Chương 2: Rung động
Sáng thứ Bảy, thời tiết lý tưởng cho một buổi triển lãm nghệ thuật. Nắng vàng nhạt rót xuống qua ô cửa sổ lớn của căn penthouse, nhưng tâm trạng tôi thì không thể bình yên được như thế. Từ tối qua đến giờ, hình ảnh về buổi triển lãm tranh của Cố Cẩm cứ lởn vởn trong đầu. Tôi không rõ đó là sự tò mò của một người đồng nghiệp trong giới nghệ thuật hay một dự cảm mơ hồ nào đó. Chiếc váy liền thân màu xanh ngọc bích tôi chọn cho ngày hôm nay được thiết kế khá đơn giản nhưng vẫn tôn lên vóc dáng mảnh mai. Tôi vuốt lại mái tóc đen nhánh, để lộ vết bớt nhỏ sau tai, và tự nhủ phải thật tự tin.
Đúng hẹn, Cố Chiêu Thần đã đứng đợi dưới sảnh chung cư. Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với quần tây đen, mái tóc màu hạt dẻ được vuốt ngược gọn gàng. Dưới khóe mắt phải, nốt ruồi lệ duyên dáng như một điểm nhấn, khiến gương mặt cậu dù quen thuộc đến mấy vẫn toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng. Cậu ấy không cần cầu kỳ, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn.
"Linh Linh, cậu mà còn nán lại nữa là anh tôi đóng cửa triển lãm đấy!" Chiêu Thần cười trêu, giọng điệu thường ngày vẫn vậy, nửa thân thiết nửa bỡn cợt.
Tôi giả vờ bĩu môi: "Thôi đi, thiếu gia. Tôi mà chậm trễ thì giới mộ điệu thời trang sẽ kêu ca đấy."
Chiếc xe thể thao sang trọng lướt êm trên đường phố nhộn nhịp. Trên xe, chúng tôi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Từ những câu chuyện phiếm trong giới giải trí, những áp lực của một nhà thiết kế, đến những câu hỏi bâng quơ về tương lai. Chiêu Thần kể cho tôi nghe về lịch trình dày đặc sắp tới của cậu ấy, về những dự án âm nhạc mới, về những tour diễn vòng quanh châu Á. Tôi lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào vài câu bông đùa. Chúng tôi đã quen nhau mười tám năm, từ thuở còn bé tí, mẹ tôi hay mang tôi sang nhà cậu ấy chơi rồi ngủ quên trên sofa. Ký ức về những buổi chiều hè trốn bố mẹ đi bắt ve, những trận cãi vã vặt vãnh vì tranh giành đồ chơi, hay những lần cậu ấy khóc nhè vì bị tôi trêu chọc, tất cả đều hiện lên rõ mồn một. Chiêu Thần luôn ở bên tôi, như một cái bóng, một người bạn tri kỷ, một thành viên trong gia đình. Sự hiện diện của cậu ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, quen thuộc đến mức tôi chưa bao giờ thực sự nhìn nhận cậu ấy như một "người khác giới" theo cách sâu sắc hơn. Cậu ấy là "Chiêu Thần", là "bạn thân", là "thanh mai trúc mã" của tôi, thế thôi.
Khi chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà kiến trúc cổ kính, tôi ngước nhìn lên. Triển lãm của Cố Cẩm được tổ chức tại một phòng trưng bày nghệ thuật nổi tiếng, nơi ánh sáng tự nhiên tràn ngập qua những ô cửa kính lớn. Bước vào bên trong, không gian rộng lớn tràn ngập hương thơm dịu nhẹ của sơn dầu và gỗ. Tiếng nhạc cổ điển du dương vang vọng, hòa cùng tiếng xì xào của những người đến tham quan.
"Đông quá nhỉ," tôi nói khẽ, khẽ nắm lấy cánh tay Chiêu Thần để tránh bị lạc trong đám đông.
Chiêu Thần cười: "Anh tôi mà lị. Họa sĩ nổi tiếng thế cơ mà."
Ngay khi bước chân vào khu vực trưng bày chính, tôi lập tức bị thu hút bởi một bức tranh khổ lớn đặt ở vị trí trung tâm. Đó là một bức tranh phong cảnh, miêu tả một ngọn núi hùng vĩ ẩn hiện trong sương sớm, dưới chân núi là một dòng sông uốn lượn hiền hòa, và bầu trời được điểm xuyết bởi những vệt nắng vàng rực rỡ xuyên qua từng kẽ lá. Màu sắc được phối hợp tinh tế, từ gam xanh thẫm của núi rừng đến sắc trắng tinh khôi của sương, tất cả tạo nên một khung cảnh vừa chân thực vừa huyền ảo, như thể tôi có thể hít thở được không khí trong lành của núi rừng ngay tại đây. Tôi đứng lặng người, ánh mắt dán chặt vào từng chi tiết. Một cảm giác choáng ngợp và say mê lạ lùng dâng lên trong lòng.
"Đây là tác phẩm mới nhất của anh ấy," Chiêu Thần đứng bên cạnh, giới thiệu. "Bức 'Mộng Sơn Thủy'."
Tôi không nói nên lời, chỉ gật đầu khe khẽ. Trong giới nghệ thuật, tôi thường xuyên tiếp xúc với các tác phẩm hội họa, nhưng chưa bao giờ có một bức tranh nào lại có sức hút mãnh liệt đến vậy đối với tôi. Nó không chỉ là một bức tranh, nó là cả một câu chuyện, một linh hồn.
Và rồi, tôi nhìn thấy anh.
Cố Cẩm đứng gần bức tranh, đang trò chuyện với một nhóm người. Anh mặc một chiếc áo khoác denim cá tính, bên trong là áo phông trắng đơn giản. Mái tóc đen được chải gọn gàng, để lộ vầng trán cao và đôi mắt sâu thẳm. Khác với vẻ lãng tử, có chút nghịch ngợm của Cố Chiêu Thần, Cố Cẩm toát lên khí chất trầm ổn, điềm đạm và có phần lạnh lùng, nhưng lại vô cùng cuốn hút. Anh sở hữu một vẻ đẹp trưởng thành, một phong thái nghệ sĩ độc đáo, không giống bất kỳ ai tôi từng gặp.
Khi anh quay đầu lại, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Tim tôi hẫng đi một nhịp. Ánh mắt anh như xoáy sâu vào tâm hồn tôi, vừa thăm thẳm vừa chất chứa một sự bình yên đến lạ. Tôi cảm thấy như bị thôi miên, không thể rời mắt khỏi anh. Khoảnh khắc ấy, tôi biết, mình đã bị "sét đánh". Một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua, nó hoàn toàn khác biệt với sự thân thuộc, gần gũi với Cố Chiêu Thần. Đây là sự rung động, sự say mê của một cô gái trước một người đàn ông.
"Anh Cẩm!" Chiêu Thần cất tiếng gọi, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong lòng tôi.
Cố Cẩm mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười hiếm hoi nhưng đủ làm bừng sáng cả căn phòng. Anh bước đến gần chúng tôi. "Chiêu Thần, Linh Linh. Hai đứa đến rồi à?" Giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng.
Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi gò má lại ửng hồng. "Chào anh Cẩm. Triển lãm của anh thật sự rất ấn tượng."
Cố Cẩm khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dừng lại trên tôi lâu hơn một chút, điều đó khiến tim tôi đập loạn xạ. "Cảm ơn em, Linh Linh. Anh rất vui khi em thích nó."
Chiêu Thần bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lể về việc tôi "bí ý tưởng" và "mong muốn được đi Việt Nam". Cố Cẩm lắng nghe một cách kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại đưa ra vài lời khuyên chân thành. Trong lúc họ nói chuyện, tôi chỉ lén nhìn anh, quan sát từng cử chỉ nhỏ của anh, từ cách anh vuốt mái tóc, cách anh nhấp môi cười, cho đến cách anh đưa tay chỉ vào một bức tranh nào đó để giải thích. Mỗi chi tiết nhỏ của anh đều khắc sâu vào tâm trí tôi.
Sự xuất hiện của Cố Cẩm tại triển lãm giống như một luồng gió mới, cuốn phăng đi mọi sự bế tắc trong tôi. Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng, như thể một cánh cửa mới vừa mở ra. Tôi chợt nhận ra, cảm hứng không chỉ đến từ những chuyến đi xa xôi hay những điều mới lạ, đôi khi nó đến từ chính những gì gần gũi nhất, nhưng lại chưa bao giờ được nhìn nhận đúng nghĩa.
Sau buổi triển lãm, Cố Cẩm mời chúng tôi ở lại dùng bữa tối cùng một vài người bạn thân thiết của anh. Trong suốt bữa ăn, tôi cố gắng tìm cách trò chuyện với anh nhiều hơn, hỏi về quá trình sáng tác, về ý nghĩa của từng bức tranh. Anh kiên nhẫn giải đáp mọi thắc mắc của tôi, đôi khi còn kể những câu chuyện thú vị đằng sau các tác phẩm. Mỗi lời anh nói đều như mật ngọt rót vào tai tôi. Tôi cười nhiều hơn, cảm thấy mình trở nên sống động hơn bao giờ hết. Chiêu Thần ngồi cạnh tôi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, như thể chưa từng thấy tôi hào hứng đến vậy. Nhưng tôi không để tâm, toàn bộ sự chú ý của tôi lúc này đều dành cho Cố Cẩm.
Khi tiệc tan, Chiêu Thần lái xe đưa tôi về. Trên đường đi, cậu ấy hỏi: "Này Linh Linh, hôm nay cậu sao thế? Cứ như người mất hồn ấy."
Tôi cười tủm tỉm, ngả đầu vào ghế: "Mất hồn cái gì. Chẳng phải cậu nói tôi cần tìm cảm hứng sao? Tôi tìm thấy rồi đấy."
Chiêu Thần nhướng mày, có vẻ không hiểu: "Tìm thấy ở đâu? Triển lãm của anh tôi à?"
"Đúng vậy," tôi đáp, trong lòng ngập tràn những rung động lạ lùng. "Anh ấy thật sự rất tài năng. Tôi thật sự rất hâm mộ anh ấy." Tôi cố gắng che giấu cảm xúc thật của mình, chỉ nói là "hâm mộ tài năng", bởi tôi biết, để bộc lộ rõ ràng rằng tôi đã "crush" anh trai của bạn thân mình ngay từ cái nhìn đầu tiên có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Chiêu Thần không nói gì thêm, chỉ khẽ nhún vai. Cậu ấy vẫn chưa nhận ra, hay đúng hơn là chưa thể nhận ra, ánh mắt tôi dành cho anh trai cậu ấy không đơn thuần chỉ là sự ngưỡng mộ một họa sĩ tài năng. Nó là một khởi đầu, một tia lửa bé nhỏ vừa được nhóm lên, hứa hẹn sẽ bùng cháy thành một ngọn lửa lớn trong trái tim tôi. Và đây cũng là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện không ai ngờ tới, bắt đầu từ những rung động đầu đời của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro