Chương 20

Cảnh báo : Nội dung chương có tình tiết 18+, cân nhắc trước khi đọc


Ngay khi Lưu Vũ vừa mở mắt đã nhìn thấy Châu Kha Vũ đứng ở bên cạnh. Đối phương thấy Lưu Vũ tỉnh liền buông bàn tay nhỏ đang bị mình nắm chặt ra, vừa cẩn thận đỡ anh dậy lên, tay còn lại đưa cho anh một ly nước nhỏ. Sau khi uống vài ngụm, Lưu Vũ lo lắng hỏi hắn:

" Bé con đâu?"

Châu Kha Vũ đặt ly nước xuống, nắm chặt tay vợ mình

" Sợ làm phiền em nghỉ ngơi nên mẹ đã bế bé con sang phòng bên cạnh. Lưu Chương, Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên đều đang ở bên đó trông em bé"

Ngừng lại một chút, Châu Kha Vũ đột nhiên nở nụ cười, xoa mái tóc rối của Lưu Vũ

" Là một bé gái vô cùng đáng yêu, Lưu Chương nói con bé rất giống em ngày nhỏ"

" Em muốn gặp bé con". Lưu Vũ bật dậy tỏ ý muốn đi

" Được, để anh gọi bọn họ bế con bé đến cho em"

Lúc Lưu Chương bế đứa nhỏ đến, con bé vẫn đang khóc, nhưng khi vừa nhìn thấy Lưu Vũ, đứa nhỏ đột nhiên nín khóc một cách thần kì, hai mắt to tròn tò mò nhìn anh, Lưu Vũ dang tay ôm đứa nhỏ vào lòng, bé con nhìn anh một lát rồi bật cười khúc khích, lộ ra hai dấu ngoặc nhỏ nhỏ giống hệt Lưu Vũ, phấn khích khua tay múa chân. Lưu Vũ cũng bật cười, loại cảm giác này thật kì diệu, đây là con của anh, là con của anh và Châu Kha Vũ, lúc trước anh không dám nghĩ đến điều này, nhưng giờ cốt nhục của hai người đang nằm gọn trong vòng tay anh, đôi mắt to tròn đảo khắp nơi để nhìn ngắm mọi thứ. Lưu Vũ áp mặt mình vào khuôn mặt nhỏ của bé con, cái chạm nhẹ khiến anh cảm thấy cả trái tim đều được lấp đầy. Châu Kha Vũ đứng bên cạnh nhìn khung cảnh này, ánh mắt hắn tràn đầy sự yêu thương, cưng chiều,  hắn tiến đến ngồi bên giường Lưu Vũ, nhẹ giọng nói:

" Vợ ơi, em nằm nghỉ chút nữa đi, đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ cùng nhau đưa bé con về nhà"

Lưu Vũ sau một thời gian sinh em bé vẫn còn rất yếu, mẹ Châu muốn đưa đứa nhỏ về nhà bà để tiện chăm sóc nhưng bị Châu Kha Vũ từ chối, hắn nói đứa nhỏ là con của mình nên hắn sẽ bế về nhà của hai người, nhưng Lưu Vũ hiểu rõ, hắn là muốn anh mỗi ngày đều nhìn thấy bé con. Vì vậy mà Châu Kha Vũ, người vốn quen ngủ nhiều đã luyện tập một thói quen mới, nửa đêm chỉ cần bé con phát ra một âm thanh dù nhỏ hắn cũng lập tức bật dậy ôm con mình ra phòng khách vỗ về, đợi đứa nhỏ chìm vào giấc ngủ mới mang trở lại phòng, cố gắng không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lưu Vũ. Mấy tháng sau, hắn đã có thể phân biệt âm thanh của bé con là đói hay là đi vệ sinh. 

Lưu Vũ cũng rất để tâm đến con, nhất quyết cho đứa nhỏ bú sữa mẹ. Bình thường nếu không có việc gì thì Lưu Vũ sẽ vừa bế đứa nhỏ đi dạo quanh nhà, vừa hát ru dỗ con ngủ. Bố của đứa nhỏ cũng đã làm hết sức mình, thêm vào đó là đứa nhỏ thực sự rất ngoan và hiếm khi quấy khóc. Lưu Vũ cũng cảm thấy mình không thay đổi tâm tình, cảm xúc nhiều sau khi sinh con. Tên của đứa nhỏ cũng là do Lưu Vũ đặt, nghe mấy cái tên " Châu Lưu, Châu Ái Lưu,..." do Châu Kha Vũ đặt khiến Lưu Vũ đổ mồ hôi hột. Cuối cùng anh quyết định tên ở nhà của con bé là Châu Lục, còn tên đầy đủ sẽ là Châu Cẩn Huyên.

" Cuối tuần mẹ muốn đón Lục Lục về nhà chăm sóc". 

Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ đang thay tã cho con, Châu tổng bây giờ đã có thể làm những việc này một cách thành thạo, hắn gật đầu nói :

" Được, vừa hay cuối tuần chúng ta cũng cần nghỉ ngơi"

Cuối tuần mẹ Châu đến đón đứa nhỏ, tiện mang theo cho Lưu Vũ vài hộp thuốc bổ, bà sợ anh sau khi sinh sẽ gặp vấn đề cảm xúc  nên kéo anh ngồi xuống ghế sofa nói chuyện rất lâu 

" Mẹ, con thật sự không có vấn đề gì cả, Kha Vũ chăm sóc con và đứa nhỏ rất tốt"

" Đây là việc mà nó nên làm, khoảng thời gian mang thai con đã vất vả nhiều rồi, có chuyện gì cứ đến tìm mẹ tâm sự, nếu một ngày muốn ra ngoài chơi hay muốn nghỉ ngơi thì cứ gửi Lục Lục về cho mẹ, còn nếu con muốn về nhà thì hãy cùng Kha Vũ trở về, mẹ sẽ nấu thật nhiều món ngon cho con".

Lưu Vũ liên tục gật đầu, cuối cùng ôm chầm lấy mẹ Châu :

" Con biết rồi, cảm ơn mẹ, mẹ cũng phải chăm sóc tốt cho mình"

" Đứa nhỏ ngốc, không cần phải cảm ơn mẹ"

Đôi mắt Lưu Vũ có chút ươn ướt, anh ngồi nói chuyện với mẹ Châu một chút rồi tiễn mẹ và Châu Lục về. Căn nhà không còn âm thanh của trẻ con đột nhiên trở nên yên ắng, Lưu Vũ đứng nhìn quanh phòng khách một vòng, chán nản nói :

" Bé con đi rồi, em đột nhiên không biết nên làm gì nữa!"

Vừa dứt lời đã bị Châu Kha Vũ ôm lên bế về phòng

" Vậy làm cái gì đó thú vị cùng anh đi"

Quả thật là rất lâu rồi hai người không làm tình, một mặt là phải chăm sóc bé con, một mặt là Châu Kha Vũ phải chăm sóc cho sức khỏe và cơ thể của Lưu Vũ, nhưng bây giờ cũng đã tốt hơn rồi, Lưu Vũ gần như đã hồi phục hoàn toàn và đứa nhỏ cũng đã bị bế đi, vậy  nên không phải là không thể làm chuyện gì đó.

Thấy Lưu Vũ phân tâm, Châu Kha Vũ liền cúi xuống hôn lên môi anh, ra sức giày vò đôi môi châu, Lưu Vũ bừng tỉnh, ôm lấy cổ hắn để nụ hôn sâu hơn.

Đã lâu rồi không làm nên Châu Kha Vũ có chút gấp gáp, những dấu hôn hắn để lại trên cơ thể trắng nõn của Lưu Vũ vừa đậm vừa quyến rũ, cho đến khi hắn cắn mút hai nhũ hoa trước ngực của anh, Lưu Vũ mới cảm thấy cơ thể lâu rồi không làm vẫn rất mẫn cảm, ngực bị Châu Kha Vũ mút đến chảy sữa, Lưu Vũ rên rỉ ưỡn ngực lên, đẩy hai nhũ hoa vào sâu trong khoang miệng hắn

" Bé cưng, em thật ngọt..."

Châu Kha Vũ vừa cắn vừa hút sữa từ ngực Lưu Vũ, ngẩng đầu nhìn đôi mắt mơ màng của Lưu Vũ. Sữa của anh chảy ra càng lúc càng nhiều, tiểu huyệt cũng ướt đẫm dâm dịch. Lưu Vũ suốt thời gian mang thai tăng cân không ít, nụ hôn của Châu Kha Vũ dần dần di chuyển xuống dưới, để lại những dấu vết của riêng hắn trên phần bụng mềm mại. Lưu Vũ hốc mắt đều đỏ lên, tay đẩy đầu hắn

" Chồng ơi, có thể...có thể vào rồi.."

Tiểu huyệt của anh đã sớm ướt, Châu Kha Vũ đưa ba ngón tay vào trong khuấy đảo, đến khi hắn cảm thấy được rồi thì thay thế bằng cự vật của mình, từ từ tiến vào, lúc hắn đâm sâu vào cả hai người đều thở một hơi thỏa mãn. Ở tư thế này, cự vật của hắn chạm đến điểm sâu nhất trong cơ thể Lưu Vũ nhưng hắn không động, chỉ từ phía sau ôm lấy anh, ngửi mùi hoa nhài thoang thoảng sau gáy. Lưu Vũ cảm thấy ngứa ngáy, mỉm cười vươn tay sờ cằm hắn

" Sao lại dừng rồi?" 

Châu Kha Vũ nắm lấy bàn tay đang mò mẫm của anh và siết chặt các ngón tay

" Vợ ơi, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế này nhé?"

Lưu Vũ sững sờ, tương lai là chuyện anh luôn trốn tránh, anh không đoán trước được nên cũng không hứa hẹn được. Nhưng lúc này, nghe được giọng nói đầy mong đợi của Châu Kha Vũ, anh vẫn nguyện nói dối hắn, nguyện nói dối chính bản thân mình, vậy nên Lưu Vũ nhẹ nhàng trả lời:

" Đương nhiên rồi, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau"

Đáp lại anh là sự luân động không mạnh không nhẹ của Châu Kha Vũ, tốc độ ban đầu cũng không nhanh như vậy, nhưng mỗi lần chạm đến điểm mẫn cảm, Lưu Vũ đều thở hổn hển rên rỉ, giữa chừng anh bị đối phương đè xuống hôn mạnh, Lưu Vũ vươn lưỡi mút lấy đầu lưỡi Châu Kha Vũ, hai hạt đậu nhỏ bị hắn ngắt nhéo, phía dưới nước chảy dầm dề. Lần này Lưu Vũ vô cùng phối hợp, thoải mái lập tức rên rỉ vài tiếng, từng âm thanh ngọt ngào của anh rơi vào tai Châu Kha Vũ như một sự cổ vũ

" Chồng thật giỏi...a..sâu...sâu một chút..."

Anh muốn quên đi những chuyện không vui trong cuộc làm tình này, chỉ cần ở trong vòng tay Châu Kha Vũ thì chuyện gì cũng không nghĩ đến, vậy nên cuộc làm tình này đã diễn ra rất lâu. 

Lưu Vũ đã rất mệt, toàn thân đều là dấu vết Châu Kha Vũ lưu lại, sữa và tinh dịch đều chảy ướt hết khăn trải giường, mặc dù không còn chút sức lực nào, anh vẫn sống chết ôm chặt lấy Châu Kha Vũ, như muốn đem đè vào trong cơ thể mình

Châu Kha Vũ không rút cự vật ra, tiếp tục bế Lưu Vũ vào phòng tắm, vừa đi vừa trêu chọc anh

" Trước đây không phải là em rất ngại ngùng sao? Hôm nay sao lại nôn nóng thế hả vợ?"

"Anh không thích sao?" Lưu Vũ tinh nghịch nháy mắt với hắn

" Thích chứ, lần sau nhớ làm nhiều hơn".

 Hai người lại tiếp tục một trận trong phòng tắm, lúc Lưu Vũ được Châu Kha Vũ đặt lên giường, anh đã rơi vào trạng thái mê man. Ngay khi người bên cạnh nằm xuống, anh liền ngoan ngoãn nép vào lòng hắn.

Châu Kha Vũ ôm Lưu Vũ chặt hơn

 " Ngủ ngon, bà xã"

Vào tháng sáu thì mọi chuyện lại đến cùng một lúc, Lâm Mặc tốt nghiệp, Lưu Chương kết hôn, Lưu Vũ  nhận được một kịch bản mới và sẵn sàng trở lại làm việc, Châu Kha Vũ cũng phải giải quyết nhiều việc của công ty. Sau khi Tiểu Châu Lục cai sữa, lúc hai người đều bận rộn sẽ gửi con bé đến nhà mẹ Châu, sau khi tan làm Châu Kha Vũ sẽ đến đón Lưu Vũ trước, sau đó đến Châu Gia đón Châu Lục, một gia đình vui vẻ trở về nhà, tận hưởng những ngày tháng hạnh phúc. 

Lúc đến đám cưới của Lưu Chương, Châu Kha Vũ và Lưu Vũ dẫn theo Châu Lục, nhìn người anh thường ngày chững chạc trưởng thành lúc này lại lúng ta lúng túng, nói năng lộn xộn, Lưu Vũ không kìm chế được mà phát ra tiếng cười " há há há ", ngay cả đứa trẻ trong tay cũng vẫy vẫy tay nhỏ mà cười ha hả theo. Tửu lượng của Lưu Chương không tốt,  Lưu Vũ không thể chịu nổi cảnh anh mình vấp ngã như một kẻ ngốc trong đêm tân hôn nên đã giúp anh uống rất nhiều rượu. Đến lúc Châu Kha Vũ quay lại hội trường sau khi nói chuyện điện thoại, chỉ thấy Trương Gia Nguyên đang chơi với Châu Lục và một Lưu Vũ say rượu đang dựa lên vai Lâm Mặc. Châu Kha Vũ lau những giọt mồ hôi đang nhỏ giọt, hắn bế vợ con đến chào chị dâu rồi dẫn họ về nhà.

"Em thật sự không muốn về nhà.." Lưu Vũ ngồi trên xe lẩm bẩm

" Em không muốn về nhà sao? Không được, em đã say rồi, nếu em muốn chúng ta sẽ đến thăm anh trai và chị dâu vào một ngày khác". Châu Kha Vũ trầm giọng đáp

" Không muốn về nhà...không muốn về nhà..". Lưu Vũ không ngừng lặp lại

Châu Kha Vũ chỉ nghĩ anh say rồi, lắc đầu cười và không đáp lại.





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro