Chương 89: Vòng thi cuối cùng (2)
Đơn giản nói lại quy tắc với các tuyển thủ xong, đã đến thời gian lựa chọn địa điểm.
Lần này các tuyển thủ vẫn là giống như lần trước từng người từng người, tất cả tuyển thủ đều có thể tự do lựa chọn nơi đến, hơn nữa lần này các tuyển thủ chọn nơi đến không cần tiến hành theo xếp hạng, các tuyển thủ chỉ cần chọn xong trước giữa trưa là được.
Mạnh Chính Hào rời đi xong, Đoạn Nhạn Sơn đã dẫn đầu mở miệng trước: "Chúng ta lần này, là tách ra hay là vẫn ở cùng đây?"
Trương Minh lập tức tiếp lời: "Đương nhiên là ở cùng rồi, mặc dù lần này hẳn là không có gì quá nguy hiểm, nhưng vẫn là ở cũng nhau sẽ tốt hơn."
Chuyện Tưởng Mông mất tích hoàn toàn đã thành tâm bệnh của Trương Minh, vừa nghĩ đến bọn họ thiếu chút nữa là mất đi anh em tốt, anh ta liền có chút sợ hãi.
Lý Phong cũng gật đầu: "Tốt nhất là ở cùng nhau."
Tưởng Mông hỏi: "Mọi người có nơi nào muốn đi không?"
Diệp Tả Dữu chớp chớp mắt: "Tôi còn chưa nhìn thấy tuyết bao giờ."
Lời này là nói thật.
Cậu từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, lại sinh ra ở phương nam một nơi ấm áp, cho dù cậu đã nhìn thấy tuyết vô số lần trên mạng, nhưng cậu còn chưa tận mắt nhìn thấy tuyết bao giờ.
Lúc Mạnh Chính Hào nói điểm đến xong, nơi Diệp Tả Dữu muốn đến chỉ có một nơi.
Cảnh sắc ngàn dặn băng đóng băng vạn bặng tuyết bay, cậu rất muốn tận mắt nhìn thấy.
Tống Dục An nghe câu này, gật đầu: "Vậy thì đi địa cực."
Diệp Tả Dữu cười cười, đưa tay ra với anh.
Tống Dục An lập tức nắm chặt tay Diệp Tả Dữu, thấp giọng nói: "Có điều địa cực có hơi lạnh....."
Anh nói xong câu này, lo lắng trong lời nói thì tất cả cả mọi người có thể nhìn ra được.
Mặc dù mọi người đều đã chấp nhận chuyện Tống Dục An và Diệp Tả Dữu ở bên nhau, nhưng bất ngờ nhìn thấy hai người thân mật nắm tay nhau.
Nói không đỏ mắt là giả.
Sao mọi người còn là FA, hai người đã nắm tay rồi! Cái này không hợp lý, cái này không công bằng!
Lại nghĩ đến nếu như thật sự đến địa cực, hai người bọn họ chắc chắn sẽ ăn ở cùng một lều......
Ánh mắt mọi người nhìn hai người họ lại có thêm vài phần hâm mộ.
Còn thật là ứng với câu nói đó.
Diệp Tả Dữu và Tống Dục An đến tham gia chương trình cầu sinh, nào có phải là cầu sinh, hai người bọn họ là đến du lịch nghỉ dưỡng.
Ánh mắt Tạ Nghị rơi trên hai bàn tay nắm chặt của bọn họ, cảm thấy có chút chói mắt, dứt khoát nói: "Vậy tôi đi vào chọn trước đây."
Hạ Lỗi nhìn bóng lưng của hắn, khẽ nhíu mày.
Muốn đi theo, lại sợ Tạ Nghị bất mãn, Hạ Lỗi có chút phiền lòng đi xoay vòng vòng tại chỗ mấy vòng.
Diệp Tả Dữu nghĩ đến chuyện của hai người, cho nên lưu tâm nhiều một chút, tầm mắt đi theo Tạ Nghị vào trong lều.
Theo lý mà nói, bọn họ đã xác định xong nơi đến, Tạ Nghị căn bản không cần phải do dự nhiều, trực tiếp chọn nơi đến là được.
Nhưng Tạ Nghị đứng ở trước mặt Mạnh Chính Hào một hồi lâu, ngón tay đã di chuyển đến sa mạc, lại nửa đường rẽ ngoặc, mới giống như là nhận mệnh, chỉ chỉ địa cực.
Diệp Tả Dữu khẽ nhướng mày.
Xem ra người phiền não không chỉ có mình Hạ Lỗi, Tạ Nghị cũng rất phiền lòng.
Tạ Nghị vừa đi ra, Hạ Lỗi liền muốn theo vào sau, chỉ là trước khi đi vào nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn Tạ Nghị hỏi: "Cậu....chọn nơi nào?"
Tạ Nghị nghe câu này lập tức cười nhạo một tiếng: "Chúng ta không phải đã xác định xong nơi đến rồi à? Sao nào tôi còn có thể là ngoại lệ?"
Hạ Lỗi: "......"
Anh ta không phải là có ý này.
Trương Minh và Lý Phong nhìn nhau, lúc này đều phát hiện ra cái gì đó.
Tạ Nghị lần này trực tiếp nộ Hạ Lỗi luôn.
Mặc dù trước đó Tạ Nghị rất không thích Hạ Lỗi, nhưng quan hệ giữa bọn họ cũng không có ác liệt thành như vậy.
Nửa tháng tách ra với bọn họ, ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trương Minh và Lý Phong nhìn Tưởng Mông.
Tưởng Mông lắc đầu, anh ta cũng không phải là con giun trong bụng Tạ Nghị, nào có biết là có chuyện gì?
Chỉ duy nhất hai người Diệp Tả Dữu và Tống Dục An biết nguyên nhân, lại cũng không muốn nói nhiều.
Dù sao chuyện này không phải là bọn họ nhúng tay vào thì có thể giải quyết được.
Tạ Nghị nộ Hạ Lỗi xong, liền xoay người đi về lều.
Trương Minh bọn họ cũng đi chọn nơi đến, cuối cùng đợi đến khi Tống Dục An và Diệp Tả Dữu chọn xong quay về, Hạ Lỗi vẫn còn đứng yên tại chỗ không có ý đi vào lực chọn.
Diệp Tả Dữu mới không nhịn được nói: "Anh không đi vào chọn?"
Hạ Lỗi nhíu mày, một lúc xong mới nói: "Tôi.....có phải là nên chọn sa mạc không?"
Dù sao nhìn thấy thần sắc đó của Tạ Nghị, còn thật sự là nửa điểm cũng không muốn ở cùng một nơi với anh ta.
Diệp Tả Dữu và Tống Dục An nghe thấy Hạ Lỗi nói câu này, đều rơi vào trầm mặc.
Trước đó Diệp Tả Dữu chỉ cảm thấy Hạ Lỗi con người này rất thành thật, có nhiều tuyển thủ đều cảm thấy anh ta là gánh nặng, cố tình Hạ Lỗi lại chạy đến nói những lời đó với cậu.
Cho nên sau đó Hạ Lỗi đi theo cậu, cậu cũng không có từ chối, dù sao Diệp Tả Dữu cũng không tính tìm động đội, có thể tìm được một người thành thật chắc chắc sẽ tốt hơn những người lén lút giở mánh khéo.
Sua đó ở cùng với Hạ Lỗi lâu, càng ngày càng phát hiện trừ thành thật ra, nói trắng ra còn có chút thẳng.
Thẳng của thẳng nam.
Cho nên rất nhiều lúc, anh ta không hiểu được lời trong ý ngoài của người khác.
Mà Tạ Lỗi lại là một tên ngạo kiều, cả người trên dưới chỉ biết mạnh miệng.
Nếu như Hạ Lỗi thật sự nghe lời Tạ Nghị nói, đi chọn sa mạc.....
Diệp Tả Dữu và Tống Dục An nhìn nhau, nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Vậy một tháng tiếp theo, Hạ Lỗi quả thật là không nghe thấy Tạ Nghị âm dương quái khí rồi, nhưng chịu khổ sẽ là bọn họ.
Diệp Tả Dữu lập tức nói: "Tạ Nghị chọn chắc chắn cũng là địa cực, chúng tôi đều chọn địa cực, anh chọn sa mạc là muốn tách ra khỏi chúng tôi?"
Hạ Lỗi lập tức phủ nhận: "Tôi không có......không phải đâu......"
Ấp a ấp úng một lúc, cũng không nói ra được nguyên do.
Cuối cùng anh ta dứt khoát cắn răng, trực tiếp đi vào lều của tổ tiết mục.
Diệp Tả Dữu khẽ thở dài.
Tống Dục An không biết tại sao, đột nhiên có chút may mắn.
Lúc Diệp Tả Dữu ngẩng đầu, đương nhiên không có bỏ lỡ một tia cảm xúc lướt qua mắt anh, cậu chớp chớp mắt: "Tống thiếu tướng, nghĩ cái gì vậy?"
Tống Dục An cười một chút, nắm chặt tay Diệp Tả Dữu, không nói gì.
Không cần anh giải thích, Diệp Tả Dữu thực ra cũng có thể biết anh đang nghĩ gì.
Trên đường đi cùng Tống Dục An về lều, Diệp Tả Dữu nói: "Có điều thỉnh thoảng tranh cãi cũng là tình thú, anh nếu như muốn......"
Tống Dục An hiếm khi nghiêm túc mở miệng: "Không, anh không muốn."
Diệp Tả Dữu không nhịn được, cười càng ngày càng lớn.
Tống Dục An nhìn cậu, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ.
Chỉ là không biết có phải là ảo giác của anh không, từ hai ngày trước bắt đầu, biểu tình trên mặt Diệp Tả Dữu càng ngày càng nhiều lên.
Cũng không phải là nói bình thường Diệp Tả Dữu không có biểu tình gì, mà là bình thường cậu cứ luôn trưng ra gương mặt lạnh lùng, cho người khác cảm thấy một cảm giác xa cách.
Nhưng hôm nay, mặc dù cảm giác xa cách trên người Diệp Tả Dữu vẫn còn, nhưng lại ít đi nhiều so với trước đây, thậm chí còn nhiều thêm vài phần mềm mại.
Tống Dục An nhìm chằm chằm môi Diệp Tả Dữu một hồi lâu, yết hầu lăn lăn, lại liếc nhìn tuyển thủ xung quanh, âm thầm kìm nén suy nghĩ đang hiện lên trong lòng.
Vẫn là đợi lúc ít người đã.
.....
Chọn nơi đến không bao lâu đã kết thúc, lần này tổ tiết mục cũng không giấu mọi người, mà ở trước mặt mọi người tuyên bố nơi đến của bọn họ, đồng thời đơn giản nói lại một chút quy tắc thi đấu.
Phương thức chiến thắng rất đơn giản --- ai có thể sinh tồn lâu nhất, người đó sẽ là quán quân.
Nhưng đây cũng đại biểu, bọn họ không thể lấy tiểu đội tiến hành hoạt động.
Tổ tiết mục lúc thả tuyển thủ xuống, cũng sẽ đặt bọn họ ở nơi khác nhau trong cùng khu vực.
Tin tức vừa ra, trong lòng không ít người có chút tiếc nuối.
"Không thể ở cùng nhau sao?"
"Hầy, nhữ vậy xác suất bị loại sẽ được nâng cao."
Mọi người gật đầu.
Quả thật là như vậy.
Có đội ngũ chính là đại biểu bọn họ ở ngoài hoang dã có thêm nhiều sự trợ giúp, cũng sẽ dễ dàng sinh tồn ở ngoài hoang dã hơn.
Bây giờ tổ tiết mục quy định không thể tổ đội tiến hành hoạt động, vậy cũng tức là rất nhiều tuyển thủ không có đủ kinh nghiệm sẽ là đợt tuyển thủ bị loại đầu tiên.
Diệp Tả Dữu nghe xong quy tắc này xong cũng không có biểu tình gì, ngược lại là Tạ Nghị có chút không vui nhíu mày.
"Sớm biết như vậy, còn không bằng đều tách ra." Tạ Nghị nhàn nhạt nói.
Trương Minh hiếm khi mà nhìn Hạ Lỗi một cái, không có tiếp lời.
Đoạn Nhạn Sơn lại nói: "Chúng ta tách ra cũng không có chuyện gì, ấu tể đi theo ai?"
Hai ngày nay, ấu tể không dễ gì mới quen thuộc với anh ta, anh ta bây giờ đi đâu cũng mang ấu tể đi theo đó.
Hơn nữa càng quan trong hơn là, địa cực chắc chắn không có trúc, đến lúc đó ấu tể ăn cái gì?
Diệp Tả Dữu cũng rơi vào suy nghĩ.
Một lúc sau, cậu mở miệng nói: "Tôi đi tìm đạo diễn Mạnh."
Lúc Mạnh Chính Hào nghe thấy Diệp Tả Dữu nói tổ tiếc mục cung cấp măng trúc cho ấu tể, suy nghĩ của anh ta là lập tức từ chối.
Sau đó anh ta nhìn thấy vẻ mặt tiếng nuối của Diệp Tả Dữu: "Vậy không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể tìm một nơi có hệ sinh thái tốt thả ấu tể về thiên nhiên thôi."
Mạnh Chính Hào: "......"
?
Thả về thiên nhiên?
Cậu không thì tự nghe xem cậu rốt cuộc đang nói cái gì?
Biết được gấu trúc còn chưa tuyệt chủng, các vị chuyên gia sinh vật ở tinh tế vô cùng hưng phấn, sớm đã liên hệ với tổ tiết mục bọn họ, chỉ muốn đợi sau khi ghi hình chương trình xong, đích thân đến đón ấu tể đi kiểm tra cho nó.
Thậm chí còn có một số chuyên gia đã bắt đầu bố trí khu sinh thái cho ấu tể ở trong tương lai rồi, bây giờ cậu nói với tôi cậu muốn thả ấu tể về tự nhiên?
Vẻ mặt Mạnh Chính Hào nhất thời vô cùng đặc sắc.
Cố tình Diệp Tả Dữu còn đang nói tiếp: "Dù sao nhóc con cũng là động vật hoang dã, bây giờ nó mặc dù chỉ mới hơn 6 tháng, nhưng chỉ cần lựa chọn khu vực tương đối an toàn, nó cũng sẽ có xác suất sống sót được."
Có xác suất!!!
Mạnh Chính Hào trừng to mắt.
Đó là gấu trúc đó!!!!.
Là quốc bảo trước đây của bọn họ!!!
Mạnh Chính Hào hít một hơi thật sâu, kìm nén sự khó chịu trong lồng ngực: "Đừng nói nữa, tôi đưa, tôi cho người đưa!"
Không phải chỉ là măng trúc thôi sao?
Anh ta đảm bảo mỗi ngày đưa măng trúc tươi mới đến!
Có được câu trả lời vừa ý, Diệp Tả Dữu lúc này mới ra khỏi lều.
Đoạn Nhạn Sơn biết tổ đạo diễn đã đồng ý, cũng yên tâm hơn nhiều.
Chỉ là ấu tể suy cho cùng cũng không thể đi theo anh ta, anh ta ít nhiều vẫn có chút tiếc nuối, một buổi chiều ôm ấu tể ở đó than ngắn thở dài.
Diệp Tả Dữu nhìn thấy bộ dạng biểu tình này của anh ta, thật sự không nhịn được: "Cũng không phải là không gặp được."
Đoạn Nhạn Sơn nghe vậy nhìn cậu: "Có ý gì?"
Tống Dục An nhướng màu: "Mọi người sẽ không phải thật sự chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu cuối cùng sắp tới đúng không?"
Diệp Tả Dữu khóe miệng mang theo ý cười.
Tưởng Mông mở miệng trước: "Mặc dù đất có tuyết mặc dù khó đi, nhưng vây giờ mới là tháng 9, còn chưa tới thời điểm khó chịu nhất của địa cực, hơn nữa bây giờ trái đất sau khi phân chia lại vùng đất, diện tích địa cực cũng không tính là lớn, hơn nữa tổ tiết mục phản suy nghĩ đến vấn đề an toàn, cho nên bọn họ sẽ không được thả ở nơi sâu nhất của địa cực."
"Đúng vậy." Diệp Tả Dữu nói tiếp, "Không chỉ là như vậy, tổ tiết mục còn phải suy nghĩ đến điều kiện sinh tồn cần thiết của chúng ta, cũng chính là đồ ăn thức uống, trước đó lúc tôi đi vào lựa chọn nơi đến, nhìn thấy tổ đạo diễn có khoanh tròn một nơi."
Mọi người nghe thấy lời này của Diệp Tả Dữu, vẻ mặt đều thay đổi.
Trương Minh và Lý Phong nhìn nhau: "Hồ Balkhash"
Diệp Tả Dữu gật đầu.
Mặc dù tổ tiết mục quy định không thể tổ đội tiếp, nhưng bọn họ không nói trong quá trình gặp được nhau không thể kết bạn đi cùng.
Mọi người đều vui vẻ.
Đột nhiên có chút mong chờ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro