Chap 6.2

Nối tiếp cảnh Huy đứng trước cửa hé mở, chờ đợi Hảo...)
Huy đứng đó, bóng tối hành lang và ánh sáng yếu ớt trong phòng Hảo tạo nên một ranh giới vô hình. Anh không đi, không ép buộc, chỉ im lặng chờ đợi. Sự im lặng này còn dày vò Hảo hơn cả những lời tranh cãi.
Cuối cùng, sau một khoảnh khắc dài như vô tận, Hảo đứng dậy. Anh bước chầm chậm về phía cánh cửa.
Huy căng thẳng đến mức nín thở. Anh nghĩ Hảo sẽ đóng sập cửa, sẽ đẩy anh đi, sẽ chọn "Không gì cả" để giải thoát cho chính mình.
Nhưng không. Hảo không đóng cửa. Anh chỉ đưa tay ra, nắm lấy ống tay áo của Huy, kéo nhẹ.
"Vào đi, Huy."
Giọng Hảo rất nhỏ, chứa đựng sự mệt mỏi cùng cực.Huy không nói lời nào. Anh bước vào phòng, cảm thấy như thể anh đang bước qua một ranh giới mà cả hai đã cố gắng giữ gìn suốt bảy năm qua.
Hảo nhìn thẳng vào Huy, ánh mắt chứa đựng hàng vạn câu hỏi chưa lời giải.

"Tao không biết tao muốn tình bạn hay tình yêu, Huy. Tao đã nói rồi. Tao không thể chọn ngay bây giờ."

Anh thở dài, một hơi thở mang theo tất cả sự kiệt sức của đêm dài.

"Nhưng tao... tao không muốn mày đứng ngoài đó. Tao không muốn mày phải chịu đựng cái lạnh và sự hối hận vô ích của mày."

Hảo chỉ vào chiếc giường đơn nhỏ bé.

"Tao rất mệt. Mày cũng vậy. Giờ này... đừng là ngôi sao hay bạn thân nữa. Hãy cứ là hai thằng nhóc đã cùng nhau vượt qua giông bão."

Huy hiểu. Hảo đang cầu xin một sự nghỉ ngơi khỏi gánh nặng cảm xúc, một sự quay lại với thói quen an toàn nhất của họ: sự hiện diện không lời.
Huy gật đầu. Anh cởi áo vest, vắt lên ghế. Anh không cởi giày, chỉ trèo lên giường và nằm quay lưng lại với Hảo, nhường nửa giường còn lại cho người bạn.Hảo cũng nằm xuống, quay lưng lại với Huy.Màn đêm buông xuống, sự im lặng bao trùm. Hai người nằm trên chiếc giường chật hẹp, quay lưng vào nhau, nhưng lại gần nhau hơn bao giờ hết.
Sau vài phút, Hảo nghe thấy tiếng thở đều đặn của Huy. Anh biết, Huy đã quá mệt mỏi. Hảo từ từ nhích người lại gần. Anh vươn tay ra, chạm nhẹ vào tấm lưng rộng lớn đang run rẩy khe khẽ của Huy. Đó là cái chạm đã từng là thói quen, là sự an ủi không lời. Huy cảm nhận được cái chạm. Anh không nói gì, chỉ thả lỏng cơ thể.Và rồi, Hảo làm một điều mà anh đã không dám làm kể từ khi Huy nổi tiếng. Anh nhẹ nhàng vòng tay qua eo Huy, ôm chặt lấy tấm lưng người mình yêu, vùi mặt vào vai áo còn vương mùi rượu và chút hương sang trọng.
Huy run lên một chút, rồi anh cũng đưa tay lên, nắm lấy cánh tay Hảo đang ôm mình. Cử chỉ đáp lại đó, không phải của tình nhân, mà là của sự gắn bó sâu sắc, vượt lên trên mọi danh phận.
"Ngủ đi, Hảo," Huy khẽ thì thầm. "Sáng mai... tao sẽ nghe hết."
Hảo nhắm mắt lại. Cả hai chìm vào giấc ngủ, giữa nỗi đau đớn vừa được thú nhận và sự an toàn của thói quen cũ. Dù cho Hảo vẫn chưa có được tình yêu, nhưng ít nhất, đêm nay, anh không còn phải ngủ một mình trong bóng tối và sự hối tiếc nữa.
Ánh sáng ban mai yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ cũ kỹ. Hảo cựa quậy tỉnh giấc. Anh nhận ra mình vẫn đang nằm trên chiếc giường chật hẹp, và hơi ấm sau lưng là từ Huy. Cánh tay Huy vẫn ôm ngang eo anh, một cử chỉ quen thuộc đến mức đã trở thành phản xạ.
Hảo nhẹ nhàng xoay người lại. Huy đã tỉnh, đôi mắt thâm quầng nhìn thẳng vào anh. Sự thân mật thể xác đối lập hoàn toàn với sự căng thẳng về mặt cảm xúc khiến Hảo cảm thấy lúng túng.
Hảo ngồi dậy, vuốt mặt. Anh nhìn chiếc áo vest đắt tiền vắt trên ghế, chiếc tượng vàng nằm đâu đó trong căn hộ sang trọng của anh, và nhận ra anh đang ở một nơi hoàn toàn khác biệt.
"Tao... tao xin lỗi," Huy mở lời, giọng khàn đặc. "Đêm qua tao ngủ ngon quá."
Hảo cũng ngồi dậy, dựa lưng vào tường. Anh không mỉm cười, nhưng ánh mắt anh đã bớt vẻ tuyệt vọng hơn đêm qua.
"Giấc ngủ đó là điều duy nhất tao có thể cho mày, Huy," Hảo bình tĩnh nói.
Huy hít sâu. Anh nhớ lại lời hứa của mình. "Tao không muốn chỉ có giấc ngủ đó. Tao muốn nghe. Mày nói đi, Hảo. Kể cho tao nghe chi tiết về... tình yêu của mày. Kể cho tao nghe từ lúc bắt đầu."
Hảo nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi nắng đã lên. Anh bắt đầu kể, giọng nói chậm rãi, như đang bóc tách từng lớp kỷ niệm đã đóng băng trong tim.
"Mày muốn nghe lúc nào tao bắt đầu yêu mày ư? Không phải là khoảnh khắc nào cụ thể, Huy à. Nó là quá trình."
Hảo đưa tay chạm vào vai Huy, nơi chiếc áo phông đã bị sờn. "Mày nhớ lần mày diễn hỏng, bị đạo diễn đuổi về lúc hai giờ sáng không? Trời rét căm căm."
Huy gật đầu. Đó là lần đau đớn nhất trong sự nghiệp.
"Lúc đó, mày run rẩy. Mày khóc. Mày không khóc vì sợ bị mất vai, mà vì mày sợ làm tao thất vọng. Mày cứ lặp đi lặp lại: 'Tao sẽ không làm được, tao sẽ làm liên lụy mày, Hảo.'"
Hảo nhìn thẳng vào Huy, nước mắt lại chực trào. "Lúc đó, tao chỉ có một chiếc áo khoác. Tao không hề do dự, tao cởi ra, khoác cho mày. Mày có biết cảm giác của tao không? Tao đã phải tự nói với bản thân: 'Tao không cần thân nhiệt, tao chỉ cần hơi ấm của tao bao bọc lấy nó.' Khoảnh khắc đó, tao nhận ra, mọi thứ của tao, tao đều muốn dành cho mày, không điều kiện."
"Tao yêu cái sự yếu đuối của mày, Huy. Yêu cái cách mày trút bỏ mọi vẻ ngoài mạnh mẽ và dựa vào tao. Tao không muốn mày là ngôi sao, tao muốn mày là 'thằng Huy' yếu đuối đó để tao có cơ hội được bảo vệ."
Huy im lặng, cắn chặt môi, mắt anh đỏ hoe. Anh chưa bao giờ nhìn nhận những hành động đó của Hảo là tình yêu. Anh nghĩ đó là tình bạn và sự chia sẻ.
"Nỗi đau lớn nhất của tao," Hảo tiếp tục, giọng anh nghẹn lại, "là khi mày bắt đầu thành công. Mày bắt đầu nhìn Hoàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Mày cười với cậu ta bằng nụ cười rạng rỡ nhất của mày, cái nụ cười mà tao đã giữ gìn, vun đắp trong bảy năm, tưởng chừng là chỉ dành cho tao."
"Mày nói với tao: 'Hoàng hiểu tao muốn gì trên màn ảnh.' Nhưng mày có biết không, Huy? Tao không chỉ muốn hiểu mày trên màn ảnh. Tao muốn hiểu cả nỗi sợ, cả bóng tối sau ánh hào quang của mày. Tao muốn là người mày tìm về khi tất cả đều giả dối. Nhưng mày đã chọn Hoàng là người cùng mày chia sẻ ánh sáng giả dối đó."
Hảo gục đầu, bàn tay run rẩy. "Khi mày không nhắc đến tên tao trên bài phát biểu, không phải tao giận vì mày thiếu công bằng, mà tao giận vì mày đã giết chết sự hy vọng cuối cùng trong tim tao. Mày đã nói với cả thế giới: Người cùng mày đi qua bão giông, không xứng đáng được đứng bên mày khi nắng rực rỡ."
"Tao không muốn tình yêu, Huy. Tao muốn sự công nhận rằng tao quan trọng. Nhưng mày đã phủ nhận tất cả."
Huy cúi đầu, nước mắt từ khóe mi anh rơi xuống sàn nhà gỗ cũ kỹ. Anh đã nghe hết. Anh không còn có thể bào chữa bằng sự vô tâm hay bận rộn nữa. Anh đã quá ích kỷ, quá mải mê với sự nghiệp đến mức coi tình cảm vô điều kiện của Hảo là lẽ đương nhiên.
"Hảo... Tao là một thằng tồi," Huy nói, giọng anh lạc đi. "Tao không biết phải làm sao để bù đắp. Tao đã làm tổn thương mày sâu sắc đến thế... Tao không xứng đáng với một chiếc áo khoác, hay bất cứ điều gì mày đã làm cho tao."
Huy ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đầy sự tuyệt vọng và một sự thấu hiểu đau đớn.
"Tao đã hiểu sự lựa chọn khó khăn của mày rồi. Giờ, tao sẽ cho mày một câu trả lời. Tao không muốn mất mày. Dù là tình bạn hay tình yêu, tao sẽ..."
Huy ngừng lại, như thể anh đang đấu tranh với chính mình, với cả sự nghiệp và danh vọng.
"Tao sẽ làm bất cứ điều gì. Nhưng trước khi mày chọn... tao có một câu hỏi cuối cùng cho mày. Mày có tin vào tao, vào cái thằng Huy đã từng hứa hẹn dưới cơn mưa, hay mày chỉ tin vào Steven Nguyễn của ánh hào quang?"
(Hết Chapter 6.2)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro