[trời đêm] vòng lặp từ quá khứ


Tôi vẫn hay đùa, tôi thấy mình già cỗi
Chẳng ở tuổi tác mà tại những suy điều
Là ở khoảng lặng tôi liều mình giữ lại
Là những hoảng loạn biểu hiện bằng bình yên

Tôi già rồi, bước chân không gượng nổi
Hai chiếc chân run gắng được bước một không?
Tiến đến nơi tôi vốn chưa hề khát vọng
Lỡ bước hẫng rồi có ai đỡ tôi không?

Tôi già rồi dẫu lưng tôi còn thẳng
Dẫu thử quẳng mình trượt khỏi những đường ranh
Để mỗi sớm mai xóa đi, tôi viết lại
Bất lực tột cùng và nỗ lực trong tranh

Tôi bước chậm, tôi loạng choạng khó tránh
Cứ đâm đầu, ngã quỵ, rồi lại lành
Ngước mắt trông quanh, ôi cơ ngơi là hiu quạnh
Ngỡ là trầm, vẫn gợn sóng mong manh

Ánh trong mắt ai là tương lai, hiện tại
Cớ sao mắt tôi chỉ chứa cảnh đã rồi
Cớ sao mắc kẹt trong muôn nghìn lớp sóng
Đã bỏ cuộc đâu, sao mãi lời thở than?

Có lẽ,
Hun đúc cho rồi, rối ren thành tự giễu
Chính ra tự mình, muốn từ bỏ, cũng muốn vực lên
Chỉ khi chì chiết lấy cái tôi đáng hổ thẹn
Mới được khoảnh lòng, dịu lại nơi sóng triền

Nghĩ suy, nghĩ suy, rồi tiếp tục nghĩ suy
Phát điên lên khi dây cương dợm đứt
Lý trí, cảm xúc và chằng chịt nơi tim khát vọng
Tôi muốn làm người,
Phải, tôi muốn sống.

Đó là lựa chọn, sẽ không chủ động buông tay.

Ha,
Mỉa mai thay một đời tầm thường, êm đẹp
Lại phó mặc những giong càng quấy, thét gào
Thôi, một đoạn, đủ thấu chuyện người say
Hết thảy trầm luân, để tỉnh mộng rồi ta vứt bỏ..

Chỉ là đôi khi, giữa cõi người loạn lạc
Lỡ tay tôi, vuột mất, khởi nguồn.

Cuối cùng thì giữa vần xoay vạn vật,
Hết thảy rồi đều sẽ hóa hư không.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro