12. Thích như vậy?
Kết quả người bị đỡ lên giường ngược lại là Vạn Kiều. Dương Duật Khởi nhìn vẻ mặt mơ hồ của S nhà mình mà chỉ cảm thấy hơi buồn cười, hình như cũng chỉ chạm vào một ly Long Island Iced Tea mà thôi, sao lại say được chứ?
Trông cô cũng không giống người không biết uống rượu.
Giúp người đang hai mắt vô thần kia cởi áo khoác rồi quăng lên giường, Dương Duật Khởi liền tại chỗ cởi quần áo, đi vào phòng tắm.
Lại tắm nữa, sắp biến thành người cá luôn rồi. Nàng thầm phàn nàn trong lòng, nhanh chóng tắm rửa, cầm lấy khăn lông của Vạn Kiều nhúng qua nước ấm, vắt khô rồi đi ra phòng tắm.
Chiếc khăn ấm áp đắp lên mặt, Vạn Kiều thoải mái đến mức rên lên một tiếng.
Dương Duật Khởi lại chớp chớp mắt, lau khô mặt cho cô xong, nàng cầm khăn lông vào phòng tắm giặt lại một lần nữa, lúc đi ra thì tỉ mỉ lau hai tay cho Vạn Kiều.
Vạn Kiều mơ mơ màng màng mở mắt ra, không hiểu người trên người mình đang làm gì, chỉ thấy nàng cười, ném khăn lông của mình lên bàn, rồi nhấc chân một cái là đến gần.
Tay bị nắm lấy, đột nhiên đưa vào một nơi mềm mại, ấm áp và ẩm ướt, men say của Vạn Kiều bị dọa cho bay mất quá nửa. Dương Duật Khởi quỳ dạng chân trên bụng cô, nắm lấy cổ tay cô va chạm vào bộ phận nhạy cảm của mình.
"Ưm a~"
Mái tóc vốn được vén ra sau tai vì động tác của nàng mà lòa xòa vài sợi. Dương Duật Khởi cắn môi dưới cười với cô, rực rỡ và nóng bỏng.
Cô nhất thời cũng không phân biệt rõ mình đang tỉnh hay say. Tay phải như bị cắt đứt liên lạc với đại não, tự nó bắt đầu cử động, đảo ra vài tiếng rên rỉ.
"Vạn Kiều~"
Tiếng gọi kia thiếu chút nữa làm xương cốt cô mềm nhũn ra. Dương Duật Khởi lắc eo, thúc vào tay cô, ba hai giọt dịch lỏng rơi trên bụng cô lạnh đến mức cô run lên mấy cái, giữa hơi thở dồn dập bật ra một câu:
"Thích không?"
"..."
Không cho cô cơ hội giả vờ không nghe thấy như ý muốn, Dương Duật Khởi cúi người hà hơi bên tai cô, tiếng rên rỉ thở dốc đều hừ cho cô nghe, rồi lại hỏi: "Thích em không?"
Vạn Kiều nhìn khuôn mặt ửng hồng của người trên thân mình, cổ họng khẽ động, không nói gì, cũng nhịn xuống ý muốn hôn lên. Cô quay đầu đi, tăng nhanh động tác trên tay, đâm cho tiếng rên yêu kiều kia trở nên đứt quãng.
Nàng vừa muốn mở miệng nói chuyện, bàn tay bên dưới liền ra vào thật mạnh, nghiền nát lời nói của nàng, biến thành tiếng nức nở.
Dương Duật Khởi sao lại không biết người này cố ý, giơ tay bẻ mặt cô lại, cúi đầu liền hôn lên đôi môi kia, cho cô một nụ hôn sâu, lại cắn môi dưới cô vuốt ve một hồi lâu mới buông ra.
"Thích em như vậy không?"
Thích như vậy? Đây là cái câu hỏi quái quỷ gì vậy? Vạn Kiều trong lòng cứng lại, không nói nên lời. Không nên thích, không nên thích.
Nghe tiếng thở dốc của người trên thân ngày càng dồn dập, nhìn nàng lạc lối trong khoái cảm mà không hề truy vấn nữa, trong lòng Vạn Kiều bỗng nhiên dâng lên vài phần mất mát. Người nọ lại ngay lúc cơ thể hỏng mất mà siết chặt mười ngón tay cô, đồng thời giơ tay che mắt cô lại.
"Không thích thì thôi."
Dùng hết mười phần sức lực, Dương Duật Khởi mới có thể thốt ra những lời này một cách nhẹ bẫng, sau đó cả người run rẩy, mặc kệ hoa dịch nhỏ giọt, mặc cho nó làm ướt sũng bụng dưới của người bên dưới.
Lại nghe thấy một tiếng cười khẽ, tay Vạn Kiều bị rút ra, bàn tay che mắt cô cũng được gỡ xuống. Dương Duật Khởi ngã sang một bên, rơi xuống bên cạnh cô, quay lưng về phía cô kéo chăn che kín người.
Vạn Kiều nhìn chằm chằm trần nhà cả một đêm, bóng tối chậm rãi chuyển sang sáng. Vạn Kiều cử động cái cổ đã cứng đờ, nhìn bóng lưng của Dương Duật Khởi hít sâu một hơi. Mọi ngày giờ này Dương Duật Khởi đã sớm lăn vào lòng cô tìm một tư thế thoải mái để ngủ rồi. Vạn Kiều nhúc nhích thân mình xuống giường, người trên giường vẫn không có động tĩnh.
Người ngủ nướng bị hương thơm của bữa sáng quyến rũ tỉnh giấc. Nàng tùy ý khoác một chiếc áo lụa mỏng đi xuống lầu, thấy Vạn Kiều đang chiên trứng trong bếp.
Dương Duật Khởi đi đến quầy bar nhỏ rót nước, vừa uống xong một ly, Vạn Kiều đã bưng đĩa đồ ăn tới.
"Cảm ơn."
Tay Vạn Kiều dừng lại một chút, cảm giác xa lạ chưa từng có này làm cô có chút luống cuống.
Khi đang rút cái nút bần của chai rượu vang đỏ ra, Vạn Kiều đột nhiên phản ứng lại, sáng sớm tinh mơ, không phải lúc.
Nhưng đã mở rồi, cô thuận tay rót cho Dương Duật Khởi.
Biết đâu nàng sẽ uống vài ly, rồi vui vẻ hơn một chút.
Ngượng ngùng, không khí ngượng ngùng, ký ức tối qua ngượng ngùng, mà nàng cũng ngượng ngùng.
Dùng loại hành động mà đối phương có lẽ hoàn toàn không tiếp nhận được, cũng hoàn toàn không yêu cầu để dỗ dành người ta, ngượng ngùng chết đi được, lại còn khó hiểu.
Hoạt động tâm lý quá mức hỗn loạn của Vạn Kiều bị một nụ cười của Dương Duật Khởi cắt đứt.
"Không cần đâu. Uống rượu xong, sẽ phạm sai lầm."
Tư thế từ chối của Dương Duật Khởi rất ưu nhã. Nàng cười với Vạn Kiều, có lễ phép, cũng có khoảng cách.
Cô vẫn rót một ly, tự mình chậm rãi nhấp môi, "Hai ngày nữa em họ chị muốn qua đây ở vài ngày, chị chuẩn bị cho em mấy bộ đồ ở nhà, mấy ngày nay em mặc quần áo cho tử tế vào."
"Vâng ạ, chủ nhân."
Chai rượu kia cuối cùng cũng chỉ uống được bốn ngụm. Vạn Kiều nói tối qua không ngủ ngon, muốn đi ngủ bù, liền để chai rượu không biết vì sao lại mở trên bàn.
Trước khi lên lầu còn quay đầu lại liếc một cái, trong lòng mắng mình một câu:
Lãng phí.
Dương Duật Khởi và Trương Vận càng giống chị em hơn.
Vạn Kiều không biết vì sao trong đầu đột nhiên nảy ra ý nghĩ này. Có lẽ là vì cả hai người kia chơi game đều rất tệ đi, một màn Mario mà nửa tiếng rồi vẫn chưa qua.
À, qua rồi.
"Oa, chị lợi hại thật đó."
Thôi xong, ngay cả một hố đen game như Dương Duật Khởi mà cũng có thể được sùng bái.
Quen biết Trương Vận mới năm tiếng đồng hồ, Dương Duật Khởi đã bị chọc cười rất nhiều lần.
Cô em gái ngọt ngào này không cố tình làm giọng ngọt ngào nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Dương Duật Khởi hâm mộ chết đi được, còn thầm phàn nàn trong lòng tại sao một tảng băng như Vạn Kiều lại có thể có một cô em gái đáng yêu như vậy.
"Oa, em ngọt ngào quá, chị muốn hôn em một cái." Dương Duật Khởi nói rồi liền nhào tới, nhân vật game di động của Vạn Kiều cũng ngay giây này bị địch quân mai phục đánh chết. Còn chưa đợi Vạn Kiều có biến sắc gì, Trương Vận đã nhanh chóng co người lại, lách qua vòng tay của Dương Duật Khởi để trốn thoát, kêu "lêu lêu" rồi bỏ chạy.
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, nụ cười của Dương Duật Khởi vẫn còn treo trên mặt, đó là một nụ cười bằng phẳng, dễ chịu.
Vạn Kiều nhìn mặt nghiêng của nàng, không thèm quan tâm đến sống chết của nhân vật trong game. Cô đột nhiên rất muốn Dương Duật Khởi cũng cười với mình như vậy. Trên thực tế, trước đây Dương Duật Khởi cũng từng cười với cô như thế, cười còn rực rỡ hơn. Vạn Kiều không tự giác mà nổi máu hơn thua.
Ngày Trương Vận chưa tới, Vạn Kiều cảm giác căn nhà này cứ như quay về thời điểm Dương Duật Khởi chưa đến, chỉ có mình cô, yên tĩnh như một tòa tháp cổ mấy trăm năm không ai ghé qua.
Nhưng Dương Duật Khởi rõ ràng vẫn đang tồn tại, chỉ là không mấy khi mở miệng nói chuyện.
Trong đầu Vạn Kiều có rất nhiều lời muốn nói, nhưng miệng lại không bật ra được một chữ.
Lúc ánh mắt Dương Duật Khởi lướt qua, trên mặt vẫn còn mang theo ý cười chưa tắt, Vạn Kiều cũng cười lại với nàng, xấu hổ như một người đồng tính bị bắt đi xem mắt.
Dương Duật Khởi dắt Trương Vận đi chơi đêm, lái vẫn là xe của Vạn Kiều.
Người phụ nữ này nói muốn dắt Trương Vận đi mở mang tầm mắt, rồi đi thẳng đến quán bar lần trước.
Vừa vào cửa, nhân viên quán bar liền đưa lên một ly rượu. Nghĩ cũng biết, đêm đó nàng nóng bỏng như vậy, không biết đã chọc cho bao nhiêu người nổi lên tâm tư.
Dương Duật Khởi từ chối, chỉ ngồi trên ghế dài nhìn Trương Vận ở sàn nhảy đang hò hét cổ vũ cho nam người mẫu trên sân khấu. Mãi cho đến khi Trịnh Hi Di bưng ly rượu lại đây: "Hôm nay, chủ nhân của cô có vẻ không ở đây."
Dương Duật Khởi im lặng một hồi, nhận lấy ly rượu của đối phương rồi lại cười rộ lên, "Hôm nay tôi thuộc về chính mình."
Trịnh Hi Di là một người rất cởi mở, ba hai ly vào bụng liền bắt đầu xưng huynh gọi đệ với Dương Duật Khởi, ra dáng một nữ đại ca xã hội đen.
Trò chuyện rất vui vẻ, men say cũng rất dễ ngấm, hai người kéo nhau vào sàn nhảy. Vũ điệu nóng bỏng bên cạnh vẫn chưa đủ, Dương Duật Khởi high lên, nhìn thấy cây cột liền vọt lên.
Không chú ý một cái, lại trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Trương Vận hoàn toàn bị sốc. Nàng thật sự không ngờ Dương Duật Khởi lại lợi hại như vậy. Đảo không phải là nhảy đẹp, nhưng có thể nói là nhảy rất quyến rũ. Mị lực của nàng dường như có màu sắc, nhuộm hồng cả quán bar.
Trương Vận theo bản năng bật ra tiếng la hét. Rồi sau đó, tiếng la hét của toàn trường đều bị kéo theo.
Vạn Kiều ngồi vắt chéo chân trên sofa như một bà cụ, chơi Switch, vẫn là Mario, cái màn mà hai cô gái họ Trương kia chơi, thất bại lần thứ ba.
Lúc hai người phụ nữ họ Trương kia ra cửa đã không thèm chào cô một tiếng. Tiếng nổ máy ô tô quen thuộc vang lên, cô mới phản ứng lại là hai người này trộm xe cô đi chơi rồi.
Không biết đã chết ở cùng một chỗ bao nhiêu lần, đến thợ sửa ống nước cũng thấy phiền.
Lúc điện thoại rung lên, cô tưởng là Trương Vận, vuốt mở ra thì thấy một thông báo kết bạn mới.
【Yumiko】
Tin nhắn thứ hai là một tấm ảnh tự chụp của người phụ nữ tên Yumiko này với Dương Duật Khởi. Vạn Kiều nhớ ra cô ta là ai.
Tin nhắn thứ ba, là một đoạn video.
Vạn Kiều nhấn mở, sau đó liền ngồi không yên.
Dương Duật Khởi một thân váy đỏ đang múa cột, mỗi một cử động đều toát ra hơi thở 【Bà đây chính là đang câu dẫn ngươi】.
Đệt.
Lúc Vạn Kiều lái mô tô chạy như bay trên đường cái, trong đầu toàn là ý nghĩ muốn lột da hai cái đứa không đàng hoàng kia.
Mô tô mà chạy như tàu sân bay. Lúc Vạn Kiều đến nơi thì tiệc cũng đã tan gần hết. Cô thở hổn hển tìm khắp nơi, tìm không ra người liền gấp đến toát mồ hôi lạnh. Lúc Trịnh Hi Di đưa khăn giấy tới, đã thấy mắt Vạn Kiều đỏ ngầu.
"Đừng lo lắng, tôi đã cho người đưa các cô ấy về nhà tôi rồi, họ rất an toàn." Trịnh Hi Di giơ tay nhìn đồng hồ, "Giờ này chắc là ngủ rồi."
Vạn Kiều mấy lần muốn mở miệng đều không thành công, cuối cùng vẫn phun ra được hai chữ: "Cảm ơn."
Sáng sớm hôm sau lúc hai người lén lút trở về, Vạn Kiều đang ngồi trên sofa, quầng thâm mắt như cả đêm không ngủ. Trên mặt đất bày một chiếc vali vịt con màu vàng đáng yêu. Trương Vận thầm nghĩ đại sự không ổn, một bước xa xông lên định quỳ xuống. Đuổi nàng đi cũng được, ít nhất đừng nói cho mẹ nàng biết chuyện nàng đêm không về ngủ.
Vạn Kiều khoanh tay, quay đầu không muốn nhìn Trương Vận, "Lăn về trường học đi, lập tức."
"Được rồi chị, ngài nói gì cũng được, em té đây." Trương Vận kéo vali vô cùng vui vẻ đi qua trước mặt Dương Duật Khởi, còn không quên bảo nàng tự cầu nhiều phúc.
Dương Duật Khởi trợn to mắt nhìn đồng bọn không có nghĩa khí, văng ra một câu: "Xí, bà đây mà cần tự cầu nhiều phúc á? Nực cười!"
Sau khi Trương Vận rời khỏi vòng xoáy bão táp, Dương Duật Khởi nhận được ánh mắt sắc như dao của Vạn Kiều.
Tự cầu nhiều phúc.
Trên trời làm sao mà cầu phúc được? Online chờ, rất gấp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro