chương 25: Chế dược


Nghe Vân Sanh muốn chế dược, trừ bỏ thôn trưởng gia gia ra cơ hồ mọi người đều không tin

Thời gian này Vân Sanh bởi vì làm đồng tử hái thuốc cùng thêm lúc trước nàng cùng Đinh Lôi tỷ thí cho nên trong thôn Vân Sanh cũng đã có chút tiếng tăm.

Nhưng chung quy lại cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi cho dù phương diện dược thảo có chút thiên phú nhưng cũng không có nghĩa nàng có thể chế dược.

Càng không thể nói chỉ ngửi qua mùi thuốc cầm máu là có thể chế được.

Muốn chế dược, chỉ sợ chính là thuốc cầm máu sơ cấp,cũng phải là dược sư hoặc là ma pháp dược sư chuyên môn mới có khả năng nghiên cứu chế tạo thành công.

Ở trên Vô Cực đại lục này, dược vật được chia làm thaỏ dược cùng thuốc pha chế sẵn, thảo dược nói sơ qua chính là thảo dược chưa được gia công, thuốc pha chế sẵn chính là cổ dược cùng ma pháp dược.

Giống Huyết Dụ hoa, Nguyệt Sắc thảo linh tinh khác cơ bản chính là thảo dược, cần phải được tinh luyện, chế thành ma pháp hoặc cổ dược.

Dựa theo quy định trên Vô Cực đại lục chỉ có pháp miếu hoặc được Dược Hoàng Các thừa nhận là dược sư mới có tư cách sơ chế dược.

Vân Sanh chỉ là đồng tử hái thuốc ngay cả tên dược cơ bản, thí nghiệm dược cũng không phải cũng khó trách nhóm thôn dân này hoài nghi .

Vân Sanh lặp lại cam đoan, nàng nhất định có thể chế thành công thuốc cầm máu, nhóm thôn dân đều không tin nửa lời, chỉ có thôn trưởng gia gia trầm mặc ngồi trên xe ngựa không nói một lời.

Thời gian từng giây trôi qua đợi cho đến khi mặt trời lặn xuống nhóm thôn dân vẫn không có bán được một gốc Huyết Dụ hoa nào, vẻ mặt mọi người đều cực kì ngưng trọng.

Huyết Dụ hoa đối với Tiêu Diệp thôn mà nói là nguồn kinh tế lớn nhất, bán không được có nghĩa là nền kinh tế của thôn xóm sẽ bị chặt đứt.

Nhìn xe đầy Huyết Dụ hoa nhóm thôn dân không một ai chịu quay về thôn xóm. Đây chính là mấy tháng tâm huyết của bọn hắn ai cũng không muốn bỏ đi hết, trong nhà còn có người già cùng trẻ nhỏ tất cả đều đang trông chờ bọn họ trở về.

Trong lòng mỗi người đều nặng trịch, thôn trưởng gia gia ngồi cuối đuôi xe không nói một lời, nhả khói thuốc

"Thôn trưởng, nếu chúng ta không đem huyết dụ hoa bán với giá thấp, năm tiền đồng thì năm tiền đồng, ít nhất còn có thể bảo tồn, trong nhà đã không còn gạo để nấu rồi," một thôn dân đỏ mắt không nhịn được oán giận nói

Vân Sanh đứng bên cạnh cũng đã nóng lòng, nàng quyết định cho dù mấy thôn dân khác muốn bán số Huyết Dụ hoa với giá thấp, nàng cũng muốn bảo tồn số huyết dụ hoa nhất đẳng của bản thân.

Trên đầu nàng còn là đồng tử hái thuốc có thể chế thử vài lần.

Thuốc cầm máu nàng nhất định phải chế thành công.

Khói thuốc đỏ bừng trong tay thôn trưởng gia gia đã tắt nguội, hắn đột nhiên dùng sức nuốt nuốt nước miếng cuối cùng phun ra một đoàn khói sương: "Kéo về đi! Toàn bộ kéo hết về, trở về chế thuốc cầm máu. Ai cũng không cho đem Huyết Dụ hoa đi bán, phải biết rằng đây không phải bán vì tiền mà là bán thể diện của toàn bộ Tiêu Diệp thôn chúng ta. Hỏa Nham thôn muốn chèn ép chúng ta, chúng ta liền phản kích, người Tiêu Diệp thôn cho tới bây giờ cũng không dễ bị khi dễ như vậy."

Thôn trưởng gia gia đã lâu rồi không có chiến đầu, hắn không hổ là ma pháp sĩ trong quân đội, cho dù hắn tuổi già về thôn nhỏ trong núi dưỡng lão cũng sẽ không có khả năng phải nhận sự sỉ nhục như ngày hôm nay, toàn thân hắn nhiệt huyết một lần nữa kich hoạt.

Lời nói của thôn trưởng như tiếng sấm nổ bên tai thôn dân, vốn cũng định tạm nhân nhượng lần này vì lợi ích chung nhóm thôn dân cũng đã tỉnh ngộ.

Cứ nghĩ việc lần này bọn họ không tin lời Vân Sanh nhưng lời của thôn trưởng bọn họ nhất định tin tưởng.

Thôn trưởng nói Vân Sanh đi thì phải là đi.

Nhón thôn dân nghẹn khẩu ác khí, vội vàng lái xe trâu quay về Tiêu Diệp thôn

Đêm hôm đó toàn bộ thôn dân trong Tiêu Diệp thôn kiên định không ngủ, ai cũng không biết không thể bán được Huyết Dụ hoa tiền đồ Tiêu Diệp thôn rồi sẽ đi đến đâu.

Sáng sớm ngày thứ hai Vân Sanh đi đến pháp miếu Tiêu Diệp thôn đem chuyện phát sinh ngày hôm qua kể lại đầu đuôi cho Dương đại ma đạo nghe

Muốn chế dược, Vân Sanh muốn dùng công cụ thô sơ của mình hiển nhiên là sẽ không đủ. Pháp miếu là nơi có nhiều chủng loại thảo dược nhất, công cụ chế tạo cùng điều kiện vệ sinh rất thích hợp.

Thôn trưởng gia gia cũng đã nói qua với Dương đại ma đạo trước, đối với việc Vân Sanh muốn chế tác thuốc cầm máu Dương đại ma đạo cũng không có cảm thấy nhiều hứng thú, hắn là một gã ma pháp sư mặc dù muốn luyện chế cũng là dùng ma pháp dược làm chủ, cổ dược trong mắt hắn cũng chỉ là chút dược trị liệu đau đầu nhức óc thấp kém mà thôi.

Đối với chuyện trong thôn xóm, Dương đại ma đạo sẽ không nhúng tay can thiệp, pháp miếu là nơi không nhúng tay vào chính trị hoặc khu gian sự vụ quốc địa.

Vân Sanh cam đoan sẽ không trì hoãn công việc trong pháp miếu, Dương đại ma đạo mới đáp ứng, Vân Sanh có thể mượn hiệu thuốc hai canh giờ vào buổi tối, nhưng sử dụng dược thảo phải trừ vào lương tháng của nàng.

Vân Sanh đối với chuyện này cũng không dị nghị gì, vào ban đêm, sau khi thu xếp mọi việc Vân Sanh mặc đồng phục đồng tử hái thuốc đi vào hiệu thuốc.

Màn đêm buông xuống, hiệu thuốc trong pháp miếu chiếu ngọn đèn sáng ngời. Vân Sanh lựa chọn sử dụng hai mươi gốc Huyết Dụ hoa tươi mới.

Nhớ lại ngày hôm qua ở trong cửa hàng ngửi mùi thuốc cầm máu thông qua việc hiệu thuốc mở ra ngăn kéo

"Nguyên liệu là huyết dụ hoa, ngoài ra còn có hồng kiều, thủ ô hoa, thuật thạch, tưạ hồ còn thiếu một cái gì nữa" Vân Sanh dựa vào trí nhớ tìm ra các dược thảo chế thuốc cầm máu nhưng lại phân biệt được mùi có sự khác biệt

Xuất thân từ thế gia Thần Nông Vân Sanh từ nhỏ có thể nói là lớn lên trong dược quán, đầu lưỡi cùng mũi của nàng so với đôi mắt đã luyện qua Thần Nông đồng cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi.

Phàm là thảo dược nàng đã ngửi qua, mặc dù không nhận biết tên nhưng sau này nếu có ngửi lại lần nữa cũng có thể nhận ra rõ ràng,

Chính là sau khi nghiền ngẫm các loại thảo dược mới phát hiện tựa hồ dược tề còn thiếu một loại nữa. Nhưng cụ thể nó là loại nào thì nàng thế nào cũng không nghĩ ra.

Ngọn đèn leo lét cháy hai canh giờ nhanh chóng trôi qua. Vân Sanh vẫn như trước không tìm ra vị dược liệu cuối cùng

Ước định thời gian lúc trước với Dương đại ma đạo đã đến, Vân Sanh chỉ có thể dập tắt ngọn đèn thong thả rời khỏi pháp miếu.

Ra khỏi pháp miếu, phía trước liền xuất hiện một bóng đen nho nhỏ, Vân Sanh mày cũng không hề nhăn chút nào.

Tiểu hắc bước một bước ra lẻn đến trước mặt Vân Sanh. Tuy rằng đã trở thành một phần tử của Vân gia nhưng Tiểu Hắc tựa hồ có chút e ngại Vân Thương Hải, thời điểm Vân Sanh không có nhà, phần lớn thời gian nó đều sẽ ra ngoài đi dạo, đợi cho đến khi Vân Sanh sắp trở về nó sẽ đến trước cửa pháp miếu đón nàng.

Một cẩu một người, hai bóng dáng lớn nhỏ mông lung hành tẩu bên bờ ruộng Tiêu Diệp thôn,

Bên tai từng đợt tiếng côn trùng kêu, Tiểu Hăc vui vẻ chạy bên cạnh, đột nhiên bên bờ ruộng nhảy lên một con chuột đồng Tiểu Hắc không nói hai lời đánh tới.

Một chiêu này, khiến cho nước trong ruộng hắt đầy cổ chân Vân Sanh, mùi sương sớm tươi mát cùng ướt át xông thẳng vào cánh mũi. Vân Sanh bị cái lạnh lẽo của sương sớm kích thích nhớ đến cái gì đó.

Nàng rốt cục biết thuốc cầm máu thiếu cái gì.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: