Chương 7: Góa phụ trong dinh thự thời Dân Quốc
【 Người chơi Du Đăng vui lòng chú ý, đã nhận định mục tiêu nhiệm vụ đặc biệt: Người chơi Trình Kiêu. 】
Du Đăng: "??"
Ảo giác sao, cậu nghe ra một tia vội vàng trong thanh âm của chủ hệ thống, tựa như hận không thể lập tức đem mục tiêu nhiệm vụ nhốt vào ngục.
Du Đăng lắc đầu trong lòng. Tỉnh táo đi chủ hệ thống, người ta còn đang bị mục tiêu nhiệm vụ ôm đấy!
Cậu còn trông chờ vào con trai lớn cứu cậu đó!
Huống hồ, cậu thậm chí còn chưa kịp nghiên cứu xem nhiệm vụ đặc biệt này rốt cuộc là gì.
Du Đăng đáp qua loa với chủ hệ thống: "Đã biết, bạn đừng quấy rầy tôi làm nhiệm vụ."
Chủ hệ thống: 【...】
Giọng nói điện tử trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng không lên tiếng thúc giục nữa.
Động tĩnh sột sột soạt soạt bên trong linh đường càng tiến lại gần bọn họ, Trình Kiêu nhanh chóng châm lửa đốt bó rơm vừa đá đến trước cửa khi nãy.
Ánh lửa ngoan cường kiên trì được vài giây, cuối cùng cũng đủ để đốt cháy bó rơm khô kia.
Ngọn lửa từ đám rơm cháy sáng hơn nhiều so với bật lửa, miễn cưỡng xua tan một phần bóng tối, giúp họ có thể nhìn lờ mờ mọi thứ trong phạm vi hai mét.
Tiếng dòng điện của chủ hệ thống đột ngột vang lên, phát ra những âm thanh rè rè lộn xộn.
Du Đăng bỗng dưng có cảm giác như chủ hệ thống đang tăng xông... Ồ, mà khoan, sinh vật silicon dường như không có huyết áp.
Nhưng cậu không có thời gian để bận tâm đến chủ hệ thống. Có ánh lửa, Du Đăng cuối cùng cũng có thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt.
...Nhìn rõ xong, Du Đăng chỉ thà mình bị mù còn hơn.
—Thi thể của lão gia Trình quỳ rạp trên mặt đất, đầu hướng ra ngoài, nửa khuôn mặt tái nhợt với những vết tử thi lốm đốm đang đối diện thẳng với cửa chính.
Tiếng "thùng thùng" nặng nề vừa rồi, chính là âm thanh của quan tài bị lật nghiêng.
Còn âm thanh "loạt soạt" kia, thì bắt nguồn từ những trang giấy bị lật giở.
Hai hình nhân bằng giấy đang từng bước tiến về phía bọn họ.
Những hình nhân giấy trông giống như trẻ con độ tuổi bảy tám, thân giấy mỏng dẹt được chống đỡ bởi các xiên tre, trên người họa áo quần lòe loẹt xanh đỏ.
Hốc mắt của hình nhân giấy trống trơn, không được tô vẽ mắt, nhưng mũi miệng lại sống động như thật.
Du Đăng: "......"
Du Đăng khẽ hít vào một hơi, rất muốn cứ thế ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhưng không biết có phải vì đã chịu quá nhiều kích thích chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi hay không, cậu vẫn ngoan cường tỉnh táo.
Một trong những hình nhân giấy mặc áo đỏ dường như nhận ra ánh nhìn của Du Đăng, cứng ngắc quay đầu về bên này.
Chiếc miệng vẽ bằng nét mực đen thô chậm rãi kéo lên, mép giấy run rẩy, tạo thành một đường cong quái dị.
Nó cười với Du Đăng.
"A!"
Du Đăng phát ra một tiếng hét ngắn ngủi vì sợ hãi, chật vật quay đầu đi, không dám nhìn hình nhân giấy nữa.
Người giấy khựng lại, nụ cười nhạt đi đôi chút.
"Sao mày chỉ cười với mỗi mẹ nhỏ?" Trình Kiêu ôm Du Đăng đang sợ run, mũi giày khẽ hất đám rơm đang cháy, "Thấy ta thì không vui, hay bản tính vốn không thích cười?"
Hình nhân giấy: "......" Ha hả, mấy kẻ chơi lửa chẳng có ai tốt đẹp cả.
Nụ cười trên mặt hình nhân giấy hoàn toàn biến mất. Tấm giấy mỏng tanh bỗng bay lên không trung, đôi tay giấy ngắn ngủn có phần buồn cười đột ngột nâng lên, vung mạnh về phía Trình Kiêu.
Trình Kiêu kéo Du Đăng né sang một bên, vậy mà tấm giấy kia lại sắc bén như dao, cắt bay một lớp gỗ trên cánh cửa phía sau họ.
[Mẹ kiếp, với sức công phá và tốc độ này, đây thật sự là quái trong phó bản tân thủ cấp D nên có sao? Cảm giác sau khi biến thành cấp độ khó, ít nhất cũng phải đạt đến độ khó của phó bản cấp B rồi.]
[ Người mới này tố chất không tồi, lá gan đủ lớn. ]
[Hahahaha, chợt nhận ra đám quỷ quái đều thích cười với Đăng Đăng, làm ẻm sợ muốn chết.]
[ Đăng Đăng: Các ngươi đừng lại đây mà! ]
Hình nhân giấy mặc áo xanh cũng vọt tới đây.
Trình Kiêu bỗng nhiên buông Du Đăng ra: "Mẹ nhỏ, mẹ qua bên kia đi, đừng đi theo tôi."
Du Đăng mờ mịt, đồng thời có chút tủi thân vì bị bỏ lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Trình Tiêu chạy sang bên cạnh.
Sau một lúc lâu, Du Đăng mới chậm chạp nhận ra lý do Trình Kiêu bảo cậu tránh ra.
Bởi vì các đòn tấn công của hình nhân giấy hầu như đều nhắm vào Trình Kiêu, hoặc có thể nói, người giấy ít có ý định tấn công Du Đăng hơn nhiều.
Thỉnh thoảng, hình nhân giấy lại bay đến chỗ Du Đăng, giả vờ tấn công khiến cậu hoảng sợ ngã xuống đất, rồi lại quay về tiếp tục đánh với Trình Kiêu.
Du Đăng: "?" Hả?
Cậu chớp mắt, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là... "Trong tình huống bình thường sẽ không trở thành mục tiêu tấn công ưu tiên" mà hệ thống đã nói? Hay là do Trình Kiêu thực sự kéo thù hận quá cao rồi?
Bên kia, Trình Kiêu linh hoạt né tránh các đòn tấn công của hình nhân giấy, đồng thời thuận tay dùng lửa thiêu đốt chúng nó. Hắn thậm chí còn dành chút chú ý để quan sát tình hình của Du Đăng.
Ban đầu, Trình Tiêu từng nghi ngờ, tại sao Du Đăng với tư cách là một NPC lại thường xuyên xuất hiện tại các địa điểm nhiệm vụ. Nhưng nhìn vào xu hướng tấn công của hình nhân giấy bây giờ... có lẽ Du Đăng chỉ đơn thuần là bị hắn làm liên lụy thôi?
Trình Kiêu tiện tay vớ lấy một bó rơm ném ra, đốt thủng một lỗ trên vai của hình nhân giấy mặc áo xanh.
Biểu cảm của hình nhân giấy vặn vẹo dữ tợn trong nháy mắt, rồi vung tay rạch ra một miệng vết thương trên cánh tay Trình Kiêu.
Du Đăng ngẩn người nhìn Trình Kiêu vật lộn với hình nhân giấy, chợt thấm thía sự chênh lệch giữa con người với nhau.
Khóe mắt lướt qua người ở không xa phía trước, Du Đăng trông thấy thi thể ngã sõng soài trên mặt đất.
Cậu hoa mắt rồi sao...? Sao lại có cảm giác thi thể của lão gia Trình dường như đã thay đổi tư thế?
Du Đăng cứ có cảm giác rằng nếu tiếp tục như thế này, sẽ còn có chuyện tồi tệ hơn xảy ra.
Dù sao thì, trận chiến giữa Trình Kiêu và hình nhân giấy vẫn chưa rõ ai thắng ai thua, nếu cứ tiếp tục kéo dài, một người bình thường như Trình Kiêu e rằng sẽ gặp bất lợi.
Xử lý xong Trình Tiêu, e là sẽ đến lượt cậu. Còn cả cái xác kỳ lạ này nữa...
Nhưng cậu vừa không thông minh, lại chẳng biết đánh nhau, thì có thể làm gì đây...
Nhiệt độ trong linh đường càng ngày càng thấp, ánh lửa thiêu đốt cũng ảm đạm hơn ban đầu. Du Đăng ôm lấy cánh tay lạnh đến tê dại rồi xoa nhẹ, bỗng nhìn thấy vốn cây nến đã tắt, bất thình lình xuất hiện trong tay lão gia Trình.
Du Đăng nỗ lực phân tích, chợt lóe lên ý nghĩ.
Tình huống hiện tai là do nến tắt, vậy... nếu thắp sáng ngọn nến một lần nữa, liệu mọi thứ có tốt lên không?
Nhưng nếu muốn lấy cây nến, thì phải tiếp xúc gần với thi thể, hu hu.
Trong lúc Du Đăng còn do dự, hai người giấy đã to lên gấp đôi, gần cao bằng một người trưởng thành, không biết từ lúc nào một hình nhân giấy khác lại lảo đảo đứng dậy ở góc phòng. Dư Đăng có thể nghe thấy hơi thở của Trình Kiêu trở nên nặng nề hơn nhiều.
Du Đăng cắn răng, loạng choạng lao tới giật lấy ngọn nến, rồi dùng cả tay lẫn chân để chạy biến khỏi chỗ đó. Du Đăng thậm chí không dám nghĩ kỹ, thời điểm cậu tới gần, cảm giác lạnh lẽo quanh mắt cá chân rốt cuộc là thứ gì.
Du Đăng nén nước mắt, đưa ngọn nến lại gần bó rơm còn lại để chiếu sáng. Tim đèn khẽ rung, ngọn nến dần bùng lên.
Bóng tối trong linh đường bỗng chốc cuộn xoáy như một cơn lốc, nuốt trọn hai người vào trong. Mặt sàn rung lắc dữ dội, Dư Đăng không đứng vững, lại ngã thêm một lần nữa, cánh tay va mạnh vào vách tường.
Du Đăng khó chịu khẽ rên một tiếng.
Cũng may sau cơn rung chuyển, ánh sáng một lần nữa trở về.
Du Đăng không kịp thích ứng mà nheo nheo mắt, khiếp sợ phát hiện, linh đường vốn dĩ đã hỏng bét, giờ lại chẳng khác gì trước khi nến tắt, lão gia Trình vẫn yên ổn nằm trong quan tài như cũ.
Chỉ là trên vai hình nhân giấy áo xanh có một lỗ thủng, cùng với cánh tay đang đổ máu của Trình Kiêu, chứng minh rằng vừa rồi không phải nằm mơ.
Trên má Du Đăng dính chút tro bụi, không rõ là khi ngã mà dính phải hay từ tàn tro của ngọn lửa.
"Mẹ nhỏ, mẹ thông minh thật đó." Trình Kiêu đi tới, đè bả vai của Du Đăng đánh giá vài giây, cười cười với cậu, "Bị mẹ giải quyết trong nháy mắt."
Du Đăng hiếm lắm mới nghe được có người khen cậu thông minh, lập tức ngẩng cao đầu ưỡn ngực. Cậu giơ tay xoa xoa chóp mũi, làm vết dơ trên mặt càng lem luốc hơn.
Như là một bé mèo hoa kiêu ngạo, đáng thương lại đáng yêu.
【 Tinh, chúc mừng người chơi Du Đăng thành công sống sót vượt qua Linh Đường Dị Biến, nhiệm vụ tuyến phụ: Túc trực bên linh cữu đã hoàn thành. 】
Du Đăng hừ lạnh một tiếng.
Phó bản lừa người! Nhiệm vụ tuyến phụ chỉ nói mỗi cái tên, không hề nói bọn họ biết là phải trải qua một trận chiến sinh tử!
【 Tích phân (điểm) khen thưởng đã được ghi vào thành tích cá nhân, sẽ tổng kết sau khi kết thúc phó bản. 】
Du Đăng: "Ui?"
【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tuyến phụ. 】
Giọng nói trong đầu cậu chuyển lại thành giọng điện tử của hệ thống 01 nhà cậu.
Du Đăng đáp một tiếng, chậm chạp phản ứng lại, hóa ra nhiệm vụ tuyến phụ có khen thưởng à.
Cho nên những người chơi lão làng đó chủ động nhận nhiệm vụ tuyến phụ, không chỉ là bởi vì manh mối, còn bởi vì có khen thưởng?
"Hệ thống tiên sinh*, sao cậu không nói với tôi sớm hơn nha."
*mấy chương trước mình đều đổi từ tiên sinh thành ngài, tự nhiên giờ thấy để tiên sinh hợp hơn, mình xin ý kiến khúc này he.
Hệ thống: 【Xin lỗi, loại thông tin này cần người chơi tự rút ra kết luận, đây cũng là một trong những tiêu chí đánh giá độ nhạy bén của người chơi.】
Du Đăng: "......" Giống như bị mắng vậy.
【 Không sao, bây giờ ký chủ đã phát hiện rồi. 】Hệ thống bình thản nói, 【Tích phân có thể dùng để đổi đạo cụ, chức năng này sẽ mở ra sau khi phó bản đầu tiên kết thúc, ký chủ không cần sốt ruột.】
Không lâu sau khi linh đường khôi phục, trời cuối cùng cũng dần sáng lên.
Du Đăng thở dài thật sâu.
Người chơi kỳ cựu - chị Đồng đi đến, ánh mắt vi diệu: "Nhiệm vụ phụ tuyến của tôi bị vô hiệu rồi, cậu hoàn thành khi nào vậy?"
"Vừa rồi." Trình Kiêu liếc nhìn cô một cái, "Các người không biết?"
"Không biết, bọn tôi ngủ mất, không nghe thấy động tĩnh gì cả."
Trình Kiêu suy tư gì đó, cho nên nhiệm vụ vừa rồi, thực chất tương đương với việc mở ra một không gian mới? Hay là ảo giác?
Năng lực như vậy, là thuộc về người nào đó, hay tất cả mọi người trong phó bản?
Du Đăng cũng suy tư, nhưng thời hạn ý tưởng chợt lóe lên đã kết thúc, cậu không nghĩ ra gì cả.
Người mới còn lại nhìn sắc mặt khó coi của người chơi lâu năm, ngây thơ mờ mịt: "Không tốt sao? Nhiệm vụ tuyến phụ đã kết thúc, vậy thì không cần lo lắng hãi hùng, cuối cùng nguy hiểm cũng..."
Đúng lúc những người chơi kỳ cựu định qua loa cho xong, một tiếng thét kinh hoàng vang lên từ tòa nhà trước mặt họ.
"Không tốt rồi—— tứ phu nhân nàng ——!"
Vẻ mặt mọi người nghiêm lại, đang muốn đi tới, lại nghe thấy một tiếng thét nữa vang lên từ tòa dinh thự nơi các người chơi đang nghỉ ngơi.
Liên tục xảy ra chuyện?! Là... đã có hai người chết sao?
Du Đăng vừa rồi còn kiêu ngạo một chút vì hoàn thành nhiệm vụ tuyến phụ, giờ phút này, tâm trạng tốt đẹp đó lập tức tan biến, trái tim cũng thắt chặt lên.
Khi Du Đăng còn do dự không biết nên đi xem tình hình bên nào trước, Trình Kiêu đã kéo cậu lại: "Đi thôi, cùng tôi qua đó xem sao? Mẹ nhỏ tối qua đã đồng ý với tôi rồi mà."
Du Đăng không có ý kiến, đi theo Trình Kiêu đi xem chết vị phu nhân kia. Chị Đồng liếc nhìn Trình Kiêu một cái, mang theo hai người mới đi hướng khác.
Sân trước dần dần tụ tập rất nhiều người, nhất thời Du Đăng không thể chen vào được.
Cậu ngước mắt nhìn lên bầu trời.
Sau hai biến cố liên tiếp, làn sương ẩm ướt bao trùm dinh thự Trình gia càng dày đặc hơn.
Du Đăng nhìn về phía xa nơi sương mù dày đặc nhất, khẽ lẩm bẩm với vẻ tò mò: "Chỗ đó là nơi nào vậy?"
Trình Tiêu men theo ánh nhìn của cậu, nhớ lại tấm bản đồ mà mình đã xem qua.
"Đó là mộ ranh đất của Trình gia."
Mộ phần? Ở đó có gì đặc biệt sao?
----
How to: 3 tháng không đụng vào bộ này, không biết độc giả còn nhớ cốt truyện không chứ tui là tui quên rồi... đúng kiểu tui viết nhiều quá xong giờ tui loạn ngôn ngữ luôn =)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro