17

Đội tài vụ cẩn thận tính toán số tiền cho Thất Tịch.

Hiện tại, tài chính Thất Tịch có thể lập tức điều động có 2,5 tỷ.

Một con số phi thường khả quan.

Nhưng Thất Tịch nghĩ đến Sở Đao Minh bên kia lúc đầu ra trận chính là 3 tỷ. 2,5 tỷ của nàng cộng với 300 triệu của tiền bối Sở Long, miễn cưỡng đủ đấu võ đài.

Nàng cũng đã bành trướng, 200 triệu chênh lệch giá trị nàng đều dám xem nhẹ.

200,000,000. Thật nhiều con số 0.

Nhưng tính như chỉ có chừng này, tiền bối Sở Long bên kia tốt xấu cũng có thể từ khe giường, kẹt cửa moi ra chút tiền đi.

Thất Tịch lạc quan nghĩ.

Đoạn Tri Hành vẫn luôn lẳng lặng ngồi một bên, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Khi nghe Thất Tịch thật sự muốn dùng một lúc nhiều tiền như vậy, ngón tay Đoạn Tri Hành khẽ gõ mặt bàn, nhẹ giọng nói:

"Tiểu thư, tôi muốn nói chuyện riêng ngài, có thể chứ?"

Thất Tịch lập tức cảm thấy không ổn:

"Không, tôi muốn ngủ."

Đoạn Tri Hành mỉm cười: "Về tiền......"

Thất Tịch từ đáy lòng "chậc!" một tiếng:

"Có chuyện gì liền nói đi."

Đoạn Tri Hành quay đầu liếc nhìn 2 nhân viên tài vụ, họ liền thức thời lui ra ngoài.

Đoạn Tri Hành mềm giọng nói với Thất Tịch:

"Tiểu thư đột nhiên muốn điều động tiền, là vì hôm nay tại vũ hội nghe Sở Đao Minh tiên sinh nói nên động tâm sao?"

Thất Tịch trầm mặc. Không, là vì trợ giúp tiền bối Sở Long đấu với Sở Đao Minh.

Nhưng Thất Tịch trầm mặc phảng phất như cam chịu, Đoạn Tri Hành ôn nhu cười rộ lên, như sợ đem đến cho Thất Tịch áp lực quá lớn.

"Tiểu thư bắt đầu cảm thấy hứng thú với thương nghiệp là chuyện tốt, trong công ty của Thiệu Gia cũng có rất nhiều chuyện tiểu thư có thể tự mình ra quyết sách."

Thất Tịch cân nhắc Đoạn Tri Hành là không chịu cho nàng tiêu phí số tiền này, sợ Đoạn Tri Hành quá có tài ăn nói, lát nữa nói đến khi nàng thấy sợ, lấy không ra tiền liền thảm.

Vì thế Thất Tịch chém đinh chặt sắt nói: "Muốn nói gì liền tiến thẳng vào chủ đề, tôi không thích nghe lời vô nghĩa."

Đoạn Tri Hành quả nhiên không hề dong dài, trực tiếp ở trên IPad rà quét, mở ra một phần văn kiện đưa Thất Tịch xem.

"Tiểu thư, ngài còn nhớ rõ di chúc của lão gia và phu nhân không?"

Tầm mắt Thất Tịch nhanh chóng trượt xuống, nội dung khác không có gì, quan trọng nhất là, mỗi năm tiêu dùng không thể vượt mức 500 triệu.

Hào môn đúng là hào môn, chi tiêu một năm lấy số hàng trăm để tính!

Thất Tịch đầu tiên là chấn động, sau đó...yên lặng tính tiền.

"Có ý gì, tưởng lấy cha mẹ tôi tới áp tôi sao? Tôi lấy bao nhiêu tiền anh cũng muốn quản lý! Tôi muốn lấy liền lấy!"

Thất Tịch trực tiếp duỗi tay định đập xuống bàn, hoàn mỹ diễn ra một đại tiểu thư vì tiền đỏ mắt, hoàn toàn không nghe lời ai!

Đoạn Tri Hành ở thời điểm Thất Tịch đánh vào bàn trực tiếp đem tay mình lót ở dưới. Cái bàn này làm từ gỗ Tử Đàn, nếu thật sự đập xuống, sợ là tay Thất Tịch sẽ sưng đỏ một ngày.

Vì thế "Bộp" một tiếng, Thất Tịch không thể hiểu được cùng Đoạn Tri Hành...mười ngón đan vào nhau.

Ngón tay Đoạn Tri Hành thon dài, bàn tay dày rộng, hơi khép lại một chút là có thể bao trọn bàn tay Thất Tịch.

Một giây đình trệ, Thất Tịch và Đoạn Tri Hành đều nhanh chóng rút tay ra. Thất Tịch siết chặt nắm tay, tựa như vừa tức vừa xấu hổ, khuôn mặt trong suốt tái nhợt lần đầu tiên đỏ ửng như trái đào.

Chỉ là không đợi Thất Tịch mắng, Đoạn Tri Hành đã lập tức xin lỗi.

"Tiểu thư, thật xin lỗi."

Còn về xin lỗi cái gì, tùy Thất Tịch tự tưởng tượng.

【Trẻ Hư Hệ Thống: Hai người muốn làm bạn tốt sao?】

【Thất Tịch: Nói hươu nói vượn cái gì!】

【Hệ Thống: Bởi vì bạn tốt mới có thể nắm tay như vậy. Hừ! Đám Trẻ Ngoan Hệ Thống luôn thích làm loại chuyện buồn nôn này! Ta không quen nhìn, liền sẽ từ giữa giơ tay chặt qua!】

【Thất Tịch:...Chuyện này không phải như ngươi nghĩ!】

"Hừ, biết sai thì tốt, ngày mai đem tiền lấy ra cho tôi!" Thất Tịch trực tiếp đem lời xin lỗi đặt đến chuyện tiền.

Đoạn Tri Hành yên lặng đứng tại chỗ, nhẹ đến không thể phát hiện mà thở dài một cái.

"Nhưng xét trên mặt pháp luật và quy định là không được phép, cho dù là tiểu thư cũng thế."

Thất Tịch nhớ tới cốt truyện từng xem qua trong《Hào môn mỗi ngày sủng ái》, không phải mấy người vì yêu đương động một cái liền ra lệnh ngừng tàu điện ngầm, ngừng chuyến bay, ngừng hết thảy mọi thứ có thể trước mắt. Thế giới ngôn tình đời đầu căn bản chính là vô pháp vô thiên, hiện tại cùng nàng đề cập pháp luật, đạo đức, luân lý?!

Pháp luật chỉ nhằm vào vai ác sao!

Thất Tịch nặng nề nhìn Đoạn Tri Hành, sau đó ho nhẹ một tiếng.

Một vốc máu từ trong miệng Thất Tịch phun ra, mấy ngày nay tỉ mỉ điều trị, mới dưỡng ra một chút huyết sắc từ trên mặt nháy mắt biến mất.

Đoạn Tri Hành chợt biết sắc, chỉ là hắn vừa muốn tiến lên đỡ Thất Tịch, lại bị Thất Tịch đẩy ra!

"Tôi còn có mấy ngày để sống, vì sao...không thể cho tôi tự do tự tại một chút."

Máu đỏ tươi từ khóe miệng Thất Tịch từng giọt rơi xuống, thấm ướt vạt áo trắng tinh.

"Nếu anh muốn lấy ra pháp luật, quy định, được thôi, trên di chúc còn ghi, chỉ cần vì chữa bệnh, mặc kệ bao nhiêu tiền, đều có thể lấy!"

Thất Tịch nhẹ nhàng thở phì phò, bởi vì hộc máu làm trong mắt nàng chứa đầy nước mắt sinh lý.

"Để tôi...sống lâu thêm mấy ngày đi."

Bác sĩ rất mau liền tới, trong phòng chủ nhân người hầu đi lại vội vàng, Đoạn Tri Hành đơn độc đứng tại hành lang dài, một bàn tay mang bao tay trắng đắp trên mặt, nhìn không rõ thần sắc.

Ở trong phòng ngủ, Thất Tịch súc miệng, một lần nữa sinh long hoạt hổ.

Đồng bộ thể chất nhân vật luôn làm nàng bi thống rốt cuộc có chỗ sử dụng.

Thất Tịch chống cằm dựa vào đầu giường, may mà di chúc có ghi: để chữa bệnh, xài tiền thế nào cũng được, không có bất luận điều kiện gì.

Nàng lấy ra di động, ở mép giường nhắn tin cho Sở Long.

【Tiền bối! Tôi bên này ước chừng có thể lấy ra 2.5 tỷ!】

【Sở Long: !!! Tuy rằng chúng ta ở trong sách, nhưng vẫn không thể làm chuyện trái với pháp luật.】

【 Thất Tịch:...Ngài xem tôi thành loại người nào, đây là tài sản của nhân vật!】

Thất Tịch gửi vào một tràng danh sách tài sản của Thiệu Gia, Sở Long nhìn mà sửng sốt.

【Sở Long: Ok! Tôi bên này cũng nghĩ biện pháp! Tóm lại cần gom đủ để có thể cùng Sở Đao Minh đấu 6 tháng! Không, hẳn là phải càng nhiều, đối phó nam chính không thể sơ sài!】

Bàn luận xong, Sở Long liền đi làm việc.

Thất Tịch nhìn màn hình dần tối xuống, không khỏi thở dài. Hiện tại cốt truyện phát triển còn khó nắm bắt hơn bản vẽ nguệch ngoạc của nhãi con.

Vốn dĩ nàng bị bắt vào nơi này, tới cũng tới rồi, cẩn trọng công tác 10 chương còn chưa tính.

Ai mà nghĩ đến...người tính vĩnh viễn không bằng trời tính.

6 tháng, còn phải cùng nam chính đấu 6 tháng! Ngày tháng kinh hồn táng đảm như vậy, mặc cho là ai cũng phải khóc sưng mắt!

【Hệ Thống: Là đầu trọc cùng Gâu Gâu lão đại đi đối phó nam chính, ngươi đâu cần đưa tiền.】

【Thất Tịch: Tiền bối Sở Long, không phải đầu trọc. Còn nữa, ngươi biết chút tiền ấy có thể mua cho ngươi bao nhiêu kẹo que sao?】

【Hệ Thống: Bao nhiêu?】

【Thất Tịch thuận miệng lừa gạt: Nhiều hơn mười ngón tay cộng mười ngón chân của ngươi!】

【Hệ Thống nhảy dựng lên: Oa! Nhiều như vậy!】

Nhãi con vô cùng chấn động, hưng phấn giống như tiền đều để mua kẹo que cho nó.

♤♡◇♧

Ngày hôm sau Thất Tịch thức dậy, liền thấy Đoạn Tri Hành cầm văn kiện tới.

"Tiểu thư, đây là số tiền ngày hôm qua ngài yêu cầu."

Thất Tịch mới vừa rửa mặt xong, uống chút nước ấm, đột nhiên nhìn thấy Đoạn Tri Hành, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, vẫn có chút không thoải mái.

Nhưng Đoạn Tri Hành nhất phái thong dong, hắn đã đổi về trang phục bình thường, cũng đeo mắt kính tơ vàng, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như hôm qua chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Đoạn Tri Hành chỉ nhìn Thất Tịch, tuy rằng đã từ chỗ bác sĩ biết nàng không có gì trở ngại, nhưng cứ hộc máu như vậy cũng không phải tướng trường thọ.

Hắn nhớ ngày hôm qua bác sĩ làm kiểm tra xong, lúc gần đi nói với hắn.

【Thân thể tiểu thư thoạt nhìn là khỏe mạnh, nhưng mỗi khi cảm xúc kích động liền lặp lại.】

【Cái gì có thể chiều theo, vẫn nên chiều theo.】

Đoạn Tri Hành hỏi bác sĩ, cái gọi là chiều theo, rốt cuộc tới trình độ nào?

Bác sĩ tựa như nói giỡn đáp.

【Chỉ cần địa cầu không nổ tung, cái gì cũng có thể cho.】

Đoạn Tri Hành đặt văn kiện trên bàn, kêu Thất Tịch xem qua.

Thất Tịch nhìn đống văn kiện dày như sách y học liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Nàng miễn cưỡng xem một lần, không có gì thiếu cân thiếu lượng, liền ký tên.

"Muốn điều động số tiền lớn như vậy cần có thời gian, trễ nhất cuối tháng, tiểu thư có thể nhận được chuyển khoản."

Đoạn Tri Hành nói xong, liền đứng dậy, chờ để đưa Thất Tịch đến nhà ăn.

Hai người dọc đường không nói chuyện. Bình thường Thất Tịch vì không OOC, đều im lặng, nhưng Đoạn Tri Hành sẽ nói.

Hắn thường nói những chuyện như: sáng sớm nhìn thấy trên ngọn cây có một con chim non phá trứng chui ra, hôm nay trong bếp nấu món gì, đối với thân thể Thất Tịch có lợi không, gần đây đội thợ may vừa đưa tới danh mục kiểu dáng váy áo mới, có chất liệu cùng màu sắc gì phi thường sấn với Thất Tịch.

Hầu như thành một thói quen.

Trước đó, Thất Tịch coi đó như là một phần phẩm cách hoàn mỹ vô khuyết của Đoạn Tri Hành. Hiện giờ đột nhiên không nghe gì, Thất Tịch nhịn không được quay đầu nhìn Đoạn Tri Hành một cái.

Thất Tịch sắm vai ác, nhưng bản chất không thật sự ác độc.

Nàng cảm thấy, có khi nào hành vi ngày hôm qua của nàng đã làm tổn thương Đoạn Tri Hành.

Ý của Đoạn Tri Hành tóm lại cũng không phải xấu.

...Cùng lắm thì tìm cơ hội an bài cho hắn cùng nữ chính chạm mặt nhiều chút.

Thất Tịch nghĩ tới kế hoạch bồi thường.

Chờ tới nhà ăn, Đoạn Tri Hành liền đi chuẩn bị bữa sáng, nhưng đồ ăn bưng lên, hắn lại không như dĩ vãng đứng ở nhà ăn chờ Thất Tịch ăn xong.

Thất Tịch không biết Đoạn Tri Hành bận cái gì, có lẽ là công vụ của công ty hắn.

Chỉ là Thất Tịch đang ăn, chợt cảm thấy gương mặt có chút nóng.

Đó là cảm giác bị người nhìn chăm chú.

Thất Tịch đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy người hầu chung quanh động tác nhất trí cúi đầu.

Đây là ý gì? Muốn tạo phản sao?

Ngón tay Thất Tịch khẽ run, cái muỗng va chạm vào đĩa đồ ăn, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Nàng còn chưa nói gì, đám người hầu liền triệt để trực tiếp xin tha.

"Thật xin lỗi tiểu thư! Chúng tôi không phải cố ý nhìn ngài! Chỉ là quản gia dặn dò, ngày hôm qua ngài hộc máu, lo lắng sáng nay sẽ ăn uống không tiện, mới kêu chúng ta chú ý!"

"Xin tiểu thư đừng tức giận!"

"Chờ thân thể ngài tốt lên, chúng tôi lại đi lãnh phạt!"

......Cũng có khả năng lúc lĩnh phạt lập tức đệ đơn từ chức.

Thất Tịch nhìn biểu tình thấp thỏm lo âu trên mặt những người đó, cảm thấy bọn họ thật sự suy diễn quá độ.

Không nghĩ tới, nàng chỉ có thể từ những người này tìm về tôn nghiêm và kiêu ngạo của một vai ác.

Thất Tịch buông muỗng, lấy khăn lau miệng, không nói một lời rời khỏi nhà ăn.

Bộ dáng giống như không có hứng thú đối với việc khiển trách.

Chờ Thất Tịch ra ngoài, nhóm người hầu mới ngẩng đầu, lau mồ hôi lạnh trên trán. Nếu Đoạn Tri Hành ở chỗ này, họ hoàn toàn không cần sợ hãi tiểu thư đột nhiên nổi điên.

"Sao hôm nay Đoạn quản gia không tới nhà ăn?"

"Đội tài vụ tìm hắn, đang ở phía sau đình viện."

Thất Tịch nghiêng đầu nghe người hầu nhỏ giọng nói. Tài vụ? Không lẽ văn kiện nàng ký có gì thay đổi?

♤♡◇♧

"Tri Hành, làm như vậy rủi ro thật sự quá lớn."

Một nhân viên tài vụ cùng Đoạn Tri Hành có quen biết đứng ở trong đình viện, nhìn bộ dáng bận bịu của Đoạn Tri Hành, thật sự sốt ruột thay hắn.

"Lo cái gì, công ty của tôi sẽ không phá sản."

Đoạn Tri Hành cười một tiếng. Hắn đã hạ quyết tâm, Thất Tịch cũng ký văn kiện. Việc này đã định.

"Nói cho tôi biết, có phải anh đối với tiểu thư nhà anh có ý tứ gì không? Số tiền nhiều như vậy nói lót vào liền lót vào!"

Ngày hôm qua lúc tính tài sản, nhân viên tài vụ này cũng có mặt.

Hắn nghe thấy Thất Tịch muốn lấy ra số tiền lớn như vậy, đều cảm thấy hốt hoảng.

Tiền có nhiều cũng không thể tiêu xài lung tung, sợ không quá mấy năm liền một đồng cũng không còn.

Đoạn Tri Hành lưu lại ước chừng cũng vì muốn khuyên nàng, lại không biết vì sao, hôm sau hắn liền đáp ứng thỏa mãn yêu cầu của tiểu thư.

"Thật sự không phải lót vào toàn bộ." Đoạn Tri Hành chậm rãi tính toán:

"Tiểu thư mỗi năm có thể sử dụng 500 triệu, dư lại 2 tỷ, tôi và tiểu thư chia đều, mỗi người 1 tỷ."

Đây là Đoạn Tri Hành đêm qua cẩn thận tính toán lại tài sản của Thiệu Gia, rút ra một con số tương đối an toàn.

Như vậy, nếu về sau Thiệu Gia gặp mưa gió gì, chẳng sợ trước đó tiền đưa ra ngoài đều ném đá trên sông, dư lại vẫn đủ để chống cự.

"Chậc, rõ ràng không cần lo thì tốt rồi......" Nhân viên tài vụ lẩm bẩm.

"Tuy rằng tiểu thư luôn là bộ dáng bất kể hậu quả, nhưng biết làm như vậy là sai, lại không rên một tiếng, chính là hại tiểu thư."

Đoạn Tri Hành biết nhân viên tài vụ là lo cho hắn, liền giơ tay vỗ vai đối phương, mỉm cười ôn nhu.

"Tiền của tiểu thư hẳn là để đầu tư cho Sở Đao Minh. Người kia trong chuyện làm ăn cơ bản sẽ không mắc lỗi. Đây cũng coi như vốn đầu tư đầu tiên trong cuộc đời của tiểu thư, khó được có mối hời như vậy, không tham dự mới là có hại."

Nhân viên tài vụ thở dài. Hắn vẫn không thể thả lỏng, rốt cuộc số tiền quá lớn. Cho dù Đoạn Tri Hành là thần bút Mã Lương, viết xuống mấy con số 0 còn phải phí chút thời gian!

"Mặc dù cha mẹ anh chịu ân của Thiệu Gia, mấy năm nay cộng với số tiền này cũng trả hết rồi chứ."

Nhân viên tài vụ ám chỉ Đoạn Tri Hành bất cứ lúc nào cũng có thể chạy lấy người. Đoạn Tri Hành cũng hiểu.

Chỉ là......

"Tôi đã đáp ứng lão gia và phu nhân sẽ chăm sóc tiểu thư, cũng không cần được tạ ơn."

Những lời này của Đoạn Tri Hành hiển nhiên không làm nhân viên tài vụ tin tưởng, trước kia có lẽ bởi vì trách nhiệm, hiện tại thì sao?

Ở thời điểm một người chấp nhận trả giá quá lớn, liền phải một lần nữa suy tính động cơ thật là gì.

Ở phía sau 2 người, cách đó không xa, là một mặt tường trồng hoa, Thất Tịch đang giống như cây nấm ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích.

【Hửm? Họ nói tiền của ngươi là để đưa cho nam chính biến thái kia?】Trẻ Hư Hệ Thống nghi hoặc nghiêng đầu.

【Nhưng không phải ngươi chuẩn bị đưa tiền cho đầu trọc sao?】

Trên mặt Thất Tịch lộ ra nụ cười mệt mỏi.

Nàng phảng phất có thể nhìn thấy, tương lai sau khi 2 người kia biết hảo tâm tràn ngập thiện ý của mình bị phản bội, sẽ như núi lửa bùng nổ, rung động địa chấn cỡ nào.

【Thất Tịch: Ừ, cho nên tuyệt đối không thể làm Đoạn Tri Hành phát hiện......】

Đầu tư cho 'thương nghiệp quỷ tài', có tiền không kiếm, một hai phải đầu tư vào Sở Long!

Nếu thật bị phát hiện, Thất Tịch liền nói là xuất phát từ mục đích giúp đỡ người nghèo đi.

......Ai tin!

Mà ở bên kia, Sở Long ở các ngân hàng lớn đều vay mượn một vòng.

Từ ngân hàng cuối cùng ra tới, Sở Long ngồi hiên ngang trên siêu xe của mình, trên tay kẹp một cây thuốc lá chưa châm lửa.

Gâu Gâu Xấu Xa cũng ngậm cây tăm xỉa răng. Hai bên thể hiện không khí vai ác tràn đầy.

Siêu xe nổ máy vang dội, lại không lao như điên trên phố, mà phi thường tuân thủ luật giao thông ngừng đèn đỏ.

Sở Long cười lạnh một tiếng, người ngoài nhìn vào chỉ thấy như sát thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên.

Mà chỉ có Sở Long biết, hắn là cười khổ, cười bất đắc dĩ, cười do thói đời nóng lạnh.

Không mượn được tiền.

Sở Long chôn mặt vào trong tay, Gâu Gâu Xấu Xa cũng thở dài.

【Đáng giận! Đám ngân hàng không biết nghe được tiếng gió gì, không muốn cho ngươi vay số tiền lớn! May mắn còn có vị tân binh lợi hại kia, chúng ta mới trụ được!】

Sở Long thân kinh bách chiến, lúc này cũng bình tĩnh lại.

【Sở Long: Ừ, chỉ cần tiến vào cốt truyện hai bên giằng co, thì chúng ta vẫn tính như thắng lợi!】

Cùng lúc đó, tin nhắn của Thất Tịch tới.

【Tiền bối! Xin hỏi......có biện pháp gì bí mật chuyển khoản cho anh không?】

【Số tiền hôm bữa tôi nói có 1 tỷ do Đoạn Tri Hành ứng ra, nếu bị anh ta phát hiện tôi dùng tiền để làm gì liền không xong.】

Sở Long nhìn 2 tin nhắn, đột nhiên cảm thấy hiện tại vứt bỏ tôn nghiêm vai ác, lập tức log out cũng không phải không được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro