Chương 14

Mới vừa được người hầu dẫn đến phòng giải trí, Thất Tịch liền nhìn thấy cửa đột nhiên mở, một người mặt mũi bầm dập nghiêng ngả lảo đảo chạy ra.

Đúng là nam nhân vóc dáng thấp bé bị Sở Long xách đi như gà con lúc nãy.

"Tiên sinh! Làm sao vậy?! Để tôi đưa ngài đi bác sĩ!" Người hầu vội vàng tiến lên đỡ lấy nam nhân kia.

Người nọ bụm mặt, liên tục xua tay:

"Không sao, không sao, là do tôi tự ngã! Bôi thuốc là được!"

Nam nhân chạy trốn thật mau, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.

Người hầu nhíu mày, nhìn cửa phòng giải trí rộng mở, như là biết bên trong vừa xảy ra chuyện gì.

"Tiểu thư, phòng giải trí khả năng còn cần dọn dẹp. Tôi dẫn ngài đi một gian phòng khác..."

"Nơi này rất tốt, đi chỗ khác làm gì?" Thanh âm nam tính tục tằng vang lên. Nam nhân trên đầu xăm chữ "Long" bước ra, hất cằm nhìn người hầu.

"Bổn đại thiếu có hẹn trước với vị tiểu thư này, cần ngươi ở đây lải nhải sao! Cút!"

Thấy Sở Long, người hầu tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn kiên cường nhìn về phía Thất Tịch. Chỉ cần đối phương có một ánh mắt cầu hỗ trợ, hắn thế nào cũng sẽ không đi.

Nhưng mỹ nhân sắc mặt tái nhợt lại tiến thẳng đến chỗ Sở Long, cho đến khi cửa phòng đóng lại, không hề liếc nhìn hắn một cái.

...Thật đúng là có hẹn?

Mỹ nhân như vậy, cùng Long đại thiếu tàn bạo kia?!

Cửa phòng vừa khép, "Long đại thiếu tàn bạo" liền trầm xuống, vẻ mặt hung tướng, rất giống Ma Vương vừa sinh ra đã bắt đầu lăn lộn giới hắc đạo!

Thất Tịch nhất thời ngừng thở. Nếu vị tiền bối này bề ngoài lẫn tính tình đều như nhau, nàng sợ là không biết nên ở chung thế nào! Hắn khi nãy không phải vừa đánh người đi?!

Long đại thiếu liếc mắt nhìn Thất Tịch một cái, đột nhiên khí thế quanh thân tiêu tán, cười tủm tỉm tiến lên vỗ bả vai Thất Tịch.

"Tốt tốt! Có thể sống đến giờ, thật ghê gớm!"

Cả người Sở Long tản ra hơi thở hiền hòa, kêu Thất Tịch nhanh ngồi xuống, còn châm trà, lấy điểm tâm cho nàng ăn, hòa ái dễ gần giống như ông cụ hàng xóm của Thất Tịch khi còn nhỏ.

Đối với sự tương phản này, Thất Tịch nhất thời còn chưa hết kinh ngạc:

"Cảm, cảm ơn tiền bối Sở Long! Tôi, thật ra tôi cũng không làm cái gì."

"Ha ha ha, tân binh bây giờ thật khiêm tốn! Trong quyển sách độ khó cấp địa ngục này, vai ác còn tồn tại chỉ có 2 chúng ta. Cô thực sự có thiên phú làm vai ác! Lại tích lũy thêm kinh nghiệm, nhất định vài năm liền có thể trở thành chuyên nghiệp!"

Sở Long cười sảng khoái, vết sẹo trên mặt giật giật, cực kỳ thể hiện phong thái đại lão.

Thất Tịch nghe xong thật sự có chút mơ màng:

"Cái đó, tôi thật sự không làm gì nhiều đã vượt qua cốt truyện. Vai ác độc pháo hôi này đã là quá sức đối với tôi, sao có thể làm được đến chuyên nghiệp."

Sở Long lại cười to, cơ bắp rung động:

"Trước kia tôi cũng giống cô, làm vai ác mà rượu cũng không dám uống. Những nhân vật chính phái kia liền nhục nhã tôi, kêu tôi đi ngồi bàn cho trẻ con!"

Thất Tịch theo bản năng nhìn ngoài cửa, nhớ tới nam nhân mặt mũi bầm dập khi nãy:

"Nhìn tiền bối không giống như vậy cho lắm......"

"Là hiểu lầm, tên kia mới bước vào liền vấp ngã như chó ăn phân. Ha! Làm như là bị tôi đánh vậy!"

Sở Long giơ tay chỉ vào vết sẹo trên mặt.

"Cái này giang hồ đồn là cùng băng đảng nào giao đấu bị chém ra, thật ra chỉ là buổi sáng mở tủ bị con dao gọt hoa quả từ phía trên rơi xuống cắt trúng! Nhưng hình tượng này xác thật giúp ích rất nhiều!"

Thất Tịch nghe xong, lại nhìn bộ dáng Sở Long, trong lòng không khỏi ngũ vị tạp trần.

Vì diễn tròn vai, một người đang tốt đẹp bị bức ép thành cái dạng gì!

Thấy vẻ mặt Thất Tịch, Sở Long liền đoán được suy nghĩ của nàng, hoàn toàn không thèm để ý nói:

"Này đó đều không tính khổ! Hơn nữa, bây giờ tôi còn có đồng bọn tốt hỗ trợ!"

Đúng vậy, Thất Tịch cùng tiền bối Sở Long gặp mặt, Trẻ Hư Hệ Thống cùng Gâu Gâu Xấu Xa Hệ Thống cũng gặp mặt.

Đó là một con chó săn đeo kính râm, mặc bộ đồ da màu đen, trên mặt cũng có vết sẹo, miệng ngậm tăm xỉa răng, nâng móng vuốt cùng nhãi con mặc đồ khủng long chào hỏi:

【Yo! Trẻ Hư Hệ Thống! Dạo này có làm việc xấu xa không?!】

Nhãi con bụ bẫm bổ nhào vào bộ lông của chó săn làm nũng:

【Đương nhiên! Lão đại, dạy ta thêm mấy chiêu đi! Ta còn chưa đủ xấu~】

【Gâu Gâu Xấu Xa: Chậc! Ngươi còn quá nhỏ, chưa đến tuổi phân cấp. Chờ lớn hơn chút, ta sẽ dạy ngươi!】

【Nhãi con khủng long ngang ngược la to: Không! Ta liền muốn học ngay bây giờ!】

Gâu Gâu Xấu Xa giơ móng vuốt, xách nhãi con khủng long đặt xuống đất, bất đắc dĩ gõ đầu nó:

【Ngươi vẫn ngỗ nghịch như vậy, có trợ giúp ký chủ công tác đàng hoàng không?】

【Trẻ Hư Hệ Thống đắc ý: Đương nhiên! Lão đại, ký chủ đi được tới hôm nay toàn dựa vào ta!】

Thất Tịch chấn động. Ranh con không biết xấu hổ này!

Gâu Gâu Xấu Xa hiển nhiên cũng hiểu tính nết của Trẻ Hư Hệ Thống, ngượng ngùng nói với Thất Tịch:

Nó vẫn còn không ra gì, ít nhiều nhờ ngài đảm đương. Nhãi con! Phải giúp ký chủ công tác cho tốt, như vậy mới có thể thăng cấp lớn lên, hiểu chưa?】

Trẻ Hư Hệ Thống che lỗ tai, tỏ vẻ không nghe.

Thất Tịch "Oa!" một tiếng, cảm thấy vai ác hệ thống mà cũng hiểu lễ phép như vậy, khó trách giá trị là con số trên trời!

Thấy hệ thống hai bên cực kỳ rôm rả, từ sau khi đi vào quyển sách này, ngày nào cũng thể xác và tinh thần mệt mỏi, Sở Long rốt cuộc lộ ra nụ cười thật lòng.

"Vì đổi được nó, tôi thật sự cái gì cũng làm qua." Một câu nói đắng cay tận tâm can.

Nhưng hiện tại thời gian cấp bách, vẫn nên nhanh chóng tiến vào chính sự.

"Thất Tịch, cốt truyện trọng điểm của tôi hôm nay ở chỗ khán đài. Trong vũ hội, Sở gia sẽ tuyên bố Sở Đao Minh làm người cầm quyền tiếp theo của gia tộc, chuyện này cô đã biết, đúng không?"

Thất Tịch gật đầu.

Sở Long nói tiếp: "Nam chính trong sách muốn kế thừa gia nghiệp, lúc nào cũng sẽ không thuận lợi. Phần lớn sẽ có người có mắt không tròng nhảy ra la lối 'ta không đồng ý, ta đủ tư cách hơn, để ta làm'! Người sẽ nhảy ra muốn tranh đoạt quyền thừa kế với Sở Đao Minh là tôi."

Thất Tịch tuy rằng sớm biết cốt truyện, nhưng nghe Sở Long biểu tình kiên nghị nói ra như vậy, vẫn không thể ức chế mà động dung.

Chính diện đối đầu với nam chính, quả thực là quyết định xem thường sinh tử!

Thất Tịch chắp tay: "Bội phục."

Sở Long xua tay: "Không có gì."

Tâng bốc lẫn nhau xong, Sở Long lại nói: "Chuyện hôm nay tôi đã an bài xong xuôi. Chờ vũ hội bắt đầu, gia chủ đương nhiệm bước lên tuyên bố, tôi liền mở miệng yêu cầu muốn đấu với Sở Đao Minh, tranh giành miếng đất ở thành Nam. Ai thắng thì chính là người thừa kế!"

Thất Tịch và Sở Long đều biết Sở Long sẽ thua. Nhưng kết quả không quan trọng, quan trọng là tạo chướng ngại cho nam chính phát huy!

"Chỉ là bên phía tôi thiếu mấy người ủng hộ trong các gia tộc nhỏ thường qua lại, phụ họa cho tôi..."

Thất Tịch hiểu, hôm nay việc nàng cần làm là ở phía sau Sở Long lớn tiếng hùa theo: "Không tồi, nếu Sở đại thiếu đã có ý, vì sao không cho Sở đại thiếu một cơ hội tranh thủ".

Tên gọi tắt · chó săn.

Thất Tịch gật đầu: "Tiền bối yên tâm! Tôi nhất định sẽ lên tiếng ủng hộ tiền bối!"

Sở Long rất vừa lòng với câu trả lời này. Hắn cười híp mắt, tự tin tràn đầy.

"Trời biết, đất biết, cô biết, tôi biết. Chuyện này cực kỳ bí mật, nhất định có thể đánh cho bọn họ trở tay không kịp!"

Sở Long nhìn trần nhà, như đang hồi ức các đồng nghiệp đã sớm ra đi.

"Như vậy...hẳn là có thể khiến bọn họ được thanh thản!"

Thất Tịch nghĩ, cũng không cần như thế. Các tiền bối kia cũng chỉ quay về Xuyên Thư Cục, chứ không phải chết thật.

Tuy nhiên, Thất Tịch vẫn bị tiền bối làm cảm động, liên tục gật đầu.

"Chúng ta nhất định thành công!"

Chỉ là mới vừa nói xong lời nói hùng hồn này, phòng giải trí đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Sở Long không kiên nhẫn, giọng nói tục tằng hỏi: "Ai?"

Thất Tịch nghe tiết tấu gõ cửa cứ hai lần, rồi cách khoảng một lần quen thuộc này, đột nhiên trừng to mắt.

Từ từ, không phải là...

"Đoạn Tri Hành." Thanh âm nam tính ưu nhã trầm thấp từ ngoài cửa vang lên.

Quả nhiên là hắn.

Nhiệt huyết trong lòng 2 vai ác nháy mắt tắt ngúm.

Thất Tịch nhỏ giọng nói: "Nam chính này rất tà đạo, tuyệt đối không thể để hắn biết tôi ở chỗ này, bằng không anh ta liền có khả năng đoán ra cái gì."

Sở Long hiểu rõ: "Hết thảy giao cho tôi."

Một lát sau, cửa phòng giải trí bật mở, Sở Long cà lơ phất phơ bước ra, một tay đỡ trên thân cửa, cơ thể cường tráng chặn toàn bộ tầm nhìn phía sau.

"Đoạn Tri Hành? Tôi biết anh, một thường dân còn rất lợi hại, công ty làm được lớn như vậy, muốn tới tìm tôi bàn chuyện làm ăn sao?" Sở Long vẻ mặt trào phúng nói.

Đoạn Tri Hành bình thường căn bản không thèm để ý người khác nói gì, bây giờ lại không hề mỉm cười.

Hắn lãnh đạm nhìn Sở Long: "Trong phòng còn có ai? Một người hầu đã nói cho tôi, tiểu thư nhà tôi hình như ở chỗ này."

Sở Long vừa định đáp liên quan gì đến hắn, nhưng nhìn thần sắc của Đoạn Tri Hành, dựa vào trực giác nhiều năm rèn luyện, cùng với Gâu Gâu Xấu Xa kịp thời nhắc nhở, làm hắn khẩn cấp phanh lại miệng.

Ở cốt truyện gốc, Đoạn Tri Hành là một người ôn hòa lễ độ, vạn sự thoả đáng chu đáo, giọng điệu lúc nào cũng khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.

Có lẽ là do xuất thân cùng trải qua quá trình tự mình gầy dựng sự nghiệp, Đoạn Tri Hành tuy rằng sớm nhất lên sân khấu, lại so với 2 nam chính còn lại càng có cảm giác xa cách, khó nắm bắt.

Hắn bình tĩnh khắc chế, trên cơ bản sẽ không lộ ra cảm xức chân thật của mình.

Nhưng hiện tại, Đoạn Tri Hành ánh mắt thâm trầm nhìn Sở Long, độ cung khóe miệng biến mất. Dáng người hắn cao gầy, cho dù Sở Long so với hắn cường tráng hơn, ở trước mặt hắn khí thế cũng thấp xuống ba phần.

Không tốt, lại giằng co có khả năng sẽ dẫn phát xung đột.

Sở Long lập tức làm bộ buồn bã ỉu xìu, giơ tay ngáp một cái:

"Tiểu thư nào? Đừng tưởng ăn vạ tôi, thích thì tự vào mà xem. Hừ, muốn ăn chút gì rồi ngủ một giấc cũng không yên."

Sở Long không quay đầu lại từ phòng giải trí đi ra ngoài, giống như bên trong thật sự không có ai khác.

Đoạn Tri Hành lập tức bước vào. Hắn nhìn căn phòng trống rỗng. Trên bàn chỉ có một tách trà cùng ít điểm tâm đang ăn dở. Bàn đánh bóng bàn chưa bị động vào. Phòng đánh bài cũng không có người.

Đoạn Tri Hành chuyển tầm mắt về phía cửa sổ sát đất đang mở rộng, nhìn ra đình viện. Gió bên ngoài thổi vào, phất lên bức màn ren màu trắng.

Hắn giơ tay vén màn lên, không nhìn thấy gì bên cửa sổ, liền rời khỏi phòng giải trí, tính toán kêu người hầu hỗ trợ tìm người, lại ở hành lang dài thấy vài hầu gái đang cẩn thận bưng hộp quà đi qua, xem ra đồ trong hộp phi thường quý giá.

Hẳn là tặng lễ dành cho Sở Đao Minh.

Bởi vì Sở Đao Minh, rất nhiều người dĩ vãng không tới Sở Gia, hôm nay đều tới.

Đoạn Tri Hành đột nhiên dừng bước, một tay chống cằm, như nghĩ tới điều gì.

♤♡◇♧

Tại đình viện rộng lớn, đá cuội rải thành lối đi nhỏ, Thất Tịch chống gậy, lấy tốc độ nhanh nhất của mình...thong thả tản bộ.

Khi nãy trong phòng giải trí, Sở Long trực tiếp ra hiệu cho Thất Tịch từ cửa sổ sát đất trốn thoát.

Thất Tịch đã kịp trao đổi phương thức liên hệ với Sở Long. Hai bên cổ vũ lẫn nhau. Thất Tịch cầu thần bái phật phù hộ Sở Long thành công, mà Sở Long bảo đảm mọi chuyện qua đi, sẽ giúp Thất Tịch rời khỏi quyển sách này.

Chỉ là Thất Tịch vì tránh né Đoạn Tri Hành, đi lung tung một hồi, nàng đứng ở khu vườn rộng lớn đến mức có thể phi ngựa, nhất thời không biết nên đi đâu.

"Thiệu...tiểu thư?"

Bên trái Thất Tịch, dưới hàng cây râm mát đột nhiên truyền đến thanh âm, nàng quay đầu lại, liền thấy được một người ngoài dự đoán.

Chiến Tinh Tinh.

Không, hẳn cũng không tính ngoài dự đoán, vũ hội của Sở Gia long trọng như vậy, Chiến Tinh Tinh cũng là con cháu hào môn, sao có thể không tới?

Thất Tịch nhìn Chiến Tinh Tinh mặc một thân váy liền áo màu trắng càng đi càng gần, thật sự không biết phải cùng nữ chính nói cái gì.

Chiến Tinh Tinh lại tươi cười chào đón, thần thái nhẹ nhàng, ngữ khí hoạt bát:

"Thiệu tiểu thư, xin chào!"

Người khác kêu Thất Tịch tiểu thư, nàng tạm thời cho rằng đó là cách gọi phù hợp với hình tượng nhân vật.

Nhưng Chiến Tinh Tinh gọi như vậy, nàng liền ngượng ngùng.

"Gọi tên là được. Tôi là...Thiệu Thất Tịch." Thất Tịch nhàn nhạt mở miệng.

"Ok, Thất Tịch! Chúng ta trước đó từng gặp qua một lần, mặc dù cô khả năng không có ấn tượng gì. Tôi là...Chiến Tinh Tinh." Chiến Tinh Tinh bắt chước ngữ điệu của Thất Tịch, cười đặc biệt ngọt ngào.

"Sau ngày đó, thân thể cô thế nào, tốt hơn không?"

Trong nguyên tác, Chiến Tinh Tinh là một người vừa thiện lương chân thành vừa thông minh. Nhìn nụ cười thoải mái hào phóng kia, Thất Tịch cũng không nhấc lên nổi hình tượng cao lãnh thường ngày, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:

"Không sao."

Chiến Tinh Tinh vỗ ngực, thở dài nhẹ nhõm:

"Vậy là tốt rồi."

Nàng cũng không đề cập tới Dung Thanh, tránh cho Thất Tịch khó chịu.

Tuy rằng nghe đồn Thiệu Thất Tịch chỗ này không được, chỗ kia không tốt, nhưng Chiến Tinh Tinh khi nhận thức bất kỳ ai, đều tin tưởng hai mắt của mình trước, mà không phải từ phán đoán của người khác.

Vị tiểu thư này cho dù là lần đầu hay lần hai gặp mặt...cảm giác đều không xấu như lời đồn.

Mỹ nhân mặc váy lụa dài cổ đứng màu đen, tay cầm gậy, sống lưng thẳng tắp đứng dưới ánh mặt trời, không có vẻ yếu ớt điên cuồng như lúc gặp lần đó. Thần sắc của nàng nhàn nhạt, hai mắt xa xăm như nhiễm một tầng sương mù, thật sự làm người ta có cảm giác e sợ nàng sẽ giống như bông tuyết, vừa rơi vào lòng bàn tay liền dần tan biến.

Chiến Tinh Tinh nhìn bên cạnh Thất Tịch, nhíu mày:

"Sao hôm nay cô chỉ có một mình? Quản gia đâu, hầu gái đâu?"

Thất Tịch cảm tạ Chiến Tinh Tinh quan tâm: "Tôi chỉ tùy tiện ra ngoài tản bộ, về phần quản gia..."

Nàng khựng lại, như sét đánh giữa trời nắng, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu.

Nàng phải đền bù.

Bởi vì chuyện ngoài ý muốn trước đó, Chiến Tinh Tinh chưa thể cùng Đoạn Tri Hành nói một câu, hiện tại không phải là cơ hội tốt sao?

Hay! Xuyên Thư Cục cũng không thể tưởng tượng được, tân binh như nàng còn có chí tiến thủ tới như vậy đi!

Thất Tịch lập tức giơ tay đỡ trán, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Chiến Tinh Tinh vội vàng tiến lên đỡ nàng.

"Cô có khỏe không?"

"Không có gì, chỉ là hơi choáng đầu...Tôi hiện tại đi không nổi, di động cũng không mang theo, có thể giúp tôi gọi quản gia Đoạn Tri Hành tới không?"

Thất Tịch ngẩng đầu, ánh mắt hàm chứa kỳ vọng nhìn Chiến Tinh Tinh, cho dù là ai cũng không đành lòng cự tuyệt.

"Đương nhiên được, chỉ là..."

Chiến Tinh Tinh nhìn xung quanh, nơi này không một bóng người, không thể để Thất Tịch ở lại một thân một mình.

"Tôi từng tới Sở Gia, gần đây có một nhà kính trồng cây, bên trong có chỗ nghỉ ngơi...Tôi vốn đang định tới đó xem hoa, hay tôi đưa cô qua đó ngồi trước, rồi đi tìm người được không?" Chiến Tinh Tinh ôn hòa nói.

Thất Tịch gật đầu, liền được "nâng" dọc theo đường cây xanh, đến một nhà kính bằng pha lê.

Nhà kính này cũng lớn hơn so với nhà kính bình thường gấp mấy lần, xa xa nhìn lại, giống như một hoa viên độc lập.

Chỉ là cách pha lê bị sương che phủ, nhìn không rõ bên trong rốt cuộc trồng loại cây gì, chỉ biết có vẻ muôn hồng nghìn tía, rất đẹp.

Chiến Tinh Tinh mở cửa nhà kính, đỡ Thất Tịch ngồi dựa vào ghế mềm, giống như dặn dò trẻ con kêu Thất Tịch ngoan ngoãn đợi ở nơi này, đừng đi lung tung.

Thất Tịch liên tục gật đầu. Chờ Chiến Tinh Tinh rời khỏi, nàng mới thở dài nhẹ nhõm.

Hy vọng Chiến Tinh Tinh chuyến này thuận lợi, hào quang nữ chính lóng lánh tận chân trời, làm con ngựa hoang thoát dây cương Đoạn Tri Hành quay đầu lại, đàng hoàng đi cốt truyện.

Thất Tịch lấy di động nhìn thoáng qua. Sở Long chưa gửi tin nhắn báo chuẩn bị hành động. Nàng đứng dậy, tùy ý đi dạo trong nhà kính.

Hoa cỏ cùng bố trí trong nhà kính hiển nhiên trải qua nghệ nhân chuyên nghiệp thiết kế, vòng qua phía trước dàn hoa Tử Đằng gần như rũ xuống đất, là một vườn Thược Dược trắng tinh xen kẽ hồng phấn, và một cây cổ thụ sinh trưởng thập phần sum xuê.

Trong nhà kính ước chừng có trang bị hệ thống lọc khí, bởi vậy mùi hoa chỉ nhàn nhạt, không nồng đến mức làm người ta không khoẻ.

Vài con khổng tước trắng bị nhốt ở lồng sắt vàng kim được nuôi dưỡng kỹ lưỡng, lông đuôi hoa lệ rũ xuống, dáng điệu nhàn nhã chải vuốt bộ lông vũ của mình.

Trên nhánh cây còn treo chuông gió pha lê, ngẫu nhiên có thể nghe được vài tiếng 'Đinh đang' rất nhỏ mà thanh thúy.

Nơi này thật sự là một chỗ thích hợp để nằm xuống ngủ một giấc...

【Trẻ Hư Hệ Thống: A! Có bóng người lướt qua!】

Cảnh sắc yên bình đột biến thành phim kinh dị.

【Thất Tịch: Ở đâu?】

Nàng nhìn xung quanh, không nhìn đến nửa bóng người.

【Thất Tịch: Đừng quậy!】

【Hệ Thống: Tuy rằng không hoàn toàn kiểm tra đo lường đến, nhưng đúng là có người nha! Gâu Gâu Đại Lão kêu ta chiếu cố ngươi, hiện tại ta nói ngươi lại không tin!】

Nhãi con tức giận đánh bộp bộp vào món đồ chơi gà thét chói tai. Tiếng gà phát ra "Éc éc——éc——".

Thất Tịch vội vàng nói【Dừng lại】, sau đó quan sát khắp nơi.

Nàng chống gậy, nhẹ nhàng vén lên dây leo mọc xum xuê, để tránh bỏ sót cái gì.

Sau đó, ở khoảng cách chừng 5 bước xa, nơi hoa Tử Đằng nở rộ, giống như che trời buông xuống, lại giống như một bức màn của tự nhiên, nàng mơ hồ thấy được một chút ánh sáng kim sắc.

Là từ kim loại phản chiếu.

Thất Tịch còn chưa nhìn rõ kia là cái gì, Trẻ Hư Hệ Thống đã kêu lên.

【Thái Hậu nương nương!】

Gì?

Thất Tịch còn ngây ngẩn, liền thấy bức màn hoa Tử Đằng rũ xuống đất bị vén lên một góc.

Theo động tác của người nọ, Thất Tịch mới thấy rõ ánh sáng kia là từ móng tay sơn màu vàng kim vẽ hoa văn tường vân, khảm 2 viên ngọc phỉ thúy.

Khó trách nhãi con kêu Thái Hậu nương nương, theo thường thức của nó, chỉ cần để móng tay dài đều là nương nương.

Hình dạng cái tay kia tuyệt đẹp, khớp xương rõ ràng, tạo hình như ngọc, chờ hoa Tử Đằng được vén lên hết, liền lộ ra người đứng ở nơi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro