Chương 1.2

Sự Điên RDưới Ánh Trăng

Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cảm giác kỳ lạ nhất. Kiểu như, bạn biết cái khoảnh khắc vừa mở mắt ra và quên mất mình là ai trong vài giây không? Đúng vậy, nó giống như vậy, nhưng với nỗi sợ hãi gì đó được thêm vào.

Tôi chớp mắt nhìn trần nhà trong một phút, chỉ nhìn chằm chằm vào những vết nứt trên thạch cao. Có một vết trông khá giống một con rắn. Hay là một con rồng? Tôi không chắc. Dù thế nào đi nữa, tôi có những thứ tốt hơn để tập trung vào hơn là bất kỳ sinh vật bò sát nào đang xâm chiếm trần nhà của tôi.

Tôi đẩy chăn ra, chỉ để thấy mình bị vướng vào một mớ gối. Có một con gấu bông. Làm thế nào mà nó lại ở đây? Ai mà biết được. Tôi không nhớ mình đã đặt nó ở đây. Có lẽ con gấu có liên quan đến sự kỳ lạ của đêm qua. Có trời mới biết?

Tôi đứng dậy, gần như vấp phải giỏ đựng quần áo khi tôi lê bước về phía cửa sổ. Mặt trăng vẫn ở ngoài đó. Tất nhiên rồi, tại sao nó lại không ở đó chứ? Nhưng nó không chỉ ở ngoài kia... nó... đang quan sát tôi. Tôi thề là nó đang nhìn tôi. Tôi có thể cảm nhận được. Giống như nó có mắt, mặc dù tôi biết về mặt khoa học là không thể.

Lắc đầu, tôi quyết định tập trung vào nhiệm vụ trước mắt: sống sót qua một ngày ở trường. Có lẽ cuộc sống của tôi không phải là một chuỗi khủng hoảng hiện sinh. Có lẽ tôi chỉ cần tiếp tục giả vờ như mình vẫn ổn. Đó là sở trường của tôi. Giả vờ.

Tôi lấy đồng phục và... đợi đã, tất của tôi đâu rồi? Đây thực sự là một vấn đề nghiêm trọng. Tôi không thể đến trường mà không có tất. Đó là một trong những quy tắc bất thành văn. Quy tắc về tất. Tôi bắt đầu lục tung ngăn kéo như một nhà khảo cổ học đang tìm kiếm di vật cổ đại.

Tôi tìm thấy một chiếc. Nhưng chiếc còn lại đâu mất tiêu. Tôi kiểm tra lại giỏ đựng đồ sắp giặt, nghĩ rằng mình đã ném nó vào đó. Nhưng không.

Tuyệt. Vậy là tôi sẽ đến trường với đôi tất không cùng màu. Đó cũng không phải là vấn đề lớn. Tôi đã làm những điều kỳ lạ hơn thế. Nhưng đó là một dấu hiệu, phải không? Mọi thứ đang đi theo chiều hướng xấu. Đầu tiên, lá thư mà mặt trăng trả lời. Bây giờ, đôi tất không khớp màu. Tiếp theo là gì? Một cái máy nướng bánh biết nói chắc?

Tôi tự cười với mình trong một phút khi nhìn chằm chằm vào chiếc tất trên tay. Vũ trụ thực sự có khiếu hài hước đấy nhỉ?

Khi đến trường, tôi quyết tâm cư xử bình thường. Tôi cố tỏ ra "Tôi có một cuộc sống hoàn hảo" và bước qua cổng, hy vọng không ai để ý đến đôi tất không khớp nhau. Họ không để ý. Hoặc nếu có, họ cũng đủ lịch sự để giả vờ như không để ý.

Meera tìm thấy tôi ở chỗ tủ đồ. Cô ấy ngay lập tức nhìn tôi từ trên xuống dưới, dừng lại một giây dưới chân tôi.

"Aarohi, cậu ổn chứ? Cậu... đang đi hai chiếc tất khác nhau kìa." Cô ấy nheo mắt đầy nghi ngờ.

Tôi nhún vai và cười toe toét với cô ấy. "Cậu biết mình mà. Luôn tạo ra xu hướng mới."

Cô ấy nhìn tôi như thể tôi vừa mọc thêm một cái đầu nữa. "Ừ-ừ. Nếu 'xu hướng' mà cậu muốn nói là 'bừa bộn' thì chắc là vậy."

Tôi lè lưỡi với cô ấy. "Đừng ghen tị chỉ vì mình dẫn đầu xu hướng thời trang này."

Cô ấy thở dài và lắc đầu. "Cậu kỳ lạ thật, Aarohi. Mình thề đấy."

Khi chúng tôi bước vào lớp, tôi cố gắng tập trung. Nhưng mỗi lần liếc ra ngoài cửa sổ, nó lại ở đó – mặt trăng, lơ lửng ở đó như thể đang chờ đợi tôi. Chờ đợi... cái gì chứ? Tôi không biết. Tôi không chắc mình có muốn biết không.

Lớp học diễn ra như thường lệ. Mọi người đang nói về những điều tầm thường: bài tập về nhà, tình yêu sét đánh, tiệc tùng. Nhưng có vẻ như tôi không thể tập trung. Tôi càng cố gắng tập trung, mọi thứ càng trở nên siêu thực. Giống như tôi không thực sự ở đó, mà chỉ đang trôi nổi phía trên, quan sát chính mình.

Vào một lúc nào đó trong giờ toán, tôi nhận ra thầy Singh đang nhìn chằm chằm vào tôi. Thầy có vẻ mặt kỳ lạ, gần như phán xét. Như thể thầy biết điều gì đó mà tôi không biết. Như thể thầy có thể nhìn thấu tôi vậy.

Tôi nhướn mày. Thầy luôn nghiêm túc thế này sao? Tại sao thầy trông như sắp tuyên bố về ngày tận thế vậy?

"Em có đang tập trung không, Aarohi?" Giọng nói của thầy Singh cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, và tôi trở lại với thực tại.

"Ơ, dạ có! Hoàn toàn tập trung." Tôi giơ ngón tay cái lên với thầy, rồi ngay lập tức hối hận.

Mọi người nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi cười ngượng ngùng. "Ý em là, em chỉ, ờm, đang nghĩ về... bài toán. Đúng rồi, chỉ là... nghĩ đến mấy bài toán thôi."

Thầy Singh nhướn mày nhưng không nói gì. Cả lớp quay lại làm bài, nhưng tôi không thể thoát khỏi cảm giác rằng mình vừa làm trò hề cho cả lớp xem.

Chuông reo, báo hiệu hết giờ học. Tôi cầm cặp và đi ra ngoài, và thấy Meera, rõ ràng là đang cố nhịn cười.

"Hôm nay cậu làm sao thế?" cô ấy hỏi. "Ý mình là, mình biết là cậu lập dị. Nhưng giờ thì? Giống như... cậu đã vượt qua một ranh giới kỳ lạ nào đó."

Tôi nhìn xuống đôi tất của mình. "Ừ, mình nghĩ hôm nay, vũ trụ đã quyết định biến mình thành chú hề rồi."

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm trong một giây rồi phá lên cười. "Ừ thì, cũng hiệu quả đấy. Cậu buồn cười thật sự. Mình không nhịn nổi luôn."

Tôi cũng cười, vì điều đó dễ hơn giải thích. Làm sao tôi có thể giải thích rằng mặt trăng đã bắt đầu nói chuyện với tôi? Rằng có điều gì đó bên trong tôi cảm thấy không ổn, như thể thế giới đang thay đổi và tôi bị kẹt ở giữa, không thể kiểm soát được nó?

Nhưng rồi, ngay khi tôi sắp quên đi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong tôi.

Nếu mặt trăng đang cố nói với tôi điều gì đó thì sao? Nếu tất cả những thứ này – lá thư, những lời thì thầm, những giấc mơ kỳ lạ – đang dẫn đến đâu đó thì sao?

Nhưng rồi, nếu đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi đang chạy loạn thì sao? Nếu tôi đang mất trí thì sao?

Và nếu tôi vừa bỏ lỡ một điều gì đó quan trọng vì tôi quá bận lo lắng về những chiếc tất không cùng màu thì sao?

Có khi... tôi thực sự... đang mất trí.

Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng thừa nhận điều đó.

₊✩‧₊˚౨ৎ˚₊✩‧₊

Cuộc Chiến Tất và Những Bí Ẩn Siêu Nhiên

Cả ngày hôm đó trôi qua trong một mớ hỗn độn của những ánh nhìn kỳ lạ và những tình huống khó xử. Đến giờ ăn trưa, tôi vô tình làm đổ toàn bộ chai nước của mình vào khay đựng đồ ăn – không phải một lần mà là hai lần. Mọi người nghĩ tôi sẽ rút kinh nghiệm sau lần đầu tiên ư? Không hề. Giống như một thế lực vô hình nào đó đang âm mưu biến tôi thành một thảm họa di động. Tôi chỉ là... chẳng bận tâm.

Tất nhiên, Meera không để tôi quên chuyện đó. "Aarohi," cô ấy nói, lau sạch chiếc bánh sandwich của mình bằng khăn giấy như thể cô ấy có thể khử trùng cả tình huống này, "cậu có chắc là cậu không bị nguyền rủa không? Vì chuyện này đúng là... cấp độ mới đấy."

"Mình không biết," tôi nói, chọc tay vào chiếc bánh sandwich giờ đã ướt sũng của mình, "nhưng nếu mình thực sự bị dính bùa phép, mình muốn biết ai đã làm chuyện này. Mình có chuyện cần nói với họ đây."

Meera khịt mũi. "Cậu định làm gì? Yểm ngược lại họ à?"

"Đừng có giỡn," tôi nói với vẻ mặt giả vờ nghiêm túc. "Có khi mình sẽ triệu hồi một con mèo khổng lồ giận dữ biết ném kim tuyến thì sao."

Cô ấy chớp mắt nhìn tôi một giây, rồi phá lên cười. "Cậu đúng là kỳ quặc thật."

"Mình biết," Tôi cười toe toét đáp lại cô ấy, cảm thấy tự hào một cách kỳ lạ. "Thế mới thú vị chứ."

Sau đó, trong tiết sinh học, tôi ngồi bên cửa sổ, mắt dán vào cửa sổ. Mặt trăng vẫn ở đó, treo lơ lửng, gần đến mức bất thường. Tôi không chắc tại sao mình vẫn có thể nhìn thấy nó vào ban ngày, nhưng nó vẫn hiện diện như thể đang cố tình chờ tôi để ý đến nó.

Và tất nhiên, đầu óc tôi bắt đầu trôi dạt theo những giả thuyết điên rồ.

Nếu mặt trăng đang theo dõi tôi thì sao? Không, đợi đã, nghe có vẻ điên rồ. Nhưng nếu thật vậy thì sao? Nếu nó biết điều gì đó mà tôi không biết thì sao? Nó có đang cố gắng giao tiếp với tôi thông qua hình ảnh phản chiếu trong gương không? Nó có phải là... thần hộ mệnh của tôi không? Ừm, chắc là hơi xa vời rồi. Nhưng nó có thể là bất cứ thứ gì. Một dấu hiệu. Một lời cảnh báo. Một trò đùa vũ trụ quái đản. Mọi khả năng đều có thể xảy ra. Ai mà biết được?

Trước khi tôi kịp đào sâu thêm vào đống suy nghĩ hoang đường đó, điện thoại tôi rung lên trong túi. Tôi lôi ra, hy vọng là tin nhắn từ Meera hay điều gì đó bình thường một chút.

Nhưng không.

Là một tin nhắn từ số lạ.

"Đừng giả vờ nữa. Cậu vốn không phải là kẻ hoàn hảo."

Dòng chữ trên màn hình khiến dạ dày tôi thắt lại. Tôi không biết phải phản ứng thế nào. Đây là một trò đùa sao? Một sự trùng hợp ngẫu nghiên? Hay tôi đã vô tình triệu hồi điều này theo một cách kỳ bí nào đó?

Cảm giác như tôi đang mắc kẹt trong một phiên bản tệ hại của một bộ phim kinh dị. Bạn biết đấy, kiểu phim mà mọi thứ đều quá trùng hợp một cách đáng ngờ, và chỉ cần một quyết định sai lầm nữa là nhân vật chính sẽ rơi vào tay kẻ phản diện đang chuẩn bị độc thoại với nhạc nền rùng rợn.

Tôi chạm vào màn hình, hy vọng có thêm tin nhắn nào khác, nhưng chẳng có gì. Chỉ vỏn vẹn những lời đó. Tôi nhìn chằm chằm vào nó đến khi mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Làm sao người này biết? Làm sao bất cứ ai lại có thể biết được những suy nghĩ, những cảm xúc mà tôi đã giữ chặt trong lòng?

Tôi phải ra khỏi đây thôi.

Và tôi đã làm điều hợp lý nhất có thể: tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi thừa nhận đó không phải lựa chọn thông minh nhất, nhưng trong khoảnh khắc đó, đó là lựa chọn duy nhất tôi có thể nghĩ đến. Tôi lao vào trong, tựa lưng vào bồn rửa, cố gắng lấy lại hơi thở, như thể điều đó có thể khiến thế giới trở lại bình thường.

Tôi nhìn mình trong gương.

Vẫn khuôn mặt đó. Vẫn mái tóc đó. Vẫn đôi mắt mệt mỏi đó. Mọi thứ đều... sai sai. Không có gì hợp lý cả. Không có gì từng thực sự hợp lý.

"Bình tĩnh nào, Aarohi," tôi lẩm bẩm với chính mình. "Mình không phải là một con tốt bị vũ trụ nguyền rủa. Mình chỉ là... mình thôi."

Nhưng rồi... hình ảnh phản chiếu của tôi trong gương lại chớp mắt. Trễ một nhịp.

Tôi giật mình lùi lại, tim đập thình thịch. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Tôi từ từ giơ tay lên, chạm vào mặt gương. Không phải chỉ là ảo giác, đúng không? Hình ảnh phản chiếu của tôi đang di chuyển chậm hơn tôi. Tôi không tưởng tượng ra chuyện này. Nó có thật.

Tôi lập tức rụt tay lại, nhưng đã quá muộn. Cái gương... có gì đó sống động. Tôi không thể giải thích, nhưng tôi biết. Có gì đó không ổn.

Tôi loạng choạng lùi lại, va vào cửa buồng vệ sinh. Tôi nắm lấy tay nắm cửa để giữ thăng bằng, chân run rẩy. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung. Có lẽ tôi đang phản ứng quá mức. Có lẽ chỉ là do căng thẳng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết rằng không phải vậy.

Tôi rời khỏi nhà vệ sinh trong một cơn mơ hồ, đầu óc đầy rẫy những suy nghĩ hỗn loạn. Thế giới này... kỳ lạ. Nhưng không phải kiểu "ồ, có gì đó hơi sai sai". Nó là kiểu kỳ lạ khiến ta tự hỏi liệu thực tại có phải chỉ là một tấm màn mỏng manh đang chờ bị kéo xuống không.

Tôi mải chìm trong những suy nghĩ ấy đến mức không nhận ra cái bóng ở dãy tủ đồ.

Cho đến khi nó lên tiếng.

"Aarohi."

Tôi cứng người, máu tôi lạnh ngắt. Tên tôi, vang lên thật khẽ, như thể nó vẫn luôn lẩn khuất giữa những khe nứt của vũ trụ.

Tôi từ từ quay lại.

Và ở đó, giữa hành lang, không có ai cả.

Đó không phải là con người, không hẳn là một thực thể. Đó chỉ là một cái bóng đối lập với ánh đèn sáng của trường học. Nó không có khuôn mặt, không có cơ thể. Nó chỉ đơn giản là một cái bóng đen.

Tôi chớp mắt, và nó biến mất.

Tôi không biết mình sợ điều gì hơn: thực tế là có thứ gì đó vừa gọi tên tôi từ hư không, hay thực tế là chuyện này chẳng hề hợp lý tí nào.

Tôi lắc đầu và bắt đầu bước nhanh hơn. Tôi cần phải ra khỏi đây.

Đêm hôm đó, khi tôi ngồi trên giường, cố gắng xử lý mọi thứ đã xảy ra trong ngày hôm đó, tôi lại nghe thấy nó.

Tiếng thì thầm quen thuộc. Như thể nó vang lên bên trong đầu tôi. Hoặc có thể bên ngoài. Có thể là từ khắp mọi nơi.

"Cậu vốn không thuộc về nơi này."

Lần này, những lời đó không chỉ ám ảnh tôi—chúng như một lời cảnh báo. Như thể tôi đã bỏ lỡ điều gì đó. Như thể tôi đã nhìn sai hướng, và sự thật thì đang chờ đợi để vạch trần tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Tôi phải làm sáng tỏ chuyện này. Tôi không thể cứ chạy trốn khỏi bất cứ điều gì đang xảy ra. Tôi cần phải biết.

Mặt trăng đang cố nói với tôi điều gì?

Vũ trụ đang cố cho tôi thấy điều gì?

Và tại sao... tại sao tôi lại cảm thấy như mình luôn chậm hơn tất cả một bước?

Tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Đó chính là nó. Mặt trăng. Đang quan sát tôi.

Và lần đầu tiên trong đời, tôi không sợ hãi. Tôi tò mò.

Có lẽ... đã đến lúc tôi ngừng giả vờ.

₊✩‧₊˚౨ৎ˚₊✩‧₊

Những Lời Thì Thầm Trong Bức Tường

Sáng hôm sau, tôi cảm giác như mình đang bước đi trong một giấc mơ – hoặc có lẽ là một cơn ác mộng. Không khí đặc quánh với thứ gì đó mà tôi không thể xác định được. Tôi không chắc mình còn ở trong cơ thể hay chỉ đang lơ lửng giữa không trung, mắc kẹt giữa thế giới thực và những điều kỳ lạ mà tâm trí tôi đã bắt đầu tưởng tượng ra.

Tôi không thể ngừng nghĩ về giọng nói thì thầm đó. Nó không chỉ là một giọng nói. Nó như thể đang len lỏi vào từng tế bào trong tôi, vang vọng trong từng đốt xương. Mỗi bước tôi đi, mỗi ánh nhìn tôi lướt qua, nó vẫn ở đó – nhẹ nhàng, dai dẳng. Tôi cảm giác như mình đã trở thành nhân vật trong câu chuyện của ai đó khác, như thể mọi hành động của tôi đều đã được viết sẵn, và tôi chỉ đang làm theo kịch bản.

Càng ngày càng khó để giả vờ.

Meera bắt gặp tôi đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ lần thứ ba trong sáng hôm đó, tay cầm nĩa của tôi dừng lại giữa chừng mà không hề động đậy.

"Cậu sao thế?" cô ấy hỏi, đôi mắt nheo lại đầy lo lắng. "Cậu... cậu ổn chứ?"

"Mình ổn," tôi trả lời nhanh, có lẽ là quá nhanh. "Chỉ đang suy nghĩ thôi."

"Nghĩ về chuyện gì cơ?"

"Mình không biết nữa... chỉ là về mọi thứ thôi," tôi lẩm bẩm, nở một nụ cười gượng gạo với cô ấy.

"Có phải lại là cái chuyện 'hoàn hảo' của cậu không?" Cô ấy vung tay lên như thể đó là một trò đùa. "Biết đâu, có khi mình cũng bị ảnh hưởng mất rồi. Chắc mình cũng nên bắt đầu ăn mặc sao cho trông giống như mình có cuộc sống hoàn hảo." Cô ấy nhìn xuống chiếc hoodie và chiếc quần jeans rộng thùng thình. "Nhưng thay vào đó, tớ lại đang trông như một củ khoai tây."

Tôi bật cười – có lẽ hơi lớn hơn mức cần thiết – nhưng đó là cách tốt nhất tôi có thể làm để che giấu cảm giác bị ai đó theo dõi. Ai đó không phải là Meera, không phải là bất cứ ai xung quanh. Một thứ gì đó tồn tại trong những khoảng trống giữa từng hơi thở của tôi.

Nhưng ngay cả khi tôi cười, tôi vẫn cảm nhận được sức nặng của những lời tôi đã nghe đêm qua. "Cậu vốn không thuộc về nơi này." Và cả những tiếng thì thầm khác, những lời thì thầm mà tôi không thể thoát ra.

Chuông reo, báo hiệu giờ ăn trưa kết thúc, tôi bước đến lớp học tiếp theo, cố gắng rũ bỏ cảm giác rằng thực tại đang vặn vẹo xung quanh mình. Tôi phải tập trung. Tôi không thể để bản thân mất kiểm soát. Tôi không thể để mình phát điên.

Khi rẽ vào hành lang, một thứ gì đó lọt vào tầm mắt tôi. Và nó kỳ lạ đến mức khó tin. Bức tường... bình thường trông nhạt nhẽo với lớp sơn màu be buồn tẻ... bây giờ, nó đang... chuyển động.

Tôi chớp mắt. Một lần. Hai lần.

Không. Chắc chắn nó đang chuyển động.

Giấy dán tường... không, không phải giấy dán tường, mà là lớp sơn... đang gợn sóng, như thể nó là một sinh vât sống. Nhưng không chỉ có vậy. Nó đang thì thầm. Tôi không nghe rõ nó nói gì, nhưng có thể cảm nhận được những rung động trong lồng ngực, như thể cả bức tường đang nói chuyện với tôi.

Tôi bước về phía trước, bị thu hút bởi nó. Tôi đưa tay ra, không chắc mình đang mong đợi điều gì. Chỉ là do trí tưởng tượng của tôi? Hay đây là thật?

Trước khi ngón tay tôi kịp chạm vào tường, một giọng nói quen thuộc vang lên, là Meera, gọi tôi từ cuối hành lang.

"Aarohi! Này, cậu đi đâu thế?"

Tôi giật mình trở lại thực tại, bàn tay vội rụt lại. Ngay lập tức, lớp sơn ngừng chuyển động, như thể chưa có gì xảy ra. Nó lại là một bức tường bình thường. Nhưng tôi biết rõ hơn thế. Tôi vẫn cảm nhận được những rung động âm ỉ dưới da của mình, như thể bức tường đang nín thở, chờ tôi quay lại.

"Ờ Meera!" Tôi đáp, cố gắng tỏ ra bình thường. "Chỉ, ừm, hít thở không khí thôi."

Cô ấy nhướn mày, nhưng may mắn là không hỏi thêm gì. Chúng tôi cùng nhau đi đến lớp, nhưng tôi không thể xua đi cảm giác rằng bức tường vẫn đang chờ đợi tôi quay lại.

Đêm đó, khi ngồi trong phòng, tôi không thể ngừng nghĩ về cái bức tường gợn sóng đó. Cảm giác như chúng đang cố nói với tôi điều gì đó, như thể chúng đang mở ra cánh cửa dẫn đến một nơi mà tôi không thể hiểu được.

Tôi đứng trước gương lần nữa. Hình phản chiếu vẫn như cũ. Không còn sự chậm trễ kỳ lạ. Không còn cái chớp mắt bất thường. Nhưng tôi vẫn cảm thấy... sai. Lạc lõng. Như thể tôi đang mặc lên mình một lớp da của ai khác.

Tôi gần như có thể nghe thấy những tiếng thì thầm. Không phải từ trong đầu, không phải từ những bức tường, mà từ sâu hơn nữa. Một nơi nào đó bên trong tôi. Chúng luôn ở đó, chỉ là tôi chưa bao giờ nhận ra. Đó là những lời thì thầm của chính tôi. Những suy nghĩ, những ký ức của tôi... bị chôn vùi sâu đến mức tôi không còn nhận ra chúng nữa.

Giống như tôi đang dần thức tỉnh trong một thế giới mà tôi chưa sẵn sàng đối mặt, một thế giới nơi mọi thứ đều vô nghĩa.

Tôi bước lại gần gương hơn, đầu ngón tay lướt nhẹ trên mặt kính. Hình ảnh phản chiếu hoàn hảo—quá hoàn hảo. Đôi mắt tôi, khuôn mặt tôi, tất cả mọi thứ—quá tĩnh lặng. Quá bình thản. Quá điềm nhiên.

Không suy nghĩ, tôi đập mạnh lòng bàn tay lên mặt kính.

"Dừng lại đi", tôi thì thầm với chính mình. "Dừng lại đi mà."

Nhưng hình ảnh phản chiếu không hề nhúc nhích.

Thay vào đó, nó mỉm cười.

Một nụ cười chậm rãi, có chủ ý... và không phải của tôi. Tim tôi rơi thẳng xuống dạ dày, và trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ mình có thể sẽ ngất đi.

"Mày không có thật," tôi thì thầm, giọng tôi run rẩy.

Hình phản chiếu không trả lời. Nó chỉ tiếp tục cười, nụ cười ngày càng rộng, ngày càng méo mó, trông thật sai trái. Nhưng tôi không thể rời mắt. Tôi không thể ngăn mình nhìn chằm chằm vào nó.

Và trong một khoảnh khắc, tôi thề rằng tôi thấy nó nháy mắt.

Ngày hôm sau, những tiếng thì thầm đó to hơn.

Chúng ở trong lớp học, trên hành lang, bám theo tôi như những cái bóng. Và mỗi khi tôi cố tập trung vào điều gì đó bình thường, như bài tập về nhà hay một cuộc trò chuyện, chúng lại len lỏi vào suy nghĩ của tôi, quá nhỏ để nghe rõ, nhưng quá lớn để bỏ qua.

"Cậu vốn không thuộc về nơi này."

Tôi có thể nghe thấy nó rõ ràng, như thể có ai đó đang đứng ngay bên cạnh.

Và rồi, chỉ như vậy thôi, vũ trụ đã quyết định chứng minh rằng đó là một vở hài kịch méo mó mà tôi chính là nhân vật chính bất đắc dĩ.

Tôi bước vào lớp sinh học và ngay lập tức vấp phải chân mình. Không chỉ là một cú sẩy chân bình thường. Không, đây là cú ngã chậm đến mức trông như phim quay chậm, kiểu ngã sấp mặt đầy khó xử.

Tôi ngã thẳng vào bể cá khổng lồ, mặt tôi áp vào kính, nước bắn tung tóe khắp nơi. Cả lớp phá lên cười, và ngay cả Meera cũng không nhịn được mà bật cười.

Tôi cứng đờ người trong giây lát, mặt tôi gần như dán chặt vào bể cá, nhìn chằm chằm vào chú cá bối rối bên trong. Nhưng rồi, một điều gì đó đã xảy ra.

Nước trong bể gợn sóng... không giống cách nó vẫn chuyển động khi cá bơi bên trong, mà theo một cách khiến tim tôi đập nhanh. Giống như chính nước tự động... dịch chuyển. Như thể nó biết điều gì đó mà tôi không biết.

Và đó là lúc tôi nghe thấy điều đó.

Một giọng nói nhẹ nhàng, gần như quá nhỏ để nghe thấy, nhưng tôi lại nghe được.

"Cậu vốn không thuộc về nơi này."

Những con cá vẫn bơi vô tư. Nhưng tôi thì không. Không còn như thế nữa.

Tôi biết mình phải tìm ra sự thật. Tôi không thể cứ mãi chạy trốn khỏi nó. Nhưng khi từng ngày trôi qua, tôi nhận ra rằng mỗi câu trả lời tôi tìm thấy chỉ dẫn đến nhiều câu hỏi hơn.

Có khi, không chỉ là ngưng giả vờ. Có khi, tôi bắt đầu thuộc về một thứ gì đó xa lạ hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro