Ngạc nhiên 🤭
Sáng hôm sau, như thường lệ, First đưa Khaotung đến trường quay. Hôm nay là buổi đóng máy của phim, không khí vừa nhộn nhịp vừa pha chút tiếc nuối. Trên đường đi, điện thoại Khaotung bất ngờ reo lên. Cậu nhìn màn hình, là mẹ gọi, liền bắt máy với vẻ mặt hơi lo lắng.
"Alo, mẹ, sao lại đi xem mắt ạ?"
Giọng cậu ngập ngừng.
"Là con của bạn thân mẹ, đã hứa từ nhỏ rồi,"
Giọng mẹ cậu vang lên qua loa, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
"Dạ, nhưng nay con bận lắm, chắc không đến được,"
Khaotung đáp, cố tìm cách thoái thác.
"Khao… Khaotung,"
Mẹ cậu gọi tên đầy đủ, giọng có phần nghiêm nghị.
Cậu cúp máy, thở dài, còn First ngồi bên cạnh vừa tắt điện thoại của mình, mặt cau có rõ rệt.
"Mẹ lại sắp đặt linh tinh rồi,"
Anh lẩm bẩm, giọng đầy bất mãn.
"Anh, sao mặt trông tức giận vậy?"
Khaotung quay sang, tò mò hỏi.
"Không có gì, chuyện gia đình nhỏ xíu à. Em nói gì đi, anh sẽ không cau có nữa,"
First đáp, cố nặn ra một nụ cười.
"Anh định làm gì sau khi đóng máy?"
Khaotung nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh chờ đợi.
"Chúng ta đi trốn đi,"
First nói, giọng đột nhiên trở nên hào hứng, như vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
"Dạ, nhưng em sợ mẹ em lo lắng. Hôm qua có hứa với Tonkhao rồi,"
Khaotung ngập ngừng, thoáng chút lo lắng.
"Em đưa cho anh mượn điện thoại của em,"
First nói, đưa tay ra.
Khaotung ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh. First bấm số gọi cho Tonkhao. Bên kia, Tonkhao đang ngồi trong một phòng ăn sang trọng, thấy số anh trai gọi đến liền bắt máy ngay. Nhưng chưa kịp nói gì, giọng First đã vang lên:
"Bé à, anh là First đây. Xin mẹ cho Khao ở ngoài một tuần nhé. Tuần sau nhất định anh sẽ trả anh hai lại về tận nhà cho em. Thế nhé, nhờ cả vào em!"
Chưa để Tonkhao kịp đáp, anh đã cúp máy. Bên này, mẹ Khaotung ngồi cạnh Tonkhao, nhíu mày hỏi:
"Sao thế Ton, anh hai con đâu?"
"Ah haha, mẹ cứ yên tâm, anh hai con đi hưởng tuần trăng mật với hôn phu của ảnh rồi,"
Tonkhao cười lớn, giọng điệu tinh nghịch.
Hóa ra, họ đang ở một bữa tiệc đính hôn. Không khí sang trọng, mọi người cười nói rôm rả, nhưng nhân vật chính lại chưa xuất hiện.
---
Trở lại với First và Khaotung, anh quay sang cậu, mỉm cười:
"Anh xin cho em rồi, giờ chúng ta đi được chưa?"
"Em…"
Khaotung ngập ngừng, rồi nhỏ giọng:
"Thực ra em sẽ phải đi xem mắt với hôn ước đã định."
"Em đính hôn?"
First lặp lại, mặt anh lập tức tối sầm. Anh lấy điện thoại của mình từ túi áo, gõ nhanh vài chữ, rồi nắm tay cậu kéo đi.
"Đi hủy hôn ước,"
Anh nói, giọng kiên quyết.
"Hả?"
Khaotung tròn mắt, ngơ ngác.
"Anh… Anh có biết chỗ nào à?"
Cậu hỏi, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cứ đi theo anh, đảm bảo sẽ biết,"
First đáp, ánh mắt lấp lánh sự tự tin.
Một lúc sau, xe của anh dừng trước cửa một nhà hàng sang trọng. Tonkhao từ bên trong chạy ra đón, dáng vẻ hớn hở.
"Hai anh, em ở bên này!"
Cô bé vẫy tay, cười tươi.
"Tonkhao?"
Khaotung nhíu mày, nghi ngờ:
"Sao em lại ở đây?"
"Anh cứ vào đi rồi sẽ biết,"
Tonkhao nháy mắt, giọng đầy bí ẩn.
Cả hai bước vào, mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về họ. Khaotung nhìn kỹ mới nhận ra toàn là người quen – bạn bè, đồng nghiệp, và cả gia đình cậu.
"Hai nhân vật chính đến rồi!"
Một giọng nói vang lên từ phía trong, kèm theo tiếng vỗ tay rộn ràng.
"Hở?"
Khaotung ngơ ngác, miệng há thành hình chữ O. Cậu cấu nhẹ tay First, thì thầm:
"Sao anh biết mà không nói với em?"
First cười khổ, cũng thì thầm đáp lại:
"Anh cũng mới biết mười phút trước thôi."
"Hai đứa, ngồi xuống đi,"
Mẹ Khaotung lên tiếng, giọng ấm áp nhưng không giấu được sự hài lòng.
"Dạ vâng, bác,"
Cả hai đồng thanh đáp, hơi ngượng ngùng.
"Phải gọi là mẹ,"
Bà sửa lại, ánh mắt lấp lánh ý cười.
"Dạ, phải ạ,"
Khaotung lí nhí, mặt đỏ bừng, còn First chỉ biết gật đầu, khóe môi cong lên đầy hạnh phúc.
Không khí trong phòng bỗng trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết. Hóa ra, cái gọi là “xem mắt” hay “hôn ước đã định” chỉ là một màn kịch do Tonkhao và mẹ Khaotung phối hợp dựng lên, nhằm tạo bất ngờ cho cả hai. Một bữa tiệc đính hôn nho nhỏ, không chính thức, nhưng đủ để khẳng định tình cảm của họ trước mặt gia đình và bạn bè.
Khaotung ngồi cạnh First, tay vẫn nắm chặt tay anh dưới gầm bàn. Cậu liếc anh, ánh mắt vừa ngượng vừa ngọt ngào. First siết nhẹ tay cậu, thì thầm:
"Anh nói rồi, chúng ta sẽ thành đôi mà."
Cậu mỉm cười, gật đầu khẽ, lòng tràn đầy niềm vui không lời nào diễn tả được. Trong tiếng cười nói rôm rả của mọi người, họ biết rằng từ nay, không còn gì có thể chia cắt họ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro