🍑 Làm trên cây

Chương 102: Làm trên cây - Ngủ muốn nhét đuôi vào

Thương Lam lần đầu tiên cảm thấy mình không còn dùng được.

Sắc đẹp trước mắt, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nhưng Ngọc Toàn Cơ thế mà lại bảo mình nhịn dục vọng lại. Đây là muốn nhịn là có thể nhịn lại sao?

Ngọc Toàn Cơ dùng dư quang liếc nhìn Thương Lam đang nhảy nhót lung tung, ở nơi đối phương không nhìn thấy nhếch khóe môi. Nàng ôm Già La đang ngủ say trở về phòng ngủ.

Phát hiện Ngọc Toàn Cơ không nói chuyện với mình, trong lòng Thương Lam càng thêm buồn bực. Nàng theo sát phía sau, đi theo Ngọc Toàn Cơ lởn vởn, ý đồ làm nổi bật sự tồn tại của mình, chuyển dời sự chú ý của Ngọc Toàn Cơ sang mình.

Ngọc Toàn Cơ thì không. Nàng ôm Già La đặt vào lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve trán nàng, khẽ nhếch khóe môi.

Thấy thế, Thương Lam cũng leo lên giường, từ phía sau ôm lấy Ngọc Toàn Cơ, ấn nàng vào lòng, không ngừng rầm rì, nói: "Nương tử, ta cũng muốn ôm, muốn hôn, muốn sờ."

Ngọc Toàn Cơ nhếch khóe môi, con ngươi hiện lên một tia tối tăm không rõ, giọng nói lại nghe lên vô cùng bình thản: "Nàng không phải trẻ con. Tự tìm một chỗ ngủ đi. Ngoan một chút, đừng đánh thức Già La."

"Ngao." Thương Lam rầu rĩ không vui đáp một tiếng, nhưng không coi lời Ngọc Toàn Cơ nói là thật, mà là tiếp tục ôm nàng từ phía sau, hôn hôn vành tai nàng, nói: "Vậy ta sẽ cứ ôm nương tử như vậy ngủ. Nàng đuổi cũng không đi đâu."

Ngọc Toàn Cơ mím môi cười, nói: "Nàng cứ tự nhiên."

Thương Lam cảm thấy Ngọc Toàn Cơ đối xử lạnh nhạt với mình thật ra là "lạt mềm buộc chặt". Ban đầu trong lòng còn không vui, nhưng lát sau, nàng thấy vành tai đối phương ửng một màu hồng nhạt, liền đoán trước được và nhếch khóe môi.

Ngọc Toàn Cơ nhíu mày, Thương Lam vẫn luôn cọ qua cọ lại phía sau nàng. Hai. Đoàn. Mềm. Mại phía sau khiến người ta không thể bỏ qua. Nàng cắn môi dưới, cố gắng làm cho hô hấp của mình trở nên bằng phẳng, nhưng rất nhanh, đã bị Thương Lam nắm được điểm yếu.

Thương Lam một tay ôm eo Ngọc Toàn Cơ, ấn thân thể nàng đang định trốn thoát lại gần mình, cười nói: "Nương tử, sao hôm nay nàng lại chống cự ta như vậy? Lòng ta khó chịu, nàng phải bồi thường cho ta."

"Già La đang ngủ đấy." Giọng nói của Ngọc Toàn Cơ có chút khàn khàn, nghe ra có chút ý vị hờn dỗi, nghe mà lòng Thương Lam ngứa ngáy. Há miệng cắn vào cổ nàng, nói: "Chúng ta đi thư phòng, nơi đó có giường."

Ngọc Toàn Cơ vỗ vỗ cánh tay Thương Lam đang ấn trên bụng nhỏ của nàng, nhỏ giọng nói: "Chờ một chút, ta sợ Già La chưa ngủ sâu. Nàng buông ra trước đi."

Thương Lam lắc đầu, mặc kệ Ngọc Toàn Cơ nói gì cũng không chịu, bướng bỉnh nói: "Không. Ta buông tay nương tử sẽ chạy mất. Ta cứ phải ôm nàng như vậy."

Ngọc Toàn Cơ đành phải giả vờ mình vô cùng bất đắc dĩ. Sau khi dỗ Già La ngủ hoàn toàn, nàng vừa đặt đối phương lên giường, Thương Lam liền sốt ruột dùng đuôi cuốn lấy nàng, đầu đuôi cách...quần...ma...sát một lát.

"Không được!" Ngọc Toàn Cơ hạ giọng, quay đầu lại nói: "Ra ngoài trước đi. Nàng muốn đánh thức Già La sao?"

Thương Lam trong chớp mắt biến ra nguyên hình, dùng long trảo trực tiếp ôm ngang Ngọc Toàn Cơ, mang theo nàng bay ra ngoài động.

Ngọc Toàn Cơ nhìn bóng đêm bên ngoài, nhíu mày, bất đắc dĩ cười: "Ta nói ra ngoài là đi thư phòng. Sao nàng lại mang ta ra ngoài đây?"

Thương Lam đặt Ngọc Toàn Cơ lên trên tán cây bồ đề rậm rạp. Sau khi biến thành hình người, nàng giữ lại một đoạn đuôi phía sau, nhẹ nhàng đẩy. Lưng Ngọc Toàn Cơ dán vào thân cây, vừa ngẩng đầu là có thể thấy ánh trăng trên trời.

Ngọc Toàn Cơ còn chưa kịp phản ứng lại Thương Lam muốn làm gì, đối phương đã dán lên, từ chính diện ôm lấy nàng, cười nói: "Nương tử, ta muốn làm trên cây."

"..."

Ngọc Toàn Cơ và Thương Lam đã chơi qua rất nhiều tình cảnh play, phòng bếp, thư phòng, mật thất, ngoài trời, vân vân. Nàng căn bản không nhớ rõ rốt cuộc có bao nhiêu lần, đây là lần đầu tiên làm trên cây, quả thực khiến người ta nghẹn họng.

Thương Lam thấy Ngọc Toàn Cơ không có phản ứng gì, còn tưởng nàng không thích như vậy, liền hứng thú thiếu thiếu mà cụp đuôi, chuẩn bị mang theo Ngọc Toàn Cơ đi xuống.

Đúng lúc này, Ngọc Toàn Cơ trực tiếp vươn tay cầm lấy đầu đuôi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve trên những chiếc vảy nhỏ nhắn yếu ớt.

Thương Lam đột nhiên mở to mắt. Hai người không cần nói nhiều, thậm chí không cần đối diện bằng ánh mắt, Thương Lam liền hiểu ý nàng.

Ngay sau đó, Thương Lam ấn Ngọc Toàn Cơ ngã xuống trên tán cây.

Cành lá tán cây to rộng, đi trên đó như đi trên đất bằng, nằm trên đó có lăn lộn thế nào cũng sẽ không rơi xuống.

Lá cây đêm khuya lạnh ngắt, còn mang theo chút sương trong màn sương mù, lạnh đến Ngọc Toàn Cơ rùng mình một cái. Hai tay nàng ôm chặt cổ nàng, hai chân cũng kẹp chặt eo nàng.

Thương Lam thấy Ngọc Toàn Cơ khi lạnh sẽ ôm mình rất chặt và thân mật, trong lòng tối tăm rốt cuộc không che giấu được, không nghĩ đến cởi quần áo trải xuống dưới giúp Ngọc Toàn Cơ giữ ấm.

Bên tai truyền đến từng đợt tiếng cười khẽ của Thương Lam. Ngọc Toàn Cơ nhắm mắt lại, từ trên người Thương Lam hấp thụ độ ấm. Nghe thấy tiếng cười kia lại nhịn không được mở mắt, hỏi: "Nàng cười cái gì?"

Thương Lam thành thật trả lời: "Nương tử lạnh liền kẹp. Ta. Kẹp. Rất. Chặt. Rất thích."

"..."

Ngọc Toàn Cơ đã sớm quen với những lời "hổ lang" này của Thương Lam. Ngoài mặt trách nàng nói lung tung, trên thực tế trong lòng cũng sướng lắm, ước gì nàng nói thêm một chút, thêm chút tình thú.

Lưng nàng tuy bị lá cây lạnh ngắt, sờ lên rất trơn, nhưng làn da lưng Ngọc Toàn Cơ khá non, bị cọ cọ liền cào ra một ít vết đỏ.

Thương Lam lật Ngọc Toàn Cơ qua nhìn, trên lưng toàn là từng vết đỏ nhỏ, trong chốc lát đau lòng lắm. Nàng biết mình làm thật sự có chút quá đáng, thế là liền cởi quần áo trên người, trải lên trên lá tán cây.

Vì áy náy với Ngọc Toàn Cơ, Thương Lam càng ra sức hơn.

Tối nay không có gió, nhưng lá cây lại truyền đến tiếng sột soạt. Khoảnh khắc ánh trăng sắp từ đỉnh đầu lên phía đông, động tĩnh trên cây mới dần dần dừng lại.

Trên đỉnh tán cây cao nhất, Thương Lam chim nhỏ nép người rúc vào lòng Ngọc Toàn Cơ, cúi lên hôn hôn miệng nàng, lại dán vào ngực nàng, trong lòng ngực nàng cọ tới cọ lui.

Nếu là Ngọc Toàn Cơ trước đây, có khả năng sẽ nói một câu, rồng trong nhà cứ cọ người như vậy là thế nào, trên người mọc ký sinh trùng sao?

Hiện giờ Ngọc Toàn Cơ nhìn Thương Lam không ngừng làm nũng trước mặt mình, nhếch khóe môi cười cười, nói một câu không đầu không đuôi: "Ta chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta còn sẽ có ngày hôm nay."

Thương Lam vốn đang cọ nàng thì động tác dần dừng lại, hỏi: "Nương tử, nàng nói vậy là có ý gì?"

Ánh mắt Ngọc Toàn Cơ dừng lại ở vầng trăng tròn cách đó không xa. Hôm nay không phải ngày mười lăm, nhưng ánh trăng đã gần như tròn, phản chiếu trong đồng tử đen nhánh của Ngọc Toàn Cơ.

"A Lam, thật ra ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu." Ngọc Toàn Cơ cằm gác lên vai Thương Lam, nàng nhìn ánh trăng trên trời, nhẹ giọng nỉ non: "Miệng ta nói tất cả đã qua đi, những chuyện quá khứ kia không cần nhắc lại, nhưng lòng ta rõ ràng như gương vậy. Ta biết ta không có cách nào quên."

Thương Lam mấp máy môi, lại nghe Ngọc Toàn Cơ cười cười, nói: "Ký ức mới là căn nguyên của nỗi đau. Ta vẫn luôn không hy vọng nàng nhớ lại, sợ nàng lại một lần trải qua nỗi đau róc tim, nhưng ta lại sợ nàng không nhớ nổi."

Một giọt nước mắt theo má Ngọc Toàn Cơ lặng yên chảy xuống. Nàng còn chưa kịp dùng tay lau, giọt nước mắt nóng bỏng và chua xót này đã rơi xuống xương quai xanh của Thương Lam.

Nhận thấy xương quai xanh nóng lên, Thương Lam trong nháy mắt liền ý thức được điều gì đó, quay đầu nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ hoe của Ngọc Toàn Cơ, ngơ ngác nói: "Nương tử, ta hiểu, ta cũng biết nàng sợ ta quên nàng, quên tất cả quá khứ của chúng ta, quên ta yêu nàng, quên lòng ta chỉ có nàng."

Thương Lam xoay người, ôm chặt eo Ngọc Toàn Cơ, trên trán nàng trịnh trọng hôn một cái, kiên định nói: "Nhưng nương tử, bất kể trước đây hay hiện tại, trái tim này của ta đều chỉ đập vì một mình nàng. Mặc dù... mặc dù..."

Ngọc Toàn Cơ ngẩn người, hỏi: "Mặc dù gì? Nàng mau nói cho ta biết!"

Thương Lam ấp úng hạ giọng thấp nhất, nói: "Mặc dù ban đầu ta đúng là thấy sắc nảy lòng tham."

Ngọc Toàn Cơ nín khóc mỉm cười, có chút do dự nói: "Ta... Ta cũng vậy."

Hai người nhìn nhau cười. Thương Lam nói: "Nếu đã như vậy, ta không truy cứu nàng, nàng cũng không được truy cứu ta. Hai chúng ta coi như hòa nhau."

Thương Lam không còn buồn ngủ nữa, Ngọc Toàn Cơ cũng vậy. Hai người đang chuẩn bị lại thưởng thức ánh trăng, lúc này trên bầu trời đột nhiên đổ một cơn mưa nhỏ tí tách.

Bên tai loáng thoáng truyền đến một trận tiếng khóc rất nhỏ. Thương Lam vừa nghe cảm thấy có chút quen tai, Ngọc Toàn Cơ lại nhíu mày, bất đắc dĩ cười, nói: "Không hay rồi, Già La tỉnh. Chắc là không tìm thấy chúng ta, nàng vừa khóc trời liền mưa."

Thương Lam ôm Ngọc Toàn Cơ nhảy xuống từ ngọn cây, giọng nói càu nhàu bị từng trận gió nhẹ thổi tan: "Thật là phiền chết người. Muốn cùng nương tử hưởng thụ một chút thế giới hai người cũng không được..."

Ngọc Toàn Cơ cười cười, khi nhảy xuống ôm chặt eo Thương Lam.

Thương Lam không nghe lầm, trận tiếng khóc non nớt kia chính là phát ra từ miệng Già La. Giờ phút này nàng trong lòng ôm một con củ cải béo nhồi bông, một tay dụi mắt vừa đi vừa khóc.

Khi nhìn thấy Ngọc Toàn Cơ và Thương Lam, Già La bước hai cái chân ngắn nhỏ chạy về phía hai người, trong miệng không ngừng kêu: "Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

Già La trực tiếp nhảy vào lòng Ngọc Toàn Cơ, một tay ôm cổ nàng, tay kia cũng không buông tha Thương Lam, ôm lấy hai người khóc đến đôi mắt giống như hai quả đào chín.

Thương Lam nhíu mày, vẻ mặt chán ghét, nhưng vẫn khuyên nhủ dỗ dành: "Ngao ngao ngao, đừng khóc, đừng khóc."

Nghĩ đến nàng đường đường là đại vương hắc long, sống nhiều năm như vậy chưa bao giờ dễ dàng rơi nước mắt, sao lại sinh ra đứa con thích khóc như vậy. Chẳng lẽ là giống tính tình Ngọc Toàn Cơ?

Nhưng nương tử cũng đâu có thích khóc, thật không biết là giống ai.

Nghĩ đến đây, Thương Lam một tay nắm lấy cổ tay Già La, tra xét một chút, nhưng lại không tra xét ra những thứ hữu dụng khác.

Ngọc Toàn Cơ ôm Già La trở về ngủ, còn chưa đặt lên giường, tiểu gia hỏa này khóc lóc khóc lóc liền ngủ rồi, ôm chặt cánh tay Ngọc Toàn Cơ không buông.

Thấy thế, Thương Lam bò lên giường, học dáng vẻ Già La, dùng cùng một động tác ôm lấy cánh tay trái của Ngọc Toàn Cơ.

Một trái một phải, một lớn một nhỏ, Ngọc Toàn Cơ bất đắc dĩ cười cười, trong lòng ngọt ngào.

Một lát sau, Thương Lam đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nương tử, nàng nói Già La thích khóc như vậy, rốt cuộc là giống tính tình của ai?"

Ngọc Toàn Cơ rũ mắt, cười nói: "Đại khái là ta đi. Ta khi còn nhỏ rất thích khóc. Cứ khóc rồi lại lớn lên."

Những lời trong cổ họng Thương Lam lập tức nghẹn lại. Nàng có một số việc vẫn không nhớ nổi, trước mặt Ngọc Toàn Cơ lại không dám nói nhiều lời, sợ chạm đến những chuyện nàng không vui.

Nhưng, Thương Lam hiển nhiên đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng của Ngọc Toàn Cơ. Hơn một nghìn năm nay, đối phương sóng gió nào chưa trải qua. Nếu ngay cả điểm này cũng không thể chịu đựng, chẳng phải nghìn năm này không có tiến bộ gì sao.

Thương Lam nói đùa: "Ta vừa rồi còn nghĩ, không thể nào là giống tính tình nương tử đi. Nương tử ngày thường rất điềm đạm, trừ trên giường ra, những lúc khác chưa bao giờ dễ dàng rơi nước mắt. Thật không biết nàng ấy rốt cuộc giống ai."

Ngọc Toàn Cơ nghe Thương Lam nói như vậy, bất đắc dĩ cười cười: "Nàng chỉ biết trên giường dưới giường. Trước mặt con cái, miệng cũng không giữ kẽ. May mà nàng ấy bây giờ còn nhỏ không hiểu, nếu đợi thêm mấy ngày nữa lớn lên, nàng mà còn nói như vậy, ta sẽ bịt miệng nàng lại."

"Nương tử thật là quá nhẫn tâm, thế mà muốn bịt miệng ta." Thương Lam lẩm bẩm một lúc, tiến đến trước mặt Ngọc Toàn Cơ cười hì hì nói: "Nương tử nói muốn bịt miệng ta. Nếu đã nói như vậy, thì ta muốn hỏi một chút, nàng muốn dùng thứ gì bịt miệng ta? Tốt nhất là chỗ đó..."

Ngọc Toàn Cơ quay đầu, nhìn Thương Lam cười không có ý tốt, biết rõ còn hỏi: "Nàng muốn chỗ nào?"

Thương Lam cười khúc khích nói: "Nương tử đây là biết rõ còn hỏi. Nàng rõ ràng biết chỗ nào thoải mái nhất, chỗ nào mẫn cảm nhất. Mỗi lần đều như là ta ép buộc nàng, trên thực tế trong lòng nàng sướng lắm đúng không."

Lại một lần bị Thương Lam đánh bại phòng tuyến trong lòng, Ngọc Toàn Cơ bất đắc dĩ cười, nói: "Câm miệng nàng lại đi. May mà võ lực của nàng là đệ nhất Man Hoang, nếu không đổi lại là yêu quái khác, đã sớm đầu thai chuyển thế mấy trăm lần rồi."

Miệng Ngọc Toàn Cơ rất độc, nàng từ trước đến nay nổi tiếng vì cay nghiệt, chưa từng có ai giành được thế thượng phong trước miệng lưỡi của nàng.

Thương Lam thường xuyên nghe Ngọc Toàn Cơ nói xấu người khác, đặc biệt là Bạch Lân. Hôm nay không ngờ lại xảy ra trên người mình, thế là cả người đều tủi thân.

"Nương tử xấu, nương tử thế mà nói ta như vậy." Thương Lam vẻ mặt tủi thân nói: "Miệng người ta vẫn luôn như vậy. Đàn yêu quái ở Man Hoang này đã sớm quen hành động của ta. Nếu ta không như vậy, các nàng còn tưởng ta bị yêu vật khác đoạt xác đấy."

Ngọc Toàn Cơ ngủ ở giữa, Thương Lam từ bên trái ôm lấy nàng, một chân còn đè lên đùi nàng, dùng bắp chân cọ cọ trên đùi nàng.

"..."

Khi ngủ, Thương Lam thường là người không thành thật nhất, còn Già La thì khá ngoan, ngủ rất yên tĩnh, không khóc không quấy, trừ đôi khi thỉnh thoảng nói mê, không còn động tác nào khác.

Thương Lam thì hoàn toàn ngược lại. Nàng khi ngủ luôn thích động tay động chân, mỗi lần đánh thức Ngọc Toàn Cơ, nàng lại vẻ mặt tủi thân nói rằng mình nằm mơ, mơ thấy những chuyện đã làm với nàng.

Thực tế, Ngọc Toàn Cơ trong lòng biết rõ, bất kể là trong mơ hay hiện thực, Thương Lam luôn có vô số lí do và viện cớ, hơn nữa mỗi lần mục đích đều chưa bao giờ thất bại.

Đôi khi Ngọc Toàn Cơ thực sự ngủ, đôi khi nửa tỉnh nửa mê, đôi khi cố ý giả vờ ngủ để xem phản ứng của Thương Lam rốt cuộc thế nào.

Hai người đều ngầm hiểu ý nhau, tiểu tâm tư của đối phương rõ như lòng bàn tay. Ngọc Toàn Cơ dung túng vô hạn mọi hành vi của Thương Lam. Thương Lam thì được cưng chiều mà kiêu, luôn trong vô thức "ép buộc" Ngọc Toàn Cơ lại một lần hạ thấp giới hạn.

Ví dụ như đêm nay, lần làm trên cây kia. Ngọc Toàn Cơ lần đầu tiên "lộ thiên" với Thương Lam, càng khiến người ta không ngờ tới là, lại ở trên một cái cây đại thụ.

Hành vi kỳ quái như vậy chỉ có đầu óc của Thương Lam mới nghĩ ra, ngay cả thông minh thiên tài cũng không bằng một con rồng lanh trí.

Nhân lúc Già La ngủ, Thương Lam lén lút gỡ tay nàng đang ôm cánh tay Ngọc Toàn Cơ ra, sau đó dùng vảy rồng biến ra một Ngọc Toàn Cơ khác giống hệt, cuối cùng ôm Ngọc Toàn Cơ chạy ra ngoài.

Ngọc Toàn Cơ ôm cổ Thương Lam, vô cùng bất đắc dĩ. Hơn nửa đêm đã ra ngoài một lần rồi, giờ lại còn muốn ra ngoài nữa. Thật không biết trong não con rồng này rốt cuộc chứa thứ gì.

Nhưng lần này Thương Lam không mang Ngọc Toàn Cơ rời khỏi Long Đàm, mà ôm nàng về thư phòng, mở cửa mật thất, đặt nàng lên chiếc giường lớn mềm mại.

Ngọc Toàn Cơ ôm nàng không buông tay, kéo cả Thương Lam lên giường, cười hỏi: "Vừa rồi trên cây chẳng phải đã làm rất nhiều lần rồi sao? Eo ta đau lắm. Nàng lại muốn làm gì?"

Thương Lam cười nói: "Nương tử, ta muốn dùng cái đuôi của mình đưa vào đó để ngủ."

"..."

Ngọc Toàn Cơ nhíu mày, hỏi: "Đưa vào? Nàng học được chiêu này từ đâu vậy?"

Thương Lam thần bí hề hề ghé lại gần, dán vào tai Ngọc Toàn Cơ nói: "Là A Huyền nói cho ta. Nàng ấy nói với ta khi nàng ấy và lão phượng hoàng làm, liền thích đưa đuôi vào, còn nói như vậy cả hai đều rất thoải mái, cho nên ta cũng muốn thử xem."

"..."

Ngọc Toàn Cơ luôn cảm thấy Minh Hoàng là một vị tiền bối ôn hòa bao dung, nhưng không ngờ lại làm ra chuyện như vậy vì Lục Huyền, hoàn toàn không hợp với khí chất ngày thường của nàng ấy, không khỏi chấn động.

Thương Lam vẫn còn mong đợi cầu xin, nói: "Nương tử, nàng cho ta thử một lần đi. Lần này cho ta thử một lần thôi. Nếu thật sự thoải mái thì mỗi đêm ta đều ngủ như vậy được không?"

Theo góc độ sinh lý học mà nói, cách chơi này thật sự không nên. Bởi vì có khả năng sẽ bị nhiễm vi khuẩn, thậm chí còn có khả năng mắc một số bệnh phụ khoa.

Nếu Ngọc Toàn Cơ là một người bình thường, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý yêu cầu vô lý như vậy của Thương Lam. Nhưng nàng hiện giờ bách độc bất xâm, lại là một Tán Tiên, đồng thời sở hữu lực lượng của long thần, cho dù có làm gì cũng không sao.

Nhìn bộ dạng đáng thương của Thương Lam, Ngọc Toàn Cơ suýt chút nữa đã đồng ý, nhưng lý trí cuối cùng chiếm thượng phong. Nàng lắc đầu từ chối: "Không được."

Thương Lam lần đầu tiên bị Ngọc Toàn Cơ từ chối, nàng không thể tin nổi mở to mắt. Không ngờ Ngọc Toàn Cơ lại từ chối mình.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thương Lam, Ngọc Toàn Cơ bất đắc dĩ cười. Nàng biết con rồng này chắc chắn nghĩ rằng mình sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu nào của nàng ta.

Tuy rằng những năm nay Ngọc Toàn Cơ mất đi rất nhiều, khó khăn lắm mới được đoàn tụ cùng Thương Lam, nhưng nàng vẫn muốn lập một chút quy củ, không thể lại vô pháp vô thiên như vậy, nếu không cho dù là thân mình bằng sắt cũng không chịu nổi.

Ngọc Toàn Cơ vẻ mặt kiên định nói: "Không được."

Giọng nói Thương Lam mang theo tiếng nức nở, ghé vào người Ngọc Toàn Cơ làm nũng, rên rỉ nói: "Vì sao? Vì sao không được? Chẳng lẽ nương tử không muốn thân cận với ta sao?"

Ngọc Toàn Cơ nhìn phản ứng của Thương Lam, lúc này cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện. Sau khi trải qua nhiều ngày cưng chiều ân ái như vậy, nàng cuối cùng đã làm hư con rồng này.

Không chỉ cách làm ngày càng đa dạng, ngay cả yêu cầu đưa ra cũng càng ngày càng quá đáng, thậm chí còn nhét cả băng và ngọc châu vào đó.

Đương nhiên, Ngọc Toàn Cơ vẫn đồng ý.

Khi đó nàng quả thực rất sướng, nhưng sướng xong lại có chút hối hận, cảm thấy Thương Lam thật sự là vô pháp vô thiên. Nhưng mỗi khi đối phương đưa ra những yêu cầu quá đáng, Ngọc Toàn Cơ vẫn nảy sinh sự mong chờ và hướng tới.

Cứ như vậy, mọi chuyện trở thành một vòng luẩn quẩn. Thương Lam càng ngày càng hư, nàng cũng càng ngày càng cưng chiều. Bất kể đối phương làm gì, nàng đều vui vẻ đồng ý.

Nhìn Thương Lam càng ngày càng tủi thân, đôi mắt càng ngày càng đỏ, tiếng khóc càng lúc càng lớn, phòng tuyến trong lòng Ngọc Toàn Cơ vào khoảnh khắc đó hoàn toàn sụp đổ. Nàng bất chấp tất cả mà bất đắc dĩ nói: "Thả vào, thả vào, thả vào!"

Tiếng nói vừa dứt, tiếng khóc của Thương Lam cũng đột nhiên im bặt.

Khoảnh khắc này, Ngọc Toàn Cơ lại một lần nhận ra, nàng lại bị con ác long giỏi ngụy trang này đùa bỡn đến mức khó mà chống cự.

Nhận thấy Ngọc Toàn Cơ sắp phản đối, Thương Lam trực tiếp dùng đuôi chặn môi nàng. Đầu đuôi lượn lờ trong khe môi nàng, nhẹ nhàng gõ răng nàng.

Thương Lam đắc ý cười nói: "Nương tử đã đồng ý rồi, không thể đổi ý. Nàng phải làm một người có uy tín."

Ngọc Toàn Cơ hé miệng, cắn mạnh một miếng vào đuôi Thương Lam, nói: "Bây giờ lại bảo ta làm người có uy tín, còn nàng thì sao?"

Thương Lam vui vẻ nhảy nhót nói: "Ta dĩ nhiên cũng phải giữ lời hứa rồi. Ta vừa rồi nói đợi nương tử ngủ sẽ đưa đuôi vào, vậy chúng ta lập tức bắt đầu đi!"

"..."

Sáng ngày hôm sau, Ngọc Toàn Cơ tỉnh lại trong một trận đau nhức.

Trong mơ, nàng mơ thấy Thương Lam mọc ra vô số cái đuôi. Những cái đuôi này cuốn lấy eo và chân nàng, làm nàng toàn thân từ trong ra ngoài, mỗi một tấc da thịt đều bị đánh đập mạnh mẽ.

Tỉnh táo lại, Ngọc Toàn Cơ vươn tay vuốt ve bụng dưới, nhận ra động tĩnh, giọng khàn khàn nói: "Lấy ra đi, nàng đã để một đêm. Ta cũng không ngủ ngon giấc, cứ luôn nằm mơ."

Nghe thấy giọng nói đứt quãng của Ngọc Toàn Cơ, Thương Lam ngoan ngoãn thu đuôi lại, từ phía sau ôm lấy đối phương, một tay dán trên bụng nhỏ nàng, xoa bóp không nhẹ không nặng: "Nương tử thấy ta hầu hạ thế nào? Lực có đủ không, thủ pháp có linh hoạt không?"

Ngọc Toàn Cơ hữu khí vô lực nói: "Đều tốt, đều tốt."

Thương Lam nghe lời lẽ qua loa này của Ngọc Toàn Cơ, nếu là trước kia sẽ không vui, nhưng đêm qua Ngọc Toàn Cơ đã đồng ý yêu cầu kia của nàng, cho nên trong lòng nàng sướng lắm. Cho dù Ngọc Toàn Cơ giờ phút này đánh nàng một cái tát, hoặc là dùng dao đâm nàng một chút, nàng đều sẽ không có bất kỳ oán hận nào.

"Nương tử, nương tử." Thương Lam cười hì hì tiến lại gần, nói: "Chúng ta bên nhau lâu như vậy rồi, nàng chỉ khen ta vài lần làm tốt, những lúc khác chưa bao giờ khen thưởng ta tử tế."

Ngọc Toàn Cơ quay lưng về phía Thương Lam, hỏi: "Vậy nàng muốn ta nói gì?"

Thương Lam không cần suy nghĩ, trực tiếp hỏi: "Nàng thấy đêm qua biểu hiện của ta có tốt không?"

Đối với chuyện này, Ngọc Toàn Cơ không hề keo kiệt nói: "Lộn xộn lung tung, không có kết cấu, đánh giá kém!"

"..."

Lòng tự tin của Thương Lam lại một lần bị đả kích mạnh mẽ, nhưng lần này nàng quyết định cho Ngọc Toàn Cơ "trả giá đắt". Trong lòng đã sớm tính toán tất cả. Đối mặt với sự châm chọc của đối phương, nàng cũng không hề để ý.

Thương Lam nói: "Nếu nương tử cảm thấy không hài lòng, cảm thấy ta làm không tốt, thì không bằng như vậy đi, chúng ta làm thêm nhiều lần, làm nhiều sẽ càng thuần thục hơn."

Ngọc Toàn Cơ đã sớm biết Thương Lam là cái đức hạnh này. Nàng một tay nhẹ nhàng ấn bụng, nói: "Hôm nay phải về rồi. Chúng ta về rồi lại làm, về rồi lại làm nhé."

Thương Lam thở dài một hơi, nói: "Vậy được rồi. Về rồi làm. Về rồi ta sẽ nghĩ xem, ta muốn đối phó nàng như thế nào."

"Đối phó ta?" Ngọc Toàn Cơ buồn cười hỏi: "Nàng muốn đối phó ta? Tự nhiên yên lành tại sao lại muốn đối phó ta?"

Thương Lam lạnh lùng hừ một tiếng: "Nàng còn mặt mũi nói sao? Trước đây nàng không hiểu tại sao lại trói ta, còn nhốt ta trong nhà không cho ta ra ngoài. Chờ về rồi ta sẽ nhốt nàng, cho nàng nếm thử cảm giác bị nhốt!"

Ngọc Toàn Cơ vô cùng không thành ý nói: "Thế thì ta sợ quá. Nàng có thể đừng nhốt ta được không?"

Thương Lam nhận ra lời "đe dọa" của mình căn bản không có tác dụng, thế là cũng bắt đầu diễn theo, nói: "Hừ, đồ phụ nữ xấu xa, nàng đừng rơi vào tay ta!"

Câu thoại này nghe có vẻ như thường xuyên xuất hiện trong các vở kịch, Ngọc Toàn Cơ gật đầu, nói: "Ta hiện tại chẳng phải đã ở trong tay nàng rồi sao?"

Cơn nghiện diễn xuất của Thương Lam lập tức lên, nàng nói: "Được rồi, nếu đã như vậy, thì ta cũng chỉ có thể cho nàng xem thủ đoạn của ta."

Ngọc Toàn Cơ thở dài: "Tự nhiên, muốn làm gì cũng được."

Nhìn thấy "uy hiếp" của mình căn bản không có tác dụng, Thương Lam đành ghé lên lưng Ngọc Toàn Cơ, nói: "Cứng không được, vậy ta dùng mềm."

Ngọc Toàn Cơ đang định hỏi, cái "mềm" mà Thương Lam nói rốt cuộc là thứ gì, giây tiếp theo, eo nàng đã bị người ôm lấy.

Thương Lam dùng giọng nói mềm mại làm nũng: "Nương tử, nàng chơi với ta một lát đi. Chúng ta lại không có gì để làm. Chơi một chút đâu phải là làm chuyện xấu, hơn nữa còn rất thoải mái."

Ngọc Toàn Cơ nói: "Còn nói không có gì để làm sao? Tối nay khi ánh trăng lên chúng ta phải về rồi. Mau dậy cùng ta thu dọn đồ đạc."

Thương Lam: "Ngao."

Không còn cách nào khác, cơ hội để chơi "trò chơi" mới cùng Ngọc Toàn Cơ cũng đã không còn. Thương Lam đành phải từ trên giường bò dậy. Khi thấy Ngọc Toàn Cơ cũng muốn rời giường để thu dọn đồ đạc, nàng nhanh chóng ấn đối phương xuống giường.

Ngọc Toàn Cơ khẽ mỉm cười, hỏi: "Sao lại không cho ta rời giường?"

Thương Lam tay chân lanh lẹ lấy ra một cái túi Càn Khôn, đem những cuốn sách Ngọc Toàn Cơ thích xem trong thư phòng đều cất vào. Vừa cất vừa nói: "Chuyện làm việc như thế này sao có thể để nương tử tự mình ra tay? Vừa hay ta tinh lực dồi dào, trên người nương tử đã được sạc cả đêm, làm thêm một chút việc cũng là điều nên làm."

Lời này nói rất đúng ý Ngọc Toàn Cơ. Nàng cười cười, ghé vào trên giường, hai tay chống đỡ, nhìn Thương Lam thu dọn đồ đạc đâu vào đấy, nói: "Còn có văn phòng tứ bảo. Chiếc bút lông ta thích và thuận tay nhất cũng phải mang theo. Còn có..."

Thương Lam một bên thu dọn, Ngọc Toàn Cơ liền ngồi trên giường chỉ huy. Hai người phân công hợp tác thu dọn rất nhanh.

Già La đã tỉnh ngủ. Nàng mở to mắt vừa thấy, phát hiện bên cạnh ngủ một người giả, lập tức sợ đến lông tơ dựng thẳng, trên người nổi lên một tầng vảy dày đặc, sợ đến mức trực tiếp bùng nổ.

Đối với Già La mà nói, nhìn thấy một người giả được làm bằng vảy, có độ ấm, có xúc cảm, nhưng lại không có sinh mệnh, giống như một giấc ngủ dậy thấy một con người giấy ôm mình ngủ.

Già La sợ đến đồng tử co giãn, nàng oa oa khóc lớn, sắc mặt trắng bệch, một cái lăn lộn ngã xuống đất, sợ đến ngay cả mẹ cũng không kêu ra.

Người giả trên giường mở to mắt, nhận thấy Già La đã rời khỏi vòng tay mình, thế là liền ngồi dậy.

Già La thấy cảnh tượng đó, sợ đến nói năng lộn xộn, lưng dán chặt vào cửa. Vào khoảnh khắc người giả đi tới, nàng lập tức hóa thân thành long, trực tiếp phun lửa thiêu cháy người giả này.

Hiển nhiên, Già La đã đánh giá thấp lực lượng của bản thân. Nàng quay đầu chạy nhanh, theo hơi thở của Thương Lam chạy đến thư phòng, vừa hay thấy hai người mẹ ở trong thư phòng.

Nhìn thấy cứu tinh, hai chân Già La mềm nhũn, thiếu chút nữa "bùm" một tiếng quỳ xuống đất, ngay sau đó bị Thương Lam bế lên.

Ngọc Toàn Cơ ôm Già La, phát hiện sau một đêm này, nàng dường như lại lớn hơn một chút, hiện tại giống như một đứa trẻ năm sáu tuổi.

Nhìn thấy sắc mặt Già La trắng bệch như tờ giấy, Ngọc Toàn Cơ vội vàng hỏi: "Đây là làm sao vậy? Sao lại sợ thành ra như thế này? Toàn thân đều là mồ hôi lạnh."

Già La run rẩy nói: "Mẹ ơi, trên giường... trên giường có một người mẹ giả. Con vừa mở mắt liền phát hiện nàng nhìn chằm chằm con, sợ đến mức con phóng hỏa thiêu chết nàng."

Thương Lam và Ngọc Toàn Cơ nhìn nhau, lúc này mới nhớ ra, đêm qua đã quên thu lại người giả để dỗ Già La ngủ.

Cả hai đều có chút chột dạ. Thương Lam quay đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc, Ngọc Toàn Cơ cười cười, an ủi nói: "Già La đừng sợ. Đó là chúng ta dùng vảy biến ra, nghĩ khi ngủ cũng có thể dỗ con. Nhưng không ngờ lại ngược lại, lại dọa con. Mẹ sau này sẽ không làm như vậy nữa."

Già La cuộn tròn trong lòng Ngọc Toàn Cơ, nàng chớp mắt gật đầu, đưa ánh mắt dừng lại trên người Thương Lam đang bận rộn.

Lúc này, Thương Lam đột nhiên đi đến trước mặt Già La, từ sau lưng lấy ra một nắm kẹo trong suốt với nhiều màu sắc rực rỡ, toàn bộ bỏ vào lòng Già La, nói: "Được rồi, không cần sợ hãi. Con là rồng, là sinh vật lợi hại nhất dưới bầu trời này. Một cái người giả có gì đáng sợ? Số kẹo này cho con. Đều là ta trân quý không nỡ ăn, cho con ăn hết đi."

Già La vui vẻ cười cười: "Cảm ơn mẹ! Mẹ thật tốt!"

Nói xong, Già La lại tiến đến bên cạnh Thương Lam, hai tay ôm lấy khuôn mặt nàng, trên cằm và mũi đối phương đều hôn một cái.

Thương Lam sờ sờ mũi, nói: "Sau này không được dễ dàng khóc nhè như vậy. Con của Thương Lam ta trước giờ không phải là thứ dễ đối phó!"

Già La lặp lại: "Không phải thứ dễ đối phó!"

"..."

Nghe hai người dõng dạc hùng hồn nói những lời này, Ngọc Toàn Cơ bất đắc dĩ đỡ trán, cảm thấy vẫn không thể mặc kệ Già La và Thương Lam hai người ở bên nhau, nếu không có nàng quản, đã sớm náo loạn cả trời đất.

Thu dọn xong hành lý, Thương Lam liền hóa thành nguyên hình, chở Ngọc Toàn Cơ và Già La đi đến nhà Minh Hoàng.

Trong nhà Minh Hoàng lúc này cũng gà bay chó sủa, chỉ thấy một trái một phải hai Lục Huyền đang vây hãm nàng ở trong sân.

Thương Lam chào hỏi với ba người đang náo nhiệt, nhìn kỹ vào, phát hiện hai Lục Huyền này quả thực lớn lên giống hệt nhau, gần như không thể phân biệt được.

Nhìn kỹ hơn nữa, Thương Lam phát hiện Lục Huyền bên trái trên trán có một đạo ngọn lửa màu đen, còn Lục Huyền bên phải thì là màu đỏ.

Như vậy thì dễ phân biệt hơn. Hơn nữa càng dễ phân biệt hơn nữa là, Lục Huyền ngọn lửa màu đỏ mặt lạnh tanh, như thể người khác thiếu tiền nàng vậy. Lục Huyền ngọn lửa màu đen thì cười rất vui vẻ, lại còn vô cùng nhiệt tình tiến về phía các nàng.

Lục Huyền nhiệt tình này nhận lấy túi Càn Khôn trong tay Thương Lam, cười nói: "Lâu rồi không gặp nhỉ."

Thương Lam nổi lên một tầng da gà, nhìn hai người lớn lên giống hệt nhau này, lại quay đầu nhìn về phía lão phượng hoàng. Cũng không biết lão phượng hoàng này gần đây có âm mưu gì, thế mà lại làm cho hai linh hồn này có thân thể giống hệt nhau.

Minh Hoàng cười cười, nói: "Trời sắp tối rồi. Các ngươi ở đây đợi ta, không cần đi đâu cả. Chỉ cần đứng ở giữa sân là được. Đến lúc đó ta sẽ hấp dẫn lực lượng triều tịch, đưa tất cả các ngươi đi."

Thương Lam hỏi: "Vậy còn nàng? Chúng ta đi rồi, nàng làm sao bây giờ?"

Minh Hoàng cười cười. Lúc này hai Lục Huyền đứng bên cạnh nàng, đồng thời cầm cổ tay nàng, trăm miệng một lời nói: "Ngươi chỉ sợ không biết sự lợi hại của Ma Tôn."

Thương Lam không chút để ý hừ một tiếng, nói: "Ma Tôn có gì lợi hại? Bổn vương..."

Lục Huyền mỉm cười kia ngắt lời Thương Lam, nói: "Được rồi, được rồi, lúc nào rồi còn khoác lác. Ngươi cho rằng ta không biết ngươi không có hộ tâm lân, linh lực ít nhất tổn thất một nửa đi."

Thương Lam lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người ôm lấy Già La, làm nàng biến thành một con tiểu long, nắm trong tay vặn thành bánh quai chèo.

Ngọc Toàn Cơ thấy thế nhịn không được nhíu mày, muốn bảo Thương Lam biết thân thể con còn non, làm nàng cẩn thận một chút.

Đang chuẩn bị nói chuyện, bên tai đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười giòn tan. Già La dường như một cái gân da mạnh mẽ, sau khi bị Thương Lam vặn vẹo một lúc, trong chớp mắt lại khôi phục hình dạng ban đầu. Nàng vui vẻ nói: "Vui quá! Mẹ tiếp tục đi!"

"..."

Nhìn hai người chơi đùa vui vẻ vô cùng, tất cả lời nói trong miệng Ngọc Toàn Cơ đều nuốt xuống.

Quả nhiên là hai mẹ con ruột, mạch não đều không bình thường.

Nếu mình không có cách nào giải quyết, vậy không bằng gia nhập vào đi.

Hai Lục Huyền đứng ở một bên, nhìn Thương Lam vui vẻ đùa giỡn con tiểu long mới sinh này, trông có vẻ chơi rất vui vẻ, trong lòng có chút chua xót, cũng muốn gia nhập vào, sờ sờ con tiểu long mới sinh rốt cuộc là cảm giác thế nào.

Minh Hoàng đi đến bên cạnh hai người, ghé vào tai các nàng nhỏ giọng nói: "Đồ vật trong nhà đã thu dọn xong chưa?"

Lục Huyền nói: "Thu dọn xong rồi. Sư tôn thích giấy và bút mực, còn có cả một thư phòng sách đều được ta mang theo. Ta còn bày chúng đến ngay ngắn, đến lúc đó sư tôn nhìn sẽ hiểu ngay."

Lục Huyền còn lại câu môi cười, nói: "Ta cũng thu dọn xong rồi. Tơ hồng, xiềng xích, màn, lục lạc, còn có rất nhiều đồ dùng trên giường trong phòng ngủ ta đều đóng gói lên rồi."

Mặt Minh Hoàng nóng lên, nhíu mày nói: "Những thứ này có thể không cần mang."

Lục Huyền ranh mãnh cười: "Những thứ này cần thiết phải mang."

"........................"

Già La cũng giống Thương Lam, đều là người tự quen.

Bên này Thương Lam và Ngọc Toàn Cơ đang ngồi cùng nhau thỏ thẻ, Già La tuy rằng không hiểu đây là có ý gì, nhưng nàng có thể rất rõ ràng nhận ra, nàng dường như không thích hợp xuất hiện ở đây, thế là liền nhảy xuống ghế, một mình chạy ra ngoài chơi.

Ở bên ngoài chơi một lúc với những con bướm nhỏ và ong mật nhỏ, Già La nhìn lòng bàn tay mình. Trên đó còn có một cái ngạnh ngược ở đuôi ong mật.

Ngứa, đau đau, Già La không để ý, trực tiếp nhổ cái gai này ra, dùng lưỡi liếm liếm lòng bàn tay. Vết thương nhanh chóng khép lại, ngay cả một chút sưng tấy cũng không nhìn thấy.

Lục Huyền lúc này đang ở trong phòng ngủ thu dọn những thứ "đồ dùng trên giường", cửa phòng ngủ mở rộng.

Trong tay cầm những món đồ chơi nhỏ lạ lùng, Lục Huyền đang trong lòng ảo tưởng làm thế nào để dùng hết những thứ này lên người Minh Hoàng, lại không chú ý tới, có một cái bóng dáng nhỏ nhắn lén lút lẻn vào.

Lục Huyền nhếch khóe môi, cười đắc ý, cầm một món đồ chơi nhỏ bằng ngọc xinh đẹp trơn tru trong tay. Vừa cúi đầu liền đối diện với đôi mắt to ướt nước của Già La.

"..."

Trong phút chốc, Lục Huyền ngây người. Nàng đột nhiên thu tay về, giấu món đồ trong tay ra sau lưng.

Già La vẻ mặt tò mò hỏi: "Chị ơi, chị đang làm gì mà vui vậy?"

Lục Huyền đã sống mấy nghìn năm, lần đầu tiên bị một đứa trẻ nhỏ nũng nịu gọi "chị". Nàng không biết nên giải thích thế nào, có chút lắp bắp cười nói: "Không... không có gì. Em vừa nhìn nhầm rồi. Trong tay chị không có gì cả."

Già La nghiêng đầu, không tin nói: "Em vừa rõ ràng thấy chị cầm một thứ gì đó, hơn nữa cười vui như vậy, khẳng định là đồ ăn ngon!"

"..."

Lục Huyền nhíu mày, nghĩ thầm đứa trẻ nhỏ trước mắt này sao lại giống con ác long kia, vừa tham ăn lại không nói lý lẽ, toàn thân viết "Ta mới là vương đạo, ta mới là lẽ phải".

Nếu là đổi lại Thương Lam, Lục Huyền đã sớm ném thứ trong tay này vào mặt nàng, nhưng trước mắt là một đứa trẻ sơ sinh chưa lâu, Lục Huyền mắng không được, đánh không được, cho nên chỉ có thể dùng trí để thắng.

Một lát sau, Lục Huyền từ hộp đầu giường lấy ra một nắm kẹo, bỏ vào tay Già La, nói: "Được rồi, chuyện hôm nay không được nói ra, cũng không được cho mẹ em biết. Đặc biệt là người mẹ sẽ biến thành rồng kia của em. Đây là bí mật của hai chúng ta."

"Bí mật?" Già La không hiểu, nhưng nàng biết, giữ bí mật thì sẽ có kẹo ăn, thế là liền vui vẻ nói: "Đúng vậy, đây là bí mật của chúng ta!"

Già La từ trong phòng ngủ nhảy nhót ra ngoài, vừa hay đụng một đầu vào đùi Thương Lam, kẹo trong tay văng đầy đất.

Thương Lam xách nàng từ trên mặt đất lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người Già La, ngồi xổm xuống nhặt kẹo lên, hỏi: "Nhà ta không có loại kẹo này. Con lấy ở đâu ra vậy?"

Già La thành thật trả lời: "Chị mặc đồ đen kia cho con."

Thương Lam nghĩ, ở đây mặc đồ đen chẳng phải chỉ có Lục Huyền sao. Thế là liền nắm tay Già La, lẩm bẩm nói: "Thật đúng là đồ keo kiệt. Ta đến đây nhiều lần như vậy còn chưa bao giờ cho ta kẹo. Không được! Ta muốn cho con mèo thối này một lời giải thích!"

Nhìn thấy bí mật của hai người sắp không giữ được, Già La nhanh chóng ôm lấy hai chân Thương Lam, nói: "Mẹ ơi! Kẹo của con đều cho mẹ!"

Thương Lam ngồi xổm xuống, véo véo mũi Già La, cười nói: "Con vừa rồi gọi nàng ấy là 'chị' đúng không?"

Già La gật đầu: "Vâng ạ, mẹ nói ở ngoài đường gặp động vật giống cái xinh đẹp đều phải gọi là 'chị'."

Thương Lam chớp mắt, nói: "Nếu đã như vậy, con ở trong nhà thì gọi ta là 'mẹ', ở ngoài thì gọi ta là 'chị'. Đúng rồi, 'chị' phải thêm hai chữ 'xinh đẹp', nhớ kỹ chưa?"

Già La mạnh mẽ gật đầu: "Nhớ kỹ rồi!"

Ngọc Toàn Cơ một mình ở bên ngoài có chút nhàm chán, liền đi vào định xem hai người này đang làm gì, kết quả liền thấy Già La đứng thẳng tắp, dường như đang thề thốt đảm bảo với Thương Lam một chuyện gì đó.

Nhìn thấy tình huống này, Ngọc Toàn Cơ gần như đã hiểu. Thương Lam phỏng chừng lại đang lừa gạt đứa con ruột của mình.

Quả nhiên, con ruột của mình thì tùy ý chơi đùa.

Từ khi Già La đến bên cạnh các nàng, Ngọc Toàn Cơ cảm thấy trong nhà dần dần náo nhiệt hơn. Dường như lúc này, nàng mới chân chính có được một gia đình nhỏ thuộc về mình.

Ngọc Toàn Cơ rất vui vẻ. Chấp niệm nhiều năm cuối cùng vẫn biến thành tâm nguyện theo đuổi cả đời. May mà năm đó nàng đã không từ bỏ.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, màn đêm buông xuống, một vầng trăng tròn từ phương đông từ từ dâng lên.

Đúng lúc này, Minh Hoàng hóa thân thành một con phượng hoàng lửa dục, vỗ đôi cánh sặc sỡ bay về phía không trung.

Trong phút chốc, vô số đạo ánh trăng màu bạc chiếu rọi trên người nàng. Dưới sự khúc xạ của lông chim phượng hoàng, ánh trăng từ từ hội tụ đến giữa sân, tạo thành một cánh cổng lớn không theo quy luật nào trên mặt đất trống.

Cánh cổng từ từ mở ra, hai Lục Huyền lần lượt đứng ở một bên, nhìn vào bên trong một cái, nói: "Đi nhanh đi. Bên trong an toàn."

Thương Lam không nói hai lời, trực tiếp ôm Ngọc Toàn Cơ và Già La nhanh chóng đi vào. Trước khi rời khỏi Man Hoang, nàng thò nửa cái đầu ra, hô: "Lão phượng hoàng! Còn con mèo thối! Gặp lại bên kia!"

Trước mắt một đạo bạch quang thoáng hiện, Thương Lam trong đường hầm ôm chặt lấy Ngọc Toàn Cơ và Già La, dùng hết toàn bộ sức lực bảo vệ các nàng.

Trong sự xoay tròn tốc độ cao, Thương Lam có chút chóng mặt, nhưng rất nhanh, cảm giác chóng mặt này dần dần biến mất.

Đột nhiên, thân thể Thương Lam một trận không trọng, nàng nhanh chóng hóa thành một con rồng, dùng long trảo lần lượt nắm chặt lấy thân thể Ngọc Toàn Cơ và Già La.

Một con hắc long khổng lồ từ trong tầng mây không ngừng hạ xuống. Tầng mây xung quanh bị xoáy nát, hóa thành từng hạt mưa rơi vào giữa biển sâu phía dưới, hòa làm một thể với mặt biển.

Trong đường hầm là bóng tối vô tận. Thương Lam mở to mắt, trước mắt là một vùng biển rộng lớn màu lam.

Cùng với thân thể hạ xuống kịch liệt, Thương Lam sắp rơi vào mặt biển, khoảnh khắc đó, nàng được một đàn cá dày đặc giống như sao băng đỡ lấy.

Giống như một giấc mơ.

Đã trở về.

Đây là câu nói cuối cùng Ngọc Toàn Cơ nói ra trước khi rơi vào đáy biển.

-

Trước mắt nổi lên một mảng trắng như bụng cá, khoảnh khắc nước và trời giao nhau, một vầng mặt trời mới từ từ vươn lên khỏi đường chân trời.

Rồng trời sinh đã hòa hợp với nước. Già La vừa gặp nước liền trong chớp mắt hóa thành rồng, quấn quýt bên Thương Lam, vui vẻ bay lượn trên mặt biển rộng lớn.

Ngọc Toàn Cơ ngồi trên mỏm đá ngầm, gió biển lạnh lẽo thổi vào mặt nàng. Nơi mắt nàng nhìn tới, hai con rồng đang vui sướng bay lượn trên mặt nước.

Ngọc Toàn Cơ véo một cái vào thịt trên cánh tay mình. Nó đau, nó đỏ, và cũng sẽ chảy máu.

Đây không phải là mơ.

Nàng không nói một lời, đứng thẳng người trên mỏm đá ngầm, ngay sau đó nhắm mắt lại, nhảy thẳng xuống mặt nước.

Vào khoảnh khắc thân thể sắp va chạm với mặt biển, bên tai truyền đến một trận tiếng gió gào thét. Một con hắc long nhanh chóng bay tới, đón nàng vào lòng.

Ngọc Toàn Cơ ghé trên lưng rồng, nhìn mặt trời mọc ở phương đông, hốc mắt đã ướt đẫm.

Một giọt nước mắt lặng yên chảy xuống theo má, dừng ở khóe môi Ngọc Toàn Cơ, theo kẽ hở thấm vào môi và đầu lưỡi.

Nước mắt ngọt. Ngọc Toàn Cơ cười.

Thật tốt.

Ngày mai lại là một ngày mới.

= CHÍNH VĂN HOÀN =
18092025

Lời tác giả: Chính văn kết thúc rồi [cố lên]. Khi viết chương này, tôi đã suy tư rất lâu, và viết xong trong một hơi. Tôi cảm thấy kết thúc ở đây rất vừa vặn, dường như cũng không có gì tiếc nuối. Cảm ơn mọi người đã theo dõi, yêu các bạn! Cuốn này tôi viết rất vui!

Ngoại truyện: Chuẩn bị viết đoạn cốt truyện đầu tiên khi Toàn Cơ rơi vào Man Hoang và nhìn thấy Thương Lam. Đoạn đầu tiên của văn án.

Đoạn này khi mở văn tôi đã cắt đi, chưa viết ra. Bây giờ sẽ bù đắp một chút.

Mọi người muốn xem ngoại truyện gì có thể bình luận ở khu vực bình luận nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro