Chap 3 cuộc gọi lúc nửa Đêm

(Nối tiếp từ cảnh Hảo vừa kết thúc hồi ức, căn phòng chìm trong bóng tối...)

​Chuông điện thoại reo lên, cắt ngang sự tĩnh lặng đến lạnh lẽo của căn phòng.
​Hảo nhìn màn hình: Huy
​Anh chần chừ. Bốn tháng im lặng, chỉ có những tin nhắn xã giao. Và giờ, sau lễ trao giải rực rỡ, cuộc gọi này đến. Có lẽ là cuộc gọi nhầm? Hay một cuộc gọi xã giao khác?
​Hảo thở dài, nhấn nút nghe. Giọng anh trầm xuống, không còn sự thân mật của ngày xưa: "Alo."

​Đầu dây bên kia, giọng Huy mệt mỏi và có chút khàn đặc, hoàn toàn khác với hình ảnh ngôi sao lấp lánh trên TV: "Hảo à… Mày chưa ngủ à?"

​Hảo dựa lưng vào tường. "Có chuyện gì không, Huy? Chúc mừng mày lần nữa."

​"Ừm... Cảm ơn. Tao... Tao vừa xong tiệc mừng. Hoàng và mọi người về hết rồi." Có một khoảng lặng dài.
Hảo có thể nghe thấy tiếng nhạc nền rất nhỏ từ phía Huy. "Tao vừa về nhà. Tự nhiên... thấy lạ quá."
​"Lạ?" Hảo nhướng mày. "Là sao?"
​"Là... không có mày," Huy nói, giọng nghèn nghẹn. "Lúc tao nhận giải, tao nhìn xuống, tao tìm mày. Tao biết mày không ở đó, nhưng... đáng lẽ mày phải ở đó, Hảo à. Mày là người duy nhất thực sự hiểu cái giải này có ý nghĩa gì với tao."

​Lòng Hảo chùng xuống. Hắn vẫn tìm anh. Nhưng câu nói đó... "Người duy nhất thực sự hiểu." Hảo hiểu, nhưng anh không phải là người Huy chọn để chia sẻ khoảnh khắc đó.
​"Tao hiểu mà, vậy rồi sao lúc này phát biểu cảm nghĩ phải không nhắc tới tao" Hảo đáp lại bằng giọng điệu vô cảm. "Mày có nhiều mối quan hệ mới, quan trọng hơn. Nhưng tao vẫn chúc mừng cho mày."
​"Mày đang nói gì vậy?" Giọng Huy bắt đầu có vẻ khó chịu, kèm theo một chút men rượu. "Hảo, sao mày lại nói như người ngoài thế? Mày là bạn thân nhất của tao cơ mà! Mày giận tao vì chuyện gì à?"
​Sự giận dữ dâng lên trong Hảo. Anh hít một hơi sâu, kìm nén mọi cảm xúc đã chôn vùi bấy lâu.
​"Huy, bảy năm qua, tao luôn là người đầu tiên mày gọi khi mày thất bại. Luôn là người cuối cùng ở lại khi mọi người bỏ đi. Nhưng những tháng ngày nắng rực rỡ này, mày có bao giờ nghĩ đến tao chưa?"
"Tao e là chưa bao giờ, mày thử nghĩ lại coi những lần trò chuyện của tao với mày lúc nào không có tên thằng Hoàng tao là người bên mày mà tại sao vậy?"

​Huy im lặng. Hảo biết, sự im lặng đó là một lời thừa nhận.

​"Mày nói tao là bạn thân nhất,"

Hảo tiếp tục, giọng anh có một chút run rẩy mà Huy không thể nhận ra qua điện thoại.
"Nhưng lúc mày đứng trên đỉnh cao, ánh mắt mày chỉ có Hoàng. Lúc mày vui nhất, người bên cạnh mày là cô ấy.".

​Hảo mỉm cười cay đắng. Anh đã nói quá nhiều. Anh không thể để Huy nhận ra tình cảm của mình.

​"Được rồi, Huy,"Hảo dứt khoát.
"Mày say rồi. Đi ngủ đi. Mày có cuộc sống mới, tao cũng nên có cuộc sống mới. Mối quan hệ của chúng ta, tao nghĩ nên để nó được nghỉ ngơi một thời gian."

​"Nghỉ ngơi?" Huy ngạc nhiên. "Ý mày là gì, Hảo? Mày không được làm thế với tao!"

​"Tao đang làm những gì tốt nhất cho cả hai chúng ta, Huy à. Chúc mày may mắn."

​Hảo không đợi câu trả lời. Anh nhấn nút kết thúc cuộc gọi và ném chiếc điện thoại lên giường.
​Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má anh. Anh đã tự tay cắt đứt sợi dây cuối cùng níu kéo mình lại với người mà anh yêu. Dù đau đớn, đó là cách duy nhất để anh có thể bắt đầu lại, với vai diễn chính của cuộc đời mình, không phải là vai phụ của Huy nữa. Anh cũng chẳng còn cách nào cả sự chấm dứt này anh thầm mong sẽ là sự khởi đầu mới.
End chap 3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro