18
Trong giả thiết thế giới《Hào môn mỗi ngày sủng ái》này, làm gì có tiền nhanh nhất?
Mua bán đất.
Thượng tầng luôn có các hạng mục quy hoạch, thành thị vẫn chưa hoàn tất xây dựng. Những tòa lầu cũ chen chúc, đồng ruộng kéo dài bất tận, đoạn đường ven biển,...liền biến thành từng tấm vé số giá trị chục tỷ.
Nếu có thể ở trước khi chính phủ hoàn thành quy hoạch, trước tiên lấy giá thấp mua về khu vực bọn họ muốn, lại bán ra giá cao, lượng lời lãi có thể đạt được quả thực khó mà tưởng tượng.
Chỉ là vé số ai cũng có thể mua, lại có mấy ai trúng thưởng?
Muốn từ giữa thu lợi, quan trọng nhất chính là tin tức linh thông.
Sở Đao Minh có thể trước tiên mua miếng đất thành Nam kia, chính là do nắm rõ tình hình của gia tộc sở hữu miếng đất. Gia chủ gặp tai nạn ngoài ý muốn qua đời, con cháu trong nhà vì tài sản nháo đến túi bụi.
Hắn chào mời một mức giá không tồi, lại thả ra ngoài tin tức thành Bắc sẽ quy hoạch xây dựng bến tàu tại khu đô thị mới. Người trong gia tộc kia lưỡng lự một hồi, vẫn vì ích lợi trước mắt bán đất cho Sở Đao Minh.
Hiện giờ Sở Đao Minh phải đối phó Sở Long, nói thật, hắn cũng không đặc biệt để trong lòng.
Sở Gia phần lớn đều là yêu quái, cực giỏi xem mặt đoán ý.
Cùng người khác bàn chuyện làm ăn, cho dù đối phương đánh bàn tính bí ẩn cỡ nào, Sở Gia cách một cái Thái Bình Dương vẫn có thể nghe ngóng được.
Nhưng Sở Long tuyệt đối không cùng chủng loại với bọn họ.
Hắn quá ngu dốt, quá tham lam, bị dục vọng chi phối, nên thường xuyên làm ra những chuyện thiên lí bất dung.
Lúc này đây, Sở Đao Minh tất yếu phải cho Sở Long chút giáo huấn, không thể để hắn tiếp tục quấy lên sóng gió.
Chỉ là theo Sở Đao Minh biết, Sở Long ngay cả vốn liếng để đấu võ đài cũng không có. Chuyện này có lẽ nội trong mấy ngày là có thể chấm dứt.
"Đao Minh!" Thư phòng Sở Gia bị gõ vang, người tới là Yến Đồng - bạn tốt của Sở Đao Minh.
"Biết gì chưa? Sở Long vừa mua đất! Giá thu mua chính là 1 tỷ!"
Sở Đao Minh ngẩng đầu nhìn Yến Đồng, tựa như chưa nghe rõ:
"Hắn từ đâu ra tiền? Cộng cả vốn riêng, hắn chỉ có thể điều động nhiều nhất 300 triệu."
Yến Đồng cũng không thể tưởng tượng nổi: "Tiền của hắn giống như từ trên trời rơi xuống vậy!"
Sở Đao Minh cười, mở ra máy tính, đầu tiên là hỏi người quen, lại xem tin tức, sau đó mười ngón giao nhau, chậm rãi nói:
"Có người đầu tư cho hắn. Sau vũ hội đã có người tìm tôi đầu tư, khả năng Sở Long cũng gặp được cơ hội tương tự."
Yến Đồng đối với chuyện này khá khó hiểu:
"Người đầu tư cho hắn...chẳng lẽ là giám đốc nhà máy in tiền, sở thích là quăng tiền qua cửa sổ sao?"
Nhìn thế nào cũng thấy căn bản không thể kiếm lời!
"Mấy khu đất Sở Long mua thật ra cũng không tồi, nghe nói thượng tầng xác thật có ý định quy hoạch nơi đó..." Yến Đồng hơi lo lắng. Sở Đao Minh sẽ không lật thuyền trong mương đi.
Sở Đao Minh một tay nâng hàm dưới, khóe miệng lộ ra nụ cười tính kế.
"Tin tức về khu đất đó là do tôi tung ra. Còn giá trị thực tế thì......Ha ha."
Ngón tay Sở Đao Minh ở trên bàn phím bắt đầu thao tác. Hắn muốn tìm ra nguồn tiền của Sở Long.
"Đại ca không đáng lo, quan trọng là ai muốn giúp đỡ hắn, đối nghịch với tôi."
♤♡◇♧
Thất Tịch hôm nay ở đình hóng gió vừa dùng bữa trà chiều, vừa cầm di động chơi game. Lúc nhìn thấy tin nhắn Sở Long gửi tới, nàng phải hút 5 phút oxy trước, mới có thể tiếp tục xem xuống dưới.
Cho dù biết số tiền kia chỉ là một chuỗi con số trong sách, nhưng thực tế khi đụng vào, vẫn làm người ta tim đập gia tốc, toát mồ hôi hột.
1 tỷ a đại ca! Không phải 1 tệ!
Cuối tháng trước nhận được tiền, Thất Tịch liền cùng Sở Long thương lượng chuyển tiền thế nào.
Loại ngôn tình đời đầu này, lý giải chung cực đối với thương chiến chính là: đoạt con dấu đeo trên lưng quần, đạt được quyền khống chế công ty,...
Bởi vậy sẽ không có chiến lược kinh doanh gì phi thường chặt chẽ hay logic.
Trên mặt chữ chỉ đơn giản viết: 'Vai ác bí mật chuyển khoản một số tiền, lấy làm đầu tư dự trữ', nhưng thực tế thao tác lại không thể như thế.
Bởi vậy, Sở Long đã xài điểm công trạng, đổi một lần "Chuyển Khoản Bí Mật", cho dù là nam chính cũng tra không được nơi phát ra số tiền ở đâu.
Chỉ có thể đoán là tiền từ trên trời rơi xuống.
Nhưng "Chuyển Khoản Bí Mật" có hạn mức, mỗi lần tối đa chỉ chuyển được 1 tỷ.
Tuy rằng có thể sử dụng đánh chiết khấu, nhưng đối với Thất Tịch mà nói, có lẽ đây là chuyện tốt, bởi vì trong đó còn 1 tỷ của Đoạn Tri Hành.
Thất Tịch mới vừa chuyển 1 tỷ qua. Sở Long liền tiêu sạch trong vòng một ngày.
Sở Long tự tin tràn đầy:【Tôi đã hỏi thăm rồi, 3 miếng đất mua hôm nay đều là những khu mà Sở Đao Minh muốn đầu tư. Hắn nhất định phải tới cửa thỉnh cầu tôi, sau đó kích phát suất diễn tôi và hắn chính diện xung đột!】
Thất Tịch:【...Tôi không hiểu kinh doanh, tóm lại giống như trò Cờ Caro, tiền bối đã chặn hắn đi đường năm đúng không?】
Sở Long:【Không sai!】
Thất Tịch siết chặt di động. Vì đối kháng nam chính, số tiền ít nhất phải tốn nửa năm mới lấy được, một ngày liền bay mất.
Đây là việc mà vai ác phải trải qua ở trong quyển sách này sao?
Sao nàng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng!
Vừa lúc Đoạn Tri Hành bưng trà bánh tới, Thất Tịch liền làm như không có việc gì chơi di động, hỏi về mấy miếng đất Sở Long vừa mua.
Đương nhiên, Thất Tịch sử dụng phương pháp "lơ đãng nhắc đến".
"Nghe nói từ vùng duyên hải này cho tới ngọn núi kia chuẩn bị khai phá dự án gì rất hời...phải không?"
Đoạn Tri Hành nhìn thoáng qua địa hình. Phương diện này công ty hắn đương nhiên cũng có làm, chỉ là thấy thế nào thì giá trị khu vực kia đều không tính cao. Vùng duyên hải mặc dù vẫn có thể xây khách sạn, resort nghỉ dưỡng, nhưng tóm lại kiếm không nhiều lắm.
Đoạn Tri Hành thành thực nói ra cái nhìn của mình, liền thấy Thất Tịch trắng bệch mặt.
"......Tiểu thư?"
Thất Tịch ha hả cười: "A, không có gì, chỉ hỏi một chút, chẳng phải tôi cũng đang có dự định đầu tư sao?"
Trên thực tế, Đoạn Tri Hành nắm được dòng tiền lưu động trong tay Thất Tịch.
Nhưng hắn chỉ biết tài khoản của Thất Tịch đột nhiên thiếu bớt 1 tỷ, hướng đi lại không rõ.
Nếu là chuyển cho Sở Đao Minh, không lý nào không tra được.
Mới đầu Đoạn Tri Hành còn nghĩ đến những khả năng tệ hơn, như đầu tư vũ khí, buôn lậu, đánh bạc quốc tế...Nhưng tiểu thư không có cơ hội tiếp xúc với mấy thứ kia. Vừa nãy nhìn bản đồ địa hình trên di động Thất Tịch, trong lòng hắn liền dâng lên dự cảm bất an.
Chuyện Sở Long vừa xuất 1 tỷ, bất cứ ai tai mắt linh thông trong giới đều đã biết.
Đoạn Tri Hành không rõ Sở Long có chính xác bao nhiêu tiền trong túi, nhưng tiểu thư thiếu mất 1 tỷ là thật sự.
Nhớ tới ngày đó, trong vũ hội Sở Gia, hắn đi hái Tường Vi trở về, tiểu thư liền biến mất khỏi phòng khách, hỏi một người hầu mới biết tiểu thư đã tới phòng giải trí, còn cùng Sở Long ở chung.
Tuy Đoạn Tri Hành không tìm được tiểu thư ở đó, nhưng chuyện này luôn là một nghi hoặc trong lòng hắn.
"Tiểu thư có biết, khu vực ngài vừa nhắc tới có một phần đất đã bị Sở Long tiên sinh mua không?"
Thất Tịch thần sắc bình tĩnh: "A? Phải không? Vậy hắn thật đúng là ngốc X."
Đoạn Tri Hành không tán đồng nói: "Tiểu thư......không được nói tục."
Thất Tịch muốn cắn người.
Được, được lắm, đầu tư thất bại, sớm liền chơi xong.
Đây chẳng khác nào chơi cờ tỷ phú, những người khác tùy tiện ném xúc xắc cũng ra chỗ tốt, mà phía mình vĩnh viễn chỉ kém một chút may mắn.
Mọi ô phía trước đều bị người khác thu mua, phí thông hành một lần hai mươi vạn, chưa đi hết một vòng liền táng gia bại sản.
"Đoạn Tri Hành, số tài khoản ngân hàng của anh là gì?" Thất Tịch ngữ khí nhàn nhạt.
Đoạn Tri Hành nghi hoặc: "Tài khoản của tôi?"
"Ừ, tiền trong tay tôi có 1 tỷ là của anh." Thất Tịch quay đầu lại, khẽ nâng cái cằm tinh xảo:
"Đừng phủ nhận, tôi chỉ thích dùng tiền của tôi, anh lấy về đi."
Bị phát hiện.
Đoạn Tri Hành thở dài, nghĩ thầm về sau muốn bàn chuyện gì, nhất định phải vào trong thư phòng rồi nói. Hắn mỉm cười tiến lại gần Thất Tịch:
"Tiểu thư, đây là tôi tự nguyện."
"Bớt dong dài! Rốt cuộc tôi là chủ nhân hay anh là chủ nhân. Một quản gia còn muốn cho chủ nhân phát tiền lương?! Thật to gan!"
Thất Tịch ngữ điệu hung dữ, nhưng Đoạn Tri Hành không sợ.
"Tôi tin tưởng tiểu thư có thể phát triển nó."
Đoạn Tri Hành ngoài miệng nói vậy, trên thực tế đã tính toán làm thế nào "thật tự nhiên" giới thiệu cho Thất Tịch vài mối đầu tư.
Nghĩ đến 1 tỷ bị Sở Long lãng phí, trái tim Thất Tịch đầy cay đắng, không khỏi hỏi:
"Phát triển thế nào?"
Đoạn Tri Hành bộ dạng như "ngài rốt cuộc lòi đuôi", mỉm cười:
"Quả nhiên, 1 tỷ của tiểu thư là đưa cho Sở Gia đại thiếu sao?"
Thất Tịch phủ nhận: "...Không phải, tôi cũng đâu quen biết hắn."
Đoạn Tri Hành cười đến hai mắt đều híp lại, giấu ở sau thấu kính, không ai có thể phân biệt rõ ý tưởng chân thật của hắn:
"Gần đây có vài công ty khoa học kỹ thuật đang nghiên cứu phát minh dự án mới, tháng sau hẳn sẽ tung thành quả. Ngài hiện tại mua cổ phiếu, chờ đến tháng sau liền sẽ tăng gấp mấy lần, lúc đó bán ra là được."
Thất Tịch nghe xong, lập tức kêu Đoạn Tri Hành hỗ trợ thao tác. Đối với ý kiến của nam chính, nàng phi thường tin tưởng.
Mặc kệ nhiều ít, cần đem 1 tỷ kia kéo về một chút!
Thất Tịch đã giác ngộ. Tiền bối Sở Long tuy rằng ở phương diện khác kinh nghiệm tràn đầy, nhưng về mặt kiếm tiền, hắn...liền 5 điểm năng lực cũng không có.
Kéo được chút nào hay chút đó, thử xem!
Đoạn Tri Hành hỗ trợ Thất Tịch thao tác xong, cười nói:
"Bạn cũ của phu nhân sắp tổ chức một buổi biểu diễn ở Viện Ca Kịch Thành Phố, có gửi thư mời cho ngài."
Thất Tịch thật ra không có việc gì, chỉ là dù sao cũng phải đi gặp tiền bối Sở Long, không trực tiếp nói không yên tâm.
Đoạn Tri Hành thấy Thất Tịch gật đầu, liền trở về hồi đáp đối phương.
Chỉ là hắn vừa đi vừa nghĩ, xem ra cần giúp Sở Long một phen, nhưng là để lấy về 1 tỷ của tiểu thư. Lúc sau...Sở Long cần thiết phải vì lừa gạt tiểu thư mà trả giá.
Mùa xuân cỏ mọc xum xuê, xà trùng chuột kiến cũng ở trong đình viện sinh sôi.
Một hầu gái thấy trong bụi cỏ đột nhiên vụt ra một con rắn lục nhỏ, đang muốn thét chói tai, lại nghe tiếng xé gió truyền đến, mũi dao sáng như tuyết đã từ trên trời giáng xuống, cắm chặt vào đầu nó.
Đoạn Tri Hành mặc y phục quản gia màu đen từng bước một đi tới, giày da thủ công tinh xảo đạp lên mặt cỏ. Hắn khom lưng, rút ra dao găm ghim trên mặt đất, máu đỏ dọc theo mũi dao trượt xuống, nhỏ giọt ở lá cây xanh biếc.
"Ngày mai tôi sẽ gọi chuyên viên diệt côn trùng đến. Cô báo cho mọi người, mấy ngày nay đừng tới gần nơi này."
Hầu gái ngơ ngác gật đầu, chờ Đoạn Tri Hành đi xa, mới giơ tay vỗ ngực.
Bộ dáng khi nãy của Đoạn quản gia thật đáng sợ.
Còn nữa, con dao găm kia...là vẫn luôn giắt sau thắt lưng sao?
Hầu gái đã từng ở thời điểm Đoạn Tri Hành cởi áo khoác thấy qua, cũng hỏi con dao đó dùng làm gì.
Đoạn Tri Hành chỉ như nói đùa đáp "Là dao gọt hoa quả".
Hầu gái nhìn con rắn trên mặt đất, mặc dù cái đầu bị tổn hại, đuôi rắn còn nhẹ nhàng đung đưa, liền cuống quít xoay người chạy về nhà chính.
♤♡◇♧
Hai ngày sau, Thất Tịch xuất phát đi Viện Ca Kịch Thành Phố. Nàng hẹn Sở Long ở quán cà phê gần đó gặp mặt.
Trong khoảng thời gian này, Thất Tịch đã nói cho Sở Long, khu đất hắn mua kiếm không được tiền. Sở Long trầm mặc một ngày, theo sau là xin lỗi cùng kêu rên che trời lấp đất.
Thất Tịch xem tiền bối như vậy, không tiến vào văn Quỳnh Dao thật sự có chút nhân tài không được trọng dụng.
Chờ tới sân khấu ca kịch, vị nữ nghệ sĩ cũng là bạn cũ của mẹ Thiệu Thất Tịch ở trên sân khấu xa xa liền cười với nàng một cái, diễm quang bắn ra bốn phía.
Hôm nay là buổi biểu diễn độc tấu đàn violon, Thất Tịch mặc lễ phục dạ hội màu đen, ngồi ở hàng ghế đầu.
Buổi độc tấu này là tư nhân tổ chức, ai có thư mời mới được vào. Đoạn Tri Hành cũng chỉ đi cùng Thất Tịch đến ngoài cửa, Thất Tịch tự vào trong hội trường.
...Đây là chuyện tốt.
Thất Tịch nhìn sang khách khứa khác, cảm thấy mình hoàn toàn có thể nhân lúc nghỉ giữa giờ lặn mất, cùng Sở Long gặp mặt.
Chỉ là nàng ngồi một hồi, nhịn không được bắt đầu nghiêm túc nghe.
Khúc nhạc đầu Diệp Mạn diễn tấu là một khúc tự sáng tác về hồi ức khi còn nhỏ của bản thân ở viện mồ côi.
Âm rung trầm lắng mà da diết, tả cảnh đứa trẻ nhỏ đã một mình vượt qua vô số ban đêm mưa to rả rít. Âm huyền đột nhiên cất cao, lại là cảnh có người mở tung cửa sổ mà đến, mang đứa trẻ hòa nhập vào ánh mặt trời.
Một chuỗi âm phù nhẹ nhàng từ đàn violon trút xuống, tượng trưng cho ký ức thơ ấu vui sướng của đứa trẻ cùng bè bạn.
Càng về sau, tiếng nhạc ngày càng trầm, ngày càng nhẹ, là gông xiềng vô hình của tuổi trưởng thành ở trên người dần nhiều hơn, nặng nề hơn. Cuối cùng, mọi bạn tốt thuở xưa đều đường ai nấy đi, không còn gặp lại.
Cuối cùng, giữa âm khúc luôn có khoảng 3 giây tĩnh lặng, bởi vì cặp âm phù luôn có đôi có cặp kia, đã trống vắng một âm.
♤♡◇♧
Nghỉ giữa buổi, trong lòng Thất Tịch giống như bị tảng đá đè ép. Nàng đứng lên, đi về phía cửa hông, lại ở hành lang dài vắng vẻ chạm mặt Diệp Mạn.
"Biết ngay mà, nha đầu chết tiệt, chỉ 2 tiếng đồng hồ cũng không ngồi yên được."
Thất Tịch: ???
Khóe mắt Diệp Mạn đã có nếp nhăn, nhưng lúc mắng chửi người vẫn phong tình vạn chủng.
"Còn ghim chuyện trước kia bị dì đánh mông sao? Ta khác với bà ấy, luôn không nỡ quản giáo con mình. Trẻ con không ngoan phải bị đánh, lúc lớn lên mới sẽ không biến thành cái dạng này."
Diệp Mạn nhìn Thất Tịch từ trên xuống dưới, rất bất mãn đối với sắc mặt tái nhợt và thân thể gầy yếu của nàng.
"Sau khi cha mẹ con qua đời, dì đã muốn đón con về ở chung. Nhưng nha đầu ngươi chết sống không chịu. Vị quản gia trong nhà kia lại có thể từ chức bất kỳ lúc nào, về sau còn ai chiếu cố? Gần đây có phải 2-3 tháng cũng không ra khỏi nhà một chuyến đúng không? Hoạt động ít như vậy, sao thân thể có khả năng tốt lên được!"
Muốn nói ngay từ đầu Thất Tịch còn không rõ, hiện tại đại khái đã hiểu.
Vị này quả nhiên là bạn tốt của mẹ Thiệu Thất Tịch, còn nghĩ tới muốn đón Thiệu Thất Tịch về nhà nuôi dưỡng. Đáng tiếc, hình tượng của Thiệu Thất Tịch là duy ngã độc tôn, không nghe lời ai.
Cho dù là thiện ý, Thiệu Thất Tịch phỏng chừng cũng hận chết vị bạn tốt này.
"Liên quan gì đến dì." Thất Tịch lạnh lùng nói, quay đầu muốn đi.
"Hôm nay tại chỗ ngồi của nha đầu ngươi cần thiết có người ngồi, bằng không đừng trách ta tìm người đi bắt ngươi." Diệp Mạn lạnh lùng nói.
Bước chân Thất Tịch khựng lại. Nàng không thể bị bắt, nếu kinh động Đoạn Tri Hành liền tiêu tùng.
Nàng quay đầu nhìn Diệp Mạn thật sâu, cứng đờ nói:
"Chỉ là đi WC."
Chờ Thất Tịch tới quán cà phê gần Viện Ca Kịch Thành Phố, thời gian nghỉ giữa buổi còn 10 phút.
"Tiền bối, trước khi chưa xác thực tin tức, ngàn vạn lần đừng mua đất nữa!" / "Cô biết không! Đoạn Tri Hành khi nãy vừa chỉ tôi cách mua đất!"
Thất Tịch cùng Sở Long còn chưa ngồi xuống, đã đồng thời mở miệng nói.
Chỉ là nội dung thực sự làm người ta chấn động.
"Đoạn, Đoạn Tri Hành chỉ điểm cho tiền bối sao?" Thất Tịch lắp bắp.
"...Tuy rằng là thư nặc danh, nhưng hệ thống kiểm tra đo lường ra, chính là hắn." Sở Long gật đầu, lúc hắn nhìn đến cũng đại kinh thất sắc.
"Đoạn Tri Hành muốn đối phó Sở Đao Minh sao? Trong nguyên tác tuy rằng có tình tiết nam chính vì ghen đả kích nam chính khác, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không cần tham dự vào cuộc chiến giành quyền thừa kế của Sở Gia a?! Hay do tôi không hề hay biết?" Thất Tịch vẻ mặt mờ mịt.
"Tôi còn tưởng đây là chiêu thức của cô, dùng nam chính đấu nam chính, lấy độc trị độc." Sở Long cũng mờ mịt.
Sở Long nghĩ đến một loại khả năng khác, kêu Thất Tịch đưa điện thoại cho hắn.
Gâu Gâu Xấu Xa rà soát qua, không phát hiện phần mềm gián điệp trong di động.
"Nếu không phải do Đoạn Tri Hành phát hiện kế hoạch của chúng ta, thật sự chỉ vì hắn chủ động muốn làm vậy?" Sở Long khó có thể tin.
Nói thật, hắn không dám tin Đoạn Tri Hành, nhưng tiền trong tay đã không nhiều lắm (bởi vì hành động ngu xuẩn của mình).
"Nên nghe theo hắn không?" Sở Long mười ngón giao nhau, ánh mắt nặng nề nhìn Thất Tịch, hiện tại hắn đã không có quyền lực tiêu tiền.
"Đất hắn giới thiệu giá bao nhiêu?" Thất Tịch hỏi.
"Một trăm triệu." Sở Long vươn một ngón tay.
Còn tính ở trong phạm vi có thể thừa nhận.
"......Về phần mua cổ phiếu, cái này thì có thể thử. Bởi vì tệ nhất chính là hắn cùng Sở Đao Minh cùng một giuộc, cố ý chỉnh anh."
Hai người nhất thời không nói gì, Thất Tịch lại hỏi.
"Hệ thống nói thế nào, có thể tin không?"
"Gâu Gâu Xấu Xa nói có thể tin, nhưng khu đất tiêu tốn 1 tỷ kia, nó cũng nói có thể kiếm được tiền......"
Sở Long gãi cái đầu sáng bóng của mình, thật sự không biết rốt cuộc ra vấn đề gì.
【Trẻ Hư Hệ Thống lần đầu phát biểu ý kiến quan trọng: Ta cảm thấy có thể mở công ty sản xuất kẹo que kiếm tiền!】
Không ai để ý nó.
"Mua đi!" Thất Tịch cuối cùng quyết định:
"Cùng lắm thì thất bại! Tin rằng về sau sẽ có tiền bối Xuyên Thư Cục khác tới rửa mối nhục cho chúng ta!"
Hai vai ác gật đầu thật mạnh. Thất Tịch liền phải đi về.
Chỉ là trước khi đi luôn dặn dò, nếu Sở Long muốn tiêu tiền, cần thông qua hai người thương lượng.
Ăn phải giáo huấn thảm thiết, Sở Long không hề phản đối.
"Tóm lại chúng ta cần thiết làm ra tiền!"
Âm lượng của Sở Long hơi lớn, đưa tới ánh mắt của những người khác trong quán cà phê.
Thất Tịch giơ tay che mặt, làm bộ không quen biết.
Chỉ là lúc Thất Tịch từ quán cà phê ra tới, lại bị bám đuôi.
Giữa thanh thiên bạch nhật, có người xấu?!
Thất Tịch đột ngột dừng bước, cẩn thận suy nghĩ...Không, trong quyển sách này, ngoại trừ nàng và Sở Long, còn có người xấu khác tồn tại sao?
Nàng quay đầu, liền thấy một nam nhân trung niên nho nhã mặc áo gió màu đen, mang mũ dạ đi phía sau nàng.
Thấy Thất Tịch quay đầu, vị kia liền cởi mũ dạ chào hỏi Thất Tịch:
"Chúc một ngày tốt lành, tiểu thư xinh đẹp."
"Tôi thấy ngài từ sân khấu ca kịch đi ra, hôm nay trong đó chỉ có một show biểu diễn...Ngài có thư mời của nghệ sĩ Diệp Mạn đúng không?"
Thất Tịch nhìn người nọ phong độ nhẹ nhàng, rất có trí thức.
Chỉ là hắn cũng đầu trọc, nhưng trên đầu không xăm hình, mà phía bên phải đỉnh đầu có một vết sẹo.
......Như là sẹo từ giải phẫu cách đây không lâu.
"Tôi, tôi là một người bạn cũ của Diệp Mạn, chỉ là bà ấy cảm thấy khả năng tôi đã chết, không gửi thư mời cho tôi. Tối hôm nay tôi phải bắt chuyến bay rời khỏi quốc gia này, thật sự muốn nghe lại tiếng đàn violon của bà ấy."
Nam nhân trung niên lộ ra ánh mắt khẩn cầu đối với Thất Tịch.
"Tiểu thư có thể nhường thư mời cho tôi không? Tiền, hoặc là thứ khác, cái gì tôi cũng có thể trao đổi."
Thất Tịch nhíu mày, cảm thấy quá kỳ quái.
"Hiện tại vẫn là thời gian nghỉ giữa buổi, ông có thể trực tiếp liên hệ Diệp Mạn. Bà ấy hẳn có thể tiếp điện thoại."
Nam nhân trung niên lắc đầu, trên trán ứa ra tinh mịn mồ hôi. Hắn giơ tay xoa xoa vết sẹo, giống như nơi đó vẫn còn đau.
"Tôi không muốn làm bà ấy biết tôi tới, chỉ ở một góc lắng nghe là được."
Nam nhân trung niên nhìn Thất Tịch vẫn lắc đầu cự tuyệt, nhịn không được nói:
"Có phải tiểu thư đang cần tiền gấp hay không? Xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén hai người nói chuyện. Chỉ là giọng của vị tiên sinh kia thật sự hơi lớn, tôi chỉ nghe loáng thoáng 'đất', ' một trăm triệu ' gì đó. Nếu là về bất động sản, tôi biết một nơi tháng sau chính phủ sẽ bắt đầu thu mua. Nguồn tin tuyệt đối đáng tin cậy, tiểu thư hẳn từng nghe qua tên tôi, Hoàng Sâm."
Thất Tịch chớp mắt.
Hoàng Sâm: "...Không biết có thể tìm trên mạng."
Thất Tịch lập tức lấy di động tìm kiếm, website đầu tiên chính là một trang wiki lý lịch có ảnh chụp.
【Hoàng Sâm — người thành phố A, xuất thân cô nhi, 40 tuổi trở thành Đại vương Điền Sản của nước C.】
Thất Tịch: !!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro