chương 3: bé ngốc bị chèn ép đến

Sau một ngày dài làm việc tại quán cà phê, Giang Nhiên cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Những lời chế giễu và sự bắt nạt từ đồng nghiệp khiến cậu chạnh lòng. Khi mọi người đã ra về, cậu lặng lẽ ngồi lại góc quán, đôi vai run rẩy, nước mắt lăn dài trên má.

Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa. Những hạt mưa nặng nề rơi xuống, tạo nên âm thanh đều đặn như hòa cùng nỗi buồn của Giang Nhiên. Cậu co ro trong góc khuất, cố gắng kìm nén tiếng nấc, nhưng không thể ngăn được những giọt nước mắt.

Đúng lúc đó, cửa quán mở ra. Lưu Vũ bước vào, áo khoác thấm đẫm nước mưa. Anh đến để gặp đối tác, nhưng cuộc hẹn bị hủy vào phút chót. Ánh mắt anh vô tình chạm phải hình ảnh Giang Nhiên đang khóc thút thít trong góc. Trái tim anh chợt nhói lên, cảm giác quen thuộc ùa về.

Lưu Vũ tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Giang Nhiên. Cậu giật mình, ngước lên nhìn, đôi mắt đỏ hoe gặp ánh mắt xanh thẳm của anh.

"Sao em lại ở đây?" Lưu Vũ hỏi, giọng trầm ấm nhưng không giấu được sự lo lắng.

Giang Nhiên cúi đầu, không biết phải trả lời thế nào. Cậu không muốn ai biết về những khó khăn mình đang trải qua, đặc biệt là người đã từng giúp đỡ mình.

Thấy cậu im lặng, Lưu Vũ không hỏi thêm. Anh ngồi xuống bên cạnh, che chở cho cậu khỏi những ánh mắt tò mò. Sự hiện diện của anh như một bức tường vững chãi, bảo vệ cậu khỏi những sóng gió bên ngoài.

Mưa ngoài trời vẫn rơi, nhưng trong lòng Giang Nhiên cảm thấy ấm áp hơn. Dù không nói ra, nhưng sự quan tâm thầm lặng của Lưu Vũ đã giúp cậu cảm nhận được chút hy vọng trong cuộc sống đầy khó khăn này.

Đêm đó, dưới cơn mưa tầm tã, hai con người xa lạ nhưng lại có sợi dây liên kết vô hình, cùng nhau chia sẻ khoảnh khắc tĩnh lặng giữa cuộc đời xô bồ.

Lưu Vũ nhìn Giang Nhiên, đôi mắt xanh thẳm ánh lên sự quan tâm. Anh nhẹ nhàng hỏi:

"Tại sao em lại khóc? Có chuyện gì xảy ra sao?"

Giang Nhiên cúi đầu, giọng nghẹn ngào:

"Em... em vô dụng lắm. Luôn làm phiền đồng nghiệp, nên họ... họ bắt nạt em."

Lưu Vũ cảm thấy trái tim mình thắt lại. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Giang Nhiên, giọng trầm ấm:

"Em không vô dụng đâu. Mỗi người đều có giá trị riêng. Đừng để lời nói của người khác làm tổn thương mình."

Giang Nhiên ngước lên, đôi mắt nâu ngây thơ nhìn anh, môi khẽ nở nụ cười. Nụ cười ấy, dù còn vương nước mắt, nhưng lại tỏa sáng như ánh mặt trời sau cơn mưa, khiến Lưu Vũ cảm thấy ấm áp lạ thường.

Anh nghĩ: "Cậu ấy thật đáng thương, ngây thơ như một chú thỏ nhỏ bị bắt nạt."

Nhìn Giang Nhiên trong bộ quần áo ướt sũng, khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, Lưu Vũ cảm thấy lòng mình mềm lại. Anh biết mình không thiếu thốn về vật chất, và có thể giúp đỡ cậu.

"Nếu em không ngại," Lưu Vũ chậm rãi nói, "em có thể đến ở cùng anh. Anh có đủ chỗ và em sẽ không phải lo lắng về việc bị bắt nạt nữa."

Giang Nhiên tròn mắt nhìn anh, ngạc nhiên và xúc động. Cậu không ngờ rằng người đàn ông này, dù mới gặp lần thứ hai, lại sẵn lòng giúp đỡ mình như vậy.

"Nhưng... nhưng em không muốn làm phiền anh..."

Lưu Vũ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

"Em không phiền đâu. Hãy coi đó là sự giúp đỡ giữa những người bạn."

Trước sự chân thành của Lưu Vũ, Giang Nhiên cảm thấy lòng mình ấm áp. Cậu gật đầu nhẹ, đồng ý theo anh về nhà.

Đêm đó, dưới cơn mưa tầm tã, hai con người xa lạ đã tìm thấy nhau, chia sẻ sự ấm áp và hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn.

Lưu Vũ nhẹ nhàng dìu Giang Nhiên ra khỏi quán cà phê, che ô để tránh những hạt mưa lạnh giá. Chiếc xe sang trọng của anh đỗ ngay trước cửa, tạo nên sự tương phản rõ rệt với dáng vẻ nhỏ bé, ướt át của Giang Nhiên.

Mở cửa xe, Lưu Vũ mời cậu vào trong. Giang Nhiên ngập ngừng một chút, nhưng rồi cũng bước lên, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ hệ thống sưởi. Cậu ngồi im lặng, đôi tay đan vào nhau, không biết phải nói gì trong tình huống này.

Lưu Vũ khởi động xe, ánh mắt thoáng nhìn cậu qua gương chiếu hậu. Anh hiểu rằng việc đưa một người lạ về nhà có thể gây ra nhiều hiểu lầm, nhưng trái tim anh mách bảo rằng Giang Nhiên cần sự giúp đỡ, và anh có khả năng làm điều đó.

Trên đường về, cả hai không nói gì nhiều. Giang Nhiên thỉnh thoảng liếc nhìn Lưu Vũ, cảm nhận sự điềm tĩnh và an toàn từ người đàn ông này. Cậu tự hỏi liệu quyết định theo anh về nhà có đúng đắn hay không, nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu cảm thấy đây là cơ hội để thay đổi cuộc sống của mình.

Khi xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự lớn, Giang Nhiên không khỏi ngạc nhiên trước sự xa hoa và tráng lệ của nơi này. Lưu Vũ bước xuống, mở cửa cho cậu và dẫn cậu vào trong.

"Đây là nhà của anh," Lưu Vũ nói, giọng trầm ấm. "Từ giờ em có thể coi đây là nhà của mình."

Giang Nhiên cảm động, đôi mắt nâu ánh lên sự biết ơn. Cậu không ngờ rằng sau những khó khăn, mình lại được một người tốt bụng giúp đỡ như vậy.

Lưu Vũ dẫn cậu lên phòng khách, nơi đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo sạch sẽ. "Em tắm rửa và thay đồ đi. Sau đó chúng ta sẽ nói chuyện thêm."

Giang Nhiên gật đầu, cầm lấy bộ quần áo và bước vào phòng tắm. Dòng nước ấm áp xua tan đi cái lạnh và mệt mỏi, giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau khi thay đồ, cậu bước ra, thấy Lưu Vũ đang ngồi trên ghế, tay cầm một tách trà. Anh mỉm cười khi thấy cậu, vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh.

"Lại đây ngồi đi, Giang Nhiên. Chúng ta cần nói về tương lai của em."

Giang Nhiên ngồi xuống, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập hy vọng. Cậu biết rằng cuộc gặp gỡ này có thể là bước ngoặt trong cuộc đời mình, mở ra một chương mới với nhiều điều tốt đẹp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: