C1 : chuyến xe về phía sương mù


Trời đế đô sáng sớm đầu thu, trời không nắng cũng chẳng mưa, chỉ có một màn sương mỏng như voan lụa vắt qua mặt đường, lặng lẽ mà bất an.

Trong phòng họp tầng 14 của Tổng cục Cảnh sát, Mặc Thần Uyên ngồi yên phía đầu bàn. Ánh sáng từ đèn trần chiếu xuống, khiến chiếc huy hiệu bạc trên vai áo anh ánh lên sắc lạnh. Gương mặt anh như được chạm khắc từ đá cẩm thạch – trầm tĩnh, kiêu ngạo, và khó gần. Chỉ khi đôi mắt sâu kia khẽ hạ xuống nhìn tài liệu trong tay, người ta mới dám thở nhẹ một chút.

Cạnh anh, Diệp Cửu Huyền– phó đội trưởng tổ đặc biệt – ngồi dựa nhẹ vào ghế, tay lật hồ sơ mà nụ cười vẫn dịu dàng như thể chẳng có gì trên đời có thể khiến anh mất bình tĩnh. Người ta vẫn bảo, nếu Mặc ca là tường đồng vách sắt, thì Diệp ca là ánh trăng dịu nhẹ soi đường trong đêm tối.

Tô Mộ Vũ ngồi phía sau, tay ôm chiếc laptop, ánh mắt như dính chặt vào Mặc ca không rời. Cậu trầm mặc, ngoan ngoãn, lặng lẽ nghe mọi chỉ thị, không bao giờ thừa lời. Nhưng ai làm việc cùng cũng biết: chỉ cần Mặc Thần Uyên lên tiếng, cậu sẵn sàng làm mọi thứ.

Trưởng phòng tình báo đặt một xấp hồ sơ dày xuống bàn, mở lời.

— Vụ mất tích kỳ lạ xảy ra ở Thôn Hoa Khê, tỉnh Nghiêu Tây. Nạn nhân là một tiểu thư nhà giàu – Lâm Tố Nga, mười chín tuổi, con gái của nhà họ Lâm có tiếng trong vùng.

— Cô ta mất tích vào buổi tối mùng tám tháng này, trời mưa lớn. Cảnh sát địa phương đã tìm suốt năm ngày, mò sông, lục rừng, hỏi thăm từng nhà nhưng không thấy dấu vết nào. Không có bằng chứng đột nhập, không vết máu, không hung khí.

— Nhân chứng thì… lại nói rằng "ma da" đã kéo cô ta xuống nước.

Không khí trong phòng trầm xuống rõ rệt.

— Bọn họ tin vào mấy thứ dị đoan? — Mặc Thần Uyên rốt cuộc lên tiếng, giọng lạnh tanh.

Trưởng phòng gật nhẹ. — Cả làng Hoa Khê đều mê tín, đặc biệt tin rằng sông làng có "ma da" chuyên kéo người chết đuối mỗi mùa mưa. Chúng tôi không bác bỏ hay khẳng định, nhưng dù gì thì một cô gái mất tích, không manh mối, không logic — chúng tôi không thể để vậy được.

Diệp Cửu Huyền đặt tài liệu xuống, hỏi nhẹ:

— Vậy nhiệm vụ của chúng tôi là…?

— Phá án. Dù có là ma hay người. Cục trưởng chỉ đích danh tổ các cậu. Mặc Thần Uyên, cậu dẫn đội.

Anh gật đầu.

— Chuẩn bị khởi hành trong chiều nay.

**

Chuyến xe SUV màu đen chạy qua quốc lộ, bỏ lại phía sau là những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn, tiến vào vùng đồi núi mịt mờ sương trắng.

Tô Mộ Vũ ngồi ghế phụ, laptop mở ra, đang dò lại sơ đồ khu làng và vị trí nơi tiểu thư Nga mất tích.

— Theo lời dân làng, tối hôm đó mưa lớn. Cô ấy đi ra ngoài khoảng tám giờ tối, nói là ra đình làng xem rước đèn, nhưng không ai thấy cô quay lại.

— Đình làng cạnh bờ sông. — Diệp Cửu Huyền thêm vào. — Lạ là chẳng ai nghe tiếng kêu cứu, cũng không có ai thấy ánh đèn từ cô ấy.

Mặc Thần Uyên cầm bản đồ, tay gõ nhẹ mặt giấy.

— Gửi báo cáo điều tra sơ bộ cho tôi. Tối nay đến nơi, không nghỉ, xuống hiện trường luôn.

Tô Mộ Vũ gật đầu, nhanh nhẹn chụp thêm hình vệ tinh, đánh dấu địa điểm mất tích, vị trí dòng chảy, và nơi dân làng nghi là "khu vực ma da".

Xe vừa rẽ vào đường đất thì trời đổ mưa phùn. Hoa Khê dần hiện ra trong làn sương dày như khói, ẩn hiện mái ngói cổ và rặng tre rì rào bên đường.

Chẳng biết là mưa, hay là sông ngòi, hay là điều gì đó kỳ lạ đang bao phủ nơi này… khiến không khí càng lúc càng lạnh.

**

Họ đến nhà trưởng làng lúc chập tối. Một người đàn ông ngoài năm mươi, mặt mũi khắc khổ, mắt lúc nào cũng như đang nhìn ra sau lưng.

— Các cậu là người của thành phố?

— Tổ điều tra đặc biệt. — Mặc Thần Uyên đưa thẻ. — Chúng tôi sẽ phụ trách vụ mất tích của cô Lâm Tố Nga.

Trưởng làng im lặng giây lát, rồi nói khẽ:

— Tôi không muốn cản các cậu, nhưng nếu có thể... rút lui sớm vẫn hơn. Làng này… không phải chỗ sạch sẽ.

— Ý ông là gì?

— Chỗ đó… chỗ bờ sông… là nơi ma da cư ngụ. Cô Nga là người thứ ba rồi.

— Chúng tôi không tin ma. Chúng tôi chỉ tin vào chứng cứ. — Mặc Thần Uyên lạnh lùng cắt lời, bước thẳng vào trong. Tô Mộ Vũ cúi chào theo sau.

Chỉ có Diệp Cửu Huyền quay lại, nở một nụ cười nhẹ.

— Ông có thể tin vào ma, nhưng tôi tin rằng, nếu thật sự có gì đó ở nơi này… thì cũng sẽ phải lộ mặt thôi.

**

Buổi tối đầu tiên ở Hoa Khê, cả ba người được sắp xếp ở căn nhà tập thể phía sau chợ làng. Mặc Thần Uyên gọi điện thoại báo cáo, Mộ Vũ thì kiểm tra lại sơ đồ, còn Quân thì đi dạo quanh khu dân cư.

Đúng lúc đó, một giọng nói lanh lảnh vang lên từ phía cổng:

— A, chà! Người thành phố tới rồi sao? Trông lạnh lùng dữ ha!

Một người thanh niên mặc áo khoác trắng, tay ôm một con mèo đen, đang đứng dựa vào cột gỗ, cười nhăn răng. Mái tóc rối nhẹ trong gió, đôi mắt hẹp nhưng long lanh, như thể cười ra ánh sáng.

— Tôi là Vân Tuyết Ly. Người duy nhất trong làng này dám cãi nhau với ma da á.

— Cậu là ai? — Mặc Thần Uyên nhíu mày.

— Là người... có thể giúp các anh, nếu anh biết tin đúng người.

Tô Mộ Vũ nghiêng đầu, nhìn anh chàng kỳ quặc trước mặt, còn Diệp Cửu Huyền thì cười nhẹ.

— Vậy cậu nghĩ... ma da có thật không?

Tuyết Ly nháy mắt tinh quái:

— Có hay không thì các anh cứ theo tôi, tôi cho xem một thứ…
...Thứ sẽ khiến các anh không bao giờ ngủ yên nếu không điều tra đến cùng.

**

Tối hôm đó, dưới ánh trăng mờ, cả nhóm đứng bên bờ sông Hoa Khê. Tuyết Ly thắp một chiếc đèn giấy, đặt lên mặt nước.

Chỉ trong chốc lát…
Chiếc đèn giấy khẽ rung, rồi như có một bàn tay vô hình… từ dưới sông kéo nó chìm dần xuống đáy.

Không ai nói một lời.

Tô Mộ Vũ run nhẹ.
Diệp Cửu Huyền siết chặt tay.
Còn Mặc Thần Uyên…

Lần đầu tiên trong đời điều tra…
…bắt đầu cảm thấy, có lẽ mình cần nhiều hơn là lý trí.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro