19

Nội tâm Thất Tịch ngay từ đầu giống như động đất không ngừng chấn động.

Nhưng dù đối phương có thể thật là Đại vương điền sản, Thất Tịch cũng không đưa thư mời cho hắn.

Tuy rằng trong thế giới này, vai ác chỉ dư lại nàng và Sở Long, nhưng vị tiên sinh này thật sự khả nghi muốn chết.

Diệp Mạn mới gặp liền đối với Thất Tịch phát ra một tràng quở trách, lại không phải người xấu.

Nếu bởi vì hành động của nàng, dẫn tới Diệp Mạn gặp phải bối rối ngoài ý muốn liền không ổn.

"Tuy rằng thật sự muốn kiếm tiền, nhưng tôi không muốn gây cho dì Diệp Mạn phiền toái không cần thiết."

Thất Tịch hận chính mình không đủ hư, không thể vứt bỏ lương tâm. Nàng lưu luyến không rời nhìn Hoàng Sâm, cuối cùng vẫn gian nan bước lên cầu thang, chuẩn bị trở về sân khấu ca kịch.

Mà người ở phía sau nàng một bước, bắt đầu kéo ra âm tiết đầu tiên tượng trưng cho một chuyện cẩu huyết xưa cũ.

Hoàng Sâm hai mắt rưng rưng nói:

"Tôi cùng bà ấy đã cách biệt 10 năm. Chúng tôi từ nhỏ cùng nhau ở viện mồ côi, lớn lên cũng không tách ra, chỉ là tôi trầm mê với công việc, bỏ lơ bà ấy, mà bà ấy không có tôi vẫn có thể sống rất tốt. Tôi hối hận, nhưng bà ấy lại không cho tôi cơ hội. Trước đó không lâu, tôi vừa trải qua giải phẫu u não, không nói cho bà ấy. Nhiều năm như vậy, bà ấy lần đầu tiên tức giận."

"'Rất tốt, ngay cả chuyện sinh tử anh cũng không cần em tham dự, chúng ta còn ở bên nhau làm gì?' Sau câu nói đó, cho dù tôi giải phẫu xong, Diệp Mạn không lại xuất hiện nữa, tôi cũng không dám đi tìm bà ấy."

"Nhưng hôm nay bà ấy có buổi biểu diễn ở thành phố mà tôi sống, tôi thật sự nhịn không được muốn gặp bà ấy...Đương nhiên, tôi biết bà ấy không muốn nhìn thấy tôi! Cho nên, tôi chỉ cần ở một góc lén nhìn một cái là được......"

Thất Tịch nghe xong, trong lòng đối với cốt truyện cũ kỹ này không hề gợn sóng.

Tâm trí nàng hiện lên vô số loại tình tiết lãng tử hồi đầu trong tiểu thuyết, tra nam hỏa táng tràng, lúc em yêu tôi thì tôi không yêu em, lúc em không yêu tôi thì tôi hối tiếc không kịp.

Tất cả đều là loại mà Thất Tịch ghét nhất.

Khó chịu giống như hỉ mũi không sạch sẽ.

"Hoàng Sâm tiên sinh." Thất Tịch một khi ở sau tên thêm danh xưng, tức là muốn đẩy ra một khoảng cách:

"Đừng nói như bản thân mình là bất đắc dĩ, cực kỳ đáng thương. Lớn như vậy rồi, ngay cả xin lỗi cũng không biết, khi dễ người đối tốt với mình ngược lại thuần thục."

Khóe môi Thất Tịch treo nụ cười châm chọc, cái cằm tinh xảo khẽ nâng, đứng ở trên bậc thang nhìn xuống, thể hiện rõ ràng khí thế vai ác giữa ban ngày.

"Ngài cho rằng nghe ngài kể chuyện xong, tôi sẽ đồng tình sao? Nghe nói như vậy, tôi chỉ suy nghĩ, hôm nay khúc nhạc Diệp Mạn diễn tấu hình như là về quá khứ mà bà ấy cùng bạn bè trải qua."

"Trong khúc nhạc, người bạn của bà ấy chính là ánh sáng, mở ra cửa sổ dẫn bà ấy ra thế giới bên ngoài, là trụ cột sát vai nhau vượt qua mưa gió, cuối cùng là tinh tú vĩnh viễn cũng không có khả năng với tới."

"Đáng tiếc, ngài còn nghĩ giữ lại, bà ấy đã muốn từ biệt."

"Hoàng Sâm tiên sinh, nếu muốn đạt được sự thông cảm, đầu tiên nên học xin lỗi. Dựa theo những chuyện ngài đã làm, thao tác cơ bản chính là giữa công chúng quỳ xuống đất dập đầu, dâng lên toàn bộ gia sản. Bởi vì ngài đã tuổi già sắc suy, chỉ có tiền còn coi được."

Thất Tịch nói xong, xoay người tiến vào sân khấu ca kịch.

Chỉ là vừa đi vừa nghĩ, lát nữa phải kêu tiền bối đi gặp hắn "trò chuyện".

Vai ác có con đường của vai ác, nàng sẽ không từ bỏ cơ hội làm giàu này!

Chờ Thất Tịch nghe xong nửa buổi biểu diễn phía sau, Diệp Mạn đã gọi người tới kêu nàng cùng đi ăn tối.

Tất nhiên là nàng không đi.

Tiểu thư là người muốn làm ăn vài tỷ, đương nhiên không có thời gian.

Chờ Thất Tịch ra khỏi hội trường, ở cửa gặp được Đoạn Tri Hành, lần đầu tiên nhìn thấy Đoạn Tri Hành đang cúi đầu, chăm chú xem di động. Bình thường cho dù ở đâu, Đoạn Tri Hành đều sẽ ngẩng đầu nhìn nàng chờ đợi, tựa như một con trung khuyển.

Đoạn Tri Hành không lẽ lại đang dạy Sở Long phương án mua đất?

Sở Long đã thu được tin nhắn của Thất Tịch, sẽ tìm cơ hội cùng vị Đại vương điền sản kia nói chuyện.

Chiếc xe xa hoa chậm rãi lăn bánh, Thất Tịch cúi đầu nhìn di động, không chút nào hay biết cách đó không xa, ở cửa sau Viện Ca Kịch Thành Phố đột nhiên ồn ào lên.

Chờ xe chạy về dinh thự Thiệu Gia, màn hình di động của nàng đột nhiên nhảy lên 'Tin nóng'.

【Khiếp sợ! Ban ngày ban mặt, Đại vương điền sản Hoàng Sâm lại ở cổng lớn Sân Khấu Ca Kịch Thành Phố quỳ xuống dập đầu trước bao nhiêu người chứng kiến!

Hoàng Sâm tiên sinh đau khổ cầu xin nghệ sĩ độc tấu violon Diệp Mạn tha thứ, cũng nguyện ý dâng lên tất cả tài sản của mình để hối lỗi.

Diệp Mạn sắc mặt xanh mét, chỉ nói với Hoàng Sâm tiên sinh một chữ, cút!

Hơn nữa thề nhất định phải tìm ra rốt cuộc là ai đề ra ý tưởng này, làm nàng mất mặt trước mọi người như vậy!】

Thất Tịch: ......

Thất Tịch không hiểu, hễ đầu trọc đều có khả năng tấu hài sao!

Ha ha ha, Hoàng Sâm làm ra loại chuyện kia, tất nhiên không có bất kỳ liên hệ gì tới nàng!

Đoạn Tri Hành thấy sắc mặt Thất Tịch không tốt, dò hỏi nàng có không khoẻ chỗ nào.

Thất Tịch cười mỉa: "Ta rất tốt."

Chỉ là chờ Thất Tịch tiến vào phòng, thay xong quần áo mặc ở nhà, Đoạn Tri Hành mới gõ vang phòng chủ nhân, sắc mặt hơi phức tạp nhìn Thất Tịch.

"Tiểu thư, Hoàng Sâm tiên sinh gọi điện tới, nói có việc tìm ngài."

Sao Hoàng Sâm có thể biết ta là ai!

Thế giới văn hào môn thời xưa đáng chết này! Ai ra ngoài bộ không cần mang chứng minh, tên đều viết ở trên trán sao!

Thất Tịch hai mắt mơ hồ: "Trả lời hắn tôi đã chết rồi."

Đoạn Tri Hành nhíu mày: "Tiểu thư, đừng nói bậy."

Thất Tịch tuy rằng không muốn, nhưng vẫn xuống lầu tiếp điện thoại, chuẩn bị mặc kệ đầu bên kia nói cái gì, nàng đều làm bộ không quen biết.

Nhưng ai ngờ nàng vừa mới "Alo" một tiếng, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào của Hoàng Sâm.

"Bạn thân ái của tôi, cảm ơn đã trợ giúp! Mới đầu tôi còn tưởng cô cố ý làm khó dễ hoặc là trào phúng tôi! Hu hu, không ngờ làm như vậy thật sự hiệu quả. 10 năm...10 năm a! Tôi rốt cuộc cùng A Mạn nói được một câu!"

"Cảm ơn Thiệu tiểu thư! Cô cũng không phải lạnh nhạt ác độc như trong lời đồn. Cô là vì khích lệ tôi, đánh nát sự yếu đuối của tôi mới nói như vậy!"

Thất Tịch một chữ đều phun không ra. Nàng không ngờ trên đời này thực sự có loại người máu M như vậy!

Thất Tịch thẳng vào chủ đề: "Vậy ngài hiện tại gọi điện thoại tới là muốn làm gì?"

"Vì cảm tạ! Tôi biết tiểu thư thật ra là một người coi tiền tài như cặn bã. Nhưng tin tức duy nhất mà tôi có thể lấy đến chính là cái này. Ven sông Lạc Hà, chỉ cần mua tất cả đất trong khu đó, trễ nhất tháng sau, dự án quy hoạch mới lập tức liền được chứng thực!"

Thất Tịch vừa định nói, nàng là người coi tiền như sinh mệnh, nhưng nghe được 4 chữ "ven sông Lạc Hà", không khỏi nghi hoặc nhăn lại mày.

"Hoàng Sâm tiên sinh, đất bên đó không phải giá trị không cao sao?"

Kia chính là chỗ Sở Long tung 1 tỷ mua về, bị Đoạn Tri Hành tính ra giá trị không khả quan.

"Hiện tại thông tin trên thị trường xác thật là như vậy, cho dù có bao nhiêu mạng lưới quan hệ, cũng không nhất định có thể do thám chính xác tiềm năng chân chính trong đó."

Thời điểm Hoàng Sâm nói về đề tài làm ăn, thanh âm một lần nữa trở về khí chất công chính nhu hòa, không hề có vẻ tấu hài như lúc nãy.

"Phần lớn người biết miếng đất kia, đều chỉ biết mua để thành lập khách sạn, khu nghỉ phép ven biển, còn có vùng núi phụ cận. Nhưng trên thực tế, vùng mỏ than bị bọn họ bỏ qua mới là nơi chân chính quan trọng."

Hoàng Sâm tạm dừng một hồi, dùng âm lượng cực nhỏ nói:

"Chúng ta bên này cùng hải đảo bên kia chuẩn bị xây dàn khoan, địa điểm lựa chọn liền ở bãi đá đen trên sông Lạc Hà."

Cúp điện thoại xong, Thất Tịch vẫn luôn ở trạng thái như trong mộng.

Đoạn Tri Hành thấy nàng như vậy, nhịn không được hỏi:

"Tiểu thư, Hoàng Sâm tiên sinh gọi điện thoại cho ngài làm gì?"

"......Cảm tạ một hồi người tốt việc tốt." Thất Tịch lẩm bẩm.

"Người tốt việc tốt?" Đoạn Tri Hành không quá tin tưởng lặp lại, phảng phất cảm thấy 2 từ này không thích hợp xuất hiện ở Thiệu Gia:

"Ai?"

Thất Tịch lắc đầu, chính nàng cũng thấy khó tin.

"Người làm việc tốt sẽ không lưu danh."

Đoạn Tri Hành còn muốn hỏi Thất Tịch làm sao quen biết Hoàng Sâm, Thất Tịch đã không quay đầu lại mà bước lên lầu.

【Vị đại thúc này tự tiến cử, muốn lấy thư mời buổi độc tấu violon hôm nay của tôi!】

Chờ tới trên lầu, Thất Tịch lập tức lấy di động ra nhắn tin cho Sở Long.

【Thất Tịch: Tiền bối! Mau đi mua khu đất của bãi đá đen sông Lạc Hà! Đây tuyệt đối là tin tức đáng tin cậy! 】

【Sở Long: Hửm? Không cần nói chuyện với Đại vương điền sản trước sao?】

【Thất Tịch: Đây là cơ mật Đại vương điền sản nói cho tôi!】

【Sở Long: ...】

【Thất Tịch: Tiền bối, dấu ba chấm khả nghi này là sao?】

【Sở Long: Tay của tôi đã nắm trên cổ áo của hắn.】

....

Bình thường đâu thấy động tác của anh nhanh như vậy!

【Sở Long: Yên tâm, tôi sẽ xử lý thỏa đáng.】

Sở Long buông di động, lộ ra nụ cười "hòa ái dễ gần" đối với Hoàng Sâm sắc mặt tái nhợt trước mặt.

"Hoàng Sâm tiên sinh! Tôi vừa thấy cái đầu trọc của ngài liền cảm thân thiết, mới mạo muội tiến đến quấy rầy!"

"Tôi, Sở Long, muốn nhận ngài làm cha nuôi!"

"Cha!" Sở Long lập tức quỳ xuống ôm đùi Hoàng Sâm, trong vòng 3 câu trực tiếp nhận thân!

【Gâu Gâu Xấu Xa nhịn không được dùng khăn tay lau nước mắt: Uông! Co được dãn được! Ngươi đã lĩnh ngộ được tinh túy của vai ác!】

Một tháng sau, thành phố A tuôn ra một tin tức động trời.

Khu đất ven sông Lạc Hà không ai xem trọng, thế mà lại được quy hoạch làm dàn khoan hải đảo!

Mà có người ở một tháng trước, đã sớm mua toàn bộ đất phụ cận, bao hàm bãi đá ban đầu không hề có giá trị kia.

Người đó chính là người xưa nay bị thế nhân gọi là ngốc nghếch, vô tài vô đức, không có phẩm chất — Sở Long.

1 tỷ mua đất lúc trước hiện giờ giá trị bạo trướng, biến thành 20 tỷ! Ước chừng tăng gấp 20 lần!

Công ty ở trung tâm thành phố của Sở Long nhất thời bị các nhà truyền thông lớn vây chặt như nêm cối.

Sở Long đeo kính râm, thập phần lãnh khốc đi ra công ty, trong miệng chỉ có một câu "Không thể phụng bồi".

Nhưng không biết có phải do quá đông người, chen lấn làm hắn nóng nực hay không, trên trán đều là mồ hôi.

Lúc Thất Tịch nhìn thấy tin tức này, trán cũng đổ mồ hôi. Đây, đây có phải kiếm được quá nhiều rồi không?

Trên thực tế, không chỉ Thất Tịch cảm thấy như vậy, Xuyên Thư Cục cũng cực kỳ chấn kinh.

Tin nhắn của Xuyên Thư Cục từ 800 dặm kịch liệt truyền đến!

【Tổng đài viên: 2 vai ác các người làm gì vậy! Bảo hai người gây phiền toái cho nam chính, chứ không phải lấn át hắn!】

Sở Đao Minh hiện tại tài chính chỉ có 4 tỷ, hai người làm ra tới 20 tỷ, ước chừng gấp 5 lần!】

【Hai người muốn sửa cốt truyện có phải không? Từ 《Hào môn mỗi ngày sủng ái》 biến thành 《Vai ác mỗi ngày nghịch tập》 đúng không?!】

Tổng đài viên khàn cả giọng, Thất Tịch che lỗ tai, ý bảo đối phương bình tĩnh.

【Thất Tịch trấn an: Là thế này, ai lúc trúng vé số đều không thể tưởng tượng được mình có thể trúng nhiều ít, đều do trời cao an bài.】

【Tổng đài viên: Trời cao chính là chúng ta.】

Thất Tịch cạn lời, cảm thấy tổng đài tiên sinh khẩu khí thật lớn.

【Tổng đài viên: Không được, kế tiếp còn 3 tháng, hai người cần thiết giảm tiền xuống...Hửm?】

Bên kia đột nhiên vang lên tiếng đánh bàn phím điên cuồng, cùng tiếng chuông cảnh báo không ngừng.

【Lộ tuyến cốt truyện của nam chính...lại bắt đầu thay đổi!】

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro