Bên Kia của Sự Sống (Series truyện kinh dị 3)
Truyện 1:
Quán 88
Người xưa có câu “nghĩa tử là nghĩa tận”, vậy câu này có ý nghĩa gì? Theo như tôi được hiểu, câu nói này người xưa muốn ám chỉ một điều rằng, có đến chết thì mới tận duyên nghĩa. Nếu nói là câu này sai thì cũng chưa chắc là đúng, vì trong suốt lịch sử của loài người. Có biết bao nhiêu nối thù hận, mà nhờ vào cái sự chết chóc, mà người ta rửa được oán hận đó. Tuy nhiên nói là sai cũng đúng, vì có biết bao mối tình duyên mà ngay cả sau khi chết, tức là bước sang một kiếp khác, nó vẫn tồn tại như khi đang ở cái kiếp trước vậy. Câu chuyện mà tôi sắp kể cho bạn đọc nghe dưới đây nó nói về mối quan hệ giữ cha mẹ và con cái. “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”, đây là hai câu ca dao tôi muốn gửi tặng tới bạn đọc, những người đang cố giữ cái phận làm con. Các bạn hay luôn đối sử tốt với cha mẹ mình, và mong rằng khi các bạn đọc xong câu truyện dưới đây, cũng sẽ rút ra được một bài học nào đó trong cuộc sống hàng ngày. (Xin được phép lưu ý bạn đọc, tên nhân vật và quán được dữ nguyên theo yêu cầu của người kể. Tuy nhiên địa điểm và một số chi tiết đã được thay đồi, xin cám ơn).
Chương 1: Làm Thêm.
Cuộc sống này chứa đầy gian lao và vất vả, có lẽ những mảnh ruộng, những mét vườn sẽ là không đủ đối với một gia đình đông con ở vùng quê thanh bình. Cũng chính vì lí do đó, mà Hồng, cô con gái cả của một gia đình tại nông thôn đã gặt nước, chấp nhận gian khổ, tìm đường lên thành phố để kiếm việc làm thêm, một phần là để phụ giúp bố mẹ, và một phần khác cũng là để đi tìm một cuộc sống mới. Ông trời thường không phụ lòng ai bao giờ, nhất là những người ăn ở có đức như Hồng. Thế rồi Hồng đã xin được một chân phá chế tại một quán cà phê đối diện một cái hồ nước, quán cà phê mang tên “88”. Nếu ai là người mê tín, thường tin vào số má lô đề, thì đủ biết số tám tượng trưng cho phát, và đôi tám tượng trưng cho phát phát. Có lẽ cũng bởi vì chính cái lý do đó mà quán cà phê này làm ăn phát đạt lắm, khách ra vào nườm nượp. Hiện tại quán có tất cả là ba gian nhà liền nhau, gian nhà chính thì cao tới bốn tầng lận. Do hiểu hoàn cảnh của Hồng phải đi làm xa nhà, anh chị chủ quán đã tốt bụng và vui lòng cho Hồng được ngủ lại ở trên tầng 3 của gian nhà chính, một phần để cai quản quán vào ban đêm cùng với một cậu nữa chông xe, một phần là tiện cho việc mở cửa hàng sớm. Hồng vốn là người chăm chỉ, quán thường xuyên đông khách, tuy rằng nhân viên pha chế có cả thẩy là ba người, nhưng Hồng vẫn luôn chân luôn tay. Tại quán này, Hồng đã kết nghĩa chị em với hai cô nhỏ khác, một cô cũng làm chân pha chế đó là Nhung. Nhung là người gôc Hà Nội, dáng người nhỏ hắn, xinh xắn. Được cái là Nhung tuy còn trẻ tuổi nhưng rất biết cách ứng sử, tuy là đang đi học nhưng cũng cố đi làm để có tiền tiêu xài và phụ giúp cha mẹ. Ngoài ra nhỏ còn biết cách nói chuyện, nên Hồng quý Nhung lắm. Người thứ hai đó là bé Hạnh, quê ở Thanh Hóa, là người it tuổi nhất hội, nhưng mỗi khi cô nói chuyện là y như một bà cụ non, được cái là rất ngoan. Ba chị em chơi thân với nhau lắm, mỗi ngày đi làm là một ngày vui vẻ. Tuy nhiên, cái gì mà chả có mặt xấu của nó. Cả ba chị em đều có chung một kẻ thù đó chính là con “béo”, gọi là con béo vì cả ba người ai cũng ghét nó, một con nhỏ chuyên môn đi nịnh đầm anh chị chủ và thường xuyên đi tọc mạch chuyện người khác.
Nếu nói Hồng may mắn có được việc làm tại quán cà phê 88 này thì cũng không hẳn là đúng, vì có lẽ duyên số hay cũng như định mệnh đã đưa cô đến cái quán này. Hồng nhớ như in cái đêu đầu tiên cô ngủ lại ở cái quán này, cậu chông xe tên Hỉa thì ngủ ở tầng hai còn Hồng được đặc cách lên tầng ba. Căn nhà này nghe nói anh chị chủ được một người cho thuê lại. Mà điều lạ là nghe người dân xung quanh ở đây nói, trước có một đôi vợ chồng sinh hạ được một người con trai duy nhất. Đôi vợ chồng đó cũng mở tiệm cà phê như bây giờ nhưng hồi đó chỉ có mỗi gian nhà chính bốn tầng mà thôi. Quán cà phê ngày đó làm ăn cũng khá giả lắm, dần dần hai vợ chồng mua đứt luôn hai khu nhà bên cạnh để mở rộng quán cà phê. Quán đang làm án phát đạt, nghe đâu đứa con bị chết, thế là quán càng ngày càng làm ăn thất thoát, thé rồi ế ẩm, hai ông bà chủ cũ cũng đau buồn mà lần lượt ra đi. Cả ba giãy nhà được một người em trai ruột của người chồng chông coi, chính ông ta đã đồng ý cho anh chị chủ thuê lại và mở một quán cà phê y như ngày nào.
Đêm đầu tiên, Sau khi đã dọn dẹp quán và đóng cửa hàng, Thằng Hải bé hơn chị hồng năm tuổi, nghe đâu là bà con cùng quê của anh chị chủ. Nghe cách nó nói chuyện thì Hồng biết Hải không phải là đứa hư hỏng, nên Hồng coi nó như em ruột vật. Thằng Hải đang kê bàn ghế, chị Hồng dọn dẹp khu pha chế xong bảo nó:
- Hải à, chị lên nghỉ ngơi trước nha.
Thằng Hải trả lời:
- Dạ vâng.
Chợt lúc Hồng vừa bước lên trên cầu thang, thằng Hải đã vội gọi lại:
- Từ từ đã chị Hồng ơi, lại em bảo cái này?
Hồng thấy điệu bộ của Hải có vẻ lấm la lấm lép, chị ta tiến lại phía Hải. Hải nhìn quanh trong quán mặc dù biết rằng không còn ai nữa ngoài hai người, thế rồi thằng Hải kề tai thì thầm nhỏ:
- Chị có sợ ma không?
Hồng cười phá lên, rồi kêu là Hải nói chuyện nhảm nhí quá, làm gì có ma quỷ trên đời này. Hải ra hiệu cho chị Hồng im lặng, rồi mặt nó tó vẻ nghiêm trọng, nó nói tiếp:
- Tại chị mới đến không biết đó thôi, nguyên ba gian nhày này có ma đó.
Nói đến đây Hồng phì cười, chị ta cốc nhẹ lên đầu Hải rồi mắng yêu:
- Tào lao quá mày. Dọn dẹp rồi ngủ đi, mai còn mở hàng sớm.
Nói xong Hồng tiến bước thẳng lên tầng ba, bỏ mặc thằng Hải đứng làu bàu ở dưới. Làm việc được hơn một tháng, Hồng cuối cùng cũng đã quen được với công việc nên chị ta cảm thấy đỡ mệt hơn. Ngày tháng cứ thế trôi qua, cho đến một tối hôm chủ nhật cuối tuần. Khách ra vào nườm nượp, quán mùa hè mở cửa từ năm giờ vậy mà mới có năm rưỡi khách đã vào nườm nượp, do đây là mùa thi nên đông học sinh và gia đình lên, quán cà phê bán giá phải chăng nên khách đông lắm. Khách vào từ sáng, đến gần hai giờ trưa nhân viên còn phải thay nhau ăn cơm vì khách không ngơi. Đến tầm mười giờ rưỡi hơn tối khách mới vãn đáng kể. Đến đúng mười một giờ rưỡi mới đóng được quán. Chị Hồng mệt mỏi chào thằng Hải rồi lên tầng ba đặt mình xuống cái mảnh đệm con con dưới đất. Vừa mới hạ mình xuống đệm, chị Hồng dường như đã chìm luôn vào giấc ngủ sâu thăm thẳm. Được một lúc, chợt chị ta tỉnh dậy. Mùi cà phê thơm phưng phức lan tỏa khắp cả căn nhà. Hồng nhìn điện thoại thì thấy mới có hơn bốn giờ, chả lẽ thằng Haii lại dậy sớm như thế pha cà phê uống sao. Còn đang uể oải trên đệm, chợt chị nghe có tiếng người đi dép tổ ông dẫm trên cầu thang đang đi lên. Hồng nhớ là lên gác thì đâu có ai mang dép lên. Chị ngồi lặng im và cứ nghĩ rằng thằng Hải nó lên gọi chị dậy, và cu cậu đang ngái ngủ nên vẫn đi cả tông lên trên gác. Hồng tính dọa cho nó một vố sợ chết chơi. Chị tiến lại phía tường, nấp mình vào đó, đợi thằng Hải mở cửa sẽ hù nó một quả té đái. Tiếng bước chân chậm rãi đi lên, Hồng ép người vô tường nín thở và đinh ninh trong bụng sẽ được một phen cười vỡ bụng. Tiếng bước chân lên tới trước cửa tầng ba thì dừng lại. Hồng nín thở đợi thằng Hải mở cửa, quả nhiên, cái nắm đấm ở cửa bắt đầu xoáy. Tuy nhiên, Hồng hết đỗi ngạc nhiên khi mà cửa không hề có khóa, cái nắm đấm xoay đúng ba vòng thì dừng lại, cửa không hề mở ra, thế rồi tiếng bước chân lại tiến lên tầng bốn. Thế là Hồng nảy ra cía ý nghĩ là có thể thằng Hải nghĩ còn sớm nên mún chị ngủ thêm một tí, nhưng tại sao nó lại lên tầng bốn làm gì. Hồng nhớ rằng anh chị chủ có nói là nếu không có việc gì cần thiết thì đừng lên tầng bốn. Còn đang băn khoăn chợt Hồng nghe thấy tiếng cánh cửa gỗ từ trên tầng bốn kêu ken két rộng mợ. Nhanh như chớp, Hồng mở cửa chạy ra hành lang đứng thì tại cửa tầng bốn đó, chị thấy một cái bóng đen bay vụt vào trong phòng làm cánh cửa đóng đánh rầm một cái. Chị Hồng đứng băn khoăn không biết thằng Hải làm cái gì trên đó. Còn đang đứng suy nghĩ miên man, mắt nhìn vô cái cửa tầng bốn. Chợt có người vỗ vai mạnh một cái từ đằng sau, chị Hồng rú lên ngã nháo nhào xuống đất, chị quay lại nhìn thì thấy thằng Hải đang đứng nhìn chị với con mắt khó hiểu. Thế rồi như hiểu ra, nó cười ngặt nghẽo, chị Hồng đứng dậy đỏ mặt vì ngượng, thế rồi chị ta cốc đầu nó mắng cho đỡ quê:
- Ranh con, làm chị mày hết hồn.
Thằng hải vừa xao đầu vừa cười nghiêng ngả, nó vừa nói vừa cười:
- Chị làm gì mà đứng đây lúc bốn giờ rưỡi thế? Lại còn đóng cửa rầm rầm nữa. Bộ chị bị mộng du à?
Hồng lúc này mới nhớ ra, chị ta ngó nhìn lên cái cừa buồng tầng bốn. Thằng Hải ngó lên theo rồi nó hỏi:
- Chị nhìn cái gì trên đó thế?
Hồng lúc này mới quay ra nói:
- Lúc nãy chị tưởng mày chạy lên tầng bốn?
Thằng Hải lúc này mới nhìn chị nói:
- Làm gì có, em đang ngủ thì bị tiếng đóng cửa ầm ầm của chị làm cho tỉnh cả ngủ nè.
Hồng đang định nói thêm thì thằng hải đã quay xuống nhà và nó nói:
- Thôi xuống chuẩn bị mở cửa hàng luôn đi chị ơi, mà chị pha cho em một ly nâu đá nhé.
Hồng không nói gì, chỉ ừ cho có rồi đi theo thằng Hải xuống nhà. Đi được mấy bước, bỗng thằng hải đứng khựng lại, làm chị Hồng va vào nó, chị mắng:
- Thằng hâm, dừng lại làm gì thế.
Thằng Hải từ từ quay lại, mặt nó nghiêm trọng, nó nói giọng rờn rợn:
- Em nghĩ chắc chị nhìn thấy ma rồi đó.
Hồng nghe xong câu đó thì tức tối, dùng chân đá cho thằng Hải lộn mấy vòng, chị ta nói:
- Vớ vẩn, xuống.
Thằng Hải lộn mấy vòng đau điếng, nhưng nó vẫn cười ngắc nghẽo. Thằng Hải xuống nhà chuẩn bị bàn ghế. Hồng đi theo sau nó, đến chân cầu thang dưới tầng một, chị ta vừa xỏ dép, nhưng vẫn ngoái lại nhìn lên cái cửa phòng tầng bốn tối om ỏm đó. Không lẽ những gì hồng nghe thấy và nhìn thấy đêm qua chỉ là vì ảo giác do chị ta cảm thấy quá mệt mỏi?
chương 2: sự sợ hãi.
Hôm nay khách không đông lắm, vì mới chỉ là thứ hai đầu tuần nên công việc cũng tà tà. Hồng đang đứng trong quầy chuẩn bị sẵn món hoa quả dầm, thì nhỏ Nhung bê một khay cốc bẩn vào rửa. Cái Nhung đứng đằng sau Hồng rửa cốc, còn chị Hồng vẫn miệt mài thái nhỏ hoa quả. Đang tập trung cao độ vô việc thái hoa quả, chợt cái Nhung từ đằng sau rón rén tiến lại, vỗ vào vai chị Hồng bất ngờ và hét lớn:
- Òa!
Hồng đang thái dưa hấu những miếng nhỏ đều đặn, bị cái Nhung dọa làm cho giật nẩy người, lưỡi dao đưa nhầm, cắt tảng dưa hấu thành hai miếng to đùng. Hồng quay lại dận giữ vỗ mạnh vào vai Nhung quát:
- Con này! Hay nhở.
Nhung vẫn cười nhăn nhở, nhỏ tiến lại giúp chị Hồng cho đống dưa vào bát lớn để sẵn. Vừa làm, cái Nhung vừa thủ thỉ với chị Hồng:
- Chị dạo này bị làm sao ý, bộ chị bây giờ biết sợ ma rồi à?
Chị Hồng nhìn Nhung quát yêu:
- Con này chỉ được cái nói nhảm nhí, ma với quỷ gì.
Nhung lại nói tiếp giọng dụ dỗ:
- Chắc chắn có chuyện gì rùi mà, hôm nay thằng Hải nó kể cho em nghe rồi. Nhưng em vẫn muốn nghe chị kể lại cơ.
Hồng với Nhung, hai chị em cứ đứng đằng sau cái bàn pha chế mà cười rúc rich với nhau. Vừa lúc con bé Hạnh chạy vô, thấy vậy, con nhỏ nói:
- Hai chị làm cái gì mà cứ đứng thủ thỉ với nhau thế?
Nhung vừa lúc đó quay ra nói:
- Bé Hạnh vô nghe chị Hồng kể chuyện ma nè.
Con bé Hạnh nghe có chuyện mà là khoái lắm, nó chạy lon ton vào trong quầy đứng cạnh. Thấy hai con nhỏ em mình có vẻ tò mò và thực sự muốn nghe, chị Hồng đành phải chiều lòng chúng nó. Vừa lúc đang định kệ, Hồng để ý thấy con béo, Phương, đang mắt lấm la lấm lét, từ từ mon men, giả vờ tiến lại phía ba chị em như thể đang chuẩn bị hóng và hớt. Biết tính con nhỏ này nhiều chuyện, nghe xong là lại đi thêm với thắt, mách lẻo với chị chủ là ba chị em Hồng đồn thổi quán có ma. Chị Hồng khẽ khều tay nhỏ Nhung và con bé Hạnh, cả ba cùng nhìn chằm chằm vào con Phương. Con Phương lúc này như nhận ra là mình đã bị phát hiện, con béo này mới quê mặt, giả vờ tiến lại bàn pha chế lấy thêm giấy ăn, rồi nó cầm cái đống giấy ăn đó đứng ở cửa ra vào, thi thoảng lại liếc về phía ba người coi có còn bị để ý không. Cả ba người thấy cái điểu bộ của con béo này thì cười lăn cười bò, thế rồi Hồng cố tình nói lớn như để cả con Phương nghe thấy:
- Có gì cuối tuần này chị em mình làm xong đi chơi rồi chị kể cho các em nghe. Chứ bây giờ ở đây chim lợn nhiều lắm, không tiện.
Con Phương nghe xong câu đó thì tức điên người, cuối cùng nó đành bỏ sang dẫy nhà hai. Ba chị em thấy vậy thì cười nghiêng ngả, chợt chị Hồng đổi giọng, chị phát mạnh vào mông nhỏ Nhung mà nói:
- Con nhít này, đi ra mà mang cốc bẩn vào rửa đi.
Nhung ngường ngùng quay ra:
- Cái chị này, vô duyên quá.
Thế rồi Nhung lại cầm cái khay chạy ra ngoài, chị Hồng vừa định quay sang vỗ nốt mông con Hạnh thì chả thấy nó đâu, nhìn ra cửa đã thấy nó đứng đó lè lưỡi trêu mình. Chị Hồng mắng yêu:
- Con bé hạnh cứ đợi đấy nhé, lần này chị cho nợ.
Cuối cùng chị Hồng hẹn với cả Nhung và Hạnh là tối thứ bẩy sẽ đi ăn đêm và kể cho hai đứa nghe. Tối hôm nay, chị Hồng lên tầng ba ngủ như mọi khi, chị ta cứ nằm trên cái đệm, nhưng dường như không tài nào chợp mắt được. Dường như Hồng đang nằm chờ đợi một cái gì đó, hay nói đúng ra là đang đợi cái sự kì lạ xảy ra. Một đêm trôi qua không có gì, thế rồi tới cái đêm hôm thứ ba. Chị Hồng nghĩ rằng có lẽ hôm chủ nhật là do nảm thâm làm quá sức, nên dẫn ra ảo giác. Chị ta nằm trên giường thư thái và dần dần chìm vào giấc ngủ. Đang lim dim, chợt Hồng rùng mình khi nghe thấy những tiếng ghế sắt bị kéo trên nền dá hoa vang lên. Chị ngồi dậy nhìn vô điện thoại, quái lạ thật, mới có hai giờ sáng mà thằng Hải đã sắp xếp bàn ghế rồi sao? Chị Hồng nằm im thêm một lúc nữa lắng nghe thì quả nhiên không chỉ có mỗi tiếng kéo ghế, mà còn có những tiếng động khác vang lên như thể kéo bàn, rồi thì tiếng cốc lách cách, tiếng nước chảy vọng ra từ dưới tầng một, chắc là từ khu pha chế.
Hồng vốn không phải là một đứa sợ ma, nhưng giờ đây chị ta sợ rằng có ăn cướp vô quán. Nhưng lạ ở chỗ là, ăn cướp thì nó phải lên đây lục đồ đạc chứ nó ở dưới kéo bàn kéo ghế làm cái gì? Chả lẽ nó tính bê bàn ghế đi bán với cả chôm mấy cái cốc thủy tinh rẻ tiền hay sao? Mà còn tiếng nước chảy, không lẽ thằng trộm này nó rửa qua cốc cho sạch à? Hồng bỗng dưng cảm thấy buồn cười bản thận chính mình, buồn cười vì những suy diễn lung tung, và hơn cả là chị buồn cười vì trong chị đã có một chút dụt dè, nhút nhát. Chị Hồng ngồi dậy, vỗ vào chán một cái. Thế rồi chị vơ lấy cái phích nước không ở góc phòng như để làm vũ khí tự vệ. Hồng rón rén tiến về phía cửa phòng, chị ta đứng đó lắng nghe một lúc, rõ ràng vẫn còn có tiếng đồ đạc di chuyển ở dưới nhà. Một tay cầm phích, một tay từ từ hé mở cửa.
Cửa mở, Hồng thấy ánh sáng đèn dưới tầng một hắt lên tận tầng ba. Hồng dơ cái phích lên bằng hai tay như thể đang chuẩn bị đập vào đầu ai đó. Chị từ từ tiến ra ngoài hành lang, vừa mới quay mặt nhìn xuống, chị ta như chết lặng người đi, khi mà cửa phòng thằng Hải mở toang, đèn tắt tối ôm, và đứng ở trước cửa kia là một ông lão đầu trọc gần nửa, dáng gầy gò, mặc bộ pajama. Không! Nói đúng ra là bóng của một ông lão, vì Hồng gần như có thể nhìn xuyên qua được người ông ý. Hồng chết đứng ở đó, nhìn chằm chằm vô cái bóng người đàn ông đó được mấy giây thì chợt cái bóng đó quay mặt nhìn về phía Hồng. Vẻ mặt của ông lão buồn lắm, ông ta nhìn chị Hồng với một ánh mắt xa xăm. Hồng dường như hoảng hốt, chị ta quay vội vào phòng đóng cái cửa rầm lại.
Hồng ngồi co ro trên đệm, chị ta thử tự cấu mình coi có đang mơ không, nhưng quả thực là chị ta không hề mơ ngủ. Hồng ôm cái phích vào lòng, ngồi run lẩy bẩy nhìn về phía cửa buồng. Lúc này mọi tiếng động dưới nhà đã ngưng bặt, tiếng dép lê ngày nào lại xuất hiện, từng bước chậm rãi tiến lên tầng ba. Đến đúng trước cửa buồng Hồng thì tiếng bước chân dừng lại. Hồng mồ hôi toát ra nhễ nhại, hai tay ghì chặt cái phích nước như thể đang cố nín thở đợi cái cánh cửa phòng bật mở. Tay cầm lại quay hai, ba vòng rồi dừng hẳn. Rõ ràng cửa không khóa, chuyện gì xảy ra vậy? Chợt tiếng cửa phòng thằng Hải đóng lại cái rầm, tiếp sau là tiếng guốc gỗ phát ra từ tầng dưới bước dần lên đến cửa phòng Hồng. Lúc này đây chị ta toàn thân ơn lạnh, ngồi run lẩy bẩy. Một lúc sau, cả tiếng dép lê và tiếng guốc cùng nhau tiến lên trên tầng bốn, Hồng vẫn ngồi co ro trên đệm lắng tai nghe tiếng bước chân xa dần. Tiếng cửa phòng tầng bốn lại mở ra ken két, và bất ngờ đóng lại khiến cho Hồng khẽ rùng mình. Bốn bề ím ắng trở lại, Hồng vẫn ngồi đó, người vẫn còn run, có lẽ nhỏ Nhung đã nói đúng, Hồng đã bắt đầu hiểu được cái cảm giác mà bấy lâu nay chị ta chưa từng bao giờ trải qua, đó là cái cảm giác sợ ma. Quả nhiên đúng như một câu nói của người xưa để lại, “chưa thấy quan tài, chưa nhỏ lệ”, bây giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa, cái thứ mà Hồng vừa tận mắt chứng kiến, những gì Hồng nghe thấy lúc nãy, hay như ở cái tối hôm chủ nhật tuần trước, tất cả chỉ càng làm chị ta thêm tin vào một điều, tại cái quán cà phê này đây, ma quỷ đang lởn vởn hiện hình.
Thế rồi Hồng chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Thằng Hải lên gọi chị dậy như mọi khi, thấy cái cảnh chị ta ngồi ngủ quên, tay ôm cái phích, thằng Hải không nhịn được cười, nó lay chị Hồng gọi:
- Chị Hồng ơi, dậy đi. Sao lại ngồi mà ngủ thế này.
Chị Hồng từ từ tỉnh giấc, chị ta uể oải nhìn quanh thì thấy trời đã bắt đầu hửng sáng. Hồng buông cái phích qua một bên, rồi đứng dậy. Thằng Hải đi đằng sau chị Hồng vẫn cười và nói:
- Chị mộng du hay sao mà ngồi ngủ ôm phích nước nóng thế?
Chị Hồng không nói gì, chỉ lặng lẽ bước xuống tầng một. Thấy chị Hồng khác lạ với ngày thường, thằng Hải cũng thôi không đùa nữa, chỉ lặng lẽ bước theo sau chị. Chợt Hồng đứng khựng lại giữa cầu thang, thằng Hải dừng theo, chị ta quay lại hỏi nó:
- Hải, đêm qua em có thấy gì lạ không?
Thằng Hải đáp:
- Dạ, đêm qua em ngủ như chết, có thấy gì lạ đâu ạ.
Nghe câu trả lời đó của nó, Hồng lại tiếp tục bước xuống tầng một. Nhưng vừa đứng ở chân cầu thang tầng một, Hồng đã ngã ngửa ra đằng sau. Dưới tầng một, chính giữa phòng, tối qua rõ ràng thằng Hải đã kê lại hết bàn ghế cho gọn, vậy mà giờ đây, có tất cả là bốn cái bàn tròn nhỏ đặt ngay ngắn ở giữa, xung quanh là đủ mười cái ghế. Trên bàn còn bầy lọ tăm xỉa răng, rồi thì mấy cái đĩa to bé, bốn cái ly cà phê và sáu cốc thường khác hay dùng để đựng nước hoa quả. Điểm đáng nói là cốc nào cũng chứa nước lã. Thằng Hải lách qua chị Hồng bước lại cái bàn đó, nó nhìn quanh một lúc rồi nói:
- Lạ thật? ai lại đi bầy biện đêm qua thế này?
Nó đứng đó nhìn chị Hồng rồi nói:
- Cái này là tối qua chị làm à?
Chị Hồng nhìn nó rồi lại nhìn cái bàn đó không đáp lời. Thằng Hải nhìn thêm một lúc nữa, rồi nó cuống quýt dọn dẹp. Vừa dọn dẹp vừa nói:
- Thôi dọn đi chị ơi còn mở quán nữa.
Hồng từ từ tiến lại, đứng đằng sau Hải, chị ta hỏi giọng nghiêm nghị:
- Hải, chị hỏi thật. Có phải là em đang tìm cách trêu chị không.
Hải quay lại lắc đầu lia lịa:
- Không, em trêu chị để làm gì chứ? Chị làm đã lâu ở đây, chị hiểu tính em mà…
Hồng nghe giọng nói đó của Hải, cộng thêm làm việc với Hải đã lâu nên chị ta biết tính nó. Nếu thế này thì lạ quá, Hồng thiết nghĩ cho dù là ma quỷ hay người nào đó làm ba cái trò này, thì họ đã đạt được mục đích của họ rồi, vì chị ta đã thực sự sợ.
chương 3: phá
Cả ngày hôm đó, chị Hồng cứ mang cái vẻ mặt trầm lặng, chị ta không nói năng hoạt bái vui vẻ như mọi khi. Chị chủ hỏi có bị ốm hay làm sao không thì Hồng chỉ bảo là mình khỏe nên không cần nghỉ. Mọi người ai ai cũng thấy lạ, xong rồi có một số nhân viên khác còn nghi ngờ thằng Hải nó hỗn láo gì với Hồng, vì chỉ có nó và chị ta ở lại trông quán mà thôi. Thằng Hải lúc đầu nó im lặng, nhưng thấy nhiều người xúm lại hỏi và nghi ngờ nó quá, thế nên thằng Hải buộc lòng phải nói ra. Thằng Hải nó nói là không hiểu đêm qua chị Hồng mơ mộng, hay là gặp phải cái gì mà lúc lên gọi chị ta dậy sáng nay thì Hồng đã có biểu hiện lạ lắm rồi. Tuy là nói vậy, nhưng thằng Hải nó không kể lại việc chị Hồng tối quá ngồi ngủ ôm phích nước, và việc dưới tầng một có ai đó đã kê bàn ghế và bầy biện lại các thứ. Con bé Hạnh và nhỏ Nhung nghe loáng thoáng qua thì thương chị Hồng nhiều lắm, vì chị làm cả ngày vất vả, giờ lại còn không biết có chuyện đang xảy ra với chị, chắc chắn chị phải mệt mỏi lắm. Cũng thật không may cho Hồng, còn béo Phương đã nghe lỏm được câu chuyện mà thằng Hải kể, nó lập tức chạy ngay đến bên chị chủ kể lể, đồng thời thêm thắt một số chi tiết hư cấu mà nó tự bịa ra, nó nói:
- Chị ơi, chị biết quán mình đang bị đồn thổi là có ma không?
Chị chủ nghe xong thì cau mày hỏi lại nó:
- Cái gì cơ? Đứa nào nói thế?
Con béo Phương đáp:
- Em chỉ nghe loáng thoáng, hình như là chị Hồng kêu là bị ma trêu quỷ ghẹo ở nhà này hay sao ý. Mà em nghĩ nếu mà để khách hàng biết được thì quán ta làm ăn thua lỗ là cái chắc.
Chị chủ nghe xong thì vội đứng lên gọi chị Hồng ra đằng sau nói chuyện, để nhân viên khác lo việc pha chế. Con béo đứng ở ngoài thi thoảng liếc vô thấy chị chủ mắng chị Hồng té tát, nó tủm tỉm cười khoái chí lắm. Nhỏ Nhung vừa lúc vào thấy cảnh tưởng đó thì uất lắm, thề rồi Nhung trợn mắt nhìn con béo Phương. Con béo đang đứng tủm tỉm cười, chợt nó nhận ra Nhung đang nhìn nó mặt hằm hằm, con béo vội giả vờ quay đi nhưng thỉnh thoảng vấn liếc về phía Nhung. Nhung lúc này hầm hầm tiến lại, con béo run lẩy bẩy. Nhung tiến tới, một tay cầm khay, một tay vừa giơ lên cao như tính tát vào mặt nó, con béo lúc này mới hét toáng lên:
- Chị làm gì thế?
Vừa tầm, nhỏ Nhung đưa tay ra sau đầu xong vờ như đang gãi. Rồi nhỏ Nhung quát nó:
- Mày điên à, tao ra lấy nước lọc cho khách chứ làm cái gì.
Thế rồi Nhung vòng ra đằng sau nó, bắt đầu lấy mấy ly nước lọc mới để lên khay. Chị chủ thấy to tiếng ở ngoài liền tiến ra hỏi:
- Lại có chuyện gì thế?
Nhung nhanh mồm nói trước:
- Em ra lấy nước cho khách thì tự nhiên con béo nó hét toáng lên.
Chị chủ nhìn con béo mắng:
- Mày không có việc gì làm hả Phương, ra gian nhà hai và ba coi có khách nào cần cái gì không đi.
Con béo biết mình bị Nhung chơi xỏ, nó ấm ức lắm, nhưng cũng đành im lặng mà bước ra chỗ khác cho nước nó trong. May mà có Nhung, nên chị Hồng được giải thoát, vì chị chủ phải bận đi tiếp mấy người bạn mới tới. Đáng lẽ là Nhung chỉ làm ca sáng, nhưng nhỏ chịu ở lại với chị Hồng để an ủi chị tới khi quán đóng cửa. Chị Hồng kể cho nhỏ Nhung nghe về những điều kì lạ mà chị gặp phải, nhỏ Nhung cũng vốn là một người tò mò, hơn nữa Nhung cũng chưa từng gặp mà quỷ bảo giờ. Đêm hôm đó, nhỏ Nhung đã quyết định xin phép mẹ được ngủ lại ở nhà bạn học, nhưng thực chất là ngủ lại quán với chị Hồng để đón đợi cái khoảnh khắc mà nhỏ hằng mong đợi. Đêm hôm đó, cả hai chị em ngồi đợi mãi, nhỏ Nhung nằm cả đêm thao thức, như cố chờ đợi cái sự lạ xảy ra. Về phần chị Hồng, có lẽ đêm nay nhờ có đứa em can đảm ở bên mà chị ta cuối cùng cũng có một giấc ngủ an lành. Sáng hôm sau mọi việc trở lại như bình thường, chị Hồng trở nên vui vẻ hơn hẳn hôm trước. Còn nhỏ Nhung cũng chả dám nói gì, vì có lẽ đối Nhung, chỉ cần nhìn thấy bà chị kết nghĩa của mình vui là được rồi.
Một ngày làm việc sẽ trôi qua rất nhanh nếu như ngày hôm đó bản thấy một người cảm thấy vui vẻ. Mới quanh đi quẩn lại mà đã gần mười một giờ đêm, hôm nay nhỏ Nhung phải về nhà, vì không thể xin phép mẹ ngủ lại với Hồng được nữa. Thằng Hải hôm nay dắt xe nhiều nên mệt mỏi lắm, nó kê bàn ghế xong là chuồn lên gác luôn, chỉ còn chị Hồng đứng ở dưới rửa đống đĩa với cốc, vì hôm nay khách vào ăn cũng nhiều. Chị Hồng đứng đó rửa đĩa cốc, chiếc điện thoại để trên bàn đang vang lên những bản tình ca. Cứ vừa đứng đó rửa bát, chị Hồng vừa lẩm nhẩm hát theo, chìm đắm trong cái bản nhạc đó. Chợt một tiếng cửa phòng từ trên gác đóng cái rầm khiến cho chị ta giật thót mình. Hồng ngưng tay, bây giờ chị ta mới chợt nhớ lại cái cảm giác sợ hãi hôm nào mà chị đã từng trải qua, và điều làm Hồng sợ hãi hơn cả là đêm nay sẽ không còn ai ở bên chị như tối hôm qua nữa. Chị Hồng run rẩy, lâu qua tay rồi với cầm lấy cái điện thoại tắt nhạc đi. Bốn bề giờ đây yên ắng một cách đáng sợ, dường như chị Hồng có thể nghe thấy được tiếng nhịp tim mình đang đạp rất chậm. Đứng nghe ngóng một lúc không thấy gì, Hồng lại bắt đầu rửa đĩa cốc. Tiếng nước chảy, rồi thì tiếng đĩa cốc va vào nhau cứ vang lên trong không gian im lặng. Thay vì quay mặt thẳng ra cửa chính như chỗ pha chế, thì cái chỗ rửa bát lại quay lưng ra ngoài, bên trên là một cái cửa sổ hai cánh, nhìn vào một con ngõ nhỏ sau gian nhà. Hồng cứ đứng đó, lặng thinh rửa bát trong cái bầu không khí im ắng đến rợn người. Chị ta cứ cúi gằm mặt xuống mà rửa, không hiểu kể từ cái giây phút nào, mà Hồng có cảm giác như không chỉ còn có một mình mình trong gian nhà này. “Tất nhiên là không chỉ có một mình mình trong gian nhà này rồi”, Hồng cười bản thân và trách mình nghĩ vớ vẩn quá, “tất nhiên là còn thằng Hải đang ngủ khò trên tầng hai nữa mà”, chị ta cố lái suy nghĩ của mình sang một chiều hướng khác.
Nhưng những cái ý nghĩ tích cực đó cũng chả tồn tại được bao lâu, vì cái sự sợ hãi của Hồng bây giờ là quá lớn. Thế rồi chị ta bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng, da gà cứ từ từ từng cái một dựng đứng lên. Chính tại cái tầng một này đây, Hồng có linh tính như thể có người khác đáng đứng bên cạnh cô, thậm chí là đang nhìn cô vậy. Hồng từ từ rửa qua từng chiếc đĩa một. Chợt một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi vào gáy cô, Hồng trong giấy phút đó đã rùng mình đánh rơi cái đĩa xuống đất vỡ tan tành. Cuống cuồng, chị ta vội cúi xuống thu dọn những mảnh vỡ, mồ hôi trên trán chị ta bắt đầu lấm tấm. Thu dọn những mảnh vỡ xong, Hồng đứng lên, chợt như linh tính có cái gì đó đang đợi mình, chị ta từ từ nhìn lên cái cửa sổ. Chị Hồng hét lên sợ hãi khi mà chị nhìn qua những cái khẽ ở cánh gỗ thì nhận thấy rằng có một người mặc quần áo trắng đang đứng đó từ lúc nào. Hồng sợ quá, lùi lại mấy bước va người vào cái bàn pha chế ở đằng sau. Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, cái bóng người mặc áo trắng đó đã biến mất. Chị Hồng thở hổn hển, đặt tay lên ngực như muốn dữ lấy con tim mình để nó khỏi văng ra ngoài vậy. Còn chưa kịp trấn tĩnh lại bản thân, điện phụt tắt, mọi thứ tối om. Hồng hoảng loạn đánh rơi nốt mấy mảnh đĩa vỡ xuống đất, chị ta quờ tay trong bóng tối lên cái mặt bàn như thể để tìm chiếc điện thoại của mình. Lần mò một lúc, chợt chị ta dẫm phải một vật gì đó mềm mềm, còn chưa biết là cái gì, chợt Hồng có cảm giác như đang dẫm lên chân một ái đó. Một tia ý nghĩ lóe lên trong đầu Hồng, chị ta đứng im, thế rồi Hồng bắt đầu nghe thấy có tiếng thở nhè nhẹ. Một hơi thở lạnh buốt phả vào mặt Hồng làm cho chị ta hoảng loạn. Hồng hét lên sợ hãi, cô cuống quýt chạy trong bóng đêm, hồng va vào cạnh thành bàn pha chế ngã xuống đất. Chợt Hồng nghe thấy tiếng đĩa cốc bị ném xuống bàn vang lên, còn Hồng bò dưới mặt đất sợ hãi cuống quýt. Thế rồi chị ta ngồi thu mình trong một góc, run lẩy bẩy mồm liên tục niệm “nam mô a di đà phật, xin hãy tha cho con”. Chợt tiếng khóc ở đâu vang vọng lại, là tiếng khóc của một người đàn bà. Cái tiếng khóc này nghe não nề lắm, Hồng đưa hai tay lên bịt lấy tai như thể không muốn nghe.
Thế rồi tiếng dép lê lại xuất hiện và nó cứ vang vọng trong bóng tối. Kinh hãi hơn là cái tiếng dép đó đang tiến lại về phía Hồng. Chợ tiếng dép dừng lại tại vị trí mà có thể coi như là người đó đang đứng trước mặt chị vậy. Hồng giường như nín thở trong bóng tối, tiếng khóc vẫn vang vọng đâu đây, chợt một bàn tay lạnh buốt tóm lấy chân chị ta và cố kéo chị ta ra khỏi chỗ đang ngồi vậy. Chị Hồng sợ hãi tột độ, chân đạp lia lại, chị ta gào khóc thảm thiết, nhắm mắt hét lớn:
- Thằng Hải đâu? Xuống cứu chị với ! Hải ơi?
Thằng Hải lúc này nghe tiếng tỉnh giấc, nó vớ cái đèn pin rồi với cái gậy gỗ ở phòng, lao xuống tầng một. Thằng Hải hơi sợ vì nó tưởng có cướp phá cửa vào, thằng Hải cầm điện thoại bật đền flash lên xoi khắp tầng một như cố tìm coi chị Hồng đâu. Nó nghe tiếng chị ta gào thét tên nó, rồi cuối cùng Hải thấy chị Hồng đang ngồi co ro dưới một cái gầm bàn lớn, chân đạp lia lịa. Thằng Hải hét lớn:
- Chị Hồng! làm sao thế này?
Chị Hồng đang la hét nghe tiếng nó thì mới ngưng, chị ta từ từ mở mắt ra thì thấy cái đèn flash của thằng Hải đang chiếu thẳng vào mình. Hồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Điện chợt lóe sánh trở lại, thằng Hải đứng đó nhìn chị Hồng vẻ mặt khó hiểu. Chị ta từ từ bỏ khổi gầm bà rồi đứng lên, chợt lúc vừa nhìn thẳng Hải, Hồng mặt thất sắc khi mà ngay sau lưng Hải là một người đàn bà mặc áo trắng, mái tóc ngả mầu. Hồng chui tọt lại vào gầm bàn khóc lóc thảm thiết, chị ta nói trong nước mắt:
- Hải ơi … có ai đứng đằng sau em kìa ... chị sợ lắm …
Thằng Hải nghe xong, nó quay lại thì không thấy ai cả. Rồi nó quay lại nói:
- Chị nói cái gì thế? Sau em làm gì có ai?
Chị Hồng vẫn chui trong gầm bàn, vừa khóc nức nở vừa nói:
- Có mà … chị nhìn thấy người đàn bà đứng sau em đó…
Thằng Hải lại quay lại nhìn, xung quanh, quả thật là không có ai, nó lại nói:
- Làm gì có ai.
Thằng Hải cứ đứng đó đôi co với chị Hồng, chị ta thì nhất quyết không chịu chui ra. Thấy nói không được, thằng Hải phải chui xuống, lôi kéo mãi mới đưa được chị Hồng ra khỏi gầm bàn. Ra khỏi, chị Hồng cứ đứng đằng sau nó, vẻ mặt sợ hãi nhìn xung quanh. Cả đêm hôm đó, chị Hồng bắt thằng Hải phải lên ngủ cùng với mình, chị Hồng thì nằm đệm, còn thằng Hải thì nằm dưới đất bên cạnh là cái gậy gỗ để bảo vệ bà chị mình. Nằm đó rất lâu nhưng phải đến hơn hai giờ sáng cả hai người mới chợp mắt ngủ được.
chương 4: vị khách cuối ngày.
Sáng ngày hôm sau, mọi việc dường như trở nên rối loạn khi mà chị Hồng nằng nặc xin nghỉ việc làm tại quán cà phê. Chị chủ và anh chủ thì nhất quyết không thể cho Hồng nghỉ được vì quán đang đông, với cả nếu Hồng nghỉ làm thì kiếm đâu ra được một nhân viên pha trế khác có tay nghề cao như Hồng bây giờ. Chị chủ và anh chủ đã gọi cả thằng Hải vô để hỏi coi có chuyện gì xảy ra. Nghe thằng Hải kể rõ đầu đuôi câu chuyện về sự việc ngày hôm qua, anh chị chủ còn tức giận hơn và mắng chị Hồng xối xả. Nhỏ Nhung ở ngoài nghe rõ đầu đuôi ngọn nghành thì thấy thương chị Hồng hơn, nhỏ nghĩ chắc chắn phải có chuyện gì đang thực sự xảy ra với chị. Nói chuyện một thôi một hồi, cuối cùng anh chị chủ đành phải đồng ý cho chị Hồng nghỉ việc, nhưng phải làm nốt tuần này và hết tuần sau để có thời gian đi kiếm người mới. Hồng thực sự muốn nghỉ làm quán này càng sớm càng tốt, nhưng nghe xong lời đề nghị đó thì chị Hồng đành chấp nhận ở lại làm thêm một tuần. Trong thời gian này, chị Hồng đành kiếm một nhà nghỉ nào gần đó để ở tạm. Đợi lúc anh chị chủ đã đi khỏi, nhỏ Nhung mon men lại gần chị Hồng, nhỏ hỏi:
- Chị à, lại có chuyện gì thế?
Chị Hồng nhìn Nhung vẻ mặt buồn bã:
- Chị khổ quá em ạ … đêm qua chị lại bị trêu … chị bây giờ chỉ muốn nghỉ làm chỗ này ngay thôi…
Nhỏ Nhung nghe thấy vậy bèn thốt lên:
- Chị đừng nói thế chứ. Chị nghỉ làm thì em biết nói chuyện với ai bây giờ…
Hồng nghe xong câu đó thỉ chỉ mỉm cười, rồi gương mặt chị ta lại thể hiện rõ một nỗi buồn bã ú ám. Nhỏ Nhung thấy vậy cũng chả biết nói gì thêm, chỉ biết tiếp túc rửa cốc. Chợt Nhung như nhớ ra điều gì đó, nhỏ quay ra nói với chị Hồng:
- Em biết một người có thể giúp chị rùi.
Chị Hồng nghe thấy thế thì nói:
- Ai hả em, thầy bùa hay thầy tà?
Nhỏ Nhung cười lớn và nói:
- Chị hâm quá à. Chị nhớ anh chàng đang tán tỉnh em không?
Chị Hồng cười rồi nói:
- Cái cậu nhóc chuyên viết truyện ma mà em hay kể cho chị nghe chứ gì? Cậu nhóc đó thì giúp được gì chị cơ chứ.
Nhung cười nói:
- Em nghĩ là có đó, anh chàng này viết truyện được lắm đó. Hơn thế nữa, truyện cậu ta viết chân thực lắm, không có vẻ gì là ba hoa bốc phét cả. Cái hôm em đi chơi với cậu ta, nghe cậu ta nói nhiều về vấn đề tâm linh lắm, em nghĩ chắc cậu ta phải tìm hiểu nhiều lắm mới viết được như thế đó.
Chị Hồng nghe xong có vẻ hơi do dự, nhưng chị nói:
- Nhưng cậu ta thì giúp được gì chị bây giờ?
Nhung vội đáp:
- Để em kệu cậu ta trưa nay ra nói chuyện với chị, lúc đó vắng khách nên chị sẽ có thời gian nói chuyện với cậu ta được lâu hơn. Thêm nữa là chị cứ kể hết cho cậu ta nghe đi, em tin cậu ta sẽ có những lời khuyên tốt hay như nghĩ ra cách giải quyết vấn đề giúp chị.
Chị Hồng nghe thế thì cứ nằng nặc từ chối kêu thôi, sợ làm phiền cậu nhóc kia. Sau một hồi thuyết phục, cuối cùng chị Hồng đành phải đồng ý lời đề nghị của Nhung. Nhung hân hoan cầm điện thoại nhắn tin ngay cho anh chàng viết truyện kia, hẹn trưa nay đến quán để nói chuyện.
Thật đúng là ý trời, trưa hôm đó anh chị chủ đều đi có việc, còn béo thì nghỉ làm, cửa hàng lại vắng khách nên rất thuận tiện cho cuộc nói chuyện này. Tầm một giờ trưa, khi nhân viên trong quán mới ăn cơm xong, một chiếc xe SH còn nguyên hai “xẻng” dừng trước cửa quán. Thằng Hải chạy ra dắt xe, chàng trai tháo chiếc mũ bảo hiểm vẽ vằn vện những hình thù kì quái xuống cheo vào xe. Chàng trai này là một thanh niêm tầm mười tám đến hai mươi tuổi, cắt đầu cua, dáng người to cao như một con gấu với hai cái “đít trai” trên mặt. Anh chàng này mặc một cái quần ngố đi cùng với một chiếc áo phông mầu đen, trên cổ là vòng bạc còn tay trái thì vô số lắc bạc. Bước vô trong quán ngó nghiêng một lúc, nhỏ Nhung chạy ra nói:
- Anh đến rùi à, ngồi đây nè.
Chàng trai cười, rồi ngồi xuống một chiếc bàn ngay gần khu pha chế. Nhung hỏi lun:
- Anh lại uống nâu đá chứ gì?
Chàng trai ngửng đầu lên cười và nói:
- Chỉ có cô thư kí của anh là hiểu anh thôi.
Một lúc sau nhỏ Nhung mang một cốc nâu đá ra đặt trước mặt chàng trai, đi theo sau là chị Hồng. Hai người ngồi cùng xuống chiếc bàn đó, Nhung nhanh nhẹn nói:
- Đây là chị Hồng, người mà em nói là cần anh giúp đỡ một số vấn đề đó.
Chàng trai này cười rồi đưa tay ra bắt tay với chị Hồng:
- Chào chị, em là Hưng ạ.
Qua một lúc giới thiệu và nói chuyện, chị Hồng biết cậu nhóc tên Hưng này đang đi du học ở Mỹ, đồng thời cũng là tác giả viết cuốn sách “Bên Kia Của Sự Sống” mà Nhung cho chị ta coi qua. Nói chuyện tán gẫu một lúc, khi vào vấn đề chính thì mấy nhân viên quanh đó cũng tụ tập hết cả lại cái bàn đó để nghe, cũng may mà quán chỉ có lưa thưa một vài khách nên không đáng ngại. Trước khi chị Hồng kể câu chuyện, Hưng có nói:
- Trước khi chị kể với em, em xin được nói trước luôn là em không phải thầy bói, hay như thầy tà gì đâu cả chị nhé. Cho nên có thể những gì em nói với chị là có hiệu quả, và cũng có thể là không giải quyết được vấn đề gì. Em chỉ muốn chị biết trước không có lại bảo em là chém gió.
Mọi người nghe xong thì cười ầm hết cả lên, nhỏ Nhung nói lớn:
- Thế cơ mà, anh có định để cho chị Hồng kể không?
Thế là mọi người im lặng để lắng nghe chị Hồng kể. Chị Hồng nhân tiện hôm đó cũng kể hết tất cả mọi chuyện không chỉ cho Hưng, mà còn cho mấy nhân viên ở quán nghe lại luôn. Mọi người ai ai cũng lắng nghe, riêng có thằng Hải, trên mặt nó lúc này tỏ một chút gì đó lo ngại. Sau khi nghe xong câu chuyện của chị Hồng, Hưng làm một ngụm cà phê rồi châm điếu thuốc dít một hơi dài. Hưng hỏi chị Hồng:
- Vậy tức là mọi việc bắt đầu từ cái tối hôm chủ nhật tuần trước đúng không ạ?
Chị Hồng lưỡng lự:
- Không biết có đúng tối hôm đó không, chị thì nghĩ là tại chị làm việc mệt quá nên bị ảo giác em ạ.
Hưng chỉ mỉm cười, rồi cậu ta bắt đầu nói:
- Em nghĩ là không phải ảo giác đâu. Trước tiên để em nói với chị thế này nhé, thông thường những người nhìn thấy được cõi âm thường được dựa vào hai yếu tố đó là tự nhiên hoặc tác động. Nói về yếu tố tác động, chắc chị biết có nhiều người sau khi thay mắt, như trên phim ảnh, hoặc như là sau những ca phẫu thuật thập tử nhất sinh, hay như họ bị đập đầu hoặc bị một cái gì đó tác động thì lập tức họ sẽ nhìn thấy được cõi âm.
Nói rồi Hưng dít thêm hơi thuốc nữa, sau đó cậu ta nói tiếp:
- Còn về yếu tố tự nhiên, thì theo em, mỗi người trong chúng ta đều có cơ duyên được nhìn thấy cõi âm. Hay nói cách nào khác, đến một thời điểm nào đó, tại cái giây phút đó, hoàn cảnh đó, mà người ta sẽ bắt đầu nhìn thấy cõi âm. Tuy là nói vậy, nhưng những người thuộc nhóm yếu tố tự nhiên có thể là nhìn thấy cả đời, hoặc họ sẽ chỉ nhìn thấy đến thời điểm nào đó thôi.
Chị Hồng thở dài:
- Vậy ý em thì chị là trường hợp tự nhiên à?
Hừng đáp:
- Em nghĩ chắc chắn là vậy, có lẽ cái tối chủ nhật chính là cái thời điểm mà chị bắt đầu cảm nhận được cõi âm.
Chị Hồng hỏi tiếp:
- Thế đến bao giờ thì chị sẽ không còn cảm nhận được nữa?
Hưng chỉ cười rồi nói:
- Cái này thì em không rõ, vì như em đã nói, em không phải thầy bùa. Với cả, em nghĩ nếu trường hợp của chị thuộc yếu tố tự nhiên, thì chắc chắn đó là định mệnh hay như duyên số của chị, bắt buộc chị phải giải quyết một vấn đề gì đó có liên quan tới cõi âm. Nếu như chị không giải quyết được, thì có hai khả năng, một là chị sẽ phải nhìn thấy cõi âm suốt đời, hai là chị sẽ sợ hãi hay như đau khổ đến chết mà thôi.
Nghe xong cấu đó, chị Hồng khẽ rùng mình, trên khuôn mặt chị ta giờ đây đã toát lên một chút gì đó sợ hãi. Nhỏ Nhung vội nói tren vô:
- Thế nhỡ chả may chị Hồng bị vong theo thì sao?
Hưng nhìn Nhung cười rồi đáp lại:
- Nếu bị vong theo thì đã chả phải đợi đến tận bây giờ mới cảm nhận được đâu em ạ.
Nhung có suy nghĩ một chút, nhưng rồi nhỏ lại nói tiếp:
- Thế nhỡ đến bây giờ mới là thời điểm nhận ra, như lúc anh nói yếu tố tự nhiên cũng phụ thuộc vào địa điểm, thời gian đó thôi?
Hưng cười lớn, rồi cậu ta lắc đầu:
- Nói về việc bị vong theo thì anh không nghĩ là nó như thế đâu. Hơn nữa em nên nhớ rằng bị vong theo lại là một vấn đề khác, mà trên đời này, ai mà chả bị vong theo hả em? Chỉ có điều vong đó lành hay dữ mà thôi.
Chị Hồng khuôn mặt lúc này lộ rõ vẻ bế tắc, thế rồi chị hỏi:
- Vậy theo em, chị có nên đi coi bói không? hay là đi gặp thầy xin làm lễ giải hạn?
Hưng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chị ta đáp:
- Về phần em, em tuy là viết truyện tâm linh và tin rằng có thế giới bên kia, nhưng em nói thật là em hầu như không bao giờ tin mấy cái trò như coi bói, giải hạn, hay như là được thần thánh chọn này nọ. Em chỉ tin vào người nào coi bói được nhưng không sống bằng cái nghề đó như bác Trung mà nhà em hay đi coi dưới Nam Định mà thôi. Bác ý coi số tướng, coi sao được, nhưng con giai bác và bản thân bác sống bằng nghề sửa chữa đồ điện tử. Còn cái bọn buôn thần bán thánh tại cái đất Hà Nội này thì có cho tiền em cũng không bao giờ tin. Đó là bản thân em thôi, chị có thể đi coi nếu chị thích, nhưng em thiết nghĩ cái gì giải quyết theo tự nhiên cũng tốt hơn là dùng vũ lực hay cưỡng chế chị ạ.
Chị Hồng nghe xong mới nhăn mặt hỏi:
- Em nói giải quyết theo tự nhiên là sao? Thế nào là giải quyết theo vũ lực, cưỡng chế chứ?
Hưng nói rõ hơn:
- Giải quyết tự nhiên là thuận theo ý trời, thuận theo số phận, tự mình tìm ra nguyên nhân, tự mình giải quyết. Còn như giải quyết theo vũ lực, hay như cưỡng chế tức là chị mượn tay người khác, nói ở đây là nhờ ba cái loại thầy bói thầy bùa can thiệp, bắt ép người cõi âm phải ngưng lại, chỉ để thỏa mãn cái mục đích của riêng chị.
Nhỏ Nhung nghe xong có vẻ không hài lòng bèn nói lớn:
- Nói như anh thì bố ai biết được nguyên nhân ra sao với cả giải quyết như thế nào? Mà em thấy đầy người dùng vũ lực với cưỡng chế mà có sao đâu?
Hưng chưa kịp trả lời, nhưng khi cậu ta nhìn vào mặt chị Hồng, cùng biết chị muốn ngăn cái Nhung lại lắm, những có lẽ nhừng lời Nhung vừa nói ra rất đúng với những ý nghĩ của chị. Hưng im lặng một hồi, cậu ta suy nghĩ một cái gì đó, thế rồi Hưng lại nhìn thẳng vào mắt chị Hồng rồi nói:
- Em thực sự không phải là thầy bói, hay thầy bùa nên em không thể can thiệp vào chuyện chị đang gặp. Nhưng em chỉ muốn hỏi chị một câu, chị có tin em không? những lời em sắp nói ra đây chị nghe sẽ có vẻ hoang đường lắm.
Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về hết phía chị Hồng, chị Hồng nhìn thẳng vào mắt Hưng, rồi như một phép mầu, chị ta khẽ gật đầu. Thấy chị Hồng đồng tình với mình, Hưng bắt đầu nói:
- Về phần em, nghe Nhung kể về chị rất nhiều, và nói chị là người tốt. Bản thân em hôm nay ngồi nói chuyện với chị đã lâu, và em tin rằng bản năng nhận biết con người của em là đúng, và em cảm nhận được chị là người tốt thực sự.
Nghe Hưng nói đến đây, chị Hồng mỉm cười, rồi Hưng nói tiếp:
- Tuy nhiên, đó chỉ là em nghĩ về chị. Còn thực sự chị là người tốt hay xấu? những gì chị đã từng làm cho đến thời điểm bây giờ là đúng hay sai? Thì những cái đó lại không phải để cho em hay như những người nào còn sống phán xét. Mà cái sự phán xét đó sẽ do ông trời quyết định.
Nghe đến đây, mặt chị Hồng lại có thoáng chút buồn, Hưng vội hỏi:
- Chị có tin vào thần chết không? chị có tin mỗi khi một người sắp chết, thần chết sẽ đến bên họ và đưa họ qua thế giới bên kia không?
Chị Hồng khẽ gật đầu, lúc này nhỏ Nhung nhảy vô nói:
- Em tưởng cái đó là phương Tây tin thôi, còn như anh viết, quan niệm của người Châu Á là khi ai đó sắp chết, thường thường sẽ có phán quan đại nhân và quỷ sai đến bắt người đi còn gì? Chính anh cũng tin vậy mà.
Hưng quay sang nhìn nhung nói:
- Em từ từ đã nào.
Thế rồi cậu ta quay lại về phía chị Hồng nói tiếp:
- Đúng như Nhung nói, phương tây quan niệm thần chết là một người mặc áo khoác dài đen, tay cầm lưỡi liềm dài, thường xuất hiện để đứa người chết sang bên kia thế giới. Còn đối với người Châu Á, thì thần chết được thay bởi phán quan đại nhân và quỷ sai. Nhưng, có một điều mà em đã đọc được một điều rất thú vị về quan niệm tâm linh của người Châu Á, còn có một người nữa, đi trước cả phán quan đại nhân và quỷ sai một bước.
Lúc này tất cả nhân viên xung quanh đều ngạc nhiên, không hiểu người đó là ai. Cả Nhung với chị Hồng đều hết sức bất ngờ và tò mò, thấy mọi người đang mong đợi câu trả lời, Hưng nói luôn:
- Qua những gì em tìm hiểu được, thì người này không có tên gọi nhất định, và rất ít khi được nhắc đến. Đặc biệt hơn nữa là không ai thờ cúng người này cả, vì không ai giám chắc người này là thần thánh, hay ma quỷ. Người này có thể hiện thân dưới nhiều hình dạng, vóc dáng. Có rất nhiều người đã gặp người này, nhưng họ luôn giữ bí mật, trong lòng thì vô cùng cảm kích người này. Bản thân em, sau khi đọc một số tài liệu ít ỏi về người này, em tin rằng những việc người này làm là đúng, cho dù cách giải quyết đôi khi khiến em bất bình. Em tạm gọi người này là “người mang thông điệp”, hay đôi khi gọi là thiện tai thánh cũng được.
Lúc này mọi người đều tròn mắt, vì không hiểu Hưng đang nói gì. Hưng bèn giải thích thêm:
- Thiện tai thánh thường hiện hình, gặp và nói chuyện trực tiếp với những người đang trong những trường hợp tốt hoặc xấu, có thể là sau khi họ đã làm xong việc gì đó, cũng có khi là trước. Thiện tai thánh thường xuất hiện dưới nhiều hình dáng khác nhau nên khó mà đoán được ai là thiện taii thánh thật sự. Ví dụ, ở Trung Quốc, có vụ án một tên đầu bếp đã nghĩ ra trò ác độc đó là mua lại những thai nhi về nấu lên những món ăn cực bổ. Sau này hắn không hiểu vì lí do làm sao mà tứ chi đều bị hỏng, buộc phải thôi việc, và cũng xin được ở trong một ngôi chùa tu thân tích đức. Cảnh sát nói là hắn gặp tai nạn giao thông. Tuy nhiên vị sư nhận hắn trong chùa lại nói lên một câu chuyện khác. Hắn tâm sự với vị sư đó rằng vào cái lúc mà hắn đang làm ăn phát đạt, có một người con gái xinh đẹp lắm, đến quán hắn ăn vào buổi tối muộn. Sau khi bê món cháo não trẻ ra, người con gái này không hề ăn mà đẩy bát qua một bên, yêu cầu được nói chuyện với hắn. Người con gái này nói với hắn về đạo lí phật giáo rất lâu, cuối cùng người con gái khuyên hắn nên bán hết tất cả, dùng tiền đó xây chùa, hoặc mua đất về để chôn tất cả những bào thai bị bỏ ở bệnh viện. Chỉ có như thế hắn mới sống thanh thản và bớt được phần nào tội lỗi. Nghe vậy hắn điên lắm, chửi bới cô gái quá trời và đuổi ra khỏi quán. Cô gái này không hề nổi giận, cô ta từ từ đứng lên, quay bước đi ra cửa. Trước khi đi cô ta còn quay lại nói rằng “ai cũng xứng đáng có được một cơ hội, nhưng chỉ có hiều, liệu họ có đón nhận lấy cái cơ hội đó mà không thôi”.
Nhung vội hỏi:
- Thế làm sao mà liệt tứ tri?
Hưng đáp:
- Vị sư này nói hắn kể là trong một lần đi trơi xa, chợt xe hắn trượt phải cái gì đó trơn lắm, cả xe lao xuống vực. Điều đáng kinh ngạc là hắn không chết, nhưng tứ tri thì đều dập nát, buộc phải cắt đi. Có người nói hăn làm thịt trẻ sơ sinh, chuyên môn chặt tay, chặt chân trước nên đây chính là quả báo. Nói cũng đúng, vì hắn tuy không chết, nhưng đã phải sống để nếm mùi đau đớn tột cùng. Hơn thế nữa, lúc hắn nằm trong phòng cấp cứ, hắn còn liên tục nhìn thấy người con gái hôm nào đứng trong phòng nhìn hắn lắc đầu, vẻ mặt không một chút biểu cảm.
Nghe đến đây cả lũ sởn gai ốc, thế rồi Hưng nói tiếp:
- Còn có câu chuyện khác nhắc đến thiện tai thánh hiện thân dưới hình hài là một con chó. Ngày trước ở Sai Gòn, có một người chuyên làm thịt chó, nhưng hắn ta dã man lắm, toàn hành hạ mấy con chó trước khi làm thịt. Hắn có thằng bạn thân khuyên nhủ nên bỏ cái kiểu làm đó đi vì thất đức lắm, nhưng tên này không nghe vì hắn nghĩ thú vật thì làm gì có cảm xúc. Thằng bạn khuyên hắn không được cũng đành thôi. Có một hôm, tên làm thịt chó kể cho bạn mình nghe rằng có một người đàn ông đến mua thịt chó và yêu cầu cho xem cách làm thịt chó từ khi còn sống, hắn chiều ý và cho coi. Người đàn ông coi xong thì nhìn hắn và nói là quá ác độc, rồi dạy cho hắn một bài về đạo đức và nói con chó nó cũng như con người, có cảm xúc cái gì gì. Xong tên này điên quá, hắn quyết định không bán thịt chó, còn chửi bới định đánh đập ông ta, người đàn ông này chỉ quay bước đi và nói một câu tương tự “ai cũng xứng đáng có được một cơ hội, nhưng chỉ có hiều, liệu họ có đón nhận lấy cái cơ hội đó mà không thôi”. Nghe thế, tên làm thịt chó tính nhảy ra đánh người đàn ông, thì khi ra không thấy ông ta đâu cả. Sau này có một hôm, hai người đang lái xe máy đi nhậu đêm khuya về, bất ngờ đi qua một khu phố, có một con chó đen to lắm nhảy từ đâu đến cắng ngang cổ tên làm thịt chó đang cầm lái, tên này bị cắn cổ lôi văng khỏi xe. Thằng bạn ngồi sau thì đập cằm xuống đất bể xương hàm. Thằng bạn đau đớn nhìn thằng làm thịt chó bị con chó đen cắn cổ máu bắn tung tóe rồi chạy mất hút vào con hẻm. Khi công an tới điều tra, họ nghe tên bạn kể lại thì thấy vô lý lắm, nhưng khám nghiệm tử thi thì quả nhiên có vết răng chó cắn thẳng vào họng, dẫn đến mất máu mà chết. Lục soát khắp nơi mà không tìm thấy nhà nào có con chó đen tương tự. Thằng bạn hắn sau này sợ đó là điềm báo, nên hắn cũng thường xuyên lên chùa, cầu kinh, thắp hương, và hắn kể lại câu chuyện này cho không ít người trên chùa.
Nghe xong câu chuyện thứ hai thì mọi người thực sự sợ hãi. Một số nhân viên ở quán thì bắt đầu bàn tán thêm vào, Nhung đang định hỏi gì thì lúc đó anh chị chủ cũng đã về quán, cả hội nháo nhào ai làm việc đấy. Thấy ngồi đây cũng đã lâu, Hưng trước khi về còn xin số chị Hồng. Về đến nhà, Hưng nhắn cho chị Hồng cái tin dài lắm như sau “Theo em ý, thiện tai thánh chỉ xuất hiện khi mà con người ta họ làm cái gì đó đến một mức nhất đinh. Thiện tai thánh không chỉ xuất hiện với kẻ xấu, mà còn nhiều ví dụ xuất hiện với người tốt lắm, mỗi khi họ gặp khổ đau. Em tin là chị sẽ gặp được ngài, nên chị cứ bình tâm nhé, mọi chuyện sẽ ổn thôi à”. Đọc xong cái tin nhắn đó, chị Hồng cũng vui lên được phần nào, nhưng chị ta vẫn lo lắng lắm. Tối hôm đó vắng khách, nên cửa hàng đóng cửa sớm để chuẩn bị cho một cuối tuần bận rộn. Thằng Hải thì đi chơi với đám bạn cùng quê rồi, còn mình chị Hồng đang loay hoay đóng hai cái cửa sắt thì chợt có một bàn tay thanh niên thò vào chặn lại và nói:
- Cho tôi vào uống một ly cà phê được không? tôi đang thèm cà phê quá mà chẳng còn quán nào mở.
Chị Hồng nhìn qua khe cửa thì thấy đây là một thanh niên mặc quần bò, áo sơ mi đen, đội mũ đen và đêm rồi còn đeo kính râm nữa. Đáng lẽ chị sẽ không cho vào đâu vì đang đêm rồi nhỡ đây là người xấu thì chết. Nhưng không hiểu vì lí do gì mà chị Hồng đã mở cửa để cho người thanh niên này vào. Người thanh niên bước vào nhà, không khí trở nên lạnh hẳn, chị Hồng chạy đi kê tạm một cái ghế với một cái bàn cho người thanh niên ngồi xuống. Còn chị đi pha cho anh ta một li cà phê nóng như theo yêu cầu. Vậy, người thanh niên này thực sự là ai?
chương 5: sai lầm tai hại.
Sau khi đặt ly cà phê nóng xuống bàn, chị Hồng tính sẽ vòng ra đằng sau bàn pha chế ngồi coi tivi. Nhưng người thanh niên kì bí này đã gọi chị lại và nói:
- Cô có thể lấy cho tôi một bao thuốc được không?
Chị Hồng bèn hỏi lại:
- Anh hút thuốc gì?
Chàng thanh niên nói:
- Cô lấy cho tôi thuốc gì thì tôi hút thuốc đó.
Vốn tính thật thà, chị Hồng nói thẳng luôn:
- Nhưng thuốc trong quan này bán đắt hơn so với bên ngoài, tôi sợ anh sẽ không vừa lòng khi giả tiền đâu.
Người thanh niên khẽ mỉm cười rồi nói:
- Không sao đâu mà.
Chị Hồng thấy người thanh niên này quả quyết như vậy thì cùng đành chiều lòng, chị ta cầm ra một bao man trắng, đặt xuống bàn và nói:
- Tôi lấy cho anh loại mọi người thường hút đây này.
Vừa định bước đi, người thanh niên đã nói:
- Bây giờ trong quán chả còn có ai ngoài tôi với cô, cô có thể ngồi nói chuyện với tôi một lúc được không?
Nghe xong câu đó chị Hồng hơi có chút giật mình, tại sao người thanh niên này lại biết được là hiện giờ chỉ có hai người thôi cơ chứ? Nghĩ là anh chàng này đoán mò, chị Hồng cũng kéo ghế ra ngồi xuống trước mặt người thanh niên này. Người thanh niên bắt đầu hỏi chuyện:
- Từ nãy giờ tôi chưa giới thiệu, tôi tên là Long, còn cô tên là gì?
Chị Hồng ngượng ngùng đáp:
- Tôi tên là Hồng.
Chàng thanh niên hỏi tiếp:
- Hồng làm thêm ở đây lâu chưa?
Chị ta đáp:
- Hồng làm ở đây cũng được tầm nửa năm rồi Long ạ.
Long làm ngụm cà phê, rồi anh ta hỏi:
- Thế Hồng có thấy điều gì bất thường ở đây không?
Hồng nghe câu đó mà rùng mình, sao chàng thanh niên này lại hỏi như vậy cơ chứ. Chẳng lẽ người thanh niên có liên quan gì đến căn nhà này. Còn đang lưỡng lự chưa biết trả lời ra sao, Hồng thấy Long bóc gói thuốc mới ra, châm một điếu hút rồi nhả khói. Điều làm Hồng còn rùng mình hơn nữa là khói sau khi được Long nhả ra lại có mùi bạc hà lành lạnh, mà rõ ràng man trắng chỉ là thuốc lá bình thường chưa kể là rất nhẹ. Thêm vào đó, cái hơi khói cũng rất là lạnh, ngồi một lúc mà người chị Hồng bắt đầu run lên cầm cập vì lạnh. Long lúc này mới nói tiếp:
- Để Long kể cho Hồng nghe một câu chuyện nhé.
Câu chuyện bắt đầu từ một quán cà phê ven hồ, có một đôi vợ chồng và một người con trai cùng mở quán cà phê đó. Thời gian thấm thoát chôi qua, quán càng ngày càng làm ăn phát đạt, và rồi đôi vợ chồng đã có đủ tiền để mua lại nốt hai cái gian nhà kế bện để làm thành một quán cà phê ba gian nhà rộng rãi. Nói về đứa con trai của đôi vợ chồng này thì có thể nói là nó khá ngoan, học hành được, nhưng chỉ có điều là quá bướng bỉnh. Sau này người con trai khi đến tuổi vô học cấp hai, thằng bé thường xuyên bị những người thanh niên xấu hay đến ún cà phê dụ dỗ, và lôi kéo vào con đường ăn chơi, xa đọa. Đôi vợ chồng đều rất lo cho đứa con của mình, sợ nó theo bạn bè, mà bỏ học thì sẽ hỏng một đời. Dẫu biết rằng nó là đứa con trai duy nhất của mình, nhưng ông bố lúc nào cũng răn đe, uốn nắn nó bằng cách cấm cửa không cho nó giao du với hội thanh niên tại quán cà phê. Thêm vào đó ông còn nhiều lần thẳng tay đánh thằng nhóc. Riêng bà mẹ thì khác, bà luôn ân cần khuyên bảo con, cho nên mỗi khi thằng bé bị cha đánh, nó thường chạy đến bên mẹ và nhờ mẹ che chở. Cũng có thể từ đó mà trong già đình luôn có những tiếng cãi vã, hay như đập bát đũa khi mà cả cha và mẹ có cách dạy con khác nhau.
Nhưng rồi cái gì đến cũng phải đến, con giun xéo mãi cùng phải quằn. Người con trai dường như không thể hiểu được rằng, cha mình làm như vậy cũng chỉ vì muốn đứa con của mình nên người, trong một đêm cãi vã, cậu đã bỏ nhà ra đi. Người mẹ thì khóc lóc van nài người con, nhưng người cha thì nhất thiết ngăn cản và nói rằng cứ để nó đi rồi nó sẽ phải quay trở về. Ngày tháng cứ thế trôi qua, một ngày rồi thì hai ngày, đôi vợ chồng vẫn sinh hoạt bình thường với cái ý nghĩ rằng con mình sẽ phải quay trở về sớm hay muộn mà thôi. Nhưng đến ngày thứ năm thì người mẹ không thể chịu nổi nữa, bà lã lên công an phường báo tìm trẻ lạc. Người cha đến thời điểm lúc đó vẫn cho rằng người mẹ làm vậy là sai. Nhưng thế rồi ngày tháng trôi qua, một tuần rồi đến hai tuần. Cuối cùng, vào một nhày nọ, một người công an đến quán, anh ta thông báo là vừa phát hiện một xác đứa bé chết đã lâu ở trên hồ. Theo điều tra sơ bộ thì thấy xác trùng với độ tuổi của người con trai và hơn nữa, bộ quần áo mặc cũng đúng. Nghe thấy tin dữ đó, người mẹ ngất lịm đi ngay tại chỗ, còn người cha thì rùng mình, ông như không tin vào tai mình, đòi được đến bệnh viện xác nhận tử thi. Khi đến nơi, cái xác đã trương phềnh lên và rất khó nhận diện khuôn mặt, nhưng xét qua vóc dáng, đầu tóc, và đặc biệt hơn là bộ quần áo trên người thì quả đúng là con trai của hai người. Người cha lúc này mới thất vọng tột cùng, ông đổ gục người xuống ngay cạnh cái xác đó, có lẽ xuốt quãng đời còn lại, người cha không thể tha thứ cho bản thân được nữa khi ông ta luôn mang cái ý nghĩ rằng chính ông ta là người đã dán tiếp dẫn đến cái chết của con mình.
Nhưng chỉ có một điều đáng tiếc, đó là đôi vợ chồng này đã bỏ qua một chi tiết mà có lẽ sẽ giúp họ không mắc phải một sai lầm lớn nhất trong đời họ, đó là cái tính cực kì bướng bỉnh của anh con trai. Người làm cha, làm mẹ phải hiểu rõ con mình, với tính cách rất bướng bỉnh của con mình thì không thể nào người con có thể đi tự tử cả. Sau cái ngày nhận xác người con về, hai vợ chồng còn làm thêm một bước sai lầm nữa, và đó chính là gọi hồn người con về nhà. Và đây cũng chình là thơi cơ để những tên buôn thần bán thánh nhảy vào cuộc. Theo đúng như truyền thống của người dân ta, mỗi khi có ai chết xa nhà mà một mình, đặc biệt là chết ở sông, hồ, hay như biển cả. Người nhà thường phải làm một cái lễ để dẫn đường vong hồn đó tìm được đường về lại với gia đình. Người còn sống sẽ làm một cái quan tài bằng giấy, để cho bốn người nhà khiêng từ điểm chết cho đến khi về nhà, nhiều khi xa quá có thể thuê xe, nhưng dọc đường phải rải vô số tiền vàng mã để vong đó đi theo về đến tận nhà. Đôi vợ chồng kia đã làm đúng như thế, họ có tìm đến một tên thầy có tiếng, và số tiền họ phải bỏ ra đễ làm cái lễ đó cũng không phải là ít. Sau khi đã làm lễ, đôi vợ chồng tin rằng đã đưa vong người con trai về với mái ấm gia đình, thì đứa con sẽ sống khôn thác thiêng, phù hộ độ trì cho ông việc làm ăn cũng như bố mẹ nó.
Nói đến đây, chợt Long cười một nụ cười ghê rợn khiến cho chị Hồng phải rùng mình sợ hãi. Chị Hồng nhìn Long với một anh mắt sợ hãi, thế rồi Long nói tiếp:
- Cái vong mà đôi vợ chồng này rước về lại không phải là vong của đứa con trai, thế cho nên cái gì đến cũng đã phải đến.
Nói đến đây thì Long ngưng hẳn, anh ta làm nốt ngụm cà phê cuối. Hồng hơi run rẩy khi nghe đến đoạn rước nhầm vong về, chị ta hỏi dồn:
- Nhưng cái gì đến mới được chứ? Chuyện gì đã xảy ra?
Long như nói lái qua chuyện khác:
- Hồng cho mình tính tiền cái, hết bao nhiêu?
Chị Hồng nói giọng quả quyết:
- Long nói rõ ra đi, cái vong kia là ai và chuyện gì đã xảy ra với đôi vợ chồng nhà này? Nói đi rồi coi như Hông mời Long cà phê và thuốc lá ngày hôm nay.
Long cười ầm lên, thế rồi anh ta nói:
- Cái vong mà đôi vợ chồng rước về là của một đứa nhóc bốn tuổi chết đuối… Nên điều xảy ra chỉ có thể là vong đó đã kéo cả hai người đó về bên kia thế giới rồi.
Nói đến đây, Long lập tức đứng dậy, anh ta tiến ra cửa rồi quay lại nói về phía chị Hồng còn đang ngồi đó ngỡ ngàng với vẻ mặt sợ hãi:
- Cám ơn Hồng đã mời cà phê và thuốc nhé.
Nói rồi Long quay đầu đi ra cửa, chị Hồng đứng lên chạy theo ra đến cửa chị đã hỏi một câu mà không hiểu lí do vì sao chị lại hỏi Long như vậy:
- Thế Hồng phải làm sao bây giờ? Hồng đâu có tội tình gì mà vong của đôi vợ chồng đó lại trêu ghẹo Hồng cơ chứ?
Long lúc này quay đầu lại nói:
- Thế nào là trêu ghẹo? thế nào là không có tội tình gì? Tất cả những điều đó, chỉ là một cái quan niệm đơn giản của người trần thế mà thôi. Duyên số, âu cũng chỉ là duyên số.
Câu nói đó như làm Hồng sợ hãi, tại sao Long lại dùng từ “người trần thế”? Không lẽ… Còn chưa kịp trả lời lại thì Long đã bước đi trên còn đường tối, anh ta vừa đi vừa nói:
- Ai cũng xứng đáng có được một cơ hội, nhưng chỉ có hiều, liệu họ có đón nhận lấy cái cơ hội đó mà không thôi.
Chị Hồng nghe xong câu này thì như người thức tỉnh, thôi đúng rồi, người thanh niên tên Long này chính hiện thân của thiện tai thánh. Còn chưa kịp bình tĩnh lại bản thân thì thiện tai thánh đã mất hút sau khúc cua tối đen . Chị Hồng chỉ còn biết tủi ngủi quay vào trong dọn bàn, với rất nhiều câu hỏi trong đầu rằng tại sao thiện tai thánh lại hiển linh gặp mình, không lẽ số chị đã tận, chả lẽ chị đã làm gì sai và đây là quả báo của chị? Điều quan trong không kém là chị Hồng đang cố nhớ lại những gì mà Long, hay như thiện tai thánh đã nói, chị cố tìm ra cái ý nghĩa đằng sau những lời nói xem chừng như là vô nghĩa đó. Chị Hồng dọn bàn và mang tách cà phê vô rửa, vừa chạm tay vô tách cà phê chống không bỗng chị ta chợt dụt vội tay lại. “tại sao mình mang ra một ly cà phê nóng mà giờ cái cốc không lại lạnh buốt như một tảng băng thế này cơ chứ?”. Thế rồi chị ta nghĩ rằng thiện tai thánh hiển linh, chắc là do người toàn khí lạnh nên cái cốc lạnh cũng là bình thường thôi mà. Chị Hồng mang tách cà phê vô rửa, vừa lúc thằng Hải đi chơi về. Vừa bước vào trong nhà, thằng Hải hốt hoảng:
- Móa ơi, sao lạnh giữ zậy nè? Chị Hồng tắt điều hòa đi?
Chị Hồng nhìn nó cười rồi nói:
- Thằng quỷ, làm gì có điều hòa mà tắt.
Thằng Hải cười ầm lên thế rồi nó đi lên gác trước, vừa đi vừa co ro bỏ lại chị Hồng ở dưới nhà một mình.
chương 6: hồn lìa xác.
Sau cái đêm hôm qua, chị Hồng đã ngập ngừng muốn gọi điện hay như nhắn tin cho Hưng để kể về cái sự việc lạ lẫm hôm qua. Nhưng không hiểu vì lý do gì, mỗi lần chị Hồng cầm máy lên tính gọi thì chị lại thôi, hay như những lúc đã nhắn được nửa tin nhắn rồi, thì chị ta lại tự xóa hết đi. Bây giờ thì chị Hồng đã hiểu ra mọi chuyện về cái già đình này, hay như ít ra là chị ta nghĩ mình đã hiểu mọi việc. Trưa hôm đó, nhân lúc quán đang vắng khách, chị Hồng đi thẳng ra một cái trợ nhỏ gần đó, mua một ít hoa quả, vàng mã mang về và đi ngay lên tầng bốn. Có đứa nhân viên nhìn thây chị xách một lô thứ về thì hỏi:
- Chị Hồng mua hoa quả vàng hương làm gì vậy?
Chị Hồng cười rồi nói đùa với nó:
- Chị mua để thắp hương cảm tạ trời phật phù hộ cho quán ăn nên làm ra chứ gì nữa.
Nghe thấy vậy thì thằng đó cười ngặt nghẽo. Chị Hồng cũng không nói gì thêm, mà lấy một cái đĩa sạch và mang thẳng lên tầng bốn. Chị Hồng giấu tiệt cái chuyện đêm hôm nọ, chưa kể cho ai, vì chị sợ nói thế thì anh chị chủ sẽ lại nghĩ mình mê tin, hoang tưởng, chưa kể là con béo nó nghe được lại rách việc ra. Chị Hồng cứ từng bước một tiến lên thẳng tầng bốn. Chị Hồng bắt đầu nghĩ là tại sao làm ở đây đã lâu mà chị ta chưa bao giờ lên tầng bốn nhỉ, kể cả trước cái đêm chủ nhật định mệnh. Chị Hồng cứ cảm giác như từ lúc trước luôn có một thế lực nào đó ngăn cản cái ý định đi lên tầng bốn của chị vậy. Đứng trước cửa phòng tầng bốn, chị Hồng da gà bắt đầu dựng đứng lên, cái cảm giác rờn rợn dường như bao chùm dần lấy khắp cơ thể chị.
Chị Hồng cố lấy hết can đảm, hít thở thật sâu, thế rồi chị với tay cầm lấy cái nắm đấm vặn và bắt đầu mở của. Cái tiếng cửa cũ kêu lên ken két khiến chị cảm thấy ớn lạnh vô cùng. Cánh cửa rộng mở, căn phòng tối mờ, khi mà có hai cái cánh cửa sổ nhìn ra ngoài đóng im ỉm chỉ có mấy tia nắng le lắt chiếu qua khe. Chị Hồng bước vào trong căn phòng, sao nó âm u mà rờn rợn quá vậy nè, bây giờ đang là buổi trưa mà chị có cảm giác như đang đêm vậy. Chị Hồng nhìn quanh thì thấy căn buồng này gần như chống không, chỉ có mấy cái kệ để sát tường, một chiếc bàn gỗ nhỏ đặt ngay ngắn trước cái bàn thờ hướng mặt ra cửa sổ. Chị Hồng nhẹ nhàng đặt gói đồ lễ lên bàn. Chị tiến tới chỗ hai cánh cửa sổ để mở, đang loay hoay mở cửa sổ. Chợt cái cánh cửa phòng đằng sau từ từ rồi đóng lại cái rầm. Khiến chị Hồng giật bắn mình, chị quay lại nhìn chằm chằm vô cánh cửa, rồi lại nhìn lên bàn thờ. Lúc này cả căn phòng dường như tối đen, nhờ có mấy tia nắng chiếu hắt qua khe cửa, mà chị nhận ra rằng trên bàn thờ để hai bức anh thờ, nhưng không rõ là ảnh thờ ai và ai. Chị Hồng đứng đó, toàn thân run lên bần bật, chị ta dường như cảm nhận được rằng cái sự sợ hãi trong chị bây giờ đang lớn dần. Thế rồi chị Hồng nhắm mắt, “Mình không làm gì ác, nên không phải sợ oan hồn hãm hại hay như trêu ghẹo”. Chị Hồng cứ tự trấn an mình như vậy, rồi chị mở mắt quay mặt tiếp tục mở cửa sổ mà cố trấn áp đi cái sự sợ hãi. Có lẽ cánh cửa sổ này đã lâu lắm rồi chưa được mở ra, nên cái chốt cửa dít vô cùng. Chị Hồng cứ đứng đó loay hoay mãi trong bóng tối để mở. Chợt chị Hồng có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình từ phía sau, chị từ từ quay mặt lại thì rõ ràng là không có ai, chị lại tiếp tục quay mặt nhìn vô cái trốt cửa. Nhưng lúc này đây cái cảm giác đang bị nhìn chằm chằm càng ngày càng hiện rõ, thôi đúng rồi, chị ta như nhận ra rằng người trong hai bức ảnh trên bàn thờ kia đang chăm chú nhìn mình. Chị Hồng toàn thân da gà dựng đứng thẳng hơn nữa, cả người bắt đầu run lên bần bật. Nhưng có lẽ, điều khiến chị còn bội phần phần kinh sợ hơn nữa, những giọt mồ hôi trên chán chị bắt đầu lấm tấm, khi mà tại cái căn buồng tối này đây, chị ta không chỉ nghe được có mỗi nhịp tim mình hay như hơi thở của mình không, mà chị Hồng gần như còn nghe được những tiếng thở hắt ra nặng nề và vô cùng buồn bã. Chị Hồng càng hí hoáy cái cửa nhanh hơn nữa, lúc này sự sợ hãi có lẽ là đã dâng trào, chị ta có cảm giác như chỉ muốn quay đầu chạy ngay ra khỏi căn phòng này để xuống tầng một khi mà sau gáy chị bây giờ thỉnh thoảng có hơi lạnh phả vào như thể có ai đó đang đứng ngay đằng sau thở hắt vào vậy.
Ngay cái lúc mà sự sợ hãi dâng lên tột cùng này đây, cái chốt cửa sổ đã tuột ra, chị Hồng từ từ mở lần lượt từng cách của sổ một. Ánh nắng chiếu rọi vào khiến cho cả căn buồng sáng hẳn lên. Chị Hồng thở phào nhẹ nhõm, sự sợ hãi của chị dường như đã được những tia nắng chiếu rọi làm tan biến đi. Chị Hồng quay lại nhìn quanh căn buồng, chỗ nào cũng có bụi bặm, chắc ít người lên đây lắm. Thế rồi chị nhìn lên bàn thờ, trên đó là hai bức ảnh của một người đàn ông và một người đàn bà, hai người này chắc chỉ tầm sáu mươi tuổi là cùng. Chị Hồng tiến tới và bắt đầu bầy hoa quả ra đĩa, chị định mang đặt lên bàn thờ thì thấy bàn thờ có hơi bụi bặm, thế là chì tìm quanh rồi vớ đại một cái khăn lau sơ qua rồi đặt hoa quả và vàng mã ngay ngắn lên bàn thờ. Chị Hồng châm sáu nén hương đứng trước bàn thờ lầm rầm khấn:
- Kính thưa hai bác, con là Hồng. Con đến đây làm đã lâu nhưng phải đến ngày hôm qua con mới biết được câu chuyện của hai bác. Con biết hai bác đã phải chịu nhiều đau thương, con mong hai bác yên nghỉ, sớm ngày được siêu thoát. Con dâng hai bác chút lòng thành cua con, mong hai bác thứ lỗi cho sự hỏi thăm chậm trể của con.
Nói rồi chị Hồng vái mấy vái rồi thắp mỗi bên bát hương ba nén nhang. Xong xuôi mọi việc, Chị Hồng từ từ mở cửa đi xuống. Sau cái ngày hôm đó, dường như chị Hồng không còn gặp phải những điều gì kì quái mỗi khi chị ta đi ngủ nữa. Ngày ngày, chị Hồng thường dậy sớm hơn mọi ngày để lên lau qua bàn thờ và căn buồng. Chị còn hẹn một người bán hoa sáng sớm mang hoa qua cho chị để chị cắm trên bàn thờ. Mỗi lần mang hoa lên chị thường mang thêm một ly cà phê và một tách trà nóng như để mời hai người vậy. Thằng Hải nó ngạc nhiên khi mà chị Hồng đã dậy sớm hơn cả nó, cuối cùng có một sáng nó bắt gặp chị Hồng mang cà phê với trà lên dâng hương cho hai người chủ nhà đã quá cố. Đợi tối hôm đó khi quán đã đóng cửa, thằng Hải sau khi kê lại bàn ghế xong nó tiến tới bên chị Hồng, nó nói lí nhí:
- Chị đã gặp ông bà chủ nhà rồi ạ?
Chị Hồng đâng lau qua cái bàn phê chế, chị dừng tay nhìn nó mặt ngơ ngác. Thằng Hải liền nói thêm:
- Hai ông bà chủ trên bàn thờ ý? Chị đã gặp hai ông bà ý rồi à.
Chị Hồng lúc này chỉ mỉm cười với thằng Hải, thế rồi chị ta tiếp tục lau bàn và nói:
- Chị chả biết, chị chưa gặp hai người đó bao giờ, nhưng mà chị biết về hoàn canh của hai người đó.
Thằng Hải nghe xong thì nó còn có hơi lưỡng lữ. Thế rồi nó nói:
- Thế chị kể cho em nghe với được không? vì em quan tâm tới hai người đó lắm.
Chị Hồng nhìn nó mặt ngơ ngác:
- Em nói sao cơ?
Cuối cùng thằng Hải cũng phải đứng đó kể hết đầu đuôi ngọn ngành cho chị Hồng nghe. Hóa ra thằng Hải là cháu của anh chị chủ, nó ở dưới quê lên đây làm từ năm mười lăm tuổi. Từ ngày nó mới đến, nó đã thường xuyên nằm mơ thấy hai ông bà chủ nhà hiện về chăm sóc, nói chuyện với nó như là con ruột của mình vậy. Thế rồi từ những giấc mơ đó, thằng Hải dần dần nhìn thấy được vong của hai ông bà chủ nhà vẫn thường vảng vất tại căn nhà này. Thằng Hải biết hai vong này không có ý gì xấu nên nó cũng không sợ, chỉ coi như những người bình thường. Thế rồi cái ngày chị Hồng đến, thấy chị Hồng có những hành động cử chỉ như thế thì nó biết ngay là cả chị Hồng cũng đa bắt gặp hai cái vong đó, thằng Hải lúc đó không giám nói ra vì sợ chị Hồng sẽ thêm phần sợ hãi mà bỏ việc đi chỗ khác. Cái hôm mà chị Hồng ngồi nói chuyện với cái chàng trai tên Hưng, nó cũng lo sợ trong lòng rằng người này sẽ súi chị hồng gọi thầy vể đuổi đánh hai người chủ nhà. Nhưng chàng trai kia đã không làm vậy, điều đó khiến cho thằng Hải cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Và thế rồi cho đến cái ngày hôm nay, khi nó thấy chị Hồng đã bình thường trở lại, vui vẻ như mới vào làm, và hơn thế nữa, nó còn bắp gặp chi thường lên tầng bốn nữa nên nó mới nói ra mọi việc nhân tiện hỏi luôn.
Nghe được hết câu chuyện của thằng Hải, chị Hồng lúc này mới kể cho nó về cuộc gặp gỡ ban đầu tối qua. Thằng Hải nghe xong thì không nói gì, nhưng chị Hồng nghĩ rằng nó sẽ không tin vào thiện tai thánh đâu, mà thằng Hải nó chỉ tin vào vong hồn của hai người chủ nhà mà thôi. Điều đó cũng là dễ hiểu thôi, vì con người ta ở đời nhiều khi chỉ có tin vào vào ma quỷ, ít khi họ tin vào thần thánh. Hoặc cũng như có rất nhiều người tin rằng ma quỷ, thần thánh, tất cả chỉ là một, nhưng phân loại họ ra dựa trên việc họ làm là đúng hay sai, thiện hay ác mà thôi.
Đêm nay chị hồng nằm đó mà không ngủ được, chị lăn qua lăn lại trên cái đệm tầng ba. Thế rồi chị Hồng bật cái đèn nhỏ để ở góc buồng, chị lôi quyển “Bên Kia Của Sự Sống” mà chị ta mượn được của Nhung được Hưng viết và tặng ra để đọc. Lật qua từng trang sách, chị Hồng có cảm giác như mình đang bước qua từng hoàn cảnh, như chị Hồng chính là nhân vật trong từng câu chuyện vậy, và dường như chị Hồng cảm nhận được tất cả những điều đó cũng có lẽ chỉ đơn giản bởi vì chị đã từng trải qua cái cảm giác sợ hãi trong đời rồi mà thôi. Ngồi đọc được một lúc, chị ta bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Nhưng chỉ không thể buông quyển truyện xuống được, đang đọc đến đoạn Hứa Bổn Hòa vùng với vị tu hành cầu kinh siêu độ cho vong hồn Hứa Tiểu Lan mau chóng siêu thoát. Vừa lật qua trang mới, bỗng chị Hồng thấy người mình nhẹ bâng. Rồi như có một lúc hút trên cao, chị Hồng có cảm giác người mình như bị một ai đó nhấc bổng lên, kéo lùi lại mấy bước. Chị Hồng hốt hoảng khi thấy mình bỗng nhiên đang đứng trong buồng, và trước mắt chị đây là một người con gái khác, không đúng, trước mắt chị chính là bản thân chị đang nằm ngủ gục trên quyển truyện “Bên Kia Của Sự Sống”. Có chuyện gì đang xảy ra thế này?
chương 7: quá khứ hiện hữu.
Còn đang bỡ ngỡ chưa biết chuyện gì xảy ra, chợt chị Hồng thấy hình ảnh trước mặt mình mờ nhạt đi. Thế rồi chỉ sau có mấy giây, toàn bộ khung cảnh trong căn buồng của chị đã thay đổi hoàn toàn. Vẫn là căn buồng đó, nhưng hình ảnh chị ngủ gục trên giường, hay như những đồ đạc của chị trong phòng bỗng chốc biến mất, mà thay vào đó là những đồ dụng khác, như tivi, tủ lảnh, rồi thì một cái giường và nhiều đồ vật khác. Còn đang chưa hết ngỡ ngàng, chợt chị Hồng như bị ai đó điều khiển, chị tiến lại và ngồi xuống cái ghế gỗ dài nhỏ góc phòng. Đôi tay chị với lấy tờ báo bên cạnh mình, chị Hồng hoảng hốt khi mà bàn tay của chị giờ đây đã trở thành một đôi bàn tay nhăn nheo, đen xạm, như là bàn tay của người già. Chị Hồng với lấy tờ báo, cầm lên đọc, chị ta còn hãi hùng hơn nữa khi mà chị nhìn lên dòng đề ngày tháng tờ báo phát hành “ngày 14 tháng 8 năm 1995”. Đang đọc tờ báo, chợt chị Hồng đặt tờ báo xuống, như đang cố nghe ngóng một cái gì đó, nhưng rõ ràng chị ta không nghe thấy gì cả, bốn bề im lặng. Rồi chị Hồng cảm nhận được tim mình đang đập mạnh, chị tiến ra ngoài cửa, nhìn lêng tầng bốn thì thấy có một cái bóng trắng như của một đứa trẻn con vừa chạy lướt vô phòng. Chị Hồng từ từ tiến lên, lên đến nơi, chị ta mở cửa nhanh và bật đèn, nhưng không thấy cái gì cả. Còn đang ngó nghiêng, chợt điện vụt tắt, chi Hồng có thể cảm nhận được một cái cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Chị ta mò mẫm trong cái bóng tối, thế rồi chị Hồng chạm được vào cái công tắc điện, bật đi bật lại mấy lần thì đèn sáng. Chị Hồng nhìn lên bàn thớ, trên bàn thờ là ảnh một cậu nhóc tầm mười hai tuổi, thể rồi đôi mắt của chị ta có cảm giác ướt ướt. Chợt, cái cảm giác sợ hãi dâng trào, chị Hồng quay mặt nhìn ra phía cửa sổ thì chị ta sợ hãi tột độ khi mà đứng đó là một đứa bé gái tầm bốn tuổi, người ướt nhẹp, hai mắt trợn trắng đang đứng đó hướng về phía chị. Nhịp tim bắt đầu đập loạn lên, thế rồi chị Hồng chạy vội ra khỏi cửa, chạy xuống cầu thang thì chị ta trượt chân ngã lộn mấy vòng.
Cảnh vật trong giây lát đã tối xầm lại, thế rồi mọi thứ lại hiện hữu. Chị Hồng mở mắt thấy mình đang nằm trong một căn buồng trắng, nhìn quanh thì chị ta nhận ra đó là bệnh viện. Một người đàn bà bước vô, tay cầm một cặp lồng. Người đà bàn ngồi bên cạnh, bà ta nhìn chị Hồng âu yếm, thế rồi bà mở cái cặp lồng đó ra, múc từng thìa cháo đút cho chị Hồng ăn rất tình cảm. Hình ảnh đó lại mờ dần đi, và mọi thứ hiện lên chị đang đi bộ trong sân của bệnh viện. Còn đang ung dung đi bộ và dít điếu thuốc lá, chợt có một cô y tá chạy tới nói cái gì đó, chị Hồng đanh rơi điếu thuốc, chạy vội với cô y tá đi đâu đó. Cả hai người chạy ra ngoài đường, đi được một quãng thì thấy có đám đông trước mặt, chị Hồng chen vô đám đông, vượt qua cả cảnh sát, nhìn vô thí đó là người đàn bà đút cháo cho mình hôm nào, chắc là tai nạn giao thông, người đàn bà nằm đó, hai mắt mở trừng trừng, bên cạnh là cái cặp lồng đổ, cháo từ trong văng ra túng tóe. Nhìn cảnh đó mà chị Hồng cảm thấy tim mình đau nhói, thế rồi chị Hồng chạy lại bên cạnh người đàn bà đó, quỳ xuống khóc lóc, lúc cúi mặt xuống đất để gào khóc, chị Hồng nhìn thấy trên nền đất lã chã những giọt nước mắt.
Mọi thứ lại mờ dần, quang cảnh quay trở lại là trên tầng bốn. Giờ đây chị Hồng đang đứng trước bàn thờ, trên đó bên cạnh bức hình của cậu nhóc đã có thêm bưng hình của người đàn bà hôm nào. Giờ đây chị Hồng đã hiểu ra được, thì ra chị ta đang nhập vào ông chủ của cái nhà này, và chị có có thể cảm nhận và thấy được những gì ông đã trải qua. Cảnh vật thật buồn bã, chị Hồng kéo ghế ngồi xuống trước bàn thở, rồi mở chai rượu trắng bên cạnh, rót từng ly ra uống, mắt không rời khỏi cái bàn thờ. Than ôi, rượu lẫn với nước mặt thật là đắng chát làm sao. Cứ ngồi uống như vậy, rồi chợt đầu chị Hồng đau nhức kinh người, rồi tim chị đạp mạnh, chợt chị Hồng ngã lăn ra sàn nhà không biết gì nữa, bốn bề trở nên đen ngòm.
Thế rồi hình ảnh một trần nhà trắng, xung quanh văng tanh lại hiện ra, có lẽ chị Hồng lại một lần nữa quay lại bệnh viện. Phòng này không có cửa sổ, nên khó mà biết được bây giờ là ngày hay là đêm. Chị Hồng nằm đó, thế rồi bỗng nhiên cả căn phòng trở nên lạnh lẽo, làm chị Hồng liên tưởng lại đến cái đêm chị gặp thiện tai thánh, không khi cũng trở nên lạnh lẽo như ngày hôm nay vậy. Chợt cánh cửa phòng khẽ mở ra, một ông bác sĩ bước vào, ông ta khé đóng cái cửa lại, rồi tiến tới kéo ghế ra ngồi cạnh chị Hồng. Chị Hồng nhận thấy rằng mình có nói với ông bác sĩ này điều gì đó, vừa nói nước mắt chị Hồng vừa chảy ra. Điều khiến chị Hồng còn bất ngờ hơn là lúc này đây chị Hồng nghe được ông bác sĩ đang nói gì. Ông bác sĩ ngồi đó, khuôn mặt không biến sắc, đợi cho chị Hồng nói xong, ông ta từ tốn đáp, mắt không rời khỏi chị Hồng:
- Tôi đã nói với ông ngay từ đầu rồi, nhưng ông không chịu nghe tôi. Ông vẫn cố chấp đi gặp thầy bói, vẫn nhất quyết phải làm cái lễ gọi hồn về đó. Để rồi rước về nhà một cái vong đứa nhóc khác, bây giờ ông đã nhìn thấy hậu quả của việc làm đó chưa? Cả ông và vợ ông đều phải gánh lấy cái nghiệp mà ông đã tạo ra.
Nói đến đây, chị Hồng dường như không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn vào cuối phòng, hai dòng nước mắt vẫn tuôn rơi. Người bác sĩ đó lại nói tiếp:
- Tôi đến đây không có ý gì khác ngoài ban cho ông một ước nguyện cuối cùng, dù gì đi chăng nữa, ông cũng không còn sống được lâu. Hơn thế nữa vợ ông đang đợi ông ở bên kia thế giới, ông còn điều gì muốn nói nữa không?
Chị Hồng lúc này nhìn ông ta và nói một điều gì đó. Ông Bác sĩ nghe xong thì đứng lên, ông ta nói:
- Ông và vợ ông cả hai đều là người tốt, hai người sẽ sớm được siêu thoát mà thôi. Còn về cái vong đứa nhóc kia, tôi sẽ dắt nó đi siêu thoát. Ông hãy yên nghĩ, và đợi giờ quỷ sai và phán quan đại nhân tới dắt đi nhé.
Thế rồi ông bác sĩ tiến ra cửa vừa đi ông vừa nói:
- Ai cũng xứng đáng có được một cơ hội, nhưng chỉ có hiều, liệu họ có đón nhận lấy cái cơ hội đó mà không thôi.
Trước khi khép cánh cửa lại, ông bác sĩ còn nói thêm một câu:
- Để cho ông yên nghỉ, tôi muốn ông biết rằng, con ông vẫn còn sống.
Rồi cánh cửa từ từ khép lại, bỏ mặc chị Hồng nằm đó một mình.
Chợt chị Hồng choàng tỉnh giấc, thì ra chị ta đã nằm ngủ quên từ nãy giờ. Ngồi nhớ lại về cái giấc mơ vừa rồi mà chị Hồng cảm thấy buồn hơn là sợ. Hóa ra thiện tai thánh cũng đã ghé thăm ông bà chủ nhà, nhưng điều mà chị đáng lo ngại hơn cả là ông bà chủ nhà sau khi gặp thiện tai thánh đều đã phải chết, không lẽ rồi số phận chị rồi cũng sẽ kết thúc tương tự hay sao? Thế rồi chị Hồng vỗ vào đầu mình mấy cái như kể đánh đuổi đi cái ý nghĩ đáng sợ đó. Chị Với tay tắt đèn, rồi cố chìm vào giấc ngủ. Nhưng trước khi nhắm mắt, lúc nhìn ra cửa phòng, chị lần đầu tiên đã nhìn tận mắt vong hồn của hai ông bà chủ nhà đứng đó đang nhìn chị với một ánh mắt buồn miên man. Lần đầu tiên kể từ khi nhìn thấy vong hồn, chị Hồng đã không hề hoảng sợ, chị nhìn hai người đó với ánh mắt cảm thông. Rồi từ lúc nào, hai mắt chị đã nhòe đi vì những dòng nước mắt. Chị Hồng khép đôi mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ, có lẽ tại giây phút này đây, chị không còn quan tâm tới tương lai mình liệu có kết thúc y như hai ông bà chủ nhà hay không, có lẽ chỉ chỉ có mong muôn duy nhất bây giờ là mong đứa con của hai ông bà chủ sẽ quay về với họ
chương 8: đoàn viền.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, đông tàn rồi xuân lại tới. Chị Hồng dường như đã quá quen thuộc với vong hồn của hai ông bà chủ nhà, và cũng có thể chị coi họ như là cha mẹ thứ hai của mình vậy. Thể rồi có một ngày kia, người em của ông chủ nhà đến thu tiền nhà tháng này, tiện thể đến đê thắp hương dâng nhang cho anh và chị dâu của mình. Người đàn ông này vô cùng ngạc nhiên khi mà lên tầng bốn thắp hương, ông ta thấy mọi thứ ngăn nắp, sạch sẽ, hơn nữa là bản thờ còn có hoa quả, và hương khói như thể luôn có người lên dọn dẹp và cúng bái vậy. Còn đang ngỡ ngàng thì chị Hồng đã đứng ở cửa và nói:
- Cháu chào bác ạ.
Người đàn ông này ngơ ngác quay ra nhìn Hồng, rồi ông ta đáp:
- Chào cháu, có chuyện gì thế?
Chị Hồng bước vào trong phòng, rồi chị ta vòng ra trước bàn thờ, chấp tạy vái mấy vái. Chứng kiến cảnh đó, người đàn ông thấy có hơi kì lạ, nhưng cũng không nói gì. Thế rồi chị Hồng quay ra nhìn người đàn ông đó và nói:
- Bác có tin rằng người con trai của hai bác chủ nhà này vẫn còn sống và sẽ trở về không ạ?
Người đàn ông nghe xong câu đó thì rùng mình, rồi ông ta hỏi lại:
- Cháu nói sao cơ, chẳng lẽ cháu quen biết thằng Hòa?
Chị Hồng chỉ khẽ lắc đầu, rồi chị ta nói:
- Chau không quen ai trong gia đình của chủ nhà cả ạ.
Người đàn ông hỏi lại:
- Thế tại sao cháu lại nói rằng thằng Hòa còn sống? chả lẽ cháu không biết chuyện gì đã xảy ra à?
Chị Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi chị ta nói:
- Thưa bác, cháu biết hết ngọn ngành câu chuyện của hai bác chủ nhà này ạ.
Người đàn ông thở dài:
- Vậy sao cháu lại hỏi bác là có tin thằng Hòa còn sống không cơ chứ, nó chết đuối cách đây đã mấy chục năm rồi.
Chị Hồng nhìn bác, giọng quả quyết:
- Cháu tin rằng Hòa vẫn còn sống và sẽ trở về sớm thôi ạ.
Người đàn ông cố mỉm cười, nhưng đôi mắt ông ta mang một nỗi buồn xa xăm, ông nói:
- Làm sao mà người đã chết có thể trở về được chứ? Họa có chăng thì chỉ là linh hồn họ trở về mà thôi.
Chị Hồng không nói gì, chỉ mỉm cười rồi cúi chào người đàn ông đó. Chị ta tiến ra khỏi phòng, chợt người đàn ông đó nói:
- Mà cháu là người thương xuyên lên đây dọn dẹp và dâng hương à?
Chị Hồng quay lại, chị ta khẽ gật đầu, người đàn ông này lại nói tiếp:
- Bác thật sự không biết phải cảm ơn cháu ra sao nữa.
Chị Hồng chỉ cười rồi nói:
- Bác à, cháu làm không phải để mong được trả ơn, chỉ đơn giản vì cháu coi hai người này như cha mẹ của mình, chỉ có điều là cháu chưa bao giờ được gặp mặt thôi.
Nói rồi chị Hồng lặng lẽ bước xuống dưới nhà để tiếp tục công việc pha chế, bỏ lại người đàn ông đó đứng lặng thinh trong buồng, dường như ông ta còn đang suy ngẫm lại những điều mà chị ta vừa nói.
Thề rồi cuối cùng cái ngày mong đợi cũng đã đến. Vào một buổi tối mùa đông, lúc đang vắng khách, thì có một người thanh niên đi taxi đến quán. Người thanh niên bước xuống , anh ta dáng vẻ cao gầy. Đứng trước quán cà phê, người thanh niên đó nhìn thật lâu rồi mới từ từ bước vô trong quán. Anh ta không kéo ghế ngồi vội mà phải nhìn quanh một lúc, rồi anh ta tiến tới quầy pha chế hỏi:
- Cô cho tôi hỏi đây có phải là quán cà phê của ông An và bà Hoa không?
Anh chàng đứng pha chế đáp:
- Không anh ạ.
Người thanh niên này nói cám ơn rồi trên nét mặt anh ta thoáng buồn, anh ta quay đầu bước ra ngoài. Lúc này đây chị Hồng như linh tính có điều gì đó, chị ta gọi với ra:
- Anh Hòa, có phải anh Hòa đó không?
Người thanh niên này bật giác quay đầu lại nhìn và nói:
- Đúng rồi, tôi là Hòa đây.
Thì ra đây chính là người con trai của ông bà chủ, quả nhiên thiện tai thánh đã nói đúng. Thế rồi chị Hồng nhờ anh kia làm giúp phần việc của mình, chị ta dắt anh Hòa lên tầng bốn. Vào đến nơi, anh Hòa ngác nhiên khi nhìn lên bàn thờ, ảnh của anh ta lúc còn bé được cheo ở giữa ảnh bố mẹ mình. Hòa cứ đứng đó như chết lặng người đi, phải một lúc lâu sau, anh ta mới gỡ ảnh mình xuống dười bàn. Chị Hồng đứng đó không biết nên nói sao, nhưng rồi chị run rẩy:
- Anh muốn biết câu chuyện về bố mẹ anh chứ?
Hòa nhìn Hồng không nói lời nào, nhưng cái ánh mắt vô hồn của anh ta cũng đủ làm cho chị ta biết anh Hòa rất muốn biết. Trước khi đi xuống nhà, Hòa có thắp cho bố mẹ mình mấy nén hương rồi chấp tay vái lạy. Sau đó cả hai người đi xuống dưới nhà, và chị Hồng đã kể cho Hòa nghe về tất cả sự việc về bố mẹ anh, rồi thì tại sao chị ta lại biết được. Một mặt chị chủ quán đã gọi điện cho chú của Hòa đến. Kể xong mọi chuyện, chị Hồng hỏi:
- Thế bây lâu nay anh đã đi đâu?
Hòa nhìn ra ngoài cửa, rồi anh ta đáp:
- Mong Hồng thứ lỗi cho, tôi không muốn trả lời câu hỏi này. Tôi biết tôi có lỗi lớn lắm với bố mẹ tôi, nhưng tôi tin ông bà ở trên cao sẽ luôn tự hào về tôi.
Hồng có hơi thất vọng khi mà Hòa không trả lời cô, nhưng điều đó cũng đúng thôi, vì đó là chuyện riêng của Hòa, và thêm một điểm nữa là Hồng có lẽ đã biết quá nhiều về chuyện gia đình nhà Hòa.
Một lúc sau người chú tới nơi, vừa nhìn thấy Hòa, ông ta dường như không tin vào mắt mình. Nhưng sau một vài phút nói chuyện. Người chú đó đã ôm chặt lấy Hòa, vì bây giờ đây, ôgn ta tin rằng người đứng trước mặt mình chính là thằng cháu đã chết cách đây mấy chục năm. Hai người vui vẻ gọi một chiếc taxi đi về nhà người chú đó. Trước khi ra khỏi quán, Hòa quay lại cầm lấy tay Hồng và nói:
- Cám Hồng về tất cả nhé, Hòa thực sự không biết phải đền ơn Hồng như thế nào.
Chị Hồng ngượng ngùng đỏ mặt, đứng lặng thinh. Thế rồi Hòa rút trong túi ra một cái danh thiệp tư nhân đưa cho Hồng và nói:
- Nếu Hồng cần gì thì cứ gọi cho mình nhé.
Thế rồi Hòa tạm biệt Hồng và ra xe. Hồng nhìn cái danh thiệp tư nhân thì thấy trên có đề tổng giám đốc công ty cà phê gì gì đó với tên Hòa ở trên. Chị Hồng đi ra cửa nhìn Hòa và người chú bước lên xe taxi. Hồng bất ngờ hơn khi mà nhìn qua bên đường là người thanh niên trong bộ đồ đen hôm nào, nói cách khác đó chính là thiện tai thánh. Chị Hồng tưởng tượng có thể nhìn thấy một nụ cười trên khuôn mặt của thiện tai thánh mặc dù anh ta đội mũ lưỡi chai. Chiếc xe taxi đi qua che khuất thiện tai thánh, và khi chiếc xe đi khỏi, cũng là lúc thiện tài thánh biến mất. Chị Hồng vẫn đứng ở cửa quán cà phê, trong tay cầm danh thiếp của Hòa, nhìn vô hồn về chỗ mà thiện tai thánh đã đứng, có lẽ chị ta đang nghĩ lại những chuyện đã xảy ra với chị tại quán này, liệu đó có chỉ là một giấc mơ
Phụ lục: linh báo trên zippo.
Trung Thu lại đến, Nhung và chị Hồng cùng nhau đi chơi trung thu đêm năy. Hai người đạp xe trên đường lên Hàng Mã. Ngồi sau xe đạp, Nhung liên tay nghịch cái bất lửa, cứ mở ra rồi lại mở vào. Chị Hồng thấy thế bèn nói:
- Làm gì mà em cứ nghịch cái bật lửa đó thế?
Nhung đáp:
- Báo yêu của em đó, người yêu em tặng em để nó bảo vệ em.
Chị Hồng cười lớn rồi nói:
- Vậy sao?
Nhung nói thêm:
- Chị không biết à? Người ta mang bật lửa bên người thường là để lấy may, để chả may có bị làm sao thì luôn có ánh lửa sáng soi đường mà về với người thân đó. Hơn thế nữa, bất lửa có hình con vật ở trên nếu giữ lâu nó sẽ trở thành linh thú và bảo vệ mình.
Chị Hồng cười nói:
- Nghe có về kì bí nhỉ.
Nhung cười rồi nói tiếp:
- Hưng mua được cái bật lửa này hai năm nay rùi, lúc nào cũng mang bên người à. Bây giờ Hưng tặng em đó hihihihi.
Chị Hồng lúc này mới hỏi đùa:
- Thế em với Hưng sao rồi? Bây gờ Hưng đi rồi, chắc em buồn lắm nhỉ?
Nhung đáp:
- Cũng buồn chị ạ, nhưng rồi hai đứa em sẽ lại được ở bên nhau thôi mà.
Cả hai người cùng im lặng, hai chị em đạp xe ngang qua một chốt 141. Nói về 141, họ là liên ngành cảnh sát bao gồm cảnh sát giao thông, cảnh sát cơ động, cảnh sát 113, và cảnh sát hình sự. Phối hợp với nhau đề giữ gìn an ninh trật tự khi mà xã hội càng ngày càng có nhiều tội phạm. Đi cách đó được mấy trăm mét, chợt từ phía sau có một xe máy phóng nhanh qua va vào hai chị em. Đáng lẽ hai người sẽ ngã xõng xoài, nhưng không hiểu vì lí do gì mà chiếc xe tự nhiên dừng lại trên không như kiểu có ai dữ lại, và điều đó khiến cho nhỏ Nhung đã kịp chống chân và Nhung đã làm rơi mất cái zippo. Người thanh niên quay lại nhìn hai người và chửi:
- Đ*t mẹ chúng mày! Đi thế à!
Rồi người đó phong xe tiếp, đăng sau là hai chiếc xe khác đang đuổi theo. Hồng và Nhung nhìn theo người thanh niên mất dạy đó, người nay đi được một quãng, thì chợt có một vật trắng, không, đúng hơn là một con vật to trắng chồm lên người này kéo người này ngã khỏi xe. Chị Hồng đứng đó há mồm, còn Nhung thì giật mình khi nhận ra đó chính là con báo trắng trên zippo của mình. Người thanh niên bị con báo vồ khỏi xe máy ngã lăn xuống đường, vừa lúc đó hai xe đằng sau đuổi tới và tóm gọn người thanh niên này. Chạy theo sau là một loạt cảnh sát cơ động và dân phòng. Hai người kia chắc là cảnh sát hình sự, họ phải vật lộn mãi với người thanh niên đó, phải đến hơn mười phút rồi khi mà cảnh sát cơ động và dân phong vào tiếp tay, cuối cùng họ cũng còng tay người thanh niên này lại được, đồng thời trói chặt bằng sợi dây dù. Lúc áp giải người thanh niên này đi ngang qua hai người, một anh cảnh sát hình sự hỏi:
- Hai em không làm sao chứ?
Cả hai lắc đầu, nhưng lúc cả hai nhìn người thanh niên bị trói, mặt mũi đầy máu, trên đầu là hình săm một chứ hán lạ lắm, đôi mắt hắn đầy dận giữ nhìn hai chị em khiến cả hai người sợ hãi rùng mình. Đợi cho họ áp giải người thanh niên kia đi khỏi, Hồng quay qua nhìn nhung hỏi:
- Lúc nãy em có nhìn thấy gì không?
Nhung cúi xuống nhặt cái zippo lên và nói:
- Có chứ, báo yêu của em đã bảo vệ em.
Nhung xoa qua cái zippo cho đỡ bẩn, rồi nhỉn nó âu yếm. Chị Hồng nghe xong câu nói của Nhung thì mồm há to ra hơn nữa mà chết lặng người, có lẽ chị đã tin vào những lời Nhung nói khi mà chính mắt chị cũng đã nhìn thấy linh báo yêu của Nhung hiện hình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro