậy!"
"Được rồi, tạm thời không tách hai anh ra nữa. Anh hai, ngày mai em sẽ tìm lý do để cho anh ngủ ngoài đêm nay, nhưng từ ngày mai, anh tự bàn với mẹ nhé,"
Tonkhao nháy mắt, giọng đầy ý tứ.
"Được, cảm ơn em, em gái,"
First gật đầu, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Khaotung vẫn còn xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt Tonkhao, chỉ giơ tay ra hiệu nhỏ rồi nói khẽ với cô bé:
"Được rồi, vậy em về đây. P’First chăm hộ nhà em con mèo này nhé."
"Oke bé, cảm ơn. Bye,"
Tonkhao vẫy tay, cười tươi rồi quay đi, để lại hai người trong không gian thoáng chút ngượng ngùng nhưng ấm áp.
---
Về đến nhà, First nhanh chóng đi tắm trước, rồi vào bếp nấu cơm để Khaotung tắm sau. Khi cậu bước ra, tóc còn ướt, anh đã đứng sẵn trong bếp, mùi cơm thơm lừng lan tỏa khắp không gian.
"Em tắm xong rồi à?"
First quay lại, hỏi nhẹ.
"Dạ, vâng,"
Khaotung đáp, đứng chần chừ một lúc. Rồi bất ngờ, cậu tiến đến, vòng tay ôm lấy eo First từ phía sau, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ngại ngùng:
"Em muốn ôm anh."
"Cứ ôm đi, hôm nay dính người ghê đấy,"
First cười nhẹ, quay lại tiếp tục công việc trong bếp, nhưng trong lòng không giấu được sự thích thú.
Động tác của Khaotung hơi bất tiện, khiến anh phải dừng lại.
"Bé đợi anh một chút."
Anh đưa cậu hai cái đĩa, cười trêu
"Cầm cho chắc nhé, nếu vỡ thì tối nay không cho em ăn cơm đâu đấy."
Khaotung áp lưng vào tủ lạnh, ngoan ngoãn cầm đĩa. First còn tinh nghịch đặt một cái cốc lên đầu cậu, rồi bất ngờ cúi xuống hôn lên môi cậu một cái “chụt”.
"Cầm cho chắc nhé," anh nhắc lại, ánh mắt lấp lánh sự nghịch ngợm.
---
Từ sau bữa ăn, Khaotung lúc nào cũng dính lấy First. Họ nằm trên giường, hai cơ thể quấn lấy nhau, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng thở đều đặn. First khẽ hỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu:
"Hôm qua sao em lại khóc vậy?"
"Anh… Sao anh biết?"
Khaotung ngỡ ngàng, ngước lên nhìn anh, đôi mắt tròn xoe.
"Tất nhiên là anh biết rồi, anh đang ôm em cơ mà,"
First mỉm cười, lặng lẽ vuốt ve khuôn mặt cậu, ngón tay lướt nhẹ trên má.
"Em cứ nghĩ hôm qua là đêm cuối cùng em ở cạnh anh, với lại em sợ mẹ sẽ không chấp nhận, nên…"
Khaotung nghẹn ngào, giọng nói nhỏ dần, ánh mắt thoáng buồn.
"Trời ạ, bé yêu của anh,"
First bật cười, giọng đầy dịu dàng, kéo cậu sát hơn vào lòng.
"Ai cho anh cười em?"
Khaotung hờn dỗi, vội quay mặt đi, nhưng khóe môi khẽ cong lên.
"Được rồi, đợi anh. Rồi anh sẽ thuyết phục mẹ của em cho chúng ta thành đôi nhé. Ngủ đi, đừng lo lắng nữa,"
First thì thầm, tay vỗ nhẹ lên lưng cậu như ru.
"Dạ, vâng,"
Khaotung đáp, yên lòng nằm gọn trong vòng tay anh.
Họ lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, hơi thở hòa quyện, nhưng trong lòng vẫn vương vấn những cảm xúc mới mẻ, ngọt ngào. Tình yêu của họ, dù vừa chớm nở, đã đủ mạnh mẽ để vượt qua những lo lắng, và cả những thử thách đang chờ phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro