Em bé bị bệnh
* Hùng ngất xỉu trước sự lo lắng của các anh**
---
Hùng đứng dựa vào tường, tay bám lấy mép bàn để giữ thăng bằng. Đầu cậu ong ong, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Cậu biết mình không ổn, nhưng vẫn cố gắng giữ vững hình ảnh mạnh mẽ trước mặt mọi người.
**Hùng:** (thầm nghĩ) *"Chỉ cần qua hôm nay thôi... mình sẽ ổn mà. Không thể để các anh lo lắng thêm nữa."*
Nhưng cơ thể cậu đã kiệt sức. Khi vừa bước thêm một bước, đôi chân bỗng mềm nhũn, không thể chống đỡ nổi. Trước mắt tối sầm lại, Hùng không kịp kêu lên một tiếng, cả người ngã xuống sàn với tiếng động lớn.
*
Tiếng động vang lên khiến cả phòng giật mình. Dương là người đầu tiên chạy tới, gần như hét lên khi thấy Hùng nằm bất động.
**Dương:** (hoảng hốt) "Hùng! Em làm sao thế này?!"
Cậu cúi xuống, tay run rẩy kiểm tra hơi thở của Hùng. Khuôn mặt Hùng tái nhợt, môi khô khốc, hơi thở yếu ớt đến mức khiến Dương sợ hãi.
Hiếu và Gíp cũng lao tới ngay sau đó. Hiếu nhanh chóng bế Hùng lên, còn Gíp quỳ xuống kiểm tra mạch và nhiệt độ.
**Hiếu:** (giọng gấp gáp) "em ấy sốt cao quá! Sao lại để tình trạng này kéo dài thế này được?!"
Sái vừa từ ngoài bước vào, nhìn thấy cảnh tượng thì tái mặt. Không kịp hỏi han gì, anh lập tức ra lệnh.
**Sái:** "Đem Hùng lên phòng ngay! Anh gọi bác sĩ liền lẹ lên !"
Hiếu không chần chừ, bế Hùng lên như bế một đứa trẻ. Cả nhóm nhanh chóng di chuyển lên phòng, vừa đi vừa không ngừng lo lắng.
---
*Hùng được chăm sóc trên giường**
Hùng nằm trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi khô khốc. Hiếu ngồi cạnh, cầm khăn ướt lau mồ hôi cho cậu. Gíp cẩn thận kiểm tra nhiệt độ trong khi Dương ngồi bên, ánh mắt đầy lo lắng.
**Dương:** (giọng nghiêm nghị) "Hùng giấu bệnh đúng không? Em ấy không nói gì với ai cả!"
Hiếu siết chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.
**Hiếu:** "em ấy nghĩ tụi mình không lo được cho em ấy hay sao chứ ? Đến mức này rồi mà còn cố chịu đựng một mình!"
Sái bước vào cùng bác sĩ. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói Hùng bị suy nhược cơ thể, sốt cao do kiệt sức và cần nghỉ ngơi tuyệt đối.
**Bác sĩ:** "Cậu ấy cần truyền dịch và uống thuốc đúng giờ. Đừng để cậu ấy hoạt động quá sức nữa."
---
**Cảnh: Hùng tỉnh lại**
Hùng khẽ mở mắt, nhìn thấy gương mặt lo lắng của các anh đang vây quanh mình. Cậu định ngồi dậy nhưng Hiếu đặt tay lên vai giữ cậu lại.
**Hiếu:** (giọng nghiêm khắc) "Nằm yên. Em muốn làm tụi anh tức chết à?"
Hùng cắn môi, nước mắt trào ra.
**Hùng:** (giọng yếu ớt) "Em xin lỗi... Em không muốn làm phiền các anh..."
Dương thở dài, nắm lấy tay Hùng.
**Dương:** (nhẹ nhàng) "Ngốc ạ. Em không phải là gánh nặng. Em là em bé của tụi anh, hiểu chưa?"
Gíp ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị.
**Gíp:** "Lần sau có chuyện gì, em phải nói ngay. Đừng tự chịu đựng một mình nữa."
Sái đặt tay lên trán Hùng, khẽ vuốt tóc cậu.
**Sái:** "Em là bảo bối của tụi anh. Không ai cho phép em làm khổ mình như thế đâu."
---
**Cảnh: Chăm sóc đặc biệt**
Trong những ngày tiếp theo, cả nhóm thay phiên nhau chăm sóc Hùng.
Hiếu thường ngồi bên cạnh, đút cháo cho cậu và không ngừng dỗ dành khi Hùng tỏ ra không muốn ăn.
**Hiếu:** "Ăn đi, ngoan nào. Không ăn thì làm sao khỏe được? Em muốn anh lo chết à?"
-" Ưm ... em không muốn ăn đâu ! Miệng em đắng lắm" Hùng mèo nheo không chịu ăn
Dương thì kiên nhẫn xoa bóp tay chân cho Hùng, giúp cậu thư giãn.
**Dương:** "Đây, để anh làm. Em chỉ việc nằm nghỉ thôi, hiểu chưa?"
Gíp là người chuẩn bị thuốc và nước uống. Anh luôn kiểm tra từng liều thuốc cẩn thận, không để sai sót.
**Gíp:** "Uống thuốc đi. Đắng một chút nhưng sẽ mau khỏe. Em không muốn tụi anh lo nữa đúng không?"
Sái thì thường ngồi kể chuyện hoặc mở nhạc nhẹ nhàng để Hùng dễ ngủ hơn.
**Sái:** "Nghe này, em là em bé của tụi anh. Không ai được phép làm tổn thương em, kể cả chính em."
---
Hùng khỏe lại mạnh mẽ hơn**
Nhờ sự chăm sóc tận tình của các anh, Hùng dần hồi phục. Một buổi sáng, cậu ngồi dậy, mỉm cười với mọi người.
**Hùng:** "Cảm ơn các anh... Em sẽ không giấu gì nữa đâu."
Dương bước tới, xoa đầu Hùng.
**Dương:** "Nhớ lời em nói đấy. Lần sau mà giấu, anh không tha đâu."
Hiếu nhếch môi cười, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự dịu dàng.
**Hiếu:** "Nhóc con, em chỉ cần khỏe mạnh. Mọi thứ khác cứ để tụi anh lo."
Gíp và Sái gật đầu, ánh mắt đầy yêu thương.
**Gíp:** "Em là bảo bối của tụi anh. Không ai được phép làm em tổn thương."
**Sái:** "Đúng vậy. Bảo bối thì phải được cưng chiều."
Hùng nhìn các anh, mắt rưng rưng nhưng lòng ngập tràn hạnh phúc. Cậu biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, cậu luôn có những người anh yêu thương và bảo vệ mình.
---
*Hình ảnh kết thúc với cảnh cả nhóm ngồi quây quần bên Hùng, cùng nhau trò chuyện và cười đùa. Không khí ấm áp và đầy yêu thương.*
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro