68

Hôn, hôn môi?! Hiện tại? Ngươi XXX nằm mơ!

Thất Tịch phát ra những lời thô tục trong lòng!

Nàng lùi lại, chắp tay sau lưng, hoàn toàn không cần biểu hiện ra là một đại tiểu thư hay xấu hổ buồn bực. Bởi vì nàng đang thật sự xấu hổ buồn bực.

Nếu không phải vị này luôn đứng ở hành lang lải nhải, Thất Tịch sẽ không cần dùng đến chiêu "cường đoạt dân nam".

Mà "dân nam" này còn có vẻ rất hưởng thụ!

Đáng giận!

Thất Tịch lắc đầu với Sở Đao Minh: "Bây giờ anh nên làm gì?"

Sở Đao Minh sớm đã từ bỏ suy nghĩ, Thất Tịch nói cái gì thì chính là cái đó.

Người nhà họ Sở trời sinh đã biết 'liếm', điều kiện hàng đầu chính là 'Nghe theo nàng/hắn'.

"Tôi sẽ suy nghĩ kỹ xem ngày mai nên đi đâu." Sở Đao Minh nhìn biểu cảm của Thất Tịch mà hành sự.

Thất Tịch thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hất đầu, ý bảo Sở Đao Minh rời đi.

Sở Đao Minh vẫn còn chút lưu luyến không rời.

"Trở về ngay đi."

Thất Tịch không thể ở bên ngoài quá lâu, bằng không Đoạn Tri Hành sẽ cho rằng nàng đã rớt vào trong WC.

"Nhưng...tôi cảm thấy mình hẳn nên nói với Đoạn Tri Hành vài câu..." Sở Đao Minh giãy giụa.

Thất Tịch lập tức trừng mắt nhìn hắn: "Mới lên chức được mấy ngày, đã vội vàng muốn kiểm soát vòng tròn xã giao của tôi rồi sao?"

Thất Tịch hoàn toàn "ác ý" xuyên tạc, sống sờ sờ biến thành hiện thân của nhân vật phản diện tà ác.

Thấy Thất Tịch phảng phất như thật sự muốn nổi giận, điều này không ổn.

Vì sự phát triển bền vững của một mối quan hệ lành mạnh, Sở Đao Minh quyết định hoãn vô thời hạn "cuộc đối thoại" với Đoạn Tri Hành, cho đến khi Thất Tịch nguyện ý tiếp nhận hắn thì thôi.

Sở Đao Minh thậm chí còn có một khắc suy ngẫm. Đúng vậy, hắn như vậy thật sự quá mức cường thế.

Thất Tịch vô cùng cao ngạo, dường như trên đời này không có ai xứng đáng được gọi là "Đại tiểu thư" hơn nàng, làm sao sẽ nguyện ý bị người khác bài bố? Cho dù Sở Đao Minh là vì quan tâm nàng.

Mọi người thường nói, "Cho dù là liếm cẩu cũng sẽ có một ngày cảm thấy chán", xin lỗi, đó không phải liếm cẩu thật sự.

Họ tuyệt đối sẽ không bao giờ 'liếm' đủ.

Sở Đao Minh nhanh chóng sắp xếp lại vị trí của mình, mang theo biểu tình chưa đã thèm, dưới tầm mắt của Thất Tịch trở về phòng ăn riêng cùng với các trưởng bối.

---------------

"...Vừa mới đi ra ngoài hẹn hò hay gì?" Một vị trưởng bối nhìn khóe mắt đuôi lông mày của Sở Đao Minh tràn đầy xuân sắc, nhất thời nghi hoặc.

Rõ ràng trước đó ngồi ở chỗ này, tuy rằng đang mỉm cười, nhưng nhìn cũng không mấy hứng thú, chỉ đi ra ngoài 15 phút...lại cứ như vừa có một hồi yêu đương ngắn ngủi mà rực rỡ.

"Ngài đang nói cái gì?"

Sở Đao Minh thuận miệng đáp. Các cụ ông đang uống trà nói chuyện phiếm. Vì biểu hiện tôn trọng, hắn không thể tùy ý lấy ra di động, cúi đầu tìm địa điểm hẹn hò.

Sở Đao Minh đành phải nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó theo bản năng đưa tay sờ môi mình.

Vài lão nhân gia một bên uống trà, một bên từ khóe mắt chú ý đến Sở Đao Minh.

Chuyện gì đã xảy ra? Đi ra ngoài một chuyến, thật sự đối với ai 'nhất kiến chung tình' sao?

--------------

Thời điểm Thất Tịch trở lại phòng riêng, Đoạn Tri Hành liền nhớ kéo ghế cho Thất Tịch.

Nhưng ai ngờ không đợi hắn có động tác, Thất Tịch đã sải bước đi qua, trực tiếp cúi người, giữ chặt Đoạn Tri Hành dưới thân mình.

Thất Tịch ánh mắt u ám, khẽ nâng cằm, hùng hổ nói một câu:

"Đồ ăn đóng gói về nhà ăn."

Đoạn Tri Hành: ???

Thất Tịch thoạt nhìn không phải cảm thấy thân thể không khoẻ, cũng không phải không hài lòng hay chán ghét nơi này.

Tuy rằng không biết vì sao, nhưng đối với Đoạn Tri Hành mà nói, đây là chuyện tốt.

Dinh thự Thiệu Gia là nơi Đoạn Tri Hành quen thuộc nhất, trước đó hắn cho rằng đó là nơi công tác của mình.

Sau khi hắn và Thất Tịch xác định quan hệ tình lữ, nó đã trở thành nơi mà ngay cả đến viếng thăm đều phải phi thường cẩn thận.

Đó là nhà của người yêu hắn.

Vì nhà hàng này chỉ phục vụ thành viên, nên dịch vụ cũng rất chu đáo, vừa nói muốn đóng gói, quản lý nhà hàng ngay lập tức phân phó sau bếp chuẩn bị, hơn nữa đích thân đưa khách nhân đến thang máy.

Chỉ là trên đường đi, quản lý nhà hàng dùng khóe mắt liếc nhìn Thất Tịch, thầm nghĩ...Vị, vị tiểu thư này không phải là bạn gái của Sở tiên sinh sao?!

Tại sao bây giờ lại cùng Đoạn tiên sinh nắm tay?

Chẳng lẽ...đây chính là giới hào môn, mọi người đều chơi một cách cởi mở như vậy?

Quản lý nhà hàng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng 'một chân đạp hai thuyền', lấy trình độ khôn khéo của những người đó, căn bản sẽ không cho phép loại sự tình này phát sinh, đúng không?!

Cho nên, chỉ có thể là mọi người đều ngầm ăn ý với nhau.

Thất Tịch tiến vào thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại, phát hiện quản lý nhà hàng đứng bên ngoài đang ánh mắt kỳ quái mà mỉm cười.

Biểu tình như "Tôi đã hiểu".

Hiểu cái gì?

Chờ ngồi trên xe, Thất Tịch mới yên tâm, thúc giục Đoạn Tri Hành nhanh chạy về Thiệu Gia.

Sau khi xe bắt đầu chuyển động, Thất Tịch tựa lưng vào ghế, phát ra tiếng thở dài như vừa thoát khỏi Tu La Tràng.

"Thất Tịch, ở nhà ăn đã gặp được ai sao?" Đoạn Tri Hành đột nhiên mở miệng hỏi, sau đó mỉm cười nói thêm: "Sao như muốn vội vã chạy trốn vậy?"

Thất Tịch ngay lập tức trừng lớn mắt, rồi lại dường như không có việc gì nói: "Không có, chỉ là đột nhiên muốn về nhà. Bởi vì...đệ đệ vẫn còn ở nhà."

Đúng rồi, "đệ đệ" còn ở nhà.

Đây quả thực là một lý do không thể tốt hơn.

Đoạn Tri Hành nghe xong, quả nhiên nao nao, sau đó trong mắt dần dần tràn đầy ánh sáng ôn nhu.

"Đúng vậy, người nhà luôn làm người ta lo lắng."

Về sau...hắn cũng có thể trở thành người nhà của tiểu thư sao?

Nửa câu sau Đoạn Tri hành không nói ra, đây là nguyện vọng cuối cùng trong lòng hắn.

Nhưng hiện tại nói vẫn còn quá sớm.

Nếu hắn nói ra, Thất Tịch nhất định sẽ thập phần kinh ngạc nhìn hắn, kêu hắn là si tâm vọng tưởng đi.

Chiếc xe chậm rãi chạy vào đường chính. Ngay lúc xe vừa rời đi, bên ngoài phòng ăn riêng của Thất Tịch lúc nãy, Sở Đao Minh lại xuất hiện.

Hắn đang chuẩn bị cùng các trưởng bối rời khỏi, nhưng trước khi đi, vẫn muốn đích thân chào tạm biệt Thất Tịch.

Chỉ là gian phòng kia đã trống không.

Sở Đao Minh nhìn phòng ăn riêng trống rỗng, thần sắc có chút nghi hoặc.

Sao lại vội như vậy?

-------------

Chờ trở lại dưới chân núi của dinh thự Thiệu Gia, Thất Tịch nhận được tin nhắn của Sở Đao Minh. Câu đầu tiên chính là:【 Thất Tịch, về rồi sao? Tôi không tìm được em. 】

Thất Tịch: !!! May mà nàng chạy trốn nhanh!

Thời điểm Thất Tịch xuống xe, chân đều hơi mềm.

Chỉ là, nàng đã hấp thụ lần giáo huấn này, ngày mai hẹn hò, nàng cần phải đặt ra điều kiện!

【 Thất Tịch: À, ngày mai hẹn hò hãy tìm chỗ nào kín đáo chút. Tốt nhất là chỉ có hai chúng ta.】

Thất Tịch gửi tin nhắn xong, tự giác cảm thấy mình đã dặn dò đầy đủ, hồn nhiên không biết khi Sở Đao Minh nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng đã khơi dậy mưa rền gió dữ cỡ nào.

Thất Tịch về đến nhà, Đoạn Tri Hành liền nhờ người hỗ trợ bày biện dược thiện đóng gói lên bàn. Nhà hàng đã giữ nhiệt rất tốt, hơn nữa lộ trình từ đó đến biệt thự cũng không xa, đồ ăn vẫn còn nóng hổi.

Thời điểm hầu gái trưởng ở trong phòng bếp hỗ trợ, còn tò mò hỏi Đoạn Tri Hành: "Sao không ăn ở ngoài rồi hẵn về?"

Đoạn Tri Hành dùng khăn ăn lau sạch nước canh bắn tung tóe trên mép đĩa, rồi mới ngẩng đầu nói: "Thất Tịch...muốn trở về nhìn xem tiểu thiếu gia. Không sao, trở về càng tốt, không cần phải vội vã."

Hầu gái trưởng thập phần mẫn cảm mà lặp lại: "'Thất Tịch'?"

Đoạn Tri Hành cong lên khóe môi: "Ừm, Thất Tịch. Tiểu thư hy vọng tôi gọi cô ấy như vậy."

Hầu gái trưởng "Oa" một tiếng, lại chỉ cho rằng đây có nghĩa là mối quan hệ giữa Đoạn Tri Hành và tiểu thư đã được cải thiện.

Điều này cũng hợp lý, tiểu thư và Đoạn Tri Hành coi như từ thời kỳ thanh thiếu niên lớn lên cùng nhau, không nên giống như trước lạnh như băng, không hề có chút cảm tình như vậy.

Hầu gái trưởng cho dù có một trăm sức tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng được tiểu thư hiện tại đang yêu đương với Đoạn Tri Hành.

Bởi vì họ cùng nhau ra ngoài trở về, thái độ vẫn bình thường như trước đây, không có gì đặc biệt đáng chú ý.

Hơn nữa...tiểu thư không giống như là cảm thấy hứng thú với nam nhân.

Thật đáng mừng, bởi vì hầu gái trưởng không có loại dây thần kinh kia, cho nên "bí mật" kinh người này vẫn chưa bị phát hiện!

Đoạn Tri Hành cũng không phải kiểu người thích ở khắp nơi nói với người khác rằng hắn đang yêu đương.

Không biết người khác có cảm thấy giống vậy hay không, nhưng sau khi Đoạn Tri Hành cùng Thất Tịch ở bên nhau, hắn liền hận không thể giữ thật kín kẽ, thậm chí không muốn nghe tên của Thất Tịch bị nói ra từ trong miệng người khác.

Mà người vội vã trở về xem "đệ đệ" - Thất Tịch - hiện đang nhìn nhãi con nằm ngửa trên thảm, che bụng bằng một chiếc chăn lông nhỏ, đã sớm ngủ say.

Thất Tịch: Ngươi đúng là thoải mái a!

Bữa ăn tiếp theo diễn ra trong một hoàn cảnh quen thuộc. Thất Tịch ăn thật sự vui sướng. Dược thiện quả nhiên không hề có mùi thuốc, chỉ mang lại cảm giác rất lành mạnh.

Ăn xong, Thất Tịch nghĩ Đoạn Tri Hành hẳn nên về nhà, nhưng đối phương vẫn ngồi ở ghế mềm trong phòng khách, tay cầm tách trà, vẻ mặt bình tĩnh thong dong mỉm cười, nghiễm nhiên là đang nói "Nếu Thất Tịch không mở miệng đuổi, e rằng tôi sẽ không trở về."

Thất Tịch một tay chống cằm, cũng không vội đuổi người, mà nhìn tư thế uống trà của Đoạn Tri Hành.

Đoạn Tri Hành hiếm khi thả lỏng trước mặt Thất Tịch. Hiện tại hắn làm những việc thường ngày, nàng lại thật sự phát hiện ra rất nhiều điểm tương đồng với người nọ.

【 Anh lúc uống trà, luôn dùng ngón áp út và ngón út đỡ đáy tách trà a? Giống như một quý phu nhân. 】

Thất Tịch nhìn người ngồi dưới cửa sổ màu trắng, như cố ý trêu chọc mà nói.

【 Quý phu nhân sẽ không uống trà giống tôi.】

Người nọ nhìn bộ dáng tò mò của Thất Tịch, thong thả ung dung đáp.

【 Họ sẽ có mỹ thiếu niên ở bên cạnh hầu hạ, thời điểm uống trà, mỹ thiếu niên sẽ nâng tách trà lên, dùng muỗng cà phê nho nhỏ đút cho các quý phu nhân. Đương nhiên, muỗng cà phê chỉ là một công cụ, lúc sau sẽ được dùng ở nơi này. 】

Người nọ nhẹ nhàng chạm vào môi mình, một đôi môi đầy đặn mê người.

【 Nói bậy đúng không...】

Thất Tịch rất khiếp sợ, nàng cũng không phải cái gì cũng tin.

Người nọ liền nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu.

【 Ừm, tôi chỉ bịa ra thôi. Vậy sao hôm nay có người thuận miệng nói vài lời thì em lại tin?】

Thất Tịch nheo mắt hồi ức lại, phát hiện mình thực sự nhớ không nổi cái gì.

【 Lúc ấy ước chừng...chỉ là tùy tiện vỗ tay cười cười có lệ thôi đi? Nhưng thật thú vị, người khác nói gì phần lớn em đều nghe không hiểu, nhưng lại có thể hiểu anh đang nói gì. 】

Người nọ hơi sửng sốt, đặt tách trà xuống, tóc mái phía trên mí mắt che khuất cảm xúc dao động trong mắt hắn. Tiếp theo, hắn nhặt một viên đường từ đĩa lên, cho vào miệng mình.

Giữa lúc Thất Tịch liên tục hỏi: "Làm gì vậy, không cảm thấy quá ngọt sao?", hắn mới hơi hé miệng, như thể đang hít khí.

【 Đúng vậy, quá ngọt. 】

Hiện giờ Đoạn Tri Hành cũng uống trà giống như vậy, Thất Tịch nhìn hắn, đột nhiên giơ tay cầm một viên đường bỏ vào tách của Đoạn Tri Hành.

Chờ làm xong chuyện này, nàng mới cảm thấy phảng phất như mình có chút vượt quá giới hạn.

Người uống trà chưa bao giờ cho đường - Đoạn Tri Hành - ngước mắt nhìn Thất Tịch, tựa như có chút kinh ngạc, sau đó hắn cười nói:

"Làm sao Thất Tịch biết tôi đang cảm thấy trà đắng vậy?"

Đoạn Tri Hành nhấp một ngụm trà, khóe miệng cong thành một đường cong tuyệt đẹp, đôi mắt cũng hơi nheo lại, bất kỳ ai cũng sẽ trầm mê trong nụ cười của hắn.

"Thật ngọt."

Chỉ là một tách trà, lại phải mất một tiếng đồng hồ mới uống xong.

Hầu gái trưởng đứng đợi bên ngoài, không nghe được họ đang nói gì, nhưng bầu không khí có vẻ không tồi.

Liệu Đoạn tiên sinh có thể thật sự trở về tiếp tục làm quản gia không? Trước kia không phải hắn vẫn quản lý rất tốt cả công ty của mình lẫn việc nhà họ Thiệu sao?

Duy độc không nghĩ tới, Đoạn Tri Hành cũng có thể trở về với thân phận khác.

Hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ. Ánh nắng chiều mỹ lệ che kín khắp không trung, nhuộm đỏ cả mặt đất, Đoạn Tri Hành rốt cuộc mới rời khỏi Thiệu Gia.

Hắn lái xe ra ngoài một đoạn, lại ngừng ở nơi có thể nhìn thấy dinh thự Thiệu Gia.

Thất Tịch đương nhiên là sẽ không đưa hắn đến tận cổng lớn, nhưng điều đó không ảnh hưởng Đoạn Tri Hành quay đầu lại nhìn.

Khi Đoạn Tri Hành từ chức khỏi Thiệu Gia, cũng đã đứng đây, nhìn tòa dinh thự này hồi lâu.

Hắn là vì nói lời tạm biệt với thời thanh xuân niên thiếu, và người mà hắn từng vướng bận.

Hiện giờ đứng ở chỗ này, lại là kỳ vọng sẽ được gặp người mà hắn quan tâm trong tương lai.

Chiếc xe chậm rãi xuống núi, mang theo thật nhiều quyến luyến.

Mà Thất Tịch đang nhìn vào tin nhắn mới gửi tới của Sở Đao Minh, nghĩ thầm...ngày mai nhất định sẽ không gặp phải ai nữa đi?

Nàng đã nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro