21

Thất Tịch buổi sáng thức dậy, hết thảy như thường.

Nàng rửa mặt xong, đến nhà ăn dùng bữa sáng, còn nhàn rỗi ở dưới lầu ngồi xem báo.

Chờ Đoạn Tri Hành lại châm trà cho nàng, Thất Tịch mới từ mặt báo dời đi tầm mắt.

"Hôm nay báo chí có một tin tức rất thú vị."

Thất Tịch ngước mắt nhìn Đoạn Tri Hành, giọng điệu không quan tâm, như chỉ thuận miệng nói:

"Bài viết về một người 60 năm chưa từng nói dối một lần, thật sự như nhân vật sống trong chuyện cổ tích."

Thất Tịch nghiêng đầu, đánh giá người đứng bên cạnh đang giã nhuyễn nụ hoa, đổ vào trong nước ngâm tăng thêm trà vị.

"Anh cũng thuộc dạng người không nói dối sao?"

Quản gia tuấn mỹ nghe vậy sửng sốt, sau đó cười nói:

"Tôi không phải thánh nhân, đương nhiên sẽ nói dối, nhưng không mang theo ác ý là được."

"A? Vậy anh sẽ nói dối...?" Thất Tịch một tay nâng cằm, sợi tóc mềm mại từ đầu vai trượt xuống, ánh nhìn hơi có chút xem kỹ:

"Hay sẽ vĩnh viễn thành thật với tôi?"

Nụ cười trên mặt Đoạn Tri Hành không thay đổi. Hai tay chắp sau lưng, bàn tay đeo găng tay trắng còn vân vê một nhành hoa.

"Ở trước mặt tiểu thư, tôi sẽ không nói dối."

Đoạn Tri Hành trầm mặc một hồi, lại bổ sung:

"Dưới vài tình huống thì có thể."

Nhìn Đoạn Tri Hành mỉm cười, Thất Tịch không hỏi lại. Trong mắt người này rõ ràng ghi "Ví như ngài muốn làm chuyện trái pháp luật, tôi khả năng sẽ đưa ra một lời nói dối phù hợp".

Thất Tịch nhấp một ngụm trà, nói với Đoạn Tri Hành:

"Tôi rất ít tin tưởng người khác, cũng không có nhiều người đáng để tôi tin tưởng. Nhưng ta cảm thấy lời anh nói ngày hôm qua không tồi, nếu Sở Long không hề hành động thiếu suy nghĩ, Sở Đao Minh cũng sẽ không gấp."

Ý của Thất Tịch là, ngươi làm thế nào biết ta đưa tiền cho Sở Long ta không hỏi, hơn nữa đã làm Sở Long nhả tiền ra, ngươi tuyệt đối không thể gạt ta!

Nhưng nếu không làm như vậy, mục đích vai ác không thể đạt thành, cốt truyện sẽ lại lần nữa thất bại...

Thất Tịch ánh mắt xa xăm, đến lúc đó lão nương liền bắt ngươi tế trời!

Vai ác nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, chỉ biết dưới đáy lòng mắng ra một câu tàn nhẫn.

Nhưng ở ngoài nhìn vào, mỹ nhân mặc một thân váy đen ngồi ngay ngắn trên ghế dài, cặp mắt lưu li như lóe lãnh quang, giống như rắn độc tùy thời xuất động, phảng phất như đối phương trả lời không hợp ý nàng, nàng liền há mồm cắn cổ đối phương, uống cạn máu hắn.

Đoạn Tri Hành không hổ là bậc thầy giải đố, Thất Tịch nói không đầu không đuôi, hắn vừa nghe liền hiểu.

Đây là chuyện tốt.

Khóe mắt, đuôi lông mày Đoạn Tri Hành đều là ý cười. Hắn nhẹ nhàng gật đầu với Thất Tịch.

"Tiểu thư nhất định có thể tâm tưởng sự thành. Về sau nếu tiểu thư còn muốn thử làm cái gì, ví như đầu tư...đội tài vụ trong gia tộc sẽ cung cấp cho ngài một ít đề cử an toàn hữu hiệu."

Thất Tịch nghe Đoạn Tri Hành nói, không gật đầu. Nàng không có hứng thú với kinh doanh.

Chủ yếu là vì tạo chướng ngại vật cho nam chính mới làm như vậy!

Hơn nữa, động một cái liền xuất ra trăm triệu, sợ huyết áp của nàng tăng chưa đủ cao sao?

Sau khi Đoạn Tri Hành rời đi, lập tức điều tra tài khoản Thiệu Gia.

Tài khoản của tiểu thư vẫn chỉ có 1.5 tỷ, nhưng không sao.

Sở Long bên kia, trong tài khoản giảm bớt 5 tỷ, xem ra là tính toán từng chút một chuyển dời đến tài khoản bí ẩn, khi nào thích hợp tản ra tin tức đầu tư thất bại, để Sở Đao Minh thiếu cảnh giác.

Ngón tay Đoạn Tri Hành đánh trên bàn phím, hắn sẽ tìm được tài khoản kia, như vậy là được.

Chỉ là......

Đoạn Tri Hành còn có chút không rõ. Tiểu thư tựa như càng hy vọng Sở Long thua, vậy lúc trước vì lý do gì muốn viện trợ Sở Long?

Vì thú vị? Tìm việc vui?

Đoạn Tri Hành nghĩ đến ngoại hình hung hãn của Sở Long, thật sự khó mà phỏng đoán chân tướng.

Tóm lại sau chuyện này, tiểu thư và Sở Long không cần lại có liên hệ.

♤♡◇♧

Thất Tịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ hiện tại nam chính trong《Hào môn mỗi ngày sủng ái》 nhiễm bao nhiêu bug, giả thiết tính cách thật ra vẫn luôn nhất quán như cũ.

Đoạn Tri Hành sẽ không xem nhẹ lời hứa, một khi đáp ứng, cho dù gặp muôn vàn khó khăn cũng sẽ thực hiện.

Được! Chờ đến thời khắc kia, thời khắc làm mọi người khắc ghi hành động của vai ác, mỗi đêm khuya đều sẽ bị cảnh tượng vô nhân đạo của vai ác làm giật mình tỉnh giấc!

Thất Tịch cũng thay đổi, lúc vừa mới bắt đầu, nàng chưa có ý thức vai ác mạnh như vậy, hiện tại đã có thể tương đối tự nhiên suy nghĩ.

Quả nhiên, con người muốn sa đọa thật dễ dàng.

Thất Tịch vừa ăn lê trên khay trái cây, vừa chơi di động.

Một chuỗi tiếng bước chân thanh thúy truyền đến, Thất Tịch giương mắt, lại thấy nhãi con khuôn mặt bụ bẫm, thân hình mập mạp, đôi mắt tròn trịa kia.

Đoạn Tùng hôm nay mặc bộ quần áo thủy thủ, chân mang giày da, thoạt nhìn đặc biệt sáng sủa đáng yêu.

Trong tay Đoạn Tùng lại cầm một cây bồ công anh, đang thật cẩn thận hộ ở trong tay, tránh cho bị gió thổi bay.

Nhưng ai ngờ vị tiểu thư bình thường sẽ không xuất hiện chỗ này, lại ngồi đây ăn trái cây!

Đoạn Tùng nhớ tới ca ca cảnh cáo, lập tức giơ cây bồ công anh lên che trước mặt mình!

Thất Tịch nhấm nuốt miếng lê trong miệng, nghĩ một cây bồ công anh nhỏ có thể che được cái gì?

Trẻ Hư Hệ Thống hồi lâu không thấy ngựa con dưới trướng mình (bị nó bắt nạt qua đều là ngựa con), hưng phấn nhảy dựng lên.

【Hệ Thống: Kêu tiểu tử kia lại đây! Cùng ta chơi trò đại ca hắc đạo lưu lạc giang hồ!】

【Thất Tịch: Xin lỗi, không có suất diễn liên quan đến đứa nhỏ này, ta sẽ không phục vụ.】

【Hệ Thống: Ta · hận!】

Thất Tịch buông trái cây trong tay, tầm mắt bay tới một bên, như rất không kiên nhẫn mà phất tay.

"Ta một ngày muốn ăn 7 đứa nhỏ, hôm nay đã ăn đủ rồi, thêm một đứa cũng ăn không vô. Nhân lúc tâm tình ta còn tốt, chạy nhanh đi."

Nhưng qua một hồi lâu, Thất Tịch cũng chưa nghe được tiếng bước chân lạch bạch chạy đi của Đoạn Tùng.

Làm gì? Trước đó bị đoạt kẹo que nghiện rồi?

Thất Tịch quay đầu lại, chỉ có thể nhìn đến bóng dáng Đoạn Tùng đột nhiên chạy mất.

Vẫn là phải đi sao, vậy khi nãy nấn ná lâu như vậy làm gì?

Tầm mắt Thất Tịch dừng ở cách đó không xa, trên bàn trà có đặt một nhánh bồ công anh.

Đó là thứ lúc nàng mới đi vào thế giới này, đứa bé kia cũng định đưa cho nàng.

Chỉ là ở đoạn cốt truyện đó, Thất Tịch không thể nhận.

Hiện giờ......

Mỹ nhân sắc mặt trong suốt tái nhợt nhặt lên nhánh bồ công anh trên bàn, chậm rãi đi đến bên cửa sổ.

Dưới ánh mặt trời ngày xuân, Thất Tịch nhẹ nhàng giơ lên bồ công anh trong tay, nhìn từng hạt giống tuyết trắng ở trong ánh mặt trời chậm rãi thuận gió bay đi. Tương lai nó sẽ bén rễ nảy mầm, mọc ra từng cây bồ công anh bông xù mới.

Trên mặt Thất Tịch mang ý cười, rất nhanh nàng có thể kết thúc kiếp sống tăng ca, không cần lại khiêu chiến vượt cấp nhiệm vụ không có khả năng, trở về Xuyên Thư Cục vuốt Hamster!

Đoạn Tri Hành đi qua hành lang để đến phòng bếp, thấy được Thất Tịch tựa vào cửa sổ, tư thái lười biếng thổi bồ công anh. Hắn dừng lại bước chân, khóe môi hơi cong lên.

Vừa rồi Đoạn Tùng chạy tới tìm hắn, khuôn mặt bụ bẫm tràn đầy ý cười.

【Em đã tặng hoa cho tiểu thư! Không biết tiểu thư có thích không?】

......Có lẽ là thích.

Đoạn Tri Hành bỗng cảm thấy, cảnh tượng trước mắt, hắn xem cả đời cũng không chán.

♤♡◇♧

Thời gian thoi đưa.

Trong thương thành của Hệ thống cấp cao có thể đổi đạo cụ tên gọi như này.

Nhưng Trẻ Hư Hệ Thống trị giá 0 tích phân không bao gồm trong số đó.

Tuy Thất Tịch rất muốn nhanh tới cốt truyện tiếp theo, vẫn phải thành thật vượt qua đoạn thời gian chờ đợi.

Trong giai đoạn này, nàng thường xuyên nhìn thấy Đoạn Tri Hành gọi điện thoại, giọng điệu bình tĩnh, tựa như không có vấn đề nào hắn không giải quyết được.

Sở Long bên kia cũng thường xuyên báo tin. Sau khi hắn chuyển tiền ra ngoài, Sở Đao Minh cũng không làm ra hành động gì lớn.

Chỉ từng chút mà kiếm tiền từ cổ phiếu, một tháng lấy được mấy trăm triệu.

Thất Tịch đối với cách nói mỗi câu gắn trăm triệu này quả thực mâu thuẫn. Mấy người ở đây tùy tiện liền làm ra tiền, đừng nhục nhã giá trị của mấy trăm triệu được chứ!

Tưởng tượng của Thất Tịch đối với tiền nhiều nhất dừng ở trúng vé số độc đắc.

Phải nói là bất kỳ ai mua vé số hay rút thăm trúng thưởng, lập tức đều sẽ ảo tưởng trúng xong nên xài thế nào.

Trước mua nhà đi, một căn để ở, một căn cho thuê, tiền dư thì gửi ngân hàng nào lãi suất cao, mua chút cổ phiếu, còn thừa nữa liền ăn uống, mua đồ mình thích, liên hoan, đăng ký học thêm gì đó, hoặc đi du lịch, dán bản đồ thế giới lên tường, che mắt bắn phi tiêu, bắn trúng đâu liền đi nơi đó!

Vậy đã rất sảng.

Nhưng ở chỗ này, động một cái liền đi làm bằng phi cơ, trực thăng, ra biển chơi bằng du thuyền, thậm chí xe lửa cũng có thể lấy làm xe riêng.

Trò của kẻ có tiền thật nhiều.

Thư mời của Sở Gia lại lần nữa đưa đến trước mặt Thất Tịch.

"Tiểu thư, 3 ngày sau Sở gia sẽ chính thức tuyên bố người thừa kế, muốn mời các đại gia tộc đi dự lễ."

Đoạn Tri Hành đem thư mời vàng kim đặt ở khay, khom người đưa tới trên bàn Thất Tịch ngồi.

Thất Tịch không mở ra xem. Nàng tựa lưng vào ghế, khóe miệng hơi cong, trên mặt tràn đầy biểu tình xem kịch vui.

"Đương nhiên muốn đi, kêu đội may vá tới, tôi muốn chọn một bộ lễ phục thật đẹp."

____

Ba ngày sau, Thất Tịch trên người mặc một thân tây trang đen, bước ra nhà chính Thiệu Gia, ngồi vào xe.

Bộ lễ phục này mặc dù may kiểu tây trang, nhưng chất liệu càng thiên hướng mềm mại, không theo phong cách phẳng phiu, mà mềm rũ đã tay, phù hợp trào lưu đương thời. Mùa hè cũng có người nhu cầu mặt trang phục trang nghiêm, nhưng không thích thân thể mình bị bó buộc, nghẹn khó chịu.

Thất Tịch thưởng thức cái cà vạt đỏ trong tay, đánh giá chán rồi mới đem nó cài lên.

Mái tóc dài hiếm khi được buộc cao, lộ ra ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, làm cho khí chất hàng năm tối tăm của nàng cũng bị phất đi phần nào.

Chỉ là dù nàng có rạng rỡ đến đâu, vẫn là bộ dạng như minh nguyệt.

Nàng ngồi ở ghế nhung tơ mềm mại bên trong xe. Ánh mặt trời từ ngoài cửa xe chiếu vào, kéo ra một đạo quang ảnh thật dài trên mặt đất.

Nhưng ánh sáng kia lại không thể chiếu đến trên mặt Thất Tịch, nàng vẫn cứ ẩn trong âm u, giống như một vị ma vương quỷ mị, chỉ dưới đêm trăng mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện.

Dù hiện tại bên trong xe đang bật phim kinh dị, cũng chưa thể áp đi ý cười trên khóe miệng Thất Tịch.

"Tiểu thư thích bộ phim này sao?" Đoạn Tri Hành nghiền ngẫm.

"Không, ta còn muốn xem《Cái chết của kẻ nhiều chuyện》."

Thất Tịch ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Đoạn Tri Hành. Đoạn Tri Hành đã hiểu, là hắn nhiều chuyện.

Chờ xe tiến vào Sở Gia, khách khứa so với lần trước chỉ nhiều hơn chứ không ít.

Nói thật, sự kiện như trao quyền thừa kế, phần lớn gia tộc đều ngầm tiến hành, rất ít khi đem lên mặt bàn cho người ta xem.

Nhưng trong vũ hội trước đó bị Sở Long chặn ngang một chân, tất cả mọi người đều chứng kiến, nếu giấu không được, dứt khoát bày ra công chúng.

Rốt cuộc mọi người vốn cho rằng Sở Long sẽ không chịu nổi một kích...hóa ra thật có vài phần bản lĩnh!

Sở Long rất sớm liền tới nhà chính Sở Gia, cùng các khách nhân trò truyện như một vị chủ nhà, dù cho hình xăm chữ "Long" trên đầu hắn vẫn đáng sợ như cũ, nhưng các tân khách hiện chưa xác định được người thừa kế là ai, vẫn nhịn xuống cùng Sở Long nói mấy câu.

Cứu mạng, về sau mỗi lần bàn chuyện làm ăn với Sở Gia luôn là như này sao!

Mọi người có thể tưởng tượng cảnh mình bị súng chỉa ngay trán, bức bách đầu tư.

Thất Tịch xuống xe, liền thấy được Sở Long phảng phất như là đón khách ở cửa rêu rao.

Tiền bối cũng quá nóng vội đi!

Thật là hoàn mỹ diễn ra một vai ác ngu xuẩn, vênh váo tự đắc, hoàn toàn không biết lúc sau sẽ bị liên hoàn vả mặt!

Thất Tịch chậm rãi tiến lên, Sở Long thấy Thất Tịch cố ý làm bộ không thân, liền bày ra bộ dạng "Gia thực ngầu, hôm nay khiến ngươi nhìn xem gia rốt cuộc có bao nhiêu ngầu" với Thất Tịch.

Thất Tịch không rên một tiếng. Một khi Thất Tịch không cười, mặt mày trầm thấp, đều vô hình dâng lên vẻ uy nghiêm.

Nàng làm như rất xem thường Sở Long, khẽ nâng cằm, ngẩng cao đầu, lấy một loại tư thế làm người ta lo lắng cho xương cổ của nàng đi vào nhà chính Sở Gia.

Chờ Thất Tịch đi rồi, Sở Long như nhớ tới cái gì, cũng hất cằm, dùng lỗ mũi nhìn người, bộ dạng khoe khoang so với khi nãy càng thêm đáng ghét!

Thất Tịch âm thầm siết chặt nắm tay. Đúng rồi, tiền bối! Đừng quên đắp nặn chi tiết nhân vật!

Vì hôm nay, Thất Tịch đã xem đi xem lại đoạn cốt truyện này vài lần. Nhất cử nhất động vủa Sở Long ở nguyên tác, nàng đã thuộc làu.

Vừa rồi nhìn thấy Sở Long đón khách, Thất Tịch đã âm thầm nhíu mày.

Quá nhiệt tình! Tiền bối! Anh hôm nay là vai ác, không phải tiểu nhị "Mời khách quan vào trong"!

Đoạn Tri Hành ở thời điểm Thất Tịch cùng Sở Long chạm mặt, vẫn luôn chú ý họ.

Nhìn hành động của Thất Tịch, Đoạn Tri Hành như hiểu ra cái gì.

"Tiểu thư rất chán ghét Sở Long tiên sinh sao?" Đoạn Tri Hành hỏi.

Thất Tịch trừng mắt nhìn Đoạn Tri Hành, ra vẻ hung ác: "Có ai sẽ thích hắn sao?"

Nói xong những lời này, Thất Tịch liền thập phần lãnh ngạo tìm chỗ ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt người sống chớ gần.

Đoạn Tri Hành rũ mi, màn sương mù làm hắn bối rối bữa giờ cuối cùng tan đi.

Xem ra tiểu thư là bị Sở Long yêu cầu đầu tư, nếu nàng không muốn, không ai có thể bức bách nàng.

Như vậy, tiểu thư chủ động đưa tiền, mục đích không phải vì lợi nhuận.

Mà là vì Sở Long định sẵn phải thua, tiểu thư nguyện ý cho hắn chút hy vọng, sau đó nhìn hắn ngã xuống vực sâu.

Cho nên mới yêu cầu kéo dài thời gian hợp tác với Sở Đao Minh, chính là chờ giờ khắc này.

Đây đúng là phù hợp hành vi và phong cách bình thường của tiểu thư.

Trước đó hắn cứ nghĩ phức tạp lên, cho rằng tiểu thư và Sở Long thông đồng làm bậy......

Đoạn Tri Hành thở dài một hơi. Thất Tịch muốn trả đũa Sở Long, nhưng không đáng nàng vì một người như vậy mà đưa ra quá nhiều tiền.

Thất Tịch liếc mắt nhìn Đoạn Tri Hành, không biết hắn lại suy nghĩ cái gì.

Có mấy người hầu bưng khay rượu mỉm cười cùng khách khứa nói chuyện, trong hội trường cực kỳ rôm rả.

Chờ đi đến bên cạnh Thất Tịch, người hầu giành trước Đoạn Tri Hành một bước, tiến lên nói.

"Là thế này, hôm nay hội trường khả năng sẽ có chút chuyện nhỏ phát sinh, mong chư vị theo sát người nhà và bạn bè của mình, trong hội trường đã an bài vệ sĩ, nhưng vẫn cần các vị thận trọng chú ý."

Đoạn Tri Hành nhíu mày: "Có nguy hiểm? Như vậy tiểu thư nhà tôi không thể ở lại nơi này."

Người hầu mỉm cười: "Chúng tôi có thể bảo đảm sự an toàn của khách nhân, đương nhiên nếu tiểu thư của ngài không muốn ở lại, cũng có thể tự do trở về."

Thất Tịch nghe xong toàn bộ quá trình, hai tay vòng ngang ngực, mông tựa như dính vào ghế.

"Ta chỗ nào cũng không đi."

Đoạn Tri Hành hết cách, đành phải đứng bên cạnh Thất Tịch, cẩn thận quan sát xung quanh.

Thất Tịch mặt ngoài bình tĩnh, thực tế đã bắt đầu tim đập nhanh.

Hay lắm, Sở Đao Minh có phải biết tiên tri hay không, lại đoán trước được Sở Long tính cái gì?!

Hôm nay Sở Long thua cuộc, sẽ bắt cóc uy hiếp một người lên xe chạy trốn, bây giờ bọn họ cho vệ sĩ canh gác, an bài người hầu phòng bị, còn trước tiên thông cáo khách khứa, rốt cuộc còn có ai có thể bị trói đi!

......Ngoại trừ Thất Tịch.

Thất Tịch dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng.

Trong khoảng thời gian này, liên minh vai ác cũng không nhàn rỗi, đã sớm diễn thử.

Mặc kệ hôm nay Sở gia chuẩn bị thế nào, Sở Long sẽ duy nhất bắt đi Thất Tịch!

Họ sẽ cùng nhau ngồi vào xe, điên cuồng một đường làm lơ luật giao thông, trực tiếp nhắm về phía bờ biển!

Sau đó xe và người liền cùng nhau rơi xuống biển chịu chết!

Như vậy, Sở Long hoàn thành nhiệm vụ, Thất Tịch cũng có thể thuận lý thành chương offline! Còn về cốt truyện lúc sau, chờ Xuyên Thư Cục an bài!

Sở Long còn từ Gâu Gâu Xấu Xa đổi 2 viên thuốc "Chết không đau", chu toàn tới cực điểm!

Đến đây đi, các vai chính, vì sự bất lực của mình mà hối hận đi!

Hừ hừ!

Đoạn Tri Hành nghe Thất Tịch phát ra một tiếng cười, thật sự không biết trong hội trường có chỗ nào buồn cười.

Là bởi vì sắp xem được thảm trạng của Sở Long mà cảm thấy sung sướng sao?

-------

2 giờ chiều.

Sở Vãn khép lại đồng hồ quả quýt, trong tay cầm ly champagne chân cao đi vào giữa mọi người.

Cho dù Sở Đao Minh chưa trở lại nhà chính Sở Gia, Sở Vãn cũng sẽ không chờ đợi.

"Mọi người đã biết, hôm nay ta sẽ công bố người thừa kế. Sau hôm nay, nếu còn có người phản đối, ta cũng không quan tâm, tự đi nói với gia chủ đương nhiệm đi."

Không đợi Sở Vãn nói xong, Sở Long thập phần mắt mù trực tiếp nhảy ra.

"Lão tổ tông, khỏi cần dong dài. Nói thẳng tên của tôi đi, Sở Đao Minh sợ là đã không dám tới!"

Sở Vãn khi còn trẻ tính tình nóng nảy, lớn tuổi rồi tính tình...cũng không được tốt lắm, mỉm cười nhìn Sở Long:

"Lại lắm miệng một câu liền cút đi."

Sở Long yên tĩnh.

"Sở Đao Minh không tới không sao cả, trước 2 giờ rưỡi chiều, tiền trong tài khoản của nó vượt qua ngươi là được. Nhưng ta đã xem qua, tài khoản của ngươi hình như không có tiền." Sở Vãn nhìn về phía Sở Long.

Sở Long đã sớm dự liệu trước, nhún vai, thần thái vẫn nhẹ nhàng:

"Binh bất yếm trá, cháu để trong tài khoản bí mật. 20 tỷ đặt ở kia. Chờ sau 2 giờ rưỡi, ngài muốn kiểm tra gì tùy ý, nhất định có tiền."

Sở Vãn cũng không cảm thấy Sở Long sẽ tại thời điểm này chơi thủ đoạn, liền gật đầu.

Sở Long chỉ yên tĩnh được một giây, vẫn nhịn không được nói:

"Nhưng xem tài khoản của Sở Đao Minh, mấy tháng nay hắn dựa vào đầu tư cổ phiếu, mua bán vài miếng đất, kiếm lời 125 triệu, còn chưa đủ đấu võ đài, bây giờ lại chậm chạp không tới, không phải đã chạy trốn ra nước ngoài chứ?"

Lời này cực kỳ ngạo mạn, coi khinh, thật sự làm mọi người ở đây chán ghét, sôi nổi cầu thần bái phật ở trong lòng.

Làm ơn làm ơn, gia chủ mới ngàn vạn lần đừng là Sở Long!

Bằng không bọn họ chỉ có thể cả đời không qua lại với nhau!

Sở Vãn thở dài, Sở Đao Minh gần đây xác thật xuất ngoại, loay hoay cái gì không biết, hỏi tới chỉ kêu 'Bà ngoại đừng lo lắng'.

Chẳng lẽ thật ra nước ngoài, ở bến tàu khiêng bao tải sao?

Mọi người nhìn đồng hồ trên tường, vốn còn có tâm tình tán gẫu vài câu, thấy kim phút dần dần đụng tới 2 giờ rưỡi, vẫn nhịn không được toát mồ hôi lạnh.

Đồng hồ đi đến 2 giờ 29 phút, Sở Long nở nụ cười, uống cạn ly champagne trong tay, giống như đế vương lớn tiếng kêu gọi.

"Vì ta chúc mừng đi! Thời đại của ta đã đến — Sở Đao Minh là một tên hèn nhát vô dụng —"

Sở Long vừa dứt lời, trên không nhà chính Sở Gia đột nhiên truyền đến tiếng cánh quạt trực thăng.

'Xoạch xoạch xoạch', như lời chào của tử thần, sắp công bố đáp án cuối cùng!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro