🍑 Từ an toàn

Cảnh báo: Trói buộc (bondage) có nguy hiểm. Việc siết chặt có thể dẫn đến chèn ép tuần hoàn máu, gây khó thở hoặc tổn thương thần kinh. Xin đừng tùy tiện thử.

Trong lòng Vạn Kiều đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô vốn định từ chối một lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn đổi ý, rót thêm cho nàng nửa ly rượu vang.

Dương Duật Khởi lắc lắc chiếc ly chân dài trong tay, quay đầu nhìn người bên cạnh. Vạn Kiều rõ ràng thấy trong đôi mắt kia chứa đựng rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm rượu rồi đặt ly xuống.

Dọn khay đồ ăn đã dùng xong sang một bên, Vạn Kiều cầm lấy bó dây thừng mà nàng ném trên giường. Dương Duật Khởi ngoan ngoãn ngồi nhìn cô. Thấy đối phương cứ nhìn mình chằm chằm không động đậy, nàng lập tức hiểu ra, liền đưa tay cởi chiếc váy ngủ trên người mình.

Nàng đang sợ hãi.

Nàng sợ điều gì?

Dương Duật Khởi không nói một lời, mà Vạn Kiều cũng không phải người thích đào bới nội tâm người khác. Chỉ là nhìn bộ dạng này của người trước mắt, cô lặng lẽ làm động tác trên tay trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Thả lỏng, nếu không trói xong sẽ đau." Vạn Kiều vừa nói vừa hoàn thành một nút thắt trên cánh tay nàng. Cô dùng sức siết chặt sợi dây trước ngực, Dương Duật Khởi bị buộc phải ưỡn thẳng eo.

Động tác của cô lưu loát và thành thạo, chỉ vài phút đã trói xong phần thân sau. Dương Duật Khởi theo bản năng giãy giụa tay, nhưng phát hiện ngoài việc làm dây thừng càng siết chặt thì không có tác dụng gì. Hơi thở của nàng trở nên dồn dập, cảm thấy hơi khó thở. Mà người phía sau dường như không hề phát hiện, kéo phần dây thừng còn lại xuống dưới, đo đạc rồi siết chặt nút thắt ở vị trí đã định, lại luồn qua giữa hai chân. Nút dây thừng được thắt chuẩn xác ngay nơi hạ thể của nàng, hơi lún vào.

Hai chân tách ra quỳ gối bên mép giường, nàng cố nuốt tiếng rên rỉ sắp bật ra. Cảm giác hai tay bị trói chặt không thể động đậy khiến cơ thể nàng không ngừng run rẩy. Thấy Vạn Kiều cầm một cây roi da (tán tiên) đi tới, nàng bỗng hoảng hốt, buột miệng thốt ra: "Có từ an toàn không?"

Vạn Kiều sửng sốt. Cô rất rõ ràng bọn họ còn chưa đến mức cần dùng từ an toàn, bởi vì Dương Duật Khởi nhạy cảm và sợ đau, lực đánh của cô đã kiềm chế hết mức, thậm chí có thể vì quá cẩn thận mà khiến người ta cảm thấy không "đủ đô". Vì vậy, cô vốn không hề nghĩ đến ba chữ "từ an toàn". Nhưng câu nói vừa rồi của Dương Duật Khởi lại vừa gấp gáp vừa hoảng hốt.

"Ừm, em đặt đi. Không thể là những từ ngữ mơ hồ, em hiểu chứ?"

"Vạn Kiều."

"Sao vậy?"

"Em nói," Dương Duật Khởi dời tầm mắt khỏi cây roi da màu đen, hơi cúi đầu, "Từ an toàn là: Vạn Kiều."

Vạn Kiều đột nhiên ngẩng đầu, tim đập như trống dồn.

Cô nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, không nói gì thêm, giơ tay đè eo nàng xuống.

"Ưm..." Khi nàng cúi eo xuống, nút dây thừng ở hạ thân cọ xát theo động tác. Tay bị trói sau lưng, toàn bộ nửa thân trên áp sát vào giường, chỉ còn lại bờ mông vểnh cao.

Xoa nhẹ lên bắp đùi nàng, Vạn Kiều cảm nhận được cơ thể này đang căng cứng. Cô vốn định nói thả lỏng một chút, nhưng suy nghĩ lại, rồi không nói ra. Cây roi da chỉ huơ lên tạo thanh thế chứ không quá đau. Cô thoáng dùng sức vỗ vài cái lên bờ mông đang vểnh lên, nhắc nhở nàng rằng sắp bắt đầu rồi.

Vạn Kiều giơ tay lên, vẽ một vòng cung trên không trung, sau đó cây roi da vững chắc rơi xuống bờ mông trắng như tuyết, phát ra một tiếng "chát" giòn giã.

Người đang quỳ sấp lập tức kẹp chặt chân, trên mông bên phải nháy mắt ửng đỏ một mảng. Không biết là do đau hay do sợi dây thừng siết chặt mang đến cảm giác khác thường, nàng run rẩy không ngừng, nhưng không hề phát ra một tiếng động nào.

Người phía sau không cho nàng nhiều thời gian để thở, trở tay quất thêm một cái vào bên trái.

Bị đánh chúi người về phía trước, nhưng sợi dây thừng lại siết chặt ở dưới thân, thít đến mức nàng cả người nóng lên rồi ngoan ngoãn trở lại tư thế cũ. Phản ứng bản năng muốn kiểm soát đôi tay mình, nàng ra sức giãy giụa nhưng vẫn bị trói gô, không chừa một chút không gian hoạt động nào. Tiếng nức nở của nàng lập tức bật ra: "Không..."

Vạn Kiều quất phát thứ ba vào vị trí bắp đùi dưới mông, đuôi roi rơi xuống xung quanh nút thắt, đánh bật ra một tiếng thét chói tai.

Đúng lúc cô giơ tay lên, khi phát thứ tư còn chưa rơi xuống, người đang quỳ sấp trên giường đột nhiên ngẩng khuôn mặt đang vùi lên, nhìn về phía sau:

"Vạn Kiều! Đừng..."

"Vạn Kiều, đừng..."

Vạn Kiều nghe thấy tiếng kêu có vài phần xé lòng đó liền cứng người. Nhìn nàng lại cúi đầu xuống khóc nức nở, cô bỗng ngẩn ra. Cơ thể phản ứng nhanh hơn não, cô ném roi đi, ôm chầm lấy Dương Duật Khởi.

"Không sao rồi, đừng sợ." Vừa cởi dây trói cho nàng, Vạn Kiều vừa an ủi Dương Duật Khởi đang đột nhiên bật khóc không ngừng.

Tay vừa được tự do, nàng liền túm chặt lấy quần áo Vạn Kiều, đem nước mắt bôi hết lên người cô.

"Em sợ cái gì?" Vạn Kiều không hùa theo trò đánh lạc hướng của nàng, vỗ nhẹ lên mông nàng, sau đó xoa xoa cổ tay đã bị dây thừng siết đỏ.

Dây thừng là do cô tự tay làm ra, nhưng vẫn sẽ vì giãy giụa mà làm xước da.

"Sợ cảm giác không kiểm soát được đôi tay của mình." Dương Duật Khởi nhìn vết hằn trên tay mình, cảm xúc đã ổn định lại ngay khi giành lại được quyền kiểm soát đôi tay.

"Vì sao?"

"Cũng không có gì."

Vạn Kiều thấy nàng như vậy, tay vẫn vỗ về an ủi, cũng không có ý định hỏi sâu thêm. Chữ "Ừm" còn chưa kịp nói ra, Dương Duật Khởi lại mở miệng:

"Trước đây có một lần bị trói tay, thiếu chút nữa bị đánh chết."

Dương Duật Khởi thích cảm giác bị khống chế, nhưng trước nay chưa gặp được người có thể khống chế nàng.

Lạc bừa vào giới, vẫn không gặp được người có thể khống chế mình, nhưng người muốn nàng phục tùng lại không ít, người tự cho là có thể làm nàng phục tùng cũng lần lượt xuất hiện. Có người tỉnh táo nhận ra rồi lui, có người sai lầm bị nàng đá đi, cũng có kẻ điên cuồng cố chấp mất kiểm soát.

Không may thay, kẻ đầu tiên lại chính là kẻ mất kiểm soát.

Dương Duật Khởi phải nằm nhà ba tháng. Kể từ đó, ai muốn trói tay nàng, nàng liền đấm người đó, đấm xong liền vứt bỏ. Cứ thế, danh tiếng liền thối nát.

Nhưng điều đó đối với nàng không quan trọng.

Nàng là Dương Duật Khởi, sẽ luôn có người nối gót.

Dương Duật Khởi chưa bao giờ thấy sắc mặt Vạn Kiều khó coi như vậy. Nàng sợ cô tức đến nghiến nát cả răng hàm, liền đưa tay sờ mặt cô, làm nũng:

"Chị xem, em còn không có vết sẹo nào nè~"

"..." Vạn Kiều thở hắt ra một hơi thật sâu, giơ tay vò rối mái tóc của người đang làm nũng trong lòng. Cô nhìn chằm chằm nàng một lúc, rồi lại thở dài.

"Làm sao vậy~"

Dương Duật Khởi biết rõ mị lực của mình ở đâu, cọ cọ vào cổ Vạn Kiều, rồi lại ngẩng ra cười với cô một cái, cuối cùng cũng tạm thời làm cô nguôi giận.

Vạn Kiều nhéo mặt nàng, rồi đột nhiên sáp lại, đặt một nụ hôn lên khóe miệng nàng.

"Chị chiếm tiện nghi của em!" Dương Duật Khởi ngẩn ra, phản ứng lại rất nhanh rồi hừ một câu, trong giọng nói còn mang theo vài phần đắc ý.

Mà Vạn Kiều vuốt mặt nàng, lại khẽ hôn lên khóe miệng đó, thấp giọng nói:

"Tin tưởng chị."

"Nói cho cùng thì chị vẫn muốn trói em." Dương Duật Khởi véo cằm Vạn Kiều, đẩy cô ra một chút, nheo mắt cười mắng một câu biến thái.

"Nói cho cùng, sớm muộn gì chị vẫn sẽ trói em." Vạn Kiều cười cười, kéo tay nàng từ trên mặt mình xuống: "Đừng sợ."

"Vâng."

Lần này Vạn Kiều ra tay lại, chỉ tìm một sợi dây đai áo ngủ, chất liệu mềm mại, cũng dễ dàng giãy ra. Cô vòng hai tay Dương Duật Khởi ra sau lưng trói lại, cuối cùng thắt một cái nút lỏng.

"Tách chân ra." Bịt mắt che khuất tầm nhìn, trước mắt là một mảng đen kịt, chỉ nghe thấy một mệnh lệnh từ trên đỉnh đầu vọng xuống.

Nhích đầu gối, Dương Duật Khởi tách hai chân ra một góc 30 độ quỳ trên giường, lo lắng bất an đoán động tác tiếp theo của cô: Cô ấy sẽ dùng cái gì? Sẽ rơi xuống đâu?

Không có cơn đau như trong tưởng tượng, bên dưới đột nhiên bị nhét vào một vật thể lành lạnh. Không đợi nàng phản ứng, sự rung động mang đến cảm giác tê dại khiến não nàng như nổ tung, khoái cảm đột ngột xộc lên. Nàng phải gồng cứng chân và eo mới không khiến mình ngã sấp xuống.

Nghe thấy tiếng hừ không tự nhiên của nàng, lòng Vạn Kiều khẽ động. Cơ thể của Dương Duật Khởi rất đẹp, đường cong cũng rất mỹ miều, không ai là không thích, cô cũng vậy.

Tiếng kêu của Dương Duật Khởi ngày càng quyến rũ, Vạn Kiều biết tỏng tâm tư của nàng, cũng không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng lạnh lùng hạ lệnh: "Kẹp chặt, đừng để rơi ra." Nói rồi cô lại cúi xuống hôn lên vành tai của người đang bị món đồ chơi kia tra tấn đến phát run, "Chị ra ngoài một lát, lúc về hy vọng vẫn thấy em giữ nguyên tư thế này."

Bà nó, mình không nên tin chị ta!

Dương Duật Khởi nức nở sụm eo xuống, nửa nằm nửa quỳ trên giường. Chị ta đi thật rồi! Giày vò mình thành thế này mà chị ta nỡ đi thật! Đây là lần thứ mấy rồi?!

Nghe tiếng bước chân của Vạn Kiều càng lúc càng xa rồi biến mất, cơ thể nàng lập tức không gồng nổi nữa. Quả trứng rung trong cơ thể liều mạng rung động, cọ xát vào điểm nhạy cảm của nàng. Miệng buông lỏng, tiếng rên rỉ đứt quãng đầy khêu gợi cũng bật ra. Nàng lắc mông hòng giảm bớt sự tra tấn này, kết quả lại làm thứ kia chui vào càng sâu. Tiếng kêu không chút che giấu cùng với mật dịch ướt át cùng nhau tuôn ra. Cơ thể run rẩy lên đến cao trào, Dương Duật Khởi nằm liệt trên giường. Quả trứng rung kia cũng bị đẩy ra ngoài.

Toi rồi.

Toi rồi toi rồi.

Nàng không muốn bị Vạn Kiều coi thường, hơn nữa Vạn Kiều là loại người ngoài lạnh trong nóng chính hiệu, nàng không chắc nếu cô quay về thấy nàng không giữ nguyên tư thế thì sẽ làm ra hành động gì.

Nghĩ đến đây, eo cũng hết mỏi, chân cũng hết mềm. Dương Duật Khởi nằm nghiêng sờ soạng một hồi, cuối cùng cũng nhặt lại được món đồ chơi nhỏ đang rung lên. May mà lần này Vạn Kiều trói rất tùy ý, cho nàng không gian hoạt động rất lớn. Lăn lộn một hồi đẫm mồ hôi, cuối cùng nàng cũng nhét được thứ đồ chơi nhỏ kia vào lại.

"Ưm... ư..."

Dương Duật Khởi ngoan ngoãn kẹp chặt hạ thể rồi quỳ lên, tách chân ra, trở về tư thế ban đầu, thẳng tắp sống lưng, nhưng trong miệng lại văng ra một câu chửi thề: Vạn Kiều, đồ khốn!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro