Chương 6: Góa phụ trong dinh thự thời Dân Quốc

Trình Kiêu thề, từ khi ra đời tới nay, hắn chưa từng ăn nói khép nép như vậy.

... Được rồi, mấy giờ trước, khi hắn nói lời xin lỗi với mẹ nhỏ miễn cưỡng tính là một lần.

Trình Kiêu ngồi xổm trước mặt Du Đăng, để mặc từng giọt từng giọt lệ ấm áp rơi trên tay, ánh mắt nặng nề đi.

Rõ ràng hắn ban đầu chỉ cảm thấy, nhân vật NPC xinh đẹp này hoàn toàn hợp với gu của hắn, bị trêu còn rất thú vị, cho nên hắn mới không ngừng đặt sự chú ý lên người đối phương.

Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, đối diện với người đẹp khóc đến tội nghiệp, hắn không cách nào khống chế được lòng mềm đi một ít.

Sao lại có người mâu thuẫn tới nhường này.

Nhỏ yếu, chậm chạp, cố tình lại động lòng người đến thế.

"Mẹ nhỏ, về sau tôi sẽ không gọi mẹ là túi khóc nữa được không?" Trình Kiêu thấp giọng nói.

Du Đăng mím môi, cả người bị áo khoác bao bọc, lớp lông viền cổ áo ôm lấy mặt, trông cậu có vẻ nho nhỏ như một chú mèo nhỏ.

Bên tai nghe giọng nói ôn hòa khó có được của con riêng, nước mắt Du Đăng rơi càng dữ.

Mỗi lần anh cả đều chê cười cậu, nói rằng nếu có người dỗ, cậu sẽ khóc càng hăng hơn.

"Cậu... Không được nhìn tôi, cũng không được nói chuyện."

Du Đăng chật vật mà nâng tay lên, lòng bàn tay mềm mại áp lên mặt Trình Kiêu, đẩy mặt hắn ra không cho hắn nhìn mình nữa.

Trình Kiêu: "..." Tốt lắm không nói đạo lý.

Tay Du Đăng đẩy một cái trong chớp mắt kia, Trình Kiêu đã ngửi được mùi hương thuộc về mẹ nhỏ quẩn quanh chóp mũi.

[Cục tưng, con khóc làm lòng mommy đều tan nát...]

[Lúc trước tôi luôn cho rằng tôi rất chán ghét những người hay khóc sướt mướt, hôm nay mới phát hiện, tôi căn bản không thể chán ghét Đăng Đăng nổi.]

[Tui rất thích xem em bé sai đẹp triêu khóc lóc... Tui là biến thái...]

[Chó hư!! Mau chạy đi dỗ người đi!!]

[Đảng cốt truyện thấy được kẽ hở sinh tồn, cảm giác cái bản khó này thật quỷ dị ài, hơn nữa manh mối vừa ít vừa hỗn loạn.]

[Đúng thật, tuy nhiên loại phó bản này đương nhiên có quỷ rồi, không biết điểm cốt truyện nào sẽ kích hoạt. Có dự cảm đêm nay sẽ xảy ra chuyện.]

Trình Kiêu bị tay Du Đăng ấn, chỉ có thể nhìn về phía bên kia, trầm mặc một lát, hỏi.

"Vậy tôi nói cái khác. Mẹ nhỏ, tôi còn chưa kịp hỏi mẹ, mẹ tên là gì?"

Du Đăng hít hít mũi, phản xạ có điều kiện trả lời: "Du Đăng."

Cùng lúc đó, hệ thống ở trong đầu cậu nhắc nhở: 【Ký chủ, xin hãy trả lời cẩn thận. 】

Giọng nói hai người đồng thời cất ra.

Hệ thống: 【...】 Ài.

Du Đăng còn lại mờ mịt: "?"

【 Tôi chỉ muốn nhắc nhở ký chủ, bạn là người làm nhiệm vụ đặc biệt, bị người khác biết tên sẽ tương đối phiền phức, bởi vì người chơi ở trong thế giới vô hạn rất có khả năng sẽ gặp lại nhau. 】

Du Đăng ngây người vài giây, liếc mắt nhìn con riêng – người tạo ra vấn đề - một cái, khẩn trương nói: "Vậy tôi nên làm sao bây giờ."

【 Xin lỗi, loại vấn đề này yêu cầu ký chủ tự mình giải quyết. 】

Du Đăng rụt tay lại, Trình Kiêu cũng thuận thế xoay đầu về.

"Du Đăng? Ánh đăng sáng sao?" Trình Kiêu hỏi.

"Ừm." Du Đăng hàm hồ đáp, cong lưng, ghé sát vào bên tai Trình Kiêu, dặn dò, "Cậu, không được nói tên của tôi nói cho người khác."

Trình Kiêu nhướng mày: "Vì sao?"

"Tôi..." Du Đăng ậm ừ một chút, cái khó ló cái khôn, "Bởi vì tôi không muốn nói cho người khác, bọn họ sẽ luôn quấy rầy tôi."

Du Đăng càng nói càng thuận, giờ khắc này, đầu cậu quả thực lóe lên tia sáng trước nay chưa từng có.

"Tôi chỉ nói cho cậu." Trong mắt Du Đăng phủ một tầng hơi nước nhàn nhạt, thần thái như vậy, nói nhỏ như vậy, cũng không biết là mệnh lệnh hay là làm nũng.

"Cho nên, cậu không thể nói cho người khác đâu, đặc biệt là đám khách nhân kia."

Không có người nào mà không thích cảm giác được ưu ái hơn người, dù sao thì Trình Kiêu cảm thấy lòng mình như bị vuốt mèo cào nhẹ một cái.

"Được."

...

Đêm đã khuya.

Du Đăng đứng giữa trời lộng gió đêm cố hồi thần, vẫn có chút mơ hồ.

Với mấy người hầu nhà họ Trình đang trông coi kia, nhìn qua có vẽ cũng rất buồn ngủ.

Có hai người tựa hồ không nhịn được, ỷ vào việc cách bọn họ xa, thấp giọng nói chuyện.

"Lão gia đi cũng thật đường đột, không biết lão phu nhận có thể chịu được hay không..."

"Này, cô không muốn sống nữa à!"

"Chỉ là đáng tiếc cho Lâm tiểu thư, vất vả lắm mới có được lương duyên, ài..."

Hai người trò chuyện hai câu, vừa quay đầu lại, đã thấy hai vị chủ nhân đến từ dòng chính Trình gia đứng ở trước mặt các nàng.

Trình Kiêu cười như không cười*: "Nói tiếp đi, vừa rồi trò chuyện gì thế?"

*huyền thoại rồi, mình không biết dịch thế nào cho bớt buoncuoi nên thôi giữ nguyên nhé =DD

"Không, không có gì!"

Du Đăng đi theo phía sau con riêng, lặng lẽ nhìn chằm chằm hai người này.

Trong đó có một người hầu không chịu được cảm giác áp bách từ Trình Kiêu, ngập ngừng nói: "Cái... Lão gia ông ấy không phải thường xuyên nạp thiếp sao, mấy năm gần đây còn thường không hòa thuận với lão phu nhân, mọi người đều từng thấy qua bọn họ cãi nhau."

"Còn có? Vừa rồi không phải nói rất nhiều sao, nói hết đi."

Du Đăng lén liếc nhìn con riêng.

Tốt! Học được rồi! Về sau cậu sẽ học theo loại khí thế và lời này để đi hỏi manh mối!

"À, à à, còn có chính là, có vài vị phu nhân* cũng muốn con mình được chia tài sản, lão gia đã đồng ý với hai người." Người hầu kia nói nhanh như súng liên thanh, nói xong thì không dám hé răng nữa.

*Ban đầu mình nghĩ là thời Dân Quốc sẽ theo hệ thống 1 người vợ cả và nhiều vợ lẽ, nhưng theo lời người hầu này thì có lẽ sẽ theo hệ thống bà cả, bà hai, bà ba, bà tư ấy, nhưng có vẻ "lão phu nhân" vẫn là bà cả aka chính thất. Đoạn này tui để thành phu nhân cho thuận nhé, mấy đoạn trước có cần chỉnh không nhỉ?

Trình Kiêu không tiếp tục truy hỏi nữa, cùng Du Đăng trở lại ghế dài trước đình viện.

"Mẹ nhỏ, mẹ biết một người khi b·ị gi·ết, thường có có mấy loại khả năng không?" Trình Kiêu hỏi xong, lại tự mình đáp, "Vì tình, vì thù, vì cướp bóc, còn có vì đam mê mà gây án."

Du Đăng bước nhanh lắng nghe ông lớn phân tích.

"Cá nhân tôi cho rằng, xét theo tình huống hiện tại, có thể loại trừ hai khả năng phía sau."

Du Đăng chớp chớp mắt, theo ý nghĩ mà cân nhắc.

Thế chính là dư lại giết vì tình và giết thì báo thù... Dựa theo chuyện người hầu nói, là vì tình sao?

"Mẹ nhỏ, mẹ cảm thấy lão gia tử là cái dạng người gì?"

Du Đăng nghĩ đến những người vợ lẽ muôn màu muôn vẻ, buột miệng thốt ra: "Háo sắc?"

"Đánh giá thẳng thắn ghê." Trình Kiêu cười một chút, "Muốn tìm ra hung thủ, phải xem ai có thù oán với ông ấy, xem xem sau khi ông ấy chết thì ai có thể được lợi."

Du Đăng nghĩ thầm, đây không phải trùng khớp với manh mối vừa nghe được sao?

"Mẹ nhỏ, ban ngày có muốn cùng tôi đi tìm hung thủ hay không?" Trình Kiêu dừng bước.

"Hay là nói mẹ nhỏ đã biết là ai?"

Du Đăng thở dài trong lòng. Con trai lớn thật là xem trọng cậu, trong đầu cậu rỗng tuếch, nào có nửa điểm manh mối nào.

"Tôi cũng không biết... Ngày thường tôi rất ít khi giao lưu cùng bọn họ."

Khi hai người nói chuyện, mấy người chơi cũng đi ra từ bên trong, đứng lại ở cửa đại sảnh.

Du Đăng nhìn về hướng linh đường, nhìn đến ánh nến lập lòe, lúc tỏ lúc mờ.

"Tôi không có đạo cụ ở phương diện này, dùng tay kiểm tra một lần rồi, xác thật chỉ có một miệng vết thương ở trước ngực, rất sâu." Chị Đổng tránh Du Đăng đi, thấp giọng nói.

Người mới tên Chương Tử Vân tiếp tục nói: "Xem sắc môi, có khả năng là dùng đồ có độc tố, nhưng cụ thể là gì thì tôi không rõ ràng lắm."

Chị Đổng sắc mặt lạnh một chút: "Em không phải nói em học pháp y sao? Không cần giấu giếm."

Chương Tử Vân vẻ mặt đưa đám: "Chị à, em vừa mới khai giảng đã tới phó bản này, chính là trình độ gà mờ đó."

Du Đăng cảm thấy đồng cảm.

Cậu cũng vất vả lắm mới thi đậu một trường đại học tốt, còn chưa có học xong, đã bị đưa tới nơi quái quỷ này.

Mắt thấy sắp cãi nhau, Trình Kiêu cắt ngang: "Sau hừng đông điều tra rõ là được."

"Tôi có đạo cụ có thể chỉ định v·ết th·ương truy lùng h·ung th·ủ, nếu vật tạo ra thương tổn ở phụ cận 20 mét, sẽ phát ra nhắc nhở." Chị Đổng lạnh nhạt nhìn mọi người, "Các người tốt nhất là phối hợp một chút."

Hai người mới kia liên tục gật đầu.

......

Màn đêm dần buông xuống thêm một chút, khoảng cách với hừng đông chỉ còn có một tiếng đồng hồ.

Du Đăng đã chịu hết nổi, gục đầu xuống ngủ, Trình Kiêu nhìn mỹ nhân dựa bên vai mình, không nói gì, an tĩnh mà sửa sang lại manh mối.

Rõ ràng trời đã sắp sáng, bầu trời lại trở tối đi, sương sớm bao quanh cả dinh thự.

Ngọn nến trong linh đường tách một tiếng, lặng lẽ tắt.

Bóng tối trong nháy mắt nuốt chửng toàn bộ linh đường, tính cả bên ngoài đình viện cũng trở nên đen nhánh một mảnh.

Trình Kiêu lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa.

Linh đường tối đen xuất hiện ánh lửa cực kì bé nhỏ, tựa hồ không thể chiếu rõ đồ vật, như là bị ánh sáng cắn nuốt. Ánh lửa kiên trì không bao lâu đã dập tắt, ấn một lần nữa chỉ xuất hiện trong nháy mắt, độ ấm vẫn bình thường.

Trình Kiêu khẽ chậc: "Mẹ nhỏ, tỉnh tỉnh."

Độ ấm trong vài giây chợt giảm xuống, Du Đăng nghe tiếng con riêng gọi thì bừng tỉnh, lại phát hiện bản thân không nhìn thấy được cái gì.

Cậu run rẩy hỏi: "Hệ thống, tôi, tôi bị mù sao?"

【...】

Âm thanh điện tử vang lên, vừa đứt quãng, như tín hiệu bị thứ gì đó ngăn cách: 【 Không có, kiểm tra đo lường cho thấy thị lực của ngài là 5.0... Thị lực bình thường. 】

Tốt, vậy không bình thường chính là hoàn cảnh nơi này.

Du Đăng hậu tri hậu giác phát hiện, là ngọn nến đã tắt.

Trong hoàn cảnh tối đen như vậy, cậu cái gì cũng không nhìn thấy, cũng có nghĩa, nếu có thứ gì tới gần, cậu cũng vô pháp phát hiện.

Rầm, rầm.

Tõm.

Có thứ gì đang động.

Du Đăng run run rẩy rẩy, muốn bò dậy từ đống rơm rạ để chạy ra ngoài, lại bởi vì chân mềm nhũn mà không còn sức.

[ Đm, cái gì xảy ra đột ngột vậy. ]

[ Vốn dĩ đang xem dung mạo tuyệt mỹ của Đăng Đăng lúc ngủ, đột nhiên một mảnh tối đen, dọa tôi nhảy dựng lên.]

[ Tôi đã điều chỉnh độ sáng của phòng phát sóng trực tiếp lên mức cao nhất, tôi khuyên bạn không nên điều chỉnh :) ]

"Trình Kiêu..." Du Đăng bật khóc nức nở, mới vừa gọi một tiếng, người bên cạnh đã duỗi cánh tay qua, nửa vòng lấy eo Du Đăng, đỡ cậu lên.

"Mau, mau chạy ra bên ngoài!" Du Đăng chỉ huy nói.

Hai người cẩn thận lùi về phía sau, phát hiện không biết từ khi nào cửa đại sảnh đã đóng lại, còn bị khóa.

Du Đăng gõ cửa kêu cứu, nhưng không nhận được bất kì phản hồi nào.

Trình Kiêu ôm Du Đăng vào trong ngực, cơ bắp căng chặt, nhưng giọng nói vẫn ổn định tới lạ: "Hiện tại chúng ta hẳn là không ra được."

Du Đăng nắm lấy cánh tay Trình Kiêu, lòng bàn tay lạnh toát, liều mạng làm bản thân bình tĩnh lại.

Cậu nghe nói qua không ít tập tục, tỷ như nói lúc túc trực bên l·inh c·ữu không được để ngọn nến tắt, bởi vì ngọn nến cũng giống như đèn trường minh, chỉ dẫn cho vong hồn đi xuống con đường hoàng tuyền.

Đã không có ánh nến, vong hồn sẽ vẫn luôn vương vấn.

"Tại sao lại như vậy..." Du Đăng dựa vào Trình Kiêu, cảnh giác những sinh vật không biết tên trong bóng tối.

"Vừa rồi không có gió thổi, cũng không tới động tĩnh, là đột nhiên tắt." Trình Kiêu thuận miệng an ủi, "Loại đồ vật này không phải chúng ta muốn là có thể bảo vệ bất diệt, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn."

*Gốc: 兵来将挡水来土掩 - Thành ngữ: áp dụng các biện pháp phù hợp với tình hình thực tế. (quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn –> bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó). (Nguồn: Hanzii)

Đã là thế giới vô hạn, cái gọi là nhiệm vụ tuyến phụ nào có khả năng hoàn thành đơn giản như vậy.

Chỉ là không nghĩ tới mẹ nhỏ cũng bị liên lụy vào.

Du Đăng: "..." Thật sự không thấy được an ủi miếng nào hu hu hu.

Cậu quá ngốc, vì sao không chuẩn bị một ít đồ vật phòng thân.

Du Đăng nắm chặt nắm tay, chuẩn bị đối mặt với một cuộc chiến căng thẳng nhưng không có gì để vật lộn.

"Không quan trọng."

Giọng nói Trình Kiêu trong bóng tối vô cùng rõ ràng: "Nếu là vong hồn tới cũng khá tốt, trực tiếp hỏi hắn hung thủ là ai là được."

"Đến là cái khác... Có thể đánh thì đánh, lại không thể phá cửa hoặc là thiêu, nhưng linh đường có nhiều đồ vật có thể châm như vậy, nhiều nhất thì thiêu một tòa dinh thự mà thôi."

Linh đường quỷ dị lặng đi trong vài giây.

Du Đăng cũng sửng sốt vài giây.

Này, dũng cảm như vậy sao...

Lúc này, trong đầu Du Đăng vang lên một cảnh báo, thuộc về chủ hệ thống, âm thanh còn lạnh lùng hơn cả hệ thống, nếu nghe kĩ có thể nghe ra một chút cảm xúc tức muốn hộc máu.

【 Kiểm tra đo lường thấy phát ngôn mang tính phá hoại!! Kiểm tra đo lường thấy phát ngôn có khả năng thực hiện là 90%, mức độ nguy hiểm được phán định là cấp độ một! 】

【 Đã khóa mục tiêu nhiệm vụ đặc biệt! 】

...

10:41 PM 20/12/24

18/12 năm nay trùng tang nhiều fd he, em bé Đăng Đăng đáng yêu qa, chắc Song Ngôn Tự không... phi phi, không lập flag.

Bộ người hầu nhiều từ khó quá, lười nên tui edit bộ này nhiều chút hehe... 

Mọi người có thể để ý một chút là Trình Kiêu vẫn luôn thăm dò em bé =))) kiểu như cố moi thông tin ấy một cách khéo léo ấy. Nhưng đương nhiên ời, em bé cũng là người chơi mò, sao mà biết được OvO À mà, tui thấy có khá nhiều bạn phản cảm việc khen con trai là xinh đẹp nên tui sẽ hạn chế hoặc chuyển sang dùng từ khác để thế cho từ xinh đẹp nheee

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro