Chương 4: Góa phụ trong dinh thự thời Dân Quốc


Du Đăng nghiêm khuôn mặt nhỏ đi về phía trước.

Kỳ thật cậu cũng không biết bước tiếp theo nên làm thế nào, rốt cuộc nên đi nơi đâu, dù sao thì cứ cách xa con riêng xấu xa một chút là được rồi. Đúng vậy, hiện tại con riêng trong lòng Du Đăng, đã bị dán nhãn "Người xấu".

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang xem diễn.

[ Bộ dáng Đăng Đăng nghiêm trang nói tức giận ời phải xin lỗi đáng yêu quá trời, bị đáng eo làm cho ngất rồi... ]

[ Cục cưng ơi em là con mèo xù lông. ]

[ Nếu là người khác như vậy, tôi sẽ chỉ cảm thấy chuyện bé xé ra to, nhưng nếu là Đăng Đăng, như vậy tôi chịu được! Thật quá đáng, phải xin lỗi! ]

[ Chỉ là cũng có thể hiểu cho con riêng, Đăng Đăng giống như cũng có thân phận đặc biệt nhỉ? Lên sân khấu không giống với các người mới, con riêng có thể cho rằng ẻm là NPC nên muốn thử một lần. ]

[ Nói thế nào nhỉ, xét từ góc nhìn người chơi mà hành động, con riêng cũng không sai. ]

[ Nhưng này không ảnh hưởng tới chuyện tui mắng hắn! Sao có thể làm vậy với vợ! Bà xã hơi sợ cũng không biết dỗ, còn thử gì chứ! ]

"Mẹ nhỏ, ngài đi nhanh như vậy làm gì."

Trình Kiêu thân cao chân dài, đi vài bước đã đuổi theo Du Đăng ở phía trước.

Du Đăng vẫn dùng cặp mặt đỏ ửng xinh đẹp nhìn Trình Kiêu, không nói chuyện, rồi lại giống như đã lên án hết tất thảy.

Trình Kiêu: "... Chậc."

Làm cho người ta tủi thân đến như vậy.

Ừm, hắn gây ra, hắn tới dỗ một chút hình như cũng không sao.

Trình Kiêu giữ chặt ống tay áo Du Đăng không cho cậu đi: "Vừa rồi tôi chưa nói xong."

Du Đăng không quá rõ ràng mà bĩu bĩu môi: "Vậy bây giờ cậu nói đi."

Trình Kiêu kiềm chế ý tưởng muốn ấn môi Du Đăng một chút, nói: "Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy, một quản gia như ông ta, bỏ qua mẹ mà tự ý ra lệnh xử lý những khách nhân đó, không quá tôn trọng ngài."

Ở nghĩa nào đó mà nói, xác thật ý tưởng này của Trình Kiêu lúc ấy vô cùng chân thành, hiện tại nói ra cũng không giống như nói dối.

"Thật xin lỗi mẹ nhỏ, lần sau loại chuyện này tôi sẽ hỏi mẹ trước."

Du Đăng mở to đôi mắt hắc bạch phân minh*, nhìn kỹ con riêng vài giây, mới gật gật đầu: "Được rồi."

Nếu con riêng đã xin lỗi, cậu cũng đại phát từ bi mà hái cái nhãn "người xấu" xuống.

Trình Kiêu cụp mắt nhìn vài giây, mơ hồ không nhịn được muốn xoa bóp mặt Du Đăng.

Dễ dỗ như vậy à.

Cũng không biết người cha chưa từng gặp mặt kia của hắn, có phải cũng dễ dàng dỗ dành người này như vậy hay không.

...

Bên kia, trừ bỏ người đàn ông đầu Địa Trung Hải ở ngoài, những người chơi khác dưới sự chỉ huy của người chơi lâu năm, phân tán trong biệt thự tìm người tám chuyện, với ý đồ muốn tìm kiếm một ít manh mối.

Khi phó bản mở ra đã là buổi chiều, lăn lộn một hồi, sắc trời rất nhanh đã tối đen.

Trình Kiêu xách theo chiếc hộp cướp trong tay một người hầu, khi trở về tòa biệt thự ban đầu, vừa lúc gặp được hai người chơi.

"Này, Trình Kiêu." Trong hai người có một người con trai cao gầy trực tiếp gọi tên gọi trong phó bản để giữ người, "Cậu đang cầm cái gì vậy? Cậu muốn đi làm gì?"

Trình Kiêu đứng trên bậc thang, nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn hai người này một cái: "Không liên quan tới mấy người."

"Cậu..." Người con trai cao gầy muốn nổi giận, bị người con gái bên cạnh ngăn lại. Cô ấy tươi cười nói: "Phó bản này là cấp độ khó, hơn như giữa người chơi không tồn tại quan hệ cạnh tranh, chúng tôi yêu cầu đồng tâm hiệp lực tìm ra chân tướng, bằng không tất cả đều không sống được."

Một người như Trình Tiêu vừa gan dạ vừa có năng lực là kiểu người họ sợ nhất, khó lừa dối, cũng không nghe lời. Mắt thấy hắn định đi, người phụ nữ vội nói nhanh hơn: "Hiện tại manh mối rất rời rạc, chúng ta chỉ biết được bề nổi, những lời khai của người nhà họ Trình đều không đủ. Vừa rồi tôi đã nói chuyện với Trình Văn Hạo, anh ta cũng không tiết lộ nhiều manh mối cho những người bạn cùng lớp như chúng tôi."

"Quản gia vừa tới nói rằng, nếu không có sắp xếp đặc biệt, khách mời phải trở về phòng trước 10 giờ tối, đêm đầu tiên tốt nhất nên tuân thủ quy tắc, chúng ta phải tranh thủ tìm kiếm manh mỗi trước khi đến thời gian quy định."

Trình Kiêu buông một tay: "Vậy đi tìm đi."

Người con trai cao gầy hoài nghi Trình Kiêu đang giả bộ hồ đồ: "Thân phận của cậu đều tốt hơn chúng tôi, nếu muốn tìm manh mối thì chắc chắn cũng tiện hơn nhiều! Cậu đi cùng chúng tôi đi!"

"Đừng có tới chỉ huy tôi, các người muốn đi thì tự mình đi đi." Trình Kiêu đã không còn kiên nhẫn.

Khóe miệng thiếu niên vẫn mang theo ý cười bởi thói quen, nhưng ánh mắt đã trầm xuống.

"Huống chi, các người không phải người chơi lâu năm sao? Để tôi nghĩ lại xem, bao đạo cụ bảo mệnh và kỹ năng, các người đều nên có nhỉ. Tôi góp một tay mới là đi làm phiền đó."

Hai người chơi lâu năm xác thật đều có biện pháp bảo mệnh, bị vạch trần như vậy, sắc mặt khẽ biến.

"Được rồi, tôi phải đi đưa đồ ăn cho mẹ nhỏ."

Trình Kiêu liếc mắt nhìn chiếc hộp trong tay một cái, vô thức nghĩ tới bộ dáng thở phì phì (?) của Du Đăng, thuận miệng nói.

"Đi chậm, sợ là sẽ đói đến phát giận."

Người chơi lâu năm: "......" Người này sẽ không có ý với NPC kia chứ?

"Trình Kiêu, buổi sáng ngày mai, mọi người sẽ khai báo một lần, cậu nhớ phải tới!" Người phụ nữ nói.

Trình Kiêu đã đi được mất từ lâu.

......

Lúc này bản thân NPC Du Đăng đã trở lại phòng nghỉ ngơi được một lúc.

Cậu khóa trái cửa, kéo cả rèm cửa, đèn cũng mở lên, ngồi trên giường một hồi, bắt đầu sửa sang lại manh mối từ khi tiến vào phó bản tới nay, muốn tìm ra ai mới là hung thủ.

Vừa đi quanh phòng, vừa cố gắng sắp xếp lại manh mối, Dư Đăng phát hiện đầu óc mình càng thêm rối, tiếc nuối từ bỏ.

Có thể coi như là có một tin tốt, đó chính là trong lúc đi lại cậu vô tình phát hiện căn phòng ngủ này có một cánh cửa, chỉ là nó bị che khuất bởi đồ trang trí và hoa văn ẩn, ban đầu dưới ánh sáng tối tăm cậu mới không phát hiện ra.

Khi vô tình đẩy cánh cửa ra, phát hiện đó là một phòng tắm riêng biệt.

Bên trong có bồn cầu, vòi hoa sen đơn giản, bồn tắm, bồn rửa tay đầy các loại chai lọ, cùng với một cái móc nhỏ.

Ở bối cảnh thời kì trăm năm trước, quả thực đây là thứ chỉ nhà giàu mới có thể sở hữu.

Du Đăng rất cẩn thận mở thử vòi nước, phát hiện ra chỉ là nước ấm bình thường, hơn nữa, nơi này rõ ràng không giấu được thứ gì.

Nếu lát nữa cậu tắm thật nhanh, hẳn là không thành vấn đề đi?

Không biết có phải bởi vì thấy thảm trạng của người đàn ông Địa Trung Hải hay không, Du Đăng luôn có cảm giác trên người có mùi máu tươi như có như không, còn có chút cảm giác nhão nhão dính dính, thế cho nên cậu có hơi muốn tắm rửa.

Hay là thôi đi... Nhịn một chút hình như cũng được.

Du Đăng do dự nửa ngày, hệ thống có chút nhìn không được: 【 Ký chủ, ngài hiện tại có thân phận đặc biệt, chỉ cần không bại lộ thân phận trước mặt nhân vật trong phó bản, trong tình huống bình thường đều sẽ không phải mục tiêu ưu tiên bị công kích. 】

Ánh mắt Du Đăng sáng lên, mở tủ quần áo ra, tìm một bộ đồ để thay cùng áo ngủ, lại tìm trong tường kép một chút, chỉ tìm được một cái quần lót duy nhất.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.

"Ai đó."

"Mẹ nhỏ, là tôi, mở cửa đi."

Du Đăng tiện tay ném quần áo lên trên giường, mở ra một cái khe nho nhỏ, đối diện với Trình Kiêu vài giây, mới kéo cửa ra.

Trình Kiêu chen vào, nói với Du Đăng: "Hôm nay xảy ra chuyện, loạn thành một đống, cô và các vợ lẽ cũng không có tâm tình ăn cơm, đồ ăn đưa tới phòng từng người. Tôi tiện đường giúp mẹ nhỏ mang qua đây, mẹ nhỏ ăn cơm trước đi."

Du Đăng à một tiếng.

Cũng phải nói, cậu đúng thật có hơi đói bụng.

Cậu nhỏ giọng nói câu cảm ơn, cũng không nghĩ tới vì sao con riêng phải đích thân đưa qua cho cậu, chỉ cầm theo hộp, đặt lên trên chiếc bàn tròn gỗ màu đỏ trong phòng.

Du Đăng mở hộp ra, thấy bên trong là một chiếc bát sứ, đựng cơm trắng, thêm một ít canh trong và rau.

Thật đạm bạc, nhìn qua không có gì muốn ăn.

Du Đăng nhăn mũi, nhưng cũng không bắt bẻ gì.

Trình Kiêu nhân cơ hội đánh giá phòng mẹ nhỏ.

Nhìn sơ qua, cũng không có điểm nào đặc biệt, đều là một ít đồ đạc bình thường.

Tầm mắt Trình Kiêu lơ đãng nhìn giường lớn nơi trung tâm, đột nhiên dừng lại.

Trên giường rơi rải vài món quần áo.

Một mảnh vải nho nhỏ màu trắng, bị ném bừa lên giường, bởi vì chất liệu mỏng manh, thậm chí còn có thể nhìn xuyên qua để thấy màu của chăn bên dưới.

Tiểu mẹ đem loại quần áo này ném loạn sao?

Còn trực tiếp mở của phòng ra cho hắn tiến vào, không sợ bị người khác nhìn thấy ư?

Du Đăng cũng không phát giác ra được chỗ nào có vấn đề, cậu kỳ quái nhìn Trình Kiêu, chần chờ hỏi: "Cậu... Muốn ở chỗ này nhìn tôi ăn cơm?"

"Tôi không quấy rầy mẹ nữa."

Trình Kiêu đứng lên trong chốc lát, nhìn sườn mặt Du Đăng, bước nhanh rời khỏi phòng.

......

Du Đăng ăn hết bữa tối tẻ nhạt vô vị, xách theo hộp đựng bát trống, muốn xuống lầu đưa cho người của phòng bếp.

Nửa đường gặp được một một người hầu gái tóc tết bím, cô vội vàng nhận lấy chiếc hộp: "Đại phu nhân, đưa cho tôi đi."

Du Đăng vừa muốn nói lời cảm ơn, chợt nghe thấy cuộc đối thoại từ một nơi không xa truyền đến.

"Hai người các con cũng là, một hai phải phải làm loại chuyện này trong nhà trước hôn lễ sao?" Người phụ nữ tức giận răn dạy, "Bây giờ hay rồi, mấy bà thiếp kia đều biết hai người không đàng hoàng! Còn Chỉ Nguyệt nữa, rõ ràng ngày thường ngoan ngoãn nhất, hôm nay sao lại đi theo nó làm loạn!"

Du Đăng đứng ở đầu cầu thang, ngẩng đầu đã thấy Trình đại tiểu thư và con trai bà đang đi tới cùng con dâu bà.

Vị Lâm tiểu thư kia xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, tựa hồ sắp khóc tới nơi.

Du Đăng đối diện tầm mắt khó xử của cô, lễ phép mà dời ánh mắt, không nhìn cô nữa.

Tòa biệt thư bọn họ đang ở này chính là nơi ở của các con cháu dòng chính nhà họ Trình, chạm mặt cũng không gì kỳ quái, chỉ là gặp phải loại răn dạy này, có chút quái quái.

Trình Triều Hà có chút xấu hổ mà khụ một tiếng, cứng người nói: "Tiểu Du, em cùng Tiểu Kiêu trực bên linh cữu lão gia ngày đầu tiên đi, Văn Linh còn đang trên đường về gấp, tối mai chị sẽ mang bọn họ tới trực."

Du Đăng: "?"

Trực cái gì cơ, túc trực bên linh cữu sao? Cậu có thể cự tuyệt không?

【 Đinh, người chơi Du Đăng kích phát nhiệm vụ phụ tuyến: Túc trực bên linh cữu. 】

【 Sau khi nhiệm vụ phụ tuyến kích phát, nếu người chơi không có hoàn thành, sẽ phải chịu trừng phạt nhất định. 】

Du Đăng nhăn khuôn mặt nhỏ lại.

Cái gì, còn có nhiệm vụ phụ tuyển hả.

"Sau 10 giờ tối, các em nhớ đó." Trình Triều Hà phát xong nhiệm vụ, lại vội vàng rời đi.

Để lại Du Đăng với hai vợ chồng nhà cháu trai có lẽ còn lớn tuổi hơn cả cậu, ba người hai mặt nhìn nhau.

Lâm tiểu thư nhìn nhìn Du Đăng, như muốn tìm một đề tài để hòa hoãn không khí, quay đầu hỏi vị hôn phu của cô: "Văn Hạo, những bạn học đó của anh, có phải biết phá án không??"

"Đúng vậy, có mấy người từng du học. Anh nghe nói hình như họ học gì đó liên quan đến điều tra hình sự."

Lâm Chỉ Nguyệt cúi đầu, nhỏ giọng: "Như vậy thì, hy vọng bọn họ có thể giúp nhà chúng ta nhanh chóng tìm ra hung thủ."

Du Đăng tán đồng gật đầu.

......

Du Đăng tạm biệt hai người, trở lại phòng mình. Tuy rằng nhiệm vụ phụ tuyến làm con người ta lo lắng, nhưng Du Đăng nghĩ nghĩ, vẫn cầm khăn lông cùng áo tắm dài đi vào phòng tắm.

Vòi hoa sen nơi này tất nhiên kém hơn thiết bị hiện đại, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tắm nước nóng.

Trong quá trình này đúng thật không có tình huống bất ngờ nào phát sinh, Du Đăng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho chính mình, khoác thêm áo tắm dài ra ngoài, chuẩn bị thay quần áo.

Ài, cái này tương đối phiền toái, trong phòng tắm trong có chỗ treo quần áo, chỉ có thể ra ngoài thay.

Du Đăng cầm lấy quần áo trên giường, rũ nhẹ một chút, phát hiện thiếu đồ.

Du Đăng: "???"

Kí ức cậu hỗn loạn? Quần lót cậu đâu? Cậu nhớ rõ mình đặt hết ở chỗ này mà???

Du Đăng không tin quỷ, lục tìm mọi góc trên giường, lại tìm trên mặt đất một vòng, thậm chí còn mở tủ quần áo ra nhìn nhìn một lần nữa.

Không thu hoạch được gì.

Chẳng lẽ cậu thật sự nhớ lầm?

[ Bé ơi con mau mở làn đạn ra đi! Mommy nói cho con ở chỗ nào!]

[ Có biến thái, tui không nói là ai đâu. ]

[ Bé Đăng Đăng ơi, phải cẩn thận với chó hư ( lời nói thấm thía.jpg) ]

"Hệ thống hệ thống, cậu có thấy quần lót của tôi đâu không? Có khi nào nó ở dưới gầm giường không, tôi không dám nhìn xuống." Du Đăng không thể không xin sự giúp đỡ của hệ thống nhà mình.

【 Không ở bên dưới. 】 Loại trợ giúp nhỏ này không ảnh hưởng tới toàn cục nên không tính là gian lận, hệ thống trả lời rất nhanh.

"Vậy ở chỗ nào chứ?"

【... 】 Hệ thống uyển chuyển nói, 【 Bình thường vải dệt không có năng lực tự di chuyển, nó chuyển động tất nhiên dựa vào một ít vật dẫn.】

Du Đăng suy nghĩ một hồi lâu.

Như vậy chẳng phải là bị người ta cầm đi sao!

Du Đăng nổi giận.

Được lắm, rốt cuộc là ai thiếu đạo đức như vậy! Vậy mà lại trộm quần lót của cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro