Chương 10
Suất diễn của pháo hôi vai ác Thiệu Thất Tịch đã định là 10 chương, thì chính là 10 chương.
Thất Tịch thập phần vừa lòng năng lực quản lý thời gian lên sân khấu của mình.
Hôm nay nàng sớm liền ngồi trước bàn ăn. Phòng bếp giống như còn đang chuẩn bị, trước mặt nàng vẫn chưa có thứ gì.
Nhìn nhóm người hầu vội vàng chạy qua chạy lại, Thất Tịch một tay chống cằm suy nghĩ, mọi người có thể chậm một chút, đừng lo lắng.
Hôm nay mọi chuyện xong xuôi, nàng liền xuất phát đến viện điều dưỡng, sau đó không ai phải nơm nớp lo sợ nữa.
Đoạn Tri Hành cũng thực ngạc nhiên Thất Tịch hôm nay dậy sớm như vậy. Hắn từ trong phòng bếp đi ra, liếc mắt nhìn Thất Tịch:
"Tiểu thư chờ thêm một lát, canh đã sắp hầm xong. Ngài muốn dùng dược thiện trước hay không......"
Thất Tịch lập tức xụ mặt.
Đoạn Tri Hành mau chóng sửa miệng: "Ngoài ra còn có vài món khác, tiểu thư chờ chút."
Đoạn Tri Hành rời đi. Tầm mắt Thất Tịch tùy ý dừng ở một người hầu trong nhà ăn.
Người nọ cả kinh, giống như học sinh bị giáo viên điểm danh, vừa mở miệng liền nói lung tung:
"Đồ ăn 2 ngày nay của ngài đều do quản gia chuẩn bị. Canh cũng là quản gia hầm, cho nên phải tốn chút thời gian."
Thất Tịch há mồm kinh ngạc.
Này có phải quá mọi mặt chu đáo hay không.
"Bắt đầu từ bữa khuya 2 ngày trước, ngài giống như đối với đồ ăn mà quản gia nấu nổi lên khẩu vị. Cho nên quản gia bắt đầu tiếp nhận 3 bữa của ngài. Tiểu thư yên tâm, quản gia có chứng chỉ đầu bếp cao cấp. Bất luận ngài muốn ăn món gì đều có thể làm được." Người hầu nhìn ra Thất Tịch kinh ngạc, vội vàng giải thích.
Thất Tịch ngẫm nghĩ, chính là từ buổi tối hôm nọ, lúc nàng đói bụng cực kỳ, cháo cùng canh cá đậu hủ đều là Đoạn Tri Hành làm?
Không hổ là nam chính ngôn tình đời đầu, xuống biển lặn sẽ có chứng chỉ bơi lội, nhảy dù sẽ có chứng chỉ vận động viên, bây giờ nấu ăn có chứng chỉ đầu bếp cũng không có gì lạ.
Nếu loại trừ ham mê đưa tiễn người đi của Đoạn Tri Hành, hắn thật ra rất hiền huệ đảm đang.
Bữa sáng của Thất Tịch là mì thịt gà xé dễ tiêu hóa, xứng với ước chừng 20 đĩa đồ ăn kèm lớn nhỏ.
Thất Tịch rất muốn ăn hết toàn bộ.
Trên thực tế, vì duy trì hình tượng, chỉ có thể mỗi đĩa nhè nhẹ ăn mấy miếng, còn phải bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Thất Tịch yên lặng buông đũa, sau đó nhìn chằm chằm cửa nhà ăn.
Đoạn Tri Hành mới vừa bước vào đã chịu tiểu thư nhìn chăm chú, nhưng hắn xưa nay tố chất tâm lý hơn người, rất nhanh liền hiểu ý Thất Tịch.
"Tiểu thư muốn ra ngoài bây giờ?"
Thất Tịch yên lặng gật đầu.
Đoạn Tri Hành không lại dong dài, chỉ xoay người kêu hầu gái đi chuẩn bị.
"Được rồi, ngài chờ một lát, nửa giờ sau chúng ta sẽ xuất phát."
Thất Tịch được nhóm hầu gái vây quanh, bôi lên kem chống nắng thật dày, mang áo choàng, đội mũ, rốt cuộc mới ngồi vào trong xe.
Đoạn Tri Hành cũng tiến vào ghế sau.
Tiểu thư ra ngoài, hắn khẳng định muốn đi theo.
Mắt thấy xe sắp sửa khởi động, nhắc nhở cốt truyện lại lần nữa vang lên.
Thất Tịch lập tức hạ cửa kính xe xuống, nói với nhóm người hầu đang đứng ở ngoài đưa tiễn họ.
"Tuy hôm nay tôi muốn ra ngoài, nhưng phim kinh dị đừng quên xem. Đây là hoạt động chung của nhà chúng ta."
Vốn dĩ còn tưởng hôm nay có thể ở nhà thảnh thơi nhàn rỗi, mọi người đồng thời cả kinh, hồi ức đau khổ bị phim kinh dị ám ảnh lại lần nữa dâng lên trong lòng.
Tiểu thư vẫn là tiểu thư.
Sở thích hiện tại của nàng không còn là trực tiếp công kích vật lý, mà là muốn trên tinh thần phá hủy mỗi người.
Cửa sổ xe chậm rãi khép lại, bánh xe lăn khỏi dinh thự.
Thất Tịch vừa quay đầu, liền thấy Đoạn Tri Hành đang mở cái TV nhỏ bên trong xe.
"Tiểu thư yên tâm, sóng trên xe cũng rất mạnh."
Đoạn Tri Hành không hổ là quản gia tri kỷ, nghe xong Thất Tịch nói, liền mở ra kênh phim kinh dị, đưa điều khiển từ xa cho Thất Tịch:
"Ngài có thể lựa chọn bất luận phim gì ngài muốn."
Thất Tịch mặt vô biểu tình tiếp nhận điều khiển từ xa, trong lòng thầm mắng một câu thô bỉ.
"Vậy xem cái này đi."
Thất Tịch bấm vào một tựa phim trên màn hình:《Kết cục của kẻ nhiều chuyện》
Đoạn Tri Hành: Tuy rằng không biết vì sao, nhưng hắn cảm thấy tiểu thư đang mắng hắn.
Xe chạy thẳng một đường. Thất Tịch tầm mắt lơ đãng, như rơi vào hư không. Trên thực tế, nàng đang đọc cốt truyện tiếp theo.
Hôm nay nàng chỉ có một suất diễn.
Phân cảnh phát sinh ở một nhà hàng tại trung tâm thương mại nào đó, Thiệu Thất Tịch ở trước công chúng bởi vì nguyên nhân cẩu huyết muốn thuê người đâm chết Dung Thanh.
Hành động tương đối đơn giản, lời thoại cũng không nhiều.
Nhưng Thất Tịch nhìn cốt truyện một lời khó nói hết này, thật sự khó có thể bình luận.
Rất nhiều tiểu thuyết thời xưa xây dựng điểm đặc sắc là những xung đột kịch liệt, hơn nữa chỉ cần chút mâu thuẫn, liền bay vọt đến mức làm công ty đối phương phá sản, làm đối phương ngỏm củ tỏi, không hề có đường thương lượng.
Thất Tịch nghĩ, nếu không phải nhân vật mà nàng sắm vai có bệnh tâm lý nghiêm trọng, Đoạn Tri Hành khả năng sẽ không chọn đưa nàng đi viện điều dưỡng, mà là dựa theo pháp luật xử lý, trực tiếp đưa vào ngục giam.
Tuy rằng trong sách không chính xác chỉ ra thời gian nào, trung tâm mua sắm nào, nhưng dựa theo quy luật của các nhân vật trọng yếu, chỉ cần nàng xuất hiện ở đâu, nơi đó chính là chỗ cốt truyện kích phát.
Thất Tịch nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe dần trở nên phồn hoa náo nhiệt, hoàn toàn khác biệt với sự yên tĩnh trên núi của Thiệu Gia.
Đoạn Tri Hành im lặng ngồi đối diện Thất Tịch. Tuy rằng tiểu thư vẫn luôn duy trì vẻ mặt vô biểu tình, nhưng hắn nhìn ra được khóe miệng tiểu thư hơi giương cao, chứng tỏ tâm tình sung sướng.
Đoạn Tri Hành cũng theo bản năng nổi lên ý cười. Mấy ngày nay xem như là khoảng thời gian yên bình nhất từ khi Đoạn Tri Hành kế nhiệm chức vụ quản gia.
Không cần vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt rơi lệ của người hầu hay thi thể động vật xuất hiện ở góc tường, không cần trấn an người hầu nào bị thương, càng không cần suốt 24 giờ nghe trong nhà hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng thét điên cuồng.
Đoạn Tri Hành nhìn Thất Tịch đã có thể dùng hai từ 'tĩnh nhã' để hình dung, cảm thấy có thể mời bác sĩ đến trị liệu lần nữa.
Chỉ cần tiểu thư nguyện ý phối hợp, bất luận là thân thể hay là tâm lý, nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
Thất Tịch đột nhiên thay đổi tư thế, giống như vì thấy được tòa nhà trung tâm mua sắm bên ngoài.
"Tiểu thư, hôm nay là sinh nhật ngài, vẫn theo thường lệ hằng năm đến nhà hàng ở tầng thượng trung tâm này dùng cơm sao?" Đoạn Tri Hành đồng thời nhìn phía ngoài cửa sổ.
Thất Tịch ngẩn người, sau đó lập tức gật đầu.
Xe hơi liền chạy vào bãi đỗ xe của trung tâm mua sắm. Tiếp theo, Thất Tịch đi theo Đoạn Tri Hành, dùng thang máy chuyên dụng trực tiếp lên tầng cao nhất.
Thang máy vừa mở ra, liền có nhân viên tiến lên chào đón.
Thất Tịch nhìn một vòng nhà hàng, trang hoàng cổ kính, có cả sân vườn bố trí bụi trúc, cây hoa đào, mặt đất trải đá cuội, còn có lạch nước, hòn non bộ, thoạt nhìn rất thanh nhã.
Nhân viên dẫn hai người vòng qua một gốc cây hoa đào nở rộ, đứng trước một buồng ghế lô, khom lưng giới thiệu:
"Mỗi năm vào ngày này, nhà hàng chúng tôi đều giữ riêng buồng ghế này cho ngài. Thực đơn tháng này cũng có đổi mới, xin ngài xem qua thực đơn trước. Chúng tôi sẽ luôn lập tức có mặt để phục vụ."
Đoạn Tri Hành cùng người nọ nói chuyện. Thất Tịch nhìn bảng tên trên buồng ghế kia.
[Châu Ngọc.]
Lão gia cà phu nhân Thiệu Gia cực kỳ quý trọng Thiệu Thất Tịch, như châu tựa ngọc.
"Tiểu thư." Đoạn Tri Hành hơi cúi người, dò hỏi sao Thất Tịch còn chưa vào trong.
Thất Tịch gật đầu, vừa muốn bước đi, chợt nghe phía sau cách đó không xa truyền đến giọng nam quen thuộc.
"Chiến tiểu thư, hôm nay có thể quá làm phiền cô hay không?"
"Không sao, gần đây sắc mặt Dung Thanh ca ca luôn không tốt, hẳn nên ra ngoài thả lỏng một chút." Thanh âm ngọt ngào của nữ tử vang lên, kế tiếp lại dường như mang chút ngượng ngùng:
"Hơn nữa...tôi cũng muốn trông thấy Dung Thanh ca ca nhiều hơn."
"Chiến tiểu thư không cần miễn cưỡng, tuy rằng trưởng bối trong nhà có ý kia, nhưng đến thế hệ chúng ta......"
"Không phải! Là chính tôi nguyện ý!"
......
Thanh âm cặp nam nữ trẻ tuổi tuy rằng không lớn, nhưng Thất Tịch nghe được rất rõ ràng.
Trong đó đàng trai chính là Dung Thanh.
Quả nhiên, cốt truyện đã kích phát!
Thất Tịch lập tức quay lại muốn đi qua, lại phát hiện Đoạn Tri Hành không biết từ khi nào đã đứng trước mặt nàng.
Thất Tịch hướng sang trái, Đoạn Tri Hành cũng nhích sang trái. Thất Tịch hướng sang phải, Đoạn Tri Hành cũng song song di chuyển vị trí.
【Hệ Thống: Dưới lòng bàn chân hắn gắn bánh xe sao?】
【Thất Tịch: Sao ta biết được! Đoạn Tri Hành đang làm cái gì?】
Đoạn Tri Hành đang làm cái gì, chỉ có chính hắn biết.
Hắn tai mắt nhanh nhạy, sớm ở trước khi Thất Tịch nghe được thanh âm, cũng đã phát hiện Dung Thanh cùng bạn nữ bên cạnh.
Trong nháy mắt, cảm xúc mà Đoạn Tri Hành sinh ra chính là......phẫn nộ.
Nếu là vì có người mình thích mới muốn từ hôn, như vậy vì sao không giáp mặt nói thẳng từ sớm? Hiện tại tiểu thư nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào?
Đoạn Tri Hành phi thường hiểu biết sự cao ngạo của Thiệu Thất Tịch. Trời sinh thể nhược làm nàng càng mẫn cảm đa nghi, đối với nàng hơi chậm trễ đã là không thể tha thứ.
Huống chi chuyện này?
Vì thế, hắn theo bản năng hối thúc Thất Tịch tiến vào buồng ghế, đứng chắn trước mặt nàng.
Một cỗ lực nhỏ bé như mèo cào chọt chọt phía sau lưng Đoạn Tri Hành.
Đoạn Tri Hành không phản ứng, vì thế hắn lại bị chọt.
"Đoạn Tri Hành, làm gì chắn đường ta?"
Thất Tịch mở miệng, Đoạn Tri Hành không thể lại làm bộ không biết:
"Tiểu thư là không hài lòng buồng ghế này sao?"
Thất Tịch không muốn tiếp tục cùng Đoạn Tri Hành lôi kéo. Nàng trực tiếp vòng qua Đoạn Tri Hành, liếc mắt một cái liền thấy được hai người đang đứng trên cây cầu màu đỏ trong vườn.
Một người là Dung Thanh, một người...chính là nữ chính của《Hào môn mỗi ngày sủng ái》- Chiến Tinh Tinh!
Rốt cuộc nhìn thấy hai người!
Thất Tịch nhất thời kích động lên. Hai người kia còn đang nói chuyện, hiện tại thời cơ vừa đúng, quả thực cùng cốt truyện cẩu huyết trong nguyên tác dán sát một cách hoàn mỹ!
【Thiệu Thất Tịch lẳng lặng nghe Dung Thanh cùng Chiến Tinh Tinh nói về "hôn ước", khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng. Thì ra lý do vì nhận tổ quy tông nên muốn từ hôn là giả, vì có người thật lòng thích mới là thật. Thật tốt, đây là hạnh phúc của người bình thường sao? Nhưng mà...mỗi ngày nàng đều trải qua thống khổ, vì cớ gì người khác có thể vui sướng như vậy? So với nữ nhân có thể chạy có thể nhảy kia, nàng quả nhiên sẽ bị ghét bỏ đi?
Ha! Nàng không thích Dung Thanh, nhưng không đại biểu nàng có thể chịu đựng bị ghét bỏ! Vậy chẳng khác nào địa vị giữa nàng và Dung Thanh bị hoán đổi. Nàng biến thành loại người hạ đẳng, có thể tùy tiện bị nhục nhã, cười nhạo!
Tự tôn của nàng, so với mạng người càng quan trọng hơn nhiều.】
Đúng vậy, đây là hoạt động tinh thần thái quá của Thiệu Thất Tịch, dẫn tới quyết tâm muốn làm Dung Thanh chết.
Thất Tịch lập tức xông lên, chuẩn bị nói ra lời thoại ác độc cuối cùng, nhưng nàng quên mất một chuyện.
Đồng bộ thân thể nhân vật.
Thiệu Thất Tịch không thể giống như người bình thường đi nhanh chạy vội.
Thất Tịch lập tức dưới chân mất lực, ngã xuống, lại rơi xuống một vòng ôm dày rộng ấm áp.
Đoạn Tri Hành đỡ được nàng.
Động tĩnh bên này đã làm Dung Thanh và Chiến Tinh Tinh chú ý. Hai người nhìn qua, liền thấy một thanh niên cực kỳ tuấn mỹ đang một tay vòng qua eo, ôm một mỹ nhân mặc váy dài ren màu đen.
Mỹ nhân dựa đầu vào ngực thanh niên, thân thể có vẻ suy yếu, làn da tái nhợt, trên môi lại có một mạt đạm sắc, như là màu hoa đào cùng tuyết trắng hòa lẫn mà thành.
Câu hồn đoạt phách.
"...Tiểu thư." Dung Thanh theo bản năng kêu lên, vẫn giữ cách xưng hô cũ.
"Đừng kêu ta như vậy! Ngươi cũng xứng?!" Thất Tịch lạnh giọng quát lớn, đang muốn tiếp tục, xúc cảm cột nước quen thuộc trong cổ họng lại xuất hiện!
Không được! Nhất định phải kiên trì nói xong lời thoại, bây giờ mà hộc máu, bầu không khí ác độc gì cũng tan tành, kiên trì!
Thất Tịch cố gắng nghẹn lại, gắt gao trừng mắt nhìn Dung Thanh.
Bởi vì Thất Tịch đột nhiên im lặng không nói lời nào, Đoạn Tri Hành vừa định khuyên giải an ủi vài câu, lại thấy người trong lòng ngực rơi xuống một giọt nước mắt.
Những năm gần đây, biểu tình ác liệt gì cũng đều xuất hiện trên mặt Thiệu Thất Tịch, nàng lại chưa từng khóc. Cho dù ở lễ tang cha mẹ, nàng cũng lạnh một khuôn mặt, không có bất kỳ cảm xúc dao động nào.
Nhưng hiện tại, nàng lại khóc.
Vì lý do gì, nơi nào......đau sao?
Đoạn Tri Hành cúi đầu nhìn Thất Tịch.
Tiểu thư từ nhỏ bảo dưỡng thân thể, làn da so với người bình thường càng non mịn.
Tuy rằng cực độ chú ý, chạm vào một cái cũng có khả năng sinh ra một vết đỏ.
Mỹ nhân yếu ớt rưng rưng nước mắt, trên cổ tay đỏ bừng, là bị nút tay áo của Đoạn Tri Hành áp ra.
Đoạn Tri Hành lần đầu tiên cảm thấy hoảng loạn. Hắn muốn buông tay, lại sợ Thất Tịch bị ngã.
Nhưng chỉ là một ít vệt đỏ, tiểu thư sẽ không khóc.
Đoạn Tri Hành ngẩng đầu nhìn Dung Thanh, ánh mắt lạnh xuống.
Không ai ở thời điểm rơi nước mắt còn có thể kịp thu hồi, bản thân Thất Tịch cũng vậy. Lúc nàng cố gắng nghẹn không phun máu, nước mắt liền từng giọt từng giọt rớt xuống, như trân châu lăn dọc theo gương mặt, thấm ướt vạt áo.
Nàng nhẹ nhàng thở phì phò, như nhìn thấy cảnh tượng gì làm nàng thập phần thương tâm, phải kiên cường kiềm giữ cảm xúc, tuy rằng vẻ mặt là phẫn nộ, nhưng nước mắt lại không lừa được người.
"Dung Thanh, ngươi chờ coi. Ta nhất định sẽ......giết ngươi! Ngươi cho rằng mình là ai? Bằng ngươi, bằng ngươi cũng dám xem ta như rác rưởi ném xuống......Mạng của ngươi, ta đã định rồi! Ta phải đem ngươi lột da rút gân, cốt nhục đều nghiền nát! Ngươi cho rằng có gia thế chống lưng, là có thể sống sót?!" Thất Tịch rốt cuộc nuốt xuống cột nước trong cổ họng, thở gấp nói xong lời thoại.
Đôi mắt nàng vẫn luôn mở to trừng người, khó tránh khỏi vẫn ứa ra nước mắt.
Tuy rằng thống khổ, nhưng cuối cùng hoàn thành tất cả cốt truyện!
Bờ môi Dung Thanh có chút run rẩy. Hắn thật sự không rõ vì sao hắn luôn phải nhìn thấy Thiệu Thất Tịch khóc, phải nghe những lời khó nghe. Hắn thậm chí không rõ vì sao nàng nói cứ như là hắn vứt bỏ nàng, vì sao nàng xem bản thân như giày rách, biểu hiện như hắn rất quan trọng.
Nhưng rõ ràng......
"Là tiểu thư muốn giải trừ hôn ước." Ngón tay Dung Thanh chậm rãi cuộn chặt.
"Là tiểu thư không muốn nhìn thấy tôi......"
Dung Thanh nhìn thoáng qua Đoạn Tri Hành còn đang ôm Thất Tịch, nhịn không được hỏi.
"So với tôi, tiểu thư có phải càng thích Đoạn quản gia hay không?"
Người này sao không ấn theo kịch bản nói chuyện!
Thất Tịch hít sâu một hơi. Nàng cần ổn định, không thể bị trả đũa.
"Được, ta đúng là không muốn thấy ngươi nữa. Sau khi khỏi nơi này, ngươi sẽ bị đâm chết!"
Thất Tịch run rẩy lấy ra di động, làm bộ chuẩn bị tìm người tới giết chết Dung Thanh, dư quang khóe mắt vẫn để ý Đoạn Tri Hành.
Tức giận đi, Đoạn Tri Hành! Thiệu Thất Tịch đã hết thuốc chữa, đưa nàng đến viện điều dưỡng đi!
Nhưng ngay sau đó, Đoạn Tri Hành lại rút ra di động trong tay Thất Tịch, nhẹ nhàng đỡ nàng tới trên ghế dài trong phòng, xoay người bước lên cầu.
Dung Thanh nói xong câu nói kia, cũng cảm thấy mình thật sự quá không ra gì. Sao lại, sao lại nồng mùi dấm như vậy?
Dung Thanh vội vàng muốn đi xuống cầu: "Tiểu thư! Thực xin lỗi! Tôi không nên nói bậy......"
Chiến Tinh Tinh dung mạo kiều mỹ bên cạnh Dung Thanh đã bị tình tiết phát triển đột nhiên này làm sợ ngây người.
Vốn dĩ nghe được lời như vậy, nàng hẳn nên thế Dung Thanh biện bạch vài câu: "Hắn không có ở thời điểm còn có hôn ước lui tới với tôi", rốt cuộc lời nói từ miệng của vị tiểu thư Thiệu Gia này thật đáng sợ, nhưng biểu tình của nàng...lại quá chọc người thương tiếc.
Trong tình thế khó xử, Chiến Tinh Tinh lựa chọn ngậm miệng. Nàng cũng cảm thấy Dung Thanh đối đãi với mỹ nhân như pha lê như vậy, xác thật nên càng ôn nhu mới đúng.
Đoạn Tri Hành trực tiếp chặn đường Dung Thanh, nâng lên tay phải mang bao tay trắng, dùng kỹ thuật vật lộn một tay ấn Dung Thanh vào trên lan can cây cầu.
Hắn từ trên cao, xuyên thấu qua tròng kính tơ vàng nhìn xuống Dung Thanh. Quản gia văn nhã tuấn mỹ lấy khí thế không cho người khác phản kháng từng chữ một nói:
"Dung Thanh tiên sinh, ngài quá bỉ ổi. Xin ngài từ nay về sau không cần lại xuất hiện trước mặt tiểu thư nữa!"
Tiểu thư gần đây đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, đang vụng về mà nỗ lực thân cận người khác...lại liên tiếp bị cùng cá nhân xúc phạm.
Đoạn Tri Hành hít sâu một hơi, áp lực nỗi lòng phập phồng.
Hắn muốn cho tiểu thư biết, cũng không phải ai khi trở nên mềm mại thiện lương, đều sẽ bị tổn thương.
Trước khi mọi lời châm chọc rơi xuống, hắn sẽ duỗi tay hứng lấy, không để tiểu thư chịu bất kỳ thương tổn gì.
Hắn nghĩ mình xác thật có chút phân biệt đối xử.
Rõ ràng tiểu thư cũng thốt ra ác ngôn, nhưng hắn lại cảm thấy...đó chỉ là lời nói trong lúc thương tâm đến tận cùng.
Thất Tịch ngồi ở trên ghế dài thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Thất Tịch: ??? Đại ca, không phải, làm gì vậy! Đừng tự tiện thêm diễn được không!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro