9. Ăn giấm

Dương Duật Khởi thuận theo lực đạo kia mà quỳ xuống. Nước ấm rơi trên gáy làm ướt tóc nàng. Nàng lau vệt nước trên mặt, hôn lên đường nhân ngư mờ ảo trước mắt, rồi hôn xuống thấp hơn. Khi đang liếm láp bắp đùi, đỉnh đầu truyền đến một tiếng hừ nhẹ, chọc cho bụng dưới của chính Dương Duật Khởi cũng quặn lên, chỉ cảm thấy có thứ gì đó theo bắp đùi hòa cùng dòng nước ấm đang xối lên người mà chậm rãi chảy xuống.

Vạn Kiều vốn là người ít lông tóc, cũng đã có tỉa tót. Khu rừng nhỏ kia hoàn toàn không thể ngăn cản được thế công của Dương Duật Khởi. Khi bị ngậm lấy tiểu hạch, cô theo bản năng mà rên lên một tiếng, đè đầu nàng xuống.

Nhưng đầu lưỡi kia dường như không hiểu ý cô, chỉ lướt nhẹ hai cái trên tiểu hạch rồi lại bơi ra. Vạn Kiều bất mãn, cúi xuống nhìn còn chưa kịp mở miệng thì đã kinh hô thành tiếng.

Đầu lưỡi vốn chui vào huyệt khẩu lại trượt ra, bao lấy tiểu hạch đã sưng lên. Dương Duật Khởi đắc ý ngước mắt nhìn Vạn Kiều, lại thấy cô cắn môi dưới, mặt đỏ bừng như say rượu nhìn mình.

Bụng dưới lại căng thẳng, tay cũng không biết từ lúc nào đã nâng lên sờ đến cái miệng nhỏ ướt át.

Cong rồi, cong thật rồi.

Dương Duật Khởi cảm thấy khiếp sợ vì đột nhiên bản thân lại có phản ứng mãnh liệt như vậy với cơ thể phụ nữ. Vạn Kiều không phải nữ partner đầu tiên của nàng, tự nhiên cũng không phải người đầu tiên phát sinh quan hệ. Nhưng nàng trước nay toàn chờ người khác đến hầu hạ, quen làm "công chúa nằm trên" rồi, chưa bao giờ có ý định xoay người làm "công". Bất kể là ai cũng không có sức hấp dẫn với nàng.

Tay Dương Duật Khởi qua lại trên đùi Vạn Kiều rất nhiều lần, cuối cùng đặt ở cửa huyệt, ngẩng đầu hỏi cô:

"Em vào được không?"

Vạn Kiều buông lỏng môi dưới đang cắn chặt ra, thở hắt một hơi, nhắm mắt gật đầu.

Chen vào nửa ngón, Dương Duật Khởi áp sát liếm láp hoa hạch, nghe tiếng rên rỉ hừ nhẹ đứt quãng, mới đưa cả ngón giữa vào trong rồi nhẹ nhàng cử động. Nghe tiếng thở dốc kia càng ngày càng nặng, nàng liền dùng cả tay lẫn miệng, ngày càng ra sức.

Dương Duật Khởi tự nhận là thể lực cực tốt, nhưng gần mười phút đâm rút nhanh cũng làm nàng mỏi cả bả vai. Đang muốn chậm lại động tác để lười biếng một chút, Vạn Kiều lại đột nhiên run lên.

"A..."

Một tiếng rên yêu kiều kích thích Dương Duật Khởi đến nổi cả da gà. Mỏi hay không mỏi gì cũng quẳng hết đi, trong đầu chỉ còn lại một câu: Đệt, người phụ nữ này tuyệt thật.

Hoàn toàn thuận theo bản năng cơ thể, nàng vô thức cho thêm một ngón tay, càng nhanh hơn mà ra vào xoa nắn nơi ấm áp kia. Chỉ nửa phút, Vạn Kiều liền hừ hừ lên đỉnh.

Nàng liếm liếm khoé miệng, bò dậy ôm lấy Vạn Kiều, mặt đầy vẻ đắc ý, viết rõ mấy chữ "mau khen em đi".

Vạn Kiều chỉ mất vài hơi thở đã bình ổn lại, dường như không thấy vẻ mặt tranh công của nàng, xịt hai lần dầu gội rồi xoa lên đầu nàng.

Dương Duật Khởi khẽ hừ một tiếng, cảm thấy người này không hiểu phong tình, nhưng cơn giận còn chưa kịp dâng lên đã bị động tác mát xa trên đầu làm cho xẹp xuống.

"Buổi chiều sẽ có dì đến quét dọn vệ sinh, em mặc quần áo cho tử tế vào." Vạn Kiều xả sạch bọt, rồi bôi sữa tắm cho nàng.

"Em không thích mùi sữa tắm này, đổi đi." Dương Duật Khởi lại rên rỉ.

"Ừm, buổi tối cùng đi siêu thị, em chọn."

"Nha Kiều Kiều, nhà cháu lâu rồi không có bạn bè tới, vị này là?"

"Đây là Duật Khởi, sẽ ở nhà cháu một thời gian ạ. Phiền dì Trương rồi." Vạn Kiều chỉ nhàn nhạt giới thiệu một chút, kết thúc chủ đề.

Dương Duật Khởi lại nghe ra được gì đó trong lời nói. Sau khi Vạn Kiều rời đi vào phòng sách, nàng vẫn quấn lấy dì giúp việc. Miệng nàng ngọt nên rất được lòng người khác, thỉnh thoảng còn phụ giúp một chút, dì Trương cũng thích nàng, qua qua lại lại liền trò chuyện rôm rả.

"Dì ơi, dì biết Vạn Kiều lâu chưa ạ?"

"Dì cứ chiều thứ tư hàng tuần là qua đây, cũng 4-5 năm rồi."

"Vậy trước đây nhà chị ấy có thường xuyên có người tới không?" Nàng đưa cây phất trần lông gà trong tay qua, thăm dò hỏi.

"Hai năm trước còn thường xuyên có bạn bè tới ở lại đó, gần đây đã gần hai năm rồi không thấy có bạn nào tới. Cảm giác con bé cũng hơi buồn bực."

Hoá ra rút khỏi giới không phải là nói đùa mình. Dương Duật Khởi nghĩ nghĩ, đột nhiên mắt lại đảo một vòng, cười hỏi: "Vậy những người bạn trước đây, trông có xinh đẹp không ạ?!"

Dì Trương quay đầu nhìn Dương Duật Khởi, gật gật đầu: "Rất xinh đẹp. Cháu đừng nói, mắt chọn bạn của Kiều Kiều tốt thật đó, ai cũng như minh tinh trên TV vậy."

Nụ cười đang treo trên môi lập tức cứng đờ, một lát sau nàng lại hỏi: "Chị ấy... có nhiều bạn lắm ạ?"

"Cái đó thì dì không biết, dì thấy cũng tầm mười mấy người. Kiều Kiều chắc là bạn bè tốt lắm, con bé tốt tính mà~ Hai năm trước có ba cô bé ở nhà nó gần nửa năm luôn."

Hay cho chị, Vạn Kiều!!! Nói chị ngoài lạnh trong nóng đúng là xem nhẹ chị rồi!

Vạn Kiều từ phòng sách ló đầu ra, gọi một tiếng "Dương Duật Khởi".

Dương Duật Khởi xị mặt xuống, đi về phía phòng sách.

"Xị cái mặt ra làm gì?"

Dương Duật Khởi nghe xong liền nhếch miệng, cho cô một nụ cười như không cười.

Vạn Kiều cũng không có tâm trạng nói nhảm với nàng, trở tay ấn người lên bàn sách, vén vạt áo ngủ của nàng lên, tay phủ lên bờ mông không một mảnh vải che. "Chị không bảo em mặc quần áo tử tế vào à?"

Dương Duật Khởi lại nghênh cổ lên. Vẻ mặt như muốn nói "chị có giỏi thì đánh em đi, em đây không sợ".

Thế nhưng Vạn Kiều chỉ thở dài buông vạt áo nàng xuống, rồi kéo nàng dậy, ôn tồn hỏi: "Em bị sao vậy?"

"Rốt cuộc là bị sao?"

Không đáp lời cũng không nói gì, Vạn Kiều cũng hết cách với nàng. Cô không phải kiểu người sẽ ép hỏi hay gây áp lực vào những lúc thế này, kể cả khi đang ở trong trò chơi chủ - tớ.

"Buổi tối ra ngoài hủy bỏ." Đưa người ra khỏi phòng sách rồi đóng cửa lại, cô chào dì Trương, phiền dì lát nữa tiện thể chuẩn bị bữa tối rồi lên lầu.

Dương Duật Khởi buồn bực nằm liệt ra sofa, không có động tĩnh gì.

Lúc hoàng hôn Vạn Kiều đi xuống, dì giúp việc đã về, Dương Duật Khởi cuộn người trên sofa, hơi thở đều đều.

Bật điều hòa lên, Vạn Kiều rút một tờ khăn giấy lau mồ hôi trên cổ cho nàng, lại thấy nàng chớp chớp mắt tỉnh dậy.

"Bây giờ nói được chưa, bị sao vậy?" Vạn Kiều lại rút một tờ giấy, kéo người vào lòng, tay liền đưa tờ giấy kia lên người nàng.

Trời nóng, nàng không mặc đồ lót bên trong, ngủ một giấc, khe mông đã sớm dính nhớp.

"Chị... từng thu nhận ba người cùng lúc à?"

Vạn Kiều sửng sốt, tay không kiểm soát được lực, lau mạnh một chút, chọc cho người trong lòng hừ lên một tiếng yêu kiều. Phản ứng lại, cô vội vàng rút tay về.

"Cái gì mà ba người cùng lúc! Chị tổng cộng tính cả em cũng mới có ba người."

"Vậy ở nửa năm, ba người, cô bé..."

Lần này đến lượt Dương Duật Khởi sững sờ, lắp bắp nói ra mấy từ mấu chốt.

"Đó là em họ chị và bạn của nó." Vạn Kiều lạnh mặt. Dương Duật Khởi xem cô là loại người gì vậy? Còn cùng lúc ba người? Nuôi cả bầy thú cưng à?

Dương Duật Khởi đột nhiên phản ứng lại, toe toét miệng cười hì hì cho qua chuyện.

Vạn Kiều: = =

"Chị đừng giận mà..." Nói được một nửa đã bị người ta bịt miệng, giọng nói của người phía sau không có tức giận, thậm chí còn mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Muốn biết cái gì thì trực tiếp hỏi chị, đừng đi hỏi thăm lung tung."

Phát hiện mình đã gây ra chuyện hiểu lầm, người phụ nữ kia liền thuận thế ngửa ra sau ngậm lấy đốt ngón trỏ của bàn tay đang bịt miệng mình, liếm vài cái như một chú mèo con, mang theo vài phần ý vị làm nũng.

"Được rồi đó, liếm nữa là em lại muốn đấy." Giọng Vạn Kiều vẫn lãnh đạm, nhưng lời nói ra lại nóng hổi, chọc cho chú mèo con xù lông, bật ra khỏi lòng cô.

"Em mới không có đói khát như vậy!"

Vạn Kiều không nhịn được bật cười, giơ tay vỗ vỗ lên bắp đùi của người đang đứng trước mặt giằng co với mình, mở miệng chỉ nói hai chữ: "Ăn cơm."

Sau bữa tối, Vạn Kiều dọn dẹp bát đũa, Dương Duật Khởi liền ngồi một bên chống cằm nhìn cô bận tới bận lui. Thấy cô dọn dẹp xong lại đi nhìn cổ phiếu của mình, nàng cảm thấy nhàm chán, chào một tiếng liền định lên lầu tắm rửa.

Vạn Kiều lại từ trước máy tính ngẩng đầu lên, nhếch khoé miệng cho nàng một nụ cười đầy ẩn ý.

"Chị để lại ít đồ trên tủ đầu giường cho em đó, tắm xong thì xuống lầu tìm chị."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro