Chương 8

Thất Tịch vẫn không lên tiếng. Khi nãy, Đoạn Tri Hành đã báo trước cho nàng vở kịch lớn hôm nay.

Theo cốt truyện, Dung Thanh trời sinh có mệnh cách tốt, nhưng mệnh cách này không phải để trấn mệnh cho Thiệu Thất Tịch.

Ngôn tình đời đầu chính là một cái khăn lông thấm đầy cẩu huyết, tùy tiện vung một cái liền thành một bãi huyết.

Dung Thanh có mệnh cách tốt là bởi vì......hắn không phải cô nhi, mà là thiếu gia bị lưu lạc của đỉnh cấp hào môn!

Còn vì lý do gì lớn lên ở viện mồ côi, tóm lại thiếu gia trong văn thời xưa một khi lưu lạc bên ngoài, không phải ở viện mồ côi thì là ở nhà nữ chính làm con nuôi.

Gần đây, Dung Thanh đã được người nhà nhận về.

Thật vất vả tìm được con trai, đương nhiên thiên kiều bách sủng, coi như tròng mắt mà yêu thương.

Biết Dung Thanh bị Thiệu Gia coi như công cụ xung hỉ, vẫn là cho Thiệu Thất Tịch tiếng xấu vang xa kia, người nhà Dung Thanh tức giận đến mức muốn lập tức "Trời lạnh rồi, Thiệu Gia nên phá sản".

Nhưng bị Dung Thanh khuyên lại.

Tuy rằng ở bên ngoài lớn lên, Dung Thanh vẫn nỗ lực trưởng thành một thanh niên chính trực thiện lương.

Chuyện này do chính hắn đáp ứng, sẽ không có đạo lý vì thân phận đột nhiên thay đổi liền trở mặt.

Nhưng trưởng bối trong nhà ngày ngày hết rơi lệ đến cao huyết áp, hết cảnh cáo đến khuyên bảo, hôm nay, Dung Thanh mới tới nói chuyện với Thiệu Thất Tịch.

Nàng đồng ý, người trong nhà vui vẻ. Nàng không đồng ý, hắn sẽ tiếp tục tuân thủ hứa hẹn.

Nhưng Thiệu Thất Tịch chọn im lặng.

Chỉ có vệt đỏ bất thường trên lụa trắng kia.

Tí tách...tí tách, nghe như tiếng chất lỏng gì đó nhỏ giọt trên phiến lá.

Đồng tử Dung Thanh chợt co rút lại, đem quy định của Thiệu Thất Tịch vứt ra sau đầu, một phen xốc lên tấm màn trắng!

Thiệu Thất Tịch bởi vì thân thể ốm yếu, không thích ra ngoài.

Nhưng nàng ngẫu nhiên vẫn có vài lần xuất hiện, lại luôn có thể khiến người khác khó chịu.

Đánh giá của mọi người đối với nàng phi thường nhất trí: Ghê tởm, ác độc, kiêu căng.

Tam ác đều có.

Nhưng ngầm trong lòng, những người này còn có một đánh giá khác cũng cực kỳ nhất trí.

Hôm ấy, Dung Thanh mới vừa được nhận về trong nhà, tham gia buổi tiệc rượu đầu tiên.

Bởi vì hắn trở về, tài sản thừa kế liền xuất hiện phân hóa, có người vì vậy mà âm dương quái khí lên.

【Nghe nói đại thiếu gia cùng Thiệu Thất Tịch của Thiệu Gia có hôn ước?】

【Vất vả đại thiếu gia, ở bên ngoài lớn lên quả nhiên không dễ dàng.】

【Nhưng cũng không tính lỗ, tuy rằng Thiệu Thất Tịch ác độc vô nhân tính, nhưng nghe nói lớn lên cũng không tệ lắm.】

Những người đó nhỏ giọng cười rộ lên. Dung Thanh còn chưa lên tiếng, bọn họ đã bị trưởng bối đuổi ra ngoài.

Lúc ấy Dung Thanh chỉ nghĩ, hắn còn chưa nhìn thấy mặt Thiệu Thất Tịch.

Lúc này, hắn một lòng tràn đầy muốn xem tình huống Thiệu Thất Tịch thế nào, mới mạo muội vén màn lên, nhưng đến khi thật sự thấy chân dung Thiệu Thất Tịch, lại giống như bị ai tấu một quyền vào đầu, hô hấp dồn dập, tim đập như trống, rốt cuộc không thể nhúc nhích.

Phòng khách Thiệu Gia bài trí đầy Tường Vi trắng.

Đây không phải phẩm vị của Thiệu Thất Tịch, mà là do mẹ nàng yêu thích.

Từng bụi Tường Vi được chăm sóc tỉ mỉ. Mỗi bông lớn bằng bàn tay, cánh hoa đầy đặn, cành lá xanh biếc, như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc từ phỉ thúy và bạch ngọc. Nó sinh dưới ánh mặt trời, chính là phẩm vật thánh khiết cung phụng thần linh; Nó sinh dưới ánh trăng, chính là tội nghiệt mê hoặc con người sa vào vực sâu.

Dung Thanh không biết khoảnh khắc trong lòng nổi lên cảm thán vô biên rốt cuộc là vì khung cảnh ngập tràn Tường Vi trắng này, hay là vì mỹ nhân như Tường Vi.

Hắn từng tưởng tượng bộ dáng của Thiệu Thất Tịch. Nàng bị bệnh từ nhỏ, có lẽ sắc mặt cùng thần thái đều yếu ớt, có lẽ thật gầy ốm, có lẽ làn da phi thường tái nhợt, có lẽ......

Nhưng khi nhìn thấy mỹ nhân được hoa vây quanh sau bức màn, hết thảy tưởng tượng đều trở nên cằn cỗi.

Máu đỏ từ giữa môi nàng rơi xuống, nhiễm đỏ một đóa Tường Vi tuyết trắng, sau đó tích táp nhỏ giọt, dọc theo phiến lá xanh lăn xuống, hoàn toàn ngấm vào trong đất. Đóa hoa kia tựa hồ bởi vậy nở rộ càng thêm diễm lệ. Mỹ nhân lại càng yếu ớt như pha lê.

Làm người ta nhịn không được muốn dang tay che chở, ôm lấy nàng, sợ nàng cứ như vậy biến mất.

Thất Tịch bị chính mình dọa đơ.

Ho ra máu không nằm trong cốt truyện, cũng hoàn toàn không phải nàng an bài.

Nàng đang ôn tập lời thoại, chuẩn bị sau khi Dung Thanh nói từ hôn xong, lập tức điên cuồng ác độc phát ra.

Nhưng ai ngờ, nàng chỉ muốn lời nói được rõ ràng mạch lạc, khẽ hắng giọng một cái, lại trực tiếp ho ra một vòi máu!

Hình tượng của nhân vật xác thực động một cái là hộc máu, thể chất dễ dàng té xỉu, nhưng chỉ là hắng giọng, không đến mức làm nàng phóng ra nước sốt cà chua công kích đi!

Đây chính là đồng bộ thân thể nhân vật?!

Thất Tịch nhìn đóa Tường Vi trắng dính máu trước mặt, không lời nào để nói.

"Tiểu thư!" Dung Thanh ba bước cũng thành hai bước xông lên, đỡ lấy mỹ nhân sắp ngã vào bụi hoa.

Mỹ nhân hô hấp đều trở nên dồn dập, mí mắt mảnh khảnh khẽ nâng, lộ ra cặp mắt trong vắt như xuân thủy.

Nàng nhu nhược nhíu lại chân mày, như bị mạo phạm, khó có thể chịu đựng, vô lực giơ tay vung về phía má trái Dung Thanh.

Nhưng lực đạo bàn tay quá nhẹ, Dung Thanh chỉ cảm thấy bên má chạm vào một chút lạnh lẽo, như giọt mưa mùa xuân, bông tuyết vào đông, hoặc là xúc cảm của nước mắt.

Nhìn xuống cặp mắt hiện đã mờ mịt hơi nước, yếu ớt đến mức phảng phất như sẽ lập tức hóa thành một mảnh tuyết trắng tan đi của nàng, Dung Thanh đều vì cảnh tượng này đình trệ hô hấp.

"Thực xin lỗi! Là tôi nói muốn giải trừ hôn ước mới hại tiểu thư biến thành như vậy sao?!" Dung Thanh hung hăng nhắm mắt, lúc mở ra, biểu tình đã trở nên quyết tâm:

"Như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không......"

"Ha!" Thất Tịch nở nụ cười, cắt ngang lời Dung Thanh nói.

Mỹ nhân ốm yếu nằm trong vòng tay hắn, trong miệng lại phát ra thanh âm lạnh băng.

"Ngươi...có biết...thời xưa......quý nhân vì sống lâu, đều chọn lựa một người có mệnh cách tương xứng nuôi dưỡng sao?" Thất Tịch thở phì phò, đứt quãng nói:

"Chờ thời cơ chín muồi, liền sẽ rút máu từ tim người nọ uống!"

Thất Tịch giơ tay, bắt lấy vạt áo của Dung Thanh, lực đạo lại nhẹ như mèo cào:

"Ngươi...chỉ là thuốc của ta."

"Cho ta mổ ra...trái tim, rút sạch...máu...thì ngươi mới có thể bò ra ngoài......"

Lão gia phu nhân Thiệu Gia mới đầu tìm Dung Thanh tới, thật sự chỉ vì xung hỉ.

Nhưng Thiệu Thất Tịch lại muốn càng nhiều. Nàng lật xem sách cổ, tìm được phương pháp tà đạo. Nếu có cơ hội, nhất định phải thử một lần.

Thất Tịch cong lên khóe môi, lộ ra nụ cười ác độc, rồi lại nghênh đón một trận ho khan. Nước mắt sinh lý đọng trong hốc mắt không còn có thể bám trụ mà rớt xuống.

Máu tươi nóng bỏng, nước mắt ấm áp cùng nhau nhỏ giọt trên tay Dung Thanh, tựa như một khối bàn ủi đốt trụi da thịt hắn.

"Tiểu thư!" Một cỗ lực mạnh mẽ đánh úp lại, bả vai Dung Thanh bị người hung hăng ấn xuống, trực tiếp kéo ra đằng sau.

Mỹ nhân yếu ớt liền rơi vào ôm ấp của người khác.

Quản gia tuấn mỹ ôm chặt lấy Thất Tịch, khóe miệng hơi cong, vẫn duy trì nụ cười lễ nghi, ánh mắt lại lạnh băng nhìn Dung Thanh:

"Dung Thanh tiên sinh, thỉnh ngài lập tức rời đi!"

Đoạn Tri Hành đã bế lên Thất Tịch, bước chân vội vàng rời khỏi phòng khách. Dung Thanh vẫn ngẩn ngơ tại chỗ. Cho dù người hầu đến dẫn đường cho hắn, hắn cũng như không nghe thấy.

Bên tai Dung Thanh tựa như còn vang vọng những lời nói ác độc vừa rồi của Thiệu Thất Tịch. Bình thường, nếu nghe những lời như vậy, hắn hẳn sẽ cực kỳ tức giận.

Dung Thanh chậm rãi mở ra lòng bàn tay, trong đó còn dính máu, như đột nhiên mọc ra một nốt chu sa.

♤♡◇♧

Thất Tịch bị đưa đến trên giường. Bác sĩ đã nhanh chóng chạy tới.

Trải qua một hồi kiểm tra, bác sĩ kê đơn thuốc cho nàng. Đoạn Tri Hành đứng một bên nhìn tên từng loại dược phẩm, đồng thời dò hỏi những điều cần chú ý.

"Như bình thường thôi." Bác sĩ nói với Đoạn Tri Hành.

Trên thực tế, hắn còn cảm thấy Thiệu Thất Tịch hiện tại mạch đập cường kiện hữu lực, cảm giác...khá khỏe mạnh.

Đoạn Tri Hành vẫn không yên tâm, lại hỏi một hồi.

"Chú ý nghỉ ngơi, đừng để chịu kích thích là được." Bác sĩ nhấn mạnh lần nữa.

Thất Tịch nằm nghe Đoạn Tri Hành cùng bác sĩ đối thoại. Trẻ Hư Hệ Thống tò mò hỏi:

Ngươi khi nãy nói gì vậy? Vì sao đến chỗ ta đều là âm câm?

Thất Tịch: Là những lời con nít không thể nghe.

Hệ Thống hưng phấn: A? Là nói tục sao? Thật ngầu!

Thất Tịch: ...Không phải, ngươi lớn lên chút nữa là có thể nghe. Được rồi, kế tiếp Dung Thanh hẳn sẽ cực kỳ tức giận bỏ về. Hôn ước liền theo sự thù hận bị giải trừ!

Đoạn Tri Hành đi tiễn bác sĩ, lại xoay người trở về phòng chủ nhân.

Hắn đứng ngoài phòng ngủ, nhẹ giọng dò hỏi:

"Tiểu thư, hiện tại cảm giác đỡ hơn chưa?"

Một lát sau, trong phòng ngủ truyền ra thanh âm: "Không có việc gì."

Đoạn Tri Hành vẫn đứng yên tại chỗ, giơ tay xoa giữa mày:

"Là tôi sai, tôi không nên để Dung Thanh tiên sinh tới gặp ngài. Cho dù chuyện này hẳn nên do ngài tự quyết định, nhưng tôi đã đánh giá lầm......"

Nghe Đoạn Tri Hành nói, Thất Tịch liền nóng nảy.

Nếu thật không cho Dung Thanh tới, nàng mới nhất định nổi giận. Nam chính sao có thể hư như vậy, muốn sửa cốt truyện thì sửa. Là vì các người tùy ý làm bậy, quyển sách này mới ngay từ khúc dạo đầu đã khó khăn!

"Đoạn quản gia không sai." Thanh âm của Thất Tịch lại lần nữa vang lên. Đoạn Tri Hành không khỏi sửng sốt.

"Làm hắn cút." Thanh âm kia lạnh băng, mang theo quyết tuyệt.

Một lát sau, cửa chính phòng chủ nhân khép lại, Đoạn Tri Hành rời đi.

Hắn đứng trên hành lang. Một hầu gái lộ vẻ mặt khó xử bước qua:

"Dung Thanh tiên sinh vẫn chưa đi."

Đoạn Tri Hành còn đang xoa giữa mày, trước mắt phảng phất như có bóng chồng.

Những bóng chồng này lúc nhìn thấy vết máu trên người Thiệu Thất Tịch liền xuất hiện.

Thời điểm Thiệu Thất Tịch cùng Dung Thanh gặp mặt, hắn cũng không đi xa, tốt nhất nên còn người ở gần đó, để tránh chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Chủ yếu là lo lắng Thiệu Thất Tịch phát hỏa, chọc giận người khác, bị người ta đột nhiên tấn công.

Chính là lúc này đây, Đoạn Tri Hành có làm sao cũng không thể tưởng tượng được, cuối cùng là Thiệu Thất Tịch ngã xuống.

Vì sao? Rõ ràng đã báo trước ý đồ hôm nay Dung Thanh đến cho tiểu thư biết. Lúc ấy biểu tình của nàng lơ đãng, giống như sao cũng được. Trên thực tế, lúc vào cuộc sao sẽ có cảm xúc dao động mạnh như vậy?

Chẳng lẽ vì Dung Thanh đối với tiểu thư là đặc biệt?

Đoạn Tri Hành trầm ngâm một hồi, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, thả tay xuống, theo hầu gái rời đi.

......Đây không phải chuyện hắn nên suy xét. Hắn chỉ là một quản gia, hết thảy lấy ý nguyện của chủ nhân làm chủ.

Nhưng bên tai không biết vì sao vọng lên bài đồng dao hôm nay tiểu thư hát.

Tiểu thư đang tưởng niệm cha mẹ, mà lão gia và phu nhân vĩnh viễn không thể trở về.

Mất đi song thân, nàng...còn bị người ta tới cửa khinh nhục.

Đoạn Tri Hành rũ mi, bất kể Thiệu Thất Tịch hằng ngày phẩm tính thế nào, đây là hai việc khác nhau. Nàng không nên bị đối đãi như vậy.

Đoạn Tri Hành ở đại sảnh một lần nữa nhìn thấy Dung Thanh.

Dung Thanh lập tức tiến lên dò hỏi:

"Cô ấy...tiểu thư có khỏe không?"

"Dung Thanh tiên sinh." Đoạn Tri Hành lộ ra nụ cười cực kỳ xa cách.

"Lúc ngài tới, tôi đã nói trước với ngài, cần cẩn thận khi xử lí chuyện với tiểu thư."

"Đúng vậy, tôi cũng......" Dung Thanh mới vừa mở miệng, Đoạn Tri Hành liền cắt ngang:

"Ngài không làm tốt."

Dung Thanh nghẹn lời. Từ sau khi hắn được nhận về nhà, cũng dưỡng ra một chút tính tình. Chênh lệch giữa Thiệu Gia và Dung Gia thật sự quá lớn.

Một quản gia của gia tộc nhỏ dám nói chuyện với hắn như vậy, cho dù tính tình tốt cỡ nào, hắn cũng muốn mở miệng quở trách.

Nhưng nghĩ đến Thiệu Thất Tịch, hắn lại khó có thể mở miệng răn dạy Đoạn Tri Hành. Cuối cùng, Dung Thanh nhấp môi, trong mắt tràn đầy lo lắng:

"Là tôi không tốt. Tôi chỉ muốn biết tình hình tiểu thư hiện tại thế nào. Chờ tiểu thư khỏe chút, tôi sẽ tới tạ lỗi."

Đoạn Tri Hành lắc đầu: "Không cần, như ngài mong muốn, tiểu thư nói 'tình nguyện chết còn hơn tiếp tục hôn ước', đương nhiên, cũng không muốn gặp lại ngài."

Dung Thanh sắc mặt trắng bệch: "Nhưng không phải bởi vì giải trừ hôn ước, mới làm tiểu thư đột nhiên phát bệnh sao?"

Đoạn Tri Hành không trả lời. Quản gia của Dung Gia đứng đợi ngoài cửa thấy thiếu gia lâu không trở ra, đã trực tiếp vào trong nhà.

Vị quản gia lớn tuổi kia nhìn thấy vết máu trên người Dung Thanh, lập tức phẫn nộ:

"Đám trùng hút máu rác rưởi các người thật đáng chết! Lại còn sử dụng tư hình, cho dù ở cổ đại cũng không tra tấn người khác như vậy!! Dung Gia sẽ không buông tha các người!"

"Không phải! Quản gia, ông hiểu lầm. Đây là......máu của tiểu thư." Dung Thanh vội vàng giải thích.

Nhưng vị quản gia này đã cảm giác sâu sắc đây không phải nơi nên ở lại, liền lôi thiếu gia nhà mình rời khỏi.

Dung Thanh vẫn chưa muốn đi, lại nghe Đoạn Tri Hành mở miệng:

"Tôi đã báo cho tiểu thư thân phận hiện tại của ngài."

"Nhưng tiểu thư vẫn cự tuyệt tiếp tục hôn ước."

"Tôi cũng báo về những nguy cơ khi giải trừ hôn ước."

"Tiểu thư vẫn kiên quyết cự tuyệt."

"Đây là đáp án của tiểu thư."

"Mất đi danh nghĩa vị hôn phu, ngài không thể lại bước vào đây một bước."

♤♡◇♧

Xe hơi của Dung Gia chậm rãi chạy ra dinh thự Thiệu Gia. Vị quản gia lớn tuổi vẫn còn tức giận:

"Người đó muốn nói cái gì! Rõ ràng ngay từ đầu là bọn họ áp bức ngài cùng tiểu thư của bọn họ ký kết hôn ước. Mấy năm gần đây bị loại người như vậy tra tấn...nghe nói còn có chút phương thức âm tà hơn, là muốn mạng người! Ngài đều nhẫn nhịn hết thảy. Hiện giờ lại nói như ngài lì lợm la liếm tiểu thư nhà bọn họ! Thiệu Thất Tịch quả nhiên giống trong lời đồn......"

"Quản gia!" Dung Thanh ở băng ghế sau chậm rãi mở miệng:

"Hai chúng tôi đã giải trừ hôn ước." Cho nên, không cần nói nữa.

Thanh niên cao lớn cúi đầu, có chút giống như một con trung khuyển bị nước mưa xối ướt.

Hắn nhìn lòng bàn tay mình, rõ ràng biết không nên hồi tưởng, nhưng trong đầu vẫn lặp lại lời Đoạn Tri Hành nói.

[Đó là đáp án của tiểu thư.]

Dung Thanh nhìn ngoài cửa sổ, nỗi lòng phức tạp.

Rõ ràng trước kia, nếu có thể giải trừ hôn ước, hắn nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.

Nhưng sau khi gặp qua đối phương, hắn lại nhịn không được mất mát.

Chẳng lẽ là vì đối phương quá mức xinh đẹp, hắn thấy sắc nảy lòng tham sao? Vậy hắn thật đúng là tồi tệ.

Dung Thanh xoa đi vết máu trong lòng bàn tay, độ ấm nóng bỏng như vẫn còn vương vấn.

Hắn không khỏi nhớ tới bộ dạng Thiệu Thất Tịch ngã vào trong lòng ngực hắn.

Nàng tựa như cực độ không cam lòng, lại như bị người xấu làm tổn thương, nước mắt không ngừng rơi xuống, đập vào lòng hắn, làm hắn không biết làm sao.

"Là tôi...làm tiểu thư thương tâm, nàng mới nói những lời đó trong cơn giận dữ."

Quản gia: ??? Không phải, ngài mới là người bị hại. Ngài tự kiểm điểm làm gì?

♤♡◇♧

Cốt truyện: Cùng Dung Thanh giải trừ hôn ước đã hoàn thành.

Đạt được 150 điểm.

Nghe âm thanh điện tử nhắc nhở, Thất Tịch thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng nhanh chóng lật xem cốt truyện, còn 2 chương nữa, suất diễn của nàng liền kết thúc.

Hamster cấp trên của nàng chắc không nghĩ tới, nàng có thể thuận lợi như vậy đi!

Hệ Thống: Đều là do ngươi có ta giúp đỡ!

Thất Tịch: Sự tự tin này rốt cuộc từ đâu ra?

Hệ Thống: Trời sinh!

Thất Tịch:......Một câu trả lời không chút nào ngoài ý muốn.

Chỉ còn kém một đoạn cốt truyện cuối cùng, ngày mai chúng ta liền tìm cơ hội ra ngoài làm xong, là có thể đi viện điều dưỡng.

Hệ Thống ngậm ngón tay, hỏi: Nơi đó có kẹo que không?

Thất Tịch: Khi nào rảnh mua cho ngươi.

Nhiệm vụ khó như vậy, thế mà nàng có thể dựa vào thủ đoạn ngây ngô và vận may liền hoàn thành. Hay!

Thất Tịch vui vẻ đắp chăn, ngọt ngào ngủ.

Chỉ là ngày hôm sau, nàng liền không ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro