chương 18: cướp đoạt con mồi
Tất tất tác tác, trong núi rừng cành lá xum xuê có một thân người bé thấp đang đi lại trong cây cối
Thông khí căn sinh trưởng trên vách núi ngàn thú mồ, Vân Sanh vào núi hái thuốc trước hết là phải đi qua rừng rậm nguyên thủy này
Theo địa hình núi cao kia thì có chỗ có nhiều bước chân đi tới có chỗ thì lá cây hư thối chồng chất hơn nửa người, nếu người không biết mà đi vào thì chỉ có thể lành ít dữ nhiều
Trên lưng Vân Sanh là giỏ dược, đem ống tay cùng với ống quần dùng dây thừng cột chặt lại, trong tay có một quải trượng đẩy bớt lá cỏ cây chặn ngang đường
"Tiểu hắc, ngươi đừng đi theo ta, mau trở về đi!" Vân Sanh đi mấy bước phía sau liền nghe thấy tiếng bước chân, không thể không ngừng lại nhìn tiểu khuyển chạy theo phía sau.
Con tiểu khuyển này tình trạng khôi phục sức khỏe tốt đến mức khiến người ta ngoài dự đoán, sau khi cho nó ăn chút thịt ma thú, chỉ có hai đêm nó đã khôi phục lại được thể lực
Có lẽ là vì cái chân ma thú kia mà Vân Sanh vài lần xua đuổi nó vẫn không chịu rời đi. Sáng sớm hôm sau, Vân Sanh lên núi hái thuốc nó cùng Ba Ba liền đi theo phía sau.
"Lập tức rời đi" Vân Sanh làm bộ nổi giận, trên núi này có rất nhiều nguy hiểm, nó bất quá chỉ là một tiểu khuyển bình thường lên núi rất nguy hiểm
Thấy Vân Sanh tức giận tiểu khuyển cúi thấp đầu xuống mang theo đuôi lắc qua lắc lại hướng dưới núi chạy đi
Thấy tiểu khuyển đã không còn đi theo Vân Sanh lúc này mới an tâm hướng trên núi mà đi
Kiếp trước nàng từng cùng đi theo tham nông vào núi tham quan cho nên việc hái thuốc ở rừng núi với nàng mà nói thì cực kì thuần thục
Tuy rằng Dương đại ma pháp sư nói sẽ cho Dạ Bắc Minh đi cùng nhưng Vân Sanh đã từ chối lời đề nghị này
Tiểu tử kia tuổi không lớn nhưng một bụng toàn ý nghĩ xấu xa, Vân Sanh đời trước đã hai mươi mấy tuổi cộng với đời này cũng đã là hơn ba mươi, nhưng đúng là bị hắn bỡn cợt đến hai lần, trong lòng đã sớm hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi rồi
Hơn nữa Vân Sanh nói thầm đối với thân thủ có tốt thì cũng là người mù, nàng cùng hắn đến thâm sơn núi già này lại còn phải chú ý đến hắn.
Vân Sanh đối với cái thế giới này nhận thức còn chưa đủ nhiều
Nàng cũng không biết rằng, luyện võ có chỗ thâm sâu, làn da bộ lông huyết nhục thậm chí là thất khiếu đều sẽ nhạy bén hơn người thường mấy chục lần. Ai chiếu cố ai vẫn còn chưa chắc đâu.
Vân Sanh một đường ngắt thông khí thảo cực kì thuân lợi ngẫu nhiên cũng gặp một ít ma thú cấp thấp.
Đột nhiên phía sau Vân Sanh có động tĩnh, nàng đề phòng nhìn lại thì thấy
Ven đường Vân Sanh ở trong núi có đem theo vài bộ thú khí của Thiết thúc đánh chế ra, hy vọng có thể bắt giữ vài con mồi
Thời gian cũng còn sớm, nhớ tới chỗ huyệt cỗ quái có nguyệt sắc thảo lần trước, Vân Sanh dựa vào trí nhớ tìm được đến mộ thú phần đó. Trước mộ thú phần nguyệt sắc thảo cực kì tươi tốt
"quay lại vùng núi này nhìn một cái, nếu vận khí tốt buổi tối về nhà có thể cho tiểu khuyển thêm một ít đồ ăn nữa" Vân Sanh đem sọt thảo dược đã đầy đeo lên lưng mem theo đường cũ trở về
Nàng vừa rời đi một thân ảnh lặng lẽ đứng yên trên phần thú mồ
Đó chính là Dạ Bắc Minh
Vân Sanh cũng không biết nàng vừa rời khỏi pháp miếu không bao lâu , "Hư tiểu tử" trong miệng nàng Dạ Bắc Minh liền thành cái đuôi theo phía sau, vô hình trở thành hộ vệ cho nàng
So với việc Vân Sanh trang bị đầy đủ thì Dạ Bắc Minh có vẻ nhàn nhã hơn rất nhiều, sơn đạo gập ghềnh uốn lượn dưới chân hắn cũng như đường bằng đi so với thỏ còn nhanh hơn.
Đại bộ phận thời gian hắn đều đi trước Vân Sanh vài bước chân, đi trước một bước đem mấy con ma thú cấp hai ba thanh lý toàn bộ, chỉ để lại một vài con ma thú cấp thấp cho Vân Sanh luyện tập.
Đến sau này hắn xác định phụ cận xung quanh không có ma thú có tính uy hiếp liền trèo lên cây nằm nghỉ ngơi một lát đợi Vân Sanh đi qua
Có Dạ Bắc Minh làm hộ vệ cho nên Vân Sanh một đường thông qua.
"Nguyệt sắc thảo? Tiểu mèo hoàng này ngày thường cơ trí như vậy nhưng mà lúc này thật sự là nhìn nhầm, Nguyệt sắc thảo ở chỗ này so với thú huyệt phế khí kia quả thực chẳng đáng nhắc tới" Dạ Bắc Minh đi tới trước thú huyệt ngửi ngửi mùi ấm mốc từ trong thú huyệt bốc lên.
Dạ Bắc Minh sờ soạng cửa động một chút thấy có một mảnh ướt sũng của ma thú, thầm nghĩ "Nơi này mấy ngày trước nhất định sinh ra một ma thú, xem tình huống này thì ma thú kia phẩm giai không thấp đâu."
Dưới chân Dạ Bắc Minh nổi lên một ma pháp lục sắc, có vài đạo lục sắc phong nguyên tố khuếch tán dũng mãnh tiến vào huyệt thú.
Phong nguyên tố có thể giúp cho người ta phát hiện tình huống trong huyệt động.
Sơn động không biết có nguy hiểm gì hay không, một mình tiến vào tính nguy hiểm cự kì cao, Dạ Bắc Minh tuổi đang còn nhỏ không biết học ở đâu ra phong cách hành sự cẩn thận này.
Nếu để cho Vân Sanh nhìn thấy tình cảnh này nhất định sẽ thành mắt chữ A mồm chữ O.
Nguyên lai người thiếu niên đến pháp miếu này Dạ Bắc Minh không chỉ là ma vũ song tu còn là người có nhiều hệ ma pháp.
Thật là không công bằng mà, một thiếu niên trẻ tuổi như vậy lại có thiên phú kinh người như thế, còn đáng quý hơn là tính tình hắn bình tĩnh như người tưởng thành, quả thực là một yêu nghiệt từ trong xương tủy mà.
Vân Sanh lúc này men theo đường cũ đi lòng vòng đưa thăm dò xem bộ thú khí của nàng có gì không.
Thân là y giả, Vân Sanh rất rõ ràng thời kì phát triển thức ăn là điều cực kì quan trọng, sau khi được hưởng thụ thịt ma thú nàng vẫn luôn muốn cải thiện thức ăn cho bản thân, tăng cường thể chất
Lúc này nàng nghe thấy tiếng ấu thú kêu to, chỗ phát ra âm thanh chính là chỗ Vân Sanh vừa nãy đặt bộ thú khí
Một tiểu ma thú kim tê trư nhị giai bị thú khí kẹp chặt
Bộ thú khí của Vân Sanh đã trải qua gia công đặc thù cho nên so với bộ thú khí bình thường thì càng thêm sắc bén, điểm trí mạng của nó chính là trên lưỡi răng cưa còn được bôi nước mạn đà liên.
Sau khi Vân Sanh phát hiện con trư nhỏ cũng không vội lại gần mà đầu tiên phủ phục một bên cẩn thận quan sát
Con trư nhỏ này hiển nhiên là ra ngoài kiếm ăn không chú ý mà dẫm phải bọ thú khí này.
Chân nó bị răng cưa sắc bén đâm thủng đến chảy máu giàn giụa, phát ra tiếng kêu thê lương, cố gắng dùng sức vài cái nhưng hiệu lực thuốc mê vừa đến liền "bùm" té ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự
"Xem ra hôm nay có lộc ăn rồi" Vân Sanh không khỏi vui mừng, kim tê trư cũng không phải loại thông thường, loại ma thú này thường là hai con đực cái cùng kết hợp thành bạn đi với nhau, còn trư núi này thật nhỏ xem ra là bị lạc đàn rồi, bắt đem về tuyệt đối là mỹ thực a.
Vân Sanh bước vội về phía trước muốn mở bộ thú khí ra. Ngay lúc này khi Vân Sanh ngồi xổm xuống thì bên tai liền nghe thấy một tiếng "Vèo" một quả tua kiên bắn lại
Vân Sanh phản ứng cực nhanh quay người tránh được
Một vài tên thiếu niên thân thể cường tráng trốn trong lùm cây bước ra
Người cầm đầu trên lưng có đeo trường cung, bộ dáng chính là thợ săn cũng chính là người quen cũ của Vân sanh , chính là kẻ lúc trước trong thôn cùng Vân Sanh đánh nhau trên sườn núi vẫn chưa xong Lôi Hổ cùng đồng bọn của hắn.
Lôi Hổ ở trong võ quán thành trấn ngốc đã lâu, võ đồ có lưu hành một nhóm thợ săn, sau khi hắn về thôn liền nghĩ đến muốn lên núi đánh một đầu ma thú đem trở lại trong võ quán khoe khoang.
Lôi Hổ cũng rất cơ trí, hướng lão Liệp Hộ hỏi thăm, ở sâu trong ngàn núi mồ có một ít ma thú đẳng cấp cao một chút, liền cổ động mấy đứa nhỏ trong thôn cùng lên núi.
Nào biết vừa mới lên núi không bao lâu liền nhìn thấy Vân Sanh đang bắt giữ một trư núi nhỏ.
Nếu đổi là người khác Lôi Hổ chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn, nhưng hắn thấy rõ người bắt được trư núi nhỏ lại là phế vật Vân Sanh trong lòng liền sinh ra ghen tị cùng ác niệm.
Xung quanh không có một bóng người, chỉ có một mình Vân Sanh, nghe nói nàng đã trở thành đồng tử hái thuốc, nhất định là lên đây hái thuốc rồi.
Trong thâm sơn rừng già này một tiểu phế vật cũng không thể may mắn được thôn trưởng đến cứu lần nữa
"Tiểu phế vật lại là ngươi. Con trư nhỏ này là của ta, thức thời liền giao ra đây cho ta" Lôi Hổ nhếch miệng rộng phất phất nắm tay như cối đá uy hiếp Vân Sanh giao ra con mồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro