42

Theo quan điểm của Tú Kim Thiền, đệ đệ là kiểu người không giỏi đọc biểu cảm của người khác.

Hắn từ nhỏ được trong nhà cưng chiều, nhân nhượng đến vô pháp vô thiên, làm hắn tự nhiên không biết cái gì gọi là biết tiến thối.

Ngày đó Tú Thiên Kỳ lỗ mãng hấp tấp chạy tới kêu Tú Kim Thiền không được thích Thất Tịch. Tú Kim Thiền liền biết đệ đệ…lại phát bệnh.

Thích cái gì liền muốn được đến cái đó, mặc dù hầu hết những thứ hắn muốn đều có thể dùng tiền tài hoặc quyền lực đạt được, nhưng trên thế giới này vẫn có rất nhiều thứ không thể mua nổi.

Chẳng hạn như sinh mệnh, tự do, hoặc là…cảm tình.

Đứng ở thành lan can, Tú Kim Thiền ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tú Thiên Kỳ hướng về phía Thất Tịch đi đến, trên mặt thần sắc hỗn tạp, tràn đầy nôn nóng và khát vọng, mà Thất Tịch lại tỏ vẻ kinh ngạc, liền biết nhất định là Tú Thiên Kỳ lại không thỉnh tự đến.

Chỉ là không đợi Tú Kim Thiền răn dạy hắn, Tú Thiên Kỳ đã cùng Thất Tịch bị sóng biển cuốn đi.

Hiện giờ Tú Kim Thiền hỏi, ước chừng chỉ muốn xác định xem…Tú Thiên Kỳ rốt cuộc đã làm ra bao nhiêu chuyện thất lễ.

Nhưng cho dù Tú Kim Thiền nói như vậy, Thất Tịch vẫn như cũ kiên định lắc đầu.

“Cậu ấy chính là tới giúp tôi tìm mặt dây chuyền hoa sen.”

Tú Kim Thiền nhìn chằm chằm Thất Tịch, càng thêm cảm thấy lời đồn không thể tin hoàn toàn.

Cho dù bị Tú Thiên Kỳ quấn quýt làm phiền, mỹ nhân tái nhợt trước mắt lại phảng phất như không để ý, không hề nói xấu Tú Thiên Kỳ một câu, hoàn toàn khác với lời đồn nàng động một cái liền giết người (?) phóng hỏa (?).

Trước đó, Tú Kim Thiền cũng hiểu lầm Thất Tịch muốn bao dưỡng Tú Thiên Kỳ. Nhưng một người như vậy, hắn nghĩ sẽ khinh thường làm loại sự tình này.

Hơn nữa…lấy điều kiện thân thể, khả năng cũng có giới hạn.

Thất Tịch thấy Tú Kim Thiền nghe nàng nói xong, không biết là thở dài hay là gì, giữa môi tiết ra một âm rung trầm thấp, tiếp theo liền cầm nhánh cây lật lại con cá biển đang nướng trên lửa, chờ nướng chín thì đặt lên lá cây, đưa cho Thất Tịch.

Thất Tịch xác thật đói bụng, nhưng chỉ có một con cá.

“Anh không ăn sao?” Thất Tịch hỏi.

Tú Kim Thiền thả mấy viên đá vào lửa để giảm nhiệt độ, lắc đầu:

“Tôi ăn rồi.”

Thất Tịch biết nam chính đối đãi vai ác là vô tình tàn nhẫn, nhưng đối đãi với người ngoài lại vì người quên mình.

Nói ăn rồi, chắc là biết hiện tại thức ăn không dễ kiếm, muốn cho nàng ăn trước.

Thất Tịch nhặt lên nhánh cây, định dùng sức bẻ gãy nó, liền thấy Tú Kim Thiền giơ tay lấy qua, bẻ làm đôi, sau đó dùng dao điêu khắc tước vỏ cây bên ngoài, để lộ lớp gỗ non sạch sẽ, làm thành một thứ như đôi đũa đưa cho Thất Tịch.

“Là tôi sơ sót.” Tú Kim Thiền gật đầu với Thất Tịch, ngữ điệu có phần áy náy.

…Hắn sẽ không cho rằng nàng không có đồ dùng sạch sẽ thì sẽ không thể ăn cái gì đi?

Thất Tịch liếm môi, dùng nhánh cây phân cá thành hai nửa.

Đem một nửa kia đưa cho Tú Kim Thiền.

“Tôi ăn nhiêu đây đủ rồi.”

Sau đó mặc kệ Tú Kim Thiền nghĩ thế nào, Thất Tịch liền cúi đầu, bắt đầu ăn.

Cá biển không cần gia vị, nướng xong, bản thân nó liền mang theo vị mặn.

Nghĩ đến nơi này không có dụng cụ làm bếp, Tú Kim Thiền cũng không phải người am hiểu nấu nướng, chỉ cần có thể nấu chín là được.

Thất Tịch ăn thật sự ngon. Con cá biển này ước chừng nặng khoảng hai cân, ăn một nửa là no căng bụng.

Chờ nàng ăn xong, ngẩng đầu lên, phần cá biển đặt ở chỗ Tú Kim Thiền vẫn còn nguyên vẹn.

Tú Kim Thiền thấy Thất Tịch như đã thật sự ăn no, mới cúi đầu vội vàng ăn vài miếng.

“Tôi có thể không giỏi xuống biển bắt cá, nhưng nhặt vỏ sò, bắt một ít cua nhỏ gì đó, hẳn là không thành vấn đề.” Thất Tịch nói.

Tú Kim Thiền ăn xong, gật đầu.

Kế tiếp, hắn mở ra di động, cho dù bị chìm dưới biển một thời gian, vẫn có thể bật lên được.

Tuy nhiên, bởi vì không có tín hiệu, hắn chỉ có thể kiểm tra xem bộ phát sóng trong di động của mình có còn hoạt động bình thường không.

Nhìn vào chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình, Tú Kim Thiền nói với Thất Tịch: “Không cần phải đợi quá lâu, sẽ có người tới.”

Thất Tịch nặng nề gật đầu, điểm này nàng thật ra không hề nghi ngờ.

Sau đó, Thất Tịch nhẹ giọng hỏi: “Cần tôi hỗ trợ làm gì không? Ví dụ như... xây mái nhà hay gì đó? Nếu trời lại mưa thì sao?”

Không phải Thất Tịch nói lung tung, trong nguyên tác, nam nữ chính lưu lạc trên hoang đảo, chính là trời sẽ đột nhiên đổ mưa, buộc họ không thể không gắt gao dựa vào nhau giữa đêm mưa.

Thất Tịch…không muốn gắt gao dựa vào ai, nhưng cũng không muốn bị mưa xối.

Tú Kim Thiền nhìn ánh mặt trời rực rỡ, tuy rằng định nói khả năng trời mưa không cao, nhưng nghĩ đến trận mưa bất chợt tối qua, hắn cũng không tiện đưa ra kết luận chắc chắn.

Vì thế hai người bắt đầu thu thập lá và cành cây, Tú Kim Thiền còn có thể trèo lên cây, dùng dao chặt củi.

Thất Tịch nhìn những vật liệu trước mắt, thử thăm dò bắt đầu buộc lá và cành cây lại với nhau.

Mặc dù Tú Kim Thiền không hay ra ngoài, nhưng gia sư tại nhà cũng coi như cái gì cũng dạy, không phương diện nào không bao quát.

Các kỹ năng sinh tồn trong dã ngoại càng có thể ở ngay trên núi diễn tập thực địa, khá ưu thế.

Nhìn động tác của Thất Tịch, nàng rõ ràng là không hiểu.

Nhưng Tú Kim Thiền không phải loại người thích chỉ chỉ trỏ trỏ, phần lớn thời gian nếu có thể không nói, hắn liền không nói.

Vì thế hắn chỉ ở bên cạnh Thất Tịch, tự giác cầm vật liệu, động tác linh hoạt bện mái che.

Thất Tịch nhìn người bên cạnh ngón tay tung bay, lại cúi đầu nhìn thứ mình cầm, nhất thời buồn bã.

Nam chính ngôn tình đời đầu ở phương diện này cũng cần phải cạnh tranh đến như vậy sao?

“Cô làm cũng rất tốt, chỉ cần nhét lá vào khe hở giữa các cành cây, là sẽ không phải lo nước mưa lọt vào."

Tú Kim Thiền ngẩng đầu nhìn Thất Tịch, chậm rãi làm mẫu lại một lần.

Hắn không nói Thất Tịch làm không tốt thế nào, chẳng qua là hình thức diễn đạt bất đồng mà thôi.

Thất Tịch được chăm sóc như vậy, đáy lòng không khỏi chảy xuôi một dòng nước ấm.

Vâng! Thầy giáo! Về sau nếu nhà ngài phá sản, hoàn toàn có thể đến dưới gầm cầu vượt bày sạp hàng thủ công, tuyệt đối không lo bị đói!

Chỉ là sau khi mái nhà lâm thời nho nhỏ kia được bện xong, Tú Kim Thiền lại hỏi:

“Lúc tôi đi nhờ xuồng cứu hộ đi tìm người, nghe nói trừ hai người, còn có mấy người nữa rơi xuống nước. Nghe tên có Chiến Tinh Tinh……Cô biết còn ai không?”

Thất Tịch ngón tay khựng lại, nghĩ tới con bạch tuộc đáng chết nào đó.

“Biết, còn Đoạn Tri Hành và Sở Đao Minh.” Thất Tịch cứng đờ gật đầu đáp.

Tú Kim Thiền nhướng mày.

“Cô tận mắt nhìn thấy họ ngã xuống sao?”

Thất Tịch nghĩ dù sao sau này cũng sẽ đụng phải mấy nam chính và Chiến Tinh Tinh, không cần phải nói dối.

“Đúng vậy, họ cũng tới giúp tôi tìm mặt dây chuyền hoa sen.”

“Cô……” Tú Kim Thiền nói ra một chữ, liền trầm mặc.

Ánh mắt hắn vẫn như giếng cổ không gợn sóng, cánh tay dùng một chút lực, liền đem mái che kia lợp ở trên giường lá cây đêm qua Thất Tịch nằm, đợi lát nữa còn phải làm thêm mấy chỗ che đậy, để tránh mưa gió tạt vào.

“Bạn bè cô nhiều thật.”

Chờ làm xong này đó, Tú Kim Thiền mới nói câu nói kia.

Thất Tịch tưởng nhắc nhở hắn…xin đừng nói chuyện một cách gấp gáp như vậy!

Tiếp theo, Thất Tịch lại cùng Tú Kim Thiền buộc lá cây rũ xuống bốn góc giường lá lại với nhau, như vậy liền thành một căn lều nhỏ đơn giản.

Thất Tịch mệt mỏi, thân thể mảnh mai này không đủ để chống đỡ nàng tiến hành lao động cường độ cao như vậy.

Sớm tại thời điểm buộc lá cây che đậy, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, Tú Kim Thiền đã kêu nàng chỉ cần ngồi trên tảng đá trơn nhẵn, tránh dưới bóng râm nhìn là được.

“Muốn uống nước không?”

Tú Kim Thiền lại lấy ra chai nước trong ba lô cứu hộ.

Nhìn chai nước, nói thật, nàng có thể trực tiếp một ngụm uống cạn, nhưng Tú Kim Thiền liền không có.

Tú Kim Thiền mở nắp chén nhôm đặt trên đống lửa, đổ nước cất từ nắp vào lá cây, trực tiếp uống.

“Tôi có nước, không cần lo lắng.”

Thất Tịch lúc này mới từng ngụm từng ngụm uống nước.

Hoang đảo cầu sinh thật gian nan, mới qua không bao lâu, Thất Tịch đã tưởng niệm nước ngọt, nước mơ lạnh, trà sữa, cà phê, hồng trà, kem trái cây, kem ốc quế, kem chocolate, đủ loại kem - toàn bộ đều dư vị ra trong miệng.

“Nếu mệt thì ngủ trước đi.”

Tú Kim Thiền nhẹ nhàng nhấc lên màn lá, lộ ra cái giường lá nhỏ bên trong.

Thất Tịch còn tưởng nói mình không buồn ngủ, nhưng bị gió biển thổi qua, nàng thật sự bắt đầu mí mắt đánh nhau.

“Không sao, tôi, tôi còn ổn...”

Tú Kim Thiền không hề hỏi nhiều, chỉ chờ nước biển sôi, đổ đợt nước cất mới vào lá cây, quay đầu liền thấy Thất Tịch đã một tay chống cằm, nhắm mắt lại ngủ rồi.

Cho dù ở trên hoang đảo, vẻ mỹ lệ của vị tiểu thư này vẫn không tổn hao gì, da thịt trắng nõn trơn mượt như mỡ dê, gương mặt lúc ngủ không còn vẻ hề lạnh lùng kiêu kỳ thường ngày, ngược lại hiển lộ vài phần ngây thơ.

Mặt trời dần lên cao, ánh nắng xuyên thấu qua tán lá rậm rạp, sắp chiếu vào trên mí mắt như cánh hoa đào kia. Tú Kim Thiền bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt tới giường lá.

Trong miệng Thất Tịch mơ hồ nói mớ, nghe không rõ là gì, tóm lại mang theo một chút lưu luyến bởi vì sợ hãi mà sinh ra.

Tú Kim Thiền đối với vạn sự vạn vật luôn ôm thái độ tự nhiên tùy tâm. Nhưng bắt đầu từ đêm qua, hắn liền cảm thấy, có một số việc vẫn không cần phát sinh thì tốt hơn.

Ví dụ như…làm vị tiểu thư trước mắt cảm thấy cô đơn sợ hãi.

Tuy rằng sau khi Thất Tịch tỉnh lại, một câu oán giận hay sợ hãi cũng chưa nói.

Nhưng thực hiển nhiên, nàng thường xuyên ngẩn ngơ nhìn mặt biển, lông mi khẽ run, như đang suy nghĩ điều gì, có lẽ là lo lắng sẽ không ai đến cứu viện, hoặc có lẽ lo lắng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở chỗ này. Nhưng cuối cùng, nàng chỉ mím chặt môi, kiêu ngạo không nhiều lời một câu.

Dựa theo bình thường, nếu Tú Kim Thiền bị lưu lạc trên hoang đảo, hắn sẽ tận dụng thời gian ban ngày khi tầm nhìn sáng sủa để đi khám phá hòn đảo một cách kỹ lưỡng, để tránh bỏ sót bất cứ điều gì.

Ví dụ như nguồn nước, thức ăn,...

Nhưng vì Thất Tịch ở chỗ này, Tú Kim Thiền không thể rời đi, cũng không muốn đi.

Thanh niên thân cao chân dài cuộn ở trước giường lá nho nhỏ, lấy ra dao điêu khắc, tùy tay nhặt một mảnh gỗ nhỏ trên mặt đất, từng chút một mài giũa.

Từng tiếng đục theo quy luật kia, làm yên ổn đôi chân mày vốn đang có chút nhíu chặt của Thất Tịch.

Đúng vậy, nàng vẫn luôn sợ hãi lo lắng.

Những người khác rốt cuộc ở đâu! Có thành thật đi theo cốt truyện hay không! Hãy cư xử cho đúng mực đi!

Trên một hoang đảo khác, Đoạn Tri Hành cởi áo trên, trực tiếp nhảy vào trong biển. Còn Sở Đao Minh đang cầm nhánh cây cắm một con cá, cùng Đoạn Tri Hành ở trong nước gặp thoáng qua.

Chờ hắn đi lên, liền ném cá tới chỗ đống lá cây dùng để trữ lương thực tại bờ cát.

Phía trên đã chất đầy các loại cá biển, nghêu, hàu, thậm chí còn có bào ngư cạy từ trên tảng đá xuống.

Không còn cách nào, người bọn họ cần nuôi tương đối nhiều.

Chiến Tinh Tinh đang nhóm lửa, đối diện nàng là Tú Thiên Kỳ đang cống nạp pin điện thoại của mình ra để nhóm lửa.

Thiếu niên xinh đẹp khóe mắt đỏ bừng, như là vừa khóc một trận.

Cả hai người đều không biết bơi, chỉ có thể ở trên cạn làm việc.

“Đừng khóc nữa, bằng không…tôi cũng muốn khóc.” Chiến Tinh Tinh nhìn Tú Thiên Kỳ, mím môi, nhẫn nại cảm giác xúc động muốn khóc lớn.

Sở Đao Minh trực tiếp cắm cành cây xuống bờ cát, đi về phía họ.

Lúc hành tẩu, bọt nước từ mái tóc ướt nhỏ xuống bờ vai rộng và eo bụng của hắn.

Cho dù là người mẫu nam, nhìn đến dáng người của hắn cũng sẽ tự biết xấu hổ.

“Đừng khóc,” Sở Đao Minh bình thường luôn thích cười cúi đầu nhìn Chiến Tinh Tinh và Tú Thiên Kỳ, “Thất Tịch sẽ không có chuyện gì.”

Đêm qua bốn người họ đồng thời bị trôi dạt tới bãi biển này. Chờ tất cả đều tỉnh lại, còn đang cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền nghe tiểu quỷ Tú Gia vừa khóc vừa chạy xuống biển.

“Thất Tịch! Thất Tịch!”

Hắn hô lên cái tên kia một khắc, Sở Đao Minh cảm thấy máu cả người đều lạnh buốt.

Đoạn Tri Hành trực tiếp túm cổ áo Tú Thiên Kỳ, dùng hành động cùng lời lẽ có thể xưng là thô bạo chất vấn hắn đã xảy ra chuyện gì!

Biết Thất Tịch cũng bị cuốn xuống biển, mọi người nhất thời trầm mặc, nhưng đều ăn ý mà cho rằng Thất Tịch chỉ là bị trôi tới nơi khác.

Bởi vì không lý nào, không phải sao?

Không có khả năng bọn họ đều sống sót, mà Thất Tịch không thể.

Sở Đao Minh chỉ có thể lấy cớ “Thất Tịch còn đang đợi chúng ta” để một lần nữa tỉnh táo lên, bắt đầu tìm kiếm chỗ trú tạm, chuẩn bị đồ ăn, nhóm lửa, dùng vỏ sò nấu nước biển, phủ lá lên trên lấy nước cất uống.

Mà bắt đầu từ đêm qua, Đoạn Tri Hành liền trở nên cực kỳ trầm mặc, đến bây giờ vẫn chưa nói quá năm câu.

Mọi người đều biết hắn là người ở bên cạnh Thất Tịch lâu nhất, nỗi nôn nóng trong lòng chỉ sợ khó có thể tưởng tượng.

Bình thường, nếu trai đơn gái chiếc lưu lạc trên hoang đảo, ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.

Nhưng hiện tại trong lòng mọi người chỉ nghĩ tới một chuyện: Phải nhanh chóng tìm được Thất Tịch.

Mỹ nhân nọ yếu ớt như lưu li, có khi nào đến bây giờ cũng chưa uống được một ngụm nước, ăn được một miếng thức ăn nào không?

Nghĩ đến đây, Sở Đao Minh nhịn không được lại muốn xuống biển bắt thêm mấy con cá.

Mà cách đó không xa, không trung lại lần nữa chậm rãi tối sầm, mây đen tụ tập, như sẽ có một trận mưa to xối xả mới đột kích.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro