Chương 12
Thất Tịch buổi sáng thức dậy, liền có người tới lấy số đo cho nàng.
Tuy rằng Thiệu Thất Tịch hiếm khi ra cửa, nhưng mỗi quý đều sẽ may đồ mới, nên có đều có.
Không biết có phải những thợ may này trước kia lấy số đo cho Thiệu Thất Tịch đã trải qua chuyện gì không tốt hay không, toàn bộ quá trình cứ như người câm, không hề phát ra động tĩnh, ngay cả thước dây đặt trên người Thất Tịch cũng có thể chuẩn xác mà cách 1 mm, bảo đảm không đụng tới thân thể nàng.
Mấy thợ may lặng yên ghi chép lại. Vòng eo cần bóp nhỏ một chút, vòng ngực cần nới giãn một chút.
"Tiểu thư muốn thử kiểu dáng trước không?" Một thợ may dò hỏi.
Thất Tịch gật đầu. Sau đó, một bộ lễ phục cổ đứng màu đen, lấy tơ lụa làm chất liệu chính được đưa vào.
Bởi vì Thiệu Thất Tịch thân thể yếu ớt, cho dù là ngày thời tiết ấm, lễ phục của nàng cũng chưa bao giờ lộ một tấc da thịt.
Khoác lên tơ lụa mềm mại, từ bả vai đến vòng eo đều cắt may ôm sát dáng người.
Loại quần áo này yêu cầu dáng người cực cao, hơi thấp bé hoặc bị còng lưng một chút liền thập phần khó coi.
Vai lưng của Thất Tịch cực kỳ thẳng tắp. Tơ lụa vừa vặn khoe ra bả vai mảnh khảnh, xương quai xanh xinh đẹp, còn có vòng eo thon gọn.
Xuống dưới là làn váy dài, tà váy chỉ hơi phết đất, hình thức thập phần đơn giản.
Chỉ là trên thân váy dùng chỉ bạc ưu nhã, trân châu, sợi tơ màu xanh ngọc bích thêu thành một bức tranh Tường Vi trắng đẹp đẽ quý giá.
Từng đóa Tường Vi từ làn váy kéo dài lên phía trước, dừng ở phần ngực.
Một bên, hầu gái dâng lên một cái khay lót vải nhung màu đen, ở trên đặt các kiểu dáng nhẫn, hoa tai, còn có vòng cổ với nhiều loại mặt dây khác nhau.
Chờ tới ngày tham dự vũ hội, Thất Tịch sẽ đeo những trang sức này.
Thất Tịch không có ý kiến gì, liền nói một câu: "Tùy ý".
Chỉ là tầm mắt của nàng dừng lại trên một chiếc nhẫn đính đá quý mắt mèo. Nàng từng thấy qua chiếc nhẫn này.
Trong bức ảnh của phu nhân Thiệu Gia treo ở phòng di vật, trên ngón tay đeo chiếc nhẫn tương tự.
Hầu gái im lặng ghi nhớ hành động của Thất Tịch, sau đó cùng các thợ may lui ra ngoài.
Chỉ là trước khi mọi người đi ra, Thất Tịch đã đổi lại quần áo mặc ở nhà chợt nói một câu:
"Ta muốn ăn bánh kem."
Đúng vậy, Thất Tịch muốn ăn bánh kem.
Mấy ngày nay, nàng quả thực "tùy hứng", giống như một địa chủ, không ngừng sai vặt toàn bộ người trong nhà từ trên xuống dưới.
Thất Tịch không thể làm ra hành vi đả thương người như nguyên vai ác, nhưng dưới sự trợ giúp của Trẻ Hư Hệ Thống, như thế nào làm phiền người khác thì rất thành thạo.
Thế nào! Khó chịu liền đưa nàng đi viện điều dưỡng!
Nhưng Đoạn Tri Hành không hổ là quản gia thập toàn thập mỹ, cái gì cũng có thể thỏa mãn nàng, còn không gây mệt cho những người khác.
Đúng rồi, trừ việc muốn giết Dung Thanh ra, tuyệt đối không được.
Trong khoảng thời gian này, Thất Tịch đã gọi qua hết tất cả "Tiện nhân" và "Phế vật" trong danh bạ điện thoại.
Phát hiện "tiện nhân" và "phế vật" nếu không phải tài xế, thì chính là người làm vườn, hoặc hầu gái trong nhà.
Dung Thanh là người ngoài duy nhất.
Vòng tròn xã giao của Thiệu Thất Tịch...nhỏ đến kinh ngạc!
Thất Tịch không thể tìm được sự trợ giúp gì, chỉ có thể tự mình gây sự.
Cửa phòng khách bị gõ vang, được Thất Tịch cho phép, Đoạn Tri Hành bưng bánh kem tiến vào.
Bánh kem đương nhiên cũng là Đoạn Tri Hành tự làm. Hắn thậm chí biết trước chuẩn bị sẵn đủ loại điểm tâm.
Thất Tịch mặc dù không hài lòng về nam chính - con ngựa hoang thoát dây cương này, nhưng không thể không thừa nhận, hắn làm bánh kem rất ngon, tuy rằng không biết cách làm thế nào, nhưng tóm lại nguyên liệu mỗi loại đều phi thường tốt cho sức khỏe.
Thất Tịch ngồi cạnh cửa sổ, nhìn đình viện dưới lầu, vừa ăn bánh kem vừa câu được câu không nói:
"Vũ hội kia, anh cũng đi sao?"
Đoạn Tri Hành nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu:
"Đương nhiên tôi sẽ cùng đi."
Thất Tịch từ đáy lòng than thở một tiếng. Theo cốt truyện, lúc này Thiệu Thất Tịch đã bị giam lỏng trong viện điều dưỡng.
Bởi vậy, Đoạn Tri Hành cũng không đi tham gia vũ hội xã giao hằng năm gì.
Hắn lúc này hẳn đang vội vàng phân phát nhân viên của Thiệu Gia, sau đó lấy thân phận tổng tài tập đoàn Đoạn Thị chính thức xuất hiện trước công chúng.
Làm tổng tài, mỗi ngày xử lý dự án đã bận muốn chết, tham gia vũ hội làm cái gì?
Nếu tiền bối Sở Long thấy được, sẽ áp lực cỡ nào.
"Bản thân anh không có việc gì cần làm sao?" Thất Tịch ám chỉ.
"Gần đây cũng không có việc gì yêu cầu xử lý khẩn cấp." Đoạn Tri Hành vẻ mặt không hiểu lắm đáp.
Thất Tịch một tay chống cằm, nghĩ nam chính ngôn tình đời đầu có phải đều là thần bút Mã Lương hay không, kiếm tiền gì đó, chỉ cần dùng bút ghi con số trên giấy, tiền liền từ bầu trời rơi xuống.
Tưởng tượng Đoạn Tri Hành bị núi tiền đè bẹp, khóe miệng Thất Tịch nhịn không được lộ ra ý cười.
Thoạt nhìn như vì nhìn thấy hoa trong sân nở rất đẹp, mà cảm giác sung sướng.
Đoạn Tri Hành theo tầm mắt Thất Tịch nhìn ra bên ngoài, dừng ở một bụi cỏ đuôi chó.
Đoạn Tri Hành bừng tỉnh, thì ra phẩm vị cây cối ưa thích của tiểu thư là loại này sao?
Hắn tự ngẫm, nếu ở đình viện trồng một cánh đồng cỏ đuôi chó, cảm giác...cũng không quá đẹp.
Vẫn là nghĩ biện pháp khác đi.
♤♡◇♧
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến ngày tham gia vũ hội tại Sở Gia.
Thất Tịch mặc xong lễ phục, phối với trang sức. Nàng cúi đầu nhìn ngón tay mình, bên trên là một chiếc nhẫn đá mắt mèo vàng kim cùng một chiếc nhẫn ngọc lục bảo màu xanh ngọc bích.
Đoạn Tri Hành hôm nay cũng thay bộ tây trang màu xanh đen, cởi bỏ cảm giác khuôn mẫu của quản gia. Mái tóc mượt mà cũng được chải vuốt lên bằng sáp tóc, để lộ vầng trán tao nhã tuấn mỹ......
Thất Tịch nhìn Đoạn Tri Hành. Hắn không đeo mắt kính tơ vàng.
Bình thường đeo kính thập phần tuấn tiếu văn nhã, hiện tại lộ toàn bộ trán cùng hình dạng mặt mày, không có mắt kính che giấu, ánh mắt hắn rất sắc bén, vô tình sinh ra vài phần khí thế.
Đoạn Tri Hành đang cúi đầu điều chỉnh nút kim cương trên cổ tay áo, cảm nhận được tầm mắt của Thất Tịch, liền ngẩng đầu mỉm cười, nhưng Thất Tịch lại lập tức quay mặt đi, mím chặt khóe miệng.
Đây là...lại có chỗ nào bất mãn sao?
Đoạn Tri Hành suy đoán.
Thất Tịch vòng tay trước ngực, lần nữa nghiêm túc suy nghĩ.
Nam chính ngôn tình đời đầu thật là quỷ kế đa đoan, tưởng dựa vào đổi tạo hình, làm hình tượng cao lãnh của nàng khó giữ được.
Xe đã sớm đậu ngoài cổng. Vài hầu gái cẩn thận đi theo phía sau xách tà váy, cho đến khi Thất Tịch tiến vào ghế sau xe mới buông ra.
Vốn dĩ vũ hội như vậy, hầu gái cũng cần dẫn theo vài người, nhưng Thất Tịch đều cự tuyệt.
Không được, hôm nay có cốt truyện quan trọng muốn làm, bên cạnh có Đoạn Tri Hành đã là biến số lớn, lại bị hầu gái vướng bận, sợ là toàn bộ cốt truyện đều phải dựa vào tiền bối Sở Long gánh còng lưng.
Tuy rằng Thất Tịch là tân binh, nhưng cũng có chuyên nghiệp hợp tác giữa đồng nghiệp với nhau, tóm lại không thể lại có thêm nhiều người.
Xe chậm rãi xuất phát. Đoạn Tri Hành bình thường ở trước mặt Thất Tịch cũng không nhiều lời, đột nhiên mở miệng nói:
"Tiểu thư muốn nghe chuyện của Sở Gia không?"
Thất Tịch giương mắt nhìn, Đoạn Tri Hành không giống như ý tưởng đột phát muốn phổ cập kiến thức cho nàng, mà là sợ nàng ở trong vũ hội chọc phải người không nên chọc.
Thất Tịch tự phụ gật đầu, ý bảo hắn cứ nói.
"Vũ hội xã giao lần này, ngoại trừ để các hậu bối vừa độ tuổi trong các gia tộc nhận thức lẫn nhau, còn có mục đích càng quan trọng hơn là, hôm nay, Sở Gia sẽ chính thức tuyên bố người thừa kế · Sở Đao Minh."
Thất Tịch không mấy để ý nghe, những tin tức này trước đó nàng đọc cốt truyện đã biết.
Đoạn Tri Hành nghĩ đến khả năng một phần ngàn, vẫn bổ sung một câu:
"Tiểu thư biết trước giờ Sở Gia nuôi dưỡng người thừa kế thế nào đúng không?"
Thất Tịch đương nhiên biết, đây cũng không phải bí mật gì.
"Chuyện đó không liên quan đến tôi." Thất Tịch nói.
Đây ý là hết thảy về Sở Đao Minh đều cùng nàng vô liên can.
Đoạn Tri Hành mỉm cười gật đầu, bộ dạng có vẻ yên tâm.
Nhà chính Sở Gia cũng như Thiệu Gia, nằm trên một ngọn núi tĩnh lặng.
Tòa nhà của gia tộc này từ thế hệ trước truyền thừa đến giờ đều tọa lạc ở địa điểm u tĩnh, đủ rộng lớn, chi phí bảo dưỡng cũng rất khả quan.
Ở chân núi đã có người hầu đứng đón khách, phân loại xe.
Vũ hội xã giao mấy năm trước sẽ không nhiều người như vậy, đại đa số đều hướng về phía Sở Đao Minh mà tới.
Cùng người cầm quyền đời kế tiếp của Sở Gia làm tốt quan hệ, so với giao lưu với một trăm gia tộc nhỏ hữu dụng hơn nhiều.
Đỗ xe xong, mỗi người xuống xe căn bản vẫn không thể gặp được người khác, chờ ra khỏi thông đạo, mới có thể ở đài phun nước lớn phía trước chạm mặt.
Ai quen biết nhau sẽ gật đầu mỉm cười chào hỏi, hoặc tụ tập nói chuyện, không quen biết thì giữ khoảng cách lặng lẽ đánh giá.
Thất Tịch và Đoạn Tri Hành cùng đi tới đình viện.
Đình viện rất lớn, đám người lại phân tán, nhưng Thất Tịch vừa tiến vào, vẫn hấp dẫn đông đảo ánh mắt.
Mỹ nhân tóc đen mặc một bộ váy lụa dài cổ đứng màu đen, thêu họa tiết Tường Vi trắng trang nhã u tĩnh. Nàng búi lên tóc dài, lộ ra gương mặt mỹ lệ đến mức làm người ta nín thở, sống lưng thẳng thắn đứng ở một góc đình viện, một tay nhẹ nhàng đặt trên cây gậy chống bằng gỗ đen nhánh, đầu gậy khắc hình chim cổ đỏ, ngón tay thon dài đeo nhẫn đá mắt mèo vàng kim và nhẫn ngọc lục bảo.
Nàng thân thể ốm yếu, ánh nắng chiếu rọi xuống gương mặt thiếu huyết sắc, làm da thịt có vẻ càng tái nhợt trong suốt, cặp mắt càng đen bóng, trên môi chỉ điểm một mạt hồng nhạt, giống như nụ hoa bị sương bao phủ.
Nam tử tuấn mỹ mặc tây trang màu xanh đen bên cạnh tiến lên một bước, bung dù che nắng cho nàng. Tầm mắt mọi người nhất thời bị ngăn cách, không khỏi có chút tiếc nuối.
"Đó là ai?"
Trong đám người nhẹ giọng nghị luận.
Những người nhận biết Đoạn Tri Hành lại là vẻ mặt khó tin.
"Kia là Đoạn Tri Hành...vậy người bên cạnh chẳng lẽ là tiểu thư Thiệu Gia trong truyền thuyết?"
Thiệu Thất Tịch ngẫu nhiên tham dự yến tiệc vài lần, mỗi lần luôn xảy ra mâu thuẫn với người ở đó, làm ai đều không thoải mái.
Cũng luôn là sẽ...thấy máu.
Mọi người nghi hoặc nhìn nhau. Có người trước kia từng gặp qua Thiệu Thất Tịch, nhưng tựa hồ cảm thấy đối phương hiện tại giống như có chút khác biệt.
Còn về khác cái gì, bọn họ không còn nhớ rõ trước kia Thiệu Thất Tịch rốt cuộc trông như thế nào, nói không nên lời.
Chỉ là, kia thật là Thiệu Thất Tịch?
Thoạt nhìn quanh thân khí chất như băng tuyết, thanh chính thật sự.
Mặc kệ mọi người nghị luận cái gì, Thất Tịch chỉ nhìn xung quanh, muốn tìm được tiền bối Sở Long.
Hôm nay sẽ diễn ra tình tiết một trong 3 nam chính - Sở Đao Minh lên sân khấu, cũng là tình tiết quan trọng của vai ác Sở Long!
Tiền bối rốt cuộc ở nơi nào?
Thất Tịch đang nghĩ ngợi, một ít phản quang đột nhiên chiếu tới trong mắt, giống như có ai lấy gương cố ý chiếu nàng.
Nhưng nơi này làm sao có người không có tố chất như vậy.
Thất Tịch nheo mắt, liền nhìn thấy phía trước có một nam nhân...đầu trọc sáng đến nỗi có thể phản chiếu ánh mặt trời chậm rãi đi tới.
Hắn mặc tây trang đen, ngũ quan tục tằng, ước chừng lúc nào cũng nhíu mày, giữa chân mày có nếp nhăn thật sâu.
Không biết vị tiên sinh này có phải từng lăn lộn trong giới hắc đạo hay không, dáng người thập phần cường tráng, dưới mắt trái có một vết sẹo thật dài màu đỏ.
Không cần giới thiệu, Thất Tịch xác định, đây chính là Sở Long.
Bởi vì......trên cái đầu trọc tuy rằng một cọng tóc cũng không có, nhưng đỉnh đầu lại xăm một chữ "Long" thật lớn!
Quả thực người cũng như tên!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro