Chương 10

"Tôi không đùa đâu. Với tình hình hiện tại của cậu, cậu rất cần một Alpha chăm sóc cho mình."

Lưu Vũ cầm trên tay ly kem, múc một muỗng cho vào miệng, sau đó lại đặt ly kem xuống bàn, anh bắt chéo chân rồi ra hiệu cho Châu Kha Vũ tiếp tục nói

"Tôi.. tôi có một người em họ trông rất giống tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ đến khi trưởng thành, tính cách của em ấy rất tốt. Tôi có thể giới thiệu em ấy cho cậu."

" "Chỉ là em ấy trẻ hơn tôi một chút, không biết cậu có thích hay không..."

" Thích, tôi thích người nhỏ tuổi". Lưu Vũ sốt ruột cắt ngang, " Mau nói, tên cậu ấy là gì".

" Tên là Chương Dương".

Vì vậy, Lưu Vũ và Chương Dương ngồi đối mặt tại quán cà phê Bạo Phong Châu Vũ, còn Châu Kha Vũ thì ngồi ở một bàn khác cách họ không xa để quan sát tình hình.

" Vui như thế sao..."

Chương Dương ở đối diện quả thật là một thiếu niên dương quang, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, trông giống như một Châu Kha Vũ thu nhỏ. Chỉ là.. Lưu Vũ vẫn luôn nín cười

Anh thật sự rất sợ người đối diện sẽ đột nhiên nhảy lên rap cho anh nghe khi cả hai người đang trò chuyện, tuổi trẻ không giấu được những điều trong lòng, khi nói chuyện vui vẻ với người ấy sẽ kể hết mọi chuyện.

" Tôi là bị anh họ ép đến đây, ổng nói nếu tôi không chịu đến ổng sẽ từ chức, để cho tôi lo việc kinh doanh của Châu Thị ở Trung Quốc". 

" Điều này có vẻ như là một chuyện tốt...." Lưu Vũ nghi hoặc hỏi

" Nhưng ước mơ của tôi là trở thành một rapper xuất sắc ". Chương Dương ngẩng cao đầu tự hào nói về lý tưởng của mình, ánh mắt tràn đầy ánh sáng

Lưu Vũ bối rối uống một ngụm cafe, " Thật ra không nhất thiết phải đi con đường này hahaha..."

Chương Dương dường như không nghe thấy Lưu Vũ nói gì, nhưng cậu vẫn rất cao hứng:" Mặc dù tôi đã bị ép buộc phải đến, nhưng tôi phát hiện ra rằng anh cũng rất đẹp trai và có một tính cách tốt"

Lưu Vũ ngại ngùng mỉm cười, nhìn người đối diện chăm chú, thấp giọng hỏi :"  Cậu đẹp trai như thế tại sao lại muốn cùng tôi...", anh ngừng lại một chút, cẩn thận nhìn Chương Dương, " hẹn hò..." 

Lưu Vũ cười cười, " Thật ra tôi cũng bị anh họ cậu ép đến"

" Anh ấy cũng để anh thừa kế gia sản của Châu Thị sao?"

" Không, anh ấy chỉ là chủ nhà của tôi".

" Vậy sao, mà sao anh ấy lại phải làm như thế nhỉ?"

"Không biết, có lẽ ăn quá nhiều bánh đã bị lấp đầy não rồi." Lưu Vũ bất lực xòe hai tay ra.

Sau đó Lưu vũ nghe thấy tiếng cười sảng khoái của người thanh niên ở đối diện: "Dù sao thì tôi cũng rất vui khi trò chuyện với anh,  có muốn thêm WeChat không?"

" Được thôi". 

Châu Kha Vũ nhìn thấy Lưu Vũ lấy điện thoại di động ra để kết bạn với Chương Dương lông mày càng ngày càng nhíu chặt hơn. 

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Lưu Vũ, Chương Dương đi đến chỗ Châu Kha Vũ, thì thầm với hắn một câu :" Cảm ơn anh họ, em rất thích", sau đó tinh nghịch nháy mắt rồi rời đi. Lưu Vũ dường như cũng có tâm tình tốt, đi tới vỗ vỗ vai hắn. 

" Cảm ơn chủ nhà, tôi rất thích". Sau đó ung dung rời khỏi quán cafe, Châu Kha Vũ cảm thấy trong lòng bùng lên một cơn tức giận không tên, nhưng dù sao thì cũng là do hắn quyết định, cuối cùng hắn cũng trút được cơn tức giận, xoay người theo kịp bước chân của Lưu Vũ.

" Cậu lại ra ngoài à?" Châu Kha Vũ nhìn thấy Lưu Vũ đang thay giày ở cửa ra vào liền hỏi, người phía sau gật gật đầu nhỏ

" Ừm, có hẹn với em trai đi xem phim"

" Gọi nhau thân thiết vậy sao..." Châu Kha Vũ đảo mắt nói, " "Gần đây sao anh vẫn luôn đi tìm nhóc ấy? Anh đã luyện tập vất vả như vậy rồi, cuối tuần sao không nghỉ ngơi ở nhà?" Châu Kha Vũ cho rằng lời nói của hắn đã trôi chảy rồi, nhưng đối với Lưu Vũ, hắn giống như một đứa trẻ không được ăn kẹo.

" Đi ra ngoài cũng là thư giãn, huống hồ..." . Lưu Vũ vừa cười cười vừa liếc về phía hắn, " Đây không phải là điều Châu tổng muốn thấy sao?" Nói xong không đợi hắn phản ứng, Lưu Vũ đã quay người đi.

Chiều thứ 6, Lâm Mặc rủ mọi người đi Haidilao, Trương Gia Nguyên là người hưởng ứng đầu tiên,  Châu Kha Vũ vốn dĩ bận rộn cũng dời công việc sang một bên để chuẩn bị cho cuộc hẹn, kết quả Lưu Vũ đã trả lời vào trong nhóm chat : Tôi có thể đến muộn một chút,  buổi chiều phải đi đón em trai tan học".

Lâm Mặc hài hước trả lời lại : Không sao, cho phép cậu dẫn người nhà đến

Châu Kha Vũ tức giận nhắn vào nhóm : Người nhà cái gì ? Họ chỉ là bạn

Nhưng một từ ừ của Lưu Vũ như đập thẳng vào mặt hắn. Châu Kha Vũ  không thể bày tỏ sự đau khổ của mình, vì vậy hắn không còn cách nào khác ngoài việc đặt tin nhắn trực tiếp " không làm phiền "

Tại bàn ăn, Châu Kha Vũ đi đón Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên, đối diện là Lưu Vũ và Chương Dương. Đĩa thức ăn trước mặt Lưu Vũ đã chất thành núi, thiếu niên bên cạnh vẫn không ngừng gắp thức ăn

" Anh, ăn nhiều một chút, cái này không có mập đâu, a để em coi cái bụng nhỏ của anh nào.."

Lưu Vũ xua tay :" không cần, anh không ăn nổi nữa.. " Ai nhìn vào cũng cho rằng đây là một đôi tình nhân. 

Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên nhìn nhau, giả vờ ho khan một tiếng : " Vẫn là em trai chu đáo". Sau đó nhìn Châu Kha Vũ một cái, kết quả là sau đó Châu Kha Vũ gắp cho Lâm Mặc một miếng thịt :" Tiểu Thổ, à không Mặc Mặc, ăn cái này đi, anh quên mất em đã đổi tên". Lâm Mặc bất lực đỡ trán. 

" Anh tự mình ăn đi, đặc biệt là món đó, nó giúp đầu óc tỉnh táo hơn".

Châu Kha Vũ gần đây ít thấy Lưu Vũ hơn. Trước đây ngoan ngoãn ở nhà đợi hắn rồi chuẩn bị bữa tối cho cả hai, giờ lại về muộn, không ngại trả lời câu hỏi, hôm qua xem phim với Chương Dương, hôm nay đi mua sắm.. Có lần Châu Kha Vũ đến phòng tập để đợi Lưu Vũ tan làm, nhưng chỉ thấy anh và Chương Dương cùng nhau đi chơi. Thiếu niên yêu đời dũng cảm, gan dạ ấy dường như đã bỏ hắn lại phía sau và cậu đã giành được sự cưng chiều của Lưu Vũ. 

Châu gia có truyền thống vào mỗi dịp Halloween sẽ tổ chức tiệc tùng, đây được coi là dịp để nhân viên thư giãn sau một năm làm việc vất vả, để sau đó họ tiếp tục cống hiến cho công ty. Lưu Vũ, người vừa trở về Trung Quốc dĩ nhiên nhận được lời mời của Châu lão gia, nói rằng muốn cho anh và Châu Kha Vũ có một khoảng thời gian vui vẻ. Chương Dương nghe tin cũng hỏi Châu lão gia xin đến cùng, mà Châu lão gia không biết quan hệ giữa cậu và Lưu Vũ nên vui vẻ đồng ý

Tại lễ hội, Châu Kha Vũ dùng cái nĩa nhỏ ghim lên chiếc bánh ngọt trước mặt, thỉnh thoảng liếc về phía Lưu Vũ, người đang nhảy múa uyển chuyển giữa vũ hội, bên cạnh anh là Chương Dương. Hắn nghiêng đầu, cố gắng hết sức để không nghĩ đến khoảng cách thân mật của họ, nụ cười rạng rỡ, bàn tay Chương Dương đặt trên vòng eo mảnh mai của Lưu Vũ. 

Đột nhiên trong đám người trở nên náo động, sau đó Châu Kha Vũ ngửi được một hương thơm ngọt ngào, sau đó mùi hương đó càng lúc càng nồng hơn. Không biết ai đó đã hét lên :" Có người phân hóa! Mọi người mau tách ra". Buổi tiệc trở nên hỗn loạn, hầu hết mọi người đều chạy ra ngoài, một số nhân viên Beta đã gọi điện cho cảnh sát.

Châu Kha Vũ  vội vã đi tìm Lưu Vũ và Chương Dương nhưng không thấy họ ở đâu. Lúc này hắn cũng hơi choáng váng và khó thở, nhưng vẫn cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, cuối cùng ngửi được mùi hoa nhài quen thuộc cách phòng tắm không xa ...

Vừa đặt tay lên chốt cửa liền nghe thấy bên trọng vọng ra giọng nói lo lắng của Chương Dương :" Vũ ca, như thế này không được, hay là để em đánh dấu anh tạm thời nhé"

Lưu Vũ hai chân mềm nhũn, thân thể khẽ run lên, nhìn Alpha trước mặt bối rối, vừa lùi lại vừa cố gắng giữ khoảng cách với cậu, vừa định xua tay muốn từ chối, đột nhiên Châu Kha Vũ từ ngoài cửa xông vào, 

Hắn dùng áo khoác bọc lên người Lưu Vũ, trực tiếp bế anh lên, thiếu niên bên cạnh chặn đường, nghiến răng nghiến lợi hỏi:" Tại sao anh lại bế anh ấy đi?"

Châu Kha Vũ giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, khiến Chương Dương cảm thấy khó chịu, anh họ yêu quý của cậu, Alpha trưởng thành này đang dùng pheromone áp chế cậu, Chương Dương nắm chặt tay, nhưng phải xoay người sang một bên để cho bọn họ thoát ra ngoài, sau đó cậu chạy đến bồn rửa mặt, thở hổn hển. 

Lưu Vũ cuối cùng cũng ngửi được mùi pheromone của hắn, quả thật là mùi của hoa nhài, nhưng mà không ngọt như anh và có chút tươi mát. Nhưng mùi hương này đã lan tỏa khắp nơi, Lưu Vũ cảm thấy thân thể mình mềm nhũn, phải dùng hai tay vòng quanh cổ Châu Kha Vũ, tận dụng chút sức lực cuối cùng, anh rướn người đến bên tai hắn nói :" Châu Kha Vũ, pheromone của anh..." . Giọng nói của Lưu Vũ lúc này cũng nhiễm một tầng mê hoặc 

Châu Kha Vũ lỗ tai đỏ bừng, nhưng cũng ngoan ngoãn thu pheromone của mình lại, tận dụng đôi chân dài của mình, hắn nhanh chóng ra đến bãi đỗ xe, sau đó đem Lưu Vũ đăt vào ghế phụ. Lưu Vũ cả người mềm nhũn, do bị hai pheromone ảnh hưởng  mà nước mắt sinh lý trào ra, hốc mắt cũng đỏ ửng lên. Châu Kha Vũ thận trọng nói :

" Hay là, để tôi đánh dấu tạm thời cậu..."

Lưu Vũ liếc mắt nhìn hắn. 

Đồ tiêu chuẩn kép 



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro