Chương 5: Góa phụ trong dinh thự thời Dân Quốc
Trình Kiêu mang theo miếng vải dệt kia trở về phòng ngủ cách vách của hắn, mới phản ứng lại bản thân vừa làm gì.
Miếng vải dệt kia hơi mỏng có màu trắng tinh, bởi vì luôn bị hắn nắm chặt trong tay, đã bị xoa nắn đến nhăn nhúm, nhiễm nhiệt độ cơ thể.
Mà nhìn thứ này, phản ứng đầu tiên Trình Kiêu lại là... Nếu Du Đăng mặc miếng vải nhỏ này vào, nói không chừng chân còn trắng hơn so với vải nữa.
Hơn nữa miếng vải này bé như vậy, thít chặt vào phần da chân nào đó liệu có tạo thành một vệt vòng hay không?
"..."
Sắc mặt Trình Kiêu thay đổi mấy lần, thuận tay nhét miếng vải vào trong chăn, giả bộ không có chuyện gì vừa xảy ra.
Không bao lâu, hắn nghe thấy Du Đăng ở phòng ngủ bên cạnh cách vách tới đây, ở ngoài cửa gọi tên hắn.
Trình Kiêu mở cửa: "Mẹ nhỏ?"
Du Đăng kéo kéo góc quần, hỏi: "Lát nữa chúng ta phải đi gác đêm, cậu biết rồi chứ?"
"Ừm, biết."
Vừa rồi Trình Kiêu đã nghe được hệ thống tuyên bố nhiệm vụ phụ tuyến cho hắn.
Hắn không cảm thấy ngoài ý muốn, hoặc là nói, ngay từ khi hắn nhận được thân phận mang ưu thế này, đã dự đoán được trước loại chuyện này sẽ có khả năng xảy ra.
Ngoài ý muốn duy nhất cũng chỉ có người mẹ nhỏ này.
"Cái kia..." Du Đăng khoa tay múa chân, rất nhỏ giọng mà hỏi, "Cậu, cậu có quần lót thừa hay không?"
Du Đăng tìm ở tủ quần áo một lần nữa, nhưng cũng chỉ có một cái bị trộm đi, cũng không biết có phải cầm đi phơi chưa thu hay không.
Nhưng mà hiện tại Du Đăng không dám đi tìm quản gia, nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát tới hỏi con riêng một chút.
Du Đăng vừa nói xong lời này, tầm mắt Trình Kiêu không nhịn được mà liếc sang hướng dưới lớp chăn, nhưng nhanh chóng quay về.
Im lặng vài giây, Trình Kiêu mới phản ứng lại, trên người mẹ nhỏ mang theo hương xà phòng nhàn nhạt, hòa quyện vào mùi hương cơ thể của cậu, càng thêm câu nhân.
"Mẹ nhỏ, mẹ... vừa tắm rửa?"
"Ừm ừm."
Trình Kiêu không có quan niệm phong kiến cứng nhắc nên cảm thấy, vì túc trực bên linh cữu của NPC mà cũng phải tắm rửa, huống chi bọn họ thủ bên người hay quỷ, là tốt hay xấu còn chưa biết đâu.
Chỉ là, ở trong phòng vệ sinh trong thế giới vô hạn nói không chừng sẽ có nguy hiểm.
Chậc, hắn nhọc lòng lo cho một NPC gặp tình huống bất ngờ, không bằng lo cho chính bản thân mình đi.
Du Đăng nắn nắn ngón tay, ngữ khí có chút buồn bực nói: "Chính là cảm giác nhão nhão dính dính... Rất không thoải mái."
Không khí nơi này rất ẩm ướt, nhìn bên ngoài trời tối tăm mịt mù, phỏng chừng sẽ có một trận mưa ghé qua.
"Mẹ nhỏ, dạo gần đây rửa mặt nhớ cẩn thận một chút." Trình Kiêu nhìn Du Đăng bị hơi nước làm cho gương mặt phiếm hồng, vẫn nói, "Hung thủ chưa tìm được đâu."
"À..."
Du Đăng biết Trình Kiêu nói có lý, chỉ là cậu không biết nên giải thích như thế nào với Trình Kiêu, cậu có hệ thống nhắc nhở.
Suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra từ ngữ nào phù hợp, Du Đăng đành khô khan đáp: "Tôi biết rồi."
Du Đăng đáp xong, lại hỏi vấn đề vừa hỏi một lần nữa.
"Trong phòng mẹ nhỏ không có sao?" Tầm mắt Trình Kiêu thiếu chút nữa lại hướng về bên kia.
Du Đăng lắc đầu: "Không có, chỉ có một cái, không biết tên nào thiếu đạo đức..."
Du Đăng nói được một nửa, đột nhiên im bặt.
Nói với con riêng về loại chuyện bị tên biến thái nào đó trộm quần lót, hình như, có chút quái quái.
Hai người im lặng đối diện một lát, thiếu niên con riêng hầu kết lên xuống một chút, xoay người kéo tủ quần áo ra.
Hắn đưa lưng về phía Du Đăng nói: "Tôi đã rất lâu không về nhà, những quần áo này có lẽ đều được người hầu chuẩn bị ổn thỏa, tôi chưa mặc qua."
Trình Kiêu tùy tiện chọn một cái nhỏ một chút, đưa qua.
Du Đăng nhanh chóng nhận lấy, vội vàng trở lại căn phòng kế bên.
......
Hơn 9 giờ tối.
Từ đám cười thành đám tang, biệt thự nhà họ Trình gỡ những chiếc đèn lồng đỏ xuống, đổi thành cờ trắng, ven đường thấp thoáng điểm sáng mờ ảo. Mây đen che khuất ánh trăng, toàn bộ biệt thự không nghe được tiếng côn trùng kêu vang trong đêm, một vùng trời yên tĩnh.
Du Đăng - đã đổi xong quần trong - dựa gần vào con riêng, hai người cùng tới linh đường. Cậu một bên thấy may mắn vì bản thân không phải đi ra ngoài một mình, một bên lại thấy long đong vô định mà nghĩ.
Ông Trình vừa chết, con cháu Trình gia trong thời gian ngắn đều không thể kết hôn, đáng tiếc cho đôi tình nhân trẻ.
Quãng đường hơn trăm mét rất nhanh đã đi xong, bọn họ đi vào tòa nhà lúc ban sáng từng đi qua.
Đại sảnh tầng một đã bố trí linh đường, ngọn nến trắng châm lên ánh lửa, trong góc có những người giấy mang màu sắc sặc sỡ, vị trí trung tâm bày một cỗ quan tài được làm từ gỗ Kim Tơ Nam Mộc, ông Trình đang nằm bên trong.
Sắc mặt ông lão đã chuyển sang màu than chì, đôi mắt vẫn mở to như cũ. Bộ đồ bị nhiễm vết máu trên người ông đã bị đổi đi.
Du Đăng nhìn thoáng qua rồi không dám nhìn lại nữa, ngược lại Trình Kiêu đánh giá xác chết ông Trình, trầm ngâm không nói.
Quản gia đứng khoanh tay trong đại sảnh, cùng hai người chào hỏi qua. Trình Kiêu hỏi: "Chú Đổng, điều tra rõ nguyên nhân cái chết chưa?"
"Lão gia bị người ta dùng vũ khí sắc nhọn đâm vào lồng ngực." Quản gia thấp giọng trả lời, "Biệt thự quá lớn, hung khí vẫn đang tìm kiếm."
Trình Kiêu gật gật đầu, không nói gì thêm.
Du Đăng nghiêng nghiêng đầu, cảm giác có chút kỳ quái.
"Mẹ nhỏ, mẹ đang nghĩ gì thế?" Trình Kiêu thấy quản gia đi rồi, thấp giọng hỏi.
"Tôi thấy có điểm kì quái." Du Đăng chậm rì rì nói, "Bị đâm tàn nhẫn như vậy, không đau sao? Thế nhưng tựa như không một ai nghe thấy tiếng ông ấy kêu cứu vậy."
Cậu bị ho một chút đã đau không chịu nổi, nhịn không được mà rầm rì, hóa ra ông Trình còn có thể nhịn đau như vậy.
"Đúng vậy, trừ phi ông ấy nói không được, bằng không cũng nên thấy đau."
Trình Kiêu nhìn đôi mắt trong vắt của Du Đăng, bỗng nhiên có chút muốn cười.
Mẹ nhỏ tinh khôi của hắn thoạt nhìn rất ngốc, nhưng vào một số lúc lại nhạy bén ngoài ý muốn.
Phía sau con đường lát đá truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Du Đăng quay đầu lại, phát hiện có người chơi tới đây.
Người tới chính là người phụ nữ - người chơi lâu năm – tóc đuôi ngựa kia, một cô nàng người chơi mới tóc ngắn, cùng với một nam sinh cao lớn cường tráng.
Ba người đề phòng mà liếc mắt nhìn Du Đăng một cái, ánh mắt ám chỉ Trình Kiêu qua đó.
Trình Kiêu liếc mắt bọn họ một cái, nhấc chân đi qua một chút, vẫn cách Du Đăng vị trí rất gần: "Chuyện gì?"
Người chơi lâu năm hạ giọng nói: "Đêm nay có khả năng sẽ tra được manh mối, cho nên chúng tôi chủ động nói muốn túc trực bên linh cữu, thực hiện nhiệm vụ tuyến phụ."
Trình Kiêu khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Tai Du Đăng giật giật.
Ủa, nhiệm vụ tuyến phụ còn có thể tự nguyện nhận sao? Loại chuyện nguy hiểm như vậy, vì sao lại chủ động nhận làm chứ.
【 Ký chủ, bạn phải hiểu, lợi nhuận cùng nguy hiểm luôn cùng tồn tại. Loại nhiệm vụ tuyến phụ này thường có thể mang lại rất nhiều manh mối. 】 Hệ thống tựa như đang thở dài nhưng không quá rõ ràng.
Khi Du Đăng thấy hệ thống thở dài, cảm thấy đặc biệt giống với chủ nhiệm lớp cấp ba khi nhìn vảo bài thi toán của cậu. Nhưng Du Đăng không dám nói, chỉ khiêm tốn đồng ý: "À, tôi hiểu rồi."
Bên kia, cô nàng tóc ngắn kia nỗ lực truyền tín hiệu thiện ý: "Chạng vạng cậu không cùng với chúng tôi hành động, tôi, tôi giới thiệu với cậu một chút nhé? Tôi tên Chương Tử Vân. Cậu ấy là Kha Kỳ, chị Đổng là người chơi lâu năm đã hoàn thành ba phó bản."
Người chơi tên Kha Kỳ sờ sờ đầu, cười hiền.
Trình Kiêu ừ một tiếng: "Các người gọi tên thân phận trong phó bản của tôi là được."
"Đêm nay nếu có cơ hội... Kiểm tra thi thể một chút." Chị Đổng môi khẽ mấp mái, nói vô cùng nhỏ, "Ban ngày quá nhiều người trực."
Thời điểm mấy người nói chuyện, lại có mấy người hầu tới đây, chuẩn bị những băng ghế dài để bọn họ ngồi nghỉ bên ngoài linh đường, xong xuôi bèn đứng ở phía xa xa.
Thân phận của Du Đăng và Trình Kiêu đều là dòng chính Trình gia, đương nhiên trực ở gần quan tài nhất, cũng chính là trong đại sảnh. Vài người chơi còn lại cách bọn họ năm sáu mét ở bên ngoài.
Quản gia thấy người túc trực bên linh cữu đều đã tới, dặn dò: "Xin hãy nhớ kỹ, nhất định, nhất định không được làm nến tắt."
......
Túc trực bên l·inh c·ữu đối với Du Đăng mà nói, là một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ.
Linh đường không thể đặt ghế dựa, chỉ trải mấy bó rơm rạ khô ráo.
Rơm rạ có chút rát người, hơn nữa còn rất mỏng, ngồi lên trên, toàn bộ mông đều thấy lạnh.
Du Đăng nhíu mày, co quắp lại căng thẳng mà ngồi xuống. Cậu nghiêng đầu, phát hiện con riêng đã quan sát ông Trình trong quan tài một hồi lâu.
Thật hâm mộ cái lá gan lớn của người này...
Du Đăng không dám tùy tiện nhìn loạn đồ trong linh đường, chỉ dám nhìn những ngọn nến đang bừng sáng, sợ nó tắt.
Cũng may ánh nến kia lung lay trong gió nhẹ, vẫn luôn sáng trở lại.
Không biết qua bao lâu, ban đêm sương mù một lúc dày đặc hơn một chút, cơn buồn ngủ của Du Đăng một lúc gia tăng lên.
Ban đêm qua canh hai, Du Đăng suýt chút nữa đã ngủ quên mất, khẽ cắn môi véo đùi mình, đau đến nước mắt lưng tròng, mới hơi thanh tỉnh một chút.
Lúc này, người chơi lâu năm tiến vào, ám chỉ Trình Kiêu dẫn NPC Du Đăng này rời đi, để cho bọn họ tới kiểm tra th·i th·ể.
Trình Kiêu liếc mắt nhìn chị Đổng một cái, chậm rì rì mà giơ tay đặt lên vai Du Đăng, lay lay một chút: "Mẹ nhỏ, bọn họ thay chúng ta trực một lát, chúng ta đi ra ngoài hóng gió cho thanh tỉnh đi?"
Du Đăng thật sự quá mệt mỏi, cũng sợ ra không được, lập tức đồng ý.
Hai người đi ra bên ngoài.
Bầu trời không có lấy một ánh sao, bóng cây hắt lên đèn hồng thấp thoáng ánh lửa lờ mờ, như là bóng ma đang vươn dài.
Du Đăng rất nhanh đã quăng ý tưởng này đi, lơ đãng quay đầu lại, lướt qua linh đường một chốc, thình lình phát hiện ánh nến màu trắng đột nhiên nhấp nháy.
Ánh nến gần như tắt hẳn, toàn bộ linh đường như một miệng hố sâu khổng lồ.
Qua bốn năm giây, ánh nến mới bốc cháy lên một chút.
Du Đăng run run, thiếu chút nữa bị dọa cho trái tim ngừng đập, cậu dụi dụi mắt, xác nhận ngọn nến vẫn sáng vài lần.
Chỉ là cậu bị dọa như vậy, nước mắt đã chảy dài.
"Mẹ nhỏ?" Trình Kiêu vừa rồi không chú ý tới tầm mắt Du Đăng, cho rằng cậu bị gió bên ngoài thổi cho lạnh quá, suy nghĩ vài giây, cầm một chiếc áo khoác từ trong tay người hầu.
Du Đăng ngồi lên trên băng ghế, lắc đầu: "Không có gì, tôi cho rằng ngọn nến bị tắt... Cảm ơn."
Trình Kiêu đem áo khoác khoác lên người Du Đăng, tay còn nắm lấy cổ áo áo khoác, khớp xương như có như không chạm vào cổ Du Đăng.
Hắn rũ mắt thấy đôi mắt Du Đăng, có chút trêu ghẹo: "Mẹ nhỏ, tôi mới gặp mẹ không bao lâu, đã thấy mẹ đỏ mắt rất nhiều lần. Mẹ là túi khóc sao?"
Du Đăng nhỏ giọng phản biện: "Lần nào tôi cũng nỗ lực nhịn xuống mà."
Mỗi lần đều khống chế hốc mắt chỉ phiếm hồng mà thôi, cậu đã rất nỗ lực đó.
"Phải không?"
Du Đăng mang theo giọng mũi, ừ một tiếng.
Cậu không muốn, nhưng chính cậu có biện pháp nào đâu.
Cậu không khống chế được thật mà.
Nổi giận sợ hãi, cao hứng kích động, mặc kệ là tình huống như thế nào, chỉ cần cảm xúc dao động lớn, cậu luôn sẽ luôn không khống chế được tuyến lệ.
Cùng người khác cãi nhau đều không có chút khí thế nào, còn nhát gan dễ bị kinh sợ.
Du Đăng đã không nhớ rõ có bao nhiêu người đánh giá cậu, nói cậu được làm từ nước, nói cậu khó chiều, nói cậu khóc còn nhiều hơn bất cứ ai khác.
Không nghĩ tới hiện tại ở nơi thế giới vô hạn, cũng bị nói như vậy... Có lẽ các người chơi đều cảm thấy, người như cậu đúng thật rất phiền toái.
Nhưng mà, phản ứng sinh lý, không phải chuyện cậu có thể khống chế được.
Có lẽ là cậu quá buồn ngủ mỏi mệt, có lẽ đêm xuống dễ khiến con người ta khó kiểm soát nỗi trăn trở, Du Đăng nhìn ánh mắt Trình Kiêu, đột nhiên nhịn không được.
Lách tách.
Một giọt nước mắt ấm áp lăn xuống, bỗng chốc rơi trên mu bàn tay Trình Kiêu.
Ban đêm gió làm tay Trình Kiêu lạnh toát, thế cho nên giọt nước mắt ấy lại càng như thiêu đốt hắn.
"Mẹ nhỏ?"
Càng ngày càng nhiều nước mắt dọc theo gương mắt Du Đăng chảy xuống.
Đuôi mắt rất nhanh đã hồng hồng, lông mi cong cong cũng ướt nhẹp.
Khi Du Đăng khóc không có tê tâm liệt phế, không có tiếng khóc, thậm chí có thể nói là an tĩnh.
Cậu cúi đầu, không muốn nhìn Trình Kiêu, như là một con búp bê tinh xảo cô độc mà xinh đẹp.
Đáng thương cực kỳ.
Cũng chọc người ta xót xa cực kỳ.
Trong nháy mắt Trình Kiêu đã quên ban đầu mình muốn nói gì.
Mỹ mạo người này là một thứ khí lợi hại nhất, nếu thêm cả nước mắt, tất thảy mọi việc đều thuận lợi.
Ít nhất giờ phút này, Trình Kiêu không cách nào nói ra lời gì đùa cợt được nữa.
"Mẹ nhỏ, mẹ đừng khóc."
Trình Kiêu ngồi xổm trước mặt Du Đăng, như con sói con kiêu ngạo khó thuần lúng túng cúi đầu. Hắn không biết làm sao cho phải:
"... Tôi không nói mẹ nữa là được."
***
11:48 PM 14/12/24
Đêm nay lạnh quá, gõ mà tay cóng luôn. Tuy nhiên tớ sẽ không drop bộ này, dạo đây hơi bận nên hơi khó edit nhanh thôi, mọi người thông cảm he, edit không phải ngày một ngày hai mà xong được, nó là cả quá trình đóo
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro