Chap 4: Soobinie trở lại

Hai tuần trôi qua, từng ngày như kéo dài vô tận đối với Beomgyu. Anh luôn cố gắng hoàn thành lịch trình với nhóm, nhưng trong lòng vẫn mong chờ ngày Soobin trở lại. Những cuộc trò chuyện qua tin nhắn và những lần gặp ngắn ngủi trong ký túc xá không thể làm vơi đi nỗi nhớ của anh.

Còn với Soobin, thời gian này không dễ dàng chút nào. Cậu thường xuyên cảm thấy áy náy vì để nhóm phải gánh vác trọng trách mà lẽ ra cậu phải cùng chia sẻ. Nhưng dưới sự động viên của Yeonjun hyung và các thành viên, cậu dần học cách chấp nhận rằng việc chăm sóc bản thân cũng là một phần trách nhiệm.

Và cuối cùng, ngày mà cả nhóm mong chờ cũng đến. Sau khi được bác sĩ kiểm tra lần cuối, Soobin nhận được tin vui: sức khỏe của cậu đã đủ ổn định để trở lại với công việc.

---

Cuộc hội ngộ tại ký túc xá

Buổi tối hôm đó, Soobin về ký túc xá sớm hơn dự kiến. Cậu muốn tạo một bất ngờ nhỏ cho các thành viên. Khi bước qua cánh cửa quen thuộc, Soobin hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương thân thuộc của ngôi nhà.

Trong phòng khách, Taehyun và Hueningkai đang chơi game. Họ ngẩng đầu lên khi thấy Soobin bước vào, rồi lập tức reo lên:

"Soobin hyung! Anh về rồi!"

Hueningkai nhanh chóng lao đến, ôm chầm lấy Soobin như thể sợ rằng cậu sẽ biến mất một lần nữa.

"Em nhớ anh quá!" Hueningkai nói, giọng cậu như trẻ con, khiến Soobin bật cười.

Taehyun bước đến, gật đầu với một nụ cười nhẹ:

"Chào mừng anh trở lại. Mọi thứ không giống như cũ khi thiếu anh."

Soobin xúc động nhìn hai người em, cảm nhận được sự ấm áp mà cậu đã thiếu vắng trong thời gian qua. Nhưng trong lòng cậu vẫn còn mong chờ một người đặc biệt hơn cả.

"Beomgyu đâu rồi?" Soobin hỏi, ánh mắt lấp lánh.

"Anh ấy trong phòng," Taehyun trả lời, nhưng nở một nụ cười bí ẩn.

---

Khoảnh khắc gặp lại

Soobin bước đến phòng của Beomgyu, tim cậu đập nhanh hơn từng bước. Cánh cửa khép hờ, và khi cậu đẩy nhẹ, hình ảnh đầu tiên cậu nhìn thấy là Beomgyu đang nằm trên giường, tai đeo headphone, mắt dán vào màn hình laptop.

Soobin khẽ mỉm cười, bước vào phòng mà không nói gì. Cậu đứng ngay bên cạnh giường, nhìn Beomgyu một lúc lâu, như để chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ.

"Beomgyu," Soobin nhẹ nhàng gọi.

Beomgyu giật mình, tháo headphone ra, và khi nhìn thấy Soobin đứng trước mặt, ánh mắt anh lập tức rực sáng.

"Soobin!" Beomgyu gần như nhảy ra khỏi giường, lao đến ôm chặt lấy cậu. Vòng tay anh siết chặt đến mức Soobin gần như không thể thở nổi. Nhưng cậu không nói gì, chỉ cười và ôm lại anh.

"Anh bé của em về rồi," Soobin khẽ nói, giọng cậu như vỡ òa trong cảm xúc.

Beomgyu buông cậu ra, nhưng đôi tay vẫn giữ chặt vai Soobin, như thể sợ rằng nếu buông ra, cậu sẽ biến mất. Đôi mắt anh đỏ hoe, và Soobin nhận ra rằng Beomgyu đã khóc.

"Anh có biết em đã nhớ anh đến mức nào không?" Beomgyu nói, giọng anh nghẹn ngào. "Mỗi ngày em đều cảm thấy trống rỗng. Không ai hỏi em muốn ăn gì, không ai chơi game với em, không ai nói với em rằng mọi thứ sẽ ổn."

Soobin đặt tay lên má Beomgyu, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.

"Anh xin lỗi. Anh đã khiến em lo lắng."

Nhưng Beomgyu lắc đầu, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Soobin, đầy sự trách móc xen lẫn yêu thương.

"Anh bé không cần xin lỗi. Nhưng lần sau, hãy lo cho bản thân hơn. Đừng để em phải lo lắng đến mức này nữa."

"Anh hứa," Soobin nói, giọng cậu chắc nịch.

---

Yêu thương và an ủi

Beomgyu kéo Soobin ngồi xuống giường, đôi tay anh vẫn không rời khỏi cậu.

"Nhưng anh bé phải chuộc lỗi," Beomgyu nói, ánh mắt anh trở nên nghịch ngợm hơn.

Soobin nhướng mày, mỉm cười hỏi:

"Chuộc lỗi thế nào?"

"Ôm em đi" Beomgyu nói, giọng anh nửa đùa nửa thật. "Không, không chỉ ôm. Anh phải hôn em nữa."

Soobin bật cười, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của Beomgyu, cậu biết rằng anh không chỉ đùa. Cậu nhẹ nhàng nghiêng người, vòng tay qua cổ Beomgyu và đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh.

"Thế này được chưa?" Soobin hỏi, nụ cười trên môi cậu rạng rỡ.

Nhưng Beomgyu lắc đầu, gương mặt anh đỏ bừng:

"Không đủ. Anh biết em muốn gì mà."

Soobin bật cười lớn, nhưng lần này, cậu nghiêm túc hơn. Cậu đặt một tay lên má Beomgyu, cúi xuống và trao cho anh một nụ hôn thật nhẹ nhàng, nhưng đầy ấm áp.

Khi cả hai buông nhau ra, Beomgyu không nói gì. Anh chỉ nhìn Soobin, ánh mắt đầy sự hạnh phúc và mãn nguyện.

"Em nhớ anh," Beomgyu khẽ nói, giọng anh dịu dàng hơn bao giờ hết.

"Anh cũng vậy," Soobin đáp lại, nụ cười trên môi cậu không hề tắt.

---

Niềm vui đoàn tụ

Tối hôm đó, cả nhóm cùng ngồi lại trong phòng khách, ăn uống và trò chuyện. Không khí rộn ràng như thể họ đang tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chào mừng Soobin trở lại.

Yeonjun, trong lúc cầm ly nước, tuyên bố:

"Soobin, từ giờ em không được làm việc quá sức nữa. Đây là mệnh lệnh."

Cả nhóm bật cười, và Soobin cũng gật đầu đồng ý.

"Em hứa sẽ chăm sóc bản thân hơn. Cảm ơn mọi người vì đã luôn ở bên em."

Nhìn thấy nụ cười của Soobin, Beomgyu cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Anh biết rằng từ giờ, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro