Chương 2
Thật không dám giấu giếm, Thất Tịch so với đứa nhỏ này càng run hơn.
Đi theo cốt truyện ban đầu khẳng định không được.
Nhéo......Thất Tịch nhìn khuôn mặt bầu bĩnh kia, hoàn toàn không tưởng tượng nổi tiền bối là sinh vật máu lạnh cỡ nào, mới có thể nhéo con người ta đến khóc!
Thời gian 5 phút sắp hết, Thất Tịch gom đủ dũng khí.
Hay là mắng vài câu đi!
Về phần nên mắng cái gì...tâm trí Thất Tịch trống rỗng.
Không được, như vậy khác gì loại súc sinh đang đi đường vô duyên vô cớ ẩu đả người!
Nếu đối phương đã trưởng thành còn có thể!
Thất Tịch tinh thần dao động dữ dội như động đất, làm Trẻ Hư Hệ Thống bị hất tung lên không trung.
Nó tò mò nhìn ra ngoài.
【Chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được sao?】
Thất Tịch vội vàng nắm bắt cơ hội:【Trẻ Hư Hệ Thống lòng lang dạ sói - mặt người dạ thú - cùng hung cực ác - có chỉ dẫn gì không?】
【Hừ! Đừng tưởng rằng ngươi khen ta liền hết giận! Hì hì hì.】
......Đây chẳng phải rất vui vẻ sao?
【Ta mới không nói cho ngươi! Trừ phi ngươi cho ta kẹo que!】
【Bây giờ chưa có, trước nợ được không?】
【Cái gì! Trong túi đứa nhỏ mập kia không phải có một cái sao! Kích thước này, hình dạng này! Ta bảo đảm trong túi nó có kẹo que! Cướp đi kẹo que, nó chẳng lẽ còn không khóc? A......Không phải ta cho ngươi chỉ dẫn đâu!】
Nghe hệ thống nói, Thất Tịch lâm vào trầm mặc.
Ác độc pháo hôi thì ra vô sỉ vậy sao?!
Nàng nuốt nước miếng, liếc đứa bé đang thẹn thùng e lệ nhìn mình.
Thất Tịch, tân binh của Xuyên Thư Cục, trước khi tiếp thu huấn luyện đã tuyên thệ, sống chết bảo vệ cốt truyện mỗi quyển sách, bảo đảm đọc giả có trải nghiệm đọc tốt đẹp.
Cho dù phải vứt bỏ liêm sỉ.
Một lát sau, tiếng trẻ con khụt khịt khóc vang lên.
♤♡◇♧
Đình viện ngày xuân, độ ấm thập phần thích hợp, khiến người ta mơ màng buồn ngủ.
Trong đình hóng gió trắng tinh, mỹ nhân tóc đen sắc mặt tái nhợt ốm yếu tựa vào ghế dài mềm mại, đầu ngón tay như hoa mộc lan cầm một cây kẹo que gói trong giấy bóng màu đỏ.
Thần sắc nàng có vẻ mệt mỏi, lông mày tinh xảo hơi nhíu lại, giống như cảm thấy tiếng khóc của đứa bé trước mặt quá ồn ào.
Trên thực tế, Thất Tịch tim đập cực nhanh.
Nàng mới lừa nhãi con lấy kẹo que ra đưa nàng nhìn một cái, kết quả vừa cầm tới tay liền không trả.
Đứa bé mở to mắt, giống như rất khó tin.
Thất Tịch vẫn như cũ máu lạnh nói "Không trả", chỉ là tầm mắt chột dạ quay qua một bên.
Tiếp theo, nàng nghe đứa bé nghẹn ngào khóc, đôi bàn tay bụ bẫm vòng trước bụng, khụt khịt nói:
"Vậy cho tỷ tỷ".
Thất Tịch: "!!!" Đừng ngoan như vậy a!
Thất Tịch không biết thế này đã tính hoàn thành nhiệm vụ chưa.
Nàng thật lòng cảm thấy công việc này không phải dành cho tân binh.
Khó trách tân binh giai đoạn đầu đều phải đi làm phông nền rèn luyện, chờ có đủ kinh nghiệm lại thăng cấp huấn luyện, để sắm vai phản diện, cần trải qua 80 giờ học chuyên đề, học xong còn khảo hạch và thực tập nhiều lần, mới được chính thức công tác.
Chỉ có ý chí cứng như sắt thép, mới có thể dựa theo cốt truyện diễn tròn vai ác!
Bởi vì tính chất đặc biệt của《Hào môn mỗi ngày sủng ái》, Xuyên Thư Cục đã liên tiếp hạ thấp yêu cầu. Chuyện Thất Tịch vừa làm so với nguyên tác cốt truyện nhẹ hơn rất nhiều, nhưng hiện tại lương tâm nàng vẫn bị dày vò.
Trẻ Hư Hệ Thống khặc khặc cười to:【Có vậy đã khóc! Đáng lẽ ngươi nên nói thêm câu 'Đồ của ngươi chính là của ta!'】
Cái hệ thống này hiển nhiên không có lương tâm.
Âm thanh điện tử đột ngột vang lên:【Trong vòng 5 phút làm đứa bé khóc thành tiếng. Nhiệm vụ hoàn thành.】
【Đạt được 10 điểm.】
Thất Tịch khiếp sợ, qua, qua màn rồi?
Nhưng kế tiếp, âm thanh điện tử lại nhắc nhở:【Nam chính thứ nhất - Đoạn Tri Hành - đang hoả tốc tới đây.】
Thất Tịch: @#$%!!!
"Được rồi, trả này." Thất Tịch lập tức nhét cây kẹo que như khoai lang phỏng tay vào trong tay đứa bé, một giây sau, liền nghe được ngoài đình hóng gió truyền đến giọng nói:
"Tiểu thư."
Thanh âm kia như ngọc thạch thanh thúy giòn vang, dễ nghe lại mang theo chút lạnh lẽo.
Thất Tịch theo tiếng nói nhìn qua. Ngoài đình hóng gió, một thanh niên dáng người thẳng tắp, mặc bộ tây trang đen đang đứng.
Thanh niên cực kỳ tuấn mỹ, tóc đen, dáng người cao gầy, mang mắt kính gọng vàng. Đôi mắt có chút hẹp dài, thần thái thanh nhã, phong độ trí thức. Cho dù đặt hắn giữa một đám nam idol dựa mặt ăn cơm cũng không thua kém.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, người thoạt nhìn không có tính công kích như vậy đã như sấm rền gió cuốn tiễn đi 18 xuyên thư giả.
"Ca ca!" Đứa bé nhìn Đoạn Tri Hành kêu.
Đoạn Tri Hành không đáp lại, giày da làm từ thủ công tinh tế đạp lên thảm cỏ mềm mại, tư thái ưu nhã bước vào đình hóng gió.
Rất ít người sẽ ở thời điểm Đoạn Tri Hành nhìn về phía mình tránh né tầm mắt.
Cặp con ngươi màu nâu nhạt kia lúc nhìn người khác cực kỳ ôn nhu vô hại, như mặt biển được ánh nắng chiếu sáng, ấm áp đến mức khiến người ta ngay từ ánh mắt đầu tiên liền muốn gỡ xuống cõi lòng.
"Tiểu thư, thực xin lỗi. Tôi đã dặn đệ đệ không được đến hậu viện, nhưng hiển nhiên đệ đệ không nghe vào tai, quấy rầy ngài."
Đoạn Tri Hành đứng trước mặt Thất Tịch, hướng nàng tạ lỗi.
Trên mặt đứa trẻ còn chưa khô nước mắt, từ bên ngoài nhìn vào, cũng không giống như là đứa nhỏ này quấy rầy nàng.
Nhưng Đoạn Tri Hành chỉ nhìn Thất Tịch, giống như thật sự cảm thấy là do đệ đệ mình nghịch ngợm.
"......Ta cầm một cây kẹo que thì sao! Không muốn đưa cũng không cần giả bộ hào phóng."
Thất Tịch trực diện với tầm mắt của Đoạn Tri Hành. Nàng rũ xuống lông mi, như có chút mệt mỏi cùng khó hiểu. Ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp buông lỏng, cây kẹo liền từ trong tay nàng rơi xuống.
Đoạn Tri Hành duỗi tay đỡ lấy, quay đầu nhìn thoáng qua cái bàn, ly hồng trà đã thấy đáy.
"Đoạn Tùng." Đoạn Tri Hành gọi tên đệ đệ, giống như muốn xác nhận điều gì.
Nhãi con bụ bẫm lập tức khụt khịt cũng không dám, ấp úng gật đầu:
"Là em đưa cho tỷ tỷ."
Thanh niên tóc đen tuấn mỹ bỏ cây kẹo que vào túi, nhìn Thất Tịch cười nói:
"Loại đường công nghiệp nhiều phẩm màu này không thích hợp cho tiểu thư dùng. Nếu tiểu thư uống hồng trà muốn thêm điểm tâm, tôi liền đi chuẩn bị."
Đoạn Tri Hành nói những lời này, hiển nhiên đem khay trà bánh tinh xảo trên bàn coi như không khí.
Tiếp theo, hắn lại nhấc chân đến gần Thất Tịch hai bước. Hương thảo mộc thoải mái thanh nhã trên người hắn liền từng đợt từng đợt nhè nhẹ phất qua chóp mũi Thất Tịch.
Đoạn Tri Hành rất có khí chất của nam chính ngôn tình đời đầu, vẻ ngoài đẹp đẽ, dáng người tựa hạc, cặp mắt màu nâu nhạt giấu sau mắt kính luôn tỏa ra một chút dịu dàng.
Các tiền bối cũng từng bị bề ngoài của người này đánh lừa, cho rằng đối phương ôn hòa vô hại.
Hắn sẽ lắng nghe mỗi một câu ngươi nói, sẽ thời khắc ôn nhu nhìn chăm chú vào ngươi, tựa như sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của ngươi.
Kết quả thế nào?
Nhìn Đoạn Tri Hành chợt tiếp cận, Thất Tịch nghĩ thầm, hắn quả nhiên vẫn không thể nhẫn nhịn.
Ác chính là ác, đoạt kẹo que cũng là chuyện ác! Viện điều dưỡng đang vẫy gọi!
Đợi lát nữa quay về Cục, liền cùng Hamster cấp trên cắn xong số hạt hướng dương còn dư, suy xét nên đi vào quyển sách nào luyện tập làm phông nền tiếp đi.
Thất Tịch mặt vô biểu tình chờ đợi cái kết.
Nhưng Đoạn Tri Hành lại dừng bước, khom người, cầm khăn choàng dệt kim vắt trên tay vịn đình hóng gió, nhẹ nhàng khoác lên vai Thất Tịch.
"Gió đã thổi mạnh, tiểu thư có muốn trở về nghỉ ngơi không?"
Dựa theo hình tượng nhân vật, Thiệu Thất Tịch không phải một người chịu nghe lời.
"Không." Nàng cứng đờ lắc đầu.
Mái tóc đen dài theo động tác của nàng từ trên bờ vai mượt mà rũ xuống, đuôi tóc dừng ở mu bàn tay Đoạn Tri Hành.
"Ngày xuân, hoa trong vườn xác thật nở rất đẹp." Đoạn Tri Hành cũng không ngạc nhiên, thập phần tự nhiên tiếp lời. Hắn lui về sau một bước. Sợi tóc mềm mại xẹt qua bàn tay, nhẹ như cánh bướm.
Hắn cúi đầu nhìn tay trái của Thất Tịch đang đặt trên tay vịn.
Đó là một bàn tay có chút gầy yếu. Làn da giống như men sứ thượng đẳng. Da thịt trên mu bàn tay cùng đầu ngón tay đều là loại trắng nõn lâu không gặp ánh mặt trời. Mỗi ngày đều ăn vào dược thiện bổ huyết dưỡng khí, cũng không thấy đầu ngón tay người này dưỡng ra chút huyết sắc.
Không, hôm nay có chút khác biệt.
Trên móng tay giống như nụ ngọc lan thấp thoáng một tầng hồng phấn, giống như vì dùng sức nắm lấy tay vịn, mới sinh ra sắc tố.
Đoạn Tri Hành trầm mặc nhìn, yên tĩnh tựa như mặt biển trước dông tố, thiên địa một mảnh tường hòa, ngay cả gió cũng ở cành lá nghỉ ngơi.
"Móng tay tiểu thư hình như có chút hư tổn, xin ngài chờ một lát."
Đầu móng ở ngón đeo nhẫn và ngón út bên tay trái của Thất Tịch bị hư một chút.
Đoạn Tri Hành hướng về phía Thất Tịch khom lưng, liền dẫn Đoạn Tùng rời khỏi đình hóng gió.
Cho đến khi nhìn không thấy bóng người, Thất Tịch mới xoay cần cổ đã cứng đờ, có chút kinh ngạc bất an.
Đây là ý gì? Nàng...được buông tha?
Trẻ Hư Hệ Thống:【Sao lại để tên nam nhân mặc tây trang kia đi! Mau kêu hắn quay lại!】
Thất Tịch:【Ngươi biết tình huống vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không? Hắn đang thử ta. Cái gì mà "Đệ đệ đã quấy rầy ngài" đều là ngụy trang. Hắn chỉ muốn nghe ta trả lời thế nào, sau đó giáp mặt đối chứng với đệ đệ, xem ta có phải nói dối hay không!】
Trẻ Hư Hệ Thống:【Ta chỉ biết hắn cầm đi kẹo que của ta!】
Thất Tịch:【Lúc sau mua cho ngươi một cây.】
Trẻ Hư Hệ Thống:【Kẹo que mua về sao so được với kẹo que cướp đoạt tới!】
Thất Tịch:【Hệ thống, ngươi còn rất triết lý......】
Thất Tịch cùng hệ thống tán gẫu, mang theo vui sướng của sống sót sau tai nạn.
♤♡◇♧
Nhà chính Thiệu Gia.
Đoạn Tri Hành nắm tay đệ đệ, an tĩnh bước đi trên hành lang trải thảm dài.
Đoạn Tùng lo sợ ngẩng đầu, chỉ là vừa nhấc cằm, liền đụng vào tầm mắt của Đoạn Tri Hành.
"Không phải đã dặn không thể đến sau vườn chơi sao?"
Đoạn Tùng gật đầu: "Ca ca nói, nơi đó có sói bà bà hung dữ. Nhưng lúc em đuổi theo bướm nhỏ chạy tới......không có sói bà bà, chỉ có tỷ tỷ xinh đẹp."
Nghĩ đến mình ở trước mặt tỷ tỷ khóc nức nở, Đoạn Tùng thực sự ngượng ngùng.
"Là em không hào phóng, tỷ tỷ chỉ muốn ăn kẹo. Lần sau em sẽ đem kẹo chia cho tỷ tỷ."
Đoạn Tùng tươi tỉnh trở lại, cho dù cây kẹo que kia là phần thưởng do ở nhà trẻ đạt được phiếu hoa hồng bé ngoan.
Đoạn Tri Hành cúi đầu nhìn ấu đệ ngây thơ. Nếu không phải cha mẹ ngoài ý muốn qua đời, hắn tuyệt đối sẽ không mang Đoạn Tùng đến nơi này.
Đoạn Tri Hành dẫn Đoạn Tùng vào trong phòng, cho đệ đệ ngủ trưa.
Sau đó, hắn đi thẳng đến phòng bếp chuẩn bị điểm tâm.
Trong phòng bếp, hầu gái dò hỏi có cần hỗ trợ gì không, đều bị Đoạn Tri Hành lắc đầu cự tuyệt.
Mật ong, sữa và ca cao được đun chảy trên bếp, khuấy, rồi trộn đều, cuối cùng đổ vào khuôn.
Khuôn đúc bánh là hình hoa, lớn bằng mu bàn tay. Đoạn Tri Hành làm tổng cộng 4 cái.
Không cần hoàn toàn đông đặc, bởi vì tiểu thư không thích điểm tâm quá cứng.
Nàng thậm chí không cần ăn, chỉ ngửi mùi hương nồng nàn thơm ngọt kia là đủ.
Trong lúc chờ bánh thành hình, Đoạn Tri Hành lại đi chuẩn bị dụng cụ chăm sóc móng tay.
Việc này trước kia là do hầu gái làm. Nhưng từ ngày Thiệu Thất Tịch cầm kéo đo đạc tròng mắt một hầu gái, giống như muốn ngay lúc còn tươi sống xẻo xuống, Đoạn Tri Hành bắt đầu tiếp nhận công việc này.
Các hầu gái nửa là may mắn, nửa là hoảng loạn, nhỏ giọng ở bên tai Đoạn Tri Hành dặn dò một số điều cần chú ý lúc cho Thiệu Thất Tịch tu bổ móng tay, so với Đoạn Tri Hành dự đoán không khác nhiều cho lắm.
Thiệu Thất Tịch bởi vì thân thể yếu ớt, quái gở bất thường, chán ghét người sống. Đoạn Tri Hành ở bên cạnh Thiệu Thất Tịch lâu nhất, cũng hiểu biết nàng nhất.
Hôm nay bác sĩ gọi điện cho Thiệu Thất Tịch thông báo bệnh tình, cũng nói trước cho Đoạn Tri Hành.
Đoạn Tri Hành cúp điện thoại xong, chân mày vẫn luôn nhíu.
Hắn còn nhớ rõ cuộc đối thoại giữa hắn với lão gia và phu nhân trong quá khứ.
"Tri Hành, chúng ta không có cách quản thúc đứa nhỏ này."
"Xin hãy thay chúng ta trông nom Thất Tịch."
"Đừng để cho......"
Lời nói đó cuối cùng không thể nói xong, nhưng Đoạn Tri Hành đã hiểu: "Đừng để cho Thất Tịch trở nên không thể cứu vãn".
Đoạn Tri Hành biết sau cuộc điện báo hôm nay, trong lòng Thiệu Thất Tịch ước chừng dâng lên mưa rền gió dữ thế nào.
Nàng từ xưa đến giờ luôn như vậy, hễ có một phần không thoải mái, liền phải rải ở trên người khác mười phần.
Vì thế hắn nghĩ, từ nay trở đi, hắn càng phải cẩn thận kỹ lưỡng trông chừng tiểu thư.
Bởi vì lão gia phu nhân trước khi đi lưu lại một câu: "Hết thảy giao cho Tri Hành".
Đoạn Tri Hành rõ ràng ý tứ ám chỉ trong đó.
Thiệu Thất Tịch chỉ cần vượt qua giới hạn, hắn liền hành động.
Cha mẹ quá mức cưng chiều con cái, sau cùng cũng chỉ trở thành nô lệ của sự cưng chiều kia.
Nhưng Đoạn Tri Hành thì không, hắn chỉ tin tưởng chính nghĩa.
Nếu có thể, những việc này tốt nhất nên từ lão gia và phu nhân tới làm. Nhưng thực đáng tiếc, sau khi Đoạn Tri Hành đưa họ lên phi cơ lần đó, lão gia và phu nhân liền gặp tai nạn qua đời.
Hôm nay từ bác sĩ biết được tin tức, Đoạn Tri Hành lập tức tìm tới Thiệu Thất Tịch, cũng không phải bởi vì nghe tiếng khóc của Đoạn Tùng.
Hắn tưởng rằng Thiệu Thất Tịch sẽ nổi điên mất khống chế......nhưng nàng chỉ đoạt một cây kẹo que.
Không, vẫn là Đoạn Tùng chủ động đưa.
Đây là thủ đoạn mới sao?
Đoạn Tri Hành nghi ngờ bước tới. Thiệu Thất Tịch thần sắc uể oải, không mất khống chế kêu to, không đập phá tất cả đồ đạc trước mắt, nàng chỉ ngồi ở chỗ đó.
Đình viện ngày xuân, mỹ nhân yếu ớt rũ xuống hàng mi dài, phủ lên hốc mắt một tầng bóng ma.
Nàng giống như cảm thấy không còn hứng thú với mọi thứ trên đời. Cho dù Đoạn Tri Hành nói gì, nàng đều không quá để ý. Giống như con bướm đậu ở cánh Tường Vi trắng, lại vô lực phất cánh.
Đây là vì nghe tin xong chịu đả kích quá lớn, tính toán buông xuôi hết thảy?
Đoạn Tri Hành tạm thời không có giải đáp.
Hắn cầm hộp dụng cụ cùng khay điểm tâm, mỉm cười đi ra cửa.
Giày da sạch sẽ bóng lưỡng đạp lên thảm, lúc hành tẩu, vạt áo tây trang hơi phất lên, mơ hồ nhìn đến sau thắt lưng của hắn cài một con dao găm đen nhánh.
Như thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhưng vẫn cực kỳ sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro