Chương 39
Ngủ suốt đêm, sau khi tỉnh dậy, Jang Se Mi vẫn còn ngơ ngác nhìn bộ đồ ngủ sạch sẽ gọn gàng của mình, Jang Se Mi biết rằng sự trở lại của Beak Do Yi không phải là một giấc mơ mà cô mơ thấy đêm qua.
Nhận ra sự thật này, sự oán giận của Jang Se Mi đột nhiên tăng lên. Cô không muốn đối mặt với Beak Do Yi, đứng dậy ngồi ở mép giường, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng xoay tay nắm cửa. Beak Do Yi mặc bộ đồ ở nhà màu vàng nhạt, tóc buộc gọn gàng, đi đến chỗ Jang Se Mi với một cốc nước và một bát mì. .
"Se Mi, em tỉnh rồi à?"
Beak Do Yi mỉm cười, cẩn thận đặt khay lên tủ. Sau khi Beak Do Yi vào, Jang Se Mi chỉ liếc nhìn nàng bằng khóe mắt rồi không nhìn nữa, vẫn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đầu có đau không?" Beak Do Yi hơi cúi người, muốn đưa tay sờ trán Jang Se Mi , nhưng Jang Se Mi lại nghiêng đầu tránh đi bàn tay đưa ra của nàng.
Bàn tay của Beak Do Yi lúng túng giơ lên trong không khí, nàng do dự một lát rồi cố gắng mỉm cười. Sau đó lại tiếp tục quan tâm: "Se Mi chắc đói rồi, đi tắm rửa ăn chút gì đi. Tôi nấu nướng không giỏi lắm nên chỉ nấu qua loa thôi..."
Beak Do Yi còn chưa nói xong, Jang Se Mi đột nhiên đứng dậy, đi thẳng vào phòng tắm.
Beak Do Yi nhìn bóng lưng kiên định của Jang Se Mi, trong lòng co thắt lại, thở dài, âm thầm đè nén nỗi đau dâng lên.
Beak Do Yi đứng đó cho đến khi Jang Se Mi từ phòng tắm đi ra. Jang Se Mi ngồi lại vị trí cũ, vẻ mặt u ám đến đáng sợ. Cô thậm chí không nhìn Beak Do Yi, không chút cảm xúc nói: "Từ chức chủ tịch, giao Feidan cho Chi Jung lo liệu."
"Được." Beak Do Yi không chút do dự nói.
"Sau này người không được phép rời khỏi biệt thự nếu không có sự cho phép của em."
"Được rồi. Từ giờ tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi sẽ chỉ ở đây đợi Se Mi và bảo vệ Se Mi."
Giọng điệu lạnh lùng xa cách của Jang Se Mi khiến lòng Beak Do Yi đau nhói, nàng cau mày, hai tay buông thõng bên hông siết chặt bộ đồ ở nhà mềm mại.
"Se Mi vẫn không thể tha thứ cho tôi?"
Jang Se Mi quay đi không nói một lời.
Beak Do Yi vô cùng đau buồn, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi vì cô luôn được Jang Se Mi yêu thương, chiều chuộng, giờ lại bị Jang Se Mi phớt lờ một cách lạnh lùng và thờ ơ như vậy. Nhưng điều này không thể đổ lỗi cho Jang Se Mi. Nàng biết quyết định của mình vào thời điểm đó sẽ mang đến cho Jang Se Mi bao nhiêu tổn hại.
Trong mối quan hệ này, trước đây chính nàng là người phản kháng, sau này nàng lại chấp nhận, hiện tại, cho dù tâm tình và hoàn cảnh có khác đi thì cũng không thể phủ nhận rằng nàng vẫn luôn chi phối cảm xúc của Jang Se Mi, giận dữ, đau khổ và hạnh phúc.
Từ đầu đến cuối, Jang Se Mi thụ động chờ đợi sự cho đi, và thỏa mãn của cô chỉ vì tình yêu vĩnh cửu dành cho chính mình. Mỗi lần nghĩ đến điều này, Beak Do Yi đều cảm thấy vô cùng đau lòng.
Căn phòng rơi vào im lặng, một lúc sau, Jang Se Mi nghe thấy bên tai có tiếng xào xạc.
Chiếc áo len nhung màu vàng sáng tuột xuống, quấn lên mắt cá chân của Beak Do Yi. Jang Se Mi nhìn lên thì thấy Beak Do Yi đang khỏa thân đứng trước mặt cô.
Cùng với làn da trắng như tuyết rộng lớn, thứ đập vào mắt Jang Se Mi là những đốm đỏ tím kinh ngạc trên làn da trắng nõn.
Trái tim của Jang Se Mi thắt lại, sự đụng chạm trơn tru trên tay cô đêm qua, cùng với tiếng nức nở và tiếng rên rỉ bị đè nén bên tai cô, tràn vào tâm trí Jang Se Mi.
Trong tiềm thức, muốn đứng dậy nhìn xem. Vừa đứng dậy,cô nhớ lại tình huống hiện tại, cô cau mày quay mặt đi khỏi, cố ý không nhìn nàng.
"Se Mi cảm thấy đau xót cho tôi sao?"
"Ai nói em cảm thấy xót cho người?"
Jang Se Mi nghiêm khắc phủ nhận, đưa tay kéo mạnh, lật người đè nàng xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là hình phạt? Người đáng bị như vậy."
"Đúng vậy. Nếu Se Mi vẫn không thể nguôi giận thì Se Mi có thể trừng phạt tôi theo cách em muốn. Nếu em có tức giận, hãy hướng thẳng vào tôi, nhưng đừng để cơn tức giận hủy hoại cơ thể của chính mình."
"Beak Do Yi, trong lòng người chưa bao giờ tin tưởng em sao? Trong lòng người, em chỉ là một phế vật không bảo vệ được người sao?"
Làm thế nào nó có thể được? Làm sao em ấy có thể nghĩ như vậy? Beak Do Yi hoảng sợ lắc đầu, vẻ mặt buồn bã.
Jang Se Mi đặt hai tay lên hai bên người nàng và nhìn với ánh mắt u uất. Vì xúc động quá nên đôi môi cô run lên, nước mắt từng giọt rơi xuống, đánh vào trái tim Beak Do Yi. Những giọt nước mắt ấm áp như muốn đốt cháy một lỗ hổng trong lòng Beak Do Yi.
"Chỉ cần nói một lời là người có thể dễ dàng bỏ mặc em. Em lo lắng quá nhưng lại không dám làm gì, sợ ảnh hưởng đến sự sắp xếp của người, khiến người gặp nguy hiểm. Nhưng em biết người đang gặp rắc rối, nhưng lại Không thể làm gì tốt hơn là để em chết mà không cảm thấy khó chịu, người có biết không?
"Se Mi, làm sao tôi có thể..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro