Chương 11

" Sao, đánh dấu tôi?" Lưu Vũ nhìn nam nhân thành khẩn trước mặt, nhướn mày

Châu Kha Vũ định mở miệng, nhưng rồi vẫn chọn im lặng. Đúng vậy, hắn có tư cách gì để đánh dấu Lưu Vũ, cho dù là tạm thời. Cuối cùng hắn không nói một lời, chỉ tập trung khởi động xe.

Bởi vì chỉ chịu tác động của pheromone mà không phát tình nên sau khi thoát khỏi môi trường đó, Lưu Vũ đã nhanh chóng bình phục. Tựa vào ghế ngồi nhìn cảnh vật nhấp nháy bên ngoài, thành phố này rất giống với thành phố của anh ở hiện thực, bận rộn nhưng lạnh lẽo. Lưu Vũ luôn tự hỏi thật sự thời gian và không gian song song có tồn tại hay không, liệu anh có thể quay về không, mẹ anh thế nào, Mocha thế nào, những người đồng đội thật sự của anh có ổn không? 

Mặc dù Lưu Vũ đã chấp nhận được thân phận mới và nghề nghiệp mới của mình, nhưng khi màn đêm yên tĩnh kéo đến, những suy nghĩ này luôn xuất hiện trong tâm trí, chiếm lấy anh trong suốt đêm tối cô đơn. 

Châu Kha Vũ nhìn thấy thiếu niên ngây người ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, gương mặt xinh đẹp phản chiếu trong kính xe, trong mắt Lưu Vũ là nỗi buồn không tên mà Châu Kha Vũ chẳng thể hiểu được.

Hắn không thể hiểu được anh, và dường như cũng chẳng thể hiểu trái tim mình.

Gần đây không khí ở nhà càng ngày càng không đúng, bề ngoài Lưu Vũ vẫn chuẩn bị bữa sáng hàng ngày, nếu như buổi tối không có hẹn với Chương Dương thì cũng sẽ chuẩn bị cơm tối. 

" Gần 10h rồi, cậu còn ra ngoài làm gì nữa?" Châu Kha Vũ đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn chằm chằm Lưu Vũ đang chỉnh quần áo 

" Chương Dương rủ tôi đi nhậu. Gần đây em ấy sắp thi nên hình như áp lực lớn lắm". Lưu Vũ lấy ra một chiếc áo len màu xanh lam, đưa ra trước mặt ngắm, cảm thấy không thích hợp liền đổi thành một chiếc áo khoác dài.

" Muốn kiểm tra tốt thì phải ở trường học tập. Muộn như vậy rồi, hai người một A một O ở chung với nhau bên ngoài không được. Tôi không cho phép". Châu Kha Vũ đứng chặn ở cửa ra vào, bộ dạng thà chết chứ không tránh ra khiến Lưu Vũ bật cười.

" Sao anh lại không cho phép ? Anh lấy quyền gì để quản tôi? Anh là gì của tôi sao?"

Ba câu hỏi này khiến Châu Kha Vũ cứng họng, hắn không trả lời được nên chỉ đành nhìn Lưu Vũ rời khỏi nhà.

Nói là đi gặp Chương Dương, nhưng đến nơi lại có cả Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên

" Đầu gỗ đó dạo gần đây thái độ không tốt sao?" Lâm Mặc thản nhiên ngồi phịch xuống sofa trong quán bar, hứng thú nhìn Lưu Vũ.

Lưu Vũ cầm ly rượu trước mặt lên uống một ngụm rồi hờn dỗi nói : " Là như thế này, mỗi ngày đều có vẻ như không quan tâm, nhưng ngay khi tớ bước ra cửa, anh ấy đã nhìn tớ chằm chằm bằng ánh mắt đầy sát khí, tớ cảm giác như mình sẽ bị xé xác trong giây tiếp theo ấy..."

Chương Dương vỗ vai anh, " Anh yên tâm đi, anh họ em là người có cung phản xạ tương đối dài, anh ấy mặc dù là Alpha hạng nhất, nhưng anh ấy luôn coi thường  sự vượt trội của pheromone, anh ấy thật sự đã sử dụng pheromone của mình để áp chế em vào ngày hôm đó, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên em thấy dáng vẻ đó của anh ấy". 

Hai dấu ngoặc của Lưu Vũ  lặng lẽ leo lên, nhưng lại bị anh hạ xuống trong giây tiếp theo. Lâm Mặc bất lực lắc đầu, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Lưu Vũ.

" Tớ nghĩ gần đến lúc thực hiện bước cuối cùng của kế hoạch".

Lúc Lưu Vũ trở về đã là 12h, bởi vì uống rượu mà khuôn mặt nhỏ đã đỏ ửng. Anh mở cửa rón rén đi vào, nhưng khi thấy bóng người ngồi ở ghế sofa đã giật mình hét lên

" Trời đất Châu Kha Vũ, anh buổi tối không chịu vào phòng ngủ mà ra đây ngồi như ma vậy, làm tôi sợ hết hồn".  Lưu Vũ đưa tay bật đèn lên, dường như hắn đã ngồi đó từ rất lâu

" Cậu chưa về thì tôi không yên tâm đi ngủ, hơn nữa tôi ngủ không được". Nhìn dáng vẻ loạng choạng của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ thở dài đứng lên đi nấu canh giải rượu cho anh. Lúc hắn bưng tô súp vào phòng anh, Châu Kha Vũ thấy Lưu Vũ lại mặt bộ đồ con thỏ đó, hai tay đưa lên nghịch đôi tai thỏ trên đầu. 

" Lại đây uống cái này đi".

Lưu Vũ chán ghét liếc nhìn thứ trong tay, bĩu môi. " Làm sao tôi biết anh có bỏ độc trong này hay không?"

Châu Kha Vũ  ngồi xổm bên giường, ngước nhìn Lưu Vũ

" Ngoan, nghe tôi, nếu không uống cậu sẽ rất khó chịu. Tôi sẽ không đi nếu như cậu không chịu uống". Mãi cho đến khi thấy Lưu Vũ ngoan ngoãn uống hết, hắn nhíu mày xoa đầu nhỏ của anh. Nhìn thấy thiếu niên đang nhìn mình với đôi mắt sáng ngời, hắn đặt cái bát lên bàn cạnh giường, sau đó đứng dậy ngồi xuống giường anh. 

" Lưu Vũ, có phải cậu thật sự thích Chương Dương không?" Châu Kha Vũ hỏi câu hỏi mà hắn luôn muốn hỏi anh, mặc dù chuyện này là do hắn gây ra, nhưng hắn chưa bao giờ vui vẻ vì đã đưa ra quyết định này, nếu như Lưu Vũ thật sự rung động, như thế cũng nên cảm thấy nhẹ nhõm.

Lưu Vũ nắm tai thỏ giật giật, có vẻ là đang suy nghĩ. " Có thể là vì Tiểu Vũ không tốt, mọi người đều sẽ không thích Tiểu Vũ, vì vậy chỉ cần có một người đối xử tốt với Tiểu Vũ, Tiểu Vũ nhất định sẽ yêu thích người đó". Có lẽ bởi vì rượu mà giọng nói của anh trở nên ngọt ngào hơn một chút.

Châu Kha Vũ giống như nghe chuyện gì đó khó tin, đưa tay nắm lấy vai Lưu Vũ.

" Tiểu Vũ rất giỏi, mọi người đều thích Tiểu Vũ, tôi cũng thích...." Ý thức được những gì mình nói, Châu Kha Vũ lập tức im lặng. Lưu Vũ nhìn thấy sự mâu thuẫn trong mắt hắn, anh có chút bất lực. Một lúc sau, hắn ôm Lưu Vũ vào lòng, nói :" Tiểu Vũ, cho tôi một ít thời gian suy nghĩ, được không..."

Chiếc mặt nạ giả vờ bình tĩnh đã bị xé toạc, con người dưới chiếc mặt nạ mỏng manh và bất lực, hắn đang trốn tránh cảm xúc của mình. Lúc đầu hắn nghĩ duyên số cho hắn gặp Lâm Mặc, nhưng thời gian ở bên Lưu Vũ, hắn nhận ra mình càng ngày càng không thể rời khỏi anh, thậm chí là khi thấy anh hẹn hò với Chương Dương, hắn chỉ muốn khóa chặt anh ở trong nhà. Đôi khi hắn còn tự hỏi mình có phải là một tên tra nam khi yêu hai người cùng một lúc hay không, nhưng khi Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên thân mật, hắn hoàn toàn không có sự ghen tuông như lúc nhìn thấy Lưu Vũ và Chương Dương bên nhau.

Hắn thật sự nên nghĩ thông suốt.

Nhưng Lưu Vũ hoàn toàn không cho hắn thời gian, bởi vì ngày hôm sau anh đã thu dọn hành lí.

" Tại sao lại chuyển đi?" Châu Kha Vũ vô cùng tức giận hỏi. 

Lưu Vũ lại trả lời với một giọng điệu thoải mái, " Chương Dương đang có ý định chuyển ra ngoài, em ấy muốn tôi ở cùng, dù sao thì sống ở đâu cũng là sống, hơn nữa tôi còn có thể chia tiền nhà với em ấy".

Nhìn thấy Lưu Vũ lúc nào cũng nghĩ đến em họ mình, Châu Kha Vũ nắm chặt tay.

" Chưa ở bên nhau lại muốn ở cùng nhau? Lưu Vũ, cậu cho rằng điều này hợp lí sao?"

Lưu Vũ đứng dậy, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi khẽ mỉm cười.

" Tôi đột nhiên nhớ ra, kì phát tình tháng này của tôi cũng sắp đến, có Chương Dương rồi tôi cũng không cần dùng bất kì loại thuốc ức chế nào, đến lúc đó ở bên nhau cũng là chuyện thường tình thôi, nhưng mà, em ấy vẫn còn là học sinh, aiya..." Lưu Vũ ngừng một chút, đi đến cạnh Châu Kha Vũ, nhìn thẳng vào mắt hắn.

" Vậy nên anh đừng lo, tôi sẽ có cách để không mang thai..." Lưu Vũ chưa kịp nói xong đã bị người trước mặt cướp đi hơi thở

Châu Kha Vũ nghe những lời anh nói khiến hô hấp hắn càng ngày càng nặng nề, trong đầu hiện lên một số hình ảnh không thể chấp nhận được khiến hắn không còn khống chế được khi Lưu Vũ định nói thêm những lời quá đáng, lập tức chặn miệng anh bằng nụ hôn

Lưu Vũ sửng sốt một lát, sau đó đẩy Châu Kha Vũ xuống ghế sofa, trực tiếp hôn lên môi hắn một lần nữa, hắn đang chìm đắm trong nụ hôn, hoàn toàn không để ý khóe môi Lưu Vũ hơi nhếch lên, thuộc về thái độ của một người chiến thắng. 




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro