Chương 37: Trùng hợp quá

Sau khi mưa dừng, trong không khí lại nhiều thêm vài phần lạnh lẽo.

Đèn tối nay ở nơi đóng quân sáng vô cùng, đến bùn đất dưới đường đi cũng có thể nhìn rõ.

Diệp Tả Dữu đi đến cửa phòng đạo diễn, không lập tức đi vào, mà quay đầu nhìn nhà gỗ ở xa xa.

Cho dù cách xa, nhưng Diệp Tả Dữu vẫn nhận ra Tống Dục An đang đứng ở cửa.

"Sao còn không đi vào?" Mạnh Chính Hào ở bên trong đợi một phút cũng không đợi được người tiến vào, chỉ có thể đẩy cửa ra.

Diệp Tả Dữu thu hồi ánh mắt nhìn ông ta: "Đây không phải là đi vào rồi không đi ra được nữa sao?"

Mạnh Chính Hào: "......khụ khụ, cậu nghe ai nói vậy?"

Diệp Tả Dữu đi theo ông ta vào phòng đạo diễn, không nói gì.

Mạnh Chính Hào nghĩ hai giây, cũng đoán được: "Đoạn Nhạn Sơn? Chắc chắn là cậu ta, chỉ có cậu ta đứng ở của nghe trộm chúng tôi nói chuyện!"

Ánh mắt Diệp Tả Dữu rơi vào bản đồ trong phòng đạo diễn, đây là bản đồ toàn cầu của trái đất cổ xưa.

Lục địa vốn dĩ thuộc về Hoa Quốc hiện giờ có hơn phân nửa đã bị biển che lấp, đại lục Triều Tiên cách vách và đảo quốc lân cận đều biến mất.

Đại lục Á Âu bị biển xuyên qua, hình thành hai đại lục mới, một là đại lục trung tâm Diệp Tả Dữu bọn họ đang đứng bây giờ, còn một cái được xưng là đại lục Tây Âu.

Đại lục Bắc Mỹ toàn bộ bị biển nhấn chìm, bây giờ chỉ còn lại đại lục Nam Mĩ, đại lục Nam Bắc cực cũng vì vỏ trái đất chuyển động mà nhỏ đi một nửa.

Trước khi hành tinh nhỏ va chạm, trái đất có 70% là biển, 30% là lục địa, nhưng bây giờ, 30% lục địa chỉ lại 15%, còn lại đều bị biển bao trùm.

Mạnh Chính Hào đi tới, hắng giọng: "Là như vậy, bây giờ quy tắc vòng thăng cấp có thay đổi, vốn dĩ chúng tôi định cho các cậu trực tiếp xuất phát từ chỗ này, nhưng bây giờ cần các cậu tự lựa chọn điểm đến. Chúng ta có tổng cộng 30 điểm điến, đều là ở đại lục trung tâm, nhưng ở vị trí khác nhau."

"Chọn xong rồi, có phải là lập tức xuất phát không?" Diệp Tả Dữu hỏi.

Mạnh Chính Hào gật đầu: "Đúng, cũng là vì công bằng."

Diệp Tả Dữu khẽ nhíu mày: "Công bằng? Không phải bởi vì ngăn cấm tổ đội sao?"

Mạnh Chính Hào đầu tiên là sửng sốt, sao đó là khó hiểu: "Ngăn cấm tổ đội? Cậu nghe được ở đây vậy?"

[Ai nha, không phải là do tổ đạo diễn các anh nói sao?]

[Đúng vậy, quyết sách này thật sự có chút vấn đề.]

[Đáng ghét, vừa nghĩ đến Tống thiếu tướng và Hữu Hữu có thể bị tách ra, tôi liền không vui.]

[Cũng không chỉ có vấn đề vui hay không vui, còn là vấn đề an toàn. Chương trình mới ghi hình được một tháng đã tạo thành nhiều tuyển thủ thương vong như vậy, tổ tiết mục còn thật sự vài lúc này ngăn cản tuyển thủ tổ đội, không phải là đẩy tuyển thủ vào hố lửa xong?]

[Đm, tôi còn thật sự không nghĩ đến tầng này, chỉ quan tâm Tống thiếu tướng và Hữu Hữu có thể ở cùng nhau không......]

[Đúng vậy, Hữu Hữu và Tống thiếu tướng còn ổn, nhưng thực lực của những người khác......]

[Có điều tôi thấy phản ứng này của đạo diễn Mạnh, không phải là chúng ta hiểu lầm chứ?]

Diệp Tả Dữu cũng cảm thấy có thể là có hiểu lầm gì đó: "Đoạn Nhạn Sơn nói với chúng tôi, nói tổ tiết mục tiến hành thay đổi quy tắc cuộc thi, để chúng tôi tiến hành lựa chọn điểm đến, chỉ là vì để ngăn tiểu đội tiến hành thi đấu."

Mạnh Chính Hào nghe thấy câu này mắt lập tức trợn tròn, lồng ngực tức đến phập phồng kịch liệt, nhất thời không biết nên nói gì.

Có rất nhiều điều muốn nói, chỉ tổng kết lại một câu: "Đoạn Nhạn Sơn cậu ta nói linh tinh! Chúng tôi từ khi nào nói không cho các cậu tổ đội rồi?!"

Diệp Tả Dữu đợi Mạnh Chính Hào giải thích.

Mạnh Chính Hào giận sôi máu: "Tên tiểu tử thúi này, chỉ biết đứng trước cửa nghe trộm, nghe trộm còn không nghe cho hoàn chỉnh! Chúng tôi lúc đó nói là, muốn tách tiểu đội bây giờ của các cậu, nhưng không có nói không cho các cậu tổ đội! Theo tứ tự để các cậu tiến hành chọn địa điểm đến, cũng chỉ là có thể cố gắng tách đội ngũ bây giờ của các cậu thôi!"

"Bởi vì bây giờ chúng ta có mấy nhóm đội ngũ thực lực hợp tác cách xa những đội ngũ khác, vì thể thi đấu càng có cái để xem, cho nên chúng tôi mới quyết định cố gắng tác các cậu ra!"

Cường cường liên hợp đương nhiên là tốt, nhưng nếu như tuyển thủ mạnh đều tập trung vào mấy nhóm đội ngũ này, sẽ tạo thành lưu lượng chỉ tập trung trên người tuyển thủ xếp hàng hạng cao.

Tổ tiết mục hy vọng tất cả tuyển thủ đều có thể lộ mặt trước mặt khán giả, cho nên mới muốn tách rời mấy đội ngũ thực lực mạnh ra, bình hằng thực lực của tuyển thủ, đồng thời, còn có thể để cường giả dẫn theo những người yếu, tận lực giảm thiểu thương vong cho tuyển thủ.

Nếu không phải vì như vậy, Mạnh Chính Hào cũng sẽ không đồng ý tách đội.

Dù sao bây giờ CP Diệp Tả Dữu và Tống Dục An đang hot, mặc dù chương trình của bọn họ cũng không cần xào CP để quảng cáo thu hút chú ý, nhưng đều là độ hot sờ sờ ra đó!

Thử hỏi có tổ tiết mục nào không muốn máy nước nóng tự đến tìm?

Diệp Tả Dữu nghe xong lời Mạnh Chính Hào giải thích, nhất thời có chút trầm mặc.

Quả nhiên vẫn là không thể nghe tin vỉa hè.

Có cùng suy nghĩ với Diệp Tả Dữu còn có khán giả:

[Dọa chết tôi rồi!]

[Thì ra là như vậy......]

[Có điều không thể không nói tổ tiết mục làm như vậy quả thật cũng hợp lý, tuyển thủ thông qua vòng thăng cấp tổng cộng có hơn 400 vị, thực lực quả thật không đều, trái đất cổ xưa là một nơi hung hiểm như vậy, có thể gặp được thực lực mạnh làm đội trưởng, xác suất sống sót sẽ được nâng cao.]

[Cho nên, Đoạn Nhạn Sơn à! Đồng ý với tôi, say này đừng có tùy tiện đi đào góc tường nữa OK?!]

[Cười chết.]

[Có điếu Hữu Hữu và Tống thiếu tướng vẫn có thể bị tách ra QwQ]

[Không nhất định! Hữu Hữu lúc tách ra với bọn họ, không phải đã có ám hiệu rồi sao?!]

[Đúng! Có ám hiệu!]

Mạnh Chính Hào giải thích xong, lại tốn mấy phút mới bình tĩnh lại được, ông ta nói với Diệp Tả Dữu: "Sau này không thể lại nghe Đoạn Nhạn Sơn ăn nói linh tinh nữa?"

Diệp Tả Dữu không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, gật đầu, chuyển chủ đề: "Vậy tôi chọn địa điểm trước?"

Mạnh Chính Hào gật mạnh.

Diệp Tả Dữu nhìn điểm đỏ trên bản đồ: "Trước mắt chúng ta đã ở trung bộ của đại lục trung tâm?"

Mạnh Chính Hào: "Đúng."

Trung bộ thuộc vùng ôn đới, chỗ này đã bắt đầu hạ nhiệt độ rồi, muốn tìm một nơi ấm áp không nóng bực, chỉ có thể di chuyển đến gần xích đạo."

"Vậy tôi đi chỗ này." Diệp Tả Dữu chỉ vùng núi.

Mạnh Chính Hào: "Được, vậy cậu đi trước với Trương Duệ, cậu ta sẽ phụ trách đưa cậu đến địa điểm đến."

Diệp Tả Dữu gật đầu, cùng Trương Duệ từ lều đi ra rời khỏi nơi đóng quân.

Bên ngoài nơi đóng quân dừng một loạt xe việt dã.

Diệp Tả Dữu ngồi lên xe: "Ngồi xe đi?"

Trương Duệ cười: "Đương nhiên không phải."

Chờ Diệp Tả Dữu ngồi vững, anh ta lái xe về phía thảo nguyên, ánh sáng phía sau dần dần cách xa, một ánh sáng mạnh hơn xuất hiện trước mắt Diệp Tả Dữu.

Có một phi thuyền có thể chở được hơn một ngàn người, trên phi thuyền đều có phòng riêng, mỗi phòng riêng đều có một phòng vệ sinh và giường lớn để nghỉ ngơi.

Trương Duệ dẫn Diệp Tả Dữu đến phòng riêng được đánh số: "Chúng tôi vẫn tiếp tục cung cấp đồ ăn, nước trong phòng và đồ uống có thể tùy tiện lấy, phòng tắm cũng có thể tắm rửa, có điều sau khi cậu đi vào, thì không thể đi ra, tắm xong thì nghỉ ngơi sớm đi, chúng ta có lẽ đến tận nửa đêm mới khởi bay."

Diệp Tả Dữu sắp 1 tháng không nhìn thấy giường rồi, lúc này nhìn thấy chiếc giường mềm mại, vẻ mặt cũng có một tia dao động.

Đi ra cái gì mà đi ra, tắm rửa đi ngủ!

Khán giả nhìn phòng riêng xa hoa như vậy cũng rất kinh ngạc:

[Tổ tiết mục cuối cùng cũng làm người rồi!]

[Nhìn rất xa hoa, tôi cũng muốn thử!]

[Hữu Hữu nhanh tắm rửa rồi đi ngủ đi!]

[Đấy đợi đã, Hữu Hữu tắm rửa thì......]

Khán giả còn chưa nói xong, phát hiện trước mặt đen sì, đồng thời còn có Diệp Tả Dữu thấp giọng nói: "Tôi tắm rửa nghỉ ngơi đây."

Khán giả:

[......]

[Động tác Hữu Hữu che ống kính thật sự càng ngày càng thuần thục!]

[Hu hu hu hu hu hu tôi chỉ có thể trước tiên đi xem phòng phát sóng trực tiếp của Tống thiếu tướng!]

Còn chưa đợi khán giả thoát ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Tả Dữu, rất nhanh đã có khán giả đến báo hỉ:

[A a a a a a a a a a a a a! Tống thiếu tướng và Hữu Hữu chọn cùng một địa điểm đến!]

[Thật sao? Quá tốt rồi!]

[Hu hu hu hu hu vui quá, kích động quá, tôi lại có thể đu CP rồi!]

[Chỉ đợi những đội viện khác rồi!]

[Hy vọng mọi người đều có thể chọn cùng một địa điểm!]

Sau Tống Dục An là Tạ Nghị, suy nghĩ khác nhau, chọn đến một địa điểm khác.

Sau khi chọn xong, Tạ Nghị đối với 'thông minh cơ trí' của hắn còn thấy vô cùng đắc ý.

Không biết là khán giả đã sốt ruột chết đi được:

[......trước mắt một mình Tạ Nghị chọn ở vùng biển?]

[Đến Đoạn Nhạn Sơn cũng chọn vùng núi......Tạ Nghị anh nghĩ như thế nào vậy?]

[Anh ta thậm chí còn cảm thấy mình rất thông minh, còn đắc ý......]

[Tôi sắp thổ huyết rồi, anh có phải là tên ngốc không! Tạ Nghị!]

[Chỉ có thể hy vọng còn có một tên ngốc có thể chọn cùng nơi với Tạ Nghị, chỉ cần có một mình Tạ Nghị, tôi cũng không dám nghĩ đến cảnh đó......]

[Cầu xin, lại thêm một người chọn cùng chỗ với Tạ Nghị đi!]

Chỉ là khán giả càng tuyệt vọng hơn là, Tưởng Mông Lý Phong phía sau Tạ Nghị, đều không hẹn mà cùng chọn vùng núi.

[Xong rồi xong rồi, chỉ còn lại Hạ Lỗi và Trương Minh!]

[Cứu mạng, nếu như Hạ Lỗi và Trương Minh cũng chọn vùng núi, Tạ Nghị phải làm thế nào?]

[Tạ Nghị của thật là con heo ngu ngốc mà!]

[Người tiếp theo là Hạ Lỗi.]

[Hạ Lỗi.....hầy, nếu như Hạ Lỗi và Tạ Nghị cùng một địa điểm, còn không bằng để Tạ Nghị ở một mình.]

[......quả thật.]

Nhưng định luật Murpht nói cho mọi người biết, chuyện càng không hy vọng, càng có khả năng xảy ra.

Hạ Lỗi sau khi đi vào phòng đạo diễn, không hề do dự chọn vùng biển.

Khán giả:

[! ! !]

[Xong rồi xong rồi.]

[Tôi đã có thể tưởng tượng được cảnh hai người họ cãi nhau lật trời rồi!]

[Cứu mạng......]

[Hầy.....chỉ xem Trương Minh nữa thôi.]

[Bây giờ tất cả hy vọng đặt hết lên người Trương Minh!]

[Có thể cứu vớt tiểu đội tràn ngập nguy cơ, chỉ có thể......]

Kết quá, Trương Minh chọn vùng núi.

Khán giả: ......

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Tạ Nghị, xin lỗi, tôi biết tôi không nên cười, nhưng tôi thật sự không nhịn được!]

[Tạ Nghị cũng quá thảm rồi.]

[Không chỉ Tạ Nghị thảm, Hạ Lỗi cũng rất thảm! Anh ta siêu muốn ở cùng với Hữu Hữu.]

[Quả thật, mặc dù gần đâu quan hệ của Hạ Lỗi và Tạ Nghĩ nhìn có vẻ đã tốt hơn rồi, nhưng....hừm....vậy thì chỉ có thể chúc Hạ Lỗi may mắn!]

[Sầu chết tôi rồi.]

Khán giả bọn họ nắm giữ góc độ của thượng đế, bắt đầu lo lắng hành trình sinh tồn tiếp theo của các tuyển thủ.

Mà các tuyển thủ lúc này lại đều vô cùng yên tâm.

Ở ngoài hoang dã lang bạt kỳ hồ sắp một tháng, rốt cuộc cũng có thể thoải mái ngủ trên giường, mỗi người đều rất quý trọng thời gian một đêm nghỉ ngơi ngắn ngủi này.

Diệp Tả Dữu mơ mơ màng màng ngủ đến sau nửa đêm, nghe thấy âm thanh hệ thống khởi động, sau đó phi thuyền một trận rung lắc, phi thuyền từ từ bay lên.

Ở trên người ngủ gần hai tiếng, Trương Duệ gõ cửa phòng Diệp Ta Dữu.

Diệp Tả Dữu lật người xuống giường, nhanh chóng sửa sáng ba lô của cậu, trước khi đi còn không quên đóng gói toàn bộ đồ dùng sinh hoạt mà tổ tiết mục cung cấp, thu hoạch được hai cái khăn tắm, sữa tắm dầu gội đầu mội loại một chai, kem đánh răng bàn chải đánh răng một tuýt, thậm chí còn một cuộn giấy vệ sinh.

[Diệu kế, vẫn là Hữu Hữu suy nghĩ chu toàn.]

[Có bị tổ tiết mục phát hiện không?]

[Phát hiện thì cũng làm sao? Tổ tiết mục đều đặt ở trong đó rồi, còn không để cho người ta lấy đi?]

[Đúng, nhân viên công tác trước đó đã nói rồi, đồ trong phòng riêng đều có thể dùng, lại không nói không được mang đi.]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đột nhiên có chút mong chờ vẻ mặt của đạo diễn Mạnh.]

Trương Duệ mở cửa phòng, Diệp Tả Dữu phát hiện cả hành lang dài chỉ có một tuyển thủ là cậu.

"Chúng tôi đều là tách ra hạ cánh xuống sao?" Diệp Tả Dữu hỏi.

Trương Duệ gật đầu: "Nơi hạ cánh của mỗi một tuyển thủ đều khác nhau, có điều khoảng cách giữa mọi người cũng đều không quá xa."

Diệp Tả Dữu không hỏi thêm nữa, đi theo Trương Duệ ngồi lên phi hành khí kiểu nhỏ.

Sắc trời bên ngoài đã sáng, Diệp Tả Dữu vừa đi vào đã bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Không ngoài dự liệu, đây quả là một vùng núi, độ cao khoảng 2000 m so với mực nước biển.

Trương Duệ điều khiển phi hành khí, hạ xuống một khu bằng phằng của khu rừng..

Vừa ra khỏi phi hành khí, Diệp Tả Dữu đã cảm nhận được một cỗ ấm áp.

Thời tiết vụng núi ấm áp hơn vùng thảo nguyên trước đó nhiều, cậu cởi áo khoác ngoài, vẫy vẫy tay với Trương Duệ.

Trương Duệ cười: "Chúc cậu may mắn."

Nói xong, phi hành khi nhanh chóng bay lên, bay về phía phi thuyền lớn.

Diệp Tả Dữu nhìn phi hành khí bay xa, lại không lập tức rời đi.

Cậu vẫn luôn chu ý đến phi thuyền ở phía trước, phát hiện phi thuyền ở trước mặt dừng lại ở khoảng không cách đó không xa, rất nhanh đã có một phi hành khí nhỏ từ đó bay ra.

Diệp Tả Dữu tính toán khoảng cách hai nơi.

10 km, nếu như có vận may, trưa ngày mai cậu có thể gặp được một đồng đội khác rồi.

Diệp Tả Dữu không hề do dự, đeo bao lô vừa mới từ một chỗ khác phi hành khí rớt xuống vị trí phía trước.

Lúc còn ở trên phi hành khí, Diệp Tả Dữu đã quan sát địa hình xung quanh.

Nơi này là một khu rừng, núi cao biển sâu, địa thế dốc đứng.

Có lẽ vì bởi vì gần xích đạo, cây cối trong rừng cũng cao lớn hơn, cho nên chỗ này chắn chắn có động vật hoang dã cỡ lớn sinh sống, Diệp Tả Dữu phải đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi.

Vì để đảm bảo an toàn, Diệp Tả Dữu mở đồng tử lưu ly và thính giác, còn bẻ gãy một cành cây to bằng cánh tay, vót một đầu nhọt, dùng để làm công cụ dò đường.

Địa hình núi dốc đứng, cho dù thể lực của Diệp Tả Dữu đã được tăng cường không ít so với trước đây, nhưng đi đường núi vẫn là tiêu hao rất nhiều sức lực, vì để đối phó với tình huống đột nhiên xảy ra, Diệp Tả Dữu còn phải tận bảo tồn thể lực, cho nên cậu không thể không đi một đoạn rồi lại nghỉ một một lát.

Vẫn may trước khi xuống khỏi phi hành khí, Diệp Tả Dữu đã lấy đầy một bình nước cho mình, ven đường còn phát hiện một vài quả dại có thể ăn, không đến mức chịu đói.

Cứ như vậy chầm rì rì đi hai tiếng, trừ phát hiện ra những động vật hoang dã loại nhỏ ra, Diệp Tả Dữu cũng không gặp nguy hiểm gì.

Lại nghỉ ngơi một lát xong, Diệp Tả Dữu quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, cậu đã đi về phía này hơn hai tiếng rồi, hẳn cũng sắp đến nơi phi hành khí hạ cánh rồi.

Lại một lần nữa điều chỉnh tuyến đường, Diệp Tả Dữu tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ là lần này, cậu mới đi về phía trước được mấy phút, đã phát hiện trên bụi cây cách đó mười mấy mét dính không ít máu.

Vẻ mặt Diệp Tả Dữu khẽ biến.

Lúc cậu đang do dự có nên tiếp tục đi về phía trước không, cậu đội nhiên cảm thấy cậu đang bị cái gì đó nhìm chằm chằm.

Sau khi tố chất cơ thể được nâng cao, Diệp Tả Dữu mặc dù không có thức tỉnh năng lực khác, nhưng độ nhạy bén với hoàn cảnh xung quanh đã được đề cao.

Có lẽ đổi một cách nói khác, trực giác của cậu càng chuẩn hơn.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Tả Dữu đến từ loại động vật hoang dã nào đó, nếu như cậu tiếp tục đi về phía trước, chắc chắn sẽ có nguy hiểm.

Vì để được yên ổn, Diệp Tả Dữu vẫn là quyết định đổi một con đường khác.

Chính vào lúc cậu chuẩn bị xoay người rời đi, một giọng nói vang lên: "Diệp Tả Dữu?"

Diệp Tả Dữu hơi dừng bước chân, quay đầu nhìn rừng cây phía sau, nhíu mày.

Đoạn Nhạn Sơn từ trong rừng đi ra, lộ ra nụ cười chiêu bài, vẫy tay với cậu: "Trùng hợp quá, mặc dù cậu từ chối tổ đội với tôi, nhưng chúng ta vẫn vị phân đến cùng một nơi."

Diệp Tả Dữu lập tức càng nhíu chặt mày hơn.

Không hay, vốn dĩ nhìn thấy cậu rời đi, thứ nhìn chằm chằm cậu cũng chuận bị đi rồi, bây giờ vì sự xuất hiện của Đoạn Nhan Sơn, thứ nhìn chằm chằm cậu đang đi về phía này.

Tiếng bước chân của nó rất nhẹ, nhưng bước chân giẫm lên đất dù có nhẹ đến đây cũng có âm thanh.

Diệp Tả Dữu gần như không hề do dự, nhấc chấn chạy về phía Đoạn Nhạn Sơn, vừa chạy vừa kêu lên: "Chạy?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro