Chương 1.3
Bóng của Mặt Trăng
Đêm đó, mọi thứ dường như trở nên nặng nề hơn. Tôi không chắc đó là do những lời thì thầm hay những điều kỳ lạ xảy ra, nhưng không khí trong phòng tôi đặc quánh, như thể nó đang mang trong mình một điều gì đó mà tôi không thể nắm bắt. Hơi thở tôi trở nên nông cạn, như thể đang chờ đợi một điều gì đó lớn lao xảy ra.
Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm. Mặt trăng đêm nay sáng lạ thường, treo lơ lửng như một đồng xu bạc khổng lồ, tỏa ánh sáng lạnh lẽo xuống thế giới bên dưới.
Mà đêm nay, có gì đó khác lạ.
Tôi có thể cảm nhận được.
Tôi mở cửa sổ, để làn không khí mát lạnh ùa vào. Nó mang đến một cảm giác... chào đón. Tôi nghiêng người ra ngoài, cố nhìn rõ hơn. Mặt trăng dường như lớn hơn, gần hơn, như thể nó đang vươn tới chỗ tôi. Một lực hút kỳ lạ trong lồng ngực khiến tôi không thể rời mắt khỏi nó.
Đó là lúc tôi lại nghe thấy nó.
Một giọng nói dịu dàng. Chính là giọng nói đã thì thầm với tôi trước đó, nhưng lần này, nó có gì đó... quen thuộc hơn.
"Cậu vốn không thuộc về nơi này."
Tôi cứng người.
Tôi không chắc liệu đó là thật hay chỉ là trí tưởng tượng của tôi đang chơi khăm tôi. Nhưng rồi, nó vang lên lần nữa. Lần này rõ hơn.
"Aarohi."
Tôi thở hổn hển, quay người lại. Không có ai phía sau tôi, nhưng không khí trong phòng bỗng trở nên khác lạ. Nó như thể... đang sống. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.
Giọng nói lại vang lên, lần này mạnh mẽ hơn.
"Aarohi, cậu đợi tôi, phải không?"
Tôi định mở miệng và hét lên... nhưng không thể. Giọng tôi không phát ra được.
Thay vào đó, tôi lùi lại, va vào bàn. Và rồi—chỉ trong chớp mắt—cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Như thể không gian và thời gian đều ngừng lại.
Tôi quay lại phía cửa sổ, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Ở đó, đứng dưới ánh trăng, là một bóng người. Một cô gái. Cao, với mái tóc màu bạc dài, lấp lánh như ánh trăng hóa lỏng. Một tấm khăn che khuất một phần gương mặt cô ấy, nhưng tôi có thể nhìn thấy đôi mắt cô ấy...nhợt nhạt, gần như phát sáng. Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với một biểu cảm mà tôi không thể diễn tả được, như thể cô ấy biết tôi, như thể cô ấy luôn biết rõ tôi.
Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng không thể thốt nên lời. Tôi như bị tê liệt. Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm, bị thu hút bởi hình bóng kỳ lạ bên ngoài cửa sổ.
"Cậu... cậu là ai?" Tôi cố gắng thì thầm, giọng run rẩy.
Môi cô ấy cong lên thành một nụ cười vừa an ủi vừa đáng sợ.
"Tôi là người đã chờ cậu," cô ấy nhẹ nhàng đáp lại. "Tôi là người có thể cho cậu thấy những gì cậu đã bỏ lỡ".
—
Tôi không hiểu. Tôi muốn chạy, muốn đóng sầm cửa sổ lại và nhốt mình trong phòng. Nhưng tôi không thể. Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy.
"Bây giờ, cậu có thấy chưa?" cô ấy hỏi. Giọng cô ấy nghe như tiếng lá xào xạc trong một khu rừng yên tĩnh, nhẹ nhàng và êm dịu. "Cậu có cảm nhận được không?"
Tôi khẽ gật đầu, mặc dù tôi không chắc mình vừa đồng ý với điều gì. Da tôi ngứa ran, như thể từng lời cô ấy nói đang thấm vào tôi, tìm đến những góc khuất mà tôi chưa từng biết đến.
"Những lời thì thầm," cô ấy nói, đôi mắt sáng lên. "Chúng đã ở bên cậu suốt thời gian qua. Tôi đã theo dõi cậu. Chờ đợi. Và bây giờ, thời khắc đã đến rồi."
Trước khi tôi kịp hỏi cô ấy có ý gì, tay cô ấy đã đưa lên, ấn vào cửa sổ. Những ngón tay cô ấy để lại dấu vết, phát sáng yếu ớt trên kính. Và rồi, trước sự kinh hoàng của tôi, chiếc kính bắt đầu tan chảy, như thể nó được làm bằng chất lỏng.
"C-cậu đang làm gì vậy?" Tôi lắp bắp, giọng nói của tôi cuối cùng cũng thoát khỏi sự tê liệt.
"Đưa cậu đến nơi cậu thuộc về," cô ấy nói, giọng cô ấy trầm và bí ẩn.
Tôi muốn hét lên. Tôi muốn chạy. Nhưng chân tôi dính chặt xuống đất, chôn chặt tại chỗ. Toàn bộ cơ thể tôi như đang chuyển động chậm lại, như thể thời gian đã chậm lại và tôi chỉ có thể... chờ đợi.
Khi cửa sổ tiếp tục tan chảy, tôi nhìn qua khoảng trống vừa mở ra—nhưng bầu trời đêm bên ngoài không còn là bầu trời tôi từng biết. Nó tối hơn, vô tận, một cơn lốc xoáy của những vì sao và bóng tối. Mặt trăng giờ đây lớn hơn, trông như thể nó sắp nuốt chửng cả thế giới.
Cô ấy vươn tay ra, và trước khi tôi kịp phản ứng, bàn tay cô ấy đã nắm lấy tay tôi.
Và trong khoảnh khắc đó, mọi thứ tối sầm lại.
—
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ một giây trước, tôi vẫn còn trong phòng mình, nhìn chằm chằm ra mặt trăng. Và ngay giây sau đó... tôi đứng giữa một khoảng không vô tận, chìm trong bóng tối.
Không khí lạnh lẽo, nhưng không khiến tôi khó chịu. Ngược lại, nó mang đến cảm giác... tự do. Như thể tôi vừa được giải thoát khỏi thứ gì đó mà chính tôi cũng không biết đã kìm hãm mình.
Tôi nhìn quanh, cố gắng tìm hiểu nơi này là đâu. Không có mặt đất, không có bức tường nào, không có bầu trời. Chỉ là... hư vô. Ngoại trừ cô gái đó. Cô ấy đứng ngay bên cạnh tôi, khuôn mặt bình thản, ánh mắt không rời khỏi tôi.
"Đây là đâu?" Tôi hỏi, giọng tôi vang vọng trong khoảng không. "Tôi đang ở đâu?"
"Đây là nơi giữa các thế giới", cô ấy nhẹ nhàng đáp lại. "Đây là nơi cậu luôn thuộc về. Nơi mà cậu sẽ thuộc về."
Tôi chớp mắt, bối rối. "Nhưng tôi không nên ở đây. Tôi có cuộc sống của riêng tôi... cuộc sống của tôi. Bạn bè, gia đình, mọi thứ."
Cô ấy nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh thứ gì đó... không thể đọc được. "Cuộc sống của cậu chỉ là một giấc mơ, Aarohi. Cậu đã sống trong giấc mơ ấy cả đời."
"Không." Tôi lắc đầu, cố gắng chống lại sức nặng của những lời cô ấy vừa nói. "Không phải... tôi không mơ. Đó là sự thật."
"Vậy sao?" Cô ấy bước lại gần hơn, từng bước chân của cô ấy như làm bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề hơn. "Nhìn xung quanh xem. Cậu có thấy nơi này thực sự là thật không?"
Tôi nhìn lại, ánh mắt tôi lướt qua khoảng không. Sự trống rỗng. Sự im lặng. Nó... quá xa lạ.
Hơi thở tôi nghẹn lại khi sự thật bắt đầu len lỏi vào suy nghĩ.
Có lẽ... có lẽ cô ấy nói đúng.
Có lẽ cuộc sống của tôi, cuộc sống mà tôi đã đấu tranh rất nhiều để giữ cho hoàn hảo, chỉ là một lớp mặt nạ.
"Cậu vốn không thuộc về nơi này," cô ấy thì thầm, gần như thể cô ấy đang đọc được suy nghĩ của tôi. "Nhưng bây giờ, cậu đã là một phần của nó rồi."
—
Không gian xung quanh tôi lại thay đổi. Bóng tối cuộn xoáy không còn là không gian trống rỗng nữa; giờ đây, nó tràn ngập những hình ảnh, ảo ảnh – giống như ký ức, nhưng không phải ký ức của tôi. Chúng loé lên trước mắt tôi, nhanh đến mức tôi không kịp nắm bắt. Những cảnh quan kỳ lạ, những sinh vật khác thường, những thế giới không thuộc về bất kỳ nơi nào trên Trái đất.
Và rồi, một câu nói vang lên giữa bóng tối, rõ ràng hơn bao giờ hết:
"Cậu vốn không thuộc về nơi này."
Bảy từ ấy – bảy từ đơn giản – dường như có linh hồn riêng, lấp đầy khoảng không, rung lên trong tận sâu xương tủy tôi.
Tôi không chắc mình đang ở đâu nữa. Hoặc thậm chí tôi là ai. Nhưng có một điều tôi biết chắc.
Tôi bắt đầu tin cô ấy.
₊✩‧₊˚౨ৎ˚₊✩‧₊
Mặt Trăng và Cảm Nắng
Tôi đứng đó, lơ lửng trong khoảng không vô tận cùng với Tiểu Thư Mặt Trăng – nhân tiện thì tên của cô ấy vẫn còn là một bí ẩn, nhưng tôi quyết định gọi cô ấy là Tiểu Thư Mặt Trăng. Nghe cũng ổn mà, đúng không? Dù sao thì cô ấy cũng là một nữ thần của Mặt Trăng đang đứng ngay cạnh tôi giữa hư không này.
Được rồi, giờ nghĩ lại thì, điều này thực sự khá thú vị đấy. Nhưng cũng đáng sợ. Và khó hiểu. Quá nhiều cảm xúc dồn dập, mà chẳng cái nào rõ ràng cả.
"Vậy thì..." Tôi hắng giọng, cố xua đi cái cảm giác kỳ lạ giữa sự kinh ngạc và bối rối. "Cậu, ừm... cậu thường đến đây lắm à?"
Cô ấy hơi quay đầu, mái tóc bạc của cô ấy lấp lánh ánh sáng. Tôi không thể không nhìn chằm chằm. Chà, có lẽ là tôi nhìn chằm chằm hơi lâu rồi đấy. Tôi thực sự không biết phải nói gì với một nữ thần cả.
"Xin lỗi, tôi chỉ đang cố gắng... bắt chuyện thôi?" Tôi nhăn mặt. Tuyệt. Giờ thì nghe như tôi đang tán tỉnh cô ấy vậy.
Cô ấy không trả lời ngay lập tức, nhưng môi cô ấy hơi cong lên. "Chúng ta không đến đây để nói chuyện xã giao, Aarohi."
"Đúng, đúng." Tôi gật đầu lia lịa, cố gắng lờ đi sự im lặng ngượng ngùng đang hình thành giữa chúng tôi. Thôi nào, Aarohi, bình tĩnh lại đi. Cô ấy là nữ thần Mặt Trăng đó, không thể cứ hành xử như một đứa ngốc trước mặt cô ấy được.
"Vậy, ừm... cậu đã bao giờ, kiểu như, cân nhắc đến việc hẹn hò với... một người phàm chưa?" Tôi buột miệng trước khi kịp nhận ra mình vừa nói cái gì. Trời đất ơi, mình bị làm sao vậy?
Cô ấy chớp mắt chậm rãi. "Tôi là Mặt trăng. Tôi không hẹn hò với người phàm."
Tôi ho khẽ, tay gãi đầu đầy lúng túng. "Ồ, đúng rồi, đúng rồi. Còn chuyện bất tử nữa. Tôi hiểu mà, cô cũng bận nhỉ... có nguyên cái việc 'nữ thần Mặt Trăng' phải lo. Nhưng mà, ừm... giả sử thôi nhé, nếu cô có hẹn hò với một người phàm..."
Cô ấy nhướng mày, môi giật giật như thể đang cố nhịn cười. "Giả sử ư?"
"Ừ, kiểu như..." Tôi vung tay loạn xạ, cố giữ bình tĩnh một cách tuyệt vọng. "Tôi không nói là tôi hay gì đâu... nhưng mà... cô có bao giờ nghĩ đến chuyện đó chưa? Người phàm cũng có nhiều điểm hay mà. Pizza. Netflix. Có khi còn có mấy màn nhảy vụng về ở các bữa tiệc nữa."
Khuôn mặt cô ấy vẫn không để lộ cảm xúc gì, nhưng tôi có cảm giác mình vừa thấy một tia thích thú lóe lên trong mắt cô ấy.
"Cậu kỳ quặc thật, Aarohi," cô ấy nói, gần như thể cô ấy... thích điều đó? Tôi cũng không chắc lắm.
"Ờ, tôi nghĩ mình là một cô gái cũng khá ổn đấy chứ," tôi lẩm bẩm, khoanh tay lại. "Học hành giỏi, khiếu hài hước tuyệt vời... và đặc biệt, tôi có khả năng kể chuyện cười dở tệ siêu đỉnh"
Một khoảng lặng kéo dài.
"Chưa kể là, tôi có... một bộ sưu tập truyện tranh tuyệt đỉnh. Thật đấy, tôi có thể cho cậu xem vào lúc nào đó, nếu..." Tôi dừng lại giữa câu. "Khoan đã, tôi đang nói gì thế này? Chắc cô không quan tâm đến truyện tranh đâu ha. Hay có thể cô cũng quan tâm? Nữ thần mặt trăng có đọc... truyện tranh không?"
Khóe môi cô ấy lại giật nhẹ, nhưng cô ấy vẫn giữ im lặng. Tôi gần như có thể nghe thấy suy nghĩ của cô ấy, kiểu như cô ấy chắc chắn đang đánh giá tôi ngay lúc này.
"Nghe này, nếu cậu không thích hẹn hò với người phàm thì cũng không sao," tôi thở dài, đột nhiên thấy hơi hụt hẫng. "Tôi đâu phải kiểu người dẻo miệng hay gì. Tôi hiểu mà. Cậu là Mặt Trăng. Còn tôi chỉ là một cô gái vụng về, lúng túng, và cố không làm mọi thứ tệ hơn thôi."
Tiếu Thư Mặt Trăng không trả lời. Cô ấy chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt bí ẩn đó, như thể cô ấy biết điều gì đó mà tôi không biết—và tôi thật sự ghét cảm giác đó.
"Hay là... cô thích ai khác rồi," tôi lầm bầm, cố làm bầu không khí bớt nặng nề. "Có khi cô đang yêu... Mặt Trời chăng? Ý tôi là, đó cũng là một thiên thể khá ấn tượng đấy. Tôi cá là Mặt Trời có nguồn năng lượng cực lớn luôn."
Nghe vậy, đôi mắt của Tiếu Thư Mặt Trăng lóe lên một điều gì đó kỳ lạ – gần giống như một tiếng cười, nhưng tôi không chắc lắm.
"Cậu nghĩ là tôi sẽ yêu Mặt Trời sao?" cô ấy hỏi chậm rãi, như thể đang cân nhắc ý tưởng đó.
"Ừ thì, nghĩ mà xem... trái dấu hút nhau mà, đúng không? Cô là màn đêm tĩnh lặng, bí ẩn, còn Mặt Trời thì rực lửa và đầy kịch tính. Hai người sẽ là một cặp đôi hoàn hảo luôn ấy. Kiểu như... MoonSun hay SolLuna gì đó," tôi nói, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc trong khi thầm tự hỏi liệu mình có đang bị điên không.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, mắt cô ấy hơi nheo lại.
"Cậu đùa à, Aarohi, nhưng câu không hiểu ư," cô ấy khẽ nói. "Mặt trời... không giống tôi. Và khoảng cách giữa chúng tôi không chỉ là khoảng cách vật lý."
Tôi gật đầu trầm ngâm, như thể tôi hiểu được điều đó. "Đúng, đúng. Là cái vụ lực hấp dẫn chứ gì, mà... thành thật mà nói, Mặt Trời cũng hơi khoe mẽ quá, còn cậu... cậu thì trầm lặng hơn. Bí ẩn hơn. Giống như một người hướng nội vậy."
Tiếu Thư Mặt Trăng chớp mắt, biểu cảm của cô ấy vẫn không thể đoán được.
"Cậu đúng thật là kỳ quặc, Aarohi," cô ấy lặp lại, và lần này, đôi môi cô ấy cong lên thành một nụ cười nhỏ. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cười như vậy. Cảm giác... ấm áp hơn một chút. Có lẽ vậy.
"Nghe này, tôi chỉ muốn nói là," tôi nhanh chóng nói thêm, xoa xoa gáy một cách lo lắng, "nếu cậu đổi ý, tôi vẫn sẽ ở đây... thức khuya xem mấy bộ phim dở, ăn pizza, và kể những câu chuyện cười tệ hại. Tôi là một lựa chọn không tồi đâu, tin tôi đi."
Cô ấy không trả lời. Thay vào đó, cô ấy hơi quay về phía khoảng không vô tận xung quanh chúng tôi.
Và rồi, với giọng điệu nghiêm túc hơn – nhưng vẫn có chút trêu chọc – cô ấy nói, "Nếu tôi muốn điều gì đó như thế, Aarohi... tôi sẽ chọn Mặt Trăng."
Tôi chớp mắt. "Khoan đã, ý cậu là... chọn... chính cậu ư?"
"Đúng thế." Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt chỉ có thể được mô tả là vô cùng kiên nhẫn... và hơi thích thú. "Tôi là Mặt Trăng. Tôi không cần ai khác. Mình tôi là đủ rồi."
Tôi hơi xị mặt, nhưng rồi một ý nghĩ kỳ lạ nảy ra trong đầu tôi.
"Điều đó có nghĩa là cậu... đang yêu chính mình à?" Tôi hỏi, nheo mắt nhìn cô ấy với một bên lông mày nhướn lên.
Cô ấy quay lại nhìn tôi, đôi mắt bạc của cô ấy sáng lên trong bóng tối.
"Có thể nói như vậy," cô ấy đáp, nở một nụ cười nhỏ, tự tin. "Theo cách mà vạn vật yêu chính bản thể của họ. Nhưng đó không phải là tình yêu theo cách người phàm hiểu."
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, mặt không cảm xúc. "Vậy là cậu đang nói với tôi rằng, Mặt Trăng, thứ bí ẩn nhất, đẹp đẽ nhất trên bầu trời, đang độc thân và... đang hẹn hò với chính nó sao?"
Cô ấy nhìn tôi thật lâu, ánh mắt khó đoán.
"Đúng vậy", cô ấy đáp, như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới. "Chính xác."
Tôi giơ tay lên đầu hàng. "Thôi được rồi, đoán là tôi đành phải chấp nhận sự thật này vậy."
Và rồi, như thể vũ trụ có một kiểu hài hước rất trớ trêu, tôi nghe thấy một giọng nói nhỏ vang lên trong đầu mình:
"Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ hiểu, Aarohi, một ngày nào đó."
₊✩‧₊˚౨ৎ˚₊✩‧₊
Chuyện Tình Đơn Phương Giữa Các Vì Sao
Tôi nhìn chằm chằm vào Tiểu Thư Mặt Trăng, cảm giác như mình vừa lạc vào một cơn sốt mộng mị kỳ quặc. Thật sự thì, toàn bộ tình huống này ngày càng trở nên kỳ lạ, và càng cố hiểu, tôi lại càng thấy vô lý hơn.
"Vậy, nếu cậu tự yêu chính mình nhiều đến thế... thì cậu đối phó với việc độc thân như thế nào?" Tôi hỏi, thực sự tò mò. "Ý tôi là, yêu bản thân thì tốt thôi, nhưng có bao giờ cậu cảm thấy cô đơn không? Chỉ có mình cậu ở đây. Như kiểu, trên trời cũng chẳng có ai khác... ngoại trừ các vì sao, nhưng chúng chỉ là những chấm sáng lấp lánh mà thôi."
Tiểu Thư Mặt Trăng nhìn tôi. "Tôi không bao giờ cô đơn."
"Phải rồi, vì cô có cả tỷ ngôi sao bên cạnh mà. Nhưng, có bao giờ cô muốn... kiểu như một buổi hẹn hò không? Ra ngoài làm một ly sinh tố vũ trụ? Xem phim với ai đó mà không phải là ngôi sao?"
Cô ấy nhìn tôi một lúc, như thể đang cân nhắc giá trị của lời tôi nói. "Tôi không cần hẹn hò. Tôi không cần bất cứ thứ gì ngoài sự tồn tại của chính mình."
"Ừ, ừ, không cần phải làm bộ kiểu 'phụ nữ độc lập' đó đâu," tôi lẩm bẩm trong hơi thở, đảo mắt. "Nhưng này, tôi cá là ngoài kia có ai đó rất muốn mời cậu đi chơi đấy. Tôi có thể giới thiệu vài anh chàng sáng giá. Kiểu người thích đi dạo dưới trăng, có thể chơi thể thao, và suốt ngày ngắm cô từ Trái Đất. Rất lãng mạn luôn!"
Tôi nháy mắt với cô ấy. Không phải là cô ấy không thể đáp lại. Ý tôi là, chắc chắn cô ấy có thể, nhưng có lẽ tôi đã đánh giá quá cao khi nghĩ rằng Tiểu Thư Mặt Trăng có khiếu hài hước.
"Cậu muốn giới thiệu tôi với ai đó ư?" cô ấy hỏi, nhướng một bên mày như thể ý tưởng đó rất kỳ quặc.
"Phải! Tôi gần như là chuyên gia mai mối đấy, dù thành công thì... không có bao nhiêu," tôi tự hào nói, ưỡn ngực ra như thể đó là một thành tích vĩ đại. "Câu nên chứng kiến cảnh tôi ghép đôi cho mọi người. Tôi giống như một thần Cupid mà bắn tên trật lất ấy, kiểu lạc mục tiêu rồi bắn lung tung. Nhưng mà, nó cũng tiến triển lắm đấy nhé!"
"Tôi không cần mai mối," cô ấy nói, giọng vẫn lạnh lùng và điềm tĩnh.
"Tất nhiên là cậu không cần mai mối. Tiêu chuẩn của cậu cũng cao quá," tôi nói, phẩy phẩy tay mình. "Nhưng tôi hiểu mà. Một nữ thần vũ trụ thì đâu cần một kẻ Trái Đất tầm thường như tôi làm bà mối."
Cô ấy không trả lời. Thay vào đó, cô ấy quay đi, nhìn về phía chân trời xa xăm của không gian vô tận, nơi những vì sao lấp lánh như những viên kim cương nhỏ rải rác trên một tấm vải nhung.
"Có lẽ... cậu cũng cần một ai đó," tôi lẩm bẩm, tự nhủ với bản thân mình hơn là với cô ấy. "Một ai đó... một người có thể ngang tầm với sự vĩ đại của cậu. Một người hợp với năng lượng của cậu. Một người có thể tôn lên cái... chất 'mặt trăng'... trong cậu."
Cô ấy không trả lời, nhưng tôi có thể thề rằng Mặt Trăng sáng hơn một chút khi tôi nói điều đó. Có lẽ đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi. Hoặc có thể tôi đang dần phát điên, nhưng tôi từ chối thừa nhận điều đó.
"Vậy, ừm," tôi nói, cố gắng xua đi sự ngượng ngùng. "Cái vụ 'nói chuyện với Mặt Trăng' là sao? Cậu có bao giờ, kiểu như, lắng nghe thông điệp từ Người Trái Đất chưa? Kiểu như, những bức thư tình kỳ lạ mà mọi người gửi cho Mặt Trăng ấy?"
Tôi liếc nhìn xung quanh, cảm thấy hơi ngốc khi nhắc đến chuyện đó. Nhưng này, chắc hẳn cô ấy phải có quan điểm gì đó về chuyện này chứ. Ý tôi là, cô ấy là Mặt Trăng cơ mà.
Tiểu Thư Mặt Trăng khựng lại một lúc, ánh mắt khó hiểu. "Tôi có lắng nghe. Nhưng tôi không trả lời."
Tôi nhướn mày. "Thậm chí không có một phản hồi nhỏ nào sao? Dù là một cái nháy mắt hoặc vô tình lóe sáng để báo cho họ biết cô đã nghe thấy chứ?"
Cô ấy lắc đầu. "Tôi không trả lời vì thông điệp của họ... tầm thường."
"Tầm thường?" Tôi cười. "Được thôi, nhưng cậu đã thấy những thứ mà người ta gửi cho cậu chưa? Có vài cái siêu kịch tính luôn ấy. Kiểu như, 'Ôi Mặt Trăng ơi, sao cậu lại bỏ rơi tôi cô đơn trong đêm?' Và, nếu tôi là cậu, tôi sẽ kiểu 'Yo, bình tĩnh đi bạn ơi, tôi còn phải lo cho mấy ngôi sao nữa mà.'"
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, và tôi cảm thấy như cô ấy đang đánh giá tôi theo cách mà chỉ có Tiểu Thư Mặt Trăng mới có thể làm được. Và rồi... cô ấy đã làm một điều mà tôi không ngờ tới.
Cô ấy mỉm cười.
Một nụ cười thực sự, chân thành. Không nhiều lắm, nhưng đủ để khiến tim tôi hẫng một nhịp.
"Cậu thực sự rất kỳ quặc," cô ấy nói lại, nhưng lần này không giống như một lời chê trách.
Tôi cười toe toét. "Cảm ơn. Tôi sẽ coi đó là một lời khen."
Cô ấy không trả lời. Nhưng vì lý do nào đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
"Được rồi, vậy là không có hứng thú cặp kè với ai luôn?" Tôi thúc dục, đột nhiên muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. "Thậm chí một chút tình cảm cũng không ư, ví dụ như sao Hỏa hay sao Kim? Tôi nói thật đấy, sao Hỏa trông khá là hấp dẫn đó."
Tôi nhướng mày, và ánh mắt của cô ấy trở nên cứng đờ.
"Không," cô ấy đáp một cách thẳng thừng.
"Được thôi, được thôi," tôi nói với hai tay giơ lên đầu hàng. "Nhưng mà này, sao Kim chắc cũng cần một chút ánh trăng để hạ nhiệt đấy. Tôi chỉ là góp ý thôi. Nếu cậu đổi ý và muốn một buổi tiệc giao lưu hành tinh, tôi sẵn sàng giúp. Tôi rất giỏi tạo kết nối ngoài không gian."
Tiểu Thư Mặt Trăng thở dài, mặc dù lần này có vẻ như cô ấy đang chịu đựng tôi hơn là mắng tôi.
"Thôi đi," cô ấy nói, với một cái lắc đầu nhẹ. "Nếu cậu nhất quyết muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, Aarohi, thì đừng hỏi gì thêm về Mặt Trời, về các hành tinh, hay... chuyện mai mối nữa."
"Rõ," tôi nói, nghiêm túc giơ tay chào kiểu quân đội. "Nhưng nếu một ngày nào đó cậu tìm thấy tri kỷ vũ trụ của mình, hãy nhớ ai đã cho cậu lời khuyên tốt nhất về việc tìm kiếm tình yêu ngoài không gian."
Cô ấy không trả lời, nhưng tôi có thể thề rằng nụ cười của cô ấy lần này tươi hơn một chút.
₊✩‧₊˚౨ৎ˚₊✩‧₊
Lời Tỏ Tình Không Tưởng
Tôi ngồi trên mái nhà, chân đong đưa, suy ngẫm về những điều bí ẩn của vũ trụ. Tôi nhìn chằm chằm lên Mặt Trăng với vẻ mặt nghiêm túc mà chắc chắn là tôi không giả vờ. Đây là chuyện nghiêm túc. Một vấn đề nghiêm túc mang tính sống còn.
"Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải thú nhận một điều," tôi nói to, nửa nói với chính mình và nửa nói với Mặt Trăng. "Một điều lớn lao."
Tôi chờ đợi một câu trả lời. Một câu trả lời có thể làm tôi bừng tỉnh và giải quyết mọi vấn đề trong cuộc đời chỉ trong một lần.
Vài phút trôi qua. Không có gì cả.
Tôi thở dài. "Thôi được, vậy chắc mình phải là người mở lời trước rồi."
Tôi đứng thẳng dậy, nhìn lên Mặt Trăng với tất cả sự chân thành mà tôi có thể làm được. Mà, nói thẳng ra thì, chẳng có gì nhiều.
"Mặt Trăng ơi," tôi nói với vẻ mặt đầy kịch tính, giả vờ như sắp tiết lộ một sự thật động trời nào đó. "Tôi nghĩ là... tôi có tình cảm với cậu."
Tôi dừng lại để xem tình hình. Không có gì cả – chỉ là ánh sáng dịu nhẹ của ánh trăng, chiếu xuống tôi một cách ngây thơ.
"Ý tôi là, không phải theo cách kỳ lạ đâu!" Tôi vội vàng thanh minh. "Chỉ là... theo kiểu tôi là một cô nàng cô đơn, vụng về thôi. Không có gì to tát cả. Còn cậu là thứ đẹp nhất trên bầu trời đêm và..."
Có một tia sáng lóe lên trong không khí. Đó là một phản hồi sao? Mặt Trăng... đang phản ứng lại lời tỏ tình của tôi ư?
Câu trả lời đến dưới dạng một tiếng thì thầm nhẹ nhàng, thản nhiên.
"Tôi nghe chuyện đó rồi."
Tôi cứng người.
"Khoan đã, cái gì cơ?" Tôi lắp bắp, liếc nhìn xung quanh. "Cậu nghe rồi hả? Từ bao giờ?"
"Tôi đã nghe cậu nói suốt mấy ngày nay rồi," Mặt Trăng đáp, giọng cô ấy yếu ớt nhưng lại rõ ràng hơn bao giờ hết. "Cậu lúc nào cũng nói chuyện với tôi. Cả những vì sao cũng nghe thấy nữa."
Tôi chớp mắt, tim đập thình thịch trong lồng ngực. "Hả, cái gì cơ? Các vì sao ư? Ý cậu là... bọn họ đã nghe hết mấy lời lảm nhảm của tôi về việc mở dịch vụ mai mối ư?"
"Còn có cả những chuyện khác nữa cơ," giọng cô ấy phảng phất nét châm chọc.
Tôi ngửa người ra sau, tựa vào mái nhà, ôm mặt. "Tuyệt. Giờ thì tôi đã trở thành trò cười cho cả cộng đồng thiên thể rồi."
"Chính cậu là người bắt đầu chuyện này mà," cô ấy nói, giọng có vẻ... thích thú? Mặt Trăng đang trêu tôi sao?
Tôi thở dài. "Được rồi, có thể chuyện này hơi... kỳ quặc một chút. Nhưng cậu không thể phủ nhận một điều là... từ khi tôi bắt đầu nói chuyện với cậu, cậu tỏa sáng rực rỡ hơn hẳn."
"Tôi vốn đã tỏa sáng rồi, Aarohi. Nhưng có lẽ sự hiện diện của cậu... đã tăng thêm chút sắc thái cho bầu trời đêm."
Tôi có thể cảm nhận được cả cái đảo mắt đầy khinh bỉ trong giọng nói của cô ấy. Nhưng kỳ lạ thay, tôi không hề cảm thấy bị xúc phạm. Ngược lại, tôi còn thấy... bị mê hoặc. Làm thế quái nào mà tôi lại khiến Mặt Trăng nghe có vẻ mỉa mai và xa cách cùng một lúc như vậy?
"Được rồi, được rồi, tôi chịu thua," tôi bật cười. "Chắc tôi sẽ tiếp tục cố gắng chinh phục cậu bằng sự quyến rũ không thể chối từ của tôi vậy."
Cô ấy im lặng một lúc lâu, và tôi coi đó như tín hiệu để bắt đầu đi qua đi lại trên mái nhà, suy nghĩ về hành động tiếp theo của mình. Cái chuyện crush một thực thể vũ trụ này rõ ràng là vô lý, nhưng mà nó thú vị. Và kỳ lạ thay, nó khiến tôi cảm thấy... được sống.
Tôi bắt đầu nghĩ đến những khả năng – nếu tôi thực sự có cơ hội với Mặt Trăng thì sao? Nếu chúng tôi là tri kỷ thì sao? Nếu những vì sao là dàn vũ công phụ họa, cổ vũ chúng tôi khi chúng tôi khiêu vũ dưới bầu trời đầy ánh sáng lấp lánh thì sao?
Tôi hoàn toàn đắm chìm trong tưởng tượng, hình dung về một đám cưới hoành tráng của tôi và Mặt Trăng trên thiên đường. Cô ấy sẽ mặc một chiếc váy dệt từ bụi sao, và tôi sẽ xuất hiện trong bộ lễ phục được dệt từ vải của vũ trụ. Mặt Trời sẽ làm chủ hôn, và chắc chắn anh ta sẽ trông vô cùng tự mãn.
Tôi mỉm cười khi nghĩ đến điều đó, đắm chìm trong ảo tưởng của riêng mình đến nỗi không nhận ra mình đã lỡ nói to thành lời.
"Tôi thực sự có thể thấy chúng ta ở bên nhau đấy, Mặt Trăng. Sẽ rất kỳ diệu. Cậu và tôi, bên nhau dưới những vì sao. Như một... một... cặp đôi quyền lực của vũ trụ. Tụi mình sẽ là Beyoncé và Jay-Z của dải ngân hà."
Tôi ngừng lại một chút, cố tình đợi xem phản ứng của cô ấy.
"Và điệu nhảy đầu tiên của chúng ta sẽ là dưới ánh sao. Cậu có thể để các ngôi sao huýt sáo khi chúng ta xoay vòng. Và... tôi sẽ không phản đối nếu cậu mặc thêm chút gì đó lấp lánh. Một chút kim tuyến chẳng hạn. Chỉ một chút thôi... để tăng thêm phần lung linh ấy mà."
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài..
Rồi cuối cùng, Mặt Trăng lên tiếng, giọng khô khan đến mức tôi suýt nghẹt thở.
"Cậu xem quá nhiều phim tình cảm rồi đó, Aarohi."
Tôi há hốc mồm. "Khoan đã, khoan đã... cậu nghĩ tôi xem phim tình cảm á? Còn cậu thì sao? Cậu lúc nào cũng tỏa ra cái vibes mộng mơ này, còn tôi thì cứ mắc kẹt trong những ảo tưởng lố bịch về chúng ta."
Có một khoảng lặng dài. Rất dài. Cô ấy thực sự đang cân nhắc lời tôi nói sao?
Và rồi... cuối cùng... Mặt trăng cũng trả lời.
"Không. Tôi sẽ không hẹn hò với cậu, Aarohi. Tôi... thấy vui vì cậu thích tôi, nhưng không có chuyện đó đâu."
Tôi nhìn chằm chằm lên bầu trời trong sự hoài nghi.
"Không á?" Tôi lặp lại, tim tôi chùng xuống nhanh hơn cả một ngôi sao băng.
"Không."
"Tôi đâu có đòi hỏi nhiều," tôi cố nài nỉ. "Chỉ là, cậu biết đấy, một chút tình cảm vũ trụ thôi. Một bàn tay để nắm dưới dải ngân hà... hoặc có lẽ chỉ là một cái nháy mắt nhỏ nhỏ cũng được."
"Không đời nào," cô ấy khẳng định chắc nịch.
Tôi rên lên, ngả đầu ra mái nhà.
"Ôi trời, chuyện này thật là khó xử," tôi lẩm bẩm.
Mặt trăng không đáp gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang đảo mắt.
"Được rồi, được rồi," tôi thở dài, ngồi dậy. "Có lẽ, tôi sẽ... tiếp tục theo dõi cậu từ xa như là một sinh vật ngoài không gian vậy."
"Cậu cứ làm thế đi, Aarohi," cô ấy nói, giọng nhẹ nhàng. "Tôi chắc các vì sao sẽ thích lắm đấy."
₊✩‧₊˚౨ৎ˚₊✩‧₊
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro