33

Trước khi Thất Tịch đam mê game Đấu Địa Chủ, nàng cũng thích chơi nhiều trò chơi trên thiết bị di động, PC và máy chơi game.

Chơi nhiều, là có thể tổng kết ra một số quy luật.

Có loại quái nhỏ như trời sinh bị mù, ngay cả khi nhân vật do Thất Tịch điều khiển ở trước mắt bọn chúng ăn lẩu, cũng sẽ không kích hoạt hứng thú đánh nhau của chúng.

Có loại quái mà toàn bộ năng lực đều chuyên về “tìm kiếm kẻ địch”.

Chỉ cần có người chơi xuất hiện trên bản đồ, cho dù cách 2 ngọn núi, nó vẫn có thể đuổi tới, cùng người chơi chiến đấu không chết không ngừng!

Thất Tịch ánh mắt đăm đăm, Tú Kim Thiền chính là loại quái full kỹ năng “tìm kiếm kẻ địch” kia.

Tuy rằng lúc Thất Tịch tới, đã chuẩn bị sẵn tâm lý có thể đụng phải Tú Kim Thiền, nhưng nàng lại chưa làm gì trước mặt hắn, hắn không có khả năng trực tiếp xông lên, không nói một lời liền tiêu diệt nàng chứ.

Nhưng cho dù đối phương nguy hiểm đến thế, phẩm mạo của Tú Kim Thiền…nếu không cẩn thận nhìn xem thì thật không quá lễ phép.

Thất Tịch không phải không có phản ứng, mà là phản ứng của nàng đều đặt trên mặt Tú Kim Thiền.

Tú Kim Thiền càng sát lại gần, chậm rãi vươn tay tới. Hình dáng bàn tay tuy rằng rất đẹp, nhưng Thất Tịch vẫn có thể nhìn thấy những vết chai trên đầu ngón tay và lòng bàn tay, đó là do thường xuyên cầm dao điêu khắc mà ra.

Trong nguyên tác, Tú Kim Thiền biết bắt mạch. Hắn thoạt nhìn muốn kiểm tra tình hình của Thất Tịch, nhưng trên lối đi bên ngoài rừng trúc lại có người hô lớn một tiếng.

Thất Tịch quay đầu, nhìn thấy Đoạn Tri Hành mặc một thân quần áo thường ngày màu be, tóc mái bị gió thổi hơi tán loạn, trường thân ngọc lập đứng ở kia.

Mãi đến khi Tú Kim Thiền hơi nghiêng người sang một bên, nhường ra khe hở, Đoạn Tri Hành mới nhìn thấy Thất Tịch đang ngồi trên tảng đá.

Hắn nhất thời biến sắc, sải bước tới.

“Sao tiểu thư lại ở đây? Sắc mặt kém như vậy, là phát bệnh sao?”

Thất Tịch còn chưa trả lời, Tú Kim Thiền liền nói:

“Là tôi gửi thư mời cho Thiệu Gia, Thiệu tiểu thư vừa hộc máu.”

Đoạn Tri Hành mặt mày trầm xuống, không lập tức nghiên cứu xem lý do gì Tú Kim Thiền lại gửi thư mời cho Thất Tịch. Hắn theo bản năng vươn tay, muốn bế Thất Tịch lên, nhưng Thất Tịch lại né ra sau.

“Tôi không có hộc máu.”

Thất Tịch vừa dứt lời, lại nghe ai đó hét lớn.

“Thất Tịch! Tôi đã kêu bác sĩ lại đây! Bác sĩ, cô ấy vừa hộc máu, mau kiểm tra xem có nghiêm trọng không, cần gọi xe cấp cứu không?!”

Chiến Tinh Tinh quả nhiên trở về rất nhanh, chỉ là nàng vừa tới, liền thấy được Tú Kim Thiền và Đoạn Tri Hành đứng ở bên cạnh Thất Tịch.

Chiến Tinh Tinh không quen biết Tú Kim Thiền, đầu tiên là bị khuôn mặt của đối phương làm ngẩn ngơ, tầm mắt lia đến Đoạn Tri Hành, lại nổi cơn thịnh nộ.

Lúc Thất Tịch lâm bệnh thì không có mặt, bây giờ tới làm gì!

Có thể nói là đối với Đoạn Tri Hành sinh ra “thành kiến” rất lớn.

Đoạn Tri Hành nghe Chiến Tinh Tinh nói, nhịn không được không tán đồng nhìn Thất Tịch, trong ánh mắt rõ ràng viết “Tiểu thư vì sao muốn cậy mạnh?”.

Cứ tiếp tục như vậy, đấu giá còn chưa bắt đầu, nàng đã phải rời đi!

Thất Tịch 'nhẫn nhục chọi đựng' mở miệng: “Là xuất huyết nướu.”

Mọi người: “……”

Chiến Tinh Tinh nhìn bác sĩ. Bác sĩ nhìn Tú Kim Thiền, thấy Tú Kim Thiền gật đầu, bác sĩ lập tức cầm hộp y tế tiến lên.

“Được rồi, để tôi khám cho ngài.”

Trong lúc Thất Tịch kiểm tra sức khỏe, Tú Kim Thiền và Đoạn Tri Hành quay lưng đi ra ngoài. Đến khoảng cách mà nghe không được động tĩnh phía sau nữa, Đoạn Tri Hành mới mỉm cười nói với Tú Kim Thiền:

“Kim Thiền, cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì?” Tú Kim Thiền thực ra cũng không phải không hiểu lắm, chỉ là cảm thấy không cần thiết.

“Cảm ơn vì lúc ấy ở bên cạnh tiểu thư.” Đoạn Tri Hành tiếp tục nói.

“Tôi cũng không làm gì cả.” Tràng hạt rũ trên cổ tay hắn, tua rua trắng muốt rơi vào lòng bàn tay. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, xúc cảm mát lạnh, tựa như chạm vào dao điêu khắc.

“Bức tượng Phật Dược Sư mà anh yêu cầu, là cho Thiệu tiểu thư sao?”

Đoạn Tri Hành gật đầu, dường như lo lắng Tú Kim Thiền không đồng ý, rốt cuộc vị này chỉ là một người quen hắn kết giao mấy năm trước. Đúng vậy, người quen, còn chưa tính là bạn bè.

Hồi lâu không liên lạc, hiện giờ vừa gặp lại, hắn liền yêu cầu đối phương làm một bức tượng Phật bằng ngọc cho mình, thật sự quá vô lễ.

Tuy Đoạn Tri Hành có thể trả tiền, nhưng Tú Kim Thiền cũng không thiếu.

Bình thường những người nhờ Tú Kim Thiền chế ngọc, luôn sẽ kể ra ngàn vạn cái khổ, Tú Kim Thiền cũng không nhất định sẽ đồng ý. Thế nhân toàn là bể khổ, hắn lại chỉ có một, không có khả năng chu toàn tất cả.

Hiện giờ Tú Kim Thiền lại nhẹ nhàng gật đầu với Đoạn Tri Hành.

“Được.”

Trên mặt Đoạn Tri Hành nháy mắt lộ ra nụ cười xán lạn, Tú Kim Thiền nhìn thoáng qua khối kiến trúc cách đó không xa.

“Tôi phải đi rồi.”

Đoạn Tri Hành thấy Tú Kim Thiền sắp cất bước, nhịn không được hỏi:

“Vì sao anh đột nhiên gửi thư mời cho tiểu thư?”

Tú Kim Thiền nghe vậy trầm mặc một hồi, nhưng hắn cũng không giấu giếm, việc này không có gì đáng giá che giấu.

“Thiên Kỳ thuộc công ty Thiệu tiểu thư thu mua, đột nhiên liền được nâng đỡ. Tôi lo lắng có phải là bao dưỡng gì hay không, mới gửi thư mời cô ấy đến để tự mình đánh giá, nhưng hiện tại xem ra…là bao dưỡng không nổi.”

Chờ Tú Kim Thiền rời đi, Đoạn Tri Hành bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán, không biết nên may mắn vì Tú Kim Thiền không hiểu lầm, hay nên đứng ở lập trường của tiểu thư biện giải vài câu: “Tiểu thư có rất nhiều cách”.

Trái phải đều không đúng, Đoạn Tri Hành lựa chọn trầm mặc.

Bên kia, Chiến Tinh Tinh nghe bác sĩ xác nhận thân thể Thất Tịch không có vấn đề gì, nhịp tim, phổi, hô hấp, khoang bụng đều bình thường.

Mà Thất Tịch súc miệng xong, cũng có thể đứng dậy.

Vẻ mặt của nàng cứ như 'thấy nhiều không trách': “Đều tại cô chưa nghe tôi nói rõ ràng liền bỏ chạy, đã bảo là không có gì.”

Chiến Tinh Tinh đỡ lấy Thất Tịch, vỗ ngực, vẻ mặt nghĩ mà sợ: “Nhưng lượng máu chảy của Thất Tịch quá nhiều.”

Thất Tịch: “……”

Chiến Tinh Tinh vội vàng giải thích: “Ý tôi là cô rất dễ chảy máu!”

Thất Tịch mỉm cười: “Không biết nói thì không cần phải nói."

Chiến Tinh Tinh thành thật gật đầu: “Ừm.”

Chờ Thất Tịch và Chiến Tinh Tinh đi ra đường mòn, Đoạn Tri Hành như thường lệ muốn tiến lên đỡ Thất Tịch, lại bị Chiến Tinh Tinh một khuỷu tay ngăn cách.

“Anh đã không còn là quản gia của Thất Tịch nữa, bớt động tay động chân!”

Đoạn Tri Hành bị buộc đứng tại chỗ, Thất Tịch nhìn Đoạn Tri Hành và Chiến Tinh Tinh, thật sự không rõ họ ở nguyên tác yêu đương thế nào.

Chẳng lẽ là…có một ít phản ứng hoá học nào đó mà nàng không nhìn thấy?

Đoạn Tri Hành rõ rệt nhíu mày: “Chiến tiểu thư, cho dù tôi đã từ chức, tình nghĩa với tiểu thư vẫn còn. Đường núi hiểm trở, một mình cô khó mà đỡ nổi, nếu tiểu thư vấp ngã……”

Đoạn Tri Hành không nói hết lời, Chiến Tinh Tinh bình tĩnh lại, cũng biết xác thật như thế.

Chiến Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn trời, nhưng không buông tay Thất Tịch ra, mà ra hiệu bảo Đoạn Tri Hành phụ trách phía bên kia.

Vì thế, Thất Tịch tựa như bị hai người bắt làm con tin, một đường kẹp về tận đình viện.

Được rồi, để tôi tự đi, tôi vẫn cần chút mặt mũi!”

Tiểu thư đã phát “tính tình”, Đoạn Tri Hành và Chiến Tinh Tinh lập tức buông lỏng tay. Chỉ là Đoạn Tri Hành vẫn ngồi chung bàn với Thất Tịch. Không cần xem mặt đoán ý cũng có thể nhìn ra không khí ganh đua giữa hai người.

“Chiến tiểu thư, hình như vừa rồi tôi có thấy người nhà cô trông giống như đang tìm cô, về tình về lý, cô hẳn nên qua đó đúng không?” Đoạn Tri Hành mỉm cười, lại hơi nghiêng đầu sang trái, tựa như đang nhắc nhở.

Chiến Tinh Tinh một tay chống cằm, không để ý đáp: “Hôm nay tôi tới vốn là để mua ngọc cùng Thất Tịch.”

“Nếu là vì sức khỏe của tiểu thư, tôi đã nhờ Tú Kim Thiền tiên sinh chế tượng Phật Dược Sư bằng ngọc.” Sau khi Đoạn Tri Hành biết ý định của Chiến Tinh Tinh, đối với vị tiểu thư thích dính người này, cũng không còn cảm thấy vô lễ như trước.

Chiến Tinh Tinh vẫn dầu muối không ăn: “Anh đưa của anh, tôi đưa của tôi, không liên quan gì nhau.”

Đoạn Tri Hành không nói nữa, chỉ là khóe môi treo lên nụ cười lễ nghi trường trực, không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Thất Tịch nhìn họ tương tác với nhau, đã không yêu đương còn chán ghét ngập trời. Nàng không hiểu nổi điều này.

…Vậy cần gì phải ngồi cùng nhau?

Thất Tịch vừa định mở miệng kêu Đoạn Tri Hành đi bàn khác, lại nghe âm thanh hệ thống nhắc nhở:

Thành công hoàn thành cốt truyện Tu La tràng cấp độ thấp giữa nam chính, nữ chính và vai ác.

Đạt được 400 điểm.

Thất Tịch:【…Có thể giải thích rõ hơn được không? Tu La Tràng ở đây là gì? Đoạn Tri Hành và tôi cùng tranh giành tình cảm?

Nam chính và nữ chính vì vai ác tranh giành tình cảm, cũng gọi là Tu La tràng.

Thất Tịch:【Vì tôi???

Thất Tịch mờ mịt hồi tưởng lại cuộc đối thoại khi nãy. Nàng không hiểu, thật sự không hiểu.

Mà điều khiến Thất Tịch càng không hiểu là, ngoài sân dâng lên một trận ồn ào, Sở Đao Minh mặc một thân áo dài màu xanh lục đi đến, trông giống như lần đầu tiên Thất Tịch nhìn thấy hắn ở nhà kính trồng cây tại Sở Gia.

Lão thái thái Tú Gia rất thích Sở Đao Minh, khen hắn lớn lên đẹp, còn tự tay chế cho hắn vài đôi khuyên tai bằng ngọc, thường xuyên mời hắn tới nhà chơi.

Hiện giờ Sở Đao Minh lại đến Tú Gia, cũng trở về với chiếc áo dài đã lâu không mặc, làm lão thái thái vui vẻ.

Chỉ là Sở Đao Minh đã không còn vẻ ngoài sống mái khó phân biệt lúc còn thiếu niên nữa, cho dù mặc áo dài, đeo khuyên tai, xứng với khuôn mặt mỹ lệ như lưỡi đao kia, mặc cho là ai cũng sẽ không nhận sai giới tính của hắn.

Sở Đao Minh đứng ngoài đình viện một hồi, tầm mắt dừng ở chỗ Thất Tịch.

Sau đó hắn liền mỉm cười, bước về phía Thất Tịch, ngồi vào bàn.

…Đây là vừa vặn 4 người, đủ một bàn chơi mạt chược sao?

“Thất Tịch, không ngờ lại gặp được ở chỗ này. Muốn tới mua ngọc sao? À…Tôi sẽ nhờ Kim Thiền tạc cho cô một bức tượng Phật Dược Sư, hẳn sẽ rất không tồi.”

Sở Đao Minh nói, liền thật sự muốn đi tìm Tú Kim Thiền, lại thấy Đoạn Tri Hành cười nói:

“Việc này tôi đã nhờ Kim Thiền tiên sinh hỗ trợ rồi.”

Sở Đao Minh hơi đảo mắt, cũng không nói thêm cái gì, chỉ nửa thật nửa giả khen Đoạn Tri Hành một câu.

“Đoạn tiên sinh đã từ chức mà vẫn để bụng Thất Tịch như vậy.”

Đoạn Tri Hành gật đầu: “Đương nhiên.”

Sở Đao Minh lại quay đầu nhìn Thất Tịch, khen váy của Thất Tịch đẹp.

“Sớm biết vậy tôi cũng kêu người thêu hoa sen lên áo……Đợi lát nữa nếu có mặt dây hình hoa sen, tôi sẽ mua tặng cô, đeo quanh eo chắc chắn sẽ rất đẹp. Đừng vội từ chối, đây là Sở Gia thiếu nợ cô, mua thêm một ngàn, một vạn cái đều được.”

Sở Đao Minh cười tủm tỉm nhìn Thất Tịch, chặt đứt mọi khả năng từ chối cuả nàng.

Hắn một tay chống cằm, tóc dài cập vai rũ xuống, khuôn mặt sắc sảo mỹ lệ như dao cắt.

Thậm chí không nhìn về phía Chiến Tinh Tinh, người mà hắn suýt đi xem mắt.

Mà Chiến Tinh Tinh đang chuyên tâm cắn hạt dưa, loáng thoáng nhận ra điều gì đó.

Thất Tịch yên lặng nghĩ, Bug của nam chính thật sự rất nghiêm trọng.

Họ phảng phất như không hiểu làm cách nào để cùng nữ chính yêu đương.

Ngay cả giao tiếp bằng ánh mắt cũng không được, nghĩ mình đang diễn Bản Tin Thời Sự sao!

Đáng tiếc, đã có người tới đứng trên sân khấu giữa hồ, sau một tiếng rung chuông, lụa đỏ nhấc lên, buổi đấu giá ngọc thạch sắp bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro