Chap 9: Thank You.

Buổi sáng sớm tinh mơ tỏa sáng rực rỡ giữa dòng đời như cục cặc này nhưng cũng Verry BEAUTIFUL. Ánh sáng chiếu sáng qua khe cửa sổ căn phòng bao trùm một màu đen xinh đẹp cùng với màu xanh của cỏ lá. Đôi mắt tôi dần bật mở cùng với sự mệt nhọc đang tràn ép cả cơ thể này, cơn đau quen thuộc lúc trước cũng bắt đầu truyền tải từng đợt qua cơ thể này.

"Chào buổi sáng Bảo Bối~"

Đang kẹt trong cơn đau đớn vô tận thì bất chợt một giọng nói từ đâu ra vang lên kêu gọi tôi bằng thứ biệt danh ngớ ngẩn từ người đó và chỉ có thể như vậy. Nhẹ nhàng quay sang trong sự khó chịu của bản thân hay cơn đau đang nghiền nát bộ phận cơ thể này thì tôi cũng không biết, mỉm cười nhìn người cạnh mình đi cùng là lời nói dịu dàng nhưng trong ánh mắt và lời nói này lại chan chứa một tình yêu thương rất đỗi là...........SWEET!

"Ben~~~Chọn! Đấm hay Quăng!💢"

Tôi giơ nắm đấm lên một cách nhẹ nhàng chuẩn bị tinh thần, còn Ben thì giờ đây đang đổ hột mồ hôi trong sự sợ hãi của bản thân.

"Y/n...n..n...à....Bảo bối~ Anh có thể chọn phương thức khác được không?"

Ben đột ngột hỏi tôi, đôi bàn tay hạ xuống trong khi bản thân đang phải cố gắng giữ bình tĩnh để lắng nghe Ben. Anh thấy vậy mà mỉm cười với tôi và rồi....

Chụt~❤️

.....Ben bất ngờ hôn ở má tôi rồi phóng thẳng vào phòng tắm bỏ mặc một con người đang ngỡ ngàng trước sự lừa gạt của đối phương. Một lúc sau khi đã thức tỉnh, toan định đứng dậy đi tìm Ben thì cơn đau lại chiếm lấy đôi chân tự do của tôi. Chìm trong sự đau đớn của bản thân, tôi tuyệt vọng mà chìm sâu vào trong suy nghĩ của bản thân!

*Đệtssssss Mẹeeeeeeeee!!!!!!!!!!!!*

Cạch!

Tiếng âm thanh vang lên cảnh cáo có chuyện không hay sắp tới, tôi mệt mỏi úp mặt xuống dưới gối trong khi đó, một bóng dáng người bước ra từ phòng tắm đi ra. Người đứng tựa ở một góc trong khi ánh mắt hướng nhìn về phía người con gái kia, Ben phì cười bởi hành động hiện giờ của tôi, thật là tức điên quá mà!

Người chìm trong sự hạnh phúc này bởi người mà người yêu đang tỏ ra vẻ dễ thương tới khó mà cưỡng được trước mặt người. Kẻ kia bắt đầu hành động, giơ hai tay lên trời rồi bay thẳng về phía tôi và ôm lấy thân thể này khiến cho cơn đau một lần nữa bị phát tác.

"Bảo bối~~"

"Ah!"

"Bảo bối~ Ôm anh đi~~~"

Người kia hạnh phúc mỉm cười nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch nhưng dịu dàng tới đáng ghét. Nằm nhìn Ben, tôi liền quay đi một cách lạnh lùng.

"Éo!"

Phập!

*Phũ.*- Ben đau.

"Nhưng mà....anh lạnh lắm~~~~"- Ben miễn cưỡng.

"Lạnh thì đắp chăn."

Phập!

*Quá phũ.*- Ben feeling lonley~

"Vậy hôn anh đi~~~"- Ben vẫn cố gắng.

"Đi mà hôn tường!"

Phập!

*Phũ éo phải dạng vừa.*- Ben thấy đời éo như mơ.

Ben chìm trong sự đau khổ bởi hành động phũ phàng của tôi, nhìn Ben nằm khóc ròng trong khi tôi vẫn chỉ đang ngắm đời mà thấy muốn cười quá!~ Đôi bàn tay với tới ôm lấy cơ thể kia mà sao lòng tôi lại cảm thấy ấm áp tới vậy, Ben bất ngờ bởi hành động của tôi mà cảm thấy hạnh phúc nhường nào. Anh giang đôi bàn tay ra ôm lại tôi, lại còn tranh thủ nhanh tay nhanh chân cắn tai tôi một phát rồi còn bóp bóp vài cái ở mông tôi khiến tôi khó chịu liền đẩy anh ra.

"Cút!"

*Lại vậy nữa rồi?*- suy nghĩ của Ben.

"Vậy là em không muốn ra ngoài à?"

Ben đột ngột nói vậy khiến lòng tôi xao xuyến một nhịp, ra ngoài? Nghĩa là mình có thể nhìn thấy quanh cảnh đẹp đẽ ngoài kia? Tôi quay lại từ từ chăm chú nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng trong khi anh đang quay lưng lại với tôi.

"Có.....thật không?"- vẫn lưu luyến bản thân lại một chút.

Tôi nhìn về phía nơi người đang đứng một cách im lặng tới lạ lùng trong khi không nhận ra rằng đằng sau đó mọi thứ rất khác với sự thật, nụ cười được vẽ trên khuôn mặt của người cùng với ánh mắt đầy thích thú khi con mồi đã cắn câu đúng như người nghĩ.

"Em không tin anh sao~"

"Không!"

Phập!

*Con tim anh đang đau nè~~~Y/n~~~~ơi~~~~~*- Ben đau đớn nhìn tôi.

"Vậyyyyyyyy...............em không thấy tôi đáng tin sao~"- Ben hỏi tôi trong khi quay lại nhìn tôi với ánh mắt trìu mến cùng với một niềm vui không thể tránh khỏi, tôi tập trung vào lời nói của anh.

"Éo!"

Phập!

*Tại sao?*- Ben sốc.

"Dù chỉ một chút cũng không sao~"- Ben cố giữ vững niềm tin.

...

"Không một chút!"

Phập!

*Why Y/n? Why?!!!!*- đã suy sụp.

...

Thời gian cứ vậy mà trói qua một cách bình thản, tôi nhìn Ben đang nằm chết dần mà lòng cảm thấy hơi xót.

"Nhưng mà...."- thở dài.

Tôi lên tiếng mà anh vừa mới sắp chết giờ đây lại sống dậy như Zombie(mặc dù Ben đã chết từ trước rồi), quay liếc nhìn anh bằng ánh mắt ngại ngùng cùng với sự vô cảm của bản thân trong khi Ben vẫn đang mong chờ lời nói của tôi.

"....anh cũng không tệ như trước nữa......nên.....nên......tôi........."

Tôi nói lắp bắp trong khi khuôn mặt đang đỏ gấc lên quả cà chua mới nở đầu mùa, bỗng từ đâu ra, một bàn tay vươn tới kéo cơ thể này sâu về phía trước. Đôi bàn tay này ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn của tôi, hơi ấm từ cái ôm này khiến tôi cảm giác như ở trong mơ vậy. Bất giác, tôi cũng vươn tay tới và ôm lấy đối phương một cách nhẹ nhàng và chân thành nhất, cùng với đó, là một nụ cười được nở rộ trên khuôn mặt này trong khi bản thân cũng chả để ý tới.

Ben từ từ bỏ tôi ra trong khi tôi đây, bản thân vì không thể kiểm soát mà lại giữ lấy anh lại, trên khuôn mặt bắt đầu mọc những vết nhăn nhỏ vì khó chịu.

*Đáng yêu éo thể tin nổi!*- Máu Ben dâng cào trào.

"Nào Bảo Bối~ Sao ta không cùng xuống ăn sáng nhỉ~"

Đôi bàn tay đó dần rời xa tôi, trong sự nuối tiếc này mà bản thân cũng thấy đau nhói một phần, tôi cũng vid vậy mà lại chìm vào những suy nghĩ sâu xa. Tự dưng một bàn tay vươn tới, tôi ngẩng mặt lên, nhìn cái con người phía trước đang mỉm cười dịu dàng với tôi trong khi khuôn mặt này vẫn ung dung nhìn người bằng đôi mắt vô hồn của cái chết và sự sống trong

Bàn tay này từ từ vươn tới, từng bước từng bước chầm chậm bởi sự lo lắng và buồn phiền nào đó khiến cho đôi bàn tay cứ một lúc vươn tới là lại ngần ngại một việc gì đó. Cho tới khi nó đã đáp tới thì hơi ấm kia lại trở về, cảm giác hạnh phúc này có được coi là gì? Tôi cũng không biết nhưng cũng không cần biết bởi giờ đây.....tôi chỉ muốn nắm bắt nó tại đây và không muốn buông tay.

...

Một lúc sau đó, Ben giúp tôi mặc quần áo, bàn tay anh lướt qua từng nơi trên cơ thể này khiến cho nó cảm thấy nhột ngột khắp nơi; không cần phải kể cũng biết rằng là Ben....vẫn bị ăn đòn! Hai đứa cùng nhau nắm tay xuống tầng(Y/n: Đừng hiểu lầm! Hắn ko cho tự đi vì sợ tôi ngã nên mới phải làm vậy!), con đường từ phòng Ben cho tới hành lang và các bậc thang trở nên xa xôi hơn lúc trước khiến tôi băn khoăn phần nào nhưng khi nhìn thấy những vết cào rách trên các bức tường nơi đây tạo nên những kỉ niệm tươi đẹp làm sao.

Từng bước từng bước nhỏ đi xuống các bậc thang này mà lòng tôi cảm thấy nôn nao thế nào. Tại sao á? Bởi đã lâu lắm rồi tôi vẫn chưa được gặp họ, những con người đã từng coi tôi là nhà mặc dù đôi lúc họ cũng trở nên điên điên mà xổng chuồng giết người.

Tôi đứng đó, nhìn những bóng người đang chơi đùa nghịch dại chửi với như súc vật với nhau mà cảm thấy một thứ quen thuộc đang dần chiến lấy trái tim khỏi lạnh này. Bất ngờ mọi ánh mắt chuyển hướng liền đổ dồn về phía chúng tôi, cảm giác căng thẳng này...........lần đầu tiến tôi cảm nhận được mà từ trước giờ cả ngàn năm cũng không thể có được. Đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng vẫn không thể làm được gì ngoài đinh chặt lại, trong khi tôi đang chìm trong tuyệt vọng thì Ben liền giơ tay và vỗ về an ủi tôi nhẹ nhàng. Cảm xúc thay đổi khi đôi bàn tay đó lại một lần nữa vỗ về bên tôi, khiến cho bản thân cảm thấy an tâm được phần nào.

Bỗng dưng một cú đẩy đầy đau đớn và nặng nề tự dưng đến với tôi khiến cho bản thân thức tỉnh, đi cùng đó là một giọng nói ngọt ngào dễ mến tinh nghịch như kẹo ngọt của một cô bé 8 tuổi.

"Chị Y/n quay trở lại rồi~~~"

Tôi ngạc nhiên, ánh mắt hướng về phía trước nhìn một cô bé dễ thương, khuôn mặt xinh xắn quen thuộc cùng với cơ thể nhỏ nhắn đáng yêu đang ôm chặt lấy cơ thể này. Nụ cười xinh đẹp tới rạng rỡ, đôi mắt híp lại một cách tinh nghịch, những vết máu chảy từ đầu của cô bé trên một số nơi ở khuôn mặt tạo nên một bức tranh hoàn mĩ, cô bé huyền thoại mơ mộng được mệnh danh là công chúa nhỏ LOLI của SlenderMasion, Sally Williams.

"Ah....Sally..?!"

Bản thân vẫn chưa thể định hình hoang cảnh thì bất ngờ làm sao, một giọng nói khác bất giác lên tiếng trong sự lo lắng không thể dứt.

"Này! Nhóc ổn chứ?"

Giọng nói dịu dàng cùng với lời hỏi han đầy tình thương gửi gắm tới tôi. Mái tóc đen dài óng ả cùng với chiếc mặt nạ quen thuộc, chiếc váy đen huyền ảo cùng với vẻ đẹp từ người tới nỗi không thể cưỡng lại, là chị Jane.

Bàn tay đó vươn tới kéo tôi dậy trong khi Sally vẫn ôm lấy tôi chặt bằng đôi tay và chân một cách vụng về, tôi mỉm cười nhẹ nhìn hai người. Và rồi lần lượt, từng người một tiến tới và hỏi thăm tôi, trong sự hạnh phúc vô tận này mà tôi không nhận ra được một điều, tự dưng một cảm giác ấm nóng chợt lướt trên khuôn mặt này.

Tách!

"Ái chà~ Nhóc sao vậy? Sao lại khóc~~"

Trong vô thức, nước mắt tôi tràn lụa ra bên ngoài khiến cho hình ảnh xung quanh mờ đi, cùng với đó là những tiếng cười đang trêu đùa tôi. Cũng đúng thôi! Bởi thật lạ khi bạn tự dưng khóc chả bởi vì điều gì nhưng thật sự họ không nhận ra rằng: Chính vì họ mà những giọt nước mắt này không ngừng rơi. Bởi chính nó đã nói lên thứ cảm xúc lạ thường này không thể hiểu nổi.

...nhờ có họ...

....tôi có được một mái ấm thật sự....

...

...bởi họ...

....tôi đã có thể là bản thân....

...

...và.....

.....bởi vì anh.....Ben.....

...

......mà giờ đây.....

....tôi cũng hiểu được thế nào là tình yêu thương....

...

...

...

...~~~Thank You~~~...

...

...

...

...

...

...

~IN THE MEAN TIME~

Trong khu rừng sâu cách căn nhà gần nơi đây có nhiều bóng hình đang túm lại gần nhau và trêu đùa với một hình bóng khác. Trong khi đó, một bóng dáng khác đang bước đi chầm chậm cũng không xa nơi đây. Người thở hồng hộc bởi sự mệt mỏi khiến chân tay giã rời ra nhưng trong đôi mắt đó, lại ẩn chứa một bóng hình nhỏ nhắn với sự quyến rũ lạnh lùng của người ấy trong mắt người này. Và bởi nó sự kiên quyết trong trái tim cháy bỏng này được bộc phát. Bất giác, người nở một nụ cười nhẹ nhưng chứa đầy sự thèm khát và nguy hiểm.

"Chờ anh nhé, Y/n~"

~HẾT~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro