“Nó đang xảy ra.”
Chàng trai tóc xoăn thở gấp gáp.
“Nó thật sự đang xảy ra. Tin tớ đi, nó thật sự đang đến.”
Cậu ta vò đầu, mồ hôi lạnh chảy dài hai bên thái dương, đôi môi mỏng run cầm cập theo từng nhịp bước chân. Làn da tái nhợt của một đứa da vàng kinh điển trông vô cùng kì dị. Cậu ta thở gấp, bước chân dẫn cậu ta đến khắp căn phòng.
Họ đang ở trong một phòng học cũ - được dựng thành câu lạc bộ huyền bí không chính thống, với một chiếc bàn đã hỏng ở giữa phòng và vài bóng đèn sắp chết đến nơi. Nằm ở tầng ba tại tháp Tây của trường trung học Brea Halls - ngay trên phòng dụng cụ và ngay dưới lối lên sân thượng. Giữa màn đêm đen đặc bên ngoài chỉ nghe mỗi tiếng côn trùng vo ve trong mấy bụi rặm, sự lặng thinh trong không gian càng khiến mọi thứ trở nên căng thẳng và đệm phần rùng rợn. Tất cả như thể khúc cầu hồn trước buổi hiến tế.
Có ba người đang đối diện cậu trai tóc xoăn, bọn họ xoay quanh chiếc bàn sắt gỉ, khuôn mặt trắng bệt dần hiện rõ ra dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo, yếu đuối cùng cực như vừa nhìn thấy xác chết.
Họ thật sự vừa nhìn thấy xác chết.
Ngay trên chiếc bàn giữa phòng, một người thanh niên nằm bất động. Mắt cậu ta trợn trừng, miệng há to và mũi gãy gập. Mái tóc vàng dâu bện rịn lại, lòa xòa trên trán, ướt đẫm trong máu khô và bùn đất. Xác cậu ta quắp lại như bị rút hết sạch linh hồn, từng đốt xương người lập lờ sau làn da đang dính chặt vào cơ thể không còn hơi thở. Đồng tử cậu biến mất, trắng xóa như lớp màn trắng nhợt của sương mù. Hình ảnh ám ảnh, rùng rợn đến nỗi những người có mặt trong căn phòng phải nín thở một nhịp.
Đứa trẻ tóc xoăn cuối cùng cũng dừng lại, cậu vuốt mặt, đôi mắt màu nâu trà nhìn chằm chằm vào cái xác.
“Anh ta là học sinh năm ba, chỉ vừa tốt nghiệp hai tháng trước. Và tớ chắc chắn với các cậu, anh ta không muốn tự xác và cũng không bao giờ có thể là tự xác. Không một kẻ tự sát nào lại có thi thể như thế này.”
“Không phải anh ấy nói bản thân sẽ học ở một trường nào đó ở New York sao? Thế quái nào mà cậu tìm được anh ta, ở đây, tại California, ngay trong Brea và giữa khu rừng mà chẳng ai dám đặt chân vào? Và tại sao cậu lại có mặt ở đó?”
“Là cậu ấy tìm ra, không phải tớ.”
Đáp lại lời chỉ trích của chàng trai cáu gắt với đôi mắt mèo sắc lẹm đứng nơi bên kia chiếc bàn, đứa con trai tóc xoăn đảo mắt song chỉ tay về cậu trai tự nãy giờ vẫn bình thản ngồi yên - ở góc xa nhất căn phòng, trên cái ghế cọt kẹt, không hề động đậy. Mái tóc đỏ không di chuyển dù một milimet, đôi mắt màu rượu đỏ rực chết lặng, lời nói của cậu con trai đã khiến kí ức trong não gã ùa về một cách sống động đến chân thực.
“Nó đã đưa tớ vào rừng. Khi tớ và Nirei-kun đang đi tìm vị trí của Before Usleep.”
Suou Hayato chậm rãi, giọng như thều thào, tất cả âm thanh nghẹn ứ trong cuốn họng. Đồng tử màu rượu vang rung động dưới ánh đèn tù mờ trong căn phòng, gã ngước lên, màu chán nản đang ự đầy trong hốc mắt. Suou chớp mắt, cánh tay duỗi thẳng rồi chầm chậm vươn ra, đầu ngón tay nhợt nhạt chỉ về phía sau lưng chàng trai mắt mèo, trên môi giữ một nụ cười cứng đờ.
“Và bây giờ nó đang ở đây.”
Cả căn phòng bỗng chốc nín lặng, ngón tay kiên định của Suou vẫn đang chỉ thẳng vào Sakura với vẻ bình thản trên khuôn mặt nhợt nhạt điển trai. Sakura Haruka cảm thấy bản thân đang tự ngừng thở, cậu cố gắng đớp từng ngụm không khí trong khi phổi liên tục từ chối nó. Mắt Sakura trợn trừng, màu da đang tái nhợt, dần dần cho đến khi cậu thanh niên gào lên một tiếng thét, lớn và chói đến mức có thể xé toạc tai người. Những người bạn của Sakura bịt chặt tai rồi ngồi khuỵu xuống đất, và cả Sakura cũng vậy.
Cả căn phòng theo tiếng thét khủng khiếp đổ sụp xuống, từng lớp đất đá đổ lên người của bốn thiếu niên. Bụi bay mịt mờ trong lớp không khí ngày càng trở nên thiếu thốn, cái xác trên bàn bị chôn cùng theo người sống. Nhưng nó vẫn bất động, và vô cảm như đang xem một vở kịch câm nhàm chán. Âm thanh đổ nát vang vọng nơi căn phòng học cũ kĩ đầy bụi bặm, đất đá và máu.
Máu đỏ đang tuôn ra từ một góc bị đất đá chôn vùi. Sakura đang trợn trừng mắt nhìn thẳng lên nóc nhà đã vỡ vụn, biểu tình trên khuôn mặt cậu hệt như cái xác vô danh lúc đầu còn yên vị trên chiếc bàn thiếc lạnh lẽo. Và tay chân cậu ta, cứng đờ, từng đoạn gân xanh đang dần dần hiện lên sau làn da bị rút sạch sinh khí. Máu tuôn khắp nơi, chảy ướt cả mặt sàn, nó lan rộng rồi xuôi theo dòng chảy chạm đến tay Suou.
Suou cục cựa, cố thoát khỏi những tảng đá trên đầu, máu từ bao giờ đã tuôn ra nơi vết hở ở trán. Gã nghiến răng, mùi máu nồng trong họng khiến giọng gã đặc quánh. Hòa vào tiếng thở gấp gáp lẫn vào từng trận ho sù sụ, mái tóc đỏ rực bịn rịn bởi dòng mồ hôi lạnh đang đổ xuống, Suou cắn chặt môi, song cười khẽ.
“Nó...sẽ giết tất cả chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro