70
Nghe được Tú Kim Thiền quan tâm, Thất Tịch đầu tiên là lắc đầu, sau đó trừng lớn mắt.
"A-anh, sao anh lại ở chỗ này?!"
Tú Kim Thiền không biết vì sao Thất Tịch lại khiếp sợ như vậy, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời:
"Tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn, không ngờ gặp được Thất Tịch. Thất Tịch tới đây...chơi à?"
Thất Tịch hiển nhiên là tới đây chơi, lại không mời Tú Kim Thiền.
Tú Kim Thiền sẽ không bởi vậy mà cảm thấy mất mát, hẹn hò thì tốt nhất là khi cả hai bên đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ hy vọng lần sau Thất Tịch muốn ra ngoài, hắn sẽ là người đầu tiên nàng nghĩ đến.
Tú Kim Thiền ngước nhìn Thất Tịch. Một giọt nước từ gương mặt nàng rơi xuống bả vai, làm ướt một chút lớp vải mềm mại ở rìa xương quai xanh.
"Vui vẻ không?" Tú Kim Thiền lại hỏi.
Thất Tịch theo bản năng gật đầu, trong mắt Tú Kim Thiền thoáng hiện lên một ý cười.
Vui vẻ là được.
Thất Tịch bị nụ cười hiếm hoi của Tú Kim Thiền làm mê mắt. Cho đến khi một con cá Hương không cam lòng bị bỏ rơi đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước, một chút nước tạt vào trên cánh tay Thất Tịch, nàng mới phục hồi lại tinh thần!
Hiện tại không phải thời điểm ngây ngốc nhìn Tú Kim Thiền!
Thất Tịch muốn chống lên Tú Kim Thiền đứng dậy, lại nhìn thân hình hoạt sắc sinh hương trước mắt, cảm thấy chỗ nào cũng không thể xuống tay.
Vẫn là Tú Kim Thiền đưa tay ra, đỡ nàng đứng dậy.
Thất Tịch thận trọng xoay người, đang chậm rãi đứng lên, liền loáng thoáng nghe thấy tiếng ai đó gọi "Thất Tịch" trong gió.
!!! Sở Đao Minh tới rồi?!
Thất Tịch tâm thần chấn động, cố gắng đứng dậy nhanh hơn, lại mất thăng bằng, một lần nữa ngã xuống.
Lúc này đây, vẫn là Tú Kim Thiền đang ngồi trong nước tiếp được nàng.
Thất Tịch, người muốn vội vã rời đi, lại lần nữa rơi xuống trong lòng ngực Tú Kim Thiền.
Cũng là lúc này, tư thế còn nguy hiểm hơn trước!
Lần đầu tiên Thất Tịch rơi xuống nước, là ngã ngửa ra sau, mà lần này, lại là trực tiếp ngã về phía trước!
Tư thế này, tư thế này mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ cảm thấy phi thường sai trái!
Thất Tịch cùng Tú Kim Thiền ở trong nước ôm nhau. Nàng ngồi quỳ ở hai bên chân Tú Kim Thiền, cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình. Nó đang...đặt trên ngực Tú Kim Thiền.
Trước kia Thất Tịch từng nói, Tú Kim Thiền tiên sinh thật là rộng lớn.
Hiện tại dùng tay thực tế tiếp xúc, tâm trí càng trở nên trống rỗng.
Xúc cảm bên dưới thập phần co dãn, khó có thể nắm hết bằng một tay.
Thơ Lý Bạch viết: Hoàng Hà lạc thiên đi Đông Hải, vạn dặm viết nhập lòng dạ gian. (Sông Hoàng Hà chảy về Biển Đông, như nỗi niềm vạn dặm chảy vào lòng)
Đây là lời Lý Bạch khen ngợi tấm lòng rộng lớn của bạn bè.
Không hiểu sao, trong đầu Thất Tịch thoáng hiện lên 2 câu thơ này.
"Xin, xin lỗi."
Thất Tịch theo bản năng mà nhéo một chút, rồi tựa như bị than nóng bỏng tay, lập tức rụt về.
"Cũng đâu phải cố ý."
Tú Kim Thiền vẫn như cũ thần sắc bình đạm. Đôi mắt như pha lê ngước lên, nhìn ánh mắt hơi run rẩy của Thất Tịch.
"Thất Tịch thích là được."
Một quả pháo lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nổ tung trong đầu Thất Tịch.
Nó không chỉ làm nổ tung não của nàng, mà còn cả lớp da người nàng đang mặc.
"Đừng có vô căn cứ bôi nhọ người khác!" Thất Tịch nhất thời kích động, sắc mặt luôn tái nhợt không khỏi hơi ửng hồng: "Ai thích ngực của anh!"
Tú Kim Thiền: A, đã nói ra.
Tú Kim Thiền hơi nhướng mày. Hắn vừa rồi chưa nói là thích cái gì.
Thấy biểu tình Thất Tịch sinh động như vậy, hắn cũng nhịn không được muốn nhìn thêm một chút.
Chỉ là thật sự chọc cho Thất Tịch xấu hổ buồn bực, không phải ý định của Tú Kim Thiền.
Tú Kim Thiền nắm lấy cổ tay Thất Tịch, hỏi: "Muốn đi lên không?"
Thất Tịch bình phục hô hấp, dùng sức gật đầu. Chỉ cần nàng làm bộ như không có chuyện gì phát sinh, thì việc này liền không hề phát sinh!
Tú Kim Thiền chỉ dùng một tay chống xuống lòng sông, liền có thể mượn lực kéo Thất Tịch đứng lên.
Tú Kim Thiền hàng năm rèn luyện thân thể, lực lượng cốt lõi phi thường cường đại.
Chỉ là Tú Kim Thiền không đoán trước việc thân thể Thất Tịch cứ như rắn bị đứt gân, hắn kéo một cái, đối phương liền trực tiếp bổ nhào vào...ngực hắn.
Thất Tịch đầu tiên là cảm thấy hơi đau ở chóp mũi, sau đó ngửi thấy mùi hương hòa quyện giữa Đàn Hương và Bạch Hoa. Một mùi hương nguyên bản thanh mát đến mức có chút cảm giác xa cách, nhưng hậu vị lại thoang thoảng ngọt ngào.
Mùi hương này giống hệt như chính bản thân Tú Kim Thiền, lạnh băng chỉ là biểu hiện giả dối, ôn nhu mới là bản chất thật sự.
Thất Tịch nghĩ, thôi kệ, không cần phải nghĩ ngợi về những điều nghe quá văn nghệ này nữa.
Nàng thật ra chỉ thấy được thứ ngay trước mắt.
Nàng chỉ là một người nông cạn mà thôi.
Tú Kim Thiền cúi đầu nhìn Thất Tịch, chậm rãi mở miệng: "Quả nhiên là thích."
Khi hắn nói chuyện, ngực hơi hơi chấn động. Thất Tịch đã bất chấp tất cả:
"Đều tại anh!"
Câu nói này phi thường có tác phong của đại tiểu thư vô cớ gây rối.
Tú Kim Thiền tuy rằng không biết mình làm sai điều gì, nhưng vẫn gật đầu: "Ừ, là lỗi của tôi."
Không khí mát mẻ trong dòng sông nhất thời trở nên có chút ấm nóng.
Chỉ là hiện tại không có thời gian nhàn hạ để họ cảm thụ sự rung động giữa mùa hè kia, thanh âm kêu "Thất Tịch" đang càng ngày càng gần.
Tú Kim Thiền nhìn về phía phát ra tiếng gọi: "Là đang gọi Thất Tịch sao?"
Thất Tịch nhìn bộ dạng hiện tại của mình và Tú Kim Thiền, chỉ cảm thấy 'ngũ lôi oanh đỉnh'.
Nàng không rên một tiếng, trực tiếp kéo tay Tú Kim Thiền hướng lên bờ.
"Chắc là trùng tên thôi! Lý Thất Tịch, Tống Thất Tịch, Triệu Thất Tịch, rất nhiều người tên giống nhau!"
Tú Kim Thiền vẫn vừa đi vừa quay đầu lại nhìn. Hắn mơ hồ nhìn thấy có một bóng người xuất hiện sau bụi cây xanh um tươi tốt.
Thất Tịch đương nhiên cũng thấy được.
Nàng nhịn không được hò hét trong lòng: Sắc đẹp lầm người a!
Nếu không phải Tú Kim Thiền ở đằng kia quyến rũ nhích tới nhích lui, làm sao nàng sẽ phí thời gian lâu như vậy!
Nhưng bước chân vẫn không ngừng, Thất Tịch nhíu mày nhìn Tú Kim Thiền: "Anh không thể đi nhanh hơn được sao? Mau chóng thay quần áo!"
Quần áo của Tú Kim Thiền đương nhiên đã ướt đẫm. Áo phông của Thất Tịch còn đỡ, chỉ là đại tiểu thư mặc đồ ướt một nửa, không tốt cho thân thể.
Thất Tịch nện bước thật sự rất chậm, bởi vậy khi Tú Kim Thiền nhận thức ra, liền lập tức nhanh hơn bước chân, đảo khách thành chủ, chủ động kéo Thất Tịch về phía trước. Hai người nháy mắt biến mất sau bụi cây.
Họ vừa đi khỏi, Sở Đao Minh đã từ bụi cây đối diện bờ sông đi ra.
Hắn nghi hoặc nhìn bốn phía, rõ ràng nghe được tiếng người, nhưng nơi này lại không có ai?
Bụi cây đối diện Sở Đao Minh vẫn còn rung nhẹ, chứng tỏ có thứ gì đó vừa đi qua.
Sở Đao Minh cũng nhìn thấy một tấm lưới đánh cá tán loạn trên bờ, hiển nhiên là có người đang ở chỗ này bắt cá.
Sở Đao Minh nhìn mực ước sông chỉ ngang bắp chân, trong lòng hơi giật mình, nhưng nghĩ kỹ lại, cho dù là Thất Tịch, cũng không có khả năng bị nước cuốn trôi dễ dàng như vậy.
Tầm mắt Sở Đao Minh dừng ở mặt cỏ còn ẩm ướt bên bờ đối diện, chắc hẳn là có người vừa mới lên bờ.
Không phải Sở Đao Minh không thể gọi điện thoại tìm người, chỉ là vừa rồi hắn trở lại khu cắm trại, cũng đã gọi điện thoại.
Di động của Thất Tịch ở trên bàn ong ong rung trên, hiển nhiên người không có ở đây, cũng không mang điện thoại theo.
Nhân viên khu cắm trại trở về cùng thấy hắn nôn nóng như vậy, không khỏi cười nói:
"Tôi thấy tờ rơi trên bàn đang mở, phỏng chừng vị tiểu thư kia đã tới con sông gần đây bắt cá."
Sở Đao Minh nghe vậy, lập tức đi tìm.
Chỉ là ở bờ sông không tìm được, không biết Thất Tịch có phải nhất thời tò mò đã đến một chỗ khác hay không.
Sở Đao Minh trầm tư một lát, trực tiếp cởi giày, lội qua sông.
Hai bên khu vực này đều là vùng an toàn, sẽ không có dã thú nguy hiểm nào xuất hiện, Thất Tịch sẽ không bị ngậm đi.
--------------
Vị thúc thúc của Tú Gia đang ăn bánh táo chua, thấy Tú Kim Thiền ướt đẫm trở về, kinh sợ đến mức suýt nữa làm rơi bánh trong miệng.
Lại nhìn thấy bên cạnh Tú Kim Thiền đi theo một mỹ nhân sắc mặt tái nhợt, nhất thời không biết đối phương là Thủy quỷ vừa từ dưới nước lên, hay là tiên nữ trên núi.
Tóm lại rất xinh đẹp, không giống phàm nhân.
"Cháu không cẩn thận ngã xuống sông." Tú Kim Thiền giải thích, rồi quay đầu nhìn về phía nhân viên của trang viên trà ở một bên: "Có thể tìm cho chúng tôi 2 bộ quần áo sạch được không?"
Nhân viên liên tục gật đầu, nơi này cũng là phòng thay quần áo, vì phụ cận chính là sân golf. Nếu có khách nhân đi chơi không mang theo đồ, họ cũng có thể cung cấp đồ thể thao hoàn toàn mới.
Thất Tịch đi theo một nhân viên nữ vào phòng thay đồ. Nơi này chuẩn bị rất nhiều quần áo, nàng cởi đồ ướt ra, thay sang bộ đồ khô mát, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Không, vẫn chưa thể thả lỏng.
Dựa theo tính cách của Sở Đao Minh, nếu không tìm thấy nàng, hắn sẽ không ngoan ngoãn chờ bên bờ sông, nói không chừng hiện tại đã tìm tới đây!
Thất Tịch thay đồ xong liền lập tức đi ra ngoài, nói với nữ nhân viên đang đợi bên cạnh:
"Làm phiền chuyển lời với Tú Kim Thiền, tôi phải về chỗ bạn mình trước, sẽ hẹn gặp anh ấy sau."
Nữ nhân viên gật đầu, đang định dẫn đường cho Thất Tịch, lại thấy Thất Tịch đã đi mất.
Mà Sở Đao Minh cũng vừa tiến vào trang viên trà, nhìn thấy các nhân viên, hắn lập tức mở miệng hỏi:
"Có vị tiểu thư nào đến đây không? Cô ấy...rất xinh đẹp, tóc đen dài, mặc áo phông trắng và quần denim ngắn."
Một nhân viên thấy Tú Kim Thiền cùng Thất Tịch đi vào, vội vàng gật đầu:
"Vị kia tiểu thư sao? Hình như bị ngã xuống sông, hiện tại đang ở trong phòng thay đồ thay quần áo."
Sở Đao Minh thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười nhờ nhân viên dẫn mình tới bên ngoài phòng thay đồ chờ.
Thất Tịch chân trước ra ngoài, Sở Đao Minh liền từ một lối khác đi đến phòng thay đồ.
Hắn đứng ngoài cánh cửa hình bán nguyệt, chờ nghe được tiếng bước chân phía sau, liền quay đầu, tươi cười xán lạn:
"Sao lại đến tận bên này? Làm tôi tìm nãy giờ..."
Người tới ngực nở vai rộng chân dài, rõ ràng là một nam nhân dáng người cực tốt.
Nam nhân này Sở Đao Minh còn nhận thức, là Tú Kim Thiền.
"Là anh. Sao anh lại ở đây?" Nụ cười rạng rỡ của Sở Đao Minh nhất thời biến mất. Gương mặt tươi cười chỉ dành riêng cho Thất Tịch liền xụ xuống.
"Đến bàn chuyện công việc."
Tú Kim Thiền hiển nhiên cũng không có gì để nói với Sở Đao Minh, chỉ tùy ý gật đầu, liền đi ra ngoài.
"Này......" Sở Đao Minh đột nhiên mở miệng.
Tú Kim Thiền nghi hoặc quay đầu lại, nghe được Sở Đao Minh nói:
"Lần sau có lĩnh vực phù hợp, chúng ta hợp tác đi?"
Đây là một lời mời làm ăn thông thường. Trước kia hai nhà cũng không phải chưa từng hợp tác, Tú Kim Thiền tự nhiên gật đầu.
Sở Đao Minh không nói gì nữa. Hắn không muốn lãng phí thời gian tán gẫu với Tú Kim Thiền.
Nếu còn chần chừ thêm, Thất Tịch có thể đã ra ngoài, hơn nữa thấy Tú Kim Thiền, nếu là do người này gây chuyện, hôm nay Sở Đao Minh nói không chừng sẽ lột da hắn.
Sở Đao Minh sẽ không quên tượng mèo con mà Tú Kim Thiền đã khắc tặng Thất Tịch trên hoang đảo, hiển nhiên là nàng rất thích nó.
Thật đáng tiếc, mặc kệ Thất Tịch có vài phần thật tình yêu thích, nàng hiện tại đã là bạn gái của hắn.
Sở Đao Minh không ngại khoe khoang trước mặt Tú Kim Thiền, chỉ là hành động hàng ngày của một 'liếm cẩu' luôn đòi hỏi sự cẩn trọng. Trước khi mọi chuyện được xác định, hắn không muốn có thêm bất kỳ biến số nào.
Sở Đao Minh nghĩ thầm: Cứ chờ xem.
Tú Kim Thiền nghĩ thầm: Anh ta còn ở đây chờ cái gì?
Đáng tiếc, Tú Kim Thiền sẽ không tò mò chuyện riêng tư của người khác, bởi vậy chỉ đi ra ngoài, tính toán hỏi nhân viên xem Thất Tịch đã ra chưa.
Hắn không muốn cho Sở Đao Minh cơ hội nhìn thấy Thất Tịch.
Thất Tịch không giống hắn còn cần sấy tóc, hẳn phải nhanh hơn so với hắn.
Mà Sở Đao Minh lại đợi thêm 5 phút, rồi hỏi một nhân viên đi ngang qua:
"Vị tiểu thư vừa nãy đến đây thay đồ đâu?"
"Vị tiểu thư...thật xinh đẹp kia sao?" Nhân viên đối với Thất Tịch ấn tượng khắc sâu: "Cô ấy nói phải đi về tìm bạn mình, nên đã rời khỏi trang viên."
Đây...chẳng phải quá trùng hợp sao?
Sở Đao Minh cười khẽ, rồi cũng lập tức đi ra ngoài, chỉ là khác với dáng vẻ vội vã lúc đến, hiện tại tâm tình của hắn có chút nhảy nhót.
Thất Tịch vội vã trở về thấy hắn nha.
Mà Tú Kim Thiền đi đến gian ngoài, cũng đồng dạng hỏi nhân viên.
"Vị tiểu thư kia nhờ tôi chuyển lời với Tú tiên sinh, cô ấy phải quay về tìm bạn mình, hôm nào sẽ hẹn ngài sau!"
Tú Kim Thiền gật đầu, chỉ thắc mắc tại sao Thất Tịch lại sốt ruột như vậy, một câu chào tạm biệt cũng không kịp nói.
Một nhân viên bước tới, dường như nghe được cuộc đối thoại giữa Tú Kim Thiền và nữ nhân viên, tự cho là phi thường tri kỷ bổ sung một câu:
"Bạn của vị tiểu thư kia cũng tìm tới, hiện tại hẳn đều trở về rồi."
"Bạn?"
Khuôn mặt của Sở Đao Minh đột nhiên thoáng hiện lên trước mắt Tú Kim Thiền. Tuy cảm thấy khả năng không quá lớn, nhưng hắn vẫn hỏi:
"Bề ngoài thế nào? Không, anh ta mặc quần áo gì?"
Một người có phẩm mạo như Sở Đao Minh, chẳng sợ chỉ liếc mắt một cái, cũng đủ để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc.
Nhân viên thành thật miêu tả lại một lần, hình tượng của Sở Đao Minh liền sống động hiện ra.
Tú Kim Thiền gật đầu với hai người, rồi đi dọc theo hành lang dài phía trước.
Hóa ra người bạn đi cùng Thất Tịch hôm nay, là Sở Đao Minh.
Giống như Sở Đao Minh ngay lập tức là có thể nhận ra tình địch của mình, Tú Kim Thiền cũng biết Đoạn Tri Hành và Sở Đao Minh ôm loại cảm tình gì đối với Thất Tịch.
Tú Kim Thiền đứng ở hành lang dài, nhìn ra phía ngoài. Đôi mắt pha lê dường như lóe lên một ánh sáng nhạt, chỉ xem bề ngoài, thật sự không ai đoán được hắn đang suy nghĩ gì.
Vị thúc thúc của Tú Gia chỉ cho rằng đứa cháu lập dị này lại đang ngẩn người, đã ở một đầu hành lang khác kêu người gọi Tú Kim Thiền về ăn tối.
Cơm nước xong còn về nhà!
Tuy nhiên, mặc dù Tú Kim Thiền đã quay lại, nhưng vẫn không động đũa, mà hỏi vị thúc thúc của Tú Gia:
"Thúc thúc, cháu còn nhỏ tuổi, đối với một số việc không quá hiểu biết, có thể hỏi thúc thúc một câu không?"
Vị thúc thúc của Tú Gia hiếm khi được Tú Kim Thiền thỉnh giáo, nhất thời có chút 'thụ sủng nhược kinh'.
"Hỏi xem?"
Tú Kim Thiền gằn từng chữ: "Bạn gái, người mà cháu mới vừa xác định mối quan hệ không lâu, cùng một người khác phái khác ra ngoài du ngoạn, xin hỏi...chuyện này bình thường sao?"
----------------
Đồng thời, Thất Tịch đã trở về khu cắm trại, cầm lấy di động, thấy cuộc gọi nhỡ của Sở Đao Minh, vội vàng gọi lại.
Sở Đao Minh nhanh chóng bắt máy, hắn cũng sắp về tới nơi.
Thất Tịch thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại thấy một tin nhắn hiện lên trên điện thoại.
Là Tú Kim Thiền gửi.
【 Tú Kim Thiền: Tôi gặp được Sở Đao Minh ở trang viên trà. 】
Điện thoại từ trong tay Thất Tịch rơi loảng xoảng xuống bàn. Nàng nghĩ, hẳn là, đại khái, vẫn còn cơ hội cứu vãn tình hình này, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro