44
Giọt mưa tí tách không ngừng đánh vào trên mái nhà nho nhỏ. Thất Tịch nghe Tú Kim Thiền hỏi, ngón tay hơi cuộn chặt:
“Tôi, tôi cũng sẽ thích người làm tôi muốn yêu đương.”
Thất Tịch trả lời tương tự như Tú Kim Thiền, có thể xưng là phi thường xảo quyệt.
Tú Kim Thiền không có cảm giác mình bị lừa gạt. Hắn giơ tay ấn môi, lông mi rũ xuống, như đang tự hỏi.
“Tôi còn tưởng cô thích tôi……”
Thất Tịch liên tục lắc đầu. Chẳng lẽ Tú Kim Thiền là loại người luôn ảo tưởng mị lực của mình vô biên sao?!
“……về thân thể?” Tú Kim Thiền tạm dừng một hồi, mới nói hết câu.
Tiếp theo hắn nhìn thấy Thất Tịch vốn đang trấn định, đồng tử đột nhiên chấn động một giây, sau đó hơi ngẩng đầu, lộ ra biểu tình tự mãn mà khinh thường, giống hệt con mèo Ba Tư mà hắn điêu khắc kia.
“Đùa cái gì vậy, Tú tiên sinh không khỏi quá tự luyến.”
Tú Kim Thiền thật ra phi thường nghiêm túc. Hắn xưa nay trên bàn đàm phán cũng là muốn hỏi gì liền hỏi, chưa bao giờ sợ bị mất mặt hoặc bị khinh bỉ.
“A, thì ra là tôi ảo giác.” Tú Kim Thiền chậm rãi thả lỏng cái tay nắm chặt vạt áo.
Bởi vì bị sóng biển cuốn đến đây, nút áo sơmi của hắn có mấy viên bị lôi kéo đứt, một khi buông tay, sẽ lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, cùng một vài đường cong làm người ta mơ màng.
Thất Tịch nhìn chằm chằm bất động.
Tú Kim Thiền lại yên lặng kéo vạt áo lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Thất Tịch.
Thất Tịch bị bắt tại trận, nhưng thì thế nào?!
Vai ác nói dối gì đó, vốn dĩ chính là chuyện thường tình!
Thất Tịch giơ tay dụi mắt, dùng chiến lược giả bộ buồn ngủ.
“Trước đây tôi từng nhờ Thiệu tiểu thư, hy vọng được chụp một bức ảnh để lấy cảm hứng điêu khắc tượng ngọc, bây giờ nghĩ lại, may mà mình vẫn chưa thành công.”
Tú Kim Thiền lấy ra dao điêu khắc, tùy tiện nhặt lên một cành cây trong đống tạp vật.
“Càng tiếp xúc, càng khác với ấn tượng đầu tiên. Đây là điều mà ảnh chụp không thể miêu tả hết được.”
Trước khi chân chính xuống tay điêu khắc ngọc, Tú Kim Thiền sẽ làm mấy mẫu thử, chỉ là mỗi khi điêu khắc đến ngũ quan gương mặt, luôn dừng lại.
Cảm giác không đúng.
Bề ngoài lạnh băng và thanh thoát của Thiệu Thất Tịch chỉ là biểu tượng bên ngoài, hắn chưa từng chân thật hiểu biết đối phương.
Hiện giờ đơn độc ở chung, lại có thể nhìn thấy được vài phần chân thật của vị đại tiểu thư này.
Là tiểu thư lãnh diễm cao ngạo, là tinh linh của rừng rậm không dính khói lửa trần tục, càng là một phàm nhân có được thất tình lục dục, lại khẩu thị tâm phi.
Tú Kim Thiền đưa lưỡi đao phác họa vài đường nét trên cành cây, dường như có thể khắc ra vài phần thần thái thuộc về Thất Tịch.
Hắn chậm rãi thu cành cây vào lòng bàn tay, nhìn mưa rơi bên ngoài dần nhỏ xuống, quay đầu nhìn Thất Tịch:
“Hôm nay vẫn là cá nướng, có thể chứ?”
Thất Tịch vốn cho rằng mình có thể.
Tú Kim Thiền rốt cuộc không còn hứng thú đối với chủ đề trước đó, không hỏi nhiều nữa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng chờ ăn xong cá nướng, Tú Kim Thiền lại nhận thấy có gì đó không đúng.
Sắc mặt luôn tái nhợt của Thất Tịch đột nhiên đỏ bừng.
Như là bị ai từ hư không dùng đầu ngón tay thoa lên phấn má, từng chút một nhiễm hồng gương mặt nàng.
Bởi vì Thất Tịch vẫn cúi đầu ngồi, Tú Kim Thiền nói vài câu “Ban đêm gió lạnh, trở về đi”, nhưng Thất Tịch đều như không nghe thấy.
Chờ Tú Kim Thiền nhờ ánh trăng kề sát vào nhìn kỹ, liền thấy Thất Tịch dị thường.
Phát sốt.
Tú Kim Thiền lập tức bế Thất Tịch đưa vào giường lá khô mát, mở ra ba lô cứu hộ, đút thuốc hạ sốt và nước cho nàng.
May mà nàng còn có thể nuốt.
Chỉ là uống thuốc không lâu, mỹ nhân thân thể yếu ớt bắt đầu kêu “Lạnh”.
Cho dù Tú Kim Thiền bọc lên chăn, nàng vẫn kêu lạnh. Đây là phản ứng thường thấy khi phát sốt, nhiệt độ cơ thể tăng lên, phát sinh chênh lệch nhiệt độ với môi trường bên ngoài.
Tú Kim Thiền không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ôm Thất Tịch vào trong lòng ngực.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp từ người khác, thân thể vẫn luôn run rẩy của Thất Tịch cuối cùng dần an ổn. Tú Kim Thiền quấn chặt chăn, mà Thất Tịch vẫn luôn rút vào trong lòng ngực hắn, đợi tìm được vị trí thoải mái, mới dừng lại không nhúc nhích.
Nàng ôm chặt không muốn xa rời như vậy, phảng phất như trên đời này chỉ có duy nhất Tú Kim Thiền.
Trong căn lều nhỏ thiếu sáng, chỉ còn tiếng tim đập vững vàng của hai người, cùng với một tiếng thở dài tiết ra từ đôi môi của Tú Kim Thiền.
-
Qua ngày hôm sau, ánh mặt trời sáng ngời, Thất Tịch còn cảm thấy toàn thân bủn rủn, một ngón tay cũng không thể động đậy.
Mà nàng vừa có động tĩnh, Tú Kim Thiền liền nhấc lên mành lá.
“Có nước ấm, uống một chút trước đi.”
Thất Tịch cũng biết mình hiện phát sốt, không khỏi lại mắng chức năng đồng bộ đặc thù thân thể đáng chết kia. May mà nàng chưa bị ho, bằng không, vừa phát sốt vừa hộc máu, Tú Kim Thiền có khả năng ngay tại chỗ chuẩn bị hậu sự cho nàng.
Đầu óc Thất Tịch còn thanh tỉnh, chỉ là thân thể vẫn biểu hiện ra loại nhu nhược đặc thù này.
Nàng nhấc không nổi tay lên, chỉ có thể để Tú Kim Thiền đỡ dậy uống nước ấm.
Không có nhiệt kế, Tú Kim Thiền đành duỗi tay áp lên trán Thất Tịch kiểm tra.
May mà thuốc hạ sốt đã có tác dụng, nhiệt độ cơ thể của Thất Tịch không còn nóng như đêm qua nữa.
Tú Kim Thiền tìm được một ít hàu. Thành phần dinh dưỡng trong hàu sống cao hơn cá biển, nhưng hắn không dám cho Thất Tịch ăn sống, thấy Thất Tịch tỉnh, liền đem hàu nướng chín.
Nhìn Thất Tịch còn có thể nuốt trôi, Tú Kim Thiền cảm thấy may mắn vì tình huống chưa đến mức tồi tệ nhất.
Hắn lại giơ tay bắt mạch cho Thất Tịch, tuy rằng có chút suy yếu, nhưng vững vàng, thật sự không hiểu vì sao đột nhiên phát sốt.
Do tâm lý?
Bởi vì không biết rốt cuộc khi nào có thể trở về, hơn nữa liên tục gặp gió thổi mưa sa, cho dù ngoài miệng còn có thể đùa vài câu, thân thể vẫn thành thật phản ánh sự lo âu của nàng.
“Cô sẽ không có chuyện gì, tôi bảo đảm.” Tú Kim Thiền nhỏ giọng nói.
Thất Tịch không biết là bị sốt mơ hồ, lại truy vấn:
“……Bảo đảm không được thì làm sao?”
“Vậy cô có thể trừng phạt tôi,” Bàn tay mát lạnh của Tú Kim Thiền đặt ở trên trán Thất Tịch, thanh âm xưa nay mang theo vẻ lạnh lẽo như băng tuyết giống như cũng trở nên mềm mại: “Cái gì cũng được.”
Thất Tịch lại không muốn trừng phạt, chỉ muốn các nam chính thành thật yêu đương.
“Vậy phạt anh……yêu đương.”
Nàng nghĩ như vậy, liền nói như vậy, chỉ là ăn xong đồ ăn, được Tú Kim Thiền nhẹ nhàng chườm lạnh trán, cơn buồn ngủ dâng lên, lời nói kia liền trở nên vừa mềm mại vừa dịu dàng như mèo con làm nũng, nếu không cẩn thận nghe, liền bị gió thổi tan.
Qua một hồi lâu, Thất Tịch đã hô hấp vững vàng mà ngủ, trong gió truyền đến thanh âm nam tính như hướng vận mệnh thỏa hiệp:
“Được.”
Một tiếng này vừa dứt, rừng cây phía sau Tú Kim Thiền quy luật truyền đến tiếng vang.
Nghe như có ai lấy nhánh cây không ngừng gõ vào cây cối phát ra âm thanh, càng ngày càng gần, Tú Kim Thiền thậm chí có thể nghe được tiếng bước chân của vài người, cùng với tiếng kêu gọi.
Tú Kim Thiền lập tức đứng dậy, hướng vào trong rừng đi vài bước, cũng dùng nhánh cây gõ vào thân cây vài cái. Bên kia dừng lại động tĩnh, hiển nhiên đã nghe thấy được.
Tú Kim Thiền tiếp tục gõ vào thân cây. Năm phút sau, hắn thấy được Tú Thiên Kỳ như chó con chạy một mạch tới, phía sau còn có Đoạn Tri Hành, Sở Đao Minh, và Chiến Tinh Tinh.
Những người bị rơi từ trên thuyền xuống biển ngày đó, thật kỳ diệu toàn bộ đều trôi dạt tới hòn đảo này.
“Ca ca!!!”
Tú Thiên Kỳ vui đến phát khóc, tuy không biết lý do gì Tú Kim Thiền xuất hiện ở đây, nhưng hắn vẫn khó nén kích động khi nhìn thấy thân nhân, trực tiếp nhào tới.
Chỉ là kêu xong, lại đỏ hốc mắt lôi kéo tay áo Tú Kim Thiền.
“Thất Tịch cũng rơi xuống biển! Ca ca có nhìn thấy cô ấy không!”
Đoạn Tri Hành và Sở Đao Minh vừa nhìn thấy căn lều lá nho nhỏ cách đó không xa phía sau Tú Kim Thiền, loáng thoáng dâng lên một loại dự cảm.
Tú Kim Thiền nghiêng người, lộ ra con đường phía sau, chỉ vào nơi đó nhẹ giọng nói:
“Nhỏ tiếng chút, cô ấy phát sốt, ngủ rồi.”
Gánh nặng trong lòng mọi người đều được dỡ xuống. Chiến Tinh Tinh càng trực tiếp chạy lên, muốn khóc lại không dám ra tiếng, chỉ xuyên thấu qua mành lá nhìn Thất Tịch ở bên trong ngủ say.
Đoạn Tri Hành và Sở Đao Minh xem qua Thất Tịch, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là Đoạn Tri Hành quay đầu nhìn thoáng qua đống lửa còn đang cháy, cùng một ít mẩu đồ ăn thừa đặt trên lá cây, nhịn không được nhăn mày, dùng giọng điệu vi diệu như mẹ chồng khó tính nói:
“Hai ngày nay hai người chỉ ăn mấy thứ này?”
Chẳng trách tiểu thư sẽ sinh bệnh.
Nửa câu sau Đoạn Tri Hành không nói ra, nhưng Tú Kim Thiền đã lĩnh hội được.
Hắn hiếm khi bị người khác giáp mặt trách cứ, lại không mở miệng phản bác.
Sở Đao Minh không phải không rõ Đoạn Tri Hành vì sao nói như vậy. Hắn trước kia hầu hạ Thất Tịch giống như hầu hạ Vương Mẫu nương nương, hiện tại nhìn thấy tiểu thư như châu như bảo phát sốt nằm đó, mấy ngày nay khả năng không ăn được thứ gì tốt……Nhưng thực tế, bọn họ cũng chẳng khác là bao.
Ở loại địa phương này, món chính chắc chắn không có, trái cây rau dưa cũng không có, chỉ có thể ăn chút hải sản biển.
Thất Tịch không thể xuống biển, toàn bộ dựa vào Tú Kim Thiền, có thể ăn no đã rất không tồi.
Tuy nhiên, mặc dù Sở Đao Minh suy nghĩ thấu đáo, cũng sẽ không nói nhiều.
Hắn phi thường mẫn cảm với những thay đổi trong cảm xúc của người khác. Tú Kim Thiền cùng Thất Tịch đơn độc ở bên nhau mấy ngày, mặt mày Tú Kim Thiền rõ ràng trở nên nhu hòa hơn.
Sở Đao Minh thấy Tú Kim Thiền không ít lần, mỗi lần đều không thể ở trên người Tú Kim Thiền ngửi được một tia nhân khí, hiện giờ lại…như ra dáng một người phàm.
Không cần nghĩ cũng biết là giữa Tú Kim Thiền và Thất Tịch đã có chuyện gì xảy ra.
Đoàn người bọn họ sáng sớm liền cùng nhau gom vật tư, lục soát khắp nơi trên đảo, may mà hòn đảo này không tính lớn, chưa đi bao lâu liền tìm tới.
Hai nhóm người tụ tập ở khoảng cách gần như vậy, không thể không nói vận mệnh trêu người.
“Tôi trở về lấy vật tư còn sót lại, lát nữa sẽ quay lại.”
Đây là để phòng ngừa lỡ như ở chỗ này cái gì cũng không tìm được, kết quả vẫn phải trở về.
Cá sò ốc hến trước đó bắt được đều được giữ tươi trong nước biển bằng một cái hố mà họ đào trên bờ cát.
“Tiểu tử, tới đây.”
Sở Đao Minh xách theo Tú Thiên Kỳ rời đi, hiện tại việc quan trọng nhất là dời vật tư lại đây. Đoạn Tri Hành sẽ xử lý tiếp mấy thứ này.
Tuy rằng Sở Đao Minh không hợp với Đoạn Tri Hành, nhưng ở phương diện nấu nướng, hắn vẫn rất bội phục Đoạn Tri Hành.
Đều là cá nướng hoặc cá luộc, Đoạn Tri Hành lại có thể ở trong rừng tìm được quả chua, rau dại có thể sử dụng, ăn vào cũng không khác biệt lắm với món ăn ở nhà hàng bên ngoài.
Vi diệu.
Thất Tịch đang bệnh, càng cần ăn nhiều hơn để bảo trì thể lực.
Chờ Sở Đao Minh mang toàn bộ vật tư lại đây, Đoạn Tri Hành liền xắn tay áo lên, ở bên đống lửa tiến hành chuẩn bị.
Theo lý mà nói, mọi người đều lưu lạc trên hoang đảo, nhưng nam soái nữ tịnh, chẳng sợ mặt xám mày tro, cũng vẫn có nét phong tình.
Thời điểm Thất Tịch mơ màng tỉnh lại, nhìn cảnh tượng trước mắt, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Nàng theo bản năng hô một tiếng: “Tú…Kim Thiền……”
Thanh niên đang trông chừng lửa lập tức quay đầu lại, bước về phía nàng.
Đoạn Tri Hành phát hiện Thất Tịch tỉnh lại, khóe miệng mới vừa giơ lên, liền nghe Thất Tịch kêu “Tú Kim Thiền”.
Hắn tốt xấu phải cố gắng lắm mới khống chế được bản thân, không bẻ gãy nhánh cây trong tay.
Mà Sở Đao Minh một tay nâng cằm, như đang nghiêm túc phân tích trạng huống trước mắt.
Bất kể phía sau bị bao nhiêu tầm mắt nhìn chằm chằm, Tú Kim Thiền vẫn như bình thường, đưa tay kéo Thất Tịch lên.
“Họ đã tìm tới, mọi người đều không sao.”
Tú Kim Thiền đơn giản rõ ràng thuyết minh tình huống, liền thấy Thất Tịch lướt qua bờ vai của hắn nhìn về phía trước, cho dù còn đang bệnh, khóe miệng vẫn lộ ra một nụ cười.
Tú Kim Thiền rõ ràng biết, tất cả sự không muốn xa rời cùng truy tìm của nàng trước đó, chỉ là phần thưởng dùng một lần trên hòn đảo hoang vắng này.
Bây giờ mọi thứ đã trở về nguyên trạng.
Phía sau, Chiến Tinh Tinh và Tú Thiên Kỳ bắt đầu ầm ĩ lên. Tú Kim Thiền tránh sang một bên, tiếp tục đi về trông chừng lửa.
Đoạn Tri Hành trầm ổn tiếp tục xử lý thức ăn cho Thất Tịch, đặt lên lá cây chờ nguội bớt, rồi mới đi đến bên cạnh nàng.
Vị cựu quản gia mắt kính đã sớm không biết rớt nơi nào, cặp mắt duyên dáng mang theo ý cười nhìn Thất Tịch.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt mày, khóe môi, bả vai hắn, ấm áp mà nhu hòa.
“Tiểu thư đã phải chịu khổ rồi, chúng ta rất nhanh là có thể về nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro