20
Mặc kệ là loại tiểu thuyết nào, vai chính đánh Boss đều theo trình tự từ nhỏ đến lớn.
Nếu vừa ra khỏi cửa liền gặp Ma Vương, không biết sẽ phải chuyển thế đầu thai bao nhiêu lần, ở trong địa ngục tu luyện hơn một ngàn năm, mới có thể gánh được độ khó này.
Đối mặt mức tiền tài chênh lệch toàn diện như vậy, người bình thường có khả năng đã từ bỏ.
Thời gian quá ngắn, phương pháp kiếm tiền lại quá ít, bỏ ra chi phí, lại chưa chắc thu về được bao nhiêu.
Sở Gia hôm nay cực kỳ yên tĩnh. Mọi người đều đã biết chuyện tốt Sở Long làm, cũng thay Sở Đao Minh đổ mồ hôi.
Sở Đao Minh lại như bình thường, sáng 6 giờ thức dậy, trước tiên ở sân huấn luyện đánh quyền anh, 8 giờ cùng bà ngoại Sở Vãn dùng bữa sáng.
Hắn vừa tắm gội, đuôi tóc còn hơi ướt. Màu da vốn trắng nõn ngâm qua nước ấm, liền nổi lên một chút đỏ ửng nhàn nhạt. Áo sơ mi trắng không như bình thường cài đến tận nút cao nhất, mà thả ra 2 viên, lộ xương quai xanh xinh đẹp. Đôi mắt như có ánh sáng lưu chuyển, thập phần gợi cảm.
Sở Vãn nhìn Sở Đao Minh còn có thể nhàn nhã giống như một con khổng tước xòe đuôi, biết hắn không chịu ảnh hưởng gì, tự dưng cảm thấy không thú vị.
"Chuyện của Sở Long...cháu đã biết chưa?" Sở Vãn nhàn nhạt mở miệng.
"Vâng." Sở Đao Minh gật đầu, khóe môi lộ ra nụ cười:
"Đại ca thật lợi hại."
"Cháu cũng biết, ta nói chuyện luôn giữ lời. Sở Long mà thắng, ta sẽ trao quyền gia chủ cho hắn."
Sở Vãn uống một ngụm sữa đậu nành, đang tịnh dưỡng nên đã bắt đầu giảm lượng cơm, buổi sáng cũng không ăn nhiều.
Sở Đao Minh mặc kệ Sở Vãn nói gì, ăn uống vẫn phi thường ngon lành.
"A...Nếu bị thua, xem ra cháu cũng chỉ có thể bị đuổi khỏi nhà."
Sở Đao Minh không chút để ý bóc một đĩa nhỏ quả hạch đưa cho Sở Vãn, nhìn bà ngoại nhe răng cười:
"Nếu đại ca vẫn kiên định không thay đổi mà đả kích cháu, phỏng chừng cháu sẽ rơi xuống cảnh ngộ không xu dính túi, đến lúc đó khả năng chỉ có thể tới bến tàu khiêng bao tải sống tạm."
Sở Vãn cười lạnh. Được lắm, còn có thể đùa giỡn, xem ra là có hậu chiêu.
Bữa sáng hôm nay Sở Đao Minh ăn vô cùng nhanh, như có việc gì gấp gáp.
Sở Vãn nhìn Sở Đao Minh dùng khăn lau miệng xong, liền lên lầu thay quần áo.
Chờ Sở Đao Minh lại xuống lầu, Sở Vãn đã ở trong phòng khách uống trà xem báo.
Mặc kệ là báo giấy hay báo mạng, nhiệt độ tin tức của Sở Long vẫn liên tục nóng bỏng.
Rốt cuộc ai cũng muốn có được vận may giống Sở Long. Rõ ràng là một nhị thế tổ lên không được mặt bàn của Sở Gia, hiện giờ lại nhảy thành nhân trung long phượng.
Sở Vãn đưa mắt từ báo chí sang Sở Đao Minh: "Oa!" một tiếng.
"Sửa soạn khoa trương lộng lẫy như vậy, đây là muốn đi đâu?"
Hôm nay Sở Đao Minh chọn một thân áo len cao cổ màu đen, bên ngoài khoác áo gió đen ôm sát dáng người, chất liệu cực kỳ đắt giá, phía dưới là quần tây ống suôn cũng màu đen, xứng một đôi giày da cập mắt cá, toàn thân không có vật phẩm trang sức dư thừa, chỉ đeo một khuyên tai bạc trắng, sấn đến thân hình càng thêm thon dài, giống như lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén lưu loát.
Nam tính bình thường ít khi nghiêm túc tân trang vẻ bề ngoài của mình. Bọn họ luôn cảm thấy "nội hàm" mà người khác nhìn không thấy càng quan trọng hơn.
Nhưng trên thực tế, đó là khinh thường người khác. Bản thân đều thu thập không sạch sẽ, còn không biết xấu hổ muốn người ta nghiên cứu nội hàm của mình?
"Đi thăm một vị tiểu thư mỹ lệ."
Sở Đao Minh mỉm cười với Sở Vãn, ánh mắt như xuân quang xán lạn, bước nhanh ra cửa.
"Đương nhiên, cháu đã hẹn trước, sẽ không làm tiểu thư khó xử."
-----
...Thất Tịch khó được rối rắm muốn chết.
Trong lúc nàng đang phiền não tiền nhiều như vậy phải xài thế nào, Sở Đao Minh muốn tới thăm.
Sở Đao Minh không có khả năng biết tài chính của Sở Long là do nàng cung cấp chứ?!
Mặc kệ biết hay không, Thất Tịch tuyệt đối không muốn chạm mặt Sở Đao Minh lúc này.
Nàng chỉ là một pháo hôi quan hệ không thân với hắn, thực sự không cần nhảy lên mặt bàn cùng nam chính đấu.
Đoạn Tri Hành nhìn thoáng qua lá thư Sở Đao Minh gửi, nói với Thất Tịch:
"Tiểu thư, ngài vẫn nên gặp Sở tiên sinh một mặt đi. Sở tiên sinh là tới đưa khúc phổ mà lúc phu nhân còn sống làm thất lạc bên ngoài."
Mẹ của Thiệu Thất Tịch tuy rằng là ca sĩ, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ soạn nhạc. Khúc phổ phần lớn để bán đấu giá, tiền thu được toàn bộ dùng làm từ thiện.
Bản tính độc chiếm của Thiệu Thất Tịch rất mạnh. Cái gì không phải của nàng, nàng muốn. Cái gì là của nàng, nàng càng muốn.
Huống chi khúc phổ?
Không biết thì thôi, hiện tại đưa tới cửa, lý nào còn đẩy ra ngoài?
"Cho hắn uống ly trà, rồi đuổi đi, tôi không gặp hắn."
Thất Tịch lạnh mặt, cúi đầu xem di động, tựa như trong đó có thứ gì cực kỳ quan trọng.
Đoạn Tri Hành biết Thất Tịch một khi đã quyết định sẽ không thay đổi, đành phải chờ Sở Đao Minh đến, tự mình chiêu đãi.
Bởi vì...nếu hắn đoán không sai, Sở Đao Minh tới Thiệu Gia hẳn còn mục đích quan trọng khác.
Chờ Đoạn Tri Hành ra khỏi phòng, tầm mắt Thất Tịch mới từ di động dời đi, trên màn hình là giao diện thua cuộc của game Đấu Địa Chủ.
...Khi nãy không nên chọn rủi ro đổi tăng gấp bội điểm! Bị người chia bài nổ chết!
Trước đó, tổng đài viên Xuyên Thư Cục liên hệ Thất Tịch, cũng khàn cả giọng mà bùng nổ.
Chờ phát hiện lộ tuyến cốt truyện của nam chính lại biến động, liền bị nghẹn một hơi.
Dựa theo nguyên tác, trong 6 tháng, vai ác chỉ như dao cùn cắt thịt, chậm rãi bị Sở Đao Minh đánh vào đáy vực, cuối cùng táng gia bại sản, có lẽ là ở bến tàu khiêng bao tải sống qua ngày, có lẽ là mai danh ẩn tích.
Nhưng ai ngờ vai ác bây giờ có chí tiến thủ như vậy, quả thực là kỳ tài, trực tiếp làm ra 20 tỷ.
Như vậy, phản ứng dây chuyền chính là...... Xuyên Thư Cục cũng không biết nam chính muốn làm gì kế tiếp mới có thể cứu vãn tình thế.
Nếu nam chính thật sự phản kích thất bại, ha ha, Xuyên Thư Cục cự tuyệt nghĩ tiếp.
Tạo nghiệt, chỉ có thể một lần nữa đảo ngược thời gian!
Trước kia Xuyên Thư Cục lo vai ác quá yếu, quyển sách này không tiến triển được, hiện tại vai ác quá mạnh, vẫn lo quyển sách này không tiến triển được!
Lúc sau, tổng đài viên của Xuyên Thư Cục nhận được điện thoại do Sở Long gọi tới, nói hết thảy trách nhiệm là về hắn, đừng khó xử một tân binh.
Nghe câu nói kia, dù cho tiền bối Sở Long gây ra nhiều chuyện làm Thất Tịch tăng huyết áp như vậy, nàng cũng không khỏi mát lòng mát dạ.
Chờ dưới lầu truyền đến tiếng thắng xe ô tô rất nhỏ, Thất Tịch đi đến cửa sổ phòng bên, nhìn xuống dưới.
Sở Đao Minh tuy rằng trẻ tuổi, nhưng xe của hắn không giống như những thiếu gia nhà giàu khác, thích ngồi siêu xe thể thao cháy phố.
Chiếc xe Sở Đao Minh dùng để ra ngoài là chiếc hắn mua bằng tiền tự mình kiếm được lần đầu tiên ở thời thiếu niên, không quá bình dân, cũng không tính đặc biệt sang quý.
So với giá trị con người của Sở Đao Minh mà nói, hình như có chút không tương sấn.
Chờ Sở Đao Minh từ ghế lái bước xuống, mới phát hiện hôm nay hắn một mình tới.
Không có quản gia, cũng không có người hầu đi cùng.
Sở Đao Minh đứng dưới bậc thang dẫn vào nhà chính Thiệu Gia, đầu tiên mỉm cười đánh giá một vòng đình viện, sau đó như cảm giác được cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.
Lầu hai có một khung cửa sổ đang mở, chỉ là còn che màn, nhìn không thấy bóng người.
"Sở tiên sinh."
Đoạn Tri Hành từ nhà chính Thiệu Gia đi ra, vừa ngước mắt, liền thấy được Sở Đao Minh ôm bó hoa đứng dưới bậc thang.
Ít có nam tử cùng hoa tương sấn, Sở Đao Minh tính như một trong số đó.
Thanh niên mặc y phục đen ôm sát dáng người, trong tay ôm bó Tường Vi trắng thoạt nhìn như còn đọng sương sớm...Không, điểm xuyết trên cánh hoa mượt mà là trân châu và kim cương vụn lấp lánh.
Đây không chỉ là một bó hoa, càng như một hộp châu báu thu nhỏ.
Thanh niên tay ôm bó hoa lưu quang lộng lẫy, càng tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ ưu nhã.
Thất Tịch nhìn Sở Đao Minh qua khe hở bức màn, nhất thời bị vẻ mỹ lệ vô biên kia làm lóa mắt.
Chờ Sở Đao Minh đi theo Đoạn Tri Hành vào trong, Thất Tịch xoay người, mở cửa phòng chủ nhân, lặng yên không một tiếng động hướng xuống dưới lầu.
Nàng sẽ không gặp Sở Đao Minh, nhưng nàng muốn biết Sở Đao Minh tới có phải chỉ như hắn nói là để đưa khúc phổ, hay còn vì chuyện khác.
Đoạn Tri Hành dẫn Sở Đao Minh đến phòng khách, lụa trắng rèm châu buông xuống, Tường Vi trắng vây quanh, hương vị hồng trà ưu nhã quét qua chóp mũi. Sở Đao Minh có thể tưởng tượng bình thường Thất Tịch như thế nào ở chỗ này dựa vào gối mềm nhàn nhã uống trà.
Sở Đao Minh nhìn một vòng phòng khách, không nhìn thấy thân ảnh Thất Tịch.
Đoạn Tri Hành đặt trà bánh xuống bàn, lễ phép cười:
"Hôm nay tiểu thư thân thể không khoẻ, tuy rằng tiểu thư rất muốn gặp mặt để cảm tạ việc ngài đem khúc phổ phu nhân lưu lạc bên ngoài tìm về, đáng tiếc sáng nay liền nóng sốt, thật sự không thể tự mình tiếp đón."
Trên mặt Đoạn Tri Hành gãi đúng chỗ ngứa lộ vẻ sầu lo, than nhẹ một tiếng:
"Tiểu thư nói, chờ thân thể tốt hơn, nhất định sẽ tự mình nói lời cảm tạ."
Thất Tịch đứng ngoài hành lang, cách phòng khách một ô cửa sổ, bị kỹ thuật diễn của Đoạn Tri Hành làm chấn động.
Xem ra Đoạn Tri Hành không phải không biết nói dối. Cảm xúc thể hiện chân thật đến nỗi làm Thất Tịch cũng tin mình là một hiếu nữ lương thiện, dù ốm đau trên giường, hơi thở mong manh, vẫn nhớ mong di vật của mẹ.
Sở Đao Minh kinh ngạc một hồi, chậm rãi mở miệng:
"Thiệu tiểu thư còn trẻ, chỉ cần chú ý điều trị, thân thể nhất định sẽ khá lên. Nhà tôi có quen biết vài bác sĩ giỏi, nếu Thiệu tiểu thư cần, tôi nhất định đưa phương thức liên hệ."
Đoạn Tri Hành mỉm cười: "Sở tiên sinh thật thiện lương hào phóng."
Sở Đao Minh mỉm cười: "Không có gì, chỉ là xuất chút lực nhỏ."
Thất Tịch nhìn 2 nam chính lời qua tiếng lại, mặt mày mỉm cười khách sáo lẫn nhau.
Trên đời này nếu có trận đấu khách sáo, hai người họ nhất định có thể chiến đến cuối cùng, tranh chức quán quân.
Sở Đao Minh uống ngụm trà, lại như đang nói chuyện phiếm kể cho Đoạn Tri Hành nghe quá trình tìm về khúc phổ.
"Đây là do một người bạn ở nước ngoài gần đây may mắn có được, sau khi tôi biết, liền thẹn mặt muốn lấy về."
Sở Đao Minh tựa vào lưng ghế, khóe miệng mỉm cười:
"Nước ngoài luôn chiếm hết tài nguyên. Quốc gia chúng ta cũng là một nước mới vừa phát triển kỹ thuật cao. Công ty kỹ thuật một khi dự tính hướng ra quốc ngoại đều sẽ chịu ngành sản xuất bên ngoài đả kích. Nhưng một khi tìm được cánh cửa đột phá, là có thể nhận được đơn đặt hàng đến từ các nơi trên thế giới. Đây mới là phương hướng công ty quốc nội nên đi trong tương lai."
Thất Tịch dựng lên lỗ tai, cảm thấy lời này có chút ý tứ.
Một hầu gái từ đầu hành lang khác đi tới, thấy Thất Tịch, theo bản năng muốn gọi "Tiểu thư", lại thấy thần sắc Thất Tịch có chút hoảng loạn, liên tục xua tay, ngón tay mảnh khảnh mềm mại ấn trên cánh môi hồng nhạt, ý bảo đối phương đừng lên tiếng.
Hầu gái lập tức im miệng, chỉ là nàng nhìn Thất Tịch vẫn luôn đứng bên cửa sổ, liền lặng yên không tiếng động đi mất.
Lúc trở lại, bên cạnh hầu gái ban nãy còn 2 hầu gái khác. 3 người tay chân nhẹ nhàng kê cho Thất Tịch một bàn trà nhỏ, một băng ghế mềm, cũng ở trên bàn bày một ấm trà, lúc này mới khom người lui ra ngoài.
Thất Tịch yên lặng ngồi xuống, trong tay cầm tách trà nóng hầm hập ấm tay.
Mà trong phòng khách đã an tĩnh hồi lâu.
Đoạn Tri Hành trực tiếp hỏi: "Ý của Sở tiên sinh là?"
Sở Đao Minh đứng lên, hướng về phía Đoạn Tri Hành vươn tay:
"Chỗ tôi có một dự án kỹ thuật thuỷ lợi mới, rất thích hợp mở rộng ra nước ngoài. Nhìn tới nhìn lui, trong các công ty quốc nội, chỉ có Đoạn tiên sinh đủ năng lực đưa dự án này tiến xa hơn."
"Tôi chính là vì chuyện này tới cửa thăm hỏi. Bản kế hoạch liên quan và đánh giá thực tiễn đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Đoạn tiên sinh có thể đến kiểm chứng bất kỳ lúc nào, xét xem mối đầu tư này có đáng giá hay không."
Nghe xong Sở Đao Minh nói, Thất Tịch thiếu chút nữa bị nước trà làm phỏng miệng.
Nam, nam chính thật quá quỷ kế đa đoan!
Chỉ nghe thôi đã khiến người ta cảm thấy thực đáng giá đầu tư, được chứ!
Đoạn Tri Hành lại quỷ dị trầm mặc một hồi. Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, công ty đa quốc gia của hắn xác thật cần sáng lập thêm nghiệp vụ, mới có thể nâng cao một bước.
Nhưng mà......
Đoạn Tri Hành theo bản năng nâng tay đẩy mắt kính.
Sở Đao Minh là vì đấu đá Sở Long, cùng Sở Long phân cao thấp mới đến bàn chuyện hợp tác với hắn.
Một khi Sở Đao Minh kiếm tiền, Sở Long vì tranh đoạt vị trí người thừa kế, tất nhiên sẽ tăng giá đầu tư.
Tiền của Sở Long chính là tiền của tiểu thư.
Sở Long đầu tư thất bại = Tiểu thư mất tiền.
Đoạn Tri Hành khó được lâm vào rối rắm, mặc kệ thế nào, cần bài trừ cục diện bế tắc, đầu tiên phải lấy tiền về cho tiểu thư mới được.
"Sở tiên sinh làm vậy, không cảm thấy rủi ro quá lớn sao?" Đoạn Tri Hành ý đồ kéo dài thời gian.
"Không còn cách nào, Đoạn tiên sinh hẳn cũng biết, gần đây tôi bị đại ca đè nặng đánh." Sở Đao Minh cười tủm tỉm, thần sắc lại không có nửa điểm tức giận:
"Đành phải đi một nét bút nghiêng, nghĩ thêm nhiều biện pháp khác nhau. Ai mà ngờ đại ca nhà tôi lại có giao tình với Đại vương điền sản Hoàng Sâm, thật sự ngoài dự đoán."
Thất Tịch yên lặng ngẩng đầu nhìn trời, không chỉ có hắn, trước khi Hoàng Sâm tìm tới, nàng cũng không thể dự đoán được.
Chờ xong việc, Thất Tịch cũng suy nghĩ cẩn thận, vì sao Hoàng Sâm chỉ tìm nàng? Lúc ấy Viện Ca Kịch không phải còn khách khứa khác sao?
Nhưng chỉ có nàng lúc nghỉ giữa buổi rời đi Viện Ca Kịch, bị Hoàng Sâm ôm cây đợi thỏ vừa vặn bắt được.
Mà nàng rời khỏi viện ca kịch, đúng là vì cùng Sở Long thương lượng kế hoạch tiếp theo.
Quả thực là định mệnh!
Thấy Đoạn Tri Hành tựa như có khó xử, Sở Đao Minh cũng không thúc giục, một lần nữa ngồi xuống, uống ngụm trà.
"Đoạn tiên sinh, không vội, cho dù việc này có thành công hay không, tôi luôn có thành ý cùng ngài hợp tác."
Sở Đao Minh nhìn bó hoa đặt ở một bên, thần sắc ôn nhu.
"Nếu tiện, có thể mong ngài đưa bó hoa này cho Thiệu tiểu thư không? Hiện giờ cô ấy đang bệnh, nhìn đến hoa tươi biết đâu có thể làm tâm tình vui vẻ hơn một chút."
Đoạn Tri Hành gật đầu, cầm bó hoa rời khỏi phòng khách.
Bước chân của hắn không giống bình thường không nhanh không chậm, mà như vội vã muốn đi làm chuyện gì.
Sở Đao Minh vẫn ngồi tại chỗ uống trà. Hắn ngửi đủ hương hồng trà thanh nhã, liền nhẹ nhàng buông xuống tách trà bằng sứ tinh xảo.
Sau đó hắn cúi đầu, từ túi áo khoác lấy ra một hộp nhung màu đen, kích thước xấp xỉ cỡ bàn tay, bên trong không biết đựng cái gì.
Gió xuân từ ngoài cửa sổ thổi vào, bức màn lụa trắng lay động, như biển mây sóng gió trong mộng.
Sở Đao Minh giơ tay nhấc lên tấm màn, chậm rãi đi tới ô cửa sổ bên phải phía trước.
Dinh thự Thiệu Gia xây theo kiến trúc phương Tây. Cửa sổ không phải loại sát đất, mà là cửa sổ cổng vòm, ô cửa độ cao khá lớn, làm bên dưới vừa đủ cho một người đứng.
Thất Tịch nghe Đoạn Tri Hành rời đi, đang muốn đặt tách trà xuống, trở về phòng mình, lại nghe cửa sổ trên đầu lay động.
Cửa kính đang mở phân nửa bị người từ trong hướng ra ngoài chậm rãi đẩy ra, theo sau, một sợi tóc giống như tơ lụa dừng ở trên vầng trán tuyết trắng của Thất Tịch.
Người này như từ trong ảo mộng mờ mịt đi tới, tuấn mỹ tú nhã, tóc dài cập vai, trên người mang theo hương thơm như cỏ cây được sương mai tưới mát, hoa rơi trên mái đình, hay như mưa bụi mênh mông của phương nam.
Hắn tựa vào bệ cửa sổ, cúi đầu nhìn Thất Tịch ngồi bên dưới, bờ môi hình dạng duyên dáng hơi cong lên, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
"Thiệu tiểu thư sao lại ngồi ở chỗ này? Hành lang gió lớn, vẫn là vào trong đi?"
Sở Đao Minh hoàn toàn đã quên Đoạn Tri Hành vừa diễn tả một tràng Thất Tịch ốm đau trên giường, ngồi dậy cũng không nổi, mà chỉ như ngẫu nhiên gặp được chủ nhà, gương mặt tràn đầy ý cười tự nhiên nhiệt tình.
Thất Tịch mím môi, cảm thấy tố chất tâm lý của vị nam chính này thật sự ổn định, cứng cỏi.
Nếu nàng đột nhiên phát hiện mình bị lừa, trên mặt nhiều ít sẽ mang theo vài phần kinh ngạc.
Thất Tịch buông tách trà, không rõ lắm hỏi:
"Sao anh biết tôi ở đây?"
Sở Đao Minh ngượng ngùng giơ tay cọ qua chóp mũi, tuy rằng không cố ý, nhưng nhiều ít có chút mạo phạm.
"Tôi ngửi được."
Thất Tịch: ???
"Động tĩnh của Thiệu tiểu thư rất nhẹ, nơi này cách âm cũng không tệ, chỉ là lần trước cùng tiểu thư ở chung, tôi ngửi qua hương khí trên người của cô."
Sở Đao Minh híp mắt, như đang suy nghĩ nên hình dung thế nào.
"Hơi giống Tường Vi trắng còn đọng sương mai."
Ngọt ngào thanh thoát, lại mang theo chút đắng.
Thất Tịch giơ tay ngửi cổ tay mình, hoàn toàn không ngửi được hương khí thần kì mà Sở Đao Minh nói.
'Hắn không phải từ chó đầu thai đi', ánh mắt Thất Tịch lộ ra ý này.
Sở Đao Minh lập tức giơ tay thề: "Đây là trời sinh, tuyệt đối không cố ý giành nghề của chó."
Chỉ là ngồi ở phòng khách không lâu, cùng Đoạn Tri Hành bắt đầu nói chuyện, gió bên ngoài thổi vào, nhè nhẹ từng đợt cứ mang theo một chút hương khí quen thuộc.
Mới đầu, Sở Đao Minh tưởng là từ Tường Vi trắng bài trí trong nhà, nhưng luôn nhạt hơn một chút.
Không phải hương thơm ngọt ngào mê người, rồi lại thoang thoảng e lệ.
Bản thân hắn cũng không phát hiện, bình thường lúc trên bàn đàm phán, hắn luôn không nhanh không chậm, nắm chắc tiết tấu, nhưng thời điểm cùng Đoạn Tri Hành nói chuyện, lại nhanh như vậy tiến vào chủ đề, không cho người ta có đường giảm xóc.
Chờ nói xong, Sở Đao Minh mới cảm thấy có gì không đúng, nhưng đã không thể thu về.
Chờ Đoạn Tri Hành rời khỏi, hắn lại sốt ruột đi tới bên cửa sổ nhìn xem.
May mà người thật sự ở chỗ này.
Sở Đao Minh đưa ra cái hộp vải nhung màu đen trong tay, cười nói:
"Hôm nay tới thăm Thiệu tiểu thư, ngoại trừ hoa, còn có cái này."
Thất Tịch nhướng mày: "Người anh muốn thăm không phải Đoạn Tri Hành sao? Tôi chỉ là nhân tiện đi."
Sở Đao Minh cũng không xấu hổ, bởi vì hắn thật sự tính toán như vậy.
"Làm ăn là làm ăn, thăm hỏi là thăm hỏi, đây là hai việc khác nhau."
Thất Tịch nhìn cái hộp nhung kia, không tiếp nhận, ánh mắt lộ vẻ do dự.
"Trong này là gì?"
"Quà tặng cho Thiệu tiểu thư. Nếu cô không muốn, cứ nhìn một cái trước, được không?" Sở Đao Minh mỉm cười, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt càng tươi đẹp.
Thời điểm nam chính ngôn tình đời đầu muốn dụ dỗ người khác, luôn có rất nhiều biện pháp.
Lúc Thất Tịch tiếp nhận, còn nghĩ đây cũng không tính nàng nội tâm không kiên định, đều do Sở Đao Minh có ý định câu dẫn!
Thất Tịch chậm rãi mở ra hộp quà bằng vải nhung, bên trong là chuỗi vòng cổ trân châu, phối mặt dây hình một đóa Tường Vi trắng nạm kim cương.
Vòng cổ là loại ngắn, chiều dài chỉ hơn chu vi cổ một chút, mặt dây vừa vặn dừng ở giữa xương quai xanh.
Thất Tịch vừa nhìn liền cảm giác rất đắt tiền, cho dù có thỉnh cầu với Đoạn Tri Hành, Đoạn Tri Hành xem như quản gia Thiệu Gia, muốn kéo quan hệ tốt với cố chủ của Đoạn Tri Hành đi nữa, lễ vật này có phải hơi quá hay không?
Thấy Thất Tịch biểu tình phòng bị, Sở Đao Minh ho nhẹ một tiếng:
"Bởi vì ngày đó tiểu thư kêu tôi ' Sở tiên sinh '."
"Cái gì?" Thất Tịch không rõ.
Sở Đao Minh mi mắt cong cong, thay Thất Tịch hồi ức:
"Ngày đó ở nhà kính gặp mặt, sau cùng, tiểu thư đã nói ' Sở tiên sinh, nếu ngài bận việc, tôi liền đi trước."
Thất Tịch gật đầu: "Có gì không ổn sao?"
"A, thật ra đại sư xem mệnh số cho tôi, kêu tôi ăn mặc như nữ lúc trước từng nói, trước khi quay về bộ dáng nam tử, không thể bị ai kêu ra thân phận thật, như vậy mới có thể giấu diếm được tai mắt ông trời sống sót."
Sở Đao Minh vẻ mặt nghiêm túc.
"Thiệu tiểu thư khi đó kêu tôi ' tiên sinh ', cách lúc tôi quay trở về nam trang còn 40 phút lẻ 5 giây."
Thất Tịch biến sắc, đây là ý gì, do nàng mà Sở Đao Minh bị đe dọa tính mạng???
Nhưng mệnh số này có phải tính hơi chi tiết quá hay không, thời gian từ nữ trang trở về nam trang còn phải chính xác đến từng giây!
Thất Tịch nhịn không được nói ra thắc mắc trong lòng.
Sở Đao Minh lập tức sang sảng cười, gương mặt bạch ngọc nhiễm lên đỏ ửng.
"Ha ha, đùa thôi. Thật ra đây là lần đầu tiên tôi tặng quà cho nữ tử, không biết nên đưa cái gì, bởi vậy mới tặng thứ mà trong ấn tượng của tôi tương sấn nhất với tiểu thư."
Là trân châu, kim cương, cũng là Tường Vi trắng ưu nhã trầm tĩnh.
"Xin đừng quá để ý, tới cửa làm khách, luôn cần phải biếu quà cho chủ nhà."
Thấy Thất Tịch vẫn muốn cự tuyệt, Sở Đao Minh lộ ra biểu tình đáng thương:
"Giữa tỷ muội với nhau không phải cũng sẽ tặng vật phẩm trang sức cho nhau sao?"
Tỷ, tỷ muội?!
Thất Tịch hoài nghi giới tính của Sở Đao Minh trong một giây.
Sau đó xoa xoa gân xanh thoáng hiện lên trên thái dương, hỏi:
"Vậy anh muốn trả lễ cái gì?"
Sở Đao Minh một tay chống bệ cửa sổ, động tác lưu loát nhảy tới trên hành lang chỗ Thất Tịch.
Thanh niên mạnh mẽ như hạc cách một cái bàn hơi khom lưng với Thất Tịch, làm ra nghi thức thân sĩ, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa, dừng ở hành lang trước Sở Đao Minh, hắn từ dưới nhìn lên Thất Tịch, nói.
"Tôi muốn...Thiệu tiểu thư cho phép tôi ở bên cạnh ngồi xuống, dùng một tách trà."
Đoạn Tri Hành không tìm được Thất Tịch ở phòng chủ nhân, xuống lầu lại nhìn thấy mấy hầu gái đứng ở ngoài hành lang dài giống như nhìn đến cảnh phim thần tượng gì làm tim người ta nai con chạy loạn, hai tay ôm mặt, phát ra tiếng hít khí.
"Quá soái quá soái quá soái!"
"Quá đẹp quá đẹp quá đẹp!"
"Rõ ràng chỉ là cùng nhau ngồi uống ly trà, so với trên TV còn rung động hơn!"
"Hy vọng Sở tiên sinh về sau thường tới!"
"Tiểu thư sẽ cùng Sở tiên sinh kết hôn sao?"
"Oa! Họ mới chỉ cùng nhau uống trà mà thôi! Cô chẳng lẽ thuộc loại người lần đầu tiên thân cận liền nghĩ đến về sau sinh mấy đứa con, gửi nhà trẻ nào rồi sao! Thật ra tôi cũng nghĩ vậy."
......
Nhóm hầu gái ríu rít, lại nghiệp vụ phi thường cao, vừa trò chuyện vừa chú ý không để khách nhân nghe thấy bọn họ đang nói gì.
Đoạn Tri Hành thở dài, khó trách tìm không thấy tiểu thư, thì ra là tự chui đầu vào lưới.
Đoạn Tri Hành từ bên cạnh nhóm hầu gái đi qua. Bọn họ nhất thời an tĩnh xuống, làm như không có việc gì lau cửa sổ, quét nhà, cắm hoa.
Chờ Đoạn Tri Hành đi rồi, lại bổ nhào vào một chỗ, chờ đợi cảnh phim thần tượng phát triển.
"Tiểu thư, không ngờ ngài đã có thể cố gắng đứng dậy gặp Sở tiên sinh một mặt. Phu nhân trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng."
Đoạn Tri Hành đi tới, lập tức bù đắp vào lý do viện cớ trước đó.
Đây chính là nam chính, ngay cả khi 'chỉ hươu bảo ngựa', mặt cũng không đổi sắc.
Thất Tịch tùy tiện gật đầu. Nàng buông tách trà trong tay, hơi nghiêng đầu với Đoạn Tri Hành:
"Sở tiên sinh phải về, anh đi tiễn."
Sở Đao Minh đứng lên tạm biệt Thiệu Thất Tịch.
"Chờ thân thể Thất Tịch tốt lên, tôi lại mời cô ra ngoài chơi."
Nghe Sở Đao Minh xưng hô, khóe mắt Đoạn Tri Hành hơi nhảy lên. Hắn một đường không nói chuyện, đưa Sở Đao Minh đến xe xong, mới mở miệng nói:
"Sở tiên sinh, về đề nghị của ngài, chờ tôi giải quyết một chuyện xong, sẽ lập tức liên hệ ngài."
"Có gì khó giải quyết sao? Nếu Đoạn tiên sinh nguyện ý, phía tôi có thể đưa ra thêm lợi ích cho ngài?" Sở Đao Minh tò mò chuyện mà đến Đoạn Tri Hành cũng cảm thấy khó giải quyết là chuyện gì?
Nghĩ đến tiểu thư nhà mình cùng địch thủ của Sở Đao Minh thông đồng làm bậy, Đoạn Tri Hành...nói không nên lời.
Tóm lại, để hắn giải quyết là được.
Đoạn Tri Hành lễ phép mỉm cười, liền như vậy nhìn xe của Sở Đao Minh rời đi, mới xoay người trở lại nhà chính.
Trong nhà chính, Thất Tịch đang đi trên hành lang dài, chuẩn bị về phòng, liền nghênh diện Đoạn Tri Hành.
"Tiểu thư, tôi đưa ngài về."
Đoạn Tri Hành đỡ lấy bàn tay Thất Tịch, lại là tư thế như hầu hạ Thái Hậu nương nương lên lầu.
"Tiểu thư và Sở tiên sinh hình như trò chuyện rất hợp ý." Đoạn Tri Hành mỉm cười, như vì Thất Tịch cảm thấy cao hứng:
"Còn trực tiếp gọi tên của ngài, có phải cũng hẹn ngài ra ngoài du ngoạn gì đó hay không? Nếu ngài muốn ra ngoài, tôi nhất định sẽ mau chóng vì ngài chuẩn bị tốt."
Thất Tịch nghe Đoạn Tri Hành nói, nghiêng đầu, dường như hơi khó mở miệng.
"Cũng không phải rất hợp, gọi tên của ta, hẳn là vì tỷ muội dễ dàng tình thâm đi."
Đoạn Tri Hành:...Hắn hoài nghi tiểu thư đang lừa gạt hắn.
Tuy nhiên, từ sau khi Sở Đao Minh xưng hô có chút vượt quá giới tuyến lúc nãy, khóe môi vẫn luôn mím chặt của Đoạn Tri Hành rốt cuộc thả lỏng.
Tới phòng chủ nhân, Thất Tịch chờ Đoạn Tri Hành đi ra ngoài, nhưng Đoạn Tri Hành vẫn không đi.
Hắn cuối cùng như hạ quyết định, than nhẹ với Thất Tịch:
"Thật ra hôm nay Sở tiên sinh là tới tìm tôi, muốn bàn một mối làm ăn trị giá hơn trăm tỷ."
Thất Tịch nghe vậy, trong đầu một mảnh hư không.
Nàng thật vất vả mới rõ ràng một trăm triệu có 8 con số không, sau đó Sở Long bên kia liền kiếm tới 20 tỷ, hiện tại Sở Đao Minh lại muốn kiếm hơn trăm tỷ.
Tiền ở trong miệng các nam chính cứ như đun nước sôi, ai thổi lửa càng lợi hại càng kiếm được nhiều đúng không!
"A, vậy hai người khi nào có thể làm xong mối làm ăn này?" Thất Tịch hỏi.
"Nếu nước ngoài có người đồng ý đặt hàng, một tuần liền xong." Đoạn Tri Hành biểu tình lạc quan.
"Quá nhanh đi!" Thất Tịch nhịn không được buột miệng thốt ra, thấy Đoạn Tri Hành biểu tình kinh ngạc, nàng sửa miệng:
"Tôi chỉ là nghĩ tới cuộc chiến tranh đoạt quyền thừa kế của Sở Gia, hơn trăm tỷ tới tay, Sở Long mặc kệ làm cách gì cũng gồng không đến 6 tháng."
"...6 tháng?" Đoạn Tri Hành tinh tế nhẩm tính kỳ hạn này, sau đó cười nói:
"Nếu mau, tuần sau liền kết thúc."
Thất Tịch: What!! Vậy trước đó trù tính mệt như vậy, vẫn chỉ kéo được 3 tháng sao?
"Có khả năng làm chậm hơn một chút không? Qua thêm 3 tháng chẳng hạn? Khi đó thời gian đặt cược còn mấy tuần, vừa lúc gay cấn. Thời điểm sau cùng lại công bố thắng bại không phải càng thú vị?"
Thất Tịch ngồi trên sô pha, tay phải xoa thái dương, cặp mắt lưu li nhiễm lên nhàn nhạt trào phúng, bộ dáng như xem kịch vui.
Nghe vào tai hoàn toàn chính là, tiểu thư vô cớ gây rối, quản gia tuấn mỹ hơi trầm ngâm, lại đáp ứng.
"Chỉ cần phía tôi kéo dài thời gian ký hợp đồng một hồi, đương nhiên có thể. Chỉ là hướng đi của Sở Long bên kia không rõ, nếu hắn thu được tiếng gió, cũng bắt đầu tăng lớn lợi thế đầu tư, Sở Đao Minh tiên sinh khả năng sẽ không chỉ tìm một mình tôi hợp tác."
Thất Tịch lẩm bẩm: "Sở Long bán thận cũng không thể làm ra 100 tỷ."
Đoạn Tri Hành nhíu mày: "Tiểu thư?"
Thất Tịch ngồi thẳng lựng, giơ tay phất mái tóc dài đen nhánh ra sau vai, tư thái cao ngạo nói:
"Khỏi nghĩ cũng biết, hắn chỉ là chó ngáp phải ruồi, mới kiếm được nhiều tiền như vậy, kỳ tích không có khả năng phát sinh hai lần."
Đoạn Tri Hành vẫn không quá tin tưởng.
"Nhưng Sở Long tiên sinh nói không chừng còn có phương pháp khác......"
Cũng chính là những phương pháp vi phạm pháp luật.
Thất Tịch lắc đầu, như cảm thấy buồn cười, khoanh tay trước ngực khinh bỉ chỉ số thông minh của Đoạn Tri Hành.
"Tuyệt đối không có khả năng."
"Vì sao tiểu thư chắc chắn như vậy? Giống như rất hiểu biết Sở Long?" Đoạn Tri Hành phảng phất như thật sự không rõ.
"Chỉ là thoạt nhìn như thế." Thất Tịch không chịu chính diện trả lời.
"Tóm lại, vẫn quan sát trước một thời gian, rốt cuộc đề nghị của Sở Đao Minh tiên sinh xác thật phi thường hấp dẫn, tôi cũng cần thời gian xem xét kế hoạch cùng kết quả thực nghiệm...Nếu tiền trong tay Sở Long tiên sinh có thể dời đi thì tốt rồi, nội khoản Sở gia hầu như đều là lưu thông, áp lực mà Sở Long tiên sinh đem đến cho Sở Đao Minh tiên sinh nhỏ xuống, Sở Đao Minh tiên sinh tự nhiên sẽ thả chậm tiến độ."
Đoạn Tri Hành mỉm cười với Thất Tịch:
"Như vậy, cảnh tượng tiểu thư muốn nhìn đến cũng tự nhiên mà xảy ra."
Cửa phòng chủ nhân chậm rãi đóng lại, Thất Tịch an tĩnh ngồi, lấy ra di động.
【Thất Tịch: Sở Đao Minh tới tìm Đoạn Tri Hành hợp tác, nếu thành công có thể kiếm hơn trăm tỷ.】
【Sở Long: Đây là chuyện tốt. Như vậy Xuyên Thư Cục không cần lo nam chính bị chúng ta đánh bại, quyển sách này lại sụp đổ.】
【Thất Tịch: Không, trước đừng lạc quan quá sớm, nếu thuận lợi, trong vòng 1 tháng là họ có thể lấy tới số tiền kia, sau đó tranh đấu quyền thừa kế liền hạ màn. Hay tiền bối còn có biện pháp nào làm ra 100 tỷ, cùng Sở Đao Minh không ngừng tăng giá, tiếp tục đấu? 】
【Sở Long:......】
【 Thất Tịch: Ta cảm thấy nam chính thật sự có BUG, còn tiếp tục như vậy, Sở Đao Minh rất có thể cùng người ngoài hành tinh giao dịch, kiếm tiền vũ trụ!】
【Sở Long: Có thể kêu phía Đoạn Tri Hành kéo dài thêm thời gian không? Tốt xấu chậm lại 3 tháng.】
Dựa theo cốt truyện, 3 tháng sau Sở Long thỏa thuê đắc ý xuất hiện ở đại sảnh Sở Gia, hất cằm, dùng lỗ mũi nhìn người.
Hắn đang muốn đắc ý dào dạt tuyên bố thắng lợi, ai ngờ Sở Đao Minh lái một chiếc xe tải thong thả tiến vào trang viên, trực tiếp đổ xuống trên mặt đất 60 cái rương!
Mỗi rương đều chất đầy tiền mặt, từng cọc tiền bay ra, có thể trực tiếp chôn chết Sở Long dưới núi tiền!
Sở Long tức giận đến thất khiếu bốc khói, ngay tại chỗ bắt một con tin, lái xe chạy trốn!
Vì sao Sở Long muốn bắt cóc con tin? Bởi vì hắn nóng nảy, hắn chó cùng rứt giậu, đạo đức tuẫn táng!
Hắn muốn dùng sinh mệnh một người vô tội, bức bách Sở Đao Minh từ bỏ quyền thừa kế Sở Gia!
Nếu Sở Đao Minh không đồng ý, hắn liền kéo người này cùng lao xuống vách đá, rơi vào biển rộng, làm ngai vàng của Sở Đao Minh bị máu tươi nhiễm đỏ!
Cốt truyện này tuy rằng làm người đọc có thể ngay tại chỗ dùng ngón chân moi ra một viên tinh cầu đến từ trụ, nhưng đó xác thật là một hồi vở kịch lớn giữa vai ác và nam chính.
Thời khắc đỉnh cao, cũng là thời khắc chịu vạn người nhục mạ của vai ác, chính là vào lúc này!
Không thể liền như vậy tùy tiện bị gọt mất!
Thất Tịch dựa vào sô pha, tâm còn lạnh hơn dao chặt cá.
【Thất Tịch: Đoạn Tri Hành có nói cho tôi một biện pháp...】
Thất Tịch ở trên di động đánh chữ, luôn cảm thấy Đoạn Tri Hành mục đích không thuần khiết.
Sở Long bên kia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới có mấy chữ nhảy ra.
【Sở Long: Thử xem, còn có thể làm gì bây giờ?】
Không thành công, liền trở về Xuyên Thư Cục, thành công, liền thuận lợi tiến vào suất diễn cuối cùng.
【Sở Long: Lát nữa tôi đem tiền đều chuyển cho cô.】
Dù sao chỉ cần trong tài khoản của Sở Long không có tiền là được.
Chờ kết thúc đối thoại, Thất Tịch không chút để ý đi tắm rửa, không chút để ý ăn cơm, không chút để ý nằm trên giường cùng Trẻ Hư Hệ Thống chơi game, vẫn cảm thấy Đoạn Tri Hành phi thường kỳ quái.
【Hệ Thống: Có gì kỳ quái? Đó vốn là tiền ngươi đưa, kiếm được lúc sau cũng đều là của ngươi! Nhớ mua kẹo que cho ta!】
Trẻ Hư Hệ Thống đúng lý hợp tình, nó luôn chờ Thất Tịch có tiền mua kẹo que!
Hiện nó đã hiểu Thất Tịch, người này tuy rằng cả ngày "Được được được", "Đều có thể", thật ra là lừa gạt nó, từ lúc mới đến thế giới này đến nay, không biết đã cho nó bao nhiêu ngân phiếu khống!
Thật là...một ác nhân đáng thưởng thức!
Trẻ Hư Hệ Thống xuất phát từ góc nhìn của vai ác, ôm cái bụng mập mạp của mình vừa tức vừa có chút tự hào!
【Thất Tịch: Đoạn Tri Hành không biết đó là tiền của ta.】
【Hệ Thống: Nhỡ hắn biết thì sao?】
......Một đêm nay, Thất Tịch mất ngủ đến hừng đông.
Dưới lầu, trong phòng quản gia, Đoạn Tri Hành đang đọc truyện dỗ Đoạn Tùng ngủ.
Đoạn Tùng giơ tập truyện tranh lên cao, gần như qua đỉnh đầu.
"Ca ca! Hôm nay đọc《Thỏ con đánh cá chép xấu xa》được không?"
Đoạn Tri Hành đang xem bản kế hoạch, giương mắt nhìn giờ, xác thật tới thời gian Đoạn Tùng buồn ngủ.
"Được."
Đoạn Tri Hành giảm xuống ánh đèn, bế Đoạn Tùng vào căn phòng nhỏ phía sau.
Đoạn Tùng lập tức hưng phấn tự trèo lên giường đắp chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt tròn trịa, chờ mong nhìn Đoạn Tri Hành.
Đoạn Tri Hành cầm lấy quyển truyện, ngữ điệu trước sau như một, vững vàng đọc:
"Ngày xửa ngày xưa, có một con thỏ rất dũng cảm lợi hại, nó là hộ vệ của gia đình thỏ trong rừng rậm, bảo vệ mọi người trong khu rừng yên tâm sinh sống làm việc."
"Nhưng có một ngày, trời đổ mưa to, nước sông dâng lên, làm khu rừng cách con sông không xa bị ngập lụt. Gia đình cá, rùa đen, cua, còn có...trai, đều bị nước cuốn vào rừng."
Đoạn Tri Hành nhíu mày, cảm thấy hoang mang đối với hệ sinh vật của con sông này.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục đọc.
"Có một tên cá chép rất xấu xa, ở sông nó đã hoành hành ngang ngược, tới rừng rậm cũng muốn xưng vương xưng bá."
"Cá chép xấu xa lén uống hết súp cà rốt gia đình thỏ nấu, lại chê bai 'thật khó ăn'! Nó còn xem phòng tắm của thỏ coi như giường ngủ của mình, không cho gia đình thỏ tắm rửa! Buổi sáng ngủ dậy, cá chép xấu xa liền lấy thỏ con làm thành khăn lau mặt!"
Đoạn Tùng 'Phụt' một tiếng bật cười.
Đoạn Tri Hành nhìn Đoạn Tùng nghiêm mặt nói:
"Cá chép xấu xa làm vậy đúng hay sai?"
Đoạn Tùng thức thời lắc đầu: "Không...đúng."
"Hộ vệ thỏ không thể chịu được nữa, ngay trước mặt mọi người thách đấu một trận quyền anh với cá chép xấu xa!"
"Trận quyền anh kéo dài từ ban ngày tới đêm tối, lại từ đêm tối đánh tới rạng sâng. Cuối cùng, hộ vệ thỏ kéo chòm râu của cá chép xấu xa, chiến thắng trận đấu. cá chép xấu xa sợ bị đứt râu, đành phải nhận thua, hứa không bao giờ làm chuyện xấu nữa."
Đoạn Tri Hành đọc xong, chỉ có một ý tưởng: Đây là loại truyện cổ tích gì.
Xem ra về sau cần chọn lọc cho Đoạn Tùng một ít cuốn sách bình thường hơn.
Đoạn Tri Hành tắt đèn, lại nói với Đoạn Tùng.
"Ở bất kỳ thời điểm gì, đều không thể thực hiện bạo lực, nếu có thể dựa vào nói chuyện giải quyết vấn đề, vậy thì phải cố gắng nói chuyện với nhau."
Đoạn Tùng chớp mắt, hỏi: "Nếu nói không được thì làm sao?"
Đoạn Tri Hành cười đáp: "Luôn có cách để nói được."
Ban ngày Đoạn Tri Hành nói với tiểu thư như vậy, cũng không ôm tâm thái nhất định có thể thành công.
Sở Long không muốn buông tiền, hắn tự nhiên còn biện pháp khác ép Sở Long đem tiền trả cho tiểu thư.
Đùa cái gì vậy, lúc đầu tài chính đều là tiểu thư đưa, như vậy cuối cùng thu lợi cũng nên là tiểu thư.
Chỉ là không biết Sở Long bỏ bùa Thất Tịch thế nào, làm tiểu thư một lần vung ra nhiều tiền như vậy.
Nếu Đoạn Tri Hành biết, tự nhiên sẽ không để yên tình thế như vậy phát triển.
Còn về Sở Đao Minh......
Đoạn Tri Hành hồi tưởng lại dáng vẻ vị thiếu gia Sở Gia này cùng Thất Tịch chuyện trò vui vẻ, cảm thấy mối làm ăn hơn trăm tỷ này xác thật chỉ nên là duyên phận một lần.
Sở Đao Minh tương đối tuỳ tiện, chờ thêm thời gian cho hắn trầm ổn lại một chút mới tốt.
Đoạn Tri Hành tự nhận bản thân mình không hề có tư tâm, là thập phần chân thành mà nghĩ như vậy.
Nhà chính Sở gia, Sở Đao Minh liên tục hắt xì 3 cái vang dội.
Sở Vãn ghét bỏ ngồi xa một chút.
"Lại bị ai mắng có phải hay không?"
Sở Đao Minh vẻ mặt hoang mang: "Người mắng cháu còn thiếu sao?"
Sở Đao Minh cúi đầu nhìn di động, hôm nay ngoại trừ đi gặp Đoạn Tri Hành bàn chuyện hợp tác, quỹ cổ phiếu bên kia hắn cũng không dừng.
Hắn đã lâu không cảm thấy hưng phấn như hiện tại, vẫn không tra ra rốt cuộc là ai viện trợ Sở Long, còn chỉ điểm Sở Long tiếp cận Hoàng Sâm, mua khu đất bãi đá đen kia.
Thủ pháp xinh đẹp như vậy, đã lâu không gặp được.
Hoàng Sâm là khối xương cứng khó gặm, không phải ai muốn lôi kéo làm quen liền có thể thành công.
Cao thủ!
Tư lịch của người nọ nhất định phi thường thâm sâu, nhân mạch rộng lớn, kinh nghiệm phong phú.
Thật muốn gặp một lần.
Không biết người nọ rốt cuộc có thân phận gì, lại xuất phát từ nguyên nhân nào muốn giúp Sở Long?
Là bởi vì trong biển người mênh mông đã đạt được mọi thứ, bây giờ đối với hết thảy đều cảm giác chán chường, muốn tìm kiếm kích thích cùng khiêu chiến mới sao?
Như vậy, mặc kệ đối phương kế tiếp ra chiêu gì, Sở Đao Minh đều vui vẻ tiếp thu, hơn nữa nguyện ý vẫn luôn chiến đấu!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro